Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 313: Bí mật của lý thiến vi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hi Bảo ho khan hai lần, lại giữ nhiệt kế điện tử lên nói: “Thật sao, vậy tại sao con còn khó chịu hơn thế ạ? Ba, ba đo lại cho con một lần nữa đi."
Giang Hạo đo lại bên lỗ tai của bé. “Vẫn là 36 độ 7, bình thường mà."
“Ba, con đo thử cho ba được không?"
“Được." Anh phát hiện con trai cảm thấy rất thích thú với nhiệt kế tai, mỗi lần đo nhiệt độ đều vô cùng tích cực.
Hi Bảo thích chí cầm nhiệt kế tại, chĩa vào tai Giang Hạo, tự động lồng tiếng. “Bùm bùm bùm, ba trúng đạn rồi."
Giang Hạo nhân cơ hội phát huy kỹ năng diễn xuất của mình. “A..." Anh che ngực, mặt tràn ngập đau đớn, cận kề tắt thở, anh hổn hển nói: “Không ngờ... một đời vinh quang của ta, cuối cùng... cuối cùng lại thua2trong tay một... một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, a... Tạm biệt, thế giới..." Sau đó, anh ngã xuống sofa, tắt thở. Hi Bảo cười khanh khách, không dừng lại được. Bé lật đà lật đật bò lên trên sofa, dạng chân cưỡi lên người Giang Hạo và nói: “Con chưa nổ súng mà, sao ba đã chết rồi? Con chưa nhấn mà, con chỉ hù dọa ba thử tí thôi." Giang Hạo mở to mắt, thoáng ngẩng đầu lên. “Ara là vậy, vậy ta có thể sống lại đúng không?" Hi Bảo giữ nhiệt kế tai lên, bắn “bùm bùm" vào ngực của anh hai lần, ừ không sai, vẫn là bé tự lồng tiếng.
“Con trai, lần này con nổ súng thật, hay là hù dọa ba làm ba sợ thế?"
“Lần này là nổ súng thật." “Ồ, vậy ba chết đây." Giang Hạo lại lộ vẻ mặt6dữ tợn, đau khổ chết đi. Hi Bảo cười ha hả, la hét: “Ai da ba ngốc ghế, con bắn rồi, nhưng con không bắn vào tim ba, ba không chết được."
Giang Hạo nói: “Vậy con bắn vào chỗ nào của ba?" Hi Bảo cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận. Bé nói nghiêm túc: “Ba, con bắn vào mạch máu của ba, bởi vì mạch máu bị nghẽn, con giúp ba chữa bệnh, được rồi, bây giờ ba đã được cứu." “..." Thằng nhóc này, tư tưởng nhảy vọt như vậy, thật không hổ là con trai của anh. “A, mạch máu của ba đau quá, a, ba sống lại rồi. Hi Bảo, cảm ơn con đã cứu ba."
Hi Bảo cười rộn rã, bé thích nhất là cùng chơi đùa với ba. “Không cần khách sáo, ba nghe lời mẹ là được, không cần7cảm ơn con."
Giang Hạo dở khóc dở cười. “Ba nghe lời mẹ của con, hay là mẹ của ba?" “Nghe lời mẹ của con." “Được, được, nghe lời mẹ của con, đúng là con trai ruột của mẹ con mà."
“Đúng thế mà, được rồi, con không chơi với ba nữa, con phải làm bài tập, ba đừng làm phiền con nhé."
“Tuân lệnh, cậu chủ." Cuối cùng Hi Bảo bò xuống. Bị bệnh mấy ngày nay, người bé nhắc thường xuyên nhất là các bạn nhỏ cùng lớp ở nhà trẻ, điều này khiến Giang Hạo vừa chua xót vừa vui mừng. Một lát sau, Chu Tử Duệ gọi đến, anh tiện tay trượt màn hình nhận cuộc gọi. “Nhóc con, gọi đến tranh công hả? Ừ, lần này các cậu làm tốt lắm, anh đọc tin tức rồi, ký hợp đồng thuận lợi là tốt."
Chu Tử Duệ gọi đến4để tự thú, so với để anh Hạo nghe được chuyện này từ miệng người khác, chi bằng để anh ta tự nói ra. “Anh Hạo, em phải nói với anh một chuyện, kết quả ký hợp đồng như anh thấy đấy, nhưng quá trình lại vô cùng nguy hiểm"
“Nghĩa là sao?"
“Cát Quân thật sự rất quá đáng! Em nghĩ ông ta có lẽ hận em đến tận xương mới có thể nhiều lần gây sự với em. Hôm nay Tào Trạch Khải cắt dây thép treo đằng sau bức phông nền, lúc ký kết tường phông nền cao mười mét suýt chút nữa là đổ xuống. May thay chị dâu phát hiện kịp thời, còn có mấy người đồng nghiệp nam của phòng Kế hoạch nữa. Mọi người hợp sức giữ lấy dây thép kiên trì đến lúc kết thúc ký kết, cuối cùng không bị thương người6nào. Phía khách sạn đã báo cảnh sát, có camera, Tào Trạch Khải chắc chắn trốn không thoát. Chỉ có điều, nếu cuối cùng tra ra Cát Quân, cũng không tốt cho danh dự của Thịnh Thế chúng ta." Giang Hạo nghe thể hơi ảo não, nhưng anh chỉ quan tâm một việc, “Kiều Tâm Duy không xảy ra chuyện gì chứ?" “Không có, chỉ hơi mệt rã rời thôi, một lát nữa em sẽ đưa chị ấy về nhà."
“Được." Giang Hạo nghĩ ngợi, mới phát biểu quan điểm của mình, anh nói. “Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, không cần quá khen ngợi, cũng không cần ép quá chặt. Tào Trạch Khải trốn không thoát coi như cho Cát Quân
một bài học, dù sao Cát Quân cũng là trợ thủ nhiều năm của Vương Uyên. Tổng giám đốc Vương Uyên có ơn với tôi, người của ông ấy thì cho thêm một cơ hội." “Anh Hạo, hôm nay tổng giám đốc Vương hỏi em là anh định lúc nào sẽ về, để ông ấy chuẩn bị sẵn." “Kiểu gì cũng phải năm sau, không vội. Anh sẽ tìm cơ hội tâm sự với Vương tổng."
“Vâng."
Ở khách sạn, Kiều Tâm Duy đang cẩn thận rửa tay trong toilet. Làn nước lạnh lẽo thấu xương khiến tay cô đau nhói, nhưng trên tay rất bẩn, là dầu máy dính trên dây thép, rất khó rửa sạch. Lý Thiền Vi cũng đi vào rửa tay, ấn xuống bình dung dịch rửa tay, ngâm vào nước, chị ta hét lên. “Nước lạnh quá!" “Lạnh cũng không biết làm sao, không rửa sẽ khô đi, càng khó rửa hơn."
Hết cách, hai người cùng chung hoàn cảnh sóng vai đứng trước bồn rửa tay, rửa hai tay dính đầy chất bẩn trong nước lạnh, giống như đang đánh giặc, còn phải cổ vũ cho nhau.
Rửa xong, Kiều Tâm Duy cảm thấy lòng bàn tay của cô rất đau, không phải lạnh, mà là bị thương. Cô nói: “Hình như tay tôi bị nổi bọng nước rồi. Đáng chết là tôi chà tay làm vỡ bọng nước, đau quá."
Lý Thiền Vi xích lại gần nhìn, “Tôi có băng keo cá nhân, cô lau khô đi rồi dán lên."
“Ừm, cảm ơn." “Ở ngắn ngoài túi xách của tôi đấy, cô tự lấy đi."
Kiều Tâm Duy lau khô hai tay xong rồi đi ra, thấy túi của chị ta đặt trên bàn trà nên cô mở ra tìm. Cô không muốn nhìn trộm đồ riêng tư của Lý Thiền Vi, nhưng không may là tấm ảnh kia ở vị trí rất dễ thấy, ở trong túi đựng điện thoại, vừa mở ra là có thể nhìn thấy.
Người trong ảnh chính là Chu Tử Duệ. Kiều Tâm Duy không hề cảm thấy kinh ngạc, thay vào đó cô còn thấy hơi nể phục Lý Thiền Vi. Đi theo một người đàn ông chiến đấu vì sự nghiệp nhiều năm như vậy, không có hứa hẹn, không có tương lai, nhưng chị ta vẫn không màng đến lời chỉ trích của người khác mà kiên trì đi con đường này. Trên đời này, có thể có mấy người phụ nữ làm được chứ?
Lý Thiền Vi cũng lau khô tay đi ra, thấy Kiều Tâm Duy đang nhìn chằm chằm bức ảnh trong túi mà ngơ ngẩn, chị ta lập tức giật lại túi xách. “Băng dán cá nhân ở chỗ này, cô mở túi tôi ra để làm gì?!" Chị ta rất tức giận mở khóa kéo lấy băng dán cá nhân từ ngăn bên ngoài túi xách.
“Thành thật xin lỗi." Xin lỗi, đây là việc chắc chắn. “Tổ trưởng Lý, chị yên tâm, tôi sẽ không nói ra." Lý Thiền Vi lườm cô, tiện thể hỏi: “Kiều Tâm Duy, tôi biết vấn đề này rất đột ngột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô. Cô và Trưởng phòng Chu có quan hệ đặc biệt gì hay không?"
Kiều Tâm Duy lại sửng sốt, lần này có thật sự choáng váng hết cả người, không thể hiểu nổi, “Nghĩa là sao?" “Tôi biết cô hiểu ý của tôi." “..." Kiều Tâm Duy cười cười. “Tổ trưởng Lý, chị hiểu lầm rồi. Tôi đã kết hôn, làm sao có thể có quan hệ đặc biệt gì với Trưởng phòng Chu? Hơn nữa đúng là tôi chỉ gặp anh ấy ở buổi phỏng vấn xin việc." “Kết hôn cũng không có biểu hiện cho điều gì. Tôi đã gặp rất nhiều người kết hôn rồi nhưng vẫn ra ngoài làm loạn, bất kể nam hay nữ." Kiều Tâm Duy chân thành tha thiết nói: “Tôi thề tôi không lừa chị, chị muốn thế nào mới có thể tin tôi đây?" Lý Thiền Vi nhìn vào mắt cô, chị ta thấy ánh mắt cô vừa trong suốt mà vừa kiên định, giống như không nói dối. Hay là cô ấy che giấu quá sâu nên chị ta không phát hiện ra?
“Tổ trưởng Lý, tôi thật sự không biết là mình đã làm gì để khiến chị hiểu lầm như thế. Tôi vào Thịnh Thế cho đến giờ, số lần nhìn thấy Trưởng phòng Chu có lẽ chỉ được bốn năm lần. Hôm nay ở khách sạn xem như là lần tiếp xúc nhiều nhất."
Lý Thiền Vi cuối cùng tin tưởng cô, “Thật ra tôi cũng không tin rằng Trưởng phòng Chu sẽ thích phụ nữ có chồng, anh ấy là người kiêu ngạo như vậy mà."
Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, “Đúng vậy, tôi còn có con trai rồi."
Lý Thiền Vi hơi xấu hổ, không có dáng vẻ nghiêm túc và lạnh lùng trong văn phòng như ngày thường, mà giống như một người phụ nữ bình thường lộ ra thái độ ngượng ngùng, “Tôi hi vọng cô giữ bí mật chuyện này, tôi..." “Chị chưa bày tỏ với Trưởng phòng Chu à?". Lý Thiến Vi nghẹn lời. Kiều Tâm Duy thấy vẻ mặt táo bón của chị ta thì đoán ra ngay chắc chắn chưa từng có. “Tổ trưởng Lý, thứ cho tôi lắm miệng, Trưởng phòng Chu có thể hiện thái độ gì với chị không?" Lý Thiền Vi đột nhiên hỏi ngược lại với vẻ không vui: “Cô cảm thấy sao?!"
Kiều Tâm Duy mỉm cười. Đúng vậy, nếu có, bây giờ bọn họ không thể ở chung một cách tự nhiên như vậy. “Vậy anh ấy có biết tình cảm của chị không?" “Làm sao tôi biết." “Vậy hai người cứ vô vọng thế này à, nên có một người ám chỉ trước thử đi chứ. Chị xem hai người đều già đầu rồi, đều còn độc thân, mỗi ngày làm việc với nhau, trong công ty lại không có quy định cấm yêu đương, tại sao hai người không tiêu thụ trong nội bộ luôn?"
Lý Thiền Vi có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, cảm giác bị cấp dưới của mình đoán được tiếng lòng chẳng hay ho gì, “Cô ngậm miệng lại, tôi không muốn để người thứ ba biết chuyện này, cô nhở kĩ đó."
“Nhưng mà, nhưng mà..."
“Nhưng cái gì mà nhưng, cô dám nói hươu nói vượn ở văn phòng, tôi sẽ cho cô đẹp mặt." Nói xong, Lý Thiền Vi nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài tập họp với mọi người. Kiều Tâm Duy nhìn bóng lưng chị ta mà cảm thán sâu sắc. Aiz, thì ra phụ nữ bị ế, không phải không có lý do. Hôm nay lễ ký hợp đồng rất thành công, cuộc họp buổi chiều cũng rất vui vẻ, hai bên lãnh đạo của Thịnh Thế và Viễn Đại đều đạt được sự đồng thuận. Cuối cùng, lúc tiễn tất cả các lãnh đạo cấp cao có liên quan và các phóng viên thì đã hơn bốn giờ chiều. Chu Tử Duệ đề nghị đưa Kiều Tâm Duy về nhà, coi như là khen thưởng vì cô kịp thời phát hiện âm mưu của Tào Trạch Khải. Kiều Tâm Duy nhân cơ hội kéo Lý Thiền Vi, nói: “Trưởng phòng, vậy anh làm người tốt đến cùng đi, đưa cả tổ trưởng Lý về nhà, chị ấy cũng có giúp mà."
Lúc ấy mặt Lý Thiền Vi bị dọa đến mức trắng bệch.
Hi Bảo ho khan hai lần, lại giữ nhiệt kế điện tử lên nói: “Thật sao, vậy tại sao con còn khó chịu hơn thế ạ? Ba, ba đo lại cho con một lần nữa đi."
Giang Hạo đo lại bên lỗ tai của bé. “Vẫn là 36 độ 7, bình thường mà."
“Ba, con đo thử cho ba được không?"
“Được." Anh phát hiện con trai cảm thấy rất thích thú với nhiệt kế tai, mỗi lần đo nhiệt độ đều vô cùng tích cực.
Hi Bảo thích chí cầm nhiệt kế tại, chĩa vào tai Giang Hạo, tự động lồng tiếng. “Bùm bùm bùm, ba trúng đạn rồi."
Giang Hạo nhân cơ hội phát huy kỹ năng diễn xuất của mình. “A..." Anh che ngực, mặt tràn ngập đau đớn, cận kề tắt thở, anh hổn hển nói: “Không ngờ... một đời vinh quang của ta, cuối cùng... cuối cùng lại thua2trong tay một... một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, a... Tạm biệt, thế giới..." Sau đó, anh ngã xuống sofa, tắt thở. Hi Bảo cười khanh khách, không dừng lại được. Bé lật đà lật đật bò lên trên sofa, dạng chân cưỡi lên người Giang Hạo và nói: “Con chưa nổ súng mà, sao ba đã chết rồi? Con chưa nhấn mà, con chỉ hù dọa ba thử tí thôi." Giang Hạo mở to mắt, thoáng ngẩng đầu lên. “Ara là vậy, vậy ta có thể sống lại đúng không?" Hi Bảo giữ nhiệt kế tai lên, bắn “bùm bùm" vào ngực của anh hai lần, ừ không sai, vẫn là bé tự lồng tiếng.
“Con trai, lần này con nổ súng thật, hay là hù dọa ba làm ba sợ thế?"
“Lần này là nổ súng thật." “Ồ, vậy ba chết đây." Giang Hạo lại lộ vẻ mặt6dữ tợn, đau khổ chết đi. Hi Bảo cười ha hả, la hét: “Ai da ba ngốc ghế, con bắn rồi, nhưng con không bắn vào tim ba, ba không chết được."
Giang Hạo nói: “Vậy con bắn vào chỗ nào của ba?" Hi Bảo cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận. Bé nói nghiêm túc: “Ba, con bắn vào mạch máu của ba, bởi vì mạch máu bị nghẽn, con giúp ba chữa bệnh, được rồi, bây giờ ba đã được cứu." “..." Thằng nhóc này, tư tưởng nhảy vọt như vậy, thật không hổ là con trai của anh. “A, mạch máu của ba đau quá, a, ba sống lại rồi. Hi Bảo, cảm ơn con đã cứu ba."
Hi Bảo cười rộn rã, bé thích nhất là cùng chơi đùa với ba. “Không cần khách sáo, ba nghe lời mẹ là được, không cần7cảm ơn con."
Giang Hạo dở khóc dở cười. “Ba nghe lời mẹ của con, hay là mẹ của ba?" “Nghe lời mẹ của con." “Được, được, nghe lời mẹ của con, đúng là con trai ruột của mẹ con mà."
“Đúng thế mà, được rồi, con không chơi với ba nữa, con phải làm bài tập, ba đừng làm phiền con nhé."
“Tuân lệnh, cậu chủ." Cuối cùng Hi Bảo bò xuống. Bị bệnh mấy ngày nay, người bé nhắc thường xuyên nhất là các bạn nhỏ cùng lớp ở nhà trẻ, điều này khiến Giang Hạo vừa chua xót vừa vui mừng. Một lát sau, Chu Tử Duệ gọi đến, anh tiện tay trượt màn hình nhận cuộc gọi. “Nhóc con, gọi đến tranh công hả? Ừ, lần này các cậu làm tốt lắm, anh đọc tin tức rồi, ký hợp đồng thuận lợi là tốt."
Chu Tử Duệ gọi đến4để tự thú, so với để anh Hạo nghe được chuyện này từ miệng người khác, chi bằng để anh ta tự nói ra. “Anh Hạo, em phải nói với anh một chuyện, kết quả ký hợp đồng như anh thấy đấy, nhưng quá trình lại vô cùng nguy hiểm"
“Nghĩa là sao?"
“Cát Quân thật sự rất quá đáng! Em nghĩ ông ta có lẽ hận em đến tận xương mới có thể nhiều lần gây sự với em. Hôm nay Tào Trạch Khải cắt dây thép treo đằng sau bức phông nền, lúc ký kết tường phông nền cao mười mét suýt chút nữa là đổ xuống. May thay chị dâu phát hiện kịp thời, còn có mấy người đồng nghiệp nam của phòng Kế hoạch nữa. Mọi người hợp sức giữ lấy dây thép kiên trì đến lúc kết thúc ký kết, cuối cùng không bị thương người6nào. Phía khách sạn đã báo cảnh sát, có camera, Tào Trạch Khải chắc chắn trốn không thoát. Chỉ có điều, nếu cuối cùng tra ra Cát Quân, cũng không tốt cho danh dự của Thịnh Thế chúng ta." Giang Hạo nghe thể hơi ảo não, nhưng anh chỉ quan tâm một việc, “Kiều Tâm Duy không xảy ra chuyện gì chứ?" “Không có, chỉ hơi mệt rã rời thôi, một lát nữa em sẽ đưa chị ấy về nhà."
“Được." Giang Hạo nghĩ ngợi, mới phát biểu quan điểm của mình, anh nói. “Chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi, không cần quá khen ngợi, cũng không cần ép quá chặt. Tào Trạch Khải trốn không thoát coi như cho Cát Quân
một bài học, dù sao Cát Quân cũng là trợ thủ nhiều năm của Vương Uyên. Tổng giám đốc Vương Uyên có ơn với tôi, người của ông ấy thì cho thêm một cơ hội." “Anh Hạo, hôm nay tổng giám đốc Vương hỏi em là anh định lúc nào sẽ về, để ông ấy chuẩn bị sẵn." “Kiểu gì cũng phải năm sau, không vội. Anh sẽ tìm cơ hội tâm sự với Vương tổng."
“Vâng."
Ở khách sạn, Kiều Tâm Duy đang cẩn thận rửa tay trong toilet. Làn nước lạnh lẽo thấu xương khiến tay cô đau nhói, nhưng trên tay rất bẩn, là dầu máy dính trên dây thép, rất khó rửa sạch. Lý Thiền Vi cũng đi vào rửa tay, ấn xuống bình dung dịch rửa tay, ngâm vào nước, chị ta hét lên. “Nước lạnh quá!" “Lạnh cũng không biết làm sao, không rửa sẽ khô đi, càng khó rửa hơn."
Hết cách, hai người cùng chung hoàn cảnh sóng vai đứng trước bồn rửa tay, rửa hai tay dính đầy chất bẩn trong nước lạnh, giống như đang đánh giặc, còn phải cổ vũ cho nhau.
Rửa xong, Kiều Tâm Duy cảm thấy lòng bàn tay của cô rất đau, không phải lạnh, mà là bị thương. Cô nói: “Hình như tay tôi bị nổi bọng nước rồi. Đáng chết là tôi chà tay làm vỡ bọng nước, đau quá."
Lý Thiền Vi xích lại gần nhìn, “Tôi có băng keo cá nhân, cô lau khô đi rồi dán lên."
“Ừm, cảm ơn." “Ở ngắn ngoài túi xách của tôi đấy, cô tự lấy đi."
Kiều Tâm Duy lau khô hai tay xong rồi đi ra, thấy túi của chị ta đặt trên bàn trà nên cô mở ra tìm. Cô không muốn nhìn trộm đồ riêng tư của Lý Thiền Vi, nhưng không may là tấm ảnh kia ở vị trí rất dễ thấy, ở trong túi đựng điện thoại, vừa mở ra là có thể nhìn thấy.
Người trong ảnh chính là Chu Tử Duệ. Kiều Tâm Duy không hề cảm thấy kinh ngạc, thay vào đó cô còn thấy hơi nể phục Lý Thiền Vi. Đi theo một người đàn ông chiến đấu vì sự nghiệp nhiều năm như vậy, không có hứa hẹn, không có tương lai, nhưng chị ta vẫn không màng đến lời chỉ trích của người khác mà kiên trì đi con đường này. Trên đời này, có thể có mấy người phụ nữ làm được chứ?
Lý Thiền Vi cũng lau khô tay đi ra, thấy Kiều Tâm Duy đang nhìn chằm chằm bức ảnh trong túi mà ngơ ngẩn, chị ta lập tức giật lại túi xách. “Băng dán cá nhân ở chỗ này, cô mở túi tôi ra để làm gì?!" Chị ta rất tức giận mở khóa kéo lấy băng dán cá nhân từ ngăn bên ngoài túi xách.
“Thành thật xin lỗi." Xin lỗi, đây là việc chắc chắn. “Tổ trưởng Lý, chị yên tâm, tôi sẽ không nói ra." Lý Thiền Vi lườm cô, tiện thể hỏi: “Kiều Tâm Duy, tôi biết vấn đề này rất đột ngột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô. Cô và Trưởng phòng Chu có quan hệ đặc biệt gì hay không?"
Kiều Tâm Duy lại sửng sốt, lần này có thật sự choáng váng hết cả người, không thể hiểu nổi, “Nghĩa là sao?" “Tôi biết cô hiểu ý của tôi." “..." Kiều Tâm Duy cười cười. “Tổ trưởng Lý, chị hiểu lầm rồi. Tôi đã kết hôn, làm sao có thể có quan hệ đặc biệt gì với Trưởng phòng Chu? Hơn nữa đúng là tôi chỉ gặp anh ấy ở buổi phỏng vấn xin việc." “Kết hôn cũng không có biểu hiện cho điều gì. Tôi đã gặp rất nhiều người kết hôn rồi nhưng vẫn ra ngoài làm loạn, bất kể nam hay nữ." Kiều Tâm Duy chân thành tha thiết nói: “Tôi thề tôi không lừa chị, chị muốn thế nào mới có thể tin tôi đây?" Lý Thiền Vi nhìn vào mắt cô, chị ta thấy ánh mắt cô vừa trong suốt mà vừa kiên định, giống như không nói dối. Hay là cô ấy che giấu quá sâu nên chị ta không phát hiện ra?
“Tổ trưởng Lý, tôi thật sự không biết là mình đã làm gì để khiến chị hiểu lầm như thế. Tôi vào Thịnh Thế cho đến giờ, số lần nhìn thấy Trưởng phòng Chu có lẽ chỉ được bốn năm lần. Hôm nay ở khách sạn xem như là lần tiếp xúc nhiều nhất."
Lý Thiền Vi cuối cùng tin tưởng cô, “Thật ra tôi cũng không tin rằng Trưởng phòng Chu sẽ thích phụ nữ có chồng, anh ấy là người kiêu ngạo như vậy mà."
Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, “Đúng vậy, tôi còn có con trai rồi."
Lý Thiền Vi hơi xấu hổ, không có dáng vẻ nghiêm túc và lạnh lùng trong văn phòng như ngày thường, mà giống như một người phụ nữ bình thường lộ ra thái độ ngượng ngùng, “Tôi hi vọng cô giữ bí mật chuyện này, tôi..." “Chị chưa bày tỏ với Trưởng phòng Chu à?". Lý Thiến Vi nghẹn lời. Kiều Tâm Duy thấy vẻ mặt táo bón của chị ta thì đoán ra ngay chắc chắn chưa từng có. “Tổ trưởng Lý, thứ cho tôi lắm miệng, Trưởng phòng Chu có thể hiện thái độ gì với chị không?" Lý Thiền Vi đột nhiên hỏi ngược lại với vẻ không vui: “Cô cảm thấy sao?!"
Kiều Tâm Duy mỉm cười. Đúng vậy, nếu có, bây giờ bọn họ không thể ở chung một cách tự nhiên như vậy. “Vậy anh ấy có biết tình cảm của chị không?" “Làm sao tôi biết." “Vậy hai người cứ vô vọng thế này à, nên có một người ám chỉ trước thử đi chứ. Chị xem hai người đều già đầu rồi, đều còn độc thân, mỗi ngày làm việc với nhau, trong công ty lại không có quy định cấm yêu đương, tại sao hai người không tiêu thụ trong nội bộ luôn?"
Lý Thiền Vi có vẻ không kiên nhẫn cho lắm, cảm giác bị cấp dưới của mình đoán được tiếng lòng chẳng hay ho gì, “Cô ngậm miệng lại, tôi không muốn để người thứ ba biết chuyện này, cô nhở kĩ đó."
“Nhưng mà, nhưng mà..."
“Nhưng cái gì mà nhưng, cô dám nói hươu nói vượn ở văn phòng, tôi sẽ cho cô đẹp mặt." Nói xong, Lý Thiền Vi nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài tập họp với mọi người. Kiều Tâm Duy nhìn bóng lưng chị ta mà cảm thán sâu sắc. Aiz, thì ra phụ nữ bị ế, không phải không có lý do. Hôm nay lễ ký hợp đồng rất thành công, cuộc họp buổi chiều cũng rất vui vẻ, hai bên lãnh đạo của Thịnh Thế và Viễn Đại đều đạt được sự đồng thuận. Cuối cùng, lúc tiễn tất cả các lãnh đạo cấp cao có liên quan và các phóng viên thì đã hơn bốn giờ chiều. Chu Tử Duệ đề nghị đưa Kiều Tâm Duy về nhà, coi như là khen thưởng vì cô kịp thời phát hiện âm mưu của Tào Trạch Khải. Kiều Tâm Duy nhân cơ hội kéo Lý Thiền Vi, nói: “Trưởng phòng, vậy anh làm người tốt đến cùng đi, đưa cả tổ trưởng Lý về nhà, chị ấy cũng có giúp mà."
Lúc ấy mặt Lý Thiền Vi bị dọa đến mức trắng bệch.
Tác giả :
Ngư Ca