Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 106: Cố gắng cỡ nào cũng hông hơnđược người chết
hương 105
Đêm Trừ Tịch, dưới sự nài nỉ của Lâm Thái m, Giang Hạo cuối cùng cũng chịu ở lại nhà, nhưng chỉ một đêm thôi.
Phòng Giang Hạo ở tầng hai khu phía Đông, dù không ở đã lâu nhưng phòng vẫn sạch sẽ, Lâm Thái m luôn cho người dọn dẹp phòng mỗi ngày. Đây là phòng xép, gồm phòng ngủ và phòng sách nối liền nhau, có rất nhiều ảnh cũ của Giang Hạo được để ở đây, cũng có nhiều bằng khen vinh dự to nhỏ.
Kiều Tâm Duy bội phục anh vô cùng, cái đống huân chương này mà đeo lên ngực anh chắc đầy ụ luôn mất. Còn sách nữa, đầy hai mặt tường, vơ bừa một quyển cũng liên quan đến quân sự, tiếng Anh tiếng Trung gì đều có cả.
“Anh đọc hết mấy quyển này rồi à?"
“Nói thừa"
“Không ngờ anh uyên bác đến vậy đó." Giang Hạo cau mày đầy đắc ý: “Em chỉ mới thấy chút da lông trong những điều lợi hại của anh mà thôi."
Kiều Tâm Duy lắc đầu khinh thường: “Chậc, tự đại"
Giang Hạo vươn cánh tay dài của mình, kéo cổ cô lại: “Ha, đây gọi là tự tin, không phải là tự đại, anh có tư cách để tự tin"
“Ai u, anh thả ra."
“Không thả, giỏi thì tự thoát đi"
Tay Kiều Tâm Duy không với tới anh, đá anh thì lại không ngã, cô chỉ có thể giống rùa con, giương nanh múa vuốt nhưng lại chẳng làm được gì người ta.
Giang Hạo chỉ cần dùng một tay đã kèm được cô một cách dễ dàng, anh khinh bỉ nói: “Chân dùng sức một chút, chưa ăn no à?"
“Ai nha, em không chơi nữa, đừng nghịch nữa, cổ sắp gãy rồi"
Thấy cô xin tha, anh chỉ có thể buông tay: “Chậc, yếu quá, xem ra anh phải huấn luyện em thật tốt mới được"
Kiều Tâm Duy xoa xoa cổ, tay khác lại sờ tay anh
Giang Hạo sợ nhột, căng tay theo bản năng. Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, đúng lúc này, Kiều Tâm Duy thừa dịp đá vào mông anh một cái.
“Ồ, trúng rồi!" Kéo tay so sánh, cô nháy mắt làm nũng.
Lần này Giang Hạo dùng sức, anh ôm lấy eo rồi ném cố lên giường.
Kiều Tâm Duy thét lên, cô muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, vừa xoay người đã bị cơ thể cao to của Giang Hạo đè lại, anh cắn tại cô nói: “Mặc dù cách âm tốt nhưng em đừng hét lớn như vậy, không sợ bị ba mẹ nghe thấy à?"
Cố ý, anh cố ý, Kiều Tâm Duy đỏ mặt, mắng khẽ: “Khốn nạn!"
“Ồ, em nói gì?"
“Anh khốn nạn!" Cô lặp lại, mặc dù đang mắng anh nhưng giọng điệu lại như đang làm nũng.
Giang Hạo thở một hơi, ngậm lấy vành tai của cô, cái hơi ướt ướt ấm ấm làm cổ trốn không ngừng. Cô càng trốn, anh ngậm càng mạnh, nâng cằm cô hồn lên.
Giang Hạo xoay cố lại đối mặt với anh, kéo hai tay cô lên đầu: “Dám cù anh à, hậu quả em không chịu được đâu." Nói xong, anh dùng đầu lưỡi liếm cổ cô.
“Ha ha ha, đừng... nhột quá, em thua rồi... Ha ha... Ông xã, ông xã à, em thua rồi."
Giang Hạo thở hổn hển, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, nói thầm bên tai cô: “Em vừa gọi anh là gì?"
“Ông xã"
“Yêu anh không?"
“Yêu"
“Nói ông xã, em yêu anh đi" Anh vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, anh muốn chiếm lấy cô hoàn toàn.
Cô tình cảm làm theo lời anh: “Ông xã, em yêu anh, đời này chỉ yêu anh, mãi yêu anh."
Giang Hạo nâng gáy cô lên, há miệng ngậm lấy môi cô, càng hôn càng mạnh bạo.
Dục vọng cháy không ngừng, Giang Hạo đột nhiên nâng người, cởi quần áo với tốc độ nhanh nhất, mỗi tấc thịt trên người anh như được kích hoạt, cứng rắn vô cùng.
Trong quân doanh, mỗi khi làm họ đều tắt đèn, ở nhà thì đèn chưa tắt, Kiều Tâm Duy ngồi dậy, đỏ mặt nhìn cơ thể mạnh mẽ kia, cả người nóng bừng.
Khí thế của Giang Hạo rất mạnh, cô sợ hãi lùi về sau cho đến khi đụng phải đầu giường.
Đột nhiên một thứ đồ ở đầu giường rơi xuống, cô quay lại nhìn, là một khung ảnh. Cô cầm lên, sau đó, mắt cô cứng đờ khi thấy người trong hình.
Đầu giường Giang Hạo để hình anh chụp chung với người phụ nữ khác.
“Chuyện này." Lòng cổ rất khó chịu, chắc cô gái này là bạn gái cũ, vì anh ôm cô ấy rất chặt.
Giang Hạo dừng lại một chút, dục vọng đang bành trướng ngừng lại khi thấy bức ảnh kia, anh im lặng nhìn tấm ảnh, ánh mắt ngập nỗi buồn.
Kiều Tâm Duy càng thấy khó chịu hơn, Giang Hạo trong ảnh trẻ hơn bây giờ, nhưng không khác nhau là bao, nhưng anh trong ảnh cười rất tươi, phấn chấn và tràn ngập sức sống, lại còn rất hạnh phúc. Mà cô gái kia lại rất quen thuộc, đúng rồi, máy tính của Giang Hạo cũng có hình cô ấy.
“Cô ấy là ai?" Kiều Tâm Duy tò mò hỏi.
Giang Hạo giơ tay đặt úp tấm ảnh lại, nhưng dục vọng của anh cũng biến mất, làm sao anh có thể thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt tình yêu chân chính của mình cơ chứ?
“Bạn gái cũ à?" Nhìn bộ dạng yếu ớt của anh, Kiểu Tâm Duy cảm thấy bị tổn thương. Ai cũng có quá khứ, anh có bạn gái cũ là chuyện bình thường, nhưng xin đừng nhớ đến người yêu cũ khi đã kết hôn với cổ được không?
Kiều Tâm Duy cười cợt, giả vờ nói: “Ông xã à, em không ngại, đây đã là quá khứ rồi, anh chưa kịp cất đi thôi đúng không?"
Giang Hạo cứng đờ như cọc gỗ, anh không thể nào giải thích với cô được.
“Ông xã à, sao vậy? Hôm nào chúng ta đi chụp ảnh cưới, chọn bức đẹp nhất để phóng to lên, sau đó treo đầu giường được không?"
Giang Hạo lắc đầu, nhìn cô với ánh âm u, nghiêm túc nói: “Xem như cho tôi một chút không gian, em đừng để ý, cô ấy... đã mất rồi."
Lúc nói chuyện, Kiều Tâm Duy đã thấy được sự mềm yếu của người đàn ông mạnh mẽ này, anh dùng giọng điệu cầu xin để nói với cô. Cô gật gù, biết rõ mình có cố gắng cỡ nào cũng không hơn được người chết, Giang Hạo hắn là rất yêu cô gái kia.
Giang Hạo ôm nhẹ bờ vai của cô, hôn lên trán cô: “Cảm ơn em đã cùng tôi đón Tết, em yên tâm, tôi sẽ cố gắng cho em hạnh phúc, tin tôi được không, bà xã?"
“Ừ, được." Cổ tò mò hỏi: “Có thể nói cho em biết cô ấy mất thế nào không?"
Mày Giang Hạo cau lại, thở dài nói: “Năm năm trước, cô ấy cứu anh, sau đó bị xe tải đâm phải, không chết nhưng không thể đứng lên được. Cô ấy là vũ công bale, đôi chân là mạng sống của cô ấy, là anh không bảo vệ được, để cổ ấy rời đi. Anh không biết cô ấy đi đâu, tìm khắp thủ đô cũng không thấy tung tích nào cả, sau đó tìm được di thư của cô ấy trên bàn học"
“Cô ấy tự sát à?"
Giang Hạo không phủ nhận: “Có thể cô ấy muốn làm anh đau lòng vì cái chết của mình, ngay lần gặp cuối cùng không cho. Năm năm nay, anh thường mơ về cô ấy, mơ thấy cảnh cô ấy đẩy anh ra rồi bị xe đâm trúng" Nhớ đến đoạn quá khứ đó, anh đau đớn nhắm mắt lại.
Kiểu Tâm Duy dựa vào lòng anh, im lặng cảm nhận nỗi đau của anh, cô không hỏi thêm, sợ chạm vào vết thương lớn của anh: “Ông xã, em không ngại khi anh giữ cô ấy trong lòng, em còn phải cảm ơn cô ấy đã cứu anh, nhưng anh đừng làm mình khổ. Em nghĩ, cô ấy hi vọng anh sống hạnh phúc, chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc thì cô ấy cũng sẽ vui vẻ"
“Mong là thế"
Đêm khuya, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, năm mới đến, mọi người bắt đầu cầu khấn một năm mới tốt đẹp.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Giang Hạo, cho rằng anh đã ngủ quên, “Ông xã?"
“Sao?"
“A, anh chưa ngủ à, em tưởng là anh ngủ rồi."
Giang Hạo sờ đầu cô, ôm chặt cô vào lòng: “Vợ, chúng ta đi du lịch nhé!"
“Được, đi đâu?"
“Đi đâu cũng được, chỉ có hai chúng ta thôi"
“Ừ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật"
***
Sáng mùng một năm mới, Giang Hạo dẫn Kiều Tâm Duy về nhà họ Cảnh chúc tết. Trước khi đi, Kiều Tâm Duy rất lo lắng, sau khi đến thì phát hiện, những lo lắng của cô đều là đổ thừa, Thủ trưởng Giang có thể giải quyết mọi chuyện rất tốt.
Trong phòng khách, Giang Hạo và Cảnh Trí Thành cười nói, con người Giang Hạo này, chỉ cần anh muốn thì có thể nói chuyện với bất kì ai.
Hạng Linh bận rộn trong bếp, Kiều Tâm Duy giúp bà.
“Nhìn hai người kia nói chuyện hăng say chưa kìa? Ba con biết nhiều, không ngờ Giang Hạo còn biết nhiều hơn, đây là lần đầu mẹ thấy ba con học hỏi người khác đấy"
“Ha ha, Giang Hạo đọc nhiều sách lắm... Đúng rồi, mẹ, anh đâu? Sao sáng nay không thấy anh ấy vậy?"
Hạng Linh ló đầu nhìn ra ngoài, thì thầm: “Cảnh Thượng ra ngoài rồi, cố ý tránh hai đứa đấy"
Kiều Tâm Duy chán nản nói: “Không lẽ anh còn lấn cấn? Định cả đời không gặp bọn con à?"
“Cảnh Thượng là đứa đang chết lòng, đợi nó thoát khỏi cảnh này thì tốt thôi, dù sao cũng là anh con, nó sẽ chúc phúc cho con. Yên tâm đi, có con đang tìm đối tượng cho nó, không tốt không giới thiệu"
“Da, con tin.
Kiều Tâm Duy ló đầu nhìn ra ngoài, thấy Giang Hạo không còn buồn như tối qua, không biết năm năm nay anh sống như thế nào. Có nghĩ, anh không về ăn Tết là vì sợ thấy cảnh sinh tình, không ngờ Thủ trưởng Giang lại si tình như vậy.
Hạng Linh hỏi: “Tâm Duy, Giang Hạo đối với con tốt không?" Đây là vấn đề bà quan tâm nhất.
Kiểu Tâm Duy gật gù: “Tốt ạ, con gả đúng người, con tin vào điều đó."
Hạng Linh nhìn gương mặt hạnh phúc của con gái, thầm thở phào: “Ha ha, thế thì sống cho tốt vào, Giang Hạo theo quân đội nên khá xét nét, con nhện một chút là được, Vợ chồng không có vấn đề gì không giải quyết được, hiểu chưa?"
“Biết rồi, tính tình Giang Hạo không tệ, chẳng qua hơi nghiêm túc thôi."
“Vậy thì tốt rồi, con gái này, con làm mẹ hãnh diện quá" Đây là tiếng lòng của Hạng Linh, từ khi gả cho nhà Cảnh Trí Thành, cả nhà chồng luôn nói này nói nọ, xưa nay họ không xem Kiều Tâm Duy là người nhà của mình. Người làm mẹ như bà lại yếu đuối, không có khả năng giúp con gái, may mà con gái gả cho chồng tốt, bà xem như một bước lên mây.
Đêm Trừ Tịch, dưới sự nài nỉ của Lâm Thái m, Giang Hạo cuối cùng cũng chịu ở lại nhà, nhưng chỉ một đêm thôi.
Phòng Giang Hạo ở tầng hai khu phía Đông, dù không ở đã lâu nhưng phòng vẫn sạch sẽ, Lâm Thái m luôn cho người dọn dẹp phòng mỗi ngày. Đây là phòng xép, gồm phòng ngủ và phòng sách nối liền nhau, có rất nhiều ảnh cũ của Giang Hạo được để ở đây, cũng có nhiều bằng khen vinh dự to nhỏ.
Kiều Tâm Duy bội phục anh vô cùng, cái đống huân chương này mà đeo lên ngực anh chắc đầy ụ luôn mất. Còn sách nữa, đầy hai mặt tường, vơ bừa một quyển cũng liên quan đến quân sự, tiếng Anh tiếng Trung gì đều có cả.
“Anh đọc hết mấy quyển này rồi à?"
“Nói thừa"
“Không ngờ anh uyên bác đến vậy đó." Giang Hạo cau mày đầy đắc ý: “Em chỉ mới thấy chút da lông trong những điều lợi hại của anh mà thôi."
Kiều Tâm Duy lắc đầu khinh thường: “Chậc, tự đại"
Giang Hạo vươn cánh tay dài của mình, kéo cổ cô lại: “Ha, đây gọi là tự tin, không phải là tự đại, anh có tư cách để tự tin"
“Ai u, anh thả ra."
“Không thả, giỏi thì tự thoát đi"
Tay Kiều Tâm Duy không với tới anh, đá anh thì lại không ngã, cô chỉ có thể giống rùa con, giương nanh múa vuốt nhưng lại chẳng làm được gì người ta.
Giang Hạo chỉ cần dùng một tay đã kèm được cô một cách dễ dàng, anh khinh bỉ nói: “Chân dùng sức một chút, chưa ăn no à?"
“Ai nha, em không chơi nữa, đừng nghịch nữa, cổ sắp gãy rồi"
Thấy cô xin tha, anh chỉ có thể buông tay: “Chậc, yếu quá, xem ra anh phải huấn luyện em thật tốt mới được"
Kiều Tâm Duy xoa xoa cổ, tay khác lại sờ tay anh
Giang Hạo sợ nhột, căng tay theo bản năng. Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh, đúng lúc này, Kiều Tâm Duy thừa dịp đá vào mông anh một cái.
“Ồ, trúng rồi!" Kéo tay so sánh, cô nháy mắt làm nũng.
Lần này Giang Hạo dùng sức, anh ôm lấy eo rồi ném cố lên giường.
Kiều Tâm Duy thét lên, cô muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, vừa xoay người đã bị cơ thể cao to của Giang Hạo đè lại, anh cắn tại cô nói: “Mặc dù cách âm tốt nhưng em đừng hét lớn như vậy, không sợ bị ba mẹ nghe thấy à?"
Cố ý, anh cố ý, Kiều Tâm Duy đỏ mặt, mắng khẽ: “Khốn nạn!"
“Ồ, em nói gì?"
“Anh khốn nạn!" Cô lặp lại, mặc dù đang mắng anh nhưng giọng điệu lại như đang làm nũng.
Giang Hạo thở một hơi, ngậm lấy vành tai của cô, cái hơi ướt ướt ấm ấm làm cổ trốn không ngừng. Cô càng trốn, anh ngậm càng mạnh, nâng cằm cô hồn lên.
Giang Hạo xoay cố lại đối mặt với anh, kéo hai tay cô lên đầu: “Dám cù anh à, hậu quả em không chịu được đâu." Nói xong, anh dùng đầu lưỡi liếm cổ cô.
“Ha ha ha, đừng... nhột quá, em thua rồi... Ha ha... Ông xã, ông xã à, em thua rồi."
Giang Hạo thở hổn hển, cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, nói thầm bên tai cô: “Em vừa gọi anh là gì?"
“Ông xã"
“Yêu anh không?"
“Yêu"
“Nói ông xã, em yêu anh đi" Anh vừa dịu dàng lại vừa bá đạo, anh muốn chiếm lấy cô hoàn toàn.
Cô tình cảm làm theo lời anh: “Ông xã, em yêu anh, đời này chỉ yêu anh, mãi yêu anh."
Giang Hạo nâng gáy cô lên, há miệng ngậm lấy môi cô, càng hôn càng mạnh bạo.
Dục vọng cháy không ngừng, Giang Hạo đột nhiên nâng người, cởi quần áo với tốc độ nhanh nhất, mỗi tấc thịt trên người anh như được kích hoạt, cứng rắn vô cùng.
Trong quân doanh, mỗi khi làm họ đều tắt đèn, ở nhà thì đèn chưa tắt, Kiều Tâm Duy ngồi dậy, đỏ mặt nhìn cơ thể mạnh mẽ kia, cả người nóng bừng.
Khí thế của Giang Hạo rất mạnh, cô sợ hãi lùi về sau cho đến khi đụng phải đầu giường.
Đột nhiên một thứ đồ ở đầu giường rơi xuống, cô quay lại nhìn, là một khung ảnh. Cô cầm lên, sau đó, mắt cô cứng đờ khi thấy người trong hình.
Đầu giường Giang Hạo để hình anh chụp chung với người phụ nữ khác.
“Chuyện này." Lòng cổ rất khó chịu, chắc cô gái này là bạn gái cũ, vì anh ôm cô ấy rất chặt.
Giang Hạo dừng lại một chút, dục vọng đang bành trướng ngừng lại khi thấy bức ảnh kia, anh im lặng nhìn tấm ảnh, ánh mắt ngập nỗi buồn.
Kiều Tâm Duy càng thấy khó chịu hơn, Giang Hạo trong ảnh trẻ hơn bây giờ, nhưng không khác nhau là bao, nhưng anh trong ảnh cười rất tươi, phấn chấn và tràn ngập sức sống, lại còn rất hạnh phúc. Mà cô gái kia lại rất quen thuộc, đúng rồi, máy tính của Giang Hạo cũng có hình cô ấy.
“Cô ấy là ai?" Kiều Tâm Duy tò mò hỏi.
Giang Hạo giơ tay đặt úp tấm ảnh lại, nhưng dục vọng của anh cũng biến mất, làm sao anh có thể thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt tình yêu chân chính của mình cơ chứ?
“Bạn gái cũ à?" Nhìn bộ dạng yếu ớt của anh, Kiểu Tâm Duy cảm thấy bị tổn thương. Ai cũng có quá khứ, anh có bạn gái cũ là chuyện bình thường, nhưng xin đừng nhớ đến người yêu cũ khi đã kết hôn với cổ được không?
Kiều Tâm Duy cười cợt, giả vờ nói: “Ông xã à, em không ngại, đây đã là quá khứ rồi, anh chưa kịp cất đi thôi đúng không?"
Giang Hạo cứng đờ như cọc gỗ, anh không thể nào giải thích với cô được.
“Ông xã à, sao vậy? Hôm nào chúng ta đi chụp ảnh cưới, chọn bức đẹp nhất để phóng to lên, sau đó treo đầu giường được không?"
Giang Hạo lắc đầu, nhìn cô với ánh âm u, nghiêm túc nói: “Xem như cho tôi một chút không gian, em đừng để ý, cô ấy... đã mất rồi."
Lúc nói chuyện, Kiều Tâm Duy đã thấy được sự mềm yếu của người đàn ông mạnh mẽ này, anh dùng giọng điệu cầu xin để nói với cô. Cô gật gù, biết rõ mình có cố gắng cỡ nào cũng không hơn được người chết, Giang Hạo hắn là rất yêu cô gái kia.
Giang Hạo ôm nhẹ bờ vai của cô, hôn lên trán cô: “Cảm ơn em đã cùng tôi đón Tết, em yên tâm, tôi sẽ cố gắng cho em hạnh phúc, tin tôi được không, bà xã?"
“Ừ, được." Cổ tò mò hỏi: “Có thể nói cho em biết cô ấy mất thế nào không?"
Mày Giang Hạo cau lại, thở dài nói: “Năm năm trước, cô ấy cứu anh, sau đó bị xe tải đâm phải, không chết nhưng không thể đứng lên được. Cô ấy là vũ công bale, đôi chân là mạng sống của cô ấy, là anh không bảo vệ được, để cổ ấy rời đi. Anh không biết cô ấy đi đâu, tìm khắp thủ đô cũng không thấy tung tích nào cả, sau đó tìm được di thư của cô ấy trên bàn học"
“Cô ấy tự sát à?"
Giang Hạo không phủ nhận: “Có thể cô ấy muốn làm anh đau lòng vì cái chết của mình, ngay lần gặp cuối cùng không cho. Năm năm nay, anh thường mơ về cô ấy, mơ thấy cảnh cô ấy đẩy anh ra rồi bị xe đâm trúng" Nhớ đến đoạn quá khứ đó, anh đau đớn nhắm mắt lại.
Kiểu Tâm Duy dựa vào lòng anh, im lặng cảm nhận nỗi đau của anh, cô không hỏi thêm, sợ chạm vào vết thương lớn của anh: “Ông xã, em không ngại khi anh giữ cô ấy trong lòng, em còn phải cảm ơn cô ấy đã cứu anh, nhưng anh đừng làm mình khổ. Em nghĩ, cô ấy hi vọng anh sống hạnh phúc, chỉ cần anh vui vẻ hạnh phúc thì cô ấy cũng sẽ vui vẻ"
“Mong là thế"
Đêm khuya, tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên, năm mới đến, mọi người bắt đầu cầu khấn một năm mới tốt đẹp.
Trong phòng rất yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Giang Hạo, cho rằng anh đã ngủ quên, “Ông xã?"
“Sao?"
“A, anh chưa ngủ à, em tưởng là anh ngủ rồi."
Giang Hạo sờ đầu cô, ôm chặt cô vào lòng: “Vợ, chúng ta đi du lịch nhé!"
“Được, đi đâu?"
“Đi đâu cũng được, chỉ có hai chúng ta thôi"
“Ừ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật"
***
Sáng mùng một năm mới, Giang Hạo dẫn Kiều Tâm Duy về nhà họ Cảnh chúc tết. Trước khi đi, Kiều Tâm Duy rất lo lắng, sau khi đến thì phát hiện, những lo lắng của cô đều là đổ thừa, Thủ trưởng Giang có thể giải quyết mọi chuyện rất tốt.
Trong phòng khách, Giang Hạo và Cảnh Trí Thành cười nói, con người Giang Hạo này, chỉ cần anh muốn thì có thể nói chuyện với bất kì ai.
Hạng Linh bận rộn trong bếp, Kiều Tâm Duy giúp bà.
“Nhìn hai người kia nói chuyện hăng say chưa kìa? Ba con biết nhiều, không ngờ Giang Hạo còn biết nhiều hơn, đây là lần đầu mẹ thấy ba con học hỏi người khác đấy"
“Ha ha, Giang Hạo đọc nhiều sách lắm... Đúng rồi, mẹ, anh đâu? Sao sáng nay không thấy anh ấy vậy?"
Hạng Linh ló đầu nhìn ra ngoài, thì thầm: “Cảnh Thượng ra ngoài rồi, cố ý tránh hai đứa đấy"
Kiều Tâm Duy chán nản nói: “Không lẽ anh còn lấn cấn? Định cả đời không gặp bọn con à?"
“Cảnh Thượng là đứa đang chết lòng, đợi nó thoát khỏi cảnh này thì tốt thôi, dù sao cũng là anh con, nó sẽ chúc phúc cho con. Yên tâm đi, có con đang tìm đối tượng cho nó, không tốt không giới thiệu"
“Da, con tin.
Kiều Tâm Duy ló đầu nhìn ra ngoài, thấy Giang Hạo không còn buồn như tối qua, không biết năm năm nay anh sống như thế nào. Có nghĩ, anh không về ăn Tết là vì sợ thấy cảnh sinh tình, không ngờ Thủ trưởng Giang lại si tình như vậy.
Hạng Linh hỏi: “Tâm Duy, Giang Hạo đối với con tốt không?" Đây là vấn đề bà quan tâm nhất.
Kiểu Tâm Duy gật gù: “Tốt ạ, con gả đúng người, con tin vào điều đó."
Hạng Linh nhìn gương mặt hạnh phúc của con gái, thầm thở phào: “Ha ha, thế thì sống cho tốt vào, Giang Hạo theo quân đội nên khá xét nét, con nhện một chút là được, Vợ chồng không có vấn đề gì không giải quyết được, hiểu chưa?"
“Biết rồi, tính tình Giang Hạo không tệ, chẳng qua hơi nghiêm túc thôi."
“Vậy thì tốt rồi, con gái này, con làm mẹ hãnh diện quá" Đây là tiếng lòng của Hạng Linh, từ khi gả cho nhà Cảnh Trí Thành, cả nhà chồng luôn nói này nói nọ, xưa nay họ không xem Kiều Tâm Duy là người nhà của mình. Người làm mẹ như bà lại yếu đuối, không có khả năng giúp con gái, may mà con gái gả cho chồng tốt, bà xem như một bước lên mây.
Tác giả :
Ngư Ca