Nàng Dâu Cực Phẩm
Chương 235: Đã muốn làm vậy từ lâu rồi
Cộc cộc.
“Mời vào."
Khi Hề Đình bước vào, Phạm Trung Dương đang sửa bài tập phác họa đã ra tuần trước.
Không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Đợi tôi một lát, sô pha ở bên cạnh, mời ngồi."
Ờ, đây là một trong những thói quen (kỳ quái) của đại giáo sư Phạm, khi ông chữa bài tập cho sinh viên thì không ai được phép cắt ngang.
Nguyên nhân: Đây là sự tôn trọng đối với thành quả nghệ thuật của sinh viên.
Trước khi Hề Đình bước vào đã sắp xếp ngôn từ định nói, ngay cả khóe môi cũng đã điều chỉnh đến độ cong hoàn mĩ nhất, chỉ mong để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Dù sao thì Phạm Trung Dương và Cảnh Tuần cũng là bạn bè lâu năm, quen biết khá sâu, nếu có thể được ông ấy tiến cử thì không cần phải đi qua con đường của dì Cố nữa rồi, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà họ Cố.
Một hai lần thì là tình cảm, nhiều lần thì biến thành mặt dày rồi.
Không ngờ, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương chặn lại khiến cho trở tay không kịp, trên mặt Hề Đình thoáng hiện lên sự lúng túng, nhất thời không thể thích ứng được với sự lạnh nhạt này.
Một lúc sau, thấy Phạm Trung Dương quả thật vẫn chưa hề có ý ngẩng đầu lên để ý đến mình, cô ta mới nhẹ nhàng đi đến bên ghế sô pha và ngồi xuống đó.
Tuy cố gắng trấn tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng tiết tấu đã bị làm loạn, rốt cuộc không còn được tỉ mỉ như kế hoạch dự tính trước đó nữa.
Lần đợi này dài bốn mươi phút.
Hề Đình cười đến cứng cả miệng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc giáo sư Phạm ngước mắt lên nhìn mình.
Thực sự có thể nói là, chờ đợi mây tan nhìn trăng sáng!
“Cô là?" Thu bút đỏ lại, đỡ gọng kính.
Hề Đình đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc, “Chào giáo sư Phạm, em là Hề Đình, trước kia đã gửi hồ sơ đến cho thầy xem qua, hôm nay đến đây báo cáo ạ!"
“Ồ, là em à, em ngồi đi."
“Dạ em cảm ơn." Lễ nghi chu toàn.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của em, du học ở đại học Italy, học chuyên ngành tranh sơn dầu, học viện Mỹ thuật Firenze nổi tiếng toàn cầu. Có thể nói cho tôi biết lý do em về nước được không?"
Vẻ mặt Hề Đình rung lên, cuối cùng cũng vào đề tài chính rồi!
“Học tranh sơn dầu bao năm nay, ngày nào cũng bầu bạn với bút chì, thuốc màu, em muốn thử nghiệm những thứ mới mẻ, ví dụ như quốc họa."
Đọc ra đáp án đã chuẩn bị từ trước, thấy Phạm Trung Dương gật đầu như thể đồng ý, lúc này Hề Đình mới tìm lại được quyền chủ động, chầm chậm thả lỏng.
“Trước đây em đã từng học về quốc họa chưa?"
“Dạ chưa ạ!"
Phạm Trung Dương nhíu mày.
Hề Đình giành quyền nói: “Tuy văn hóa đông tây khác biệt, nhưng trong đó ắt phải có điểm tương đồng. Cho dù là tranh sơn dầu hay là quốc họa, đều là những nhánh khác nhau của nghệ thuật hội họa, tìm ra chính xác được điểm chung ấy, sẽ có thể lĩnh ngộ được. Em muốn thử thách bản thân xem có thể làm được đến bước nào."
“Có tự tin là tốt, nhưng không thể tự tin một cách mù quáng. Có câu nói thế này, một nghề cho chín còn hơn chín nghề."
Lộp bộp một tiếng, tâm trạng Hề Đình đột nhiên trầm xuống.
Cũng may, ngoài câu nói đó, Phạm Trung Dương không hề dây dưa thêm lâu ở đề tài này nữa.
Sau đó lại hỏi thêm một số câu hỏi thông thường, đáp án của Hề Đình khiến cho người ta không nhặt ra được sai lầm, có thể thấy là đã chuẩn bị kỹ càng khi đến đây.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đã, tôi lấy cho em một chứng nhận, em cầm tới phòng giáo vụ trên tầng ba gặp chủ nhiệm Lưu đăng ký hồ sơ, ba tháng tới em sẽ là trợ giảng của tôi, còn ba tháng sau sắp xếp thế nào thì tới lúc đó tính tiếp."
“Cảm ơn thầy, vậy em xin…"
“Lão Phạm, sao cái máy tính này của thầy lại…" Chết máy rồi.
Đang nói chợt dừng lại.
Có một khoảnh khắc, chết máy không phải là cái máy tính kia, mà chính là Đàm Hi cô!
Hề Đình trợn trừng hai mắt, đã ba năm rồi cô ta không gặp lại trường hợp này nữa.
Năm xưa, chìa khóa văn phòng trường rơi trong một góc được cô ta nhặt đi, ném xuống đáy hồ, nhưng những hành vi đáng xấu hổ đó của cô ta không bị chôn vùi theo, bởi vì những thứ đó đã được ghim trong ký ức của một người, trở thành ấn ký của sự sỉ nhục mà cô ta không thể nào xóa đi được!
Còn người đó, giờ phút này đây đang đứng ngay trước mặt cô ta!
Đã không còn là cô gái gầy guộc hay thẹn thùng nữa mà phấn chấn như mặt trời, tươi cười xán lạn, giống như bông hoa tươi thắm đang chờ nở rộ trong vườn, mơ hồ ngát hương.
Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là một cây cỏ dại, không ngờ lại có thể nở ra được một bông hoa đẹp đến thế.
Thực sự rất muốn… bứt hoa…
“Máy tính bị làm sao? Em hét ầm ĩ lên như thế, sợ chết khiếp đi được!" Phạm Trung Dương vỗ ngực xoa xoa, bị Đàm Hi gào lên như thế, bút trong tay ông cũng rơi luôn xuống đất rồi.
Ông cúi đầu nhặt lên rồi đặt xuống bàn.
“Giới thiệu một chút, đây là…"
“Tôi tên là Hề Đình, là trợ giảng mới đến, em là sinh viên sao?" Cô gái tươi cười thân thiện, vốn dĩ muốn cướp lời Đàm Hi trước, làm rõ quan hệ giữa hai người, nhưng không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, cắt ngang lời Phạm Trung Dương.
Đại giáo sư Phạm của chúng ta được người ta tôn trọng đã quen, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt ông vài phần, bình thường có ai dám cướp lời ngay trước mặt ông chứ?
Hề Đình vừa hoảng hốt, mới đến đã phạm ngay vào đại kỵ.
Quả nhiên…
Chỉ thấy Phạm Trung Dương nhíu chặt mày lại, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt đã trầm xuống.
Hề Đình thầm cảm thấy không ổn, hít thở sâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Đàm Hi cười, đối phương đã hỏi đến cô rồi, nếu không phản ứng lại thì chẳng phải là nhát quá mức rồi hay sao?
“Là trợ giảng mới đến à… nhìn có vẻ quen lắm, có khi trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi ấy, cô Hề, cô đã từng gặp em chưa?"
Thân hình Hề Đình hơi lắc lư.
Tiếng gọi “cô Hề" đó giống như một cái quạt phật thẳng vào mặt cô, lại giống như một con dao mổ treo lơ lửng chuẩn bị rơi xuống, không biết lúc nào sẽ chém đầu cô ta lìa khỏi cổ.
“Vậy sao? Đúng là có duyên thật đấy…"
Đàm Hi gật đầu, “Đúng vậy, nếu không phải có duyên thì sao chúng ta lại gặp nhau vào lúc này chứ? Tục ngữ có câu, gieo nhân nào, gặp quả nấy, chắc là kiếp trước chúng ta dính líu với nhau nhiều đấy."
Nụ cười Hề Đình cứng ngắc.
“Cô Hề lần đầu tiên đến đại học T đúng không?"
“… Ừm."
“Cô vẫn chưa tham quan trường đúng không? Để em đưa cô đi!"
“Thế sao được?"
“Có gì không được chứ?" Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ quỷ quái, nhưng nụ cười trên đôi môi lại càng sáng rõ đẹp đẽ hơn: “Chuyện nhỏ ấy mà, cô Hề đừng ngại."
“Tôi còn phải đến phòng giáo vụ báo cáo."
“Khụ, chuyện này đơn giản thôi, đi, em đưa cô đi."
“Không cần đâu, tôi…"
Đàm Hi không để cho cô ta nói tiếp, lập tức lôi Hề Đình ra ngoài, “Cô khách khí quá rồi, chuyện nhỏ thôi mà."
Phạm Trung Dương nhìn thấy vậy thì không hiểu ra sao, tuy ông không hiểu mối hiềm khích mãnh liệt giữa phụ nữ với nhau, nhưng ông vẫn có thể nhận ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của Đàm Hi.
Người làm nghệ thuật đều mẫn cảm hơn người bình thường.
“Ê, em đi rồi thì tranh phải làm thế nào?" Phạm Trung Dương giật mình phản ứng lại, đuổi theo đến cửa.
Đàm Hi nghe thấy nhưng không quay đầu lại, một tay kéo chặt lấy Hề Đình, tay còn lại vẫy vẫy, “Thầy sửa xong máy tính đã rồi nói."
“Này…"
Thôi bỏ đi, ông vẫn nên tìm người sửa máy tính trước đã…
Hề Đình bị kéo đến WC nữ, nhìn bốn xung quanh không có người liền cười lạnh một tiếng, đẩy tay Đàm Hi ra.
“Này bạn sinh viên, chẳng phải em bảo đưa tôi đến phòng giáo vụ sao? Bây giờ thế này là có ý gì?"
Đàm Hi thu tay lại, với chiều cao 1m7 của mình, Đàm Hi hoàn toàn chiếm ưu thế so với Hề Đình chỉ cao 1m6, cho dù đối phương có mang giày cao gót nhưng cũng chỉ miễn cưỡng gần ngang bằng được với cô.
Động đậy cổ tay, rồi nói: “Trước đó, tôi có một thứ đồ muốn tặng cho cô Hề."
Ánh mắt cô gái hiện lên sự cảnh giác, nhưng đáng tiếc, đối phương ra tay quá nhanh, cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên giống như tiếng bình bạc đập nước rơi xuống, tiếng vang quanh quẩn trong phòng rửa tay trống trải.
Bỗng chốc, cơn đau đớn như bị lửa thiêu từ phía má trái truyền đến, kéo Hề Đình đang đờ đẫn với những suy nghĩ ngổn ngang trôi nổi quay trở về.
Cô ta bị đánh…
Bị đánh rồi…
Đánh rồi…
Trong đầu có một âm thanh cổ quái đang không ngừng quanh đi quẩn lại, giống như một lưỡi cưa đang cắt cứa vào dây thần kinh.
“Hề Đình, cô Hề, món quà tôi tặng, cô có thấy hài lòng không?"
Đây là chuyện đầu tiên Đàm Hi muốn làm khi vừa nhìn thấy cô ta.
Nếu như không phải vì người phụ nữ giả tạo này thì mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tần Thiên Lâm sẽ không đến mức rơi vào cục diện rối rắm bế tắc như vậy, cuối cùng còn oan uổng mất đi tính mạng trong tay người mình yêu thầm.
Sao mà tàn nhẫn đến thế?
Sao mà bi thương đến thế?
Khi nguyên chủ bị giam cầm bởi tình yêu, cho dù phải chịu đủ mọi loại giày vò cũng vẫn ở bên cạnh Tần Thiên Lâm thì người phụ nữ này đang ở Italy sống những ngày tháng tiêu diêu tự tại của một nhà nghệ thuật, hưởng thụ tất cả mọi thứ dùng cơ thể để đổi lấy.
Ti tiện, bỉ ổi, dơ bẩn!
“Ha ha… Hi Hi, mấy năm không gặp, em đúng là tiến bộ nhiều rồi đấy?"
Không gào thét, cũng không điên cuồng hoảng loạn, người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt mình như không có chuyện gì xảy ra, giống như đang lau đi một thứ gì dơ bẩn, nụ cười dù không đẹp, nhưng cuối cùng vẫn cười ra.
“Cái tát này, coi như tôi chịu rồi là xong, cũng xin em sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! Giữa chúng ta tốt nhất nên là người xa lạ thì tốt hơn."
Hề Đình ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi.
Trong ký ức của cô ta, Đàm Hi là người nhát gan, sợ sệt, giống như con chim sợ cành cong, dường như thế thì chỉ cần khẽ nhấc cung tên lên là đã có thể bắn chết được rồi.
Nhỏ bé yếu ớt có nghĩa là có thể bị bắt nạt, và trên thực tế đúng là như vậy, cô gái này đã từng là cái bao cát, tiếp nhận toàn bộ cái tốt và cái xấu của người khác, vĩnh viễn không bao giờ từ chối, cũng sẽ không phản kháng.
Chính bởi vì như vậy, nên ban đầu cô ta mới khống chế được cô gái nhỏ này tuyệt đối.
Nhưng nay…
Ngũ quan vẫn như trước đây nhưng đã nảy nở hơn, thân hình vốn gầy gò yếu ớt nay đã cao lớn hơn như cây măng trúc, làn da đã trắng hơn, cũng không phải lúc nào cũng cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhận sai.
Nhưng thứ này vẫn còn nằm trong dự liệu.
Con gái mười tám tuổi ắt thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Nhưng đôi mắt kia, nói đúng hơn, là ánh mắt của cô ấy đã hoàn toàn không còn tìm thấy được bóng dáng của trước kia nữa!
Tùy tiện, ngôn cuồng, hoang dã khó thuần, đây là những thông tin Hề Đình đọc được từ trong đôi mắt người đang đứng trước mặt cô ta lúc này.
Không chỉ có vẻ ngoài, ngay cả tính cách, tính tình hình như cũng đã thay đổi, giống như… hoàn toàn biến thành một người khác!
Không còn nghi ngờ gì, Đàm Hi ở trước mắt lúc này khiến cô ta càng nghi kỵ hơn, thậm chí, còn có một cảm giác sợ hãi vô hình không nói rõ được thành lời…
“Cô Hề, có phải cô nghĩ quá đơn giản rồi không? Một cái tát là đã xong hết nợ luôn sao, cô có chắc chắn là mình không nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ?"
Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ châm chọc, phải làm sao đây, còn muốn cho cô ta một bạt tai nữa…
Nếu đã như vậy, thì…
Bốp!
Đánh đi!
Hề Đình trở tay không kịp, lần này bên má phải bị đánh, vừa khéo đối xứng!
Đàm Hi lắc cổ tay, cười vừa vừa lưu manh vừa ác liệt, “Ái chà, xin lỗi nhé, lại lỡ tay rồi!"
“Em!" Mỹ nhân trợn mắt lên, ngay cả khi nổi giận đùng đùng cũng vẫn mang vẻ đẹp lay động lòng người.
“Cô Hề xuất ngoại một thời gian, đúng là càng ngày càng đẹp ra. Xem ra được không ít lợi lộc từ bọn trai Tây nhỉ!" Đàm Hi nháy mắt, dáng vẻ như thể “chúng ta đều là kẻ sành sỏi, cô hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu cả".
Hề Đình tức đến mức hai má đỏ bừng, “Sao em lại biến thành thế này hả?"
“Chẹp chẹp, giả bộ làm bạch liên hoa lâu rồi nên tưởng mình thành tinh luôn rồi đấy à? Mở miệng ra là thuyết giáo, tôi xưng hô cô là “cô Hề", cô tưởng mình là cô giáo thật đấy à? Cô giáo Thảo người ta cũng là cô giáo đấy, cô cũng chung đường với cô giáo Thảo đúng không? Hử?"
“Mời vào."
Khi Hề Đình bước vào, Phạm Trung Dương đang sửa bài tập phác họa đã ra tuần trước.
Không ngẩng đầu lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Đợi tôi một lát, sô pha ở bên cạnh, mời ngồi."
Ờ, đây là một trong những thói quen (kỳ quái) của đại giáo sư Phạm, khi ông chữa bài tập cho sinh viên thì không ai được phép cắt ngang.
Nguyên nhân: Đây là sự tôn trọng đối với thành quả nghệ thuật của sinh viên.
Trước khi Hề Đình bước vào đã sắp xếp ngôn từ định nói, ngay cả khóe môi cũng đã điều chỉnh đến độ cong hoàn mĩ nhất, chỉ mong để lại ấn tượng tốt cho đối phương.
Dù sao thì Phạm Trung Dương và Cảnh Tuần cũng là bạn bè lâu năm, quen biết khá sâu, nếu có thể được ông ấy tiến cử thì không cần phải đi qua con đường của dì Cố nữa rồi, như vậy mới có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà họ Cố.
Một hai lần thì là tình cảm, nhiều lần thì biến thành mặt dày rồi.
Không ngờ, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương chặn lại khiến cho trở tay không kịp, trên mặt Hề Đình thoáng hiện lên sự lúng túng, nhất thời không thể thích ứng được với sự lạnh nhạt này.
Một lúc sau, thấy Phạm Trung Dương quả thật vẫn chưa hề có ý ngẩng đầu lên để ý đến mình, cô ta mới nhẹ nhàng đi đến bên ghế sô pha và ngồi xuống đó.
Tuy cố gắng trấn tĩnh, nụ cười trên môi vẫn không đổi, nhưng tiết tấu đã bị làm loạn, rốt cuộc không còn được tỉ mỉ như kế hoạch dự tính trước đó nữa.
Lần đợi này dài bốn mươi phút.
Hề Đình cười đến cứng cả miệng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc giáo sư Phạm ngước mắt lên nhìn mình.
Thực sự có thể nói là, chờ đợi mây tan nhìn trăng sáng!
“Cô là?" Thu bút đỏ lại, đỡ gọng kính.
Hề Đình đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc, “Chào giáo sư Phạm, em là Hề Đình, trước kia đã gửi hồ sơ đến cho thầy xem qua, hôm nay đến đây báo cáo ạ!"
“Ồ, là em à, em ngồi đi."
“Dạ em cảm ơn." Lễ nghi chu toàn.
“Tôi đã xem qua hồ sơ của em, du học ở đại học Italy, học chuyên ngành tranh sơn dầu, học viện Mỹ thuật Firenze nổi tiếng toàn cầu. Có thể nói cho tôi biết lý do em về nước được không?"
Vẻ mặt Hề Đình rung lên, cuối cùng cũng vào đề tài chính rồi!
“Học tranh sơn dầu bao năm nay, ngày nào cũng bầu bạn với bút chì, thuốc màu, em muốn thử nghiệm những thứ mới mẻ, ví dụ như quốc họa."
Đọc ra đáp án đã chuẩn bị từ trước, thấy Phạm Trung Dương gật đầu như thể đồng ý, lúc này Hề Đình mới tìm lại được quyền chủ động, chầm chậm thả lỏng.
“Trước đây em đã từng học về quốc họa chưa?"
“Dạ chưa ạ!"
Phạm Trung Dương nhíu mày.
Hề Đình giành quyền nói: “Tuy văn hóa đông tây khác biệt, nhưng trong đó ắt phải có điểm tương đồng. Cho dù là tranh sơn dầu hay là quốc họa, đều là những nhánh khác nhau của nghệ thuật hội họa, tìm ra chính xác được điểm chung ấy, sẽ có thể lĩnh ngộ được. Em muốn thử thách bản thân xem có thể làm được đến bước nào."
“Có tự tin là tốt, nhưng không thể tự tin một cách mù quáng. Có câu nói thế này, một nghề cho chín còn hơn chín nghề."
Lộp bộp một tiếng, tâm trạng Hề Đình đột nhiên trầm xuống.
Cũng may, ngoài câu nói đó, Phạm Trung Dương không hề dây dưa thêm lâu ở đề tài này nữa.
Sau đó lại hỏi thêm một số câu hỏi thông thường, đáp án của Hề Đình khiến cho người ta không nhặt ra được sai lầm, có thể thấy là đã chuẩn bị kỹ càng khi đến đây.
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đã, tôi lấy cho em một chứng nhận, em cầm tới phòng giáo vụ trên tầng ba gặp chủ nhiệm Lưu đăng ký hồ sơ, ba tháng tới em sẽ là trợ giảng của tôi, còn ba tháng sau sắp xếp thế nào thì tới lúc đó tính tiếp."
“Cảm ơn thầy, vậy em xin…"
“Lão Phạm, sao cái máy tính này của thầy lại…" Chết máy rồi.
Đang nói chợt dừng lại.
Có một khoảnh khắc, chết máy không phải là cái máy tính kia, mà chính là Đàm Hi cô!
Hề Đình trợn trừng hai mắt, đã ba năm rồi cô ta không gặp lại trường hợp này nữa.
Năm xưa, chìa khóa văn phòng trường rơi trong một góc được cô ta nhặt đi, ném xuống đáy hồ, nhưng những hành vi đáng xấu hổ đó của cô ta không bị chôn vùi theo, bởi vì những thứ đó đã được ghim trong ký ức của một người, trở thành ấn ký của sự sỉ nhục mà cô ta không thể nào xóa đi được!
Còn người đó, giờ phút này đây đang đứng ngay trước mặt cô ta!
Đã không còn là cô gái gầy guộc hay thẹn thùng nữa mà phấn chấn như mặt trời, tươi cười xán lạn, giống như bông hoa tươi thắm đang chờ nở rộ trong vườn, mơ hồ ngát hương.
Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là một cây cỏ dại, không ngờ lại có thể nở ra được một bông hoa đẹp đến thế.
Thực sự rất muốn… bứt hoa…
“Máy tính bị làm sao? Em hét ầm ĩ lên như thế, sợ chết khiếp đi được!" Phạm Trung Dương vỗ ngực xoa xoa, bị Đàm Hi gào lên như thế, bút trong tay ông cũng rơi luôn xuống đất rồi.
Ông cúi đầu nhặt lên rồi đặt xuống bàn.
“Giới thiệu một chút, đây là…"
“Tôi tên là Hề Đình, là trợ giảng mới đến, em là sinh viên sao?" Cô gái tươi cười thân thiện, vốn dĩ muốn cướp lời Đàm Hi trước, làm rõ quan hệ giữa hai người, nhưng không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què, cắt ngang lời Phạm Trung Dương.
Đại giáo sư Phạm của chúng ta được người ta tôn trọng đã quen, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt ông vài phần, bình thường có ai dám cướp lời ngay trước mặt ông chứ?
Hề Đình vừa hoảng hốt, mới đến đã phạm ngay vào đại kỵ.
Quả nhiên…
Chỉ thấy Phạm Trung Dương nhíu chặt mày lại, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt đã trầm xuống.
Hề Đình thầm cảm thấy không ổn, hít thở sâu, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Đàm Hi cười, đối phương đã hỏi đến cô rồi, nếu không phản ứng lại thì chẳng phải là nhát quá mức rồi hay sao?
“Là trợ giảng mới đến à… nhìn có vẻ quen lắm, có khi trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi ấy, cô Hề, cô đã từng gặp em chưa?"
Thân hình Hề Đình hơi lắc lư.
Tiếng gọi “cô Hề" đó giống như một cái quạt phật thẳng vào mặt cô, lại giống như một con dao mổ treo lơ lửng chuẩn bị rơi xuống, không biết lúc nào sẽ chém đầu cô ta lìa khỏi cổ.
“Vậy sao? Đúng là có duyên thật đấy…"
Đàm Hi gật đầu, “Đúng vậy, nếu không phải có duyên thì sao chúng ta lại gặp nhau vào lúc này chứ? Tục ngữ có câu, gieo nhân nào, gặp quả nấy, chắc là kiếp trước chúng ta dính líu với nhau nhiều đấy."
Nụ cười Hề Đình cứng ngắc.
“Cô Hề lần đầu tiên đến đại học T đúng không?"
“… Ừm."
“Cô vẫn chưa tham quan trường đúng không? Để em đưa cô đi!"
“Thế sao được?"
“Có gì không được chứ?" Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ quỷ quái, nhưng nụ cười trên đôi môi lại càng sáng rõ đẹp đẽ hơn: “Chuyện nhỏ ấy mà, cô Hề đừng ngại."
“Tôi còn phải đến phòng giáo vụ báo cáo."
“Khụ, chuyện này đơn giản thôi, đi, em đưa cô đi."
“Không cần đâu, tôi…"
Đàm Hi không để cho cô ta nói tiếp, lập tức lôi Hề Đình ra ngoài, “Cô khách khí quá rồi, chuyện nhỏ thôi mà."
Phạm Trung Dương nhìn thấy vậy thì không hiểu ra sao, tuy ông không hiểu mối hiềm khích mãnh liệt giữa phụ nữ với nhau, nhưng ông vẫn có thể nhận ra được ý tứ châm chọc trong lời nói của Đàm Hi.
Người làm nghệ thuật đều mẫn cảm hơn người bình thường.
“Ê, em đi rồi thì tranh phải làm thế nào?" Phạm Trung Dương giật mình phản ứng lại, đuổi theo đến cửa.
Đàm Hi nghe thấy nhưng không quay đầu lại, một tay kéo chặt lấy Hề Đình, tay còn lại vẫy vẫy, “Thầy sửa xong máy tính đã rồi nói."
“Này…"
Thôi bỏ đi, ông vẫn nên tìm người sửa máy tính trước đã…
Hề Đình bị kéo đến WC nữ, nhìn bốn xung quanh không có người liền cười lạnh một tiếng, đẩy tay Đàm Hi ra.
“Này bạn sinh viên, chẳng phải em bảo đưa tôi đến phòng giáo vụ sao? Bây giờ thế này là có ý gì?"
Đàm Hi thu tay lại, với chiều cao 1m7 của mình, Đàm Hi hoàn toàn chiếm ưu thế so với Hề Đình chỉ cao 1m6, cho dù đối phương có mang giày cao gót nhưng cũng chỉ miễn cưỡng gần ngang bằng được với cô.
Động đậy cổ tay, rồi nói: “Trước đó, tôi có một thứ đồ muốn tặng cho cô Hề."
Ánh mắt cô gái hiện lên sự cảnh giác, nhưng đáng tiếc, đối phương ra tay quá nhanh, cô ta còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên giống như tiếng bình bạc đập nước rơi xuống, tiếng vang quanh quẩn trong phòng rửa tay trống trải.
Bỗng chốc, cơn đau đớn như bị lửa thiêu từ phía má trái truyền đến, kéo Hề Đình đang đờ đẫn với những suy nghĩ ngổn ngang trôi nổi quay trở về.
Cô ta bị đánh…
Bị đánh rồi…
Đánh rồi…
Trong đầu có một âm thanh cổ quái đang không ngừng quanh đi quẩn lại, giống như một lưỡi cưa đang cắt cứa vào dây thần kinh.
“Hề Đình, cô Hề, món quà tôi tặng, cô có thấy hài lòng không?"
Đây là chuyện đầu tiên Đàm Hi muốn làm khi vừa nhìn thấy cô ta.
Nếu như không phải vì người phụ nữ giả tạo này thì mối quan hệ giữa nguyên chủ và Tần Thiên Lâm sẽ không đến mức rơi vào cục diện rối rắm bế tắc như vậy, cuối cùng còn oan uổng mất đi tính mạng trong tay người mình yêu thầm.
Sao mà tàn nhẫn đến thế?
Sao mà bi thương đến thế?
Khi nguyên chủ bị giam cầm bởi tình yêu, cho dù phải chịu đủ mọi loại giày vò cũng vẫn ở bên cạnh Tần Thiên Lâm thì người phụ nữ này đang ở Italy sống những ngày tháng tiêu diêu tự tại của một nhà nghệ thuật, hưởng thụ tất cả mọi thứ dùng cơ thể để đổi lấy.
Ti tiện, bỉ ổi, dơ bẩn!
“Ha ha… Hi Hi, mấy năm không gặp, em đúng là tiến bộ nhiều rồi đấy?"
Không gào thét, cũng không điên cuồng hoảng loạn, người phụ nữ vuốt ve khuôn mặt mình như không có chuyện gì xảy ra, giống như đang lau đi một thứ gì dơ bẩn, nụ cười dù không đẹp, nhưng cuối cùng vẫn cười ra.
“Cái tát này, coi như tôi chịu rồi là xong, cũng xin em sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa! Giữa chúng ta tốt nhất nên là người xa lạ thì tốt hơn."
Hề Đình ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm tràn ngập kinh ngạc và sợ hãi.
Trong ký ức của cô ta, Đàm Hi là người nhát gan, sợ sệt, giống như con chim sợ cành cong, dường như thế thì chỉ cần khẽ nhấc cung tên lên là đã có thể bắn chết được rồi.
Nhỏ bé yếu ớt có nghĩa là có thể bị bắt nạt, và trên thực tế đúng là như vậy, cô gái này đã từng là cái bao cát, tiếp nhận toàn bộ cái tốt và cái xấu của người khác, vĩnh viễn không bao giờ từ chối, cũng sẽ không phản kháng.
Chính bởi vì như vậy, nên ban đầu cô ta mới khống chế được cô gái nhỏ này tuyệt đối.
Nhưng nay…
Ngũ quan vẫn như trước đây nhưng đã nảy nở hơn, thân hình vốn gầy gò yếu ớt nay đã cao lớn hơn như cây măng trúc, làn da đã trắng hơn, cũng không phải lúc nào cũng cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhận sai.
Nhưng thứ này vẫn còn nằm trong dự liệu.
Con gái mười tám tuổi ắt thay đổi, càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Nhưng đôi mắt kia, nói đúng hơn, là ánh mắt của cô ấy đã hoàn toàn không còn tìm thấy được bóng dáng của trước kia nữa!
Tùy tiện, ngôn cuồng, hoang dã khó thuần, đây là những thông tin Hề Đình đọc được từ trong đôi mắt người đang đứng trước mặt cô ta lúc này.
Không chỉ có vẻ ngoài, ngay cả tính cách, tính tình hình như cũng đã thay đổi, giống như… hoàn toàn biến thành một người khác!
Không còn nghi ngờ gì, Đàm Hi ở trước mắt lúc này khiến cô ta càng nghi kỵ hơn, thậm chí, còn có một cảm giác sợ hãi vô hình không nói rõ được thành lời…
“Cô Hề, có phải cô nghĩ quá đơn giản rồi không? Một cái tát là đã xong hết nợ luôn sao, cô có chắc chắn là mình không nằm mơ giữa ban ngày đấy chứ?"
Đôi mắt Đàm Hi lộ vẻ châm chọc, phải làm sao đây, còn muốn cho cô ta một bạt tai nữa…
Nếu đã như vậy, thì…
Bốp!
Đánh đi!
Hề Đình trở tay không kịp, lần này bên má phải bị đánh, vừa khéo đối xứng!
Đàm Hi lắc cổ tay, cười vừa vừa lưu manh vừa ác liệt, “Ái chà, xin lỗi nhé, lại lỡ tay rồi!"
“Em!" Mỹ nhân trợn mắt lên, ngay cả khi nổi giận đùng đùng cũng vẫn mang vẻ đẹp lay động lòng người.
“Cô Hề xuất ngoại một thời gian, đúng là càng ngày càng đẹp ra. Xem ra được không ít lợi lộc từ bọn trai Tây nhỉ!" Đàm Hi nháy mắt, dáng vẻ như thể “chúng ta đều là kẻ sành sỏi, cô hiểu tôi hiểu mọi người đều hiểu cả".
Hề Đình tức đến mức hai má đỏ bừng, “Sao em lại biến thành thế này hả?"
“Chẹp chẹp, giả bộ làm bạch liên hoa lâu rồi nên tưởng mình thành tinh luôn rồi đấy à? Mở miệng ra là thuyết giáo, tôi xưng hô cô là “cô Hề", cô tưởng mình là cô giáo thật đấy à? Cô giáo Thảo người ta cũng là cô giáo đấy, cô cũng chung đường với cô giáo Thảo đúng không? Hử?"
Tác giả :
Du Nhân