Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc
Chương 153
Nếu là trước đây, một Âu Tuân không hiểu biết gì về Phong Quang, cậu nghe được Phong Quang không tim không phổi nói bản thân cô sống rất tốt, có lẽ cậu sẽ tin tưởng, nhưng cậu hiện tại hiểu được, Phong Quang sẽ không đem sự oan ức của mình bày ra trước mặt người khác, cho dù cô đang đau lòng khó chịu như thế nào cũng sẽ không.
Bởi vì cô phải làm đại tiểu thư nhà họ Hạ không được khóc.
“Tôi có việc phải nói với em." không đợi Phong Quang kịp phản ứng, cậu cứng rắn kéo tay cô ra khỏi phòng học.
Triệu Tiểu Lục ngỡ ngàng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, trong lòng buồn bã, mới trước đây, khi Triệu Tiểu Lục chuyển trường học cấp hai, vừa đến lớp mới cô không có bạn bè, lúc ấy cô lẻ loi đứng một mình dưới tàng cây trong sân thể dục, vừa khéo thấy Âu Tuân lẻ loi ở mọt góc sáng sủa, Triệu Tiểu Lục nhìn anh trai lớp trên này, cô nhớ rõ anh, anh ấy là hàng xóm ở ngôi nhà mới của cô, cô bỗng nhiên thấy bản thân cũng không cô đơn đến vậy, vì thế cô tiến lên làm một cái chào hỏi, thật không ngờ chỉ vì một câu “chào anh" mà thôi, Âu Tuân liền nhận cô làm bạn bè nhiều năm như vậy.
cô không hiểu, Âu Tuân vẫn luôn thích tránh ở một xó xỉnh âm u, chưa từng có người nói “chào anh" với cậu, Triệu Tiểu Lục là người đầu tiên, cho nên cômới có vinh hạnh được cậu đối xử khác biệt.
Sau đó cha mẹ Âu Tuân gặp chuyện không may mà qua đời, Âu Tuân khôngkhóc, chỉ càng thêm trầm mặc ít nói, đoạn thời gian đó, Triệu Tiểu Lục ở cạnh cậu thật lâu, cô biết Âu Tuân như có như không tình cảm với mình, côkhông phải chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện tiến tới với Âu Tuân, nhưng mỗi khi cô muốn bước ra một bước, cô sẽ phát hiện Âu Tuân sẽ đem chính cậu đặt ở một vị trí rất xa, giống như muốn trốn ở một góc nào đó xa hơn, sau đó cô hiểu ra mà thu hồi tâm tư lại, cậu chỉ là muốn một người bầu bạn, đối với sự thân cận không biết, sẽ theo bản năng mà rời xa, bởi vì cảm tình là thứ mà đầu óc cậu không thể tính toán ra được.
Triệu Tiểu Lục không nghĩ qua, người có thể làm cho Âu Tuân rời khỏi sự u ám sẽ là Hạ Phong Quang, cô không rõ bản thân có cảm giác gì đối với Hạ Phong Quang, nhưng nếu cô ấy là người ma Âu Tuân nhận định, cô sẽ bằng lòng đổi xử mềm mỏng với cô ấy.
Bởi vì Âu Tuân là bạn của cô
…
Phong Quang bị Âu Tuân đưa về nhà của cậu, cậu không có ở ký túc xá mà thuê một gian phòng gần học viện cùng Quách Minh, bây giờ Quách Minh cũng không ở nhà.
Còn chưa kịp thưởng thức nhà của cậu là dạng gì, cửa vừa đóng Phong Quang đã bị Âu Tuân đặt lên cửa, ngay sau đó cậu hung hăng hôn lấy môicô.
Nụ hôn thình lình như bão táp làm cho người ta không kịp trở tay, cái lưỡi ấm áp của cậu đảo qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô, thường xuyên quấn lấy lưỡi cô trượt nhẹ, trong đầu Phong Quang trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, quên mất phải suy nghĩ, bản năng ôm lấy cậu, yên lặng thừa nhận cái hôn dữ dội dị thường này.
Dần dân, khi cô sắp không thở được nữa, Âu Tuân cuối cùng cũng buông tha đôi môi sưng đỏ ướt át của cô, trận địa được dời đi, cậu vùi đầu gặm cắn cổcô, một bàn tay đã sớm đặt lên cái bánh bao mềm mại như tơ mà cậu vẫn luôn yêu tha thiết, mà tay kia thì móc vào đáy quần cô, đụng phải cấm địa nơi đó.
Cả người Phong Quang run lên, một tia lý trí cuối cùng nói cho cô không thể lại bỏ mặc mọi thứ, cô kiên quyết đẩy cậu ra, cầm lấy cổ áo không biết đã bị cởi ra khi nào, thở hổn hển nói: “Ngừng! Âu Tuân… cậu tỉnh táo lại một chút!"
Âu Tuân chỉ bị cô đẩy ra một bước, cậu lại lấn người đến gần, khó hiểu mà hôn lên môi cô, quang minh chính đại nói: “Tôi muốn em."
Bởi vì cô phải làm đại tiểu thư nhà họ Hạ không được khóc.
“Tôi có việc phải nói với em." không đợi Phong Quang kịp phản ứng, cậu cứng rắn kéo tay cô ra khỏi phòng học.
Triệu Tiểu Lục ngỡ ngàng nhìn bóng dáng hai người bọn họ rời đi, trong lòng buồn bã, mới trước đây, khi Triệu Tiểu Lục chuyển trường học cấp hai, vừa đến lớp mới cô không có bạn bè, lúc ấy cô lẻ loi đứng một mình dưới tàng cây trong sân thể dục, vừa khéo thấy Âu Tuân lẻ loi ở mọt góc sáng sủa, Triệu Tiểu Lục nhìn anh trai lớp trên này, cô nhớ rõ anh, anh ấy là hàng xóm ở ngôi nhà mới của cô, cô bỗng nhiên thấy bản thân cũng không cô đơn đến vậy, vì thế cô tiến lên làm một cái chào hỏi, thật không ngờ chỉ vì một câu “chào anh" mà thôi, Âu Tuân liền nhận cô làm bạn bè nhiều năm như vậy.
cô không hiểu, Âu Tuân vẫn luôn thích tránh ở một xó xỉnh âm u, chưa từng có người nói “chào anh" với cậu, Triệu Tiểu Lục là người đầu tiên, cho nên cômới có vinh hạnh được cậu đối xử khác biệt.
Sau đó cha mẹ Âu Tuân gặp chuyện không may mà qua đời, Âu Tuân khôngkhóc, chỉ càng thêm trầm mặc ít nói, đoạn thời gian đó, Triệu Tiểu Lục ở cạnh cậu thật lâu, cô biết Âu Tuân như có như không tình cảm với mình, côkhông phải chưa từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện tiến tới với Âu Tuân, nhưng mỗi khi cô muốn bước ra một bước, cô sẽ phát hiện Âu Tuân sẽ đem chính cậu đặt ở một vị trí rất xa, giống như muốn trốn ở một góc nào đó xa hơn, sau đó cô hiểu ra mà thu hồi tâm tư lại, cậu chỉ là muốn một người bầu bạn, đối với sự thân cận không biết, sẽ theo bản năng mà rời xa, bởi vì cảm tình là thứ mà đầu óc cậu không thể tính toán ra được.
Triệu Tiểu Lục không nghĩ qua, người có thể làm cho Âu Tuân rời khỏi sự u ám sẽ là Hạ Phong Quang, cô không rõ bản thân có cảm giác gì đối với Hạ Phong Quang, nhưng nếu cô ấy là người ma Âu Tuân nhận định, cô sẽ bằng lòng đổi xử mềm mỏng với cô ấy.
Bởi vì Âu Tuân là bạn của cô
…
Phong Quang bị Âu Tuân đưa về nhà của cậu, cậu không có ở ký túc xá mà thuê một gian phòng gần học viện cùng Quách Minh, bây giờ Quách Minh cũng không ở nhà.
Còn chưa kịp thưởng thức nhà của cậu là dạng gì, cửa vừa đóng Phong Quang đã bị Âu Tuân đặt lên cửa, ngay sau đó cậu hung hăng hôn lấy môicô.
Nụ hôn thình lình như bão táp làm cho người ta không kịp trở tay, cái lưỡi ấm áp của cậu đảo qua mọi ngõ ngách trong khoang miệng cô, thường xuyên quấn lấy lưỡi cô trượt nhẹ, trong đầu Phong Quang trống rỗng, theo bản năng nhắm mắt lại, quên mất phải suy nghĩ, bản năng ôm lấy cậu, yên lặng thừa nhận cái hôn dữ dội dị thường này.
Dần dân, khi cô sắp không thở được nữa, Âu Tuân cuối cùng cũng buông tha đôi môi sưng đỏ ướt át của cô, trận địa được dời đi, cậu vùi đầu gặm cắn cổcô, một bàn tay đã sớm đặt lên cái bánh bao mềm mại như tơ mà cậu vẫn luôn yêu tha thiết, mà tay kia thì móc vào đáy quần cô, đụng phải cấm địa nơi đó.
Cả người Phong Quang run lên, một tia lý trí cuối cùng nói cho cô không thể lại bỏ mặc mọi thứ, cô kiên quyết đẩy cậu ra, cầm lấy cổ áo không biết đã bị cởi ra khi nào, thở hổn hển nói: “Ngừng! Âu Tuân… cậu tỉnh táo lại một chút!"
Âu Tuân chỉ bị cô đẩy ra một bước, cậu lại lấn người đến gần, khó hiểu mà hôn lên môi cô, quang minh chính đại nói: “Tôi muốn em."
Tác giả :
Miêu Mao Nho