Ngôn Linh Sư Giới Giải Trí
Chương 5: Bắt đầu phấn đấu
Editor +Beta-er: Cà ri
Vừa có ý nghĩ như vậy, trong lòng Tô An Ninh bắt đầu tính toán khả năng chuyện này, nhưng cô vẫn không hiểu, nếu thật sự cùng video này có liên quan, video làm sao lại có thể bổ sung linh lực cho cô chứ?
Chỉ là dù có suy nghĩ theo cách nào đi nữa, Tô An Ninh vẫn không có manh mối, một giây sau, Tô An Ninh đem chuyện này vứt ra khỏi đầu, mặc kệ nguyên nhân là thế nào đi nữa, chỉ cần có linh lực bổ sung thì tốt rồi.
Xem ra, khả năng ngày mai cô vẫn phải tiếp tục đi đoán mệnh, một bên kiếm tiền, một bên bổ sung linh lực, chỉ cần linh lực có thể khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh nhất, cô liền có thể rời khỏi nơi này, trở về thế giới ban đầu.
Chỉ là.... trước khi rời đi, còn phải an bài tốt cho Tô An Tân.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô An Ninh không khỏi mím chặt thành một đường, bây giời Tô An Tân còn quá nhỏ... Cô muốn rời đi mà không còn bất kỳ băn khoăn gì, có vẻ còn cần rất nhiều thời gian.
Nếu cô đã gánh trách nhiệm là Tô An Tân, thì cô nhất định phải phụ trách đối với nó, nhưng nhiều nhất mười năm, là cô phải rời khỏi. Lúc đó Tô An Tân đã trưởng thành, còn có tiền cô để lại, xem như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không tính là vi phạm lời thề ngày hôm đó cô hứa.
Có tính toán như vậy, Tô An Ninh bắt đầu lâp ra một ít kế hoạch cho tương lai.
Ngày hôm sau, vẫn như thời gian mọi khi, Tô An Ninh tới phố Cổ.
Hôm nay trước quầy đoán mệnh người chờ so với ngày hôm qua càng nhiều hơn, thứ nhất là bởi vì người được tính chuẩn thành công giới thiệu với người thân xung quanh, thứ hai chính là công lao của hai cái video trên Weibo, không ít cư dân mạng ở Đế Đô sau khi xem video xong cũng tới xem náo nhiệt, bọn họ cũng muốn biết chuyện đoán mệnh mơ hồ như vậy rốt cuộc là thật hay giả?
Nhìn thấy Tô An Ninh từ đằng xa lại đây, ông lão đoán mệnh giống như nhìn thấy cứu tinh, sau khi trấn an người nôn nóng khó nhịn trước quầy hàng mới nhanh chóng đi qua chỗ Tô An Ninh.
Sáng sớm đã có người ngồi xổm trước quầy hàng của ông, hỏi Tô An Ninh có phải đồ đệ của ông hay không? Còn ra giá cao để cho ông tính, ông nghe xong cũng rất bất đắc dĩ, nếu ông có bản lĩnh như Tô An Ninh thì đã sớm phát tài rồi.
Nhớ đến hôm qua nhìn thấy toàn bộ quá trình đoán mệnh của Tô An Ninh, ông đã hoàn toàn bị chinh phục. Tuy rằng Tô An Ninh tuổi còn trẻ, nhưng thật sự là một cao nhân a!
"Đại sư, cuối cùng cô cũng tớ rồi!" Ông lão đứng trước mặt Tô An Ninh khách khí mở miệng: "Những vị khách này, đợi cô rất lâu rồi."
Tô An Ninh nhìn một rừng người đứng trước quầy đoán mệnh, mặt ngớ ra, có phải có quá nhiều người hay không?
Nhìn vẻ mặt do dự không nói của Tô An Ninh, ông lão đoán mệnh tiếp tục nói: "Đại sư, có vấn đề gì sao?"
"Chúng ta hợp tác, một ngày tôi tiếp đãi 20 người, ông giúp tôi sắp xếp, tiền thì ông lấy một phần, thế nào?" Tuy rằng cô mượn chuyện tính mệnh kiếm tiền và thu hoạch linh lực, nhưng cũng không tính đem tất cả thời gian đều bỏ hết nên việc này.
20 người, không sai biệt lắm!
Nghe xong lời Tô An Ninh nói, đáy mắt ông lão lộ ra một tia khác thường, một vệt sáng xoẹt qua trong đầu: "Đại sư cô muốn tính toán làm lâu dài sao?"
"Đúng!"
"Nếu đại sư tính toán làm lâu dài, không bằng chúng ta ở chỗ này thuê một cửa hàng có được không?" Ông lão đoán mệnh vừa nghe Tô An Ninh nói, trong lòng bắt đầu dùng bàn tính lạch cạch tính.
"Thuê cửa hàng?" Tô An Ninh khó hiểu nhìn ông lão trước mắt.
"Đại sư, cô có bản lĩnh, còn sợ không kiếm được tiền sao? Nói thật ra, một người một ngàn tựa hồ có chút quá thấp, giống bây giờ một ít đại sư có danh tiếng, bọn họ giúp người có tiền làm việc, nhấc bút đã là mấy vạn, mấy chục vạn thậm trí còn nhiều hơn, giúp bọn họ tính, như cô hiện tại thì có thể được mấy chục vạn thậm chí trên trăm." Ông lão đoán mệnh ở một bên thổi phồng nói, ông đã nghiên cứu con đường đoán mệnh rất lâu rồi, rốt cuộc ông cũng tìm thấy cơ hội kiếm tiền rồi!
Ông không có bản lĩnh, nhưng Tô An Ninh thù có bản lĩnh a!
Tô An Ninh đánh giá tướng mạo ông lão sạch sẽ đứng trước mặt này, trán gần như gọn gàng, trán rộng và đầy đặn, lông mày rất phong phú, cái mũi cân đối, điều đó nói nên là người có tình có nghĩa đặc biệt tốt với anh em và bạn bè xung quanh, đối xử tốt với mọi người, vào thời điểm quan trọng nhất cũng không bỏ rơi bạn bè, lại càng sẽ không bán rẻ bạn bè, do đó đối với người có tướng mạo như vậy khá đáng tin, hơn nữa kiểu người này rất thông minh, chỉ cần có người giúp đỡ, nhất định có thể nắm bắt thời cơ mà thành công.
Từ tướng mạo nhìn ra, cô cùng ông lão trước mắt này hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, tối hôm qua lúc lên kế hoạch, trong lòng cô cũng có một ít tính toán, ngoại trừ đoán mệnh, cô còn tính toán tự chế tác video rồi đăng lên, cho nên sau khi nghe được đề nghị của ông lão này, có cửa hàng, sẽ có chỗ ở cố định, làm việc cũng càng thêm rễ dàng.
Nghĩ như vậy, Tô An Ninh gật đầu nói: "Đề nghị của ông tôi đồng ý, cụ thể thế nào chờ tôi tính xong 20 người ngày hôm nay rồi lại nói sau."
"Được, được...." Ông lão đoán mệnh vui vẻ ra mặt, xoay người lại bắt đầu giúp Tô An Ninh sắp xếp người.
Chờ sau khi tính xong 20 ngày hôm nay, ông lão dọn quầy, dẫn Tô An Ninh đi về phía sâu trong phố Cổ.
Đi tới khu nhà dân, ông lão dừng lại.
Nhìn chỗ ở này, Tô An Ninh quay đầu nhìn về phía ông lão.
"Chỗ này là bất động sản do ba tôi để lại, tôi vẫn luôn sống ở đây, đằng trước là cửa hàng, trước đây tôi đều cho thuê lấy tiền, bây giờ thì vừa vặn tốt rồi, đúng lúc hết hạn hợp đồng, tôi muốn để mình tự sử dụng nên không cho thuê nữa." Ông lão vừa mở cửa vừa nói, sau đó lại nhớ tới hình như mình còn chưa giới thiệu, tiếp tục nói: "Tôi họ Từ, cô có thể gọi tôi là Lão Từ."
"Tôi tên Tô An Ninh, tôi gọi ông là ông Từ có được không?" Tô An Ninh nhìn tóc trắng trên đầu ông Từ, một tiếng lão Từ này, làm cô ngượng ngùng kêu không được.
Ông Từ nghe vậy gật đầu.
Sau khi mở cửa ra, một cái sân cổ xưa lập tức xuất hiền trong tầm mắt Tô An Ninh, cô đánh gia xung quanh, đình viện sâu thẳm yêu tĩnh, có một loại cảm giác được trở về thời xưa.
Lát sau, ông Từ dẫn Tô An Ninh tới cửa hàng phía trước.
Cửa hàng hình chữ nhật, diện tích khoảng 60 mét vuông, làm cửa hàng có chút thừ thãi.
"Cửa hàng này của ông, chỉ cần tiền thuê thôi cũng dư giả rồi, ông xác định cùng tôi hợp tác kiếm được nhiều hơn so với tiền thuê sao?" Tô An Ninh hỏi lại ông Từ lần nữa.
"Tuy rằng An Ninh cô tuổi còn trẻ, nhưng một tay kỹ thuật tính mệnh thật vượt qua so với tôi nghĩ, tôi tin bản lĩnh của cô!" Ông Từ trả lời, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nhìn biểu tình của ông Từ, Tô An Ninh tự nhiên nhớ tới chuyện ông Từ đoán chữ ngày hôm đó, tuy rằng bản lĩnh đoán chữ tạm được, nhưng vẫn không đủ, trong vừa động liền hỏi: "Bản lĩnh đoán chữ của ông học ở đâu?"
"Tổ tiên tôi học cái này, về sau xảy ra chuyện không truyền xuống dưới nữa, tôi học một chút ra lông từ cuốn sách mà tổ tiên để lại." Ông Từ cảm khán nói.
Tô An Ninh nghe vậy, mày nhíu lại, tầm mắt lướt qua một ít chậu hoa trong đình viện, mới bình tĩnh nói: "Nếu vậy, chúng ta cứ như vậy hợp tác đi! Nhưng tôi còn có một yêu cầu."
.....
Không tới hai ngày, chuyện mà ngày đó Tô An Ninh yêu cầu, ông Từ đã làm xong.
Thời điểm ông Từ gọi điện thoại tới Tô An Ninh đang chỉ đạo Tô An Tân, lúc này Tô An Tân đang ngồi trung bình tấn trong phòng khách, mồ hôi trên trán thấm ra một lớp mỏng, hai chân đứng không vững, một bên kiên trì, một bên cắn răng nhìn đồng hồ bên cạnh.
Còn 5 phút nữa!
Nhớ tới hai ngày trước đứng thiếu một phút liền bị bị phạt đứng thêm hai phút đồng hồ, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô An Ninh, lúc này Tô An Tân động cũng không dám động.
Đúng lúc này di động của Tô An Ninh reo lên.
Tô An Ninh nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, nghe máy: "Ông Từ"
"An Ninh, cửa hàng, nhân viên cô cần đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ cô có muốn tới xem thử không?" Giọng nói ông Từ trung khí mười phần từ bên kia điện thoại chuyền tới, sau khi có mục tiêu, ông rất hăng say làm việc.
"Không cần, ngày mai đúng hạn tôi sẽ qua."
"Vậy tốt, tôi chờ cô!"
Say khi "Được" một tiếng, Tô An Ninh cúp điện thoại, nhìn bộ dáng Tô An Tân cắn răng kiên trì, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Nhìn thời gian trên tay, Tô An Ninh nhìn Tô An Tân nói: "Được rồi!"
Nghe đến câu này, cả người Tô An Tân tự nhiên buông lỏng, trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
Mệt quá!
"Chị.... đây là cái gì?" Tròng lòng Tô An Tân run sợ hỏi.
"Thuốc bổ." Tô An Ninh trả lời đơn giản, đem ly nước nhét vào tay Tô An Tân: "Sau khi uống xong thì vào toilet ngâm người, nước bên trong chị đã chuẩn bị xong rồi."
Nói xong, Tô An Ninh cũng ở trước mặt Tô An Tân ngồi trung bình tấn, đã nói rồi sẽ ở bên cạnh giúp nó!
Tô An Tân từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thoáng qua chị gái mình, một ngụm uống hết nước trong tay mới đi vào toilet.
Khi nhìn thấy màu nước trong bồn tắm cùng nước vừa uống không khác nhau lắm, Tô An Tân không nhịn được quay đầu nhìn Tô An Ninh.
Thấy cô còn đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể bất đắc dĩ cởi quần áo bước vào trong bồn tắm.
Nó như thế nào cảm thấy chị gái sau khi bị bác gái đánh bị thương đầu biến dạng rồi, tuy khống có trở thành ngốc, nhưng không giống như trước đây, còn có mấy cái lung tung lôn xộn gì đó....
"A..." Chưa kịp suy nghĩ sâu xa nhiều hơn, Tô An Tân đã bị vết bẩn màu đen đầy người dọa sợ ngây người, sao nó lại bẩn như thế này?
"Chị ơi!" Tô An Tân kêu to.
Nghe thấy tiếng, Tô An Ninh nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng, chậm chạp mở miệng nói: "Mặc kệ, ngâm tiếp đi."
Nghe vậy, Tô An Tân ở trong bồn tắm yên lặng nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Thì ra nó bẩn như vậy!
Một lát sau, đợi Tô An Tân đi ra, Tô An Ninh vẫn đồ sộ đứng bất động tại chỗ.
"Chị, vừa nãy là cái gì?" Tô An Tân thật cẩn thận hỏi.
"Thuốc tắm, loại bỏ những thứ bẩn trong người em." Nói xong, Tô An Ninh nhìn khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc của Tô An Tân, mày hơi nhướn, dược liệu thế giới này vẫn còn dùng được.
"Sao chị biết?" Tô An Tân vô tình hỏi.
"Ông ngoại dạy, ông ngoại trước đây là thầy thuốc." Tô An Ninh nói đơn giản, cô ít nhiều cũng xem qua kí ức của nguyên chủ, ông ngoại của nguyên chủ trước đây thật sự là trung y, mỗi năm nghỉ hè nguyên chủ đều tới sống cùng ông ngoại, bất quá rất đáng tiếc, năm trước ông ngoại nguyên chủ đã qua đời.
Mà đây đích thật là một cái cớ, nguyên chủ từng cùng ông ngoại nhận biết một số dược liệu, nhưng nguyên chủ đối với mấy cái này không có hứng thú, không chịu học nghiêm túc, nhưng bây giờ thật sự là một cái cớ tốt cho cô.
"Vâng, mama từng nói, ông ngoại rất lợi hại." Tô An Tân đối với ông ngoại vẫn có chút ấn tượng, mà trả lời xong một câu này, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà ngoan ngoãn cầm điều khiển ngồi xuống sô pha xem TV.
Tô An Ninh đứng tại chỗ ngồi trung bình tấn một lúc sau, cũng vào phòng tắm rửa mặt.
Bất quá so với với Tô An Tân phải dùng dược liệu, thì cô chỉ cần khơi thông linh lực là được.
Trước đây cô còn không dám dùng, nhưng bây giờ có linh lực mới bổ sung, cô liền có thể tùy tâm sử dụng linh lực, như vậy không chỉ có thể bổ sung linh lực bên ngoài mà còn có thể cùng cơ thể này hòa làm một thể, cũng có thể để cô sử dụng thuận lợi hơn.
Đứng ở dưới nước, tùy ý dùng nước cọ rửa vết bẩn trên người, Tô An Ninh chỉ cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài,
Đợi rửa mặt xong, đứng trước gương, nhìn khuôn mặt bên trong càng thêm tinh xảo mấy phần, hơi có chút kinh ngạc, vì sao cô lại cảm thấy gương mặt bây giờ lại trở lên xinh đẹp hơn rồi?
Vừa có ý nghĩ như vậy, trong lòng Tô An Ninh bắt đầu tính toán khả năng chuyện này, nhưng cô vẫn không hiểu, nếu thật sự cùng video này có liên quan, video làm sao lại có thể bổ sung linh lực cho cô chứ?
Chỉ là dù có suy nghĩ theo cách nào đi nữa, Tô An Ninh vẫn không có manh mối, một giây sau, Tô An Ninh đem chuyện này vứt ra khỏi đầu, mặc kệ nguyên nhân là thế nào đi nữa, chỉ cần có linh lực bổ sung thì tốt rồi.
Xem ra, khả năng ngày mai cô vẫn phải tiếp tục đi đoán mệnh, một bên kiếm tiền, một bên bổ sung linh lực, chỉ cần linh lực có thể khôi phục đến thời kỳ hưng thịnh nhất, cô liền có thể rời khỏi nơi này, trở về thế giới ban đầu.
Chỉ là.... trước khi rời đi, còn phải an bài tốt cho Tô An Tân.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô An Ninh không khỏi mím chặt thành một đường, bây giời Tô An Tân còn quá nhỏ... Cô muốn rời đi mà không còn bất kỳ băn khoăn gì, có vẻ còn cần rất nhiều thời gian.
Nếu cô đã gánh trách nhiệm là Tô An Tân, thì cô nhất định phải phụ trách đối với nó, nhưng nhiều nhất mười năm, là cô phải rời khỏi. Lúc đó Tô An Tân đã trưởng thành, còn có tiền cô để lại, xem như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cũng không tính là vi phạm lời thề ngày hôm đó cô hứa.
Có tính toán như vậy, Tô An Ninh bắt đầu lâp ra một ít kế hoạch cho tương lai.
Ngày hôm sau, vẫn như thời gian mọi khi, Tô An Ninh tới phố Cổ.
Hôm nay trước quầy đoán mệnh người chờ so với ngày hôm qua càng nhiều hơn, thứ nhất là bởi vì người được tính chuẩn thành công giới thiệu với người thân xung quanh, thứ hai chính là công lao của hai cái video trên Weibo, không ít cư dân mạng ở Đế Đô sau khi xem video xong cũng tới xem náo nhiệt, bọn họ cũng muốn biết chuyện đoán mệnh mơ hồ như vậy rốt cuộc là thật hay giả?
Nhìn thấy Tô An Ninh từ đằng xa lại đây, ông lão đoán mệnh giống như nhìn thấy cứu tinh, sau khi trấn an người nôn nóng khó nhịn trước quầy hàng mới nhanh chóng đi qua chỗ Tô An Ninh.
Sáng sớm đã có người ngồi xổm trước quầy hàng của ông, hỏi Tô An Ninh có phải đồ đệ của ông hay không? Còn ra giá cao để cho ông tính, ông nghe xong cũng rất bất đắc dĩ, nếu ông có bản lĩnh như Tô An Ninh thì đã sớm phát tài rồi.
Nhớ đến hôm qua nhìn thấy toàn bộ quá trình đoán mệnh của Tô An Ninh, ông đã hoàn toàn bị chinh phục. Tuy rằng Tô An Ninh tuổi còn trẻ, nhưng thật sự là một cao nhân a!
"Đại sư, cuối cùng cô cũng tớ rồi!" Ông lão đứng trước mặt Tô An Ninh khách khí mở miệng: "Những vị khách này, đợi cô rất lâu rồi."
Tô An Ninh nhìn một rừng người đứng trước quầy đoán mệnh, mặt ngớ ra, có phải có quá nhiều người hay không?
Nhìn vẻ mặt do dự không nói của Tô An Ninh, ông lão đoán mệnh tiếp tục nói: "Đại sư, có vấn đề gì sao?"
"Chúng ta hợp tác, một ngày tôi tiếp đãi 20 người, ông giúp tôi sắp xếp, tiền thì ông lấy một phần, thế nào?" Tuy rằng cô mượn chuyện tính mệnh kiếm tiền và thu hoạch linh lực, nhưng cũng không tính đem tất cả thời gian đều bỏ hết nên việc này.
20 người, không sai biệt lắm!
Nghe xong lời Tô An Ninh nói, đáy mắt ông lão lộ ra một tia khác thường, một vệt sáng xoẹt qua trong đầu: "Đại sư cô muốn tính toán làm lâu dài sao?"
"Đúng!"
"Nếu đại sư tính toán làm lâu dài, không bằng chúng ta ở chỗ này thuê một cửa hàng có được không?" Ông lão đoán mệnh vừa nghe Tô An Ninh nói, trong lòng bắt đầu dùng bàn tính lạch cạch tính.
"Thuê cửa hàng?" Tô An Ninh khó hiểu nhìn ông lão trước mắt.
"Đại sư, cô có bản lĩnh, còn sợ không kiếm được tiền sao? Nói thật ra, một người một ngàn tựa hồ có chút quá thấp, giống bây giờ một ít đại sư có danh tiếng, bọn họ giúp người có tiền làm việc, nhấc bút đã là mấy vạn, mấy chục vạn thậm trí còn nhiều hơn, giúp bọn họ tính, như cô hiện tại thì có thể được mấy chục vạn thậm chí trên trăm." Ông lão đoán mệnh ở một bên thổi phồng nói, ông đã nghiên cứu con đường đoán mệnh rất lâu rồi, rốt cuộc ông cũng tìm thấy cơ hội kiếm tiền rồi!
Ông không có bản lĩnh, nhưng Tô An Ninh thù có bản lĩnh a!
Tô An Ninh đánh giá tướng mạo ông lão sạch sẽ đứng trước mặt này, trán gần như gọn gàng, trán rộng và đầy đặn, lông mày rất phong phú, cái mũi cân đối, điều đó nói nên là người có tình có nghĩa đặc biệt tốt với anh em và bạn bè xung quanh, đối xử tốt với mọi người, vào thời điểm quan trọng nhất cũng không bỏ rơi bạn bè, lại càng sẽ không bán rẻ bạn bè, do đó đối với người có tướng mạo như vậy khá đáng tin, hơn nữa kiểu người này rất thông minh, chỉ cần có người giúp đỡ, nhất định có thể nắm bắt thời cơ mà thành công.
Từ tướng mạo nhìn ra, cô cùng ông lão trước mắt này hợp tác là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, tối hôm qua lúc lên kế hoạch, trong lòng cô cũng có một ít tính toán, ngoại trừ đoán mệnh, cô còn tính toán tự chế tác video rồi đăng lên, cho nên sau khi nghe được đề nghị của ông lão này, có cửa hàng, sẽ có chỗ ở cố định, làm việc cũng càng thêm rễ dàng.
Nghĩ như vậy, Tô An Ninh gật đầu nói: "Đề nghị của ông tôi đồng ý, cụ thể thế nào chờ tôi tính xong 20 người ngày hôm nay rồi lại nói sau."
"Được, được...." Ông lão đoán mệnh vui vẻ ra mặt, xoay người lại bắt đầu giúp Tô An Ninh sắp xếp người.
Chờ sau khi tính xong 20 ngày hôm nay, ông lão dọn quầy, dẫn Tô An Ninh đi về phía sâu trong phố Cổ.
Đi tới khu nhà dân, ông lão dừng lại.
Nhìn chỗ ở này, Tô An Ninh quay đầu nhìn về phía ông lão.
"Chỗ này là bất động sản do ba tôi để lại, tôi vẫn luôn sống ở đây, đằng trước là cửa hàng, trước đây tôi đều cho thuê lấy tiền, bây giờ thì vừa vặn tốt rồi, đúng lúc hết hạn hợp đồng, tôi muốn để mình tự sử dụng nên không cho thuê nữa." Ông lão vừa mở cửa vừa nói, sau đó lại nhớ tới hình như mình còn chưa giới thiệu, tiếp tục nói: "Tôi họ Từ, cô có thể gọi tôi là Lão Từ."
"Tôi tên Tô An Ninh, tôi gọi ông là ông Từ có được không?" Tô An Ninh nhìn tóc trắng trên đầu ông Từ, một tiếng lão Từ này, làm cô ngượng ngùng kêu không được.
Ông Từ nghe vậy gật đầu.
Sau khi mở cửa ra, một cái sân cổ xưa lập tức xuất hiền trong tầm mắt Tô An Ninh, cô đánh gia xung quanh, đình viện sâu thẳm yêu tĩnh, có một loại cảm giác được trở về thời xưa.
Lát sau, ông Từ dẫn Tô An Ninh tới cửa hàng phía trước.
Cửa hàng hình chữ nhật, diện tích khoảng 60 mét vuông, làm cửa hàng có chút thừ thãi.
"Cửa hàng này của ông, chỉ cần tiền thuê thôi cũng dư giả rồi, ông xác định cùng tôi hợp tác kiếm được nhiều hơn so với tiền thuê sao?" Tô An Ninh hỏi lại ông Từ lần nữa.
"Tuy rằng An Ninh cô tuổi còn trẻ, nhưng một tay kỹ thuật tính mệnh thật vượt qua so với tôi nghĩ, tôi tin bản lĩnh của cô!" Ông Từ trả lời, thần sắc có chút hoảng hốt.
Nhìn biểu tình của ông Từ, Tô An Ninh tự nhiên nhớ tới chuyện ông Từ đoán chữ ngày hôm đó, tuy rằng bản lĩnh đoán chữ tạm được, nhưng vẫn không đủ, trong vừa động liền hỏi: "Bản lĩnh đoán chữ của ông học ở đâu?"
"Tổ tiên tôi học cái này, về sau xảy ra chuyện không truyền xuống dưới nữa, tôi học một chút ra lông từ cuốn sách mà tổ tiên để lại." Ông Từ cảm khán nói.
Tô An Ninh nghe vậy, mày nhíu lại, tầm mắt lướt qua một ít chậu hoa trong đình viện, mới bình tĩnh nói: "Nếu vậy, chúng ta cứ như vậy hợp tác đi! Nhưng tôi còn có một yêu cầu."
.....
Không tới hai ngày, chuyện mà ngày đó Tô An Ninh yêu cầu, ông Từ đã làm xong.
Thời điểm ông Từ gọi điện thoại tới Tô An Ninh đang chỉ đạo Tô An Tân, lúc này Tô An Tân đang ngồi trung bình tấn trong phòng khách, mồ hôi trên trán thấm ra một lớp mỏng, hai chân đứng không vững, một bên kiên trì, một bên cắn răng nhìn đồng hồ bên cạnh.
Còn 5 phút nữa!
Nhớ tới hai ngày trước đứng thiếu một phút liền bị bị phạt đứng thêm hai phút đồng hồ, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô An Ninh, lúc này Tô An Tân động cũng không dám động.
Đúng lúc này di động của Tô An Ninh reo lên.
Tô An Ninh nhìn tên người gọi tới hiển thị trên màn hình, nghe máy: "Ông Từ"
"An Ninh, cửa hàng, nhân viên cô cần đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ cô có muốn tới xem thử không?" Giọng nói ông Từ trung khí mười phần từ bên kia điện thoại chuyền tới, sau khi có mục tiêu, ông rất hăng say làm việc.
"Không cần, ngày mai đúng hạn tôi sẽ qua."
"Vậy tốt, tôi chờ cô!"
Say khi "Được" một tiếng, Tô An Ninh cúp điện thoại, nhìn bộ dáng Tô An Tân cắn răng kiên trì, trong lòng cảm thấy được an ủi.
Nhìn thời gian trên tay, Tô An Ninh nhìn Tô An Tân nói: "Được rồi!"
Nghe đến câu này, cả người Tô An Tân tự nhiên buông lỏng, trực tiếp ngồi xuống mặt đất.
Mệt quá!
"Chị.... đây là cái gì?" Tròng lòng Tô An Tân run sợ hỏi.
"Thuốc bổ." Tô An Ninh trả lời đơn giản, đem ly nước nhét vào tay Tô An Tân: "Sau khi uống xong thì vào toilet ngâm người, nước bên trong chị đã chuẩn bị xong rồi."
Nói xong, Tô An Ninh cũng ở trước mặt Tô An Tân ngồi trung bình tấn, đã nói rồi sẽ ở bên cạnh giúp nó!
Tô An Tân từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thoáng qua chị gái mình, một ngụm uống hết nước trong tay mới đi vào toilet.
Khi nhìn thấy màu nước trong bồn tắm cùng nước vừa uống không khác nhau lắm, Tô An Tân không nhịn được quay đầu nhìn Tô An Ninh.
Thấy cô còn đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể bất đắc dĩ cởi quần áo bước vào trong bồn tắm.
Nó như thế nào cảm thấy chị gái sau khi bị bác gái đánh bị thương đầu biến dạng rồi, tuy khống có trở thành ngốc, nhưng không giống như trước đây, còn có mấy cái lung tung lôn xộn gì đó....
"A..." Chưa kịp suy nghĩ sâu xa nhiều hơn, Tô An Tân đã bị vết bẩn màu đen đầy người dọa sợ ngây người, sao nó lại bẩn như thế này?
"Chị ơi!" Tô An Tân kêu to.
Nghe thấy tiếng, Tô An Ninh nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng, chậm chạp mở miệng nói: "Mặc kệ, ngâm tiếp đi."
Nghe vậy, Tô An Tân ở trong bồn tắm yên lặng nhắm chặt hai mắt lại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Thì ra nó bẩn như vậy!
Một lát sau, đợi Tô An Tân đi ra, Tô An Ninh vẫn đồ sộ đứng bất động tại chỗ.
"Chị, vừa nãy là cái gì?" Tô An Tân thật cẩn thận hỏi.
"Thuốc tắm, loại bỏ những thứ bẩn trong người em." Nói xong, Tô An Ninh nhìn khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc của Tô An Tân, mày hơi nhướn, dược liệu thế giới này vẫn còn dùng được.
"Sao chị biết?" Tô An Tân vô tình hỏi.
"Ông ngoại dạy, ông ngoại trước đây là thầy thuốc." Tô An Ninh nói đơn giản, cô ít nhiều cũng xem qua kí ức của nguyên chủ, ông ngoại của nguyên chủ trước đây thật sự là trung y, mỗi năm nghỉ hè nguyên chủ đều tới sống cùng ông ngoại, bất quá rất đáng tiếc, năm trước ông ngoại nguyên chủ đã qua đời.
Mà đây đích thật là một cái cớ, nguyên chủ từng cùng ông ngoại nhận biết một số dược liệu, nhưng nguyên chủ đối với mấy cái này không có hứng thú, không chịu học nghiêm túc, nhưng bây giờ thật sự là một cái cớ tốt cho cô.
"Vâng, mama từng nói, ông ngoại rất lợi hại." Tô An Tân đối với ông ngoại vẫn có chút ấn tượng, mà trả lời xong một câu này, cũng không hỏi thêm gì nữa, mà ngoan ngoãn cầm điều khiển ngồi xuống sô pha xem TV.
Tô An Ninh đứng tại chỗ ngồi trung bình tấn một lúc sau, cũng vào phòng tắm rửa mặt.
Bất quá so với với Tô An Tân phải dùng dược liệu, thì cô chỉ cần khơi thông linh lực là được.
Trước đây cô còn không dám dùng, nhưng bây giờ có linh lực mới bổ sung, cô liền có thể tùy tâm sử dụng linh lực, như vậy không chỉ có thể bổ sung linh lực bên ngoài mà còn có thể cùng cơ thể này hòa làm một thể, cũng có thể để cô sử dụng thuận lợi hơn.
Đứng ở dưới nước, tùy ý dùng nước cọ rửa vết bẩn trên người, Tô An Ninh chỉ cảm thấy thoải mái từ trong ra ngoài,
Đợi rửa mặt xong, đứng trước gương, nhìn khuôn mặt bên trong càng thêm tinh xảo mấy phần, hơi có chút kinh ngạc, vì sao cô lại cảm thấy gương mặt bây giờ lại trở lên xinh đẹp hơn rồi?
Tác giả :
An Nhiên Nhất Thế