Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 488: Họ hàng chưa đến
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Hạo Lâm cảm thấy bầu không khí trong nhà bếp hơi kì quái, nhưng anh nghĩ có thể là do bản thân mình chột dạ mà nên
“Đủ ăn không?"
Hạ Chí: “Anh mua nhiều quá, chúng ta chỉ có ba người làm sao ăn nhiều như vậy?" “Không ăn hết thì để vào tủ lạnh đi, dù sao tủ lạnh ở nhà em cũng trống" Hạ Chí cười nói: “Hôm khác lại đến ăn thêm một bữa đi" Chu Hạo Lâm cũng không giỏi chuyện nhà, nhất là việc bếp núc
Hạ Chí nhìn thấy tay chân anh luống cuống không biết làm gì bèn nói: “Hay là anh đi ra ngoài kia ngồi đi, em làm xong nhanh thôi"
“Ha ha, thật ngại quá, anh giúp thêm phiền rồi"
“Không sao,2ra ngoài đi, để em làm"
Chu Hạo Lâm gật đầu rồi đi khỏi nhà bếp, anh quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Hạ Chí, không biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác sắp mất đi cô, hơn nữa cảm giác này còn vô cùng rõ ràng
Có Đường Tự Điềm ở đó anh cũng không thể nói gì với Hạ Chí, bất kể anh nói gì làm gì đều sẽ thấy quái đản
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động, anh quay đầu nhìn thấy Đường Tư Điểm đi vào, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy rất rõ hốc mắt của cô đỏ hoe
Đường Tư Điềm nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại mình Chu Hạo Lâm ngẩn ngơ đứng ở đó, cũng không7biết nên làm gì
Mùa đông ở Hàng Châu, ban ngày rất ngắn, thời tiết quang đãng, vừa đến năm giờ là trời tối đi rất nhanh
Ba người ngồi quanh nồi lẩu hơi nóng hầm hập mà bầu không khí lại lạnh lẽo giống như trời đông giá rét
Hạ Chí thấy hai người họ đều không có hứng thú ăn lẩu thì ngại ngùng nói: “Có cần uống thêm chút bia không? Em đi xuống lầu mua" Đường Tự Điểm nói: “Không cần đâu, lát nữa còn phải lái xe về, không uống" Nói xong, cuối cùng cô cũng động đũa, vừa ăn vừa nói: “Ừ, cái này mua ở đâu vậy? Thịt gì đây? Ngon quá" Chu Hạo Lâm trả lời: “Ức gà bình thường trong siêu thị thôi"
Hạ9Chí rất đắc ý nói: “Cái ức gà này dày thịt quá, em làm mất một lúc lâu, ướp mất nửa giờ đó, ngon không?
Ăn đi, Chu Hạo Lâm"
Chu Hạo Lâm cũng bắt đầu động đũa, bầu không khí xem như bắt đầu khá hơn
Mặc dù trong lòng Đường Tư Điềm không được tự nhiên, nhưng tốt xấu gì cô cũng là người đã lăn lộn nhiều năm chốn công sở, chút cảm xúc đó vẫn có thể điều chỉnh được
“Hạ Chí, sau khi cậu rời khỏi công ty, cậu biết mình nhớ điều gì nhất ở cậu không?"
“Là gì vậy?" Chuyên môn của cậu đó, sườn xào chua ngọt, thịt bò ngâm tường, mỗi lần nhớ đến mình đều nghĩ thức ăn trong nhà ăn của công5ty toàn là thức ăn cho lợn"
Hạ Chí nghe xong trong lòng vui như nở hoa: “Ha ha ha, vậy cậu có thể đến nhà mình mà, mình làm cho cậu ăn
Hiện giờ mình tan làm rồi không bận gì nữa, hôm nào cậu rảnh thì lúc nào cũng có thể qua đây, nhưng nhớ gọi điện | thoại trước để mình chuẩn bị"
Chu Hạo Lâm cũng chen lời: “Tới giờ anh còn chưa được ăn món ăn em làm, khi nào anh có lộc ăn đây?" “Được đó, một người thì khó nấu cơm nhất, nhiều người càng tốt"
Ba người cứ như vậy câu được câu mất mà trò chuyện, may mắn món ăn là lẩu, nói ít cũng không đến nỗi tẻ nhạt
Lúc tối hơn, Đường Tư3Điềm và Chu Hạo Lâm về cùng lúc, trước khi đi Chu Hạo Lâm đứng ở cửa nhìn Hạ Chí lưu luyến không rời, anh quan tâm nói: “Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, chỗ anh ở em cũng biết, cách chỗ của em càng gần"
Hạ Chí thản nhiên nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, em ở đây một mình cũng mấy năm rồi, hàng xóm xung quanh đều rất quen thuộc" “Được" Chu Hạo Lâm muốn nói lại thôi, nghĩ ngợi xong lại nói: “Không có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, chỉ cần em muốn lúc nào cũng được" “Vâng, em biết rồi"
Đường Tư Điềm quay lưng về phía hai người họ, nghe thấy đối đáp qua lại của họ, trong lòng cô dâng lên từng đợt chua xót
“Ngày mai đưa em đi làm, đừng từ chối anh"
“Vâng"
“Đi đây, bye bye"
“Bye bye"
Thang máy đến, Đường Tư Điềm âm thầm thở dài, nhanh chóng bước vào thang máy, Chu Hạo Lâm lưu luyến mỗi bước đi, trong mắt ngập tràn vẻ không nỡ rời xa
Thang máy vừa đóng lại, không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người Đường Tư Điềm và Chu Hạo Lâm
Hai người họ đứng ở hai bên cách nhau rất xa, không ai nói chuyện, về điểm này thì lại rất ăn ý
Hai người đều tự lái xe đến, đậu xe cùng nhau, Đường Tư Điềm lên xe trước sau đó lại đi, Chu Hạo Lâm đi theo phía sau, đường ra ngoài chỉ có một lỗi này
Sau khi ra khỏi tiểu khu hai người ai về nhà nấy
Ở ngã rẽ, Đường Tư Điềm rẽ trái, Chu Hạo Lâm rẽ phải
Trước mặt Chu Hạo Lâm vẫn còn một chiếc xe, đang lúc anh muốn rẽ phải thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa ở bên trái truyền đến một tiếng “két" rất lớn, là âm thanh phanh xe gấp
Tiếp sau đó là tiếng “rầm", xe của Đường Tư Điềm bị một chiếc xe MPV vượt đèn đỏ đúng lúc tông phải
Bởi vì lực tông rất lớn, hai chiếc xe cuối cùng dừng hẳn ở làn xe đối diện, nơi hai chiếc xe tiếp xúc bốc lên rất nhiều khói, cũng không biết là khói của chiếc nào
Đường chạy xe bên này của Chu Hạo Lâm bị chặn, xe phía trước kịp thời phanh lại nên anh cũng dừng lại
Đó là xe của Đường Tư Điềm! Tim của Chu Hạo Lâm nháy mắt nhảy tới cuống họng, anh nhanh chóng xuống xe chạy về phía đó
Anh là người đầu tiên xông tới nơi xảy ra tai nạn, đầu của chiếc xe MPV quả thực tông vào giữa chiếc xe con, còn là phía bên buồng lái, xe con lõm vào rất sâu, kính xe đều vỡ hết, Đường Tự Điểm nằm sõng soài trên vô lăng không động đậy, sống chết không rõ
Xe MPV cũng không khá là bao, kính chắn gió thủy tinh ở đầu xe đều vỡ hết, người bên trong xe đều đang kêu gào, đứng xa cũng có thể nghe thấy mùi rượu rất nồng nặc
Trên mặt và đầu của tài xế toàn là máu, nhưng ông ta vẫn còn ý thức, tay bịt lấy chỗ đang chảy máu, vẫn đang cố gắng kêu cứu
Cảnh sát giao thông ở ngã tư vừa chạy tới vừa cầm bộ đàm nói chuyện: “Chỗ giao nhau của đường XX và đường XX xảy ra tai nạn xe, là một chiếc MPV vượt đèn đỏ tông vào một chiếc xe đang rẽ trái, tình trạng của người trên xe không rõ, cần gọi xe cứu thương" “Tư Điềm, Tư Điểm," Chu Hạo Lâm gọi mấy tiếng nhưng người bên trong xe vẫn không có phản ứng gì, anh vừa nôn nóng vừa luống cuống: “Đường Tư Điểm, Đường Tư Điểm, cậu không sao chứ?"
Chu Hạo Lâm mở cửa ghế phụ, dựng người Đường Tư Điềm đang nằm sõng soài trên vô lăng lên, Đường Tự Điểm đã hôn mê bất tỉnh, không nhìn thấy vết thương bên ngoài
Anh vừa gọi vừa vỗ vào mặt cô: “Đường Tư Điềm, tỉnh lại, tỉnh lại"
Đường Tư Điểm tỉnh lại, cô mơ hồ mở mắt ra, trước mắt là một màn hỗn loạn, người chạy đến vây xung quanh, còn có cảnh sát giao thông, còn có xe cảnh sát vừa dừng lại đó
Sau cùng cô cũng phản ứng lại, phút chốc gương mặt trắng bệch, không thốt được một lời
“Tư Điềm, cậu có bị thương chỗ nào không? Chân có thể cử động không?" Nghe thấy câu hỏi như thét lên của Chu Hạo Lâm, Đường Tư Điềm mới động chân theo bản năng, cô lúng túng gật đầu: “Có thể động đậy, không sao"
“Vậy lưng thì sao?" Chu Hạo Lâm nhìn của xe ở buồng lái đã bị lõm vào, cũng không biết có làm cô bị thương không
Đường Tự Điểm lại động đậy lưng, cũng không sao
“Vậy còn đầu? Có đụng vào đâu không?" “À, đầu hơi đau" Đường Tư Điềm đưa tay ra sờ sờ trán, sưng lên một cục to: “Còn hơi chóng mặt" Chu Hạo Lâm gấp đến mức không biết nên làm gì, chóng mặt chứng minh rằng đầu bị tổn thương rồi
Lúc này cảnh sát giao thông bên ngoài hỏi: “Người bên trong thế nào?"
“Cô ấy chóng mặt, cô ấy chóng mặt!" Chu Hạo Lâm la to với cảnh sát giao thông
Cảnh sát giao thông lại hỏi: “Ý thức còn rõ ràng không? Cơ thể có thể hoạt động không?"
Chu Hạo Lâm nhìn Đường Tư Điềm, quan sát kĩ rồi nói: “Có thể động đậy, ý thức
chắc là rõ ràng
Tư Điềm, cậu có nhận ra mình không?" Đường Tư Điềm tự tháo dây an toàn ra, cảnh sát giao thông tiếp tục hỏi: “Có thể ra ngoài không?" “Hình như được" Đường Tư Điềm nhúc nhích cơ thể, cũng may người có gầy, nếu béo đã bị kẹt lại rồi: “Đỡ mình một chút" Cô đưa tay về hướng Chu Hạo Lâm
Chu Hạo Lâm không nói lời thừa thãi, nắm tay cô và từ từ dìu cô trèo ra khỏi buồng lái
Hai người một trước một sau trèo ra từ ghế phụ
Sau khi ra ngoài, Đường Tư Điềm hơi bình tĩnh lại thì mới cảm thấy mặt bên trái hơi đau, cô đưa tay lên sờ, trên tay toàn là máu
Chu Hạo Lâm cũng nhìn thấy: “Cậu đừng động đậy" Nương theo ánh đèn xe, anh ôm lấy đầu của Đường Tư Điềm từ từ xoay qua, quan sát kĩ: “Chảy máu rồi, không phải bên trong bị găm vụn thủy tinh chứ?"
Đường Tư Điềm đẩy anh ra, bịt miệng vết thương lại và nói lảng đi: “Chắc có khả năng đó, rất đau" Trước mắt xem ra Đường Tư Điềm chỉ bị thương ngoài da
Mà người trong biết MPV vượt đèn đỏ thì không nhẹ như vậy, tài xế xe mới đầu còn động đậy và còn kêu cứu nhưng từ từ lại không có động tĩnh nữa, nằm gục ra đó rồi
Người trong xe bước xuống từng người một, bốn người đó ít nhiều đều bị thương, và càng khiếp sợ hơn
Còn hai người ngồi phía trước đều bị kẹt chân, một người ở ghế phụ còn khá tỉnh táo, luôn nói là chân đau, tài xế thì đã mất ý thức
Xe cứu thương đến nơi rất nhanh, Đường Tư Điềm và bốn người kia được đưa đến bệnh viện trước, hai người còn lại vẫn đang cấp cứu
Đến bệnh viện, Đường Tự Điểm đi kiểm tra, Chu Hạo Lâm đợi ở bên ngoài
Sau khi họ tới không lâu thì người ở ghế phụ cũng được đưa vào hình như chân bị thương, trên đầu gối quần toàn là máu, ông ta không ngừng rên rỉ một cách đau đớn
Lại qua thêm một lát thì tài xế cũng được đưa vào, ông ta được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, sống chết không rõ
Cảnh sát vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, đo nồng độ cồn của mấy người kia, mấy người này đều uống rượu
Theo như họ nói thì tài xế cũng có uống
Thấy cảnh như vậy, đầu Chu Hạo Lâm toát mồ hôi lạnh, uống rượu lái xe, tai nạn hại người, nghĩ lại mà thấy sợ
Đường Tư Điểm đi ra, bên mặt trái dán băng gạc, trên trán có một cục u, lúc này đã hơi chuyển màu tím
Chu Hạo Lâm chạy nhanh qua đón, ân cần hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ?"
Ánh mắt Đường Tự Điểm né tránh, cô chỉ thờ ơ nói: “Không sao, bị thương ngoài da, qua vài hôm là khỏi thôi" “Vậy cục u trên đầu thì sao?"
“Bác sĩ nói tốt nhất là chụp X quang, mình cảm thấy không sao nên từ chối rồi" “Cái này sao có thể từ chối được, lỡ như bên trong có máu bầm thì sao?" Chu Hạo Lâm đẩy cô trở vào phòng khám: “Chụp, nhất định phải chụp, lực tăng mạnh như thế, chụp rồi mà không sao mới yên tâm"
Đường Tư Điềm không chịu, tóm lấy cánh tay của anh và nói: “Tháng này họ hàng" của mình còn chưa tới," cô bất đắc dĩ nói: “đã trễ mất hai tuần rồi" (*) Họ hàng: ám chỉ kỳ kinh nguyệt “Hả?" Chu Hạo Lâm chưa hiểu lắm, anh không hiểu chụp X quang thì có liên quan gì chuyện này đâu
Đường Tư Điềm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng không muốn giải thích nhiều nữa: “Không có gì, dù sao cũng không cần chụp, cơ thể mình thế nào mình hiểu rõ"
Phía cảnh sát đến hỏi Đường Tư Điềm vài cầu về tai nạn xe theo lệ, sau đó thì không có chuyện gì nữa
Chu Hạo Lâm cảm thấy bầu không khí trong nhà bếp hơi kì quái, nhưng anh nghĩ có thể là do bản thân mình chột dạ mà nên
“Đủ ăn không?"
Hạ Chí: “Anh mua nhiều quá, chúng ta chỉ có ba người làm sao ăn nhiều như vậy?" “Không ăn hết thì để vào tủ lạnh đi, dù sao tủ lạnh ở nhà em cũng trống" Hạ Chí cười nói: “Hôm khác lại đến ăn thêm một bữa đi" Chu Hạo Lâm cũng không giỏi chuyện nhà, nhất là việc bếp núc
Hạ Chí nhìn thấy tay chân anh luống cuống không biết làm gì bèn nói: “Hay là anh đi ra ngoài kia ngồi đi, em làm xong nhanh thôi"
“Ha ha, thật ngại quá, anh giúp thêm phiền rồi"
“Không sao,2ra ngoài đi, để em làm"
Chu Hạo Lâm gật đầu rồi đi khỏi nhà bếp, anh quay đầu nhìn bóng dáng bận rộn của Hạ Chí, không biết tại sao đột nhiên lại có cảm giác sắp mất đi cô, hơn nữa cảm giác này còn vô cùng rõ ràng
Có Đường Tự Điềm ở đó anh cũng không thể nói gì với Hạ Chí, bất kể anh nói gì làm gì đều sẽ thấy quái đản
Đột nhiên ngoài ban công có tiếng động, anh quay đầu nhìn thấy Đường Tư Điểm đi vào, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy rất rõ hốc mắt của cô đỏ hoe
Đường Tư Điềm nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, bỏ lại mình Chu Hạo Lâm ngẩn ngơ đứng ở đó, cũng không7biết nên làm gì
Mùa đông ở Hàng Châu, ban ngày rất ngắn, thời tiết quang đãng, vừa đến năm giờ là trời tối đi rất nhanh
Ba người ngồi quanh nồi lẩu hơi nóng hầm hập mà bầu không khí lại lạnh lẽo giống như trời đông giá rét
Hạ Chí thấy hai người họ đều không có hứng thú ăn lẩu thì ngại ngùng nói: “Có cần uống thêm chút bia không? Em đi xuống lầu mua" Đường Tự Điểm nói: “Không cần đâu, lát nữa còn phải lái xe về, không uống" Nói xong, cuối cùng cô cũng động đũa, vừa ăn vừa nói: “Ừ, cái này mua ở đâu vậy? Thịt gì đây? Ngon quá" Chu Hạo Lâm trả lời: “Ức gà bình thường trong siêu thị thôi"
Hạ9Chí rất đắc ý nói: “Cái ức gà này dày thịt quá, em làm mất một lúc lâu, ướp mất nửa giờ đó, ngon không?
Ăn đi, Chu Hạo Lâm"
Chu Hạo Lâm cũng bắt đầu động đũa, bầu không khí xem như bắt đầu khá hơn
Mặc dù trong lòng Đường Tư Điềm không được tự nhiên, nhưng tốt xấu gì cô cũng là người đã lăn lộn nhiều năm chốn công sở, chút cảm xúc đó vẫn có thể điều chỉnh được
“Hạ Chí, sau khi cậu rời khỏi công ty, cậu biết mình nhớ điều gì nhất ở cậu không?"
“Là gì vậy?" Chuyên môn của cậu đó, sườn xào chua ngọt, thịt bò ngâm tường, mỗi lần nhớ đến mình đều nghĩ thức ăn trong nhà ăn của công5ty toàn là thức ăn cho lợn"
Hạ Chí nghe xong trong lòng vui như nở hoa: “Ha ha ha, vậy cậu có thể đến nhà mình mà, mình làm cho cậu ăn
Hiện giờ mình tan làm rồi không bận gì nữa, hôm nào cậu rảnh thì lúc nào cũng có thể qua đây, nhưng nhớ gọi điện | thoại trước để mình chuẩn bị"
Chu Hạo Lâm cũng chen lời: “Tới giờ anh còn chưa được ăn món ăn em làm, khi nào anh có lộc ăn đây?" “Được đó, một người thì khó nấu cơm nhất, nhiều người càng tốt"
Ba người cứ như vậy câu được câu mất mà trò chuyện, may mắn món ăn là lẩu, nói ít cũng không đến nỗi tẻ nhạt
Lúc tối hơn, Đường Tư3Điềm và Chu Hạo Lâm về cùng lúc, trước khi đi Chu Hạo Lâm đứng ở cửa nhìn Hạ Chí lưu luyến không rời, anh quan tâm nói: “Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, chỗ anh ở em cũng biết, cách chỗ của em càng gần"
Hạ Chí thản nhiên nói: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, em ở đây một mình cũng mấy năm rồi, hàng xóm xung quanh đều rất quen thuộc" “Được" Chu Hạo Lâm muốn nói lại thôi, nghĩ ngợi xong lại nói: “Không có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho anh, chỉ cần em muốn lúc nào cũng được" “Vâng, em biết rồi"
Đường Tư Điềm quay lưng về phía hai người họ, nghe thấy đối đáp qua lại của họ, trong lòng cô dâng lên từng đợt chua xót
“Ngày mai đưa em đi làm, đừng từ chối anh"
“Vâng"
“Đi đây, bye bye"
“Bye bye"
Thang máy đến, Đường Tư Điềm âm thầm thở dài, nhanh chóng bước vào thang máy, Chu Hạo Lâm lưu luyến mỗi bước đi, trong mắt ngập tràn vẻ không nỡ rời xa
Thang máy vừa đóng lại, không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người Đường Tư Điềm và Chu Hạo Lâm
Hai người họ đứng ở hai bên cách nhau rất xa, không ai nói chuyện, về điểm này thì lại rất ăn ý
Hai người đều tự lái xe đến, đậu xe cùng nhau, Đường Tư Điềm lên xe trước sau đó lại đi, Chu Hạo Lâm đi theo phía sau, đường ra ngoài chỉ có một lỗi này
Sau khi ra khỏi tiểu khu hai người ai về nhà nấy
Ở ngã rẽ, Đường Tư Điềm rẽ trái, Chu Hạo Lâm rẽ phải
Trước mặt Chu Hạo Lâm vẫn còn một chiếc xe, đang lúc anh muốn rẽ phải thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa ở bên trái truyền đến một tiếng “két" rất lớn, là âm thanh phanh xe gấp
Tiếp sau đó là tiếng “rầm", xe của Đường Tư Điềm bị một chiếc xe MPV vượt đèn đỏ đúng lúc tông phải
Bởi vì lực tông rất lớn, hai chiếc xe cuối cùng dừng hẳn ở làn xe đối diện, nơi hai chiếc xe tiếp xúc bốc lên rất nhiều khói, cũng không biết là khói của chiếc nào
Đường chạy xe bên này của Chu Hạo Lâm bị chặn, xe phía trước kịp thời phanh lại nên anh cũng dừng lại
Đó là xe của Đường Tư Điềm! Tim của Chu Hạo Lâm nháy mắt nhảy tới cuống họng, anh nhanh chóng xuống xe chạy về phía đó
Anh là người đầu tiên xông tới nơi xảy ra tai nạn, đầu của chiếc xe MPV quả thực tông vào giữa chiếc xe con, còn là phía bên buồng lái, xe con lõm vào rất sâu, kính xe đều vỡ hết, Đường Tự Điểm nằm sõng soài trên vô lăng không động đậy, sống chết không rõ
Xe MPV cũng không khá là bao, kính chắn gió thủy tinh ở đầu xe đều vỡ hết, người bên trong xe đều đang kêu gào, đứng xa cũng có thể nghe thấy mùi rượu rất nồng nặc
Trên mặt và đầu của tài xế toàn là máu, nhưng ông ta vẫn còn ý thức, tay bịt lấy chỗ đang chảy máu, vẫn đang cố gắng kêu cứu
Cảnh sát giao thông ở ngã tư vừa chạy tới vừa cầm bộ đàm nói chuyện: “Chỗ giao nhau của đường XX và đường XX xảy ra tai nạn xe, là một chiếc MPV vượt đèn đỏ tông vào một chiếc xe đang rẽ trái, tình trạng của người trên xe không rõ, cần gọi xe cứu thương" “Tư Điềm, Tư Điểm," Chu Hạo Lâm gọi mấy tiếng nhưng người bên trong xe vẫn không có phản ứng gì, anh vừa nôn nóng vừa luống cuống: “Đường Tư Điểm, Đường Tư Điểm, cậu không sao chứ?"
Chu Hạo Lâm mở cửa ghế phụ, dựng người Đường Tư Điềm đang nằm sõng soài trên vô lăng lên, Đường Tự Điểm đã hôn mê bất tỉnh, không nhìn thấy vết thương bên ngoài
Anh vừa gọi vừa vỗ vào mặt cô: “Đường Tư Điềm, tỉnh lại, tỉnh lại"
Đường Tư Điểm tỉnh lại, cô mơ hồ mở mắt ra, trước mắt là một màn hỗn loạn, người chạy đến vây xung quanh, còn có cảnh sát giao thông, còn có xe cảnh sát vừa dừng lại đó
Sau cùng cô cũng phản ứng lại, phút chốc gương mặt trắng bệch, không thốt được một lời
“Tư Điềm, cậu có bị thương chỗ nào không? Chân có thể cử động không?" Nghe thấy câu hỏi như thét lên của Chu Hạo Lâm, Đường Tư Điềm mới động chân theo bản năng, cô lúng túng gật đầu: “Có thể động đậy, không sao"
“Vậy lưng thì sao?" Chu Hạo Lâm nhìn của xe ở buồng lái đã bị lõm vào, cũng không biết có làm cô bị thương không
Đường Tự Điểm lại động đậy lưng, cũng không sao
“Vậy còn đầu? Có đụng vào đâu không?" “À, đầu hơi đau" Đường Tư Điềm đưa tay ra sờ sờ trán, sưng lên một cục to: “Còn hơi chóng mặt" Chu Hạo Lâm gấp đến mức không biết nên làm gì, chóng mặt chứng minh rằng đầu bị tổn thương rồi
Lúc này cảnh sát giao thông bên ngoài hỏi: “Người bên trong thế nào?"
“Cô ấy chóng mặt, cô ấy chóng mặt!" Chu Hạo Lâm la to với cảnh sát giao thông
Cảnh sát giao thông lại hỏi: “Ý thức còn rõ ràng không? Cơ thể có thể hoạt động không?"
Chu Hạo Lâm nhìn Đường Tư Điềm, quan sát kĩ rồi nói: “Có thể động đậy, ý thức
chắc là rõ ràng
Tư Điềm, cậu có nhận ra mình không?" Đường Tư Điềm tự tháo dây an toàn ra, cảnh sát giao thông tiếp tục hỏi: “Có thể ra ngoài không?" “Hình như được" Đường Tư Điềm nhúc nhích cơ thể, cũng may người có gầy, nếu béo đã bị kẹt lại rồi: “Đỡ mình một chút" Cô đưa tay về hướng Chu Hạo Lâm
Chu Hạo Lâm không nói lời thừa thãi, nắm tay cô và từ từ dìu cô trèo ra khỏi buồng lái
Hai người một trước một sau trèo ra từ ghế phụ
Sau khi ra ngoài, Đường Tư Điềm hơi bình tĩnh lại thì mới cảm thấy mặt bên trái hơi đau, cô đưa tay lên sờ, trên tay toàn là máu
Chu Hạo Lâm cũng nhìn thấy: “Cậu đừng động đậy" Nương theo ánh đèn xe, anh ôm lấy đầu của Đường Tư Điềm từ từ xoay qua, quan sát kĩ: “Chảy máu rồi, không phải bên trong bị găm vụn thủy tinh chứ?"
Đường Tư Điềm đẩy anh ra, bịt miệng vết thương lại và nói lảng đi: “Chắc có khả năng đó, rất đau" Trước mắt xem ra Đường Tư Điềm chỉ bị thương ngoài da
Mà người trong biết MPV vượt đèn đỏ thì không nhẹ như vậy, tài xế xe mới đầu còn động đậy và còn kêu cứu nhưng từ từ lại không có động tĩnh nữa, nằm gục ra đó rồi
Người trong xe bước xuống từng người một, bốn người đó ít nhiều đều bị thương, và càng khiếp sợ hơn
Còn hai người ngồi phía trước đều bị kẹt chân, một người ở ghế phụ còn khá tỉnh táo, luôn nói là chân đau, tài xế thì đã mất ý thức
Xe cứu thương đến nơi rất nhanh, Đường Tư Điềm và bốn người kia được đưa đến bệnh viện trước, hai người còn lại vẫn đang cấp cứu
Đến bệnh viện, Đường Tự Điểm đi kiểm tra, Chu Hạo Lâm đợi ở bên ngoài
Sau khi họ tới không lâu thì người ở ghế phụ cũng được đưa vào hình như chân bị thương, trên đầu gối quần toàn là máu, ông ta không ngừng rên rỉ một cách đau đớn
Lại qua thêm một lát thì tài xế cũng được đưa vào, ông ta được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, sống chết không rõ
Cảnh sát vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, đo nồng độ cồn của mấy người kia, mấy người này đều uống rượu
Theo như họ nói thì tài xế cũng có uống
Thấy cảnh như vậy, đầu Chu Hạo Lâm toát mồ hôi lạnh, uống rượu lái xe, tai nạn hại người, nghĩ lại mà thấy sợ
Đường Tư Điểm đi ra, bên mặt trái dán băng gạc, trên trán có một cục u, lúc này đã hơi chuyển màu tím
Chu Hạo Lâm chạy nhanh qua đón, ân cần hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ?"
Ánh mắt Đường Tự Điểm né tránh, cô chỉ thờ ơ nói: “Không sao, bị thương ngoài da, qua vài hôm là khỏi thôi" “Vậy cục u trên đầu thì sao?"
“Bác sĩ nói tốt nhất là chụp X quang, mình cảm thấy không sao nên từ chối rồi" “Cái này sao có thể từ chối được, lỡ như bên trong có máu bầm thì sao?" Chu Hạo Lâm đẩy cô trở vào phòng khám: “Chụp, nhất định phải chụp, lực tăng mạnh như thế, chụp rồi mà không sao mới yên tâm"
Đường Tư Điềm không chịu, tóm lấy cánh tay của anh và nói: “Tháng này họ hàng" của mình còn chưa tới," cô bất đắc dĩ nói: “đã trễ mất hai tuần rồi" (*) Họ hàng: ám chỉ kỳ kinh nguyệt “Hả?" Chu Hạo Lâm chưa hiểu lắm, anh không hiểu chụp X quang thì có liên quan gì chuyện này đâu
Đường Tư Điềm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng không muốn giải thích nhiều nữa: “Không có gì, dù sao cũng không cần chụp, cơ thể mình thế nào mình hiểu rõ"
Phía cảnh sát đến hỏi Đường Tư Điềm vài cầu về tai nạn xe theo lệ, sau đó thì không có chuyện gì nữa
Tác giả :
Ngư Ca