Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 319
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Tâm Duy cười nhạo anh, “Lúc ăn cơm thì không chịu ăn, nửa đêm lại ăn nhiều như vậy, cẩn thận dạ dày của anh đấy." “Cứ ăn no trước đi rồi nói, em không biết anh nằm bên trên phải phí bao nhiêu thể lực đâu." “Phụt.." Kiểu Tâm Duy không nhịn kịp, phun hết mì trong miệng ra ngoài. Giang Hạo cười cô, cô vừa tức vừa thẹn, đá cẳng chân anh dưới gầm bàn. Ăn uống dọn dẹp xong và về lại giường đã hơn bốn giờ, hai người đều không buồn ngủ. “Tấm Duy, hay để Hi Bảo ở nhà ba mẹ đi, em còn phải đi làm, đợi năm sau Hi Bảo lên lớp chồi, ăn cơm trưa tại nhà trẻ, thể thì em chỉ cần đưa đi đón về thôi."
“Cũng được, nhưng trước giờ em và con chưa từng tách ra,2sợ con không quen."
“Anh sợ là em không quen ấy, không phải bắt hai người tách ra, nhà trẻ ở trong tiểu khu nhà chúng ta, em muốn gặp Hi Bảo cũng là chuyện đơn giản mà. Hơn nữa, sức khỏe của ba anh không tốt, ông cũng luôn hy vọng có thể ở cùng cháu trai nhiều hơn chút. Chủ nhật em có thể đưa Hi Bảo sang nhà ba mẹ em chơi, người già đều thích trẻ con cả."
“Vâng, em nghe anh."
“Còn nữa, em đừng làm việc quá sức, trong nhà không có chỗ nào cần em phải gánh vác cả, em chỉ cần làm hết giờ là được rồi, nghe chưa?" “Üm."
“Thẻ ngân hàng của anh ở đâu thì em đã biết rồi, ôi, cái thẻ kia làm cũng như không, em cũng không dùng, đều để ở đó cả." “Ừm, em biết rồi."
Giang Hạo7nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô, đột nhiên nổi lòng nghi ngờ, “Hỏ, sao em không nói anh câm miệng nữa?"
Kiều Tâm Duy nhéo anh một cái, nói, “Không cho anh nói ra thì anh đâu yên lòng."
“Ha ha, chỉ có em hiểu anh."
“Giang Hạo, anh thật sự không cần lo cho em. Trước kia lúc ở Lâm Châu, em không có tiền cũng không có công việc nhưng vẫn chăm sóc Hi Bảo rất tốt còn gì? Bây giờ khỏe hơn hồi ấy nhiều, ít nhất em không cần sầu lo vì tiền. Hi Bảo có ông bà nội ngoại, còn có hai bác yêu thương nó, con sẽ không làm anh mất mặt, anh yên tâm đi."
Giang Hạo cúi đầu hôn lên trán cô, anh cho rằng lúc dặn dò những việc này, cô nhất định sẽ khóc, không ngờ ngược lại là1có an ủi để anh yên tâm. Giang Hạo cảm thán tự đáy lòng, “Tấm Duy, em thay đổi thật rồi, xin lỗi, là anh ép em phải mạnh mẽ như vậy, xin lỗi..."
“Anh sai rồi, anh chưa nghe câu làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ" sao? Em đã làm mẹ rồi, đương nhiên phải mạnh mẽ hơn thời con gái trước kia chứ." Nói tới trước kia, Giang Hạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Tâm Duy, Kỷ Tiểu Hải có tới tìm anh." “Vậy à? Anh ta còn ở Đô Thành ư? Anh ta tìm anh làm gì?"
“Không phải cố ý tìm, chỉ là tình cờ gặp ở khách sạn, hai người ở cạnh phòng nên anh ta tới tìm anh nói chuyện thôi." “Nói cái gì?". “Em tò mò lắm hả?"
Kiểu Tâm Duy “chậc chậc" hai tiếng khinh thường, “Em không tò mò,7không hề, em chỉ không nỡ dội nước lạnh lúc anh nói hăng say thôi, anh có thể chọn không nói mà."
Giang Hạo nhéo cánh tay cô, cười khẽ, “Ha ha ha, phải, là anh muốn nói, xin em lắng nghe được không?" “Xin chăm chú lắng nghe."
“Chuyện xảy ra vào hai năm trước, nói thật anh cũng sắp quên rồi. Đối với những người và việc vô bổ, từ trước đến nay anh không muốn ghi nhớ nhiều. Nhưng anh ta có nói một câu mà anh nhớ kĩ, anh ta nói, Giang Hạo, nếu sớm biết rằng Tâm Duy gả cho anh có kết cục như thế này thì dù đánh chết tôi cũng sẽ giành lại cô ấy về."
Kiểu Tâm Duy nghe xong chỉ biết cười, “Anh ta đúng thật là tự đề cao mình." “Em đừng cười, so với trước kia, anh ta càng0hiểu mình muốn gì. Đôi lúc anh nghĩ, nếu lúc trước anh ta không làm sai, em sẽ kết hôn với anh ta, hai người sẽ sống cuộc sống bình thường giản dị, cũng tốt đấy chứ." Kiều Tâm Duy cập ngón tay gõ mạnh lên gáy anh, “Anh nói cái gì thế, có ai lại suy nghĩ đến cảnh vợ và người yêu cũ của vợ kết hôn như anh không? Vậy nếu như Tiêu Thiên Ái không làm bậy, không phải anh đã kết hôn với cô ta rồi à?
Giang Hạo thổn thức, “Anh chưa nói với em thật ra Tiêu Thiên Ái là con gái của một cặp vợ chồng tử tù à?" “Cái gì?"
“Ba mẹ ruột của cô ta là một cặp tử tù vì tội buôn bán ma túy. Bác Tiểu và bác gái không có con, thấy cô ta đáng thương nên mới nhận về nhà nuôi. Có đôi khi con người không thể không tin số mạng, tất cả mọi người cho rằng rốt cuộc đứa trẻ này đã thoát khỏi bể khổ, được sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng cuối cùng vẫn thế, đời trước không tích đủ phúc."
“Thể đời này anh làm nhiều chuyện tốt vào, tích phúc nhiều hơn để kiếp sau được như ước nguyện."
Giang Hạo mím môi, không thốt nên lời, trong lòng chua xót dâng trào. Kiều Tâm Duy cảm nhận được tiếng hít thở của anh nặng nề hơn, cũng cảm nhận được bàn tay anh đang ôm cổ hơi run rẩy, cô không nói gì, chỉ dán sát mặt vào ngực anh.
Thời gian ở cạnh nhau luôn rất ngắn ngủi, cảm giác như mới nói vài câu mà trời đã sáng. Rời giường, tắm rửa, mặc quần áo, Kiều Tâm Duy lấy bộ quân phục treo ở góc tận cùng trong tủ ra. Họ đều cho rằng sau này sẽ không bao giờ mặc nó nữa, ai ngờ phải mặc lại nhanh đến thế. Giang Hạo nhanh nhẹn thay quần phục, năng sớm từ ngoài cửa sổ chiều nghiêng vào, chiêu lên huy chương của anh, phát sáng rực rỡ.
Kiều Tâm Duy cài nút áo trên cùng cho anh, hai tay vuốt cổ áo, rồi vạt áo, cô cười yếu ớt, “Đẹp trai quá!"
Giang Hạo xoa mặt cô, nâng cằm cô hồn ngấu nghiến. Tiếng mở cửa dưới lầu vang lên, sau đó là tiếng gọi “Ba ơi", là Hi Bảo. Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đưa Hi Bảo về.
Đi xuống lầu, Hi Bảo vừa thấy Giang Hạo mặt quân phục thì hai mắt tỏa ánh sáng, chạy nhào vào lòng anh, thấy cái gì cũng trầm trồ, “Woah, ba đẹp trai quá, oa, sao năm cánh đẹp thật, oa, ba con là người ba lợi hại nhất thế giới!" Lâm Thái Âm nhìn cách ăn mặc của Giang Hạo, rơm rớm khóc, bà nói với Kiều Tâm Duy, “Con để nó đi thật hả? Con thật sự không khuyên nhủ nó sao?" Kiều Tâm Duy chưa kịp mở miệng thì Giang Hạo đã cướp lời, “Mẹ, con giao Tâm Duy và Hi Bảo cho mẹ, mẹ thay con chăm sóc hai mẹ con cô ấy nhé!"
“Không làm, con đừng giao cho mẹ, mẹ không nghe."
Giang Hạo bất đắc dĩ, đành phải dời chủ đề, “Ba, Tâm Duy phải đi làm, phải nhờ ba mẹ chăm Hi Bảo giúp. Cũng chỉ đến nửa năm nữa thôi, chờ tới cuối tháng sáu Hi Bảo lên lớp chồi, có thể ăn trưa ở nhà trẻ, như vậy Tâm Duy cũng đỡ bận hơn."
Lâm Thái Âm bật khóc, còn Giang Chí Trung trịnh trọng gật đầu, “Được, đừng nói nửa năm, cho dù để Hi Bảo ở luôn với ba mẹ cũng không thành vấn đề."
Giang Hạo bể Hi Bảo không nỡ buông, anh hôn Hi Bảo và nói, “Phải nghe lời, làm một đứa con ngoan nhé." Hi Bảo hộ, “Vâng, con nhất định sẽ nghe lời, tương lai lớn lên sẽ là người lợi hại giống như ba."
Giang Hạo cười xoa mặt con, chuyển ánh mắt về phía Kiều Tâm Duy. Kiểu Tâm Duy cười nhẹ, anh bất chấp việc có con ở đây, đột nhiên kéo cô qua hôn.
“A, ba hôn mẹ!" Tại Hi la lên, nhanh chóng che mắt lại, nhưng bàn tay bé lại tách ra một khe hở, vẫn nhìn lén, “Ba ơi ba à, trước khi hôn mẹ phải nói cho con biết trước chứ, con có thể đi ra ngoài chơi mà." Giang Hạo cười, bịn rịn thả con xuống, anh ôm Kiều Tâm Duy lần cuối, miệng kề sát tai cô, nói nhỏ, “Kiếp này và kiếp sau của anh đều chỉ có một nguyện vọng, đó là cùng em sống tới già." Môi Kiều Tâm Duy run rẩy, cô cố nhịn, ép nước mắt không chảy ra, cô nhủ mình nhất định không thể khóc, cô muốn Giang Hạo không có vướng bận khi ra chiến trường.
“Mẹ, con đi đây."
Lâm Thái Âm lau nước mắt, bà biết không thể thay đổi lựa chọn của Giang Hạo, “Con trai..." Lâm Thái Âm khóc lóc ôm lấy anh, vỗ về sau lưng anh, “Con phải thật cẩn thận nhé, cho dù thế nào cũng phải còn sống trở về."
Giang Chí Trung cũng bước lên vỗ vai Giang Hạo, khàn khàn nói, “Được rồi, xe quân đội đã đợi dưới nhà, nên đi xuống đi. A Hạo, bảo trọng."
Giang Hạo hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại quần áo, trịnh trọng chào ba theo nghi thức quân đội, “Bảo trọng."
Giang Hạo ra khỏi nhà, bước vào thang máy, cuối cùng biến mất sau của thang máy, Kiều Tâm Duy lã chã rơi lệ khi thấy thang máy đóng cửa, đau lòng đến tột đỉnh. “Mẹ ơi, mẹ sao thế?" Mặc dù Hi Bảo không biết gì, nhưng bé có thể cảm nhận được cảm xúc đau buồn của người lớn. Kiều Tâm Duy khuyu xuống ôm con, cố nói một cách mạnh mẽ, “Nhớ kĩ lời ba nói, phải làm con ngoan nhé."
Kiều Tâm Duy cười nhạo anh, “Lúc ăn cơm thì không chịu ăn, nửa đêm lại ăn nhiều như vậy, cẩn thận dạ dày của anh đấy." “Cứ ăn no trước đi rồi nói, em không biết anh nằm bên trên phải phí bao nhiêu thể lực đâu." “Phụt.." Kiểu Tâm Duy không nhịn kịp, phun hết mì trong miệng ra ngoài. Giang Hạo cười cô, cô vừa tức vừa thẹn, đá cẳng chân anh dưới gầm bàn. Ăn uống dọn dẹp xong và về lại giường đã hơn bốn giờ, hai người đều không buồn ngủ. “Tấm Duy, hay để Hi Bảo ở nhà ba mẹ đi, em còn phải đi làm, đợi năm sau Hi Bảo lên lớp chồi, ăn cơm trưa tại nhà trẻ, thể thì em chỉ cần đưa đi đón về thôi."
“Cũng được, nhưng trước giờ em và con chưa từng tách ra,2sợ con không quen."
“Anh sợ là em không quen ấy, không phải bắt hai người tách ra, nhà trẻ ở trong tiểu khu nhà chúng ta, em muốn gặp Hi Bảo cũng là chuyện đơn giản mà. Hơn nữa, sức khỏe của ba anh không tốt, ông cũng luôn hy vọng có thể ở cùng cháu trai nhiều hơn chút. Chủ nhật em có thể đưa Hi Bảo sang nhà ba mẹ em chơi, người già đều thích trẻ con cả."
“Vâng, em nghe anh."
“Còn nữa, em đừng làm việc quá sức, trong nhà không có chỗ nào cần em phải gánh vác cả, em chỉ cần làm hết giờ là được rồi, nghe chưa?" “Üm."
“Thẻ ngân hàng của anh ở đâu thì em đã biết rồi, ôi, cái thẻ kia làm cũng như không, em cũng không dùng, đều để ở đó cả." “Ừm, em biết rồi."
Giang Hạo7nhìn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô, đột nhiên nổi lòng nghi ngờ, “Hỏ, sao em không nói anh câm miệng nữa?"
Kiều Tâm Duy nhéo anh một cái, nói, “Không cho anh nói ra thì anh đâu yên lòng."
“Ha ha, chỉ có em hiểu anh."
“Giang Hạo, anh thật sự không cần lo cho em. Trước kia lúc ở Lâm Châu, em không có tiền cũng không có công việc nhưng vẫn chăm sóc Hi Bảo rất tốt còn gì? Bây giờ khỏe hơn hồi ấy nhiều, ít nhất em không cần sầu lo vì tiền. Hi Bảo có ông bà nội ngoại, còn có hai bác yêu thương nó, con sẽ không làm anh mất mặt, anh yên tâm đi."
Giang Hạo cúi đầu hôn lên trán cô, anh cho rằng lúc dặn dò những việc này, cô nhất định sẽ khóc, không ngờ ngược lại là1có an ủi để anh yên tâm. Giang Hạo cảm thán tự đáy lòng, “Tấm Duy, em thay đổi thật rồi, xin lỗi, là anh ép em phải mạnh mẽ như vậy, xin lỗi..."
“Anh sai rồi, anh chưa nghe câu làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ" sao? Em đã làm mẹ rồi, đương nhiên phải mạnh mẽ hơn thời con gái trước kia chứ." Nói tới trước kia, Giang Hạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Tâm Duy, Kỷ Tiểu Hải có tới tìm anh." “Vậy à? Anh ta còn ở Đô Thành ư? Anh ta tìm anh làm gì?"
“Không phải cố ý tìm, chỉ là tình cờ gặp ở khách sạn, hai người ở cạnh phòng nên anh ta tới tìm anh nói chuyện thôi." “Nói cái gì?". “Em tò mò lắm hả?"
Kiểu Tâm Duy “chậc chậc" hai tiếng khinh thường, “Em không tò mò,7không hề, em chỉ không nỡ dội nước lạnh lúc anh nói hăng say thôi, anh có thể chọn không nói mà."
Giang Hạo nhéo cánh tay cô, cười khẽ, “Ha ha ha, phải, là anh muốn nói, xin em lắng nghe được không?" “Xin chăm chú lắng nghe."
“Chuyện xảy ra vào hai năm trước, nói thật anh cũng sắp quên rồi. Đối với những người và việc vô bổ, từ trước đến nay anh không muốn ghi nhớ nhiều. Nhưng anh ta có nói một câu mà anh nhớ kĩ, anh ta nói, Giang Hạo, nếu sớm biết rằng Tâm Duy gả cho anh có kết cục như thế này thì dù đánh chết tôi cũng sẽ giành lại cô ấy về."
Kiểu Tâm Duy nghe xong chỉ biết cười, “Anh ta đúng thật là tự đề cao mình." “Em đừng cười, so với trước kia, anh ta càng0hiểu mình muốn gì. Đôi lúc anh nghĩ, nếu lúc trước anh ta không làm sai, em sẽ kết hôn với anh ta, hai người sẽ sống cuộc sống bình thường giản dị, cũng tốt đấy chứ." Kiều Tâm Duy cập ngón tay gõ mạnh lên gáy anh, “Anh nói cái gì thế, có ai lại suy nghĩ đến cảnh vợ và người yêu cũ của vợ kết hôn như anh không? Vậy nếu như Tiêu Thiên Ái không làm bậy, không phải anh đã kết hôn với cô ta rồi à?
Giang Hạo thổn thức, “Anh chưa nói với em thật ra Tiêu Thiên Ái là con gái của một cặp vợ chồng tử tù à?" “Cái gì?"
“Ba mẹ ruột của cô ta là một cặp tử tù vì tội buôn bán ma túy. Bác Tiểu và bác gái không có con, thấy cô ta đáng thương nên mới nhận về nhà nuôi. Có đôi khi con người không thể không tin số mạng, tất cả mọi người cho rằng rốt cuộc đứa trẻ này đã thoát khỏi bể khổ, được sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng cuối cùng vẫn thế, đời trước không tích đủ phúc."
“Thể đời này anh làm nhiều chuyện tốt vào, tích phúc nhiều hơn để kiếp sau được như ước nguyện."
Giang Hạo mím môi, không thốt nên lời, trong lòng chua xót dâng trào. Kiều Tâm Duy cảm nhận được tiếng hít thở của anh nặng nề hơn, cũng cảm nhận được bàn tay anh đang ôm cổ hơi run rẩy, cô không nói gì, chỉ dán sát mặt vào ngực anh.
Thời gian ở cạnh nhau luôn rất ngắn ngủi, cảm giác như mới nói vài câu mà trời đã sáng. Rời giường, tắm rửa, mặc quần áo, Kiều Tâm Duy lấy bộ quân phục treo ở góc tận cùng trong tủ ra. Họ đều cho rằng sau này sẽ không bao giờ mặc nó nữa, ai ngờ phải mặc lại nhanh đến thế. Giang Hạo nhanh nhẹn thay quần phục, năng sớm từ ngoài cửa sổ chiều nghiêng vào, chiêu lên huy chương của anh, phát sáng rực rỡ.
Kiều Tâm Duy cài nút áo trên cùng cho anh, hai tay vuốt cổ áo, rồi vạt áo, cô cười yếu ớt, “Đẹp trai quá!"
Giang Hạo xoa mặt cô, nâng cằm cô hồn ngấu nghiến. Tiếng mở cửa dưới lầu vang lên, sau đó là tiếng gọi “Ba ơi", là Hi Bảo. Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đưa Hi Bảo về.
Đi xuống lầu, Hi Bảo vừa thấy Giang Hạo mặt quân phục thì hai mắt tỏa ánh sáng, chạy nhào vào lòng anh, thấy cái gì cũng trầm trồ, “Woah, ba đẹp trai quá, oa, sao năm cánh đẹp thật, oa, ba con là người ba lợi hại nhất thế giới!" Lâm Thái Âm nhìn cách ăn mặc của Giang Hạo, rơm rớm khóc, bà nói với Kiều Tâm Duy, “Con để nó đi thật hả? Con thật sự không khuyên nhủ nó sao?" Kiều Tâm Duy chưa kịp mở miệng thì Giang Hạo đã cướp lời, “Mẹ, con giao Tâm Duy và Hi Bảo cho mẹ, mẹ thay con chăm sóc hai mẹ con cô ấy nhé!"
“Không làm, con đừng giao cho mẹ, mẹ không nghe."
Giang Hạo bất đắc dĩ, đành phải dời chủ đề, “Ba, Tâm Duy phải đi làm, phải nhờ ba mẹ chăm Hi Bảo giúp. Cũng chỉ đến nửa năm nữa thôi, chờ tới cuối tháng sáu Hi Bảo lên lớp chồi, có thể ăn trưa ở nhà trẻ, như vậy Tâm Duy cũng đỡ bận hơn."
Lâm Thái Âm bật khóc, còn Giang Chí Trung trịnh trọng gật đầu, “Được, đừng nói nửa năm, cho dù để Hi Bảo ở luôn với ba mẹ cũng không thành vấn đề."
Giang Hạo bể Hi Bảo không nỡ buông, anh hôn Hi Bảo và nói, “Phải nghe lời, làm một đứa con ngoan nhé." Hi Bảo hộ, “Vâng, con nhất định sẽ nghe lời, tương lai lớn lên sẽ là người lợi hại giống như ba."
Giang Hạo cười xoa mặt con, chuyển ánh mắt về phía Kiều Tâm Duy. Kiểu Tâm Duy cười nhẹ, anh bất chấp việc có con ở đây, đột nhiên kéo cô qua hôn.
“A, ba hôn mẹ!" Tại Hi la lên, nhanh chóng che mắt lại, nhưng bàn tay bé lại tách ra một khe hở, vẫn nhìn lén, “Ba ơi ba à, trước khi hôn mẹ phải nói cho con biết trước chứ, con có thể đi ra ngoài chơi mà." Giang Hạo cười, bịn rịn thả con xuống, anh ôm Kiều Tâm Duy lần cuối, miệng kề sát tai cô, nói nhỏ, “Kiếp này và kiếp sau của anh đều chỉ có một nguyện vọng, đó là cùng em sống tới già." Môi Kiều Tâm Duy run rẩy, cô cố nhịn, ép nước mắt không chảy ra, cô nhủ mình nhất định không thể khóc, cô muốn Giang Hạo không có vướng bận khi ra chiến trường.
“Mẹ, con đi đây."
Lâm Thái Âm lau nước mắt, bà biết không thể thay đổi lựa chọn của Giang Hạo, “Con trai..." Lâm Thái Âm khóc lóc ôm lấy anh, vỗ về sau lưng anh, “Con phải thật cẩn thận nhé, cho dù thế nào cũng phải còn sống trở về."
Giang Chí Trung cũng bước lên vỗ vai Giang Hạo, khàn khàn nói, “Được rồi, xe quân đội đã đợi dưới nhà, nên đi xuống đi. A Hạo, bảo trọng."
Giang Hạo hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại quần áo, trịnh trọng chào ba theo nghi thức quân đội, “Bảo trọng."
Giang Hạo ra khỏi nhà, bước vào thang máy, cuối cùng biến mất sau của thang máy, Kiều Tâm Duy lã chã rơi lệ khi thấy thang máy đóng cửa, đau lòng đến tột đỉnh. “Mẹ ơi, mẹ sao thế?" Mặc dù Hi Bảo không biết gì, nhưng bé có thể cảm nhận được cảm xúc đau buồn của người lớn. Kiều Tâm Duy khuyu xuống ôm con, cố nói một cách mạnh mẽ, “Nhớ kĩ lời ba nói, phải làm con ngoan nhé."
Tác giả :
Ngư Ca