Ngôn Tiêu Yến Yến
Chương 21
Dịch: Tiểu Kỳ
Yên Mặc đi rồi, không khí trong sân đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo, Phong Vũ Dương đứng ngồi không yên, Tiêu Tử Bùi thì tâm thần bất ổn, trong lòng Sở Thiên Dương không khỏi cười lạnh: Đây chẳng phải là hai rường cột một văn một võ trong truyền thuyết của Đại Diễn đó sao, vì một nữ tử mãi nghệ mà thành ra như vậy, họ không sợ thiên hạ chê cười à. Nghĩ đến đây, hắn âm thầm tính toán: Dựa theo tình hình hôm vây săn đó, chuyện hai hoàng tử Đại Diễn bất hòa đúng là sự thật ván đóng thuyền, nếu còn đổ thêm dầu vào lửa nữa…
Rốt cục Sở Dịch bên cạnh cũng tỉnh dậy, hắn chạy đến hỏi: “Điện hạ, khúc nhạc kia vị cô nương Yên Mặc đó hát hay thế sao? Hay hơn cả Trần lương đệ nữa à? Lần trước xa quá, nghe không rõ lắm."
Trần lương đệ là tài nữ có tiếng của kinh thành Đại Sở, cầm kỳ thư họa xướng, không gì là không giỏi, tiếng hát uyển chuyển nhu mì, cho nên rất được Sở Thiên Dương sủng ái. Sở Thiên Dương sững người giây lát, cười nói: “Lương đệ không bằng một phần mười." Sở Dịch không khỏi hơi chán nản: “Ai da, vừa rồi sao đệ lại ngủ gật chứ, rõ ràng tối qua ngủ rất ngon mà." Sở Thiên Dương giật mình, hắn nghi ngờ cầm cốc trà của Sở Dịch lên xem xét, rồi cười thầm chính mình quá đa nghi.
Chỉ một lát sau, ngoài cửa vọng tới một chuỗi tiếng vó ngựa dài, Ngôn Phi Mặc vội vàng lao vào, vừa đến cửa, hắn đã cười nói: “Hôm nay đúng là rồng đến nhà tôm, tại hạ chậm trễ rồi."
Hiểu Phong vừa thấy Ngôn Phi Mặc, mắt đã sáng hẳn lên, nàng vui vẻ gọi một tiếng: “Công tử về rồi ạ, mấy vị đại nhân đợi người lâu lắm rồi."
Ngôn Phi Mặc thản nhiên nhìn nàng một cái: “Mau trở về phòng đi, Thính Vân không khỏe, nàng nên chăm nom nhiều một chút."
Hiểu Phong cười khúc khích hành lễ, đáp lại một tiếng, vừa đi vừa ngâm nga một khúc dân gian.
Sở Thiên Dương thấy Ngôn Phi Mặc thì cực kì vui vẻ, không biết vì sao, hắn rất có thiện cảm đối với Ngôn Phi Mặc ôn hòa văn nhã này, từ khi mười tuổi được phong làm thái tử đến nay, hắn đã từng trải qua vô số âm mưu ám toán, nhị thúc thân tín nhất bị vu oan là mưu phản, toàn gia tịch biên xử trảm, bản thân hắn cũng mấy lần tìm ra đường sống trong cõi chết. Giờ hắn đã nắm được đại quyền triều chính, trợ giúp Sở vương xử lý nội chính ngoại vụ, xoay sở giữa các phe phái thế lực trong triều, từ lâu bản thân đã tôi luyện trở nên cực kỳ cứng rắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngôn Phi Mặc, hắn lại cảm giác hình như đã gặp đâu đó rồi, một thứ cảm giác vô cùng thân thiết.
“Ngôn đệ đi đâu vậy? Để mặc bọn ta ở đây lâu như thế, đáng phải phạt ba chén rượu." Sở Thiên Dương cười nói. Ngôn Phi Mặc cũng vui vẻ cười: “Thật sự không biết Sở huynh đang ở đây, nếu không dù phải bay nhất định ta cũng sẽ bay trở về. Người đâu, rượu hoa mai mang từ Khánh Vương phủ tới lần trước vẫn còn, mau đem lên đây."
Tiêu Tử Bùi bên cạnh hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ngôn đại nhân thật là keo kiệt." Ngôn Phi Mặc khựng lại một lát, hắn hỏi: “Sao lại nói thế?"
“Rượu trong phủ ta gửi ở nhà đệ, đệ lại đem ra mời khách, không phải keo kiệt thì là gì?" Tiêu Tử Bùi lạnh lùng bảo.
Ngôn Phi Mặc không khỏi ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi nói: “Ta đem thứ khác đổi cho huynh có được không?"
“Đệ đem cái gì ra đổi? Đây là rượu phụ vương ta mời thế ngoại cao tăng, dùng nước tuyết từ tuyết đầu mùa trên đỉnh núi Ngọc Tuyền, mất hơn mười năm trời mới ủ thành đấy, quý giá lắm."
“Vậy huynh muốn cái gì?" Ngôn Phi Mặc có hơi đau đầu.
Tiêu Tử Bùi cười hì hì, không hiểu tại sao lại thấy vui vẻ lạ: “Ta còn chưa nghĩ ra, đệ uống trước đi, đến lúc ta nghĩ ra rồi sẽ tìm đệ đòi."
Ngôn Phi Mặc cứ tưởng hắn lại dở chứng, không thèm để ý đến người này nữa, hắn nhận lấy bình rượu hạ nhân mang tới, đổ hết nước trà của họ đi, thay bằng chung rượu, nhà bếp cũng dâng lên vài món ăn, bốn người ngồi dưới gốc cây hạnh, cùng nhau thưởng thức.
Sở Thiên Dương vô cùng khéo nói, hắn giới thiệu mấy phong cảnh non nước nơi đất Sở, khiến Ngôn Phi Mặc không thể không chú ý: “Những nơi mà Sở huynh nhắc tới, ta chưa từng được ghé qua, xem ra lần tới đi du ngoạn đất Sở, phải tìm một người bản địa dẫn đường mới được."
Sở Thiên Dương cười nói: “Không cần tìm, khi nào Ngôn đệ đến cứ báo với phủ ta một tiếng, nhất định ta sẽ từ mình dẫn đường cho đệ."
“Nếu như điện hạ cùng đi với đệ, không biết sẽ có bao nhiêu người mở đường cho đâu, thế thì còn gì là lạc thú du ngoạn nữa. Phi Mặc, lần sau cứ gọi ta, tự mình tìm đường mới thú vị, có khi ta còn có thể thấy được những phong cảnh mà người khác không tìm thấy." Tiêu Tử Bùi bên cạnh phản đối.
“Vì Ngôn đệ, đương nhiên ta có thể làm một người dẫn đường bình thường thôi." Sở Thiên Dương từ tốn đáp.
“Chỉ sợ điện hạ khó có thể làm theo ý mình. Quan viên bô lão trong triều nhất định sẽ không ngừng khuyên ngăn, tấm thân ngàn vàng này phải tự mình cẩn trọng." Không rõ vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ vững vàng như núi của Sở Thiên Dương, Tiêu Từ Bùi lại không kìm được muốn châm chọc vài câu.
Sở Thiên Dương ngạo nghễ nói: “Trên triều đường Đại Sở, nếu bản vương đã một mực muốn làm gì, chỉ sợ không mấy ai dám lên tiếng phản đối. Tiêu tướng quân nói vậy, phải chăng ở triều đường Đại Diễn, Tiêu tướng quân nửa bước cũng khó đi?"
Tiêu Tử Bùi khựng lại, hắn cười lạnh: “Tại hạ há lại là loại người bảo thủ cố chấp đó, nếu người khác nói đúng, nghe thì có làm sao? Nếu Phi Mặc bảo ta đừng làm những việc nguy hiểm, đương nhiên ta sẽ vui vẻ thuận theo."
Trong nháy mắt, bầu không khí trong sân nhất thời như giương cung bạt kiếm, Ngôn Phi Mặc thở dài trong lòng: Tiêu Tử Bùi à Tiêu Tử Bùi, huynh không sợ gió to gãy lưỡi à, có khi nào ta nói gì huynh nghe đấy, vui vẻ thuận theo vậy? Ngược lại thì có nữa, nếu mình không thuận theo lời hắn, có khi hắn lại xù lông tại trận. Ngôn Phi Mặc đành đứng dậy, tự tay rót cho Tiêu Tử Bùi một chung rượu: “Tử Bùi, nghe thấy lời này của huynh trong lòng ta vô cùng thoải mái, Vũ Dương, Sở huynh, các huynh làm chứng nhé, lần sau huynh ấy mà không nghe lời ta, các huynh đập thẳng mấy câu này lên mặt huynh ấy đi."
Sở Thiên Dương mặt trầm như nước, rất lâu sau, hắn nói: “Ngôn đệ, chỉ sợ có người cứ thích nói cho sướng miệng, đệ phải cẩn thận."
Lời vừa dứt, Tiêu Tử Bùi đã muốn đập bàn đứng dậy, Ngôn Phi Mặc nhấc chân giẫm lên một phát, bàn chân còn dùng sức nghiến một lần, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Tử Bùi đành phải hậm hực cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch, hắn cười lạnh một tiếng: “Điện hạ lo lắng quá rồi."
Cuối cùng buổi rượu này lại tan tiệc không vui, lúc sắp đi, Sở Thiên Dương vẫn còn chưa thỏa mãn, hắn nói với Ngôn Phi Mặc: “Mai Ngôn đệ có rảnh thì đến Tứ phương quán nhé, ta mang rượu ngon và đặc sản của đất Sở bọn ta ra, chúng ta không say không về."
Ngôn Phi Mặc nhã nhặn cười đáp: “Được, nghe theo sự sắp xếp của Sở huynh."
Tiêu Tử Bùi nhìn đến ngứa cả răng, lòng dạ cũng cực kì khó chịu, hắn phi thân lên Kinh Lôi, chắp tay với họ, rồi kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh bỏ đi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến Khánh vương phủ, vừa định xuống ngựa thì những lo lắng lúc nãy ở Ngôn phủ lại dâng lên trong lòng, vì thế lại quay đầu ngựa chạy về hướng Hồng Tụ lâu.
Hồng Tụ lâu lúc này vừa mới vào giờ náo nhiệt, mấy quân nô đang sắp xếp đèn lồng đỏ ở cửa, nhìn thấy Tiêu Tử Bùi tới thì đon đả cười mời: “Tiêu tướng quân, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây, Lưu Sương cô nương mong ngài lâu lắm rồi ấy."
Tieu Tử Bùi không khỏi có phần lúng túng, hắn cũng không muốn quá rêu rao, sau khi giao ngựa cho người trông cửa, hắn lững thững đi vào trong, tiện tay túm lấy một nha hoàn lạ mặt trong sân, hỏi: “Phòng của Yên Mặc cô nương ở đâu?"
Nha hoàn kia chỉ chỉ vào hậu viện, cười nói: “Ở trong cùng, nơi yên tĩnh nhất, nhưng nếu ngài muốn gặp Yên Mặc cô nương thì phải hỏi Phong ma ma trước, Yên Mặc cô nương kiêu ngạo lắm."
Sắc mặt Tiêu Tử Bùi vẫn như thường, cười đáp: “Phong ma ma bảo ta qua đây, bà ấy sẽ theo sau." Nói xong, hắn lại lững thững bước vào trong.
Bước qua một cánh cổng tròn, hậu viện của Hồng Tụ lâu hiện ra trước mặt, nó không xa hoa rực rỡ như khung cảnh đằng trước, góc hậu viện vô cùng tĩnh mịch, hàng trúc phất phơ, cảnh trí như thể chốn thế ngoại đào nguyên. Tiêu Tử Bùi lại thấy hơi buồn bực, hắn đi dọc theo con đường nhỏ như lời nha hoàn kia chỉ, trước mắt là một cái ao nhỏ, mấy con cá đuôi hồng bơi qua bơi lại trong ao, một tiểu viện đơn độc được hàng rào bao bọc, cửa khép hờ, hắn do dự một lát rồi chầm chậm đẩy cửa đi vào, thấp giọng gọi: “Yên Mặc cô nương!"
Trong phòng không có ai trả lời, Tiêu Tử Bùi nhìn ngó xung quanh một lúc, phát hiện ra mấy loài hoa kì là trong sân, có cây hắn biết tên, có cây trước giờ chưa từng thấy, cách sắp xếp trong phòng cũng hết sức bình thường, trên giường nhỏ đặt một chiếc đàn tranh, chính là cây mà Yên Mặc từng dùng để tấu nhạc trong Ngôn phủ. Trên bàn sạch sẽ tinh tươm, không có mấy thứ son phấn như các cô nương nội gia khác, chỉ rơi vãi chút phấn trắng trên mặt bàn.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay miết lấy đám bụi phấn kia, đưa lên mũi ngửi, sau đó lại xé một mảnh giấy hốt hết chỗ bụi thừa trên bàn, bọc kỹ rồi cất vào người. Thấy không còn gì khả nghi, Tiêu Tử Bùi mới nhấc chân đi ra, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa lập tức bị đẩy ra, Phong ma ma thở hồng hộc đứng đó, nói to: “Ai da, sao Tiêu tướng quân lại chạy tới chỗ này, Lưu Sương nhà ta không phải ở phòng này đâu."
Tiêu Tử Bùi cười hì hì chắp tay: “Phong ma ma, bà đừng nói chuyện của Lưu Sương cô nương ra nữa, bằng không lần sau nếu có thấy người của Hồng Tụ lâu, chắc ta phải đi đường vòng quá."
“Nào dám nào dám." Phong ma ma đâu dám đắc tội với vị quý nhân kinh thành không dễ dây vào này, bà cười theo nói: “Tướng quân đại giá quang lâm, thất lễ không nghênh đón từ xa. Không biết ngài tới có chuyện gì? Mời ngài đến phía trước uống chén trà đã."
“Chuyện không gấp." Tiêu Tử Bùi hời hợt đáp: “Chỉ là buổi chiều nghe Yên Mặc cô nương nói nhà nàng ấy có người tới gặp, ta không yên tâm nên qua xem thử thôi."
“Đúng vậy, Yên Mặc đúng là đứa trẻ mệnh khổ mà, thời gian trước vừa mới nghe nói ở quê nhà còn có người thân, mấy ngày nay đã báo là bệnh tình nguy kịch. Ngài thấy đấy, buổi chiều vừa nhận được tin, nàng ấy đã vội vã quay về quê luôn rồi."
Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Bùi đã đoán được mấy phần, nhưng hắn vẫn không tránh được có phần kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?"
Phong ma ma buồn rầu nói: “Đúng thế, bỗng dưng ma ma ta lại mất nhiều ngân lượng như vậy, ăn này, ở này, cái nào mà không cần dùng đến tiền, ta còn mời người dạy ca hát, phổ nhạc, tiền vốn lớn lắm đấy."
Tiêu Tử Bùi cười thầm trong lòng: Nữ tử như Yên Mặc mà còn cần bà phải tốn tiền vốn dạy nàng ấy chắc?
“Phong ma ma, bà nhận Yên Mặc từ đâu về vậy?"
Mặt Phong ma ma đầy vẻ đắc ý: “Tiêu tướng quân, ta nói thật cho ngài biết, nha đầu này tự mình dâng đến cửa, nhờ đôi tai thính của ma ma ta, nghe một cái đã biết người này giọng tốt, chắc chắn sẽ là cây hái ra tiền, ha ha ha."
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tử Bùi nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến lòng Phong ma ma có hơi lạnh lẽo, bà ta dừng cười, run sợ hỏi: “Tiêu tướng quân, sao thế, Yên Mặc có vấn đề gì sao?"
Cả nửa ngày, Tiêu Tử Bùi mới ý vị sâu xa cười: “Nếu ma ma thấy nàng ấy không có vấn đề gì thì không có vấn đề vậy thôi."
Yên Mặc đi rồi, không khí trong sân đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo, Phong Vũ Dương đứng ngồi không yên, Tiêu Tử Bùi thì tâm thần bất ổn, trong lòng Sở Thiên Dương không khỏi cười lạnh: Đây chẳng phải là hai rường cột một văn một võ trong truyền thuyết của Đại Diễn đó sao, vì một nữ tử mãi nghệ mà thành ra như vậy, họ không sợ thiên hạ chê cười à. Nghĩ đến đây, hắn âm thầm tính toán: Dựa theo tình hình hôm vây săn đó, chuyện hai hoàng tử Đại Diễn bất hòa đúng là sự thật ván đóng thuyền, nếu còn đổ thêm dầu vào lửa nữa…
Rốt cục Sở Dịch bên cạnh cũng tỉnh dậy, hắn chạy đến hỏi: “Điện hạ, khúc nhạc kia vị cô nương Yên Mặc đó hát hay thế sao? Hay hơn cả Trần lương đệ nữa à? Lần trước xa quá, nghe không rõ lắm."
Trần lương đệ là tài nữ có tiếng của kinh thành Đại Sở, cầm kỳ thư họa xướng, không gì là không giỏi, tiếng hát uyển chuyển nhu mì, cho nên rất được Sở Thiên Dương sủng ái. Sở Thiên Dương sững người giây lát, cười nói: “Lương đệ không bằng một phần mười." Sở Dịch không khỏi hơi chán nản: “Ai da, vừa rồi sao đệ lại ngủ gật chứ, rõ ràng tối qua ngủ rất ngon mà." Sở Thiên Dương giật mình, hắn nghi ngờ cầm cốc trà của Sở Dịch lên xem xét, rồi cười thầm chính mình quá đa nghi.
Chỉ một lát sau, ngoài cửa vọng tới một chuỗi tiếng vó ngựa dài, Ngôn Phi Mặc vội vàng lao vào, vừa đến cửa, hắn đã cười nói: “Hôm nay đúng là rồng đến nhà tôm, tại hạ chậm trễ rồi."
Hiểu Phong vừa thấy Ngôn Phi Mặc, mắt đã sáng hẳn lên, nàng vui vẻ gọi một tiếng: “Công tử về rồi ạ, mấy vị đại nhân đợi người lâu lắm rồi."
Ngôn Phi Mặc thản nhiên nhìn nàng một cái: “Mau trở về phòng đi, Thính Vân không khỏe, nàng nên chăm nom nhiều một chút."
Hiểu Phong cười khúc khích hành lễ, đáp lại một tiếng, vừa đi vừa ngâm nga một khúc dân gian.
Sở Thiên Dương thấy Ngôn Phi Mặc thì cực kì vui vẻ, không biết vì sao, hắn rất có thiện cảm đối với Ngôn Phi Mặc ôn hòa văn nhã này, từ khi mười tuổi được phong làm thái tử đến nay, hắn đã từng trải qua vô số âm mưu ám toán, nhị thúc thân tín nhất bị vu oan là mưu phản, toàn gia tịch biên xử trảm, bản thân hắn cũng mấy lần tìm ra đường sống trong cõi chết. Giờ hắn đã nắm được đại quyền triều chính, trợ giúp Sở vương xử lý nội chính ngoại vụ, xoay sở giữa các phe phái thế lực trong triều, từ lâu bản thân đã tôi luyện trở nên cực kỳ cứng rắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Ngôn Phi Mặc, hắn lại cảm giác hình như đã gặp đâu đó rồi, một thứ cảm giác vô cùng thân thiết.
“Ngôn đệ đi đâu vậy? Để mặc bọn ta ở đây lâu như thế, đáng phải phạt ba chén rượu." Sở Thiên Dương cười nói. Ngôn Phi Mặc cũng vui vẻ cười: “Thật sự không biết Sở huynh đang ở đây, nếu không dù phải bay nhất định ta cũng sẽ bay trở về. Người đâu, rượu hoa mai mang từ Khánh Vương phủ tới lần trước vẫn còn, mau đem lên đây."
Tiêu Tử Bùi bên cạnh hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ngôn đại nhân thật là keo kiệt." Ngôn Phi Mặc khựng lại một lát, hắn hỏi: “Sao lại nói thế?"
“Rượu trong phủ ta gửi ở nhà đệ, đệ lại đem ra mời khách, không phải keo kiệt thì là gì?" Tiêu Tử Bùi lạnh lùng bảo.
Ngôn Phi Mặc không khỏi ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi nói: “Ta đem thứ khác đổi cho huynh có được không?"
“Đệ đem cái gì ra đổi? Đây là rượu phụ vương ta mời thế ngoại cao tăng, dùng nước tuyết từ tuyết đầu mùa trên đỉnh núi Ngọc Tuyền, mất hơn mười năm trời mới ủ thành đấy, quý giá lắm."
“Vậy huynh muốn cái gì?" Ngôn Phi Mặc có hơi đau đầu.
Tiêu Tử Bùi cười hì hì, không hiểu tại sao lại thấy vui vẻ lạ: “Ta còn chưa nghĩ ra, đệ uống trước đi, đến lúc ta nghĩ ra rồi sẽ tìm đệ đòi."
Ngôn Phi Mặc cứ tưởng hắn lại dở chứng, không thèm để ý đến người này nữa, hắn nhận lấy bình rượu hạ nhân mang tới, đổ hết nước trà của họ đi, thay bằng chung rượu, nhà bếp cũng dâng lên vài món ăn, bốn người ngồi dưới gốc cây hạnh, cùng nhau thưởng thức.
Sở Thiên Dương vô cùng khéo nói, hắn giới thiệu mấy phong cảnh non nước nơi đất Sở, khiến Ngôn Phi Mặc không thể không chú ý: “Những nơi mà Sở huynh nhắc tới, ta chưa từng được ghé qua, xem ra lần tới đi du ngoạn đất Sở, phải tìm một người bản địa dẫn đường mới được."
Sở Thiên Dương cười nói: “Không cần tìm, khi nào Ngôn đệ đến cứ báo với phủ ta một tiếng, nhất định ta sẽ từ mình dẫn đường cho đệ."
“Nếu như điện hạ cùng đi với đệ, không biết sẽ có bao nhiêu người mở đường cho đâu, thế thì còn gì là lạc thú du ngoạn nữa. Phi Mặc, lần sau cứ gọi ta, tự mình tìm đường mới thú vị, có khi ta còn có thể thấy được những phong cảnh mà người khác không tìm thấy." Tiêu Tử Bùi bên cạnh phản đối.
“Vì Ngôn đệ, đương nhiên ta có thể làm một người dẫn đường bình thường thôi." Sở Thiên Dương từ tốn đáp.
“Chỉ sợ điện hạ khó có thể làm theo ý mình. Quan viên bô lão trong triều nhất định sẽ không ngừng khuyên ngăn, tấm thân ngàn vàng này phải tự mình cẩn trọng." Không rõ vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ vững vàng như núi của Sở Thiên Dương, Tiêu Từ Bùi lại không kìm được muốn châm chọc vài câu.
Sở Thiên Dương ngạo nghễ nói: “Trên triều đường Đại Sở, nếu bản vương đã một mực muốn làm gì, chỉ sợ không mấy ai dám lên tiếng phản đối. Tiêu tướng quân nói vậy, phải chăng ở triều đường Đại Diễn, Tiêu tướng quân nửa bước cũng khó đi?"
Tiêu Tử Bùi khựng lại, hắn cười lạnh: “Tại hạ há lại là loại người bảo thủ cố chấp đó, nếu người khác nói đúng, nghe thì có làm sao? Nếu Phi Mặc bảo ta đừng làm những việc nguy hiểm, đương nhiên ta sẽ vui vẻ thuận theo."
Trong nháy mắt, bầu không khí trong sân nhất thời như giương cung bạt kiếm, Ngôn Phi Mặc thở dài trong lòng: Tiêu Tử Bùi à Tiêu Tử Bùi, huynh không sợ gió to gãy lưỡi à, có khi nào ta nói gì huynh nghe đấy, vui vẻ thuận theo vậy? Ngược lại thì có nữa, nếu mình không thuận theo lời hắn, có khi hắn lại xù lông tại trận. Ngôn Phi Mặc đành đứng dậy, tự tay rót cho Tiêu Tử Bùi một chung rượu: “Tử Bùi, nghe thấy lời này của huynh trong lòng ta vô cùng thoải mái, Vũ Dương, Sở huynh, các huynh làm chứng nhé, lần sau huynh ấy mà không nghe lời ta, các huynh đập thẳng mấy câu này lên mặt huynh ấy đi."
Sở Thiên Dương mặt trầm như nước, rất lâu sau, hắn nói: “Ngôn đệ, chỉ sợ có người cứ thích nói cho sướng miệng, đệ phải cẩn thận."
Lời vừa dứt, Tiêu Tử Bùi đã muốn đập bàn đứng dậy, Ngôn Phi Mặc nhấc chân giẫm lên một phát, bàn chân còn dùng sức nghiến một lần, trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Tử Bùi đành phải hậm hực cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch, hắn cười lạnh một tiếng: “Điện hạ lo lắng quá rồi."
Cuối cùng buổi rượu này lại tan tiệc không vui, lúc sắp đi, Sở Thiên Dương vẫn còn chưa thỏa mãn, hắn nói với Ngôn Phi Mặc: “Mai Ngôn đệ có rảnh thì đến Tứ phương quán nhé, ta mang rượu ngon và đặc sản của đất Sở bọn ta ra, chúng ta không say không về."
Ngôn Phi Mặc nhã nhặn cười đáp: “Được, nghe theo sự sắp xếp của Sở huynh."
Tiêu Tử Bùi nhìn đến ngứa cả răng, lòng dạ cũng cực kì khó chịu, hắn phi thân lên Kinh Lôi, chắp tay với họ, rồi kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh bỏ đi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã đến Khánh vương phủ, vừa định xuống ngựa thì những lo lắng lúc nãy ở Ngôn phủ lại dâng lên trong lòng, vì thế lại quay đầu ngựa chạy về hướng Hồng Tụ lâu.
Hồng Tụ lâu lúc này vừa mới vào giờ náo nhiệt, mấy quân nô đang sắp xếp đèn lồng đỏ ở cửa, nhìn thấy Tiêu Tử Bùi tới thì đon đả cười mời: “Tiêu tướng quân, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây, Lưu Sương cô nương mong ngài lâu lắm rồi ấy."
Tieu Tử Bùi không khỏi có phần lúng túng, hắn cũng không muốn quá rêu rao, sau khi giao ngựa cho người trông cửa, hắn lững thững đi vào trong, tiện tay túm lấy một nha hoàn lạ mặt trong sân, hỏi: “Phòng của Yên Mặc cô nương ở đâu?"
Nha hoàn kia chỉ chỉ vào hậu viện, cười nói: “Ở trong cùng, nơi yên tĩnh nhất, nhưng nếu ngài muốn gặp Yên Mặc cô nương thì phải hỏi Phong ma ma trước, Yên Mặc cô nương kiêu ngạo lắm."
Sắc mặt Tiêu Tử Bùi vẫn như thường, cười đáp: “Phong ma ma bảo ta qua đây, bà ấy sẽ theo sau." Nói xong, hắn lại lững thững bước vào trong.
Bước qua một cánh cổng tròn, hậu viện của Hồng Tụ lâu hiện ra trước mặt, nó không xa hoa rực rỡ như khung cảnh đằng trước, góc hậu viện vô cùng tĩnh mịch, hàng trúc phất phơ, cảnh trí như thể chốn thế ngoại đào nguyên. Tiêu Tử Bùi lại thấy hơi buồn bực, hắn đi dọc theo con đường nhỏ như lời nha hoàn kia chỉ, trước mắt là một cái ao nhỏ, mấy con cá đuôi hồng bơi qua bơi lại trong ao, một tiểu viện đơn độc được hàng rào bao bọc, cửa khép hờ, hắn do dự một lát rồi chầm chậm đẩy cửa đi vào, thấp giọng gọi: “Yên Mặc cô nương!"
Trong phòng không có ai trả lời, Tiêu Tử Bùi nhìn ngó xung quanh một lúc, phát hiện ra mấy loài hoa kì là trong sân, có cây hắn biết tên, có cây trước giờ chưa từng thấy, cách sắp xếp trong phòng cũng hết sức bình thường, trên giường nhỏ đặt một chiếc đàn tranh, chính là cây mà Yên Mặc từng dùng để tấu nhạc trong Ngôn phủ. Trên bàn sạch sẽ tinh tươm, không có mấy thứ son phấn như các cô nương nội gia khác, chỉ rơi vãi chút phấn trắng trên mặt bàn.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay miết lấy đám bụi phấn kia, đưa lên mũi ngửi, sau đó lại xé một mảnh giấy hốt hết chỗ bụi thừa trên bàn, bọc kỹ rồi cất vào người. Thấy không còn gì khả nghi, Tiêu Tử Bùi mới nhấc chân đi ra, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa lập tức bị đẩy ra, Phong ma ma thở hồng hộc đứng đó, nói to: “Ai da, sao Tiêu tướng quân lại chạy tới chỗ này, Lưu Sương nhà ta không phải ở phòng này đâu."
Tiêu Tử Bùi cười hì hì chắp tay: “Phong ma ma, bà đừng nói chuyện của Lưu Sương cô nương ra nữa, bằng không lần sau nếu có thấy người của Hồng Tụ lâu, chắc ta phải đi đường vòng quá."
“Nào dám nào dám." Phong ma ma đâu dám đắc tội với vị quý nhân kinh thành không dễ dây vào này, bà cười theo nói: “Tướng quân đại giá quang lâm, thất lễ không nghênh đón từ xa. Không biết ngài tới có chuyện gì? Mời ngài đến phía trước uống chén trà đã."
“Chuyện không gấp." Tiêu Tử Bùi hời hợt đáp: “Chỉ là buổi chiều nghe Yên Mặc cô nương nói nhà nàng ấy có người tới gặp, ta không yên tâm nên qua xem thử thôi."
“Đúng vậy, Yên Mặc đúng là đứa trẻ mệnh khổ mà, thời gian trước vừa mới nghe nói ở quê nhà còn có người thân, mấy ngày nay đã báo là bệnh tình nguy kịch. Ngài thấy đấy, buổi chiều vừa nhận được tin, nàng ấy đã vội vã quay về quê luôn rồi."
Tuy rằng trong lòng Tiêu Tử Bùi đã đoán được mấy phần, nhưng hắn vẫn không tránh được có phần kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?"
Phong ma ma buồn rầu nói: “Đúng thế, bỗng dưng ma ma ta lại mất nhiều ngân lượng như vậy, ăn này, ở này, cái nào mà không cần dùng đến tiền, ta còn mời người dạy ca hát, phổ nhạc, tiền vốn lớn lắm đấy."
Tiêu Tử Bùi cười thầm trong lòng: Nữ tử như Yên Mặc mà còn cần bà phải tốn tiền vốn dạy nàng ấy chắc?
“Phong ma ma, bà nhận Yên Mặc từ đâu về vậy?"
Mặt Phong ma ma đầy vẻ đắc ý: “Tiêu tướng quân, ta nói thật cho ngài biết, nha đầu này tự mình dâng đến cửa, nhờ đôi tai thính của ma ma ta, nghe một cái đã biết người này giọng tốt, chắc chắn sẽ là cây hái ra tiền, ha ha ha."
Ánh mắt sắc bén của Tiêu Tử Bùi nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến lòng Phong ma ma có hơi lạnh lẽo, bà ta dừng cười, run sợ hỏi: “Tiêu tướng quân, sao thế, Yên Mặc có vấn đề gì sao?"
Cả nửa ngày, Tiêu Tử Bùi mới ý vị sâu xa cười: “Nếu ma ma thấy nàng ấy không có vấn đề gì thì không có vấn đề vậy thôi."
Tác giả :
Tiểu Thố