Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 350
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh tự nhận là lời giải thích của mình có thể được đưa lên lớp học luôn. Hi Bảo đã mặc xong quần áo, bé nghe xong, chớp chớp mắt, thờ ơ nói: “Ồ, phức tạp như vậy ạ, bạn Tôn Gia Thụ của con ở nhà trẻ bảo, bạn ấy tới từ Đông Bắc."
“..." Giang Hạo cười khan.
Vốn dĩ Kiều Tâm Duy vẫn còn thẩm tức giận, vừa nghe câu này thì cười đến ngã trái ngã phải không thẳng người lên nổi, “Ôi cha mẹ ơi, cười chết tối rồi."
Hi Bảo nhìn thấy mẹ thì vui vẻ nhào tới, “Mẹ ơi, con từ đâu tới ạ? Ba mới nói cho con rồi, nhưng con vẫn chưa hiểu."
Kiều Tâm Duy ôm con trai đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Hi Bảo từ Giang2Nam tới đó, Giang Nam rộng lớn có cầu nhỏ suối uốn quanh, đất đai màu mỡ." “Dạ, mẹ ơi con biết rồi, Tôn Gia Thụ tới từ Đông Bắc, con tới từ Giang Nam, một nam một bắc."
“Ừ, đúng rồi, Hi Bảo thông minh ghế, nào, mẹ hôn một cái." Giang Hạo ngồi trong phòng tắm dọn dẹp, anh cũng không tự giác bật cười, là chính anh nghĩ vấn đề phức tạp đi. Một ngày bận rộn lại kết thúc, sau khi Hi Bảo ngủ mới là thời gian tự do của họ. Thường thì vào khoảng thời gian này, Giang Hạo sẽ tập thể dục, còn Kiều Tâm Duy, không có công việc thì sẽ xem TV. Đây là thời gian thư giãn nhất trong ngày của họ. “Gần đây buông thả, cơ bụng8cũng nhão ra rồi." Đuôi mắt Kiều Tâm Duy liếc nhìn anh, anh đang đứng ở cửa và khoe cơ bắp của mình. Cố ý mà! Cô cũng cố ý quay lưng lại đi qua, cởi dép lê nằm lên giường một cách thoải mái dễ chịu. “Nằm xem TV hỏng mắt đấy." Giang Hạo đi đến mép giường, vừa muốn xốc chăn, Kiều Tâm Duy nâng một chân chống lên bụng anh, “Đừng tới đây, ra canh phòng khách đi."
Giang Hạo nắm mắt cá chân cô đẩy về trước, “Không đi." “Điện thoại di động của anh còn ở ghế sofa đó." Nói đến di động, tay Giang Hạo sờ hẳn lên đùi cô, “Anh mặc kệ cái loại tâm thần ấy, nếu không phải vì công việc, anh đã đổi số từ lâu rồi."
“Nhột, anh2đừng sờ lung tung." Giang Hạo nắm chặt chân cô không buông, còn cố ý cầm chân cô chọc lên cơ bụng của mình, hỏi cô, “Có phải nhão rồi hay không? Trước kia có phải còn cứng hơn không?" “Anh đủ rồi nhé Giang Hạo!" Kiều Tâm Duy quăng cho anh một cái lườm, chất vấn, “Anh thật sự không nghe thấy vừa rồi em nói chuyện điện thoại ở dưới lầu à?"
Giang Hạo nói: “Anh tắm cho Hi Bảo mà, toàn là tiếng nước nào nghe thấy được em nói chuyện... Cô ta lại gọi đến điện thoại bàn à? Nói cái gì?"
Kiều Tâm Duy đập mạnh một cái, đá văng anh ra.
Giang Hạo lại xáp vào, “Cô ta nói cái gì?" “Cô ta xin lỗi em." “Còn gì nữa?"
Rốt cuộc Kiều Tâm Duy vẫn2mềm lòng, cô và cô gái kia không có thù hận to lớn gì, chỉ là bởi vì yêu cùng một người đàn ông, cho nên đã định sẵn là quan hệ đối địch, cô nói: “Không có gì, ngày mai nhớ cắt bỏ số máy bàn đi, nói một tiếng với mẹ là máy bàn nhà mình đã cắt rồi, về sau đều gọi số di động thôi."
“Nhất định còn nữa, em nói cho anh nghe."
“Ôi dào ngủ đi, có muốn ngủ hay không?" Giang Hạo nâng mặt cô lên hôn mạnh, “Chờ chút, anh đi xử lí cho xong, chờ anh cùng ngủ." Lúc anh nói câu cuối cùng, ánh mắt vô cùng dễ, còn xấu xa bóp mông cô mấy cái. “Xử lý cái gì mà xử lý? Loại người như cô ta anh6càng để ý cô ta sẽ càng dây dưa không rõ, không để ý tới cô ta là tốt nhất."
Giang Hạo nói: “Không phải anh đi để ý cô ta, anh đi nghe các ảnói gì với em, điện thoại có ghi âm."
“Đừng ngủ, chờ anh quay lại nhé." Nói rồi, Giang Hạo lại ngồi dậy chạy xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, Giang Hạo lại đi lên, sắc mặt không tốt cho lắm, mày cũng khẽ nhíu lại, anh cảm thấy tội lỗi sâu sắc, “Tâm Duy, đầu óc của cô ta đúng là có bệnh! Em đừng giận được không?" Kiều Tâm Duy thản nhiên đáp: “Lúc ấy đích thực là rất tức giận, nhưng sau đó thì không tức nữa, việc này không trách anh, muốn trách thì trách cái cô kia quá cố chấp."
Giang Hạo: “Anh suy đi nghĩ lại, để ý cô ta cô ta sẽ cảm thấy có hi vọng, sẽ tự mình liên tưởng, sau đó lại càng dây dưa không rõ hơn. Nếu như không để ý tới cô ta, cô ta sẽ thường xuyên gửi những tin nhắn đó cho anh, anh cũng cảm thấy khó chịu."
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra. Kiều Tâm Duy mở ra xem, Cao Y Nhụy thay đổi phong cách rồi, chuyên môn chọn mấy câu chữ khá là mềm dịu, như là “Đừng làm việc quá muộn", “Ngày mai nhiệt độ xuống thấp nên mặc nhiều quần áo", “Anh thích nghe loại nhạc gì"... kiểu thế.
“Sau lưng cô ta có quân sự, đoán chừng là bạn bè của cô ta dạy chăng... Cô ta còn rất quan tâm anh, em cũng chưa nghĩ đến việc dặn anh mặc nhiều quần áo đâu." Giang Hạo ôm cô và nói: “Không được, anh phải tìm dịp nói rõ ràng với cô ta, đến lúc tất yếu phải dùng chút thủ đoạn, mềm không được thì cứng."
“Nếu không... em và anh cùng đi.
“Em?"
Kiều Tâm Duy gật đầu, nói chắc chắn: “Đúng vậy, anh và cô ta có nói mười lần trăm lần, cũng không có hiệu quả lớn bằng anh đưa em theo xuất hiện trước mặt cô ta nói chuyện một lần. Nếu nhà chúng ta muốn được gia đình hài hòa, em cũng phải ra ít sức chứ.".
Giang Hạo suy nghĩ rồi nói: “Anh không muốn để em đối mặt với những việc này. Tâm Duy, trong mọi trường hợp, anh đều không muốn để em chịu bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào. Anh đã từng xử lý nhiều vụ án khó giải quyết như vậy, cũng từng đối phó với không ít phụ nữ theo đuổi mình, Cao Y Nhụy anh cũng có thể xử lý ổn. Ngày mai anh sẽ tìm anh trai cô ta nói chuyện, chỉ có thể để anh cô ta ra mặt."
“Có ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và đồng nghiệp không?" “Không đâu, anh trai của Cao Y Nhụy là người hiểu rõ lý lẽ, Cao Y Nhụy chính là một đứa trẻ bị chiều hư."
Kiều Tâm Duy gật đầu đồng ý, “Được thôi, nếu cần em ra mặt, anh cứ nói, lúc nào em cũng chuẩn bị sẵn sàng."
“Ừm, bà xã, em tốt quá." Anh gấp gáp dán người qua, anh đã tính chuẩn thời gian, lúc này là thời kỳ rụng trứng của cô. Vì cái thai thứ hai, vì con gái, anh càng phải ra sức thêm mới đúng.
Giang Hạo mờ ám cười nhẹ, hỏi: “Có cần tắt đèn không?" “Tắt đèn đi, ngủ thôi."
“Ha ha ha ha, tắt đèn, vận động."
“Mệt, không động."
Tắt đèn xong, Giang Hạo lại da mặt dày xáp lại, “Em nằm hưởng thụ là được, anh động, thuận tiện luyện tập cơ bụng. Tới nào, chúng ta sinh cho Hi Bảo một cô em gái." “Là anh muốn hay là Hi Bảo muốn?" “Không phải đều giống nhau sao?" “Không giống nhau." Giang Hạo nắm tay cô, kéo ấn xuống phía dưới, “Anh muốn, anh muốn, anh muốn được chưa?"
Kiều Tâm Duy hoảng sợ, vừa cứng vừa nóng, không biết xấu hổ quá đi mà. Cô muốn rụt tay về, Giang Hạo vẫn không cho, “Nếu con gái biết ba nó dê như vậy, nó sẽ nghĩ như thế nào?"
Giang Hạo cười, nói: “Ba nó dễ mới có nó, nó sẽ không có ý kiến đâu."
“..." Xem như anh lợi hại.
Anh tự nhận là lời giải thích của mình có thể được đưa lên lớp học luôn. Hi Bảo đã mặc xong quần áo, bé nghe xong, chớp chớp mắt, thờ ơ nói: “Ồ, phức tạp như vậy ạ, bạn Tôn Gia Thụ của con ở nhà trẻ bảo, bạn ấy tới từ Đông Bắc."
“..." Giang Hạo cười khan.
Vốn dĩ Kiều Tâm Duy vẫn còn thẩm tức giận, vừa nghe câu này thì cười đến ngã trái ngã phải không thẳng người lên nổi, “Ôi cha mẹ ơi, cười chết tối rồi."
Hi Bảo nhìn thấy mẹ thì vui vẻ nhào tới, “Mẹ ơi, con từ đâu tới ạ? Ba mới nói cho con rồi, nhưng con vẫn chưa hiểu."
Kiều Tâm Duy ôm con trai đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói, “Hi Bảo từ Giang2Nam tới đó, Giang Nam rộng lớn có cầu nhỏ suối uốn quanh, đất đai màu mỡ." “Dạ, mẹ ơi con biết rồi, Tôn Gia Thụ tới từ Đông Bắc, con tới từ Giang Nam, một nam một bắc."
“Ừ, đúng rồi, Hi Bảo thông minh ghế, nào, mẹ hôn một cái." Giang Hạo ngồi trong phòng tắm dọn dẹp, anh cũng không tự giác bật cười, là chính anh nghĩ vấn đề phức tạp đi. Một ngày bận rộn lại kết thúc, sau khi Hi Bảo ngủ mới là thời gian tự do của họ. Thường thì vào khoảng thời gian này, Giang Hạo sẽ tập thể dục, còn Kiều Tâm Duy, không có công việc thì sẽ xem TV. Đây là thời gian thư giãn nhất trong ngày của họ. “Gần đây buông thả, cơ bụng8cũng nhão ra rồi." Đuôi mắt Kiều Tâm Duy liếc nhìn anh, anh đang đứng ở cửa và khoe cơ bắp của mình. Cố ý mà! Cô cũng cố ý quay lưng lại đi qua, cởi dép lê nằm lên giường một cách thoải mái dễ chịu. “Nằm xem TV hỏng mắt đấy." Giang Hạo đi đến mép giường, vừa muốn xốc chăn, Kiều Tâm Duy nâng một chân chống lên bụng anh, “Đừng tới đây, ra canh phòng khách đi."
Giang Hạo nắm mắt cá chân cô đẩy về trước, “Không đi." “Điện thoại di động của anh còn ở ghế sofa đó." Nói đến di động, tay Giang Hạo sờ hẳn lên đùi cô, “Anh mặc kệ cái loại tâm thần ấy, nếu không phải vì công việc, anh đã đổi số từ lâu rồi."
“Nhột, anh2đừng sờ lung tung." Giang Hạo nắm chặt chân cô không buông, còn cố ý cầm chân cô chọc lên cơ bụng của mình, hỏi cô, “Có phải nhão rồi hay không? Trước kia có phải còn cứng hơn không?" “Anh đủ rồi nhé Giang Hạo!" Kiều Tâm Duy quăng cho anh một cái lườm, chất vấn, “Anh thật sự không nghe thấy vừa rồi em nói chuyện điện thoại ở dưới lầu à?"
Giang Hạo nói: “Anh tắm cho Hi Bảo mà, toàn là tiếng nước nào nghe thấy được em nói chuyện... Cô ta lại gọi đến điện thoại bàn à? Nói cái gì?"
Kiều Tâm Duy đập mạnh một cái, đá văng anh ra.
Giang Hạo lại xáp vào, “Cô ta nói cái gì?" “Cô ta xin lỗi em." “Còn gì nữa?"
Rốt cuộc Kiều Tâm Duy vẫn2mềm lòng, cô và cô gái kia không có thù hận to lớn gì, chỉ là bởi vì yêu cùng một người đàn ông, cho nên đã định sẵn là quan hệ đối địch, cô nói: “Không có gì, ngày mai nhớ cắt bỏ số máy bàn đi, nói một tiếng với mẹ là máy bàn nhà mình đã cắt rồi, về sau đều gọi số di động thôi."
“Nhất định còn nữa, em nói cho anh nghe."
“Ôi dào ngủ đi, có muốn ngủ hay không?" Giang Hạo nâng mặt cô lên hôn mạnh, “Chờ chút, anh đi xử lí cho xong, chờ anh cùng ngủ." Lúc anh nói câu cuối cùng, ánh mắt vô cùng dễ, còn xấu xa bóp mông cô mấy cái. “Xử lý cái gì mà xử lý? Loại người như cô ta anh6càng để ý cô ta sẽ càng dây dưa không rõ, không để ý tới cô ta là tốt nhất."
Giang Hạo nói: “Không phải anh đi để ý cô ta, anh đi nghe các ảnói gì với em, điện thoại có ghi âm."
“Đừng ngủ, chờ anh quay lại nhé." Nói rồi, Giang Hạo lại ngồi dậy chạy xuống lầu.
Chỉ chốc lát sau, Giang Hạo lại đi lên, sắc mặt không tốt cho lắm, mày cũng khẽ nhíu lại, anh cảm thấy tội lỗi sâu sắc, “Tâm Duy, đầu óc của cô ta đúng là có bệnh! Em đừng giận được không?" Kiều Tâm Duy thản nhiên đáp: “Lúc ấy đích thực là rất tức giận, nhưng sau đó thì không tức nữa, việc này không trách anh, muốn trách thì trách cái cô kia quá cố chấp."
Giang Hạo: “Anh suy đi nghĩ lại, để ý cô ta cô ta sẽ cảm thấy có hi vọng, sẽ tự mình liên tưởng, sau đó lại càng dây dưa không rõ hơn. Nếu như không để ý tới cô ta, cô ta sẽ thường xuyên gửi những tin nhắn đó cho anh, anh cũng cảm thấy khó chịu."
Nói rồi, anh lấy điện thoại ra. Kiều Tâm Duy mở ra xem, Cao Y Nhụy thay đổi phong cách rồi, chuyên môn chọn mấy câu chữ khá là mềm dịu, như là “Đừng làm việc quá muộn", “Ngày mai nhiệt độ xuống thấp nên mặc nhiều quần áo", “Anh thích nghe loại nhạc gì"... kiểu thế.
“Sau lưng cô ta có quân sự, đoán chừng là bạn bè của cô ta dạy chăng... Cô ta còn rất quan tâm anh, em cũng chưa nghĩ đến việc dặn anh mặc nhiều quần áo đâu." Giang Hạo ôm cô và nói: “Không được, anh phải tìm dịp nói rõ ràng với cô ta, đến lúc tất yếu phải dùng chút thủ đoạn, mềm không được thì cứng."
“Nếu không... em và anh cùng đi.
“Em?"
Kiều Tâm Duy gật đầu, nói chắc chắn: “Đúng vậy, anh và cô ta có nói mười lần trăm lần, cũng không có hiệu quả lớn bằng anh đưa em theo xuất hiện trước mặt cô ta nói chuyện một lần. Nếu nhà chúng ta muốn được gia đình hài hòa, em cũng phải ra ít sức chứ.".
Giang Hạo suy nghĩ rồi nói: “Anh không muốn để em đối mặt với những việc này. Tâm Duy, trong mọi trường hợp, anh đều không muốn để em chịu bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào. Anh đã từng xử lý nhiều vụ án khó giải quyết như vậy, cũng từng đối phó với không ít phụ nữ theo đuổi mình, Cao Y Nhụy anh cũng có thể xử lý ổn. Ngày mai anh sẽ tìm anh trai cô ta nói chuyện, chỉ có thể để anh cô ta ra mặt."
“Có ảnh hưởng đến quan hệ giữa anh và đồng nghiệp không?" “Không đâu, anh trai của Cao Y Nhụy là người hiểu rõ lý lẽ, Cao Y Nhụy chính là một đứa trẻ bị chiều hư."
Kiều Tâm Duy gật đầu đồng ý, “Được thôi, nếu cần em ra mặt, anh cứ nói, lúc nào em cũng chuẩn bị sẵn sàng."
“Ừm, bà xã, em tốt quá." Anh gấp gáp dán người qua, anh đã tính chuẩn thời gian, lúc này là thời kỳ rụng trứng của cô. Vì cái thai thứ hai, vì con gái, anh càng phải ra sức thêm mới đúng.
Giang Hạo mờ ám cười nhẹ, hỏi: “Có cần tắt đèn không?" “Tắt đèn đi, ngủ thôi."
“Ha ha ha ha, tắt đèn, vận động."
“Mệt, không động."
Tắt đèn xong, Giang Hạo lại da mặt dày xáp lại, “Em nằm hưởng thụ là được, anh động, thuận tiện luyện tập cơ bụng. Tới nào, chúng ta sinh cho Hi Bảo một cô em gái." “Là anh muốn hay là Hi Bảo muốn?" “Không phải đều giống nhau sao?" “Không giống nhau." Giang Hạo nắm tay cô, kéo ấn xuống phía dưới, “Anh muốn, anh muốn, anh muốn được chưa?"
Kiều Tâm Duy hoảng sợ, vừa cứng vừa nóng, không biết xấu hổ quá đi mà. Cô muốn rụt tay về, Giang Hạo vẫn không cho, “Nếu con gái biết ba nó dê như vậy, nó sẽ nghĩ như thế nào?"
Giang Hạo cười, nói: “Ba nó dễ mới có nó, nó sẽ không có ý kiến đâu."
“..." Xem như anh lợi hại.
Tác giả :
Ngư Ca