Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 309
Phong Quang như được thức tỉnh, lập tức nói ra đáp án, “anh đẹp mắt hơn Mạc Diệc Vân."
“Đây đúng là một chuyện đáng để vui mừng." anh tuy nói là vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng trước sau như một, nhìnkhông ra sự vui mừng như anh nói.
anh giống như là một người vinh nhục không màng đến, bất luận thế nào cũng có thể duy trì bộ dạng mỉm cười không lo thế sự, cực kỳ hoàn mỹ, cũng cực kỳ kiên định, ai cũng nói trên đời này không người nào là hoàn hảo, cho nên khi thực sự có một người hoàn hảo xuất hiện trước mặt, sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của người này, Phong Quang gặp qua rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi có thể gặp được một người có thể giả dối đến tự nhiên như vậy.
cô không khỏi hỏi anh, “Ngoại trừ cười, anh từng khóc qua sao?"
anh khe khẽ lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ."
“anh đúng là kỳ lạ." Phong Quang đi một vòng quanh hắn, “Tôi bây giờ nhịn không được mà nghĩ là, nếu như anh đau lòng tổn thương, sẽ có biểu hiện như thế nào?"
“cô hy vọng tôi đau lòng tổn thương sao?"
“Cũng không phải, tôi thấy nếu có một người vẫn luôn chỉ có một biểu cảm mà thôi, vậy thì người đó phải rất giỏi diễn xuất, hoặc chính là người thiếu thốn tình cảm bình thường từ tận xương tủy."
“Tình cảm bình thường…" Đáy mắt như ngọc đen sáng bóng hiện vẻ nghi ngờ, “Những thứ… tình cảm này là cái gì?"
“À… thì là hỉ nộ ái ố đó, anh xem, có vài người bởi vì bản thân mất đi người thân bạn bè mà bị tổn thương, có vài người cũng bởi vì tỏ tình thành công, lưỡng tình tương duyệt với người mình thích mà cảm thấy trong lòng tràn trề vui sướng…" cô tổng kết, “Tóm lại, nếu vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, sẽ khiến người ta cảm thấy anh rất siêu phàm thoát tục."
Nói trắng ra là không tim không phổi.
anh im lặng hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, tươi cười nhẹ nhàng như băng tuyết tan thành nước, sạch sẽ tinh khiết, “Tôi muốn lòng tràn đầy vui sướng, tôi sẽ cố gắng thích cô."
“… Hả?"
“Đến lúc đó, cô cũng phải thích tôi."
“Khoan đã…"
“Cùng người mình thích kết thành một đôi, sẽ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, tôi muốn nếm thử cảm giác đó."
Phong Quang yên lặng giơ tay, “Cái đó, anh có phải hiểu lầm gì rồi…"
“Chúng ta tiếp tục đếm phiến đá lót sàn đi." anh theo bản năng bắt lấy bàn tay giơ lên của cô, sau đó thoáng xoay người, dùng một ánh mắt khó mà tin được nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, nụ cười cũng trở nên chân thật rất nhiều, “Phong Quang, tôi nắm được em, tôi nghĩ hiện tại tôi bắt đầu càng thêm thích em hơn."
“Tôi nói này, anh nghe tôi nói đi." cô muốn rút tay mình ra, không rút được, kế tiếp lại cảm thấy nhiệt độ tay anh thấp hơn nhiệt độ bình thường, kinh hãi nói: “Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
“Nắm tay em sẽ không lạnh nữa." anh cúi đầu cười với cô một chút, mang theo một chút tính khí trẻ con không giống nhưanh mọi khi.
không đợi Phong Quang nói gì nữa, anh kéo cô đi tiếp, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn là đếm phiến đá lót sàn.
Phong thủy đúng là thay phiên chuyển động, vừa rồi nàng còn chậc chậc vài tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo Lạc Thần Hi đi, bây giờ còn chưa qua bao lâu, đã đến phiên mình bị người ta kéo đi, mà cố tình là sức lực của cô còn không mạnh bằng người ta, muốn rút tay ra cũng không xong!
anh cứ như là không nhìn thấy sắc mặc càng ngày càng đen của cô, còn tinh tế nói với cô thật ra có một góc sàn bị cỏ mọc dài ra bao trùm lên, anh cho cô biết một nụ hoa màu vàng mọc ra ở một góc tường, còn chưa nở rộ, anh còn nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước sẽ làm nó héo úa, nhưng đến nay nó vẫn còn sống.
anh cũng kể về mái ngói ở một nóc nhà có màu sắc sáng hơn mấy chỗ khác, nhất định là vừa thay sau này, nhưng màu sắc cũng không phải sáng hơn rất nhiều, ít nhất thì người ngoài liếc mắt nhìn sơ qua cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
anh nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng con số phiến đá lót sàn đếm được giống hệt con số mà anh đã nói.
anh cười, “Bây giờ em đã tin tôi chưa?"
Phong Quang gật đầu, cô tin tưởng anh, tin tưởng anh thật sự nhàm chán, hay là cô độc.
cô độc đến mức… làm người ta cảm thấy đau lòng.
“Đây đúng là một chuyện đáng để vui mừng." anh tuy nói là vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng trước sau như một, nhìnkhông ra sự vui mừng như anh nói.
anh giống như là một người vinh nhục không màng đến, bất luận thế nào cũng có thể duy trì bộ dạng mỉm cười không lo thế sự, cực kỳ hoàn mỹ, cũng cực kỳ kiên định, ai cũng nói trên đời này không người nào là hoàn hảo, cho nên khi thực sự có một người hoàn hảo xuất hiện trước mặt, sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của người này, Phong Quang gặp qua rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi có thể gặp được một người có thể giả dối đến tự nhiên như vậy.
cô không khỏi hỏi anh, “Ngoại trừ cười, anh từng khóc qua sao?"
anh khe khẽ lắc đầu, “Tôi không nhớ rõ."
“anh đúng là kỳ lạ." Phong Quang đi một vòng quanh hắn, “Tôi bây giờ nhịn không được mà nghĩ là, nếu như anh đau lòng tổn thương, sẽ có biểu hiện như thế nào?"
“cô hy vọng tôi đau lòng tổn thương sao?"
“Cũng không phải, tôi thấy nếu có một người vẫn luôn chỉ có một biểu cảm mà thôi, vậy thì người đó phải rất giỏi diễn xuất, hoặc chính là người thiếu thốn tình cảm bình thường từ tận xương tủy."
“Tình cảm bình thường…" Đáy mắt như ngọc đen sáng bóng hiện vẻ nghi ngờ, “Những thứ… tình cảm này là cái gì?"
“À… thì là hỉ nộ ái ố đó, anh xem, có vài người bởi vì bản thân mất đi người thân bạn bè mà bị tổn thương, có vài người cũng bởi vì tỏ tình thành công, lưỡng tình tương duyệt với người mình thích mà cảm thấy trong lòng tràn trề vui sướng…" cô tổng kết, “Tóm lại, nếu vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, sẽ khiến người ta cảm thấy anh rất siêu phàm thoát tục."
Nói trắng ra là không tim không phổi.
anh im lặng hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, tươi cười nhẹ nhàng như băng tuyết tan thành nước, sạch sẽ tinh khiết, “Tôi muốn lòng tràn đầy vui sướng, tôi sẽ cố gắng thích cô."
“… Hả?"
“Đến lúc đó, cô cũng phải thích tôi."
“Khoan đã…"
“Cùng người mình thích kết thành một đôi, sẽ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, tôi muốn nếm thử cảm giác đó."
Phong Quang yên lặng giơ tay, “Cái đó, anh có phải hiểu lầm gì rồi…"
“Chúng ta tiếp tục đếm phiến đá lót sàn đi." anh theo bản năng bắt lấy bàn tay giơ lên của cô, sau đó thoáng xoay người, dùng một ánh mắt khó mà tin được nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, nụ cười cũng trở nên chân thật rất nhiều, “Phong Quang, tôi nắm được em, tôi nghĩ hiện tại tôi bắt đầu càng thêm thích em hơn."
“Tôi nói này, anh nghe tôi nói đi." cô muốn rút tay mình ra, không rút được, kế tiếp lại cảm thấy nhiệt độ tay anh thấp hơn nhiệt độ bình thường, kinh hãi nói: “Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
“Nắm tay em sẽ không lạnh nữa." anh cúi đầu cười với cô một chút, mang theo một chút tính khí trẻ con không giống nhưanh mọi khi.
không đợi Phong Quang nói gì nữa, anh kéo cô đi tiếp, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn là đếm phiến đá lót sàn.
Phong thủy đúng là thay phiên chuyển động, vừa rồi nàng còn chậc chậc vài tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo Lạc Thần Hi đi, bây giờ còn chưa qua bao lâu, đã đến phiên mình bị người ta kéo đi, mà cố tình là sức lực của cô còn không mạnh bằng người ta, muốn rút tay ra cũng không xong!
anh cứ như là không nhìn thấy sắc mặc càng ngày càng đen của cô, còn tinh tế nói với cô thật ra có một góc sàn bị cỏ mọc dài ra bao trùm lên, anh cho cô biết một nụ hoa màu vàng mọc ra ở một góc tường, còn chưa nở rộ, anh còn nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước sẽ làm nó héo úa, nhưng đến nay nó vẫn còn sống.
anh cũng kể về mái ngói ở một nóc nhà có màu sắc sáng hơn mấy chỗ khác, nhất định là vừa thay sau này, nhưng màu sắc cũng không phải sáng hơn rất nhiều, ít nhất thì người ngoài liếc mắt nhìn sơ qua cũng sẽ không dễ dàng phát hiện.
anh nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng con số phiến đá lót sàn đếm được giống hệt con số mà anh đã nói.
anh cười, “Bây giờ em đã tin tôi chưa?"
Phong Quang gật đầu, cô tin tưởng anh, tin tưởng anh thật sự nhàm chán, hay là cô độc.
cô độc đến mức… làm người ta cảm thấy đau lòng.
Tác giả :
Miêu Mao Nho