Cưng Vợ Đến Tận Cùng
Chương 99: Không đáng một xu hoặc bảo vật vô giá

Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 99: Không đáng một xu hoặc bảo vật vô giá

Vì chuyện này khẩn cấp, Cố Lăng Kiệt và Trần Trí lái xe quay về ngay trong đêm.

Bạch Nguyệt muốn giúp họ lái xe, nhưng Cố Lăng Kiệt không chịu.

Khi họ về đến thành phố A đã là sáu rưỡi sáng.

Bạch Nguyệt về nhà, Lưu San mới bò dậy.

Cô nhìn Bạch Nguyệt, nở nụ cười: “Làm lành với Cố Lăng Kiệt rồi à?"

“Ừ, tớ làm bữa sáng cho cậu nhé." Bạch Nguyệt đi về phía phòng bếp.

Lưu San theo chân cô vào phòng bếp, tò mò hỏi: “Chuyện anh ấy phải lấy Tô Tiểu Linh đã giải quyết chưa?"

“Chắc đã giải quyết rồi."

“Quá tốt rồi, tớ biết ngay Cố Lăng Kiệt đáng mặt đàn ông mà, ha ha, hai người ở bên nhau là tớ yên tâm rồi. Cậu không biết đâu, trước kia hai người không đến được với nhau, tớ lo đến bạc mất mấy sợi tóc."

Bạch Nguyệt nhếch môi cười: “Cậu chớ lo cho mỗi mình tớ, chuyện của cậu thì sao? Ba cậu chắc là người nóng ruột nhất đấy."

“Tớ đã lấy được đơn xin vào quân khu rồi, cũng điền giúp cậu và nộp luôn rồi, đợi tớ vào được quân khu, ngày ngày đối diện với những anh chàng cao to nhiệt huyết, cậu còn sợ tớ không gả được à? Tớ phải chọn người tớ thích cho cẩn thận." Lưu San rất lạc quan.

“Thế cũng tốt, người đàn ông tên Thẩm Diên Dũng kia không quấn lấy cậu nữa chứ?" Bạch Nguyệt hỏi với vẻ lo lắng.

“Anh ta? Anh ta có cả tá phụ nữ, tớ được coi là bà mấy chứ? Chắc anh ta đã ném tới chín tầng mây rồi, đúng là chuyện tốt, tớ cứ coi bị chó cắn vậy. Gái à, cậu nấu bữa sáng trước đi nhé, tớ tranh thủ đắp mặt nạ đã." Lưu San vui vẻ ra ngoài.

Bạch Nguyệt cũng nhân thời gian rảnh chờ cháo chín mà đi tắm rửa, lúc ra thì cháo đã chín rồi, Lưu San cũng đắp mặt nạ xong.

“Hôm nay cậu vẫn đi làm à?" Lưu San hỏi.

“Hôm qua đi xe trên đường, tuy rằng không cần tớ lái, nhưng cũng không ngủ nổi, tớ sợ làm phẫu thuật sẽ xảy ra sai sót nên hôm nay không đi nữa."

“Không đi cũng tốt, ba tớ có khả năng tiên đoán ấy, ngay thứ Hai đã điều hai bác sĩ khoa sản tới, chắc để lấp vị trí của tớ với cậu đấy. Tớ ăn no rồi, việc rửa bát làm phiền cậu nhé tình yêu, moa moa moa." Lưu San ra cửa.

Bạch Nguyệt rửa bát, dọn dẹp trong nhà, nằm lên giường nghỉ ngơi.

Cũng không biết bây giờ Cố Lăng Kiệt xử lý thế nào rồi, chắc hẳn rất thuận lợi.

“Cộc cộc cộc." Có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Nguyệt hoài nghi mà đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy mẹ của Cố Lăng Kiệt, Tống Tâm Vân.

Cô từng gặp ở nhà Tô Tiểu Linh, cho nên biết được.

Tống Tâm Vân lại gõ tiếp, dường như chắc chắn rằng cô có ở trong nhà vậy.

truyện được mua bản quyền up trên

Bạch Nguyệt nghĩ, kiểu gì cũng sẽ phải gặp, nên mở cửa rồi lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, mời bác vào."

Tống Tâm Vân đánh giá căn phòng, mỉm cười: “Phòng tuy nhỏ mà cô bày biện rất gọn gàng."

Bạch Nguyệt pha một tách trà, đặt trước mặt Tống Tâm Vân.

Cô ngồi xuống đối diện Tống Tâm Vân: “Lá trà này năm nay cháu cùng các đồng nghiệp lên núi hái khi đi du lịch, nhờ ông chủ cửa tiệm trà sấy, mời bác nếm thử."

Tống Tâm Vân nhấc tách trà, nhấp một hớp: “Ừm, thơm nhẹ, hậu vị đậm đà, ngọt ngào thanh mát, là trà ngon."

“Cháu hái rất nhiều, cảm thấy trà tay mình hái yên tâm hơn, nên đóng gói hơn hai lạng. Nếu bác gái không chê, có thể thường xuyên tới nếm."

“Mắt nhìn của cô gái này không tồi, hái toàn đọt lá non, theo giá thị trường mà nói không thể ít hơn ba mươi triệu được, lúc cô hái là bao nhiêu thế?" Tống Tâm Vân hỏi một cách tùy tiện.

“Do bên đoàn du lịch sắp xếp, hình như khoảng ba trăm nghìn một ngày, hái bao nhiêu cũng được." Bạch Nguyệt nói sự thật.

“Cô Bạch được hời rồi, ông chủ trang trại chè cũng sắp khóc mất thôi." Tống Tâm Vân mỉm cười đặt tách trà lên trà kỷ.

Bạch Nguyệt có thể nhìn ra được, Tống Tâm Vân tu dưỡng rất tốt, nho nhã, cao quý, nói chuyện cũng không cay nghiệt.

Trên mặt lúc nào cũng giữ nụ cười mê người, đoan trang và hào sảng.

Nhưng lời bà ta nói ra còn sắc bén hơn cả dao găm.

Ý nghĩa khác của câu này ví Cố Lăng Kiệt như lá trà, người sắp khóc là ba mẹ Cố Lăng Kiệt và cả gia tộc của anh.

“Ông chủ của trang trại trà nếu đã nhận ba trăm nghìn đồng chắc hẳn đã có sự chuẩn bị, người biết thưởng trà mới có thể thưởng thức được cái ngon của trà, người không biết thưởng trà, cho dù là loại trà giá ba tỷ cũng không nhận ra được tốt xấu, phải không ạ?" Bạch Nguyệt nói năng rất đúng mực.

“Quả thật vậy, rất nhiều người không biết thưởng thức lá trà, nhưng với người thì khác. Lăng Kiệt nhà tôi từ nhỏ đã nổi bật, vốn định gửi nó tới Cambridge, nhưng ba nó không đồng ý, cứ nằng nặc đòi cho nó vào trường quân đội, sau này còn tiếp quản. Nhưng Lăng Kiệt tính tình độc lập, có suy nghĩ riêng, mười bốn tuổi tốt nghiệp trung học cơ sở đã thi thẳng vào trường đại học tốt nhất trong nước, vẻn vẹn bốn năm học xong cả trình độ thạc sĩ, có thể một bước lên trời ngay. Nó lại giấu chúng ta mà đi làm bộ đội đặc chủng, làm ba nó tức đến mức suýt trụy tim. Nó không nhận nhiệm vụ dễ dàng, mấy lần nằm cáng khiêng về, bốc đồng, ương bướng, không nghe lời, cuồng vọng, tự phụ, mệnh ta chẳng do trời quản. Nhưng điều khiến người làm mẹ thấy an ủi là lần nào nó cũng lập chiến công, dựa vào sự cố gắng mà nhanh chóng thăng đến hàm thiếu tá. Nhưng cũng vào năm ấy, cuối cùng cũng gặp chuyện. Nó dẫn theo tám người chiến hữu đi chấp hành nhiệm vụ, gặp phải gian tế, toàn bộ chết hết, khi nó đưa được con tin về, vết thương phủ khắp người, chỉ dựa vào ý chí cứng rắn mà quay được về đến quân doanh là ngất xỉu, nằm một tuần trên giường mới tỉnh lại. Tôi và ông nhà đã rất lo lắng. Nhưng nó vẫn khăng khăng theo ý mình, thêm mấy lần suýt chết, tôi và ba nó sắp xếp rất nhiều người vào đó bảo vệ nó, cuối cùng, nó bình an sống tới bây giờ, còn từ thiếu tá trở thành thiếu tướng trẻ nhất. Cô đã nhìn ra được gì từ quãng đường nó đi?" Tống Tâm Vân thâm trầm hỏi.

“Cháu nhìn ra được gì không quan trọng, quan trọng là bác muốn biểu đạt điều gì?" Bạch Nguyệt hỏi thẳng vào vấn đề.

“Lăng Kiệt nhà tôi hơn người, có tính cách mạnh mẽ, con đường của nó từ trước tới nay không dễ dàng, trước kia hoàn toàn dựa vào bản thân chứ không dựa vào gia đình, nó là người rất muốn làm việc tốt, vô cùng kiêu ngạo, áp đặt, ngang ngược, nhưng trong mắt chúng tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ. Con cái chịu khổ ở bên ngoài, người làm ba mẹ này đau lòng nhất, chỉ tiếc không thể lấy những thứ tốt nhất trên đời cho nó, còn lo những thứ ấy không đủ. Bạch Nguyệt, bác biết cháu thực ra là một người hiểu chuyện, từ cách ăn nói, ánh mắt và thói quen là có thể nhìn ra được. Bác rất thích tính cách và khí chất của cháu. Nhưng, nói một cách công bằng, cháu không giúp nổi Lăng Kiệt. Có khi, cháu còn là hòn đá ngáng chân lớn nhất trên đường đời của nó." Tống Tâm Vân lấy từ trong túi xách ra một tấm chi phiếu.

Trên tấm chi phiếu viết con số hai mươi lăm tỷ.

Bà ta đẩy tấm chi phiếu tới trước mặt Bạch Nguyệt.

“Đây là chút bồi thường của bác cho cháu, hi vọng có thể giảm bớt thương tổn trong lòng cháu." Tống Tâm Vân mỉm cười nói.

Bạch Nguyệt cụp mắt, đẩy tấm chi phiếu về lại trước mặt Tống Tâm Vân: “Trong mắt bác, Cố Lăng Kiệt đáng giá hai mươi lăm tỷ, vậy bác đoán xem, trong mắt cháu anh ấy không đáng một xu hay là báu vật vô giá?"

���������������
Tác giả : Huyền Cầm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại