Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 425: Thử năng lực của anh ấy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám đàn bà con gái họ hàng của Hạ Chí cũng thảo luận sôi nổi, nhất là dì út của cô, tức giận đến nỗi không dùng được
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ thảo luận chuyện này với Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn chỉ nói bốn chữ: nhân quả báo ứng
Bởi vì là tình yêu ngầm cho nên ở trong công ty họ vẫn đối xử với nhau như trước kia, chẳng qua ánh mắt hai người có thêm phần thâm tình
Họ sẽ thừa dịp không ai chú ý, lén hôn gió một cái, cảm giác này tuy căng thẳng mà lại ngọt ngào
Mỗi ngày hai người họ cùng nhau tan làm
Đầu tiên là ăn cơm ở chỗ Hạ Chí, sau đó lúc thì ra ngoài2đi dạo hoặc sẽ đi xem phim
Đến muộn thì Nguyễn Tân sẽ về căn hộ ở khách sạn chứ không ngủ lại.
Giữa hai người cũng có hành động thân mật, thân mật rồi cũng sẽ xẹt tia lửa, nhưng mỗi lần như thế Nguyễn Tấn đều sẽ dừng lại kịp thời.
Hạ Chí chưa từng hỏi tại sao vì không mở miệng hỏi được, nhưng trong lòng luôn có ít cảm giác mất mát
Cô rất muốn nói với anh rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cố tình nguyện trao thân cho anh
Phùng Tinh Tinh vẫn chưa đi làm lại, đang lúc mọi người tưởng cô ta nghỉ việc thì cô ta lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thoạt nhìn càng xinh đẹp9động lòng người hơn so với trước kia
Không sai, cô ta đã đi Hàn Quốc một chuyến
“Lý Hiểu Mai, dự án Đổng Thành của cô để tôi tiếp nhận, có vấn đề gì cô đi tìm quản lí Điển." Cô ta vừa đến, người đầu tiên đối phó là Lý Hiểu Mai
Đương nhiên Lý Hiểu Mai không phục, giận dữ đi vào văn phòng của Điển Lệ nhưng không có kết quả, làm cô ta phải khóc chạy ra ngoài.
Đường Từ Điểm đi đến trước mặt Hạ Chí, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu cẩn thận một chút, lòng trả thù của cô ta rất mạnh."
Hạ Chí gật đầu, “Ừ, những dự án trong tay mình đều là của Nguyễn tổng, cô ta không lấy6được đâu." Nguyễn Tấn từ lầu hai đi xuống, Phùng Tinh Tinh cố ý đi qua đó, lúc đi ngang cầu thang thì hơi hất tóc, vô cùng quyến rũ
Nguyễn Tân nhìn hồ sơ trong tay, đi thẳng qua luôn
“." Phùng Tinh Tinh hơi nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, “Nguyễn tổng! Nguyễn tổng!"
Nguyễn Tấn dừng bước và quay đầu lại, cẩn thận quan sát, “Cô là ai?..
Phùng Tinh Tinh?" Các đồng nghiệp bên dưới nghẹn cười, Phùng Tinh Tinh cũng hơi xấu hổ, cô ta đáp: “Đúng vậy, em thay đổi cách trang điểm, thoạt nhìn không giống với trước đây lắm đúng không?" Nguyễn Tấn hỏi một cách đúng nề nếp: “Ồ, cô có việc gì à?"0“Thời gian trước đây em có chút việc cho nên không đến, em bổ sung đơn xin nghỉ, hy vọng anh có thể phê duyệt." “Chuyện xin nghỉ không phải do tôi quản lý, cô tìm quản lý tiền đi." Nói xong Nguyễn Tấn đang định đi ngay thì Phùng Tinh Tinh bước nhanh qua chắn trước mặt anh và nói tiếp: “Ha ha ha, Nguyễn tổng, dự án Đồng Thành hiện giờ do em tiếp quản
Em đã đàm phán với người của bên kia rồi, không biết anh có đề xuất gì cho dự án này không?" “Buổi họp hôm qua đã thảo luận rồi, cô tìm Lý Hiểu Mai lấy tài liệu đi" Nguyễn Tấn khép hồ sơ lại và tiện tay7giao cho Hạ Chí rồi nói: “Đem theo hồ sơ ra ngoài với anh một chuyến
Ngoài ra lấy thêm tài liệu truyền thông, cho em ba phút để sắp xếp
Anh đến gara đợi em." Hạ Chỉ ngây ngẩn gật đầu
Wow, quá lạnh lùng luôn! Có cần phải như thế không? Phùng Tinh Tinh cảm thấy rất mất mặt, nhưng số lần Nguyễn Tấn làm cô ta mất mặt cũng không phải ít, ngoài chịu đựng thì cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng thôi
Hạ Chí vội vàng thu gom tài liệu rồi xuống lầu, cô vừa ra đến thang máy thì nhìn thầy Nguyễn Tân đang ở cửa thang máy đợi cô.
“Em có tình địch rồi." Anh nói.
“Tình địch của em còn ít chắc?" Hạ Chí hỏi ngược lại
Hai tuần liên tiếp trong phòng trà nước đều có một bữa sáng bí ẩn, đựng bằng hộp giấy dễ thương, phía trên còn dán một tờ giấy ghi chú mấy lời tình cảm, trên giấy viết “Người nhận: Nguyễn tổng"
Mặt khác, anh thường xuyên nhận được bưu thiếp giấu tên, bên trên viết mấy câu súp gà ấm lòng người bằng bút màu rực rỡ, vừa nhìn đã biết là yêu thầm.
Nguyễn Tấn nhướng mày và đắc ý nói: “Sức hấp dẫn của bạn trai của em quá lớn cũng không còn cách nào, cho nên anh đang nghĩ hay là công bố thân phận bạn gái chính thức, như thể họ mới có thể ngừng nghỉ một chút?"
“Đừng mà, như bây giờ không phải rất tốt sao? Một khi công khai, dù em có cố gắng làm việc đều chỉ bị người khác lên án là dựa vào quan hệ với anh
Thời gian cũng chỉ có một hai năm, em có thể nhịn được."
Nguyễn Tấn đã từng bàn về kế hoạch làm việc với cô
Sớm muộn gì anh cũng sẽ về lại Đô Thành, một hoặc hai năm nữa thôi.
“Với lại không công khai em mới có thể biết ai là tình địch của em
Công khai rồi em ngoài sáng bọn họ trong tối, em sẽ thành đối tượng tấn công của mọi người
Thực ra em cũng rất hưởng thụ mối quan hệ như hiện giờ, không cần thay đổi." “Được rồi, chỉ cần em thấy ổn là được." Nguyễn Tân nắm tay cô đi về phía ô tô
Thật ra anh cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện giờ, công việc quá bận, căn bản không có thời gian yêu đương, mỗi ngày càng làm việc cùng ở bên nhau như thế này, ngược lại càng tốt hơn.
Tan làm cũng giống như mọi ngày, Hạ Chí ở phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Tấn sẽ tiếp tục làm việc, phòng khách trở thành phòng làm việc của anh, có lúc anh sẽ xem tài liệu, có lúc gọi mấy cuộc điện thoại
Hai người ăn cơm xong thì cùng nhau làm việc, chỉ cần hai người ở bên nhau, dù mệt cũng thấy vui
Chuông điện thoại reo, Hạ Chí cầm lên xem, là Hiểu Nhiễm gọi đến, “Alo, Hiểu Nhiễm, có việc gì không?" “Không có việc thì không thể tìm cậu hả?" “Đương nhiên là có thể có điều mình đang tăng ca."
“Cái gì, sao bạn trai cậu lại để cậu tăng ca chứ?" “Ha ha, tăng ca ở nhà, chỉ một ít công việc thôi, cùng nhau làm rất nhanh." “Vậy sao, mình cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu đã thử năng lực của anh ta chưa? Thành quả chiến đấu thế nào?" Hạ Chí dồn sức ho khan một trận, cô nhìn Nguyễn Tân và vội cầm điện thoại chạy nhanh ra ban công, “Hiểu Nhiễm, anh ấy đang ngồi kế mình đó, cậu nói chuyện chú ý chút." “Ha ha ha ha, vậy càng tốt, có thể để anh ta nghe bình luận của cậu về anh ta." “Chưa có chưa có, bọn mình vẫn chưa có gì." “Cái gì? Một tháng rồi mà vẫn chưa có gì? Hạ Chí, là do cậu không có sức quyến rũ hay là anh ta có vấn đề vậy?" “..
Một tháng đâu có dài đâu." “Nếu năm nay hai người mười tám tuổi thì không dài, nhưng hai người một người ba mươi lăm, một người hai mươi tám, ta nói không đói khát hay sao?" “..
Không nói chuyện với cậu nữa, mình phải đi làm việc đây." “Bê, mình nói thật với cậu nhé, anh ta tới tuổi này rồi có phải là không lên được không? Chẳng lẽ cậu muốn đợi kết hôn rồi mới làm hả? Tới lúc đó phát hiện anh ta không có năng lực đó thì cậu có khóc cũng không kịp đầu." Hạ Chỉ bấy giờ mới gọi là khóc không ra nước mắt đây được chưa, “Không nói nữa, không nói nữa, mình cúp máy nhé." Trở về phòng khách, chính cô cũng biết ánh mắt mình nhìn Nguyễn Tấn rất lạ, lời của Hiểu Nhiễm khiến cô thấy thẹn thùng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng của cô
“Sao vậy?" Nguyễn Tân thầy cô là lạ bèn hỏi
“Không..
không có gì..." Thật ra Nguyễn Tấn có nghe thấy câu hỏi của bạn cô
Mặc dù không nghe rõ lắm nhưng thấy có phản ứng gấp gáp như thế, kết hợp với gương mặt đỏ bừng kia thì anh đã đoán ra được
“Bạn học của em đều quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của em vậy sao?" Đối mặt với câu hỏi của anh, Hạ Chí cũng không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm hỏi: “Anh cũng nghe thấy ư?" “Đoán được." “Cô ấy khá nhiều chuyện, nhưng cô ấy chỉ là quan tâm em mà thôi, không có ác ý gì." “Điều này anh biết, anh cũng chỉ muốn biết suy nghĩ của em mà thôi." Hạ Chí cười gượng, định nói sang chuyện khác, “Hay là chúng ta nhanh làm việc đi, còn lại một ít thôi, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm." Nguyễn Tấn thở dài, đưa tay chủ động nắm lấy tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Hạ Chí, anh cảm thấy chúng ta phát triển như thế này là vừa vặn
Có một số chuyện không cần sốt ruột, em nói xem?" “Dạ, dạ." Cô gật đầu
“Không phải anh không muốn, chỉ là không muốn quá nhanh, anh rất trân trọng em, em hiểu không?"
“Dạ dạ dạ." Ngoài gật đầu ra cô không biết nói gì nữa, xấu hổ quá! Nguyễn Tấn thở dài, vỗ mu bàn tay cô nhưng không nói thêm gì, sau đó quay lại làm việc tiếp
Công việc thực sự làm xong rất nhanh, nhưng suy nghĩ của Hạ Chỉ vẫn chưa khôi phục được, “Nếu không thì anh về đi, em hơi mệt rồi, muốn tắm rồi đi ngủ sớm." Nguyễn Tân cảm thấy cô có gì đó sai sai, anh ngồi đến bên cạnh cô, không đợi cô mở miệng nói chuyện đã chặn miệng cô lại
Anh đẩy cô ngã lên sofa, thâm tình và kích động hôn cố
Nụ hôn lần này không giống những nụ hôn mọi khi, Hạ Chí cảm nhận được sự xúc động và nồng nhiệt của anh
Anh giống như muốn ăn cô vậy, sức lực rất lớn, động tác tay rất nhiều, hơi thở cũng rất hỗn loạn
“Tân..." Cô rên khẽ, hơi sợ hãi khi anh thế này
Nguyễn Tân nắm lấy tay cô hướng xuống thân dưới mình mò mẫm, đè thấp giọng nói: “Năng lực của anh rất tốt, không tin em tự sờ xem." Hạ Chỉ sợ tới mức vội vàng rụt tay về, giải thích: “Em thật sự không nghi ngờ anh." “Em không nghi ngờ anh nhưng em cũng không tin tưởng anh."
“Em..."
“Hạ Chi, anh rất trân trọng em, cho nên trước khi anh thuyết phục được cha mẹ hai bên, anh không thể muốn em
Ai cũng không thể biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì
Lỡ như cuối cùng chúng ta không đến được với nhau, vậy anh làm sao xứng đáng với em?" “Em hiểu ý của anh." Lời này của anh rất đúng, cô không có lý do để nghi ngờ
“Em hiểu là được
Em ngủ sớm một chút cũng tốt, nhưng anh phải mượn nhà tắm của em tắm một cái mới đi được." Hạ Chí muốn cười nhưng cố nén lại, “Ừm, đi đi!"
Nguyễn Tấn gấp rút rời khỏi người cô, vừa cởi quần áo vừa đi về hướng nhà tắm
Trước khi tắm phải mở máy nước nóng, đợi máy nước nóng nấu nước phải cần một khoảng thời gian, nhưng Hạ Chí đã nghe được tiếng nước ngay
Có kinh ngạc, lẽ nào anh tắm nước lạnh? Tháng ba mùa xuân, vẫn chưa nóng đến mức tắm bằng nước lạnh mà?! Cô không tự giác bóp bàn tay mình, vừa rồi mình sờ được cái gì vậy? Thứ gì đó cứng cứng, trời ơi quả thực không dám nghĩ nữa! Hiểu Nhiễm à, đều tại cậu hết!
Chốc lát sau Nguyễn Tấn tắm xong đi ra, vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy.
Tóc trên trán anh hơi ướt, Hạ Chí vội lấy khăn lông khô ra cho anh lau tóc, “Tóc ướt đi ra ngoài bị gió thổi rất dễ cảm lạnh." “Em đừng đụng vào anh" Nguyễn Tấn cầm khăn tự mình lau, “Em mà đụng nữa thì anh lại phải đi tắm nước lạnh." ẶC, quả nhiên là vậy
“Lần sau đừng phơi quần lót và áo lót trong toilet, không có ánh nắng." “Em phơi khô rồi mới treo trong toilet, tắm xong thay luôn cho tiện." Nguyễn Tấn lườm cô, cô vội vàng im miệng, hình như nhận ra bản thân nói sai rồi
Hừ hừ, ai kêu anh nhìn hả? Em đâu bảo anh nhìn đâu.
“Anh về đây." “Dạ, tới nhà thì nhắn WeChat cho em." “Ừ." Nguyễn Tân xách cặp da đi, không thèm ngoái đầu lại
Cửa vừa đóng, Hạ Chí liền nằm phịch trên ghế sofa cười ngốc nghếch
Đây là cái mà người ta gọi là đùa với lửa sao? Vui quá, ha ha ha ha.
Đám đàn bà con gái họ hàng của Hạ Chí cũng thảo luận sôi nổi, nhất là dì út của cô, tức giận đến nỗi không dùng được
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ thảo luận chuyện này với Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn chỉ nói bốn chữ: nhân quả báo ứng
Bởi vì là tình yêu ngầm cho nên ở trong công ty họ vẫn đối xử với nhau như trước kia, chẳng qua ánh mắt hai người có thêm phần thâm tình
Họ sẽ thừa dịp không ai chú ý, lén hôn gió một cái, cảm giác này tuy căng thẳng mà lại ngọt ngào
Mỗi ngày hai người họ cùng nhau tan làm
Đầu tiên là ăn cơm ở chỗ Hạ Chí, sau đó lúc thì ra ngoài2đi dạo hoặc sẽ đi xem phim
Đến muộn thì Nguyễn Tân sẽ về căn hộ ở khách sạn chứ không ngủ lại.
Giữa hai người cũng có hành động thân mật, thân mật rồi cũng sẽ xẹt tia lửa, nhưng mỗi lần như thế Nguyễn Tấn đều sẽ dừng lại kịp thời.
Hạ Chí chưa từng hỏi tại sao vì không mở miệng hỏi được, nhưng trong lòng luôn có ít cảm giác mất mát
Cô rất muốn nói với anh rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cố tình nguyện trao thân cho anh
Phùng Tinh Tinh vẫn chưa đi làm lại, đang lúc mọi người tưởng cô ta nghỉ việc thì cô ta lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thoạt nhìn càng xinh đẹp9động lòng người hơn so với trước kia
Không sai, cô ta đã đi Hàn Quốc một chuyến
“Lý Hiểu Mai, dự án Đổng Thành của cô để tôi tiếp nhận, có vấn đề gì cô đi tìm quản lí Điển." Cô ta vừa đến, người đầu tiên đối phó là Lý Hiểu Mai
Đương nhiên Lý Hiểu Mai không phục, giận dữ đi vào văn phòng của Điển Lệ nhưng không có kết quả, làm cô ta phải khóc chạy ra ngoài.
Đường Từ Điểm đi đến trước mặt Hạ Chí, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu cẩn thận một chút, lòng trả thù của cô ta rất mạnh."
Hạ Chí gật đầu, “Ừ, những dự án trong tay mình đều là của Nguyễn tổng, cô ta không lấy6được đâu." Nguyễn Tấn từ lầu hai đi xuống, Phùng Tinh Tinh cố ý đi qua đó, lúc đi ngang cầu thang thì hơi hất tóc, vô cùng quyến rũ
Nguyễn Tân nhìn hồ sơ trong tay, đi thẳng qua luôn
“." Phùng Tinh Tinh hơi nhíu mày, vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo, “Nguyễn tổng! Nguyễn tổng!"
Nguyễn Tấn dừng bước và quay đầu lại, cẩn thận quan sát, “Cô là ai?..
Phùng Tinh Tinh?" Các đồng nghiệp bên dưới nghẹn cười, Phùng Tinh Tinh cũng hơi xấu hổ, cô ta đáp: “Đúng vậy, em thay đổi cách trang điểm, thoạt nhìn không giống với trước đây lắm đúng không?" Nguyễn Tấn hỏi một cách đúng nề nếp: “Ồ, cô có việc gì à?"0“Thời gian trước đây em có chút việc cho nên không đến, em bổ sung đơn xin nghỉ, hy vọng anh có thể phê duyệt." “Chuyện xin nghỉ không phải do tôi quản lý, cô tìm quản lý tiền đi." Nói xong Nguyễn Tấn đang định đi ngay thì Phùng Tinh Tinh bước nhanh qua chắn trước mặt anh và nói tiếp: “Ha ha ha, Nguyễn tổng, dự án Đồng Thành hiện giờ do em tiếp quản
Em đã đàm phán với người của bên kia rồi, không biết anh có đề xuất gì cho dự án này không?" “Buổi họp hôm qua đã thảo luận rồi, cô tìm Lý Hiểu Mai lấy tài liệu đi" Nguyễn Tấn khép hồ sơ lại và tiện tay7giao cho Hạ Chí rồi nói: “Đem theo hồ sơ ra ngoài với anh một chuyến
Ngoài ra lấy thêm tài liệu truyền thông, cho em ba phút để sắp xếp
Anh đến gara đợi em." Hạ Chỉ ngây ngẩn gật đầu
Wow, quá lạnh lùng luôn! Có cần phải như thế không? Phùng Tinh Tinh cảm thấy rất mất mặt, nhưng số lần Nguyễn Tấn làm cô ta mất mặt cũng không phải ít, ngoài chịu đựng thì cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng thôi
Hạ Chí vội vàng thu gom tài liệu rồi xuống lầu, cô vừa ra đến thang máy thì nhìn thầy Nguyễn Tân đang ở cửa thang máy đợi cô.
“Em có tình địch rồi." Anh nói.
“Tình địch của em còn ít chắc?" Hạ Chí hỏi ngược lại
Hai tuần liên tiếp trong phòng trà nước đều có một bữa sáng bí ẩn, đựng bằng hộp giấy dễ thương, phía trên còn dán một tờ giấy ghi chú mấy lời tình cảm, trên giấy viết “Người nhận: Nguyễn tổng"
Mặt khác, anh thường xuyên nhận được bưu thiếp giấu tên, bên trên viết mấy câu súp gà ấm lòng người bằng bút màu rực rỡ, vừa nhìn đã biết là yêu thầm.
Nguyễn Tấn nhướng mày và đắc ý nói: “Sức hấp dẫn của bạn trai của em quá lớn cũng không còn cách nào, cho nên anh đang nghĩ hay là công bố thân phận bạn gái chính thức, như thể họ mới có thể ngừng nghỉ một chút?"
“Đừng mà, như bây giờ không phải rất tốt sao? Một khi công khai, dù em có cố gắng làm việc đều chỉ bị người khác lên án là dựa vào quan hệ với anh
Thời gian cũng chỉ có một hai năm, em có thể nhịn được."
Nguyễn Tấn đã từng bàn về kế hoạch làm việc với cô
Sớm muộn gì anh cũng sẽ về lại Đô Thành, một hoặc hai năm nữa thôi.
“Với lại không công khai em mới có thể biết ai là tình địch của em
Công khai rồi em ngoài sáng bọn họ trong tối, em sẽ thành đối tượng tấn công của mọi người
Thực ra em cũng rất hưởng thụ mối quan hệ như hiện giờ, không cần thay đổi." “Được rồi, chỉ cần em thấy ổn là được." Nguyễn Tân nắm tay cô đi về phía ô tô
Thật ra anh cũng rất hưởng thụ cuộc sống hiện giờ, công việc quá bận, căn bản không có thời gian yêu đương, mỗi ngày càng làm việc cùng ở bên nhau như thế này, ngược lại càng tốt hơn.
Tan làm cũng giống như mọi ngày, Hạ Chí ở phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Tấn sẽ tiếp tục làm việc, phòng khách trở thành phòng làm việc của anh, có lúc anh sẽ xem tài liệu, có lúc gọi mấy cuộc điện thoại
Hai người ăn cơm xong thì cùng nhau làm việc, chỉ cần hai người ở bên nhau, dù mệt cũng thấy vui
Chuông điện thoại reo, Hạ Chí cầm lên xem, là Hiểu Nhiễm gọi đến, “Alo, Hiểu Nhiễm, có việc gì không?" “Không có việc thì không thể tìm cậu hả?" “Đương nhiên là có thể có điều mình đang tăng ca."
“Cái gì, sao bạn trai cậu lại để cậu tăng ca chứ?" “Ha ha, tăng ca ở nhà, chỉ một ít công việc thôi, cùng nhau làm rất nhanh." “Vậy sao, mình cũng không có việc gì, chỉ muốn hỏi cậu đã thử năng lực của anh ta chưa? Thành quả chiến đấu thế nào?" Hạ Chí dồn sức ho khan một trận, cô nhìn Nguyễn Tân và vội cầm điện thoại chạy nhanh ra ban công, “Hiểu Nhiễm, anh ấy đang ngồi kế mình đó, cậu nói chuyện chú ý chút." “Ha ha ha ha, vậy càng tốt, có thể để anh ta nghe bình luận của cậu về anh ta." “Chưa có chưa có, bọn mình vẫn chưa có gì." “Cái gì? Một tháng rồi mà vẫn chưa có gì? Hạ Chí, là do cậu không có sức quyến rũ hay là anh ta có vấn đề vậy?" “..
Một tháng đâu có dài đâu." “Nếu năm nay hai người mười tám tuổi thì không dài, nhưng hai người một người ba mươi lăm, một người hai mươi tám, ta nói không đói khát hay sao?" “..
Không nói chuyện với cậu nữa, mình phải đi làm việc đây." “Bê, mình nói thật với cậu nhé, anh ta tới tuổi này rồi có phải là không lên được không? Chẳng lẽ cậu muốn đợi kết hôn rồi mới làm hả? Tới lúc đó phát hiện anh ta không có năng lực đó thì cậu có khóc cũng không kịp đầu." Hạ Chỉ bấy giờ mới gọi là khóc không ra nước mắt đây được chưa, “Không nói nữa, không nói nữa, mình cúp máy nhé." Trở về phòng khách, chính cô cũng biết ánh mắt mình nhìn Nguyễn Tấn rất lạ, lời của Hiểu Nhiễm khiến cô thấy thẹn thùng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm trạng của cô
“Sao vậy?" Nguyễn Tân thầy cô là lạ bèn hỏi
“Không..
không có gì..." Thật ra Nguyễn Tấn có nghe thấy câu hỏi của bạn cô
Mặc dù không nghe rõ lắm nhưng thấy có phản ứng gấp gáp như thế, kết hợp với gương mặt đỏ bừng kia thì anh đã đoán ra được
“Bạn học của em đều quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của em vậy sao?" Đối mặt với câu hỏi của anh, Hạ Chí cũng không dám ngẩng đầu lên, cúi gằm hỏi: “Anh cũng nghe thấy ư?" “Đoán được." “Cô ấy khá nhiều chuyện, nhưng cô ấy chỉ là quan tâm em mà thôi, không có ác ý gì." “Điều này anh biết, anh cũng chỉ muốn biết suy nghĩ của em mà thôi." Hạ Chí cười gượng, định nói sang chuyện khác, “Hay là chúng ta nhanh làm việc đi, còn lại một ít thôi, làm xong sớm nghỉ ngơi sớm." Nguyễn Tấn thở dài, đưa tay chủ động nắm lấy tay cô, vô cùng nghiêm túc nói: “Hạ Chí, anh cảm thấy chúng ta phát triển như thế này là vừa vặn
Có một số chuyện không cần sốt ruột, em nói xem?" “Dạ, dạ." Cô gật đầu
“Không phải anh không muốn, chỉ là không muốn quá nhanh, anh rất trân trọng em, em hiểu không?"
“Dạ dạ dạ." Ngoài gật đầu ra cô không biết nói gì nữa, xấu hổ quá! Nguyễn Tấn thở dài, vỗ mu bàn tay cô nhưng không nói thêm gì, sau đó quay lại làm việc tiếp
Công việc thực sự làm xong rất nhanh, nhưng suy nghĩ của Hạ Chỉ vẫn chưa khôi phục được, “Nếu không thì anh về đi, em hơi mệt rồi, muốn tắm rồi đi ngủ sớm." Nguyễn Tân cảm thấy cô có gì đó sai sai, anh ngồi đến bên cạnh cô, không đợi cô mở miệng nói chuyện đã chặn miệng cô lại
Anh đẩy cô ngã lên sofa, thâm tình và kích động hôn cố
Nụ hôn lần này không giống những nụ hôn mọi khi, Hạ Chí cảm nhận được sự xúc động và nồng nhiệt của anh
Anh giống như muốn ăn cô vậy, sức lực rất lớn, động tác tay rất nhiều, hơi thở cũng rất hỗn loạn
“Tân..." Cô rên khẽ, hơi sợ hãi khi anh thế này
Nguyễn Tân nắm lấy tay cô hướng xuống thân dưới mình mò mẫm, đè thấp giọng nói: “Năng lực của anh rất tốt, không tin em tự sờ xem." Hạ Chỉ sợ tới mức vội vàng rụt tay về, giải thích: “Em thật sự không nghi ngờ anh." “Em không nghi ngờ anh nhưng em cũng không tin tưởng anh."
“Em..."
“Hạ Chi, anh rất trân trọng em, cho nên trước khi anh thuyết phục được cha mẹ hai bên, anh không thể muốn em
Ai cũng không thể biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì
Lỡ như cuối cùng chúng ta không đến được với nhau, vậy anh làm sao xứng đáng với em?" “Em hiểu ý của anh." Lời này của anh rất đúng, cô không có lý do để nghi ngờ
“Em hiểu là được
Em ngủ sớm một chút cũng tốt, nhưng anh phải mượn nhà tắm của em tắm một cái mới đi được." Hạ Chí muốn cười nhưng cố nén lại, “Ừm, đi đi!"
Nguyễn Tấn gấp rút rời khỏi người cô, vừa cởi quần áo vừa đi về hướng nhà tắm
Trước khi tắm phải mở máy nước nóng, đợi máy nước nóng nấu nước phải cần một khoảng thời gian, nhưng Hạ Chí đã nghe được tiếng nước ngay
Có kinh ngạc, lẽ nào anh tắm nước lạnh? Tháng ba mùa xuân, vẫn chưa nóng đến mức tắm bằng nước lạnh mà?! Cô không tự giác bóp bàn tay mình, vừa rồi mình sờ được cái gì vậy? Thứ gì đó cứng cứng, trời ơi quả thực không dám nghĩ nữa! Hiểu Nhiễm à, đều tại cậu hết!
Chốc lát sau Nguyễn Tấn tắm xong đi ra, vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy.
Tóc trên trán anh hơi ướt, Hạ Chí vội lấy khăn lông khô ra cho anh lau tóc, “Tóc ướt đi ra ngoài bị gió thổi rất dễ cảm lạnh." “Em đừng đụng vào anh" Nguyễn Tấn cầm khăn tự mình lau, “Em mà đụng nữa thì anh lại phải đi tắm nước lạnh." ẶC, quả nhiên là vậy
“Lần sau đừng phơi quần lót và áo lót trong toilet, không có ánh nắng." “Em phơi khô rồi mới treo trong toilet, tắm xong thay luôn cho tiện." Nguyễn Tấn lườm cô, cô vội vàng im miệng, hình như nhận ra bản thân nói sai rồi
Hừ hừ, ai kêu anh nhìn hả? Em đâu bảo anh nhìn đâu.
“Anh về đây." “Dạ, tới nhà thì nhắn WeChat cho em." “Ừ." Nguyễn Tân xách cặp da đi, không thèm ngoái đầu lại
Cửa vừa đóng, Hạ Chí liền nằm phịch trên ghế sofa cười ngốc nghếch
Đây là cái mà người ta gọi là đùa với lửa sao? Vui quá, ha ha ha ha.
Tác giả :
Ngư Ca