Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 384: Dắt díu nhau đi du lịch

Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 384: Dắt díu nhau đi du lịch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hi Bảo vô cùng ghét bỏ nói: “Cháu chả cần, cháu muốn ở cùng với mẹ."

Trần Kinh Nghiệp ôm bé không chịu buông tay, “Cháu không được chọn lựa, chỉ có thể ở cùng với chú thôi." Trần Kinh Nghiệp xốc bé lên, để bé cưỡi trên cổ mình, “Kẻ nhát gan mới cả ngày dính lấy mẹ, cháu là kẻ nhát gan hả?"

“Cháu không phải!" “Không phải là được, đã nói là đi theo chú rồi đấy. Hi Bảo, cháu đừng vứt bỏ chú nhé."

Hi Bảo cưỡi trên cổ Trần Kinh Nghiệp, tầm nhìn lập tức mở rộng hơn rất nhiều, “Được thôi, cháu miễn cưỡng đồng ý vậy." Kiều Tâm Duy ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh lơ đãng cười nhẹ: “Ông xã, thế này thì tốt rồi, chúng ta không cần lo Hi Bảo đi lạc hoặc bị bắt mất." Giang Hạo ngồi bên2cạnh cô, một bàn tay choàng lên vai cô, một bàn tay khác nhàn nhã dang ra đặt trên lưng ghế, anh nhìn Trần Kính Nghiệp và Hi Bảo đang chơi rất vui, cũng khá yên tâm. Người duy nhất anh lo lắng chính là cô, “Em có gì không thoải mái nhất định phải nói với anh, nửa chừng còn phải chuyển máy bay, sẽ hơi mệt."

“Được mà, không sao đâu, bác sĩ nói con rất khỏe mạnh."

Bên kia là ông chú tang thương và nhóc đáng yêu tinh ranh đấu trí đấu dũng, bên này lại có phong cách hoàn toàn khác, ba câu đều không tách rời chuyện sinh con.

Giang Hạo: “Tân bình thường cậu xã giao nhiều như vậy, có thể nhịn được không hút thuốc lá, không uống rượu ư?" Nguyễn Tân: “Có thể từ chối thì từ chối, nếu thật sự không8từ chối được, thì nói rõ từ ban đầu là tôi muốn phong tỏa rừng để trồng cây, tự nhiên mọi người sẽ hiểu."

Kiều Tâm Duy: “Hạ Chí, cô có uống viên axit folic không? Bắt đầu có thai là phải uống."

Hạ Chí: “Không có, thật ra bác sĩ có nói, nhưng tôi cứ quên mua mãi, phải uống axit folic suốt à?"

Kiều Tâm Duy: “Nói chung các bác sĩ đều đề nghị bổ sung axit folic trong ba tháng đầu và ba tháng cuối của thai kỳ, có điều nểu là tôi nói thì, ăn nhiều trái cây và rau quả là được rồi. Tôi cũng muốn theo một bên thôi, nhưng chủ yếu là lúc trước nghén nhiều quá, ăn cái gì cũng buồn nôn."

Hạ Chí: “Có phải ốm nghén khi mang thai rất khó chịu không?" Kiều Tâm Duy: “Cái này mỗi người mỗi khác,6nói chung phản ứng ốm nghén đều chỉ có thể nhẫn nhịn thôi, chịu đựng rồi sẽ qua." Giang Hạo giành nói xen vào câu chuyện, “Có một khoảng thời gian cô ấy ôm thùng rác một tấc cũng không rời, uống nước cũng có thể nôn ra. Dù thương lắm mà lại chẳng thể giúp gì, làm tôi đau lòng chết đi được." Nguyễn Tấn cười anh, “Chờ đến lúc Kiều Tâm Duy sinh con, chẳng phải cậu càng đau lòng hơn à?" Giang Hạo ôm lấy ngực, vẻ mặt như bị tổn thương, “Ừ, không cần chờ đến lúc đó, bây giờ ngẫm lại cũng đau lòng rồi. Cậu đừng cười tôi, chờ khi Hạ Chí mang thai sinh con, cậu cũng giống tôi thôi." Trần Kinh Nghiệp dắt Hi Bảo dạo một vòng trong đại sảnh chờ máy bay xong trở lại, thấy bọn họ3còn đang tán gẫu chuyện mang thai, anh ta không kiên nhẫn nói: “Này, không phải tôi nói các cậu nhé, chuyện này có gì hay mà nói? Còn tán gẫu hơn nửa tiếng đồng hồ, có thể suy xét đến cảm nhận của dân FA một chút hay không?" Giang Hạo hỏi lại một câu, “Không phải chính cậu nói xem cậu như không khí sao?"

“." Trần Kính Nghiệp nghẹn lời.

Cái đầu nhỏ của Hi Bảo xoay chuyển cực nhanh: “Không khí tốt mà, lúc nào bọn nó cũng không rời xa mình."

Trần Kinh Nghiệp đắc ý nhướng mày, “Ừ, vẫn là Hi Bảo thương chú. Nào, chú giúp cháu chơi game xếp hình Tetris, cháu chơi đến màn thứ mấy rồi?"

“Màn 10 ạ."

“Dễ ợt, chú sẽ giúp cháu qua cửa hết."

Mọi người cùng nhau đi du lịch, cái tốt của nhiều người là thời gian chờ5đợi cũng sẽ không nhàm chán. Ngồi trên máy bay, máy bay cất cánh, mặt trời phía đông còn chưa mọc dường như nhô lên khỏi đường chân trời nhanh hơn, họ nhìn thấy mặt trời mọc sớm hơn một bước so với người dưới đất.

Hi Bảo hộ to lên, “Wow, mẹ ơi mẹ mau nhìn kìa, đẹp quá đi!" Tầng mây mỏng vẫn chưa tan, ngăn chặn hầu hết ánh sáng mặt trời, họ càng thấy rõ ràng hơn mặt trời tròn đỏ au. Đến tầng bình lưu, biển mây phía dưới cuồn cuộn, rất đồ sộ.

“Mẹ ơi mẹ, có phải chúng ta bay cao hơn cả Tôn Ngộ Không hay không ạ?" Kiều Tâm Duy cười, “Đúng đó, Tôn Ngộ Không ở dưới mây, xa quá, chúng ta cũng không thể nhìn rõ được." Hi Bảo tin là thật, nhìn xuống biển mây cuồn cuộn nói: “Vậy kêu Tôn Ngộ Không cũng ngồi máy bay là được, đỡ phải bay, mệt mỏi lắm." “." Kiều Tâm Duy không nhịn được cười, “Tôn Ngộ Không không cần con lo đâu, con vẫn nên ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Con xem, trong TV đang chiếu Cừu vui vẻ mà con thích xem kìa." Lần đầu Hi Bảo đi xa, toàn bộ đầu óc đều hào hứng, nào có chịu yên ổn ngồi xem phim hoạt hình. Bé nhìn cái này xem cái kia, chỉ thiếu không chạy nhảy tới lui thôi.

Kiều Tâm Duy kéo tay bé, nghiêm túc nói: “Hi Bảo, học kỳ sau con lên lớp chồi rồi, là bé lớn rồi, phải nghe lời hơn mới đúng. Trên máy bay không thể ồn ào nhốn nháo, sẽ ảnh hưởng đến mọi người nghỉ ngơi, cũng sẽ gây nguy hiểm nữa, biết chưa?"

Hi Bảo gật đầu cái hiểu cái không, “Dạ, vâng ạ. Mẹ ơi, con muốn ngồi cùng xem với mẹ."

“Ừ, ngồi đi."

Giang Hạo hơi dịch ra ngoài, nhường chỗ cho con trai và khen một câu, “Ừm, phải làm anh trai quả nhiên là khác hẳn." “Đúng thế mà, con phải làm tấm gương tốt cho em gái mà. Ba đừng làm ồn, ảnh hưởng con xem phim hoạt hình." “.." Bị hắt hủi rồi, ôi, địa vị gia đình đang không ngừng giảm xuống.

Máy bay bay ổn định, đích đến của họ là hòn đảo Bali lãng mạn và xinh đẹp. Rạng sáng lên máy bay, chạng vạng đến nơi, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lịch trình chính thức bắt đầu. Đây là do Giang Hạo đã sắp xếp sẵn từ trước, như vậy không khiến mọi người quá mệt. Buổi chiều Hi Bảo ngủ trưa tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ, mất thêm hơn một giờ là đến đảo Bali. Vừa ra khỏi cabin, mùi vị rừng mưa nhiệt đới đã ập vào mặt.

Xe buýt của khách sạn đã chờ bên ngoài từ lâu và đưa họ về thẳng khách sạn. Khách sạn nằm trên một hòn đảo, toàn bộ hòn đảo nằm trong phạm vi kiểm soát của khách sạn. Trên đường đi có thể nhìn thấy một bên là biển rộng xanh lam vô ngần, một bên là rừng rậm nhiệt đới tươi tốt, đẹp không sao tả xiết.

Khách sạn này cũng không phải kiểu phòng suite cao cấp truyền thống, mà là từng căn biệt thự nằm rải rác, tất cả đều là những biệt thự nhìn ra cảnh biển không gì sánh được. Bước ra khỏi cửa là bờ cát trắng mịn và hàng dừa san sát, còn có khung cảnh trời và biển hòa làm một tuyệt đẹp.

Ý nghĩa của việc đi du lịch, không phải là bạn đi bao xa, chơi vui cỡ nào, mà đúng hơn là bạn và người đồng hành thưởng thức việc thấu hiểu và gột rửa tâm hồn mình. Mỗi người bọn họ đều bị thuyết phục bởi trời xanh và biển xanh, đó là ý nghĩa của du lịch.
Tác giả : Ngư Ca
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại