Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 428: Người hòa giải
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Hiểu Mai cũng thế
Thấy vậy, mọi người đều xúm lại khuyên can, nhao nhao nói họ đừng đánh nữa
Thế nhưng hai người bọn họ đã đánh túi bụi, tiếng la, tiếng mắng, tiếng thét chói tai, hết đợt này đến đợt khác đủ để làm phiền đến Nguyễn Tấn ở lầu hai
Nguyễn Tấn vội vàng xuống lầu, thấy cảnh như vậy thì tức giận
Trước giờ anh chưa hề nổi nóng ở công ty lần nào, cũng chưa bao giờ trách mắng nhân viên nặng nề, nhưng lần này anh thật sự nổi giận
“Đang làm ầm cái gì thế? Thế này ra thể thống gì? Dừng tay lại hết!" Tiếng thét đầy tức giận như tiếng sấm của Nguyễn Tân làm cuộc chiến rốt cuộc ngừng lại
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai dùng tay và bị đồng nghiệp kéo sang hai bên, đứng cách xa2nhau
Ngay khi đó Nguyễn Tân chỉ nói, “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh rồi thì đến phòng làm việc của tôi nói rõ chuyện gì xảy ra, nói riêng!" “Em trước." Phùng Tinh Tinh nhảy dựng lên, cô ta muốn ra sức giải thích cho bản thân, “Nguyễn tổng, em nói trước." Lý Hiểu Mai nào chịu, tránh tay mọi người đòi đi lên trước, “Nguyễn tổng, tôi nói trước, là cô ta cướp dự án của tôi trước
Tôi không thể bị cô ta ăn hiếp vô duyên thể được."
“Lý Hiểu Mai, con quỷ cái này, cô có tư cách gì mà dám cướp lời của tôi hả?".
“Đủ rồi!" Nguyễn Tấn thấy hai người muốn cãi nhau thì hét lớn, “Nói trước hay sau đều như nhau, tôi sẽ không thiên vị ai hết
Các cô bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ nổi lên nói cho tôi9biết, cơ hội chỉ có một lần, tốt nhất là các cô nghĩ cho kĩ
Nếu còn đánh nhau nữa thì khỏi cần đi làm
Công ty thiểu các cô cũng không sập được, chuyện thù oán riêng tư các cô tự giải quyết riêng."
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai đều nên thinh, cam chịu đồng ý
Đây là lần đầu tiên mọi người thầy Nguyễn Tấn tức giận đến mức thể, cả công ty lập tức trở nên lặng ngắt như tờ
“Những người khác về chỗ làm việc đi." Nguyễn Tân ra lệnh, mọi người lập tức tản ra
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai đi về hai phía, tóc rối bời không chỉnh tề, giày cao gót dưới chân không biết đã ném đi đâu rồi, trên mặt hai người vẫn đầy tức giận, ai cũng không chịu thua ai
Điền Lệ vẫn có vẻ lo lắng
Nếu6chuyện chị ta và Phùng Tinh Tinh lén lút hợp tác bị công ty phát hiện thì chị ta sẽ chẳng được lợi gì
Nguyễn Tấn trừng mắt vài cái rồi lên lầu.
Hạ Chỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm, sự cạnh tranh nơi công sở là hết sức bình thường, nhưng ra tay đánh nhau như Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai là lần đầu có thấy
Cô lén lút mở QQ nhắn cho Nguyễn Tấn: [Được mở mang hiểu biết, sau này em không dám chọc giận Phùng Tinh Tinh đâu.]
Nguyễn Tấn lập tức nhắn lại: [Nói thật, anh cũng được mở mang hiểu biết, đã từng thấy đầu nhau trong tối nhưng chưa từng thấy đánh nhau khó coi như vậy trước mặt mọi người bao giờ
Trước kia em giả vờ là bánh bao trước mặt Phùng Tinh Tinh là đúng.]
Hạ Chí cũng rất may0mắn vì điều này
Với loại người như Phùng Tinh Tinh, dù bạn không chọc cô ta thì cô ta cũng có thể kiểm chuyện với bạn
Như bữa tiệc trong buổi họp thường niên năm ngoái, cô vô duyên vô cớ bị Phùng Tinh Tinh tát cho một bạt tai
Trong phòng làm việc tầng hai, Nguyễn Tấn lật xem phương án hợp tác với Đồng Thành
Thật ra Lý Hiểu Mai đã làm gần xong rồi, cuối cùng bị Phùng Tinh Tinh nửa đường cướp mất, đúng thật là khiến người ta uất nghẹn
Nguyên nhân trong này không cẩn Lý Hiểu Mai nói rõ anh cũng biết
Quách tổng của Đổng Thành không phải kẻ hiền lành gì
Mấy năm nay ông ta có không ít scandal hường phấn, ví dụ điển hình cho loại đàn ông “cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu bên ngoài đã bay phấp7phới""
(*) Ám chỉ ngoại tình chơi gái lung tung
Anh không có quyền quản chuyện tình cảm riêng tư của nhân viên, nhưng anh không thích loại nhân viên như Phùng Tinh Tinh
Nếu công ty là của anh thì anh sẽ chẳng nói lời nào mà đuổi việc ngay nhân viên như vậy, nhưng đây là công ty của Dương Thâm, mà Phùng Tinh Tinh lại là nhân viên có nghiệp vụ tốt nhất mỗi năm của công ty
Điều này làm anh rất khó xử.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Vào đi." Anh vẫn còn bực bội, không biết ai trong số họ nhanh nhau như vậy, vừa ngẩng đầu thì thấy Điền Lệ đẩy cửa đi vào
“Quản lý Điền tìm tôi có việc gì?" Đầu tiên Điển Lệ nở nụ cười, trong nụ cười này mang theo sự chột dạ và áy náy vô vàn
Nguyễn Tấn thấy vậy thì nói, “Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, ngồi đi." Điền Lệ kéo ghế ngồi xuống, nơm nớp lo sợ mở miệng, “Nguyễn tổng, chuyện của Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai là do tôi không giải quyết tốt, tôi không ngờ bọn họ lại đánh nhau nghiêm trọng như vậy."
“Cổ nói cụ thể cho tôi nghe tại sao lại thế này đi."
“Dự án Đồng Thành này vẫn do Lý Hiểu Mai làm, gần nửa năm nay không có tiến triển gì
Kế hoạch vốn phải hoàn thành trong năm trước nhưng lại kéo dài mãi tới năm nay
Trần tổng mà Lý Hiểu Mai quen biết không phải người đứng đầu, không làm chủ được
Đúng lúc Phùng Tinh Tinh và người đứng đầu Đổng Thành là Quách tổng có gặp nhau vài lần, xem như quen biết
Cô ấy bảo cô ấy nắm chắc nên tôi mới để cô ấy đi thử, ai ngờ một lần đã bàn xong."
“Chuyện là như thế
Vốn là trong lòng Hiểu Mai không phục, Tinh Tinh lại độc miệng nên hai người nói qua nói lại rồi đánh nhau
Quan hệ của hai người họ vốn không tốt, chuyện năm ngoái trong lòng ai cũng có khúc mắc
Hôm nay làm thế này hắn là do hai người không thể ở chung nổi nữa rồi." Nguyễn Tấn hỏi: “Ý của quản lý Điền là đuổi một trong hai người họ?"
Điền Lệ không phủ nhận, rèn sắt ngay khi còn nóng: “Ngoài cách đó ra thì còn cách nào tốt hơn đâu
Hai người này đều là tuýp người không chịu thua, có lần đầu sẽ có lần hai
Mâu thuẫn giữa hai người họ không giải quyết được, sợ sau này văn phòng sẽ khó tránh khỏi xảy ra chiến tranh lần thứ hai
Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc quản lý công ty
Đương nhiên nếu như trong hai người họ có ai chủ động từ chức thì chúng ta cũng không cần khó xử."
“Theo cô thì nên đuổi ai?"
“Đứng ở lập trường công ty, tất nhiên là ai tạo ra giá trị cao hơn thì giữ người đó lại." Nguyễn Tấn cau mày, anh hiểu rõ chuyện này
Quản lý Điển là con cáo già xảo quyệt, ai không biết Phùng Tinh Tinh là người của chị ta? Đương nhiên là chị ta ủng hộ rồi
“Được, tôi hiểu rồi
Quản lý Điển còn có gì muốn nói nữa không?" Điền Lệ lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói những điều như vậy, hy vọng Nguyễn tổng có thể suy xét một chút." “Ừm, tôi sẽ suy nghĩ, cô ra ngoài trước đi." “Vâng." Chuyện này nói nhỏ thì chỉ là mâu thuẫn giữa hai nhân viên nữ, nói lớn thì liên quan đến danh dự và lợi ích của toàn bộ công ty
Sau khi Điển Lệ rời khỏi phòng làm việc, Nguyễn Tân không nghĩ nhiều, chỉ gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng
Dưới sảnh làm việc lâu một, hai người trong cuộc ổn định lại cảm xúc, mọi người cũng dần tiến vào trạng thái làm việc bình thường
Lý Hiểu Mai sửa sang lại bản thân, cô ta vốn trang điểm đơn giản, cột lại mái tóc đang rối bù của mình là xong
Cô ta ngồi trước máy vi tính, gõ bàn phím rất nhanh, cũng không biết đang làm cái gì
Còn Phùng Tinh Tinh vẫn trốn miết trong toilet, trang điểm bị lem, tạo hình rối loạn, cái mũi xinh xẻo cũng bị cắt một vết, cô ta bức bối cực kỳ
“Lý Hiểu Mai chết tiệt, nếu mũi tôi mà xảy ra vấn đề gì thì tôi không để yên cho cô đâu!" Cô ta nhìn mình qua gương, nhìn kiểu gì cũng thấy mùi hơi lệch, hơn nữa chỗ xương mũi hơi đau, có lẽ bị lệch vị trí rồi
Người bên ngoài gõ cửa toilet nữ, “Tinh Tinh, cô ở trong lâu lắm rồi, có thể mở cửa cho tôi đi toilet không?" “Đi chỗ khác đi."
Đồng nghiệp đành phải hậm hực rời đi
Đường Tư Điểm đến nói nhỏ với Hạ Chí, “Chắc không phải mặt Phùng Tinh Tinh bị đánh lệch nên không dám ra ngoài chứ?..
Á, nếu đúng thể thì lần này có trò hay để xem rồi." Không lâu sau, Lý Hiểu Mai in một ít lịch sử trò chuyện ra rồi đem lên lầu hai
Đây là lịch sử trò chuyện của cô và người liên hệ phía Đồng Thành, đổi phương là Trần tổng, hoàn toàn có thể chứng minh dự án này đã đến bước kết thúc, chỉ thiếu một chữ ký đồng ý của cấp trên mà thôi.
“Nguyễn tổng, nếu bảo tôi không hoàn thành dự án, công ty giao dự án cho người khác thì tôi phục
Nhưng rõ ràng tôi làm sắp xong rồi còn bị Phùng Tinh Tinh cướp giữa đường, tôi không phục."
Đối mặt với sự tức giận bất bình của Lý Hiểu Mai, Nguyễn Tấn đành phải xoa dịu cảm xúc của cô ta trước, “Cô ngồi xuống đã, có gì từ từ nói."
“Nguyễn tổng, tôi biết quản lý Điền sẽ nói giúp cho Phùng Tinh Tinh
Nếu như chị ta công bằng thì chuyện đã chẳng ầm ĩ đến mức này." Nguyễn Tấn vẫy tay bảo cô ta ngồi xuống, “Cô kích động như thế thì tôi nói chuyện với cô kiểu gì? Ngồi xuống đi." Lúc này Lý Hiểu Mai mới ngồi xuống, trên mặt vẫn còn sự tức giận
Nguyễn Tân đặt tài liệu được in ra xuống và nói, “Tôi hoàn toàn tin tưởng những gì cô và Trần tổng nói
Không gạt gì cô, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Trần tổng rồi, cô ấy cũng thấy bất công thay cô." Trần tổng của Đổng Thành là một người phụ nữ ngang tuổi Điển Lệ, đã làm việc trong tầng lớp quản lý mười mấy năm rồi
Cho dù là kiến thức hay tổ chất đểu cao hơn bạn cùng trang lứa mấy bậc
Quan trọng nhất chính là Trần tổng từng làm thư ký cho mẹ Nguyễn Tấn, vì lấy chồng nên mới theo chồng đến Hàng Châu định cư, công việc cũng theo đó mà chuyển tới Hàng Châu.
“Tôi là người quen cũ của Trần tổng, so với Điển Lệ thì tôi tin Trần tổng hơn, cho nên cô đừng lo tôi sẽ thiên vị." Lý Hiểu Mai cảm thấy có hi vọng, “Nếu chuyện này có anh tham gia thì tôi tin tưởng anh có thể cho tôi lẽ công bằng
Tôi không phải bánh bao như Hạ Chí, sẽ không để mặc Phùng Tinh Tinh ăn hiếp" “Thế hả? Hạ Chí hay bị Phùng Tinh Tinh ăn hiếp sao?" Nguyễn Tấn lắm chuyện hỏi, anh luôn không thể bỏ qua chuyện gì liên quan đến Hạ Chí.
“Cũng không phải, bây giờ Phùng Tinh Tinh không ăn hiếp được Hạ Chi, Nhưng trước khi anh đến thì Hạ Chí làm việc như chúng tôi, quản lý tiền đều giao những dự án rườm rà và khó khăn nhất cho cô ấy
Mỗi khi sắp hoàn thành, quản lý Điển luôn tìm đủ chỗ sai, sau đó chuyển dự án đó qua cho Phùng Tinh Tinh, Phùng Tinh Tinh chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng
Đương nhiên tôi không phủ nhận việc khiến khách hàng ký tên cuối cùng mới là có bản lĩnh, nhưng thủ đoạn xấu xa của Phùng Tinh Tinh thì có ai mà không biết chứ?"
Nguyễn Tấn nghĩ thầm, Hạ Chí chưa từng kể rõ cô đã từng chịu thiệt thòi thế nào cho anh nghe, có lẽ trong mắt cô, chịu thiệt là phúc nhỉ? Đúng là cô bé khờ!
“Chuyện này tôi rõ rồi
Nhưng hợp đồng với Đồng Thành đã ký xong, có tranh cãi cũng không còn cách nào
Tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây, sau này cô cứ yên tâm làm việc, nên làm gì thì làm đó, được không?"
Lý Hiểu Mai cũng thế
Thấy vậy, mọi người đều xúm lại khuyên can, nhao nhao nói họ đừng đánh nữa
Thế nhưng hai người bọn họ đã đánh túi bụi, tiếng la, tiếng mắng, tiếng thét chói tai, hết đợt này đến đợt khác đủ để làm phiền đến Nguyễn Tấn ở lầu hai
Nguyễn Tấn vội vàng xuống lầu, thấy cảnh như vậy thì tức giận
Trước giờ anh chưa hề nổi nóng ở công ty lần nào, cũng chưa bao giờ trách mắng nhân viên nặng nề, nhưng lần này anh thật sự nổi giận
“Đang làm ầm cái gì thế? Thế này ra thể thống gì? Dừng tay lại hết!" Tiếng thét đầy tức giận như tiếng sấm của Nguyễn Tân làm cuộc chiến rốt cuộc ngừng lại
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai dùng tay và bị đồng nghiệp kéo sang hai bên, đứng cách xa2nhau
Ngay khi đó Nguyễn Tân chỉ nói, “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh rồi thì đến phòng làm việc của tôi nói rõ chuyện gì xảy ra, nói riêng!" “Em trước." Phùng Tinh Tinh nhảy dựng lên, cô ta muốn ra sức giải thích cho bản thân, “Nguyễn tổng, em nói trước." Lý Hiểu Mai nào chịu, tránh tay mọi người đòi đi lên trước, “Nguyễn tổng, tôi nói trước, là cô ta cướp dự án của tôi trước
Tôi không thể bị cô ta ăn hiếp vô duyên thể được."
“Lý Hiểu Mai, con quỷ cái này, cô có tư cách gì mà dám cướp lời của tôi hả?".
“Đủ rồi!" Nguyễn Tấn thấy hai người muốn cãi nhau thì hét lớn, “Nói trước hay sau đều như nhau, tôi sẽ không thiên vị ai hết
Các cô bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ nổi lên nói cho tôi9biết, cơ hội chỉ có một lần, tốt nhất là các cô nghĩ cho kĩ
Nếu còn đánh nhau nữa thì khỏi cần đi làm
Công ty thiểu các cô cũng không sập được, chuyện thù oán riêng tư các cô tự giải quyết riêng."
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai đều nên thinh, cam chịu đồng ý
Đây là lần đầu tiên mọi người thầy Nguyễn Tấn tức giận đến mức thể, cả công ty lập tức trở nên lặng ngắt như tờ
“Những người khác về chỗ làm việc đi." Nguyễn Tân ra lệnh, mọi người lập tức tản ra
Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai đi về hai phía, tóc rối bời không chỉnh tề, giày cao gót dưới chân không biết đã ném đi đâu rồi, trên mặt hai người vẫn đầy tức giận, ai cũng không chịu thua ai
Điền Lệ vẫn có vẻ lo lắng
Nếu6chuyện chị ta và Phùng Tinh Tinh lén lút hợp tác bị công ty phát hiện thì chị ta sẽ chẳng được lợi gì
Nguyễn Tấn trừng mắt vài cái rồi lên lầu.
Hạ Chỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm, sự cạnh tranh nơi công sở là hết sức bình thường, nhưng ra tay đánh nhau như Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai là lần đầu có thấy
Cô lén lút mở QQ nhắn cho Nguyễn Tấn: [Được mở mang hiểu biết, sau này em không dám chọc giận Phùng Tinh Tinh đâu.]
Nguyễn Tấn lập tức nhắn lại: [Nói thật, anh cũng được mở mang hiểu biết, đã từng thấy đầu nhau trong tối nhưng chưa từng thấy đánh nhau khó coi như vậy trước mặt mọi người bao giờ
Trước kia em giả vờ là bánh bao trước mặt Phùng Tinh Tinh là đúng.]
Hạ Chí cũng rất may0mắn vì điều này
Với loại người như Phùng Tinh Tinh, dù bạn không chọc cô ta thì cô ta cũng có thể kiểm chuyện với bạn
Như bữa tiệc trong buổi họp thường niên năm ngoái, cô vô duyên vô cớ bị Phùng Tinh Tinh tát cho một bạt tai
Trong phòng làm việc tầng hai, Nguyễn Tấn lật xem phương án hợp tác với Đồng Thành
Thật ra Lý Hiểu Mai đã làm gần xong rồi, cuối cùng bị Phùng Tinh Tinh nửa đường cướp mất, đúng thật là khiến người ta uất nghẹn
Nguyên nhân trong này không cẩn Lý Hiểu Mai nói rõ anh cũng biết
Quách tổng của Đổng Thành không phải kẻ hiền lành gì
Mấy năm nay ông ta có không ít scandal hường phấn, ví dụ điển hình cho loại đàn ông “cờ đỏ trong nhà chưa ngã, cờ màu bên ngoài đã bay phấp7phới""
(*) Ám chỉ ngoại tình chơi gái lung tung
Anh không có quyền quản chuyện tình cảm riêng tư của nhân viên, nhưng anh không thích loại nhân viên như Phùng Tinh Tinh
Nếu công ty là của anh thì anh sẽ chẳng nói lời nào mà đuổi việc ngay nhân viên như vậy, nhưng đây là công ty của Dương Thâm, mà Phùng Tinh Tinh lại là nhân viên có nghiệp vụ tốt nhất mỗi năm của công ty
Điều này làm anh rất khó xử.
Tiếng gõ cửa vang lên, “Vào đi." Anh vẫn còn bực bội, không biết ai trong số họ nhanh nhau như vậy, vừa ngẩng đầu thì thấy Điền Lệ đẩy cửa đi vào
“Quản lý Điền tìm tôi có việc gì?" Đầu tiên Điển Lệ nở nụ cười, trong nụ cười này mang theo sự chột dạ và áy náy vô vàn
Nguyễn Tấn thấy vậy thì nói, “Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, ngồi đi." Điền Lệ kéo ghế ngồi xuống, nơm nớp lo sợ mở miệng, “Nguyễn tổng, chuyện của Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai là do tôi không giải quyết tốt, tôi không ngờ bọn họ lại đánh nhau nghiêm trọng như vậy."
“Cổ nói cụ thể cho tôi nghe tại sao lại thế này đi."
“Dự án Đồng Thành này vẫn do Lý Hiểu Mai làm, gần nửa năm nay không có tiến triển gì
Kế hoạch vốn phải hoàn thành trong năm trước nhưng lại kéo dài mãi tới năm nay
Trần tổng mà Lý Hiểu Mai quen biết không phải người đứng đầu, không làm chủ được
Đúng lúc Phùng Tinh Tinh và người đứng đầu Đổng Thành là Quách tổng có gặp nhau vài lần, xem như quen biết
Cô ấy bảo cô ấy nắm chắc nên tôi mới để cô ấy đi thử, ai ngờ một lần đã bàn xong."
“Chuyện là như thế
Vốn là trong lòng Hiểu Mai không phục, Tinh Tinh lại độc miệng nên hai người nói qua nói lại rồi đánh nhau
Quan hệ của hai người họ vốn không tốt, chuyện năm ngoái trong lòng ai cũng có khúc mắc
Hôm nay làm thế này hắn là do hai người không thể ở chung nổi nữa rồi." Nguyễn Tấn hỏi: “Ý của quản lý Điền là đuổi một trong hai người họ?"
Điền Lệ không phủ nhận, rèn sắt ngay khi còn nóng: “Ngoài cách đó ra thì còn cách nào tốt hơn đâu
Hai người này đều là tuýp người không chịu thua, có lần đầu sẽ có lần hai
Mâu thuẫn giữa hai người họ không giải quyết được, sợ sau này văn phòng sẽ khó tránh khỏi xảy ra chiến tranh lần thứ hai
Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc quản lý công ty
Đương nhiên nếu như trong hai người họ có ai chủ động từ chức thì chúng ta cũng không cần khó xử."
“Theo cô thì nên đuổi ai?"
“Đứng ở lập trường công ty, tất nhiên là ai tạo ra giá trị cao hơn thì giữ người đó lại." Nguyễn Tấn cau mày, anh hiểu rõ chuyện này
Quản lý Điển là con cáo già xảo quyệt, ai không biết Phùng Tinh Tinh là người của chị ta? Đương nhiên là chị ta ủng hộ rồi
“Được, tôi hiểu rồi
Quản lý Điển còn có gì muốn nói nữa không?" Điền Lệ lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói những điều như vậy, hy vọng Nguyễn tổng có thể suy xét một chút." “Ừm, tôi sẽ suy nghĩ, cô ra ngoài trước đi." “Vâng." Chuyện này nói nhỏ thì chỉ là mâu thuẫn giữa hai nhân viên nữ, nói lớn thì liên quan đến danh dự và lợi ích của toàn bộ công ty
Sau khi Điển Lệ rời khỏi phòng làm việc, Nguyễn Tân không nghĩ nhiều, chỉ gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng
Dưới sảnh làm việc lâu một, hai người trong cuộc ổn định lại cảm xúc, mọi người cũng dần tiến vào trạng thái làm việc bình thường
Lý Hiểu Mai sửa sang lại bản thân, cô ta vốn trang điểm đơn giản, cột lại mái tóc đang rối bù của mình là xong
Cô ta ngồi trước máy vi tính, gõ bàn phím rất nhanh, cũng không biết đang làm cái gì
Còn Phùng Tinh Tinh vẫn trốn miết trong toilet, trang điểm bị lem, tạo hình rối loạn, cái mũi xinh xẻo cũng bị cắt một vết, cô ta bức bối cực kỳ
“Lý Hiểu Mai chết tiệt, nếu mũi tôi mà xảy ra vấn đề gì thì tôi không để yên cho cô đâu!" Cô ta nhìn mình qua gương, nhìn kiểu gì cũng thấy mùi hơi lệch, hơn nữa chỗ xương mũi hơi đau, có lẽ bị lệch vị trí rồi
Người bên ngoài gõ cửa toilet nữ, “Tinh Tinh, cô ở trong lâu lắm rồi, có thể mở cửa cho tôi đi toilet không?" “Đi chỗ khác đi."
Đồng nghiệp đành phải hậm hực rời đi
Đường Tư Điểm đến nói nhỏ với Hạ Chí, “Chắc không phải mặt Phùng Tinh Tinh bị đánh lệch nên không dám ra ngoài chứ?..
Á, nếu đúng thể thì lần này có trò hay để xem rồi." Không lâu sau, Lý Hiểu Mai in một ít lịch sử trò chuyện ra rồi đem lên lầu hai
Đây là lịch sử trò chuyện của cô và người liên hệ phía Đồng Thành, đổi phương là Trần tổng, hoàn toàn có thể chứng minh dự án này đã đến bước kết thúc, chỉ thiếu một chữ ký đồng ý của cấp trên mà thôi.
“Nguyễn tổng, nếu bảo tôi không hoàn thành dự án, công ty giao dự án cho người khác thì tôi phục
Nhưng rõ ràng tôi làm sắp xong rồi còn bị Phùng Tinh Tinh cướp giữa đường, tôi không phục."
Đối mặt với sự tức giận bất bình của Lý Hiểu Mai, Nguyễn Tấn đành phải xoa dịu cảm xúc của cô ta trước, “Cô ngồi xuống đã, có gì từ từ nói."
“Nguyễn tổng, tôi biết quản lý Điền sẽ nói giúp cho Phùng Tinh Tinh
Nếu như chị ta công bằng thì chuyện đã chẳng ầm ĩ đến mức này." Nguyễn Tấn vẫy tay bảo cô ta ngồi xuống, “Cô kích động như thế thì tôi nói chuyện với cô kiểu gì? Ngồi xuống đi." Lúc này Lý Hiểu Mai mới ngồi xuống, trên mặt vẫn còn sự tức giận
Nguyễn Tân đặt tài liệu được in ra xuống và nói, “Tôi hoàn toàn tin tưởng những gì cô và Trần tổng nói
Không gạt gì cô, lúc nãy tôi đã gọi điện thoại cho Trần tổng rồi, cô ấy cũng thấy bất công thay cô." Trần tổng của Đổng Thành là một người phụ nữ ngang tuổi Điển Lệ, đã làm việc trong tầng lớp quản lý mười mấy năm rồi
Cho dù là kiến thức hay tổ chất đểu cao hơn bạn cùng trang lứa mấy bậc
Quan trọng nhất chính là Trần tổng từng làm thư ký cho mẹ Nguyễn Tấn, vì lấy chồng nên mới theo chồng đến Hàng Châu định cư, công việc cũng theo đó mà chuyển tới Hàng Châu.
“Tôi là người quen cũ của Trần tổng, so với Điển Lệ thì tôi tin Trần tổng hơn, cho nên cô đừng lo tôi sẽ thiên vị." Lý Hiểu Mai cảm thấy có hi vọng, “Nếu chuyện này có anh tham gia thì tôi tin tưởng anh có thể cho tôi lẽ công bằng
Tôi không phải bánh bao như Hạ Chí, sẽ không để mặc Phùng Tinh Tinh ăn hiếp" “Thế hả? Hạ Chí hay bị Phùng Tinh Tinh ăn hiếp sao?" Nguyễn Tấn lắm chuyện hỏi, anh luôn không thể bỏ qua chuyện gì liên quan đến Hạ Chí.
“Cũng không phải, bây giờ Phùng Tinh Tinh không ăn hiếp được Hạ Chi, Nhưng trước khi anh đến thì Hạ Chí làm việc như chúng tôi, quản lý tiền đều giao những dự án rườm rà và khó khăn nhất cho cô ấy
Mỗi khi sắp hoàn thành, quản lý Điển luôn tìm đủ chỗ sai, sau đó chuyển dự án đó qua cho Phùng Tinh Tinh, Phùng Tinh Tinh chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng
Đương nhiên tôi không phủ nhận việc khiến khách hàng ký tên cuối cùng mới là có bản lĩnh, nhưng thủ đoạn xấu xa của Phùng Tinh Tinh thì có ai mà không biết chứ?"
Nguyễn Tấn nghĩ thầm, Hạ Chí chưa từng kể rõ cô đã từng chịu thiệt thòi thế nào cho anh nghe, có lẽ trong mắt cô, chịu thiệt là phúc nhỉ? Đúng là cô bé khờ!
“Chuyện này tôi rõ rồi
Nhưng hợp đồng với Đồng Thành đã ký xong, có tranh cãi cũng không còn cách nào
Tôi hi vọng chuyện này dừng ở đây, sau này cô cứ yên tâm làm việc, nên làm gì thì làm đó, được không?"
Tác giả :
Ngư Ca