Ngôn Tiêu Yến Yến
Chương 25
Dịch: Tiêu Kỳ
Cuối cùng Tiêu Tử Bùi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn, lay một cái rồi gọi: “Phi Mặc! Phi Mặc! Sao có thế đã say rồi, ở đây lạnh lắm, mau vào giường ta mà nghỉ ngơi." Nói rồi, hắn ôm lấy Ngôn Phi Mặc đang nằm trên bàn đứng dậy, cẩn thận dè dặt đi về phía phòng trong.
“Ca!" Tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng, cũng chính là tiểu quận chúa Tiêu Tử Hà, “Không phải huynh muốn kiểm tra xem huynh ấy là nam hay nữ à, nhanh lên đi! Huynh cứ dùng dằng như vậy, huynh ấy tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Tử Bùi hừ một tiếng: “Muội tưởng đệ ấy say rượu chắc? Ta lén bỏ mê dược sư phụ cho vào bình thứ hai, nghe nói là lấy từ Mạc Bắc linh cốc, không màu không vị, cao thủ đứng đầu trong thiên hạ cũng không phát hiện ra được."
“Mấy ngày trước huynh tới chỗ Trình tướng quân là vì cái này à?" Tiêu Tử Hà sửng sốt hỏi.
“Đương nhiên là còn chuyện khác nữa, có nói với muội muội cũng không hiểu được đâu, tiểu nha đầu." Tiêu Tử Bùi ôm lấy Ngôn Phi Mặc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như chẳng được mấy lạng thịt, lòng thấy xót xa, trong đầu hắn bất giác lại mơ tưởng viển vông: nếu như Ngôn Phi Mặc là nữ, nếu Ngôn Phi Mặc cũng thích hắn, nếu như bệ hạ ban hôn, nếu như hai người họ trở thành phu thê ân ái cầm sắt hòa hợp…
Đặt Ngôn Phi Mặc lên trên giường, trái tim hắn không kìm được thình thịch nổi loạn, một lúc sau vẫn không dám đưa tay cởi y phục người kia, chỉ sợ chính mình lại mừng hụt một hồi. Tiêu Tử Hà theo sát đi vào, cười giễu cợt: “Ca à, xem bộ dạng của huynh kìa, chả có đến nửa phần uy phong của Phiêu Kị đại tướng quân gì cả, nước miếng cũng sắp rệu ra rồi đó!"
“Tử Hà, ta hơi sợ." Tiêu Tử Bùi thì thào đáp.
“Sợ cái gì!" Tiêu Tử Hà nói oang oang, “Nếu Ngôn Phi Mặc là nữ thì muội nhường cho huynh, nếu như huynh ấy là nam thì huynh không được giành với muội, dù gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tóm lại huynh ấy đều là người của Tiêu gia chúng ta!"
Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Bùi lo lắng, nhưng cũng không biết phải nên khóc hay cười, hắn hắng hắng giọng bảo: “Tử Hà, cái này muội sai rồi, đợi lát nữa ta nhìn thấy thân thể của đệ ấy, dù là nam hay nữ ta đều phải chịu trách nhiệm với đệ ấy. Kiểu gì Ngôn Phi Mặc cũng là người của ta, muội đừng có chõ mũi vào."
“Muội đến xem là được rồi, muội là nữ, biết nên xem chỗ nào." Tiêu Tử Hà nóng lòng muốn thử, chuẩn bị trèo lên giường.
Tiêu Tử Bùi tóm chặt lấy nàng, dỗ nàng ra cửa, “ầm" một tiếng rồi đóng sập cửa lại, hạ chốt, đứng trong phòng còn cẩn thận dặn dò mấy câu: “Tử Hà, nhớ không được để lộ ra trước mặt bất kỳ ai! Đây là chuyện lớn có thể liên quan đến tính mạng, muội mà không cẩn thận nói sai nửa chữ, nói không chừng đầu của ca ca muội cũng gặp nguy hiểm đấy!"
Tiêu Tử Hà trước cửa tức tối giậm chân mấy cái, nhưng không có cách nào khác, đành đáp một tiếng hậm hực rồi bỏ đi.
Tiêu Tử Bùi đi đến bên giường, lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt, thò tay mò về phía ngực của Ngôn Phi Mặc… Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tử Bùi, huynh đang định làm gì thế hả?"
Lập tức, cả người Tiêu Tử Bùi cứng đờ cả ra, từ từ mở mắt, đập vào mắt là ánh mắt sáng trong của Ngôn Phi Mặc, khóe miệng như cười như không, hắn chậm rãi đẩy tay người kia ra, từ trên giường ngồi dậy.
“Đệ, đệ không bị ngất à?" Tiêu Tử Bùi lắp bắp đứng dậy.
Ngôn Phi Mặc cười dịu dàng nhìn hắn: “Hóa ra trong bình rượu còn có bảo vật này, vừa rồi chưa cẩn thận thưởng thức ta đã nuốt mất rồi, xin lỗi Tử Bùi nha."
Tiêu Tử Bùi đỏ bừng cả mặt, chậm rì rì đáp: “Phi Mặc, đệ nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết."
“Huynh nghe không hiểu thì bỏ đi," Ngôn Phi Mặc vặn người đứng dậy, “Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên cáo từ rồi."
“Phi Mặc, đệ đợi đã!" Tiêu Tử Bùi cuống lên, nhìn tâm tư hao phí nhiều ngày nay của mình trở thành công cốc, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng túm lấy tay áo của Ngôn Phi Mặc, muốn kéo y phục hắn xuống!
Ngôn Phi Mặc mỉm cười, cánh tay xoay một vòng, thủ pháp nhanh nhẹn đẩy lực của Tiêu Tử Bùi ra ngoài, thuận tay đánh vào khuỷu tay của hắn, cánh tay Tiêu Tử Bùi tê rần nửa bên, nhất thời không còn chút lực.
Tiêu Tử Bùi biết rõ, trong đánh cận chiến hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Mặc, cho nên đành phải vô lại lao cả người lên người Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc nhanh chóng tránh ra, nhưng nếu Tiêu Tử Bùi không thu kịp lực, cả người sẽ bổ nhào xuống đất, thấy người kia sắp ngã sấp mặt, Ngôn Phi Mặc bèn đưa chân ra khẽ chống vào ngực hắn, nắm lấy gáy của Tiêu Tử Bùi, trách mắng: “Này, huynh thế này còn gì là Phiêu Kị đại tướng quân! Y hệt lưu manh vô lại!"
Tiêu Tử Bùi xoay người ôm lấy Ngôn Phi Mặc, buồn rầu nói: “Ta chỉ vô lại với đệ thôi, đệ mau nói cho ta biết đi, đệ rốt cuộc là nam hay nữ?"
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, trên mặt dần hiện ra ý cười rất nhẹ: “Không phải huynh nói, dù ta là nam hay nữ, kiểu gì Ngôn Phi Mặc ta cũng là người của huynh sao? Việc gì phải hỏi câu này nữa."
Tiêu Tử Bùi thoáng ngẩn ngơ, thấy Ngôn Phi Mặc đẩy hắn rồi đi ra khỏi cửa, lúc đó mình mới hồi phục tinh thần, cố nén lại vui mừng cuồng loạn, nói năng lộn xộn: “Phi Mặc, đệ nói thật à? Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra tứ mã nan truy! Không đúng, cho dù đệ không phải là nam tử hán, không, lỡ như đệ không phải nam tử hán, Ngôn Phi Mặc cũng hơn hẳn nam tử hán rồi, càng phải nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!"
Ngôn Phi Mặc mở cửa, quay đầu lại cười: “Tử Bùi, ta chỉ muốn nói với huynh một câu thôi."
“Câu gì?"
“Một lần ngã là một lần bớt dại, huynh đã chịu thiệt hai lần rồi, nhớ kỹ, lần sau tuyệt đối không được lấy mê dược đối phó với ta, lúc ta nghiên cứu chế tạo mê dược, có khi huynh còn chưa biết mê dược là gì đâu!"
Tiêu Tử Bùi một đêm không ngủ, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, mơ thấy Ngôn Phi Mặc đứng giữa trăm hoa, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, nhìn thấy hắn còn mỉm cười đáp lại, nhất thời, trăm hoa cũng mất đi màu sắc. Lúc tỉnh dậy Tiêu Tử Bùi còn thấy tim mình thình thịch, từ sớm Tiêu Tử Hà đã đến cửa đợi mấy lần, vừa thấy hắn đi ra thì lập tức chạy tới, túm lấy tay hắn hạ giọng hỏi: “Thế nào rồi?"
“Cái gì thế nào?" Tiêu Tử Bùi giả ngốc.
“Huynh!" Tiêu Tử Hà bực bội, uy hiếp nói, “Huynh không nói cho muội, muội sẽ chạy đi kể với nương ngay bây giờ!"
Tiêu Tử Bùi bịt chặt miệng nàng: “Không được nói! Ta phải nghĩ ra một chủ ý vẹn toàn, đệ ấy như vậy, mười phần thì đến tám chín phần là đại tội khi quân. Muội miệng lưỡi không nghiêm chỉnh là hại ca ca muội đấy!"
Tiêu Tử Hà mở to hai mắt, ú ớ kêu mấy tiếng rồi nhanh chóng gật gật đầu.
Lúc này Tiêu Tử Bùi mới bỏ tay ra, dương dương đắc ý nhìn nàng, chỉnh trang triều phục, rồi lên triều.
Suốt cả ngày này, đuôi mày khóe mắt Tiêu Tử Bùi đều rạng ngời vui vẻ, mấy bạn hữu thân thiết cũng có phần thắc mắc, hỏi hắn có chuyện vui gì, hắn chỉ cười cười bí hiểm. Phong Vũ Dương lại không xúm sang đây, hắn cứ đứng một bên suy nghĩ thẫn thờ. Trong lòng Tiêu Tử Bùi như nhói lên một cái, đột nhiên không vui nổi nữa.
Bãi triều, Tiêu Tử Bùi và Phong Vũ Dương cùng nhau ra cửa điện, hắn không nhịn được hỏi: “Vũ Dương, huynh sao thế? Trông có vẻ buồn bực không vui."
Phong Vũ Dương thở dài một hơi, nói: “Hôm qua ta đến Hồng Tụ Lâu, muốn đi thăm Yên Mặc cô nương, nhưng nàng ấy vẫn chưa quay lại."
Tiêu Tử Bùi nghĩ trong lòng: nàng ta quay về mới là lạ đấy. “Vũ Dương, ta nói thật lòng, Yên Mặc cô nương đó tướng mạo bình thường, lại xuất thân từ Hồng Tụ Lâu, Vũ Dương huynh đừng mong nhớ nàng ta nữa."
Phong Vũ Dương có vẻ không vui: “Tử Bùi, sao huynh cũng là hạng người trông mặt mà bắt hình dong thế được! Yên Mặc giữ mình trong sạch, tài nghệ xuất chúng, trong lòng ta rất thích, cho dù nàng ấy có cực kì xấu xí đi nữa ta cũng chẳng bận tâm."
Tiêu Tử Bùi khựng lại một lát, trái lương tâm nói: “Nhưng mà, bá phụ bá mẫu chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhà huynh là dòng dõi thư hương, sao có thể tiếp nhận một nữ tử như thế? Cho dù là làm thiếp, chỉ e cũng sẽ bị phụ mẫu huynh đánh đuổi ra ngoài…"
“Ta… ta không nghĩ nhiều như vậy," Phong Vũ Dương thì thầm đáp, “Chỉ là bây giờ đến người ta còn không tìm được. Phượng ma ma nói, có thể nàng ấy sẽ không quay lại nữa, làm sao đây, Tử Bùi, huynh nghĩ cách giúp ta…"
Tiêu Tử Bùi trợn mắt há mồm, trong lòng càng hối hận, tự dưng thích xem náo nhiệt mời Yên Mặc đến Ngôn phủ làm gì, giờ thì hay rồi, Phong Vũ Dương thực sự thích Yên Mặc rồi! “Cái này, cái này có cách gì chứ? Ta cũng không biết nàng ta họ gì, chỉ biết mỗi quê phủ Tây Đô, biết đi đâu tìm người?"
“Đúng rồi." Phong Vũ Dương sáng mắt lên, “Tây Đô phủ! Nghe nói hoàng hậu nương nương là người Tây Đô, Phi Mặc chắc chắn cũng quen thuộc Tây Đô, ta đi tìm đệ ấy!" Nói rồi, hắn sải bước định đi.
Trong lòng Tiêu Tử Bùi không ngừng kêu khổ, vội vàng ngăn hắn lại: “Vũ Dương, hôm nay Phi Mặc bận lắm, giờ huynh không cần vội, đợi qua tiệc mừng thọ rồi hỏi cũng không muộn mà!"
Đại thọ của Minh Duệ đế Tiêu Tránh cực kỳ long trọng, mấy thuộc quốc ở biên thùy Đại Diễn đều lần lượt phái sứ thần dâng lễ chúc mừng, sự có mặt của thái tử Đại Sở càng khiến tiệc mừng thọ rạng rỡ hơn không ít, hai nước sức mạnh tương đương, quan hệ hòa thuận, cũng chỉ có đám người Tây Lương ngu xuẩn mới dám vuốt râu hùm Đại Diễn. Triều thần ai ai cũng đều dâng lễ mừng, thư họa có, trân bảo có, cả đồ thêu thùa, muôn màu muôn vẻ.
Tiêu Tránh ngồi hàng đầu, hai bên trái phải là Tiêu Hồng và Tiêu Khả, thấy cảnh tượng bốn biển thái bình, quân thần chung vui, trong lòng ông cũng có phần đắc ý, không khỏi uống nhiều thêm vài chén. Tiêu Khả nhìn thấy mấy trang phục hình thù kỳ lạ của thuộc quốc không xa, cậu hiếu kì hỏi: “Phụ vương, bọn họ từ đâu đến thế ạ?"
Tiêu Hồng ngồi bên cạnh hơi khinh thường nói: “Chẳng qua là mấy tiểu quốc ở biên thùy mà thôi, Tiểu Khả quan tâm thế làm gì?"
Tiêu Khả cười nói: “Hoàng huynh chê cười rồi, đệ thấy họ trang phục kỳ lạ cho nên mới hỏi thôi. Đúng rồi, thanh đao mà hoàng huynh tặng cho đệ lần trước cũng rất kỳ lạ, tình cờ đệ có xem được một bộ quyền pháp ở quý phủ của huynh, cảm thấy rất hợp với thanh đao ấy, cho nên cũng cân nhắc hồi lâu."
Tiêu Hồng sao khỏi khinh bỉ một phen: Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, hàng ngày chỉ biết cân nhắc mấy thứ này! Nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Hửm? Tiểu Khả còn có thể tự mình nghiên cứu tập luyện đao pháp, chi bằng luyện cho mọi người xem thử đi."
Tiêu Khả nóng lòng muốn thử nhìn Tiêu Tránh rồi nói: “Phụ vương, nhi thần ngu dốt, sau khi xem có đến thỉnh giáo sư phụ trong phủ hoàng huynh, nghiên cứu tập luyện một thời gian, nếu phối hợp với thanh đao của hoàng huynh, phụ vương thấy rồi chắc chắc sẽ vô cùng kinh ngạc!"
Cuối cùng Tiêu Tử Bùi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhanh chóng bước đến bên cạnh hắn, lay một cái rồi gọi: “Phi Mặc! Phi Mặc! Sao có thế đã say rồi, ở đây lạnh lắm, mau vào giường ta mà nghỉ ngơi." Nói rồi, hắn ôm lấy Ngôn Phi Mặc đang nằm trên bàn đứng dậy, cẩn thận dè dặt đi về phía phòng trong.
“Ca!" Tiểu nha hoàn kêu lên một tiếng, cũng chính là tiểu quận chúa Tiêu Tử Hà, “Không phải huynh muốn kiểm tra xem huynh ấy là nam hay nữ à, nhanh lên đi! Huynh cứ dùng dằng như vậy, huynh ấy tỉnh lại thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Tử Bùi hừ một tiếng: “Muội tưởng đệ ấy say rượu chắc? Ta lén bỏ mê dược sư phụ cho vào bình thứ hai, nghe nói là lấy từ Mạc Bắc linh cốc, không màu không vị, cao thủ đứng đầu trong thiên hạ cũng không phát hiện ra được."
“Mấy ngày trước huynh tới chỗ Trình tướng quân là vì cái này à?" Tiêu Tử Hà sửng sốt hỏi.
“Đương nhiên là còn chuyện khác nữa, có nói với muội muội cũng không hiểu được đâu, tiểu nha đầu." Tiêu Tử Bùi ôm lấy Ngôn Phi Mặc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như chẳng được mấy lạng thịt, lòng thấy xót xa, trong đầu hắn bất giác lại mơ tưởng viển vông: nếu như Ngôn Phi Mặc là nữ, nếu Ngôn Phi Mặc cũng thích hắn, nếu như bệ hạ ban hôn, nếu như hai người họ trở thành phu thê ân ái cầm sắt hòa hợp…
Đặt Ngôn Phi Mặc lên trên giường, trái tim hắn không kìm được thình thịch nổi loạn, một lúc sau vẫn không dám đưa tay cởi y phục người kia, chỉ sợ chính mình lại mừng hụt một hồi. Tiêu Tử Hà theo sát đi vào, cười giễu cợt: “Ca à, xem bộ dạng của huynh kìa, chả có đến nửa phần uy phong của Phiêu Kị đại tướng quân gì cả, nước miếng cũng sắp rệu ra rồi đó!"
“Tử Hà, ta hơi sợ." Tiêu Tử Bùi thì thào đáp.
“Sợ cái gì!" Tiêu Tử Hà nói oang oang, “Nếu Ngôn Phi Mặc là nữ thì muội nhường cho huynh, nếu như huynh ấy là nam thì huynh không được giành với muội, dù gì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tóm lại huynh ấy đều là người của Tiêu gia chúng ta!"
Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Bùi lo lắng, nhưng cũng không biết phải nên khóc hay cười, hắn hắng hắng giọng bảo: “Tử Hà, cái này muội sai rồi, đợi lát nữa ta nhìn thấy thân thể của đệ ấy, dù là nam hay nữ ta đều phải chịu trách nhiệm với đệ ấy. Kiểu gì Ngôn Phi Mặc cũng là người của ta, muội đừng có chõ mũi vào."
“Muội đến xem là được rồi, muội là nữ, biết nên xem chỗ nào." Tiêu Tử Hà nóng lòng muốn thử, chuẩn bị trèo lên giường.
Tiêu Tử Bùi tóm chặt lấy nàng, dỗ nàng ra cửa, “ầm" một tiếng rồi đóng sập cửa lại, hạ chốt, đứng trong phòng còn cẩn thận dặn dò mấy câu: “Tử Hà, nhớ không được để lộ ra trước mặt bất kỳ ai! Đây là chuyện lớn có thể liên quan đến tính mạng, muội mà không cẩn thận nói sai nửa chữ, nói không chừng đầu của ca ca muội cũng gặp nguy hiểm đấy!"
Tiêu Tử Hà trước cửa tức tối giậm chân mấy cái, nhưng không có cách nào khác, đành đáp một tiếng hậm hực rồi bỏ đi.
Tiêu Tử Bùi đi đến bên giường, lấy lại bình tĩnh, nhắm mắt, thò tay mò về phía ngực của Ngôn Phi Mặc… Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tử Bùi, huynh đang định làm gì thế hả?"
Lập tức, cả người Tiêu Tử Bùi cứng đờ cả ra, từ từ mở mắt, đập vào mắt là ánh mắt sáng trong của Ngôn Phi Mặc, khóe miệng như cười như không, hắn chậm rãi đẩy tay người kia ra, từ trên giường ngồi dậy.
“Đệ, đệ không bị ngất à?" Tiêu Tử Bùi lắp bắp đứng dậy.
Ngôn Phi Mặc cười dịu dàng nhìn hắn: “Hóa ra trong bình rượu còn có bảo vật này, vừa rồi chưa cẩn thận thưởng thức ta đã nuốt mất rồi, xin lỗi Tử Bùi nha."
Tiêu Tử Bùi đỏ bừng cả mặt, chậm rì rì đáp: “Phi Mặc, đệ nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết."
“Huynh nghe không hiểu thì bỏ đi," Ngôn Phi Mặc vặn người đứng dậy, “Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên cáo từ rồi."
“Phi Mặc, đệ đợi đã!" Tiêu Tử Bùi cuống lên, nhìn tâm tư hao phí nhiều ngày nay của mình trở thành công cốc, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng túm lấy tay áo của Ngôn Phi Mặc, muốn kéo y phục hắn xuống!
Ngôn Phi Mặc mỉm cười, cánh tay xoay một vòng, thủ pháp nhanh nhẹn đẩy lực của Tiêu Tử Bùi ra ngoài, thuận tay đánh vào khuỷu tay của hắn, cánh tay Tiêu Tử Bùi tê rần nửa bên, nhất thời không còn chút lực.
Tiêu Tử Bùi biết rõ, trong đánh cận chiến hắn không phải là đối thủ của Ngôn Phi Mặc, cho nên đành phải vô lại lao cả người lên người Ngôn Phi Mặc, Ngôn Phi Mặc nhanh chóng tránh ra, nhưng nếu Tiêu Tử Bùi không thu kịp lực, cả người sẽ bổ nhào xuống đất, thấy người kia sắp ngã sấp mặt, Ngôn Phi Mặc bèn đưa chân ra khẽ chống vào ngực hắn, nắm lấy gáy của Tiêu Tử Bùi, trách mắng: “Này, huynh thế này còn gì là Phiêu Kị đại tướng quân! Y hệt lưu manh vô lại!"
Tiêu Tử Bùi xoay người ôm lấy Ngôn Phi Mặc, buồn rầu nói: “Ta chỉ vô lại với đệ thôi, đệ mau nói cho ta biết đi, đệ rốt cuộc là nam hay nữ?"
Ngôn Phi Mặc yên lặng nhìn hắn, trên mặt dần hiện ra ý cười rất nhẹ: “Không phải huynh nói, dù ta là nam hay nữ, kiểu gì Ngôn Phi Mặc ta cũng là người của huynh sao? Việc gì phải hỏi câu này nữa."
Tiêu Tử Bùi thoáng ngẩn ngơ, thấy Ngôn Phi Mặc đẩy hắn rồi đi ra khỏi cửa, lúc đó mình mới hồi phục tinh thần, cố nén lại vui mừng cuồng loạn, nói năng lộn xộn: “Phi Mặc, đệ nói thật à? Nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra tứ mã nan truy! Không đúng, cho dù đệ không phải là nam tử hán, không, lỡ như đệ không phải nam tử hán, Ngôn Phi Mặc cũng hơn hẳn nam tử hán rồi, càng phải nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!"
Ngôn Phi Mặc mở cửa, quay đầu lại cười: “Tử Bùi, ta chỉ muốn nói với huynh một câu thôi."
“Câu gì?"
“Một lần ngã là một lần bớt dại, huynh đã chịu thiệt hai lần rồi, nhớ kỹ, lần sau tuyệt đối không được lấy mê dược đối phó với ta, lúc ta nghiên cứu chế tạo mê dược, có khi huynh còn chưa biết mê dược là gì đâu!"
Tiêu Tử Bùi một đêm không ngủ, gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được một lúc, mơ thấy Ngôn Phi Mặc đứng giữa trăm hoa, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, nhìn thấy hắn còn mỉm cười đáp lại, nhất thời, trăm hoa cũng mất đi màu sắc. Lúc tỉnh dậy Tiêu Tử Bùi còn thấy tim mình thình thịch, từ sớm Tiêu Tử Hà đã đến cửa đợi mấy lần, vừa thấy hắn đi ra thì lập tức chạy tới, túm lấy tay hắn hạ giọng hỏi: “Thế nào rồi?"
“Cái gì thế nào?" Tiêu Tử Bùi giả ngốc.
“Huynh!" Tiêu Tử Hà bực bội, uy hiếp nói, “Huynh không nói cho muội, muội sẽ chạy đi kể với nương ngay bây giờ!"
Tiêu Tử Bùi bịt chặt miệng nàng: “Không được nói! Ta phải nghĩ ra một chủ ý vẹn toàn, đệ ấy như vậy, mười phần thì đến tám chín phần là đại tội khi quân. Muội miệng lưỡi không nghiêm chỉnh là hại ca ca muội đấy!"
Tiêu Tử Hà mở to hai mắt, ú ớ kêu mấy tiếng rồi nhanh chóng gật gật đầu.
Lúc này Tiêu Tử Bùi mới bỏ tay ra, dương dương đắc ý nhìn nàng, chỉnh trang triều phục, rồi lên triều.
Suốt cả ngày này, đuôi mày khóe mắt Tiêu Tử Bùi đều rạng ngời vui vẻ, mấy bạn hữu thân thiết cũng có phần thắc mắc, hỏi hắn có chuyện vui gì, hắn chỉ cười cười bí hiểm. Phong Vũ Dương lại không xúm sang đây, hắn cứ đứng một bên suy nghĩ thẫn thờ. Trong lòng Tiêu Tử Bùi như nhói lên một cái, đột nhiên không vui nổi nữa.
Bãi triều, Tiêu Tử Bùi và Phong Vũ Dương cùng nhau ra cửa điện, hắn không nhịn được hỏi: “Vũ Dương, huynh sao thế? Trông có vẻ buồn bực không vui."
Phong Vũ Dương thở dài một hơi, nói: “Hôm qua ta đến Hồng Tụ Lâu, muốn đi thăm Yên Mặc cô nương, nhưng nàng ấy vẫn chưa quay lại."
Tiêu Tử Bùi nghĩ trong lòng: nàng ta quay về mới là lạ đấy. “Vũ Dương, ta nói thật lòng, Yên Mặc cô nương đó tướng mạo bình thường, lại xuất thân từ Hồng Tụ Lâu, Vũ Dương huynh đừng mong nhớ nàng ta nữa."
Phong Vũ Dương có vẻ không vui: “Tử Bùi, sao huynh cũng là hạng người trông mặt mà bắt hình dong thế được! Yên Mặc giữ mình trong sạch, tài nghệ xuất chúng, trong lòng ta rất thích, cho dù nàng ấy có cực kì xấu xí đi nữa ta cũng chẳng bận tâm."
Tiêu Tử Bùi khựng lại một lát, trái lương tâm nói: “Nhưng mà, bá phụ bá mẫu chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy, nhà huynh là dòng dõi thư hương, sao có thể tiếp nhận một nữ tử như thế? Cho dù là làm thiếp, chỉ e cũng sẽ bị phụ mẫu huynh đánh đuổi ra ngoài…"
“Ta… ta không nghĩ nhiều như vậy," Phong Vũ Dương thì thầm đáp, “Chỉ là bây giờ đến người ta còn không tìm được. Phượng ma ma nói, có thể nàng ấy sẽ không quay lại nữa, làm sao đây, Tử Bùi, huynh nghĩ cách giúp ta…"
Tiêu Tử Bùi trợn mắt há mồm, trong lòng càng hối hận, tự dưng thích xem náo nhiệt mời Yên Mặc đến Ngôn phủ làm gì, giờ thì hay rồi, Phong Vũ Dương thực sự thích Yên Mặc rồi! “Cái này, cái này có cách gì chứ? Ta cũng không biết nàng ta họ gì, chỉ biết mỗi quê phủ Tây Đô, biết đi đâu tìm người?"
“Đúng rồi." Phong Vũ Dương sáng mắt lên, “Tây Đô phủ! Nghe nói hoàng hậu nương nương là người Tây Đô, Phi Mặc chắc chắn cũng quen thuộc Tây Đô, ta đi tìm đệ ấy!" Nói rồi, hắn sải bước định đi.
Trong lòng Tiêu Tử Bùi không ngừng kêu khổ, vội vàng ngăn hắn lại: “Vũ Dương, hôm nay Phi Mặc bận lắm, giờ huynh không cần vội, đợi qua tiệc mừng thọ rồi hỏi cũng không muộn mà!"
Đại thọ của Minh Duệ đế Tiêu Tránh cực kỳ long trọng, mấy thuộc quốc ở biên thùy Đại Diễn đều lần lượt phái sứ thần dâng lễ chúc mừng, sự có mặt của thái tử Đại Sở càng khiến tiệc mừng thọ rạng rỡ hơn không ít, hai nước sức mạnh tương đương, quan hệ hòa thuận, cũng chỉ có đám người Tây Lương ngu xuẩn mới dám vuốt râu hùm Đại Diễn. Triều thần ai ai cũng đều dâng lễ mừng, thư họa có, trân bảo có, cả đồ thêu thùa, muôn màu muôn vẻ.
Tiêu Tránh ngồi hàng đầu, hai bên trái phải là Tiêu Hồng và Tiêu Khả, thấy cảnh tượng bốn biển thái bình, quân thần chung vui, trong lòng ông cũng có phần đắc ý, không khỏi uống nhiều thêm vài chén. Tiêu Khả nhìn thấy mấy trang phục hình thù kỳ lạ của thuộc quốc không xa, cậu hiếu kì hỏi: “Phụ vương, bọn họ từ đâu đến thế ạ?"
Tiêu Hồng ngồi bên cạnh hơi khinh thường nói: “Chẳng qua là mấy tiểu quốc ở biên thùy mà thôi, Tiểu Khả quan tâm thế làm gì?"
Tiêu Khả cười nói: “Hoàng huynh chê cười rồi, đệ thấy họ trang phục kỳ lạ cho nên mới hỏi thôi. Đúng rồi, thanh đao mà hoàng huynh tặng cho đệ lần trước cũng rất kỳ lạ, tình cờ đệ có xem được một bộ quyền pháp ở quý phủ của huynh, cảm thấy rất hợp với thanh đao ấy, cho nên cũng cân nhắc hồi lâu."
Tiêu Hồng sao khỏi khinh bỉ một phen: Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, hàng ngày chỉ biết cân nhắc mấy thứ này! Nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Hửm? Tiểu Khả còn có thể tự mình nghiên cứu tập luyện đao pháp, chi bằng luyện cho mọi người xem thử đi."
Tiêu Khả nóng lòng muốn thử nhìn Tiêu Tránh rồi nói: “Phụ vương, nhi thần ngu dốt, sau khi xem có đến thỉnh giáo sư phụ trong phủ hoàng huynh, nghiên cứu tập luyện một thời gian, nếu phối hợp với thanh đao của hoàng huynh, phụ vương thấy rồi chắc chắc sẽ vô cùng kinh ngạc!"
Tác giả :
Tiểu Thố