Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 413: Giải v y trong bữa tiệc

Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 413: Giải v y trong bữa tiệc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng VIP đặt hai chiếc bàn tròn lớn, vẫn còn khá trống trải

Các sếp ngồi một bàn, những người miệng lưỡi ngọt và biết làm sôi động bầu không khí ngồi cùng bàn với sếp

Bàn còn lại cơ bản là những người tới kiếm cơm ăn, ví dụ như Đường Tư Điềm và Hạ Chí

Đường Tự Điểm nói nhỏ: “Hạ Chí, cậu nhìn quản lý Điển và Phùng Tinh Tinh kìa, có phải giống một người là má mì dắt khách, một người bán rẻ tiếng cười không?"

Hạ Chí ngó sang, quản lý Điển và Phùng Tinh Tinh một trái một phải níu chặt lấy vai chính của hôm nay là Cao tổng, vừa gắp đồ ăn vừa rót rượu, đúng là giống thật.

Đường Tự Điểm nói tiếp: “Cậu lại nhìn Dương tổng xem, có giống Boss lớn âm u2đứng phía sau màn không? Hôm nay Nguyễn tổng hình như không có tâm trạng, miễn cưỡng xem như tiếp khách."

Hạ Chỉ khó mà nhịn cười, ngẩng đầu liền nhìn thoáng qua Nguyễn Tấn, gật đầu nói: “Ừ, cậu phân tích có lý đấy."

Lúc này, đúng lúc ánh mắt của Nguyễn Tấn lướt đến đây, cô cười được một nửa thì vội vàng mím môi nín lại, tiếp tục cúi đầu ăn gì đó.

Đang ăn uống, bỗng nhiên Đường Tư Điềm reo lên như phát hiện ra đại lục mới: “Wow, Chu Hạo Lâm đăng hình cảnh đêm trên WeChat, định vị trí ở ngay gần đây

Hạ Chí, bằng không gọi cậu ấy đến đây để chúng ta mượn cớ" “Đừng làm phiền người ta thì hơn!" Hạ Chí từ chối thẳng thừng.

“Haiz, cậu nói thật đi, có phải giữa hai8người đã xảy ra chuyện gì không?"

Hạ Chỉ bắt đầu giả ngu, “Hả? Không có mà." “Đừng gạt mình, trước Tết Dương lịch cậu ấy còn chủ động hỏi mình hoàn cảnh của cậu, sau Tết Dương lịch lại chẳng có chút động tĩnh gì

Làm bạn bè nhiều năm nay nên mình cũng hơi hiểu cậu ấy, thế này không giống tác phong của cậu ấy

Cậu nói mau." Hạ Chỉ bị buộc bất đắc dĩ, đành phải nói: “Mình nói với anh ta là mình đã có người thích rồi." Đường Tự Điểm trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi: “Ai?" “Suy..

Cậu nhỏ tiếng một chút, muốn để tất cả mọi người nghe thấy hả?"

“Vậy cậu nói cho mình biết người ấy là ai?" Đường Tư Điểm rất kích động, cũng không biết người kia rốt cuộc có chỗ nào9hơn được Chu Hạo Lâm

Hạ Chí không trả lời ngay mà chỉ chột dạ nhìn về phía Nguyễn Tân, anh đang chạm cốc với Phùng Tinh Tinh, vừa nói chuyện vừa cười và vừa uống rượu

Đường Từ Điểm nhìn theo ánh mắt của cô, bàn bên kia cũng chỉ có Nguyễn Tấn trông còn thuận mắt một chút, chẳng lẽ là..

Đường Tư Điểm lại trừng lớn mắt lần nữa, “Hạ Chí, chẳng lẽ là..." Hạ Chí vội vàng bịt miệng cô ấy lại, “Suỵt, cầu xin cậu đừng nói nữa!" Đường Tư Điềm ngơ ngác gật đầu, thật lâu cũng chưa thể thoát khỏi nỗi kinh ngạc

Cô nhìn Hạ Chí, lại nhìn Nguyễn Tấn, một người là lính mới chốn công sở vừa bước vào xã hội không lâu, một người là lãnh đạo cấp cao chín chắn anh tuấn, Hạ2Chí có thể thích Nguyễn Tấn đích thực không lạ, nhưng mà hai người này chắc sẽ không đi đến cùng được rồi

Đường Tư Điềm thì thầm nói: “Ánh mắt của cậu cũng cao thật

Thế anh ấy thì sao, có ý gì với cậu không?" Hạ Chỉ lắc đầu một cách mất mát.

Đường Tư Điểm vỗ vai cô và an ủi: “Haiz, vậy cũng bình thường thôi, cậu không cần cố chấp

Mình vẫn cảm thấy Chu Hạo Lâm khá thích hợp với cậu

Người giống như Nguyễn tổng có bối cảnh cao không thể lường, cậu không khống chế được đâu."

Hạ Chỉ khẽ “Ừm", có cảm giác như cam chịu số phận.

“Nam theo đuổi nữ cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa

Nếu cậu chủ động, có lẽ cũng có thể thành công, dù thế nào cậu cũng2có vài phần nhan sắc mà

Nhưng mà cậu phải nghĩ cho kĩ, anh ta chơi chán rồi vỗ mông chạy lấy người sẽ chẳng có chút ảnh hưởng gì, nhiều nhất là thêm một cô bạn giường thôi

Nhưng cậu thì sao? Cái giá này cậu có trả nổi không?" Hạ Chí gật đầu, “Mình biết, mình đều hiểu những đạo lý này

Cậu yên tâm đi, mình không định làm gì đâu

Nhưng bây giờ muốn mình đón nhận Chu Hạo Lâm thì cũng không công bằng với Chu Hạo Lâm, đúng không?" Đường Tư Điềm cầm lấy ly và cùng với cô, “Nào, hai ta uống một ly

Chuyện tình cảm sự cứ thuận theo tự nhiên đi." “Ừm." Hạ Chí nâng ly uống một ngụm, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Nguyễn Tấn

Anh đang chuyện trò vui vẻ với người xung quanh, cách anh nói năng, vẻ mặt của anh, động tác của anh, đều khiến cổ động lòng

Đúng vậy, cả Đường Tư Điềm cũng không thấy lạ khi cô thích Nguyễn Tấn, kiểu lính mới nơi công sở yêu thầm cấp trên chín chắn có lẽ là rất phổ biến

Như ở công ty họ, đồng nghiệp nữ yêu thầm Nguyễn Tấn nào chỉ có một mình cô? Nguyễn Tấn chắc đã nhìn quen cả rồi.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy mình mất mặt quá

“Rồi, mình chuẩn bị rút đây, cậu thì sao?" Đường Tư Điềm lau miệng và nói: “Được, đi, chúng ta đến bàn chủ chào hỏi một tiếng, sau đó nói cậu còn bệnh, mình đưa cậu về nhà." “Mình không uống rượu." “Cậu khờ quá, uống rượu cái gì? Có rất nhiều nước sôi để nguội đó, ai mà đi ngửi ly của cậu là nước hay là rượu? Có bệnh chắc?" Nói rồi, Đường Tư Điềm uống cạn ly nước trái cây và kêu phục vụ mang lên một chai nước khoáng, rót vào ly của cô ấy và Hạ Chí một chút xíu

“Một chút vậy là đủ rồi, nhiều mới khiến người ta nghi ngờ, đi nào."

Nhìn dáng vẻ tương Tư Điểm cực kỳ tự tin, Hạ Chí bưng ly rượu lên đi theo cô ấy.

Nào có ai ngờ, Cao tổng của Đại Đồng lại chính là kẻ có bệnh ngửi ly rượu của người khác.

Đường Tự Điểm xung phong, cười khanh khách đi đến bên cạnh các vị sếp, áy náy nói: “Dương tổng, quản lý Điền, Hạ Chí bị cảm vẫn chưa khỏi, tôi xin về sớm một chút để đưa cô ấy về nghỉ

Hôm nay chỉ đến đây thôi..

Cao tổng, ông cứ uống thoải mái, tửu lượng của Tinh Tinh tốt lắm, nhất định cô ấy có thể theo ông đến cùng

Nào, ly này hai chúng tôi mời ông." Cao tổng đã uống đến say chuếnh choáng, nói chuyện cũng líu cả lưỡi, nhưng nhìn thấy hai nữ nhân viên đến đấy mời rượu, ông ta vẫn nhiệt tình đứng lên, “sức khỏe của nhân viên nữ không thoải mái có thể hiểu mà, có điều rượu của các cô hơi ít quá đó..

Hửm? Sao tôi nhìn không giống rượu trắng nhỉ?"

Đường Tư Điềm có tính toán sẵn, nhanh chóng cụng ly với ông ta và uống cạn, “Cao tổng, tôi cạn rồi nhé."

Ngoài nhiệt tình, Cao tổng còn có một ham mê, chính là thích chọc ghẹo con gái, đặc biệt là con gái vừa đẹp vừa dễ ngượng

Ông ta nhìn người trước mặt là biết tay già đời, nhưng người đằng sau kia lại trong trắng ngây thơ, xinh xắn tươi trẻ, càng có nét đẹp kiểu ốm yếu

Ông ta nhanh tay lẹ mắt cản lại ly rượu của Hạ Chí và nói: “Ấy ấy ấy, cô còn chưa mời tôi mà, đừng uống nhanh như vậy chứ." Hạ Chỉ cười gượng và hơi run nói: “Cao tổng, tôi mời ông một ly." Ly rượu vừa cùng nhau, Cao tổng lại gần bướng giằng lấy cái ly của cô đưa đến trước mũi ngửi thử

Ông ta cười nói: “Dương tổng, nhân viên cấp dưới của ông gian quá, lấy nước sôi để nguội lừa tôi." Hạ Chỉ cực kỳ xấu hổ, sắc mặt vốn đã không tốt giờ càng tái hơn

Dương Thâm nhìn Hạ Chí và giải vây thay cô: “Cô ấy còn bệnh, không nên uống rượu

Nào Cao tổng, tôi uống với ông." Cao tổng đúng là đã uống say, cố tình không chịu, “Không được, tôi cũng bị bệnh, dạ dày của tôi không tốt, không phải cũng uống rượu đấy ư? Cô bé, cô bị bệnh gì? Không nặng chứ?" Hạ Chí thật thà đáp: “Cảm ạ." Cũng không thể bịa ra bệnh nan y được, nhiều người ở đây như vậy mà

“Bị cảm càng nên uống rượu, tin tôi đi, uống rượu vào đảm bảo bệnh cảm của cô sẽ khỏi ngay." Nói rồi, Cao tổng đổ luôn ly rượu đựng nước sôi để nguội của cô, nhấc một chai rượu trắng nồng độ cao trên bàn và rót ào ào vào đến hơn nửa ly

Hạ Chí choáng váng mặt mày, Đường Tư Điềm cũng sửng sốt, dưới đáy lòng mắng tên Cao tổng này không dưới mười lần

Mà Phùng Tinh Tinh bên cạnh cũng đã uống hơi nhiều, cô ta nâng cằm và bày ra vẻ mặt chế giễu, “Hạ Chí, cô biết uống rượu mà, uống một ly không sao đâu

Cao tổng còn tự rót rượu cho cô, cô có mặt mũi thật đấy." Đường Tư Điềm bước ra giải vây: “Cao tổng, cô ấy thật sự không thể uống, sốt cao mới lạ, hôm nay lúc ban ngày còn ho khan suốt

Nếu không thể này đi, vừa rồi ý tưởng ngu ngốc đó là của tôi, bằng không tôi uống thay cô ấy ly này nhé."

Nói xong, Đường Tư Điềm vươn tay muốn nhận lấy ly rượu trong tay Cao tổng

Cao tổng cười dịch tay đi, “Không không không, cô đừng xen vào, rượu ai người nấy uống." Cao tổng kiên quyết nhét ly rượu vào tay Hạ Chí, Hạ Chí cầm ly rượu và nhìn rượu trắng tầm nửa ly bên trong, cô nghĩ thầm, nếu là uống hết ly này mình sẽ nằm thẳng cẳng luôn

Phùng Tinh Tinh còn không ngừng xúi giục, “Hạ Chí, nhất định phải uống đó

Cao tổng nể mặt cô, cô cũng phải nể mặt Cao tổng." Cao tổng lại có thêm hứng thú, “n? Cô tên Hạ Chí à? Sao không tên là Đông Chí? Hợp với thời tiết hơn nhiều, ha ha ha." Phùng Tinh Tinh: “Cao tổng cứ thích nói đùa, cô ấy họ Hạ, có họ nào là họ Đông đâu?" Hạ Chỉ thầm bực bội vì bọn họ còn không ngừng trêu chọc cả tên của cô, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô hèn mọn nói: “Cao tổng, tôi thật sự không uống được nhiều như vậy, nhấp môi thôi được không?" Cao tổng chống nạnh, ưỡn cái bụng tròn vo ra và nói: “Tình cảm sâu đậm thì uống hết một hơi, tình cảm hời hợt thì nhấp cho qua

Với giao tình đến mức này của tôi và Hoa Mậu mà cô chỉ nhấp môi?"

Loại đàn ông hơi có tuổi nhưng lại không coi là già này là dễ nhất, rất thích chòng ghẹo con gái trẻ, luôn bày ra đủ cách ép con gái uống rượu, sau đó lấy cớ say rượu mà sờ soạng tay chân, trò xấu xa nào cũng đều giở ra được

Đang lúc Hạ Chí khó xử, Dương Thâm cũng không giúp được, Nguyễn Tấn bỗng đứng lên, cầm ly rượu đi đến giữa hai người

Anh rất cao, đứng ở trước mặt Hạ Chí là có thể che hết cả người cô, anh nói một cách khách sáo: “Cao tổng, cô ấy là trợ lý của tôi, đúng thật là không được khỏe, đã nghỉ mấy ngày nay rồi." Cao tổng thầy Nguyễn Tân cũng đứng ra giải vây thì càng khó hiểu, một nhân viên nhỏ bé mà đến mức ấy ư? “Hế, lạ nhỉ? Nguyễn tổng, Dương tổng, nếu các cậu che chở cô ấy như vậy, tôi càng cố tình muốn cô ấy phải uống hết." Không khí trong phòng lập tức rơi vào cảnh xấu hổ, cả Phùng Tinh Tinh cũng không cười nổi

Điền Lệ càng căng thẳng hơn, chị ta dịu giọng khuyên can: “Ôi chà, Cao tổng, ngồi xuống, ngồi xuống đi, chúng tôi uống với ông." “Cô đừng nhúc nhích!" Cao tổng rống lên

Không khí lập tức đóng băng

Hạ Chí rất áy náy, nếu bởi vì mình mà đắc tội với khách hàng lớn của công ty, lại khiến các sếp khó xử thì làm sao có chịu trách nhiệm nổi

Sốt ruột nên cố cầm ly rượu lên và nói: “Cao tổng, Cao tổng ạ, tôi uống, tôi uống là được." Nhưng Nguyễn Tấn lại quay sang nắm lấy bàn tay cầm ly rượu của cô, không cho cô uống.
Tác giả : Ngư Ca
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại