Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 80: Hôn môi gián tiếp?
Nghe câu hỏi của cô, chẳng lẽ anh không trả lời thì mất lịch sự quá, chỉ còn cách đáp lại như thế này thôi:
- Câu hỏi này tôi hỏi cô thì đúng hơn!
Hoa Vân Phong không thẳng thắn vạch trần làm cô xấu hổ, mà trong giọng nói pha chút âu yếm, trìu mến…
Diệp Tri Thu lúc này mới tự mình nhận ra: Ngốc quá! Sao lại hỏi vậy chứ?... Thôi, anh ấy cũng đâu có trách cô đâu à. Cô nói:
- À, đúng hé! Tôi quên. Hì! Để tôi ăn thử rồi cho anh nhận xét nhe!
Cô đưa miếng bánh mà Hoa Vân Phong mới cắn một góc nhỏ nhét hết vào trong miệng. Miếng bánh quá khổ so với cái miệng nhỏ của cô, nhưng cô cũng có thể cho nó nằm trọn vào trong, cho thấy cô phải cố gắng há miệng thật rộng và đừng nói đến chuyện thục nữ ở đây. Cô nàng cũng không cần chú ý cái bánh đó Hoa Vân Phong đã từng ăn qua mà vô tư thưởng thức nó.
Vừa ngậm miếng bánh trong miệng, nên lời nói phát ra từ cổ họng có phần hàm hồ: “Um… um…" đó là biểu hiện sự cảm thán của cô khi ăn quá ngon.
Nhưng Hoa Vân Phong nghe vào trong tai thì lại khác. Anh cứ ngỡ rằng do ăn quá vội nên cô mới bị nghẹn. Lo lắng làm anh không biết phải làm sao. Anh hỏi để xác định:
- Diệp tiểu thư, cô không sao chứ? Có phải bị nghẹn không?
Vừa nói anh vừa vươn tay mình ra muốn xác nhận tình hình theo cách của anh, vì không nhìn thấy nên không biết biểu hiện của cô lúc này như thế nào rồi…
Diệp Tri Thu thấy anh đưa tay ra thì vội nắm lấy, lắc lắc đầu nhưng chưa nói được câu nào, vì hai hàm răng cô đang bận làm công việc ‘nhai bánh’. Khó khăn lắm mới phát ra được vài tiếng:
- K..hông…ực… s..ao! – Kèm theo là vài tiếng ậc ậc như bị nấc.
Hoa Vân Phong càng nghe càng sốt ruột, suýt chút nữa là anh gọi mẹ vào xem tình hình Diệp Tri Thu rồi. Nhưng Diệp Tri Thu lại liếc thấy cái ly nước đặt kế bên, cô chộp lấy nó, mở nắp và uống vào một hơi ừng ực…
Hoa Vân Phong nghe tiếng mở nắp ly nước và nuốt vào ừng ực đó thì vội đến chân tay luống cuống. Anh sợ khi bị nghẹn mà uống nước rất dễ dẫn đến tắc khí quản…
Anh nói gấp gáp: “Diệp tiểu thư, cô không nên…"
Nhưng tiếc thay vẫn chậm một chút. Ngay lúc đó, Diệp Tri Thu lại ho lên sặc sụa vì uống vội quá mà bị sặc nước thôi.
Tình huống này trùng khớp với tình trạng khi người bị nghẹn mà uống nước vào với ý muốn chữa nấc thì cũng có phản ứng tương tự. Vì nếu trong lúc nghẹn mà uống nước thì sự lên xuống của cuống hầu khó tự chủ được và thế nước vào trong cuống họng tất nhiên sẽ lọt vào khí quản, đồng thời sẽ gây ra ho phản xạ.
Hoa Vân Phong dời khỏi chỗ đang đứng hiện tại, đi vòng qua cái bàn và đưa tay lần tìm chạm vào lưng của Diệp Tri Thu mà vỗ nhẹ giúp cô thuận khí. Hành động này của Hoa Vân Phong làm Diệp Tri Thu không khỏi dâng lên nỗi vui mừng khó tả. Anh đang lo lắng cho cô kìa! Nếu thời gian dừng lại thì tốt quá…
Hoa Vân Phong không nghe tiếng ho của cô nữa, anh mới an tâm hơn. Nhưng biết cô khó chịu thì lòng anh cũng đau lắm… Anh hỏi:
- Cô thấy sao rồi?
Diệp Tri Thu rất muốn hưởng thụ những cử chỉ thân mật như thế này lâu hơn. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của anh, à… mà không biết cô có tự mình đa tình hay không, chứ rõ ràng có chứa đựng vẻ lo lắng thật đó nha! Cô thấy thế lòng dạ làm sao có thể tiếp tục hưởng thụ mà bỏ qua cảm xúc của anh được. Cô không đành lòng đâu… Cho nên Diệp Tri Thu cố gắng kiềm chế lại cơn ho khan khổ sở, nhanh chóng trả lời anh. Cô nói:
- Anh đừng lo, tôi ổn mà. Lúc nãy ăn quá vội, không trả lời anh được… Hì! Còn vừa rồi bị ho là do sặc nước thôi.
Hoa Vân Phong thở ra nhẹ nhõm. Anh bị cô dọa chết khiếp! Nếu không ngại chuyện nam nữ có lễ, nhất định anh sẽ ‘giáo huấn’ cô về cách ăn uống rồi. Nói là chuyện bình thường không ai chú ý đến, nhưng lúc xảy ra chuyện cũng nguy hiểm lắm!
Anh khẽ gật đầu, quay người trở lại ngồi xuống chỗ của mình. Lồng ngực anh vẫn còn đập lên thình thịch.
Diệp Tri Thu nhanh chóng không để bụng chuyện vừa rồi. Cô cầm lên miếng bánh thứ hai, đưa đến trước mặt anh như muốn mời anh ăn như lúc nãy. Cô hoàn toàn vô tư không nghĩ nhiều về hành vi của mình có thể làm người khác cảm thấy hiểu lầm là cô ‘háo sắc’ hay gì hết.
Còn Hoa Vân Phong thì ngược lại. Nơi đây dù gì cũng là tiệm buôn bán. Người qua lại thì đông, vả lại chỗ hai người ngồi cũng không phải trong góc khuất nào cả, nếu người ta thấy được nhất định sẽ có lời đàm tiếu, anh sợ ảnh hưởng đến Diệp Tri Thu… Lần này anh thật sự không chịu thỏa hiệp. Anh nói:
- Diệp tiểu thư, cô ăn đi. Tôi đã ăn sáng rồi, còn rất no. Thật sự ăn không nổi nữa.
Khéo léo từ chối như vậy không làm cô tiểu thư này có bất kì suy nghĩ nào tủi than cả. Cô tin là thật và cười hì hì tiếp tục ăn bánh của mình. Miếng bánh vừa định đưa vào miệng thì tiếng nói của Hoa Vân Phong vang lên.
- Diệp tiểu thư, khi ăn bánh ngọt phải ăn từng miếng nhỏ mới cảm nhận hết được mùi vị của bánh. Miếng bánh dần dần tan trong miệng để cảm nhận được vị ngọt vẫn lưu luyến và phảng phất mãi, đó mới gọi là thưởng thức và cô sẽ nhận thấy sự thú vị so với ăn các món chính…
Diệp Tri Thu nhìn chăm chú Hoa Vân Phong, cô bình thường chỉ biết ăn thôi, nào có nghĩ đến chuyện phải ăn như thế nào. Chẳng phải là cắn, nhai và nuốt thôi sao? Haiz! Xem ra phải thử cách anh nói xem sao, chỉ nghe nói thôi đã thấy thèm ăn rồi đó. Hơn nữa, thường ngày khi ăn cơm, dì Trần cũng hay nhắc nhở cô: “Con gái nên ăn có tướng có nết một chút, nếu không sẽ dọa người ta sợ chạy mất".
Hì! Nhưng cô cứ không thèm để ý. Nay đến lượt Hoa Vân Phong lên tiếng, nhất định phải sửa thôi... Diệp Tri Thu lên tiếng đáp ứng:
- Ờ, tôi hiểu rồi. Hì...
Hoa Vân Phong sủng nịch nhếch lên khóe miệng. Còn cô gái ngây thơ kia thì vui vẻ nhấm nháp từ từ các món bánh thật sự quá ngon lành này! Trong lúc ăn bánh theo cách nói của Hoa Vân Phong, cô nàng chợt nhớ đến một chuyện làm cô lập tức lấy tay che kín miệng mình, động tác nhai cũng ngừng lại… Miếng bánh này là miếng thứ hai, còn miếng thứ nhất Hoa Vân Phong cắn trước một cái rồi mới đến cô triệt để tiêu diệt…
Trời ạ, nói vậy không khác nào cô gián tiếp hôn anh ấy! Bởi vì Mật Mật thường nói, trong tiểu huyết thường hay diễn tả những cảnh hôn nhau rất mặn mà nồng cháy, môi chạm môi và rồi ‘trao đổi nước miếng’…
Khi nghe Mật Mật nói với vẻ mặt say sưa và chờ mong thì Diệp Tri Thu có cảm giác buồn nôn, kinh tởm. Cô nghĩ: Như thế thì mất vệ sinh quá rồi. Tuy cô không phải là người có tính sạch sẽ đến mức khắt khe, nhưng chỉ nghĩ thôi đã phát ngán, còn làm thì… eo ôi, chẳng thích đâu!
Nhưng lần này cô không phải cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm nhận được niềm hạnh phúc khác thường. Cuộc sống của cô từ nhỏ đến giờ đã không xa lạ với từ ‘hạnh phúc’, nhưng hôm nay có lẽ với một phương diện khác, với một đẳng cấp khác, trải nghiệm mới. Cô hạnh phúc trong tình yêu. Thỏa mãn, ngất ngây… Ôi, tình yêu thật là diệu kỳ!
Tất cả các hành động và phản ứng của hai người đều lọt vào tầm mắt của Hà Thúy Bình. Bà tuy luôn bận rộn, nhưng cũng dành thời gian để ngắm nghía quan tâm. Con trai bà có biểu hiện làm bà phải kinh ngạc, không cần nói gì thêm, nhất định bà sắp có con dâu rồi...
Hà Thúy Bình nhân lúc không có khách vào, bà cởi ra cái bao tay, đi đến chỗ của hai người trẻ tuổi kia…
Hà Thúy Bình nói:
- Hai đứa ở lại đây coi tiệm nhe! Mẹ đi đây… À, Tri Thu, lát nữa nhớ ở lại ăn cơm trưa nghe không? Con mà từ chối là dì buồn lắm đó.
Diệp Tri Thu đương nhiên không dám phụ lòng Hà Thúy Bình rồi. Cô gật đầu lia lịa:
- Dạ được, con nhất định sẽ ở thưởng thức món ăn dì Bình nấu. Um… Chắc ngon lắm đây!
Hà Thúy Bình ân cần nói:
- Vậy thì tốt quá…
Diệp Tri Thu cười tươi gật gật đầu, Hà Thúy Bình yên tâm là cô gái này không thể tìm cách chuồn mất rồi. Bà quay sang Hoa Vân Phong nói:
- Vân Phong, mẹ đi chắc về hơi trễ đó. Con nhớ nấu món cari gà để tiếp đãi Tri Thu nghe không? Gà đã làm sạch mẹ để tủ lạnh rồi đó.
Diệp Tri Thu lúc này mới biết thì ra buổi trưa mình nhận lời đến nhà dì Bình dùng cơm là do Hoa Vân Phong nấu. Trời ạ, không có tâm trạng khen anh là người đàn ông đảm đang nữa, lúc này trong đầu cô chỉ quay quẩn một điều: Làm sao lại không nghĩ ra là dì Bình đi đám cưới, đâu có về sớm mà ăn cùng với cô chứ. Ây, không khí bửa ăn sẽ như thế nào đây khi chỉ có cô và anh?
Diệp Tri Thu lại cảm thấy hơi sợ. Cô thật muốn biến thành con đà điểu tìm cái lỗ nào chui vào trốn quá!
Hoa Vân Phong bị mẹ mình dồn vào thế bị động cũng đã quen rồi. Anh có cách để thoát khỏi tình huống khó xử nếu anh muốn. Nhưng trường hợp này anh lại không làm như vậy. Anh đồng ý với Hà Thúy Bình chuyện mời Diệp Tri Thu về nhà và chính mình sẽ nấu cơm đãi khách…
Hoa Vân Phong chỉ hỏi Hà Thúy Bình:
- Mẹ, giờ này còn sớm lắm, sao không đợi gần đến giờ hãy đi?
Hà Thúy Bình bĩu môi, nói chuyện với con trai mà lại nhìn sang Diệp Tri Thu, tìm kiếm sự đồng tình:
- Này, thằng nhóc. Con là con trai, đi đâu cũng đơn giản nhiều lắm. Còn phụ nữ chúng tôi thì phải tốn thời gian một chút. Chẳng lẽ mặc vào bộ đồ, xỏ đôi dép là đi sao? Thật là...
Nói rồi nhìn Diệp Tri Thu ý hỏi có đúng không. Cô gái đương nhiên không dám phật ý của ‘Mẹ chồng tương lai’ nên luôn miệng xác nhận:
- Dạ đúng quá, đúng lắm ạ! Hì.
Điều đương nhiên trong các cuộc biểu quyết, số phiếu của đa số theo lẽ thường là chiếm ưu thế. Nên trong trường hợp này cũng không ngoại lệ, hai ý kiến tán thành của hai người phụ nữ ở đây làm cho Hoa Vân Phong rơi vào tình trạng yếu thế. Anh làm sao còn cái gì để nói nữa đây!
Hà Thúy Bình vui vẻ cười ha ha rời đi. Nơi đây thật sự trở thành lãnh địa riêng của hai người trẻ tuổi. Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đều mang tâm trạng ngượng ngùng. Hai chân dường như chôn cứng ở nơi đó, và cũng không ai lên tiếng nói với đối phương câu nào hết cho đến khi có người đến tiệm mua bánh…
- Câu hỏi này tôi hỏi cô thì đúng hơn!
Hoa Vân Phong không thẳng thắn vạch trần làm cô xấu hổ, mà trong giọng nói pha chút âu yếm, trìu mến…
Diệp Tri Thu lúc này mới tự mình nhận ra: Ngốc quá! Sao lại hỏi vậy chứ?... Thôi, anh ấy cũng đâu có trách cô đâu à. Cô nói:
- À, đúng hé! Tôi quên. Hì! Để tôi ăn thử rồi cho anh nhận xét nhe!
Cô đưa miếng bánh mà Hoa Vân Phong mới cắn một góc nhỏ nhét hết vào trong miệng. Miếng bánh quá khổ so với cái miệng nhỏ của cô, nhưng cô cũng có thể cho nó nằm trọn vào trong, cho thấy cô phải cố gắng há miệng thật rộng và đừng nói đến chuyện thục nữ ở đây. Cô nàng cũng không cần chú ý cái bánh đó Hoa Vân Phong đã từng ăn qua mà vô tư thưởng thức nó.
Vừa ngậm miếng bánh trong miệng, nên lời nói phát ra từ cổ họng có phần hàm hồ: “Um… um…" đó là biểu hiện sự cảm thán của cô khi ăn quá ngon.
Nhưng Hoa Vân Phong nghe vào trong tai thì lại khác. Anh cứ ngỡ rằng do ăn quá vội nên cô mới bị nghẹn. Lo lắng làm anh không biết phải làm sao. Anh hỏi để xác định:
- Diệp tiểu thư, cô không sao chứ? Có phải bị nghẹn không?
Vừa nói anh vừa vươn tay mình ra muốn xác nhận tình hình theo cách của anh, vì không nhìn thấy nên không biết biểu hiện của cô lúc này như thế nào rồi…
Diệp Tri Thu thấy anh đưa tay ra thì vội nắm lấy, lắc lắc đầu nhưng chưa nói được câu nào, vì hai hàm răng cô đang bận làm công việc ‘nhai bánh’. Khó khăn lắm mới phát ra được vài tiếng:
- K..hông…ực… s..ao! – Kèm theo là vài tiếng ậc ậc như bị nấc.
Hoa Vân Phong càng nghe càng sốt ruột, suýt chút nữa là anh gọi mẹ vào xem tình hình Diệp Tri Thu rồi. Nhưng Diệp Tri Thu lại liếc thấy cái ly nước đặt kế bên, cô chộp lấy nó, mở nắp và uống vào một hơi ừng ực…
Hoa Vân Phong nghe tiếng mở nắp ly nước và nuốt vào ừng ực đó thì vội đến chân tay luống cuống. Anh sợ khi bị nghẹn mà uống nước rất dễ dẫn đến tắc khí quản…
Anh nói gấp gáp: “Diệp tiểu thư, cô không nên…"
Nhưng tiếc thay vẫn chậm một chút. Ngay lúc đó, Diệp Tri Thu lại ho lên sặc sụa vì uống vội quá mà bị sặc nước thôi.
Tình huống này trùng khớp với tình trạng khi người bị nghẹn mà uống nước vào với ý muốn chữa nấc thì cũng có phản ứng tương tự. Vì nếu trong lúc nghẹn mà uống nước thì sự lên xuống của cuống hầu khó tự chủ được và thế nước vào trong cuống họng tất nhiên sẽ lọt vào khí quản, đồng thời sẽ gây ra ho phản xạ.
Hoa Vân Phong dời khỏi chỗ đang đứng hiện tại, đi vòng qua cái bàn và đưa tay lần tìm chạm vào lưng của Diệp Tri Thu mà vỗ nhẹ giúp cô thuận khí. Hành động này của Hoa Vân Phong làm Diệp Tri Thu không khỏi dâng lên nỗi vui mừng khó tả. Anh đang lo lắng cho cô kìa! Nếu thời gian dừng lại thì tốt quá…
Hoa Vân Phong không nghe tiếng ho của cô nữa, anh mới an tâm hơn. Nhưng biết cô khó chịu thì lòng anh cũng đau lắm… Anh hỏi:
- Cô thấy sao rồi?
Diệp Tri Thu rất muốn hưởng thụ những cử chỉ thân mật như thế này lâu hơn. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của anh, à… mà không biết cô có tự mình đa tình hay không, chứ rõ ràng có chứa đựng vẻ lo lắng thật đó nha! Cô thấy thế lòng dạ làm sao có thể tiếp tục hưởng thụ mà bỏ qua cảm xúc của anh được. Cô không đành lòng đâu… Cho nên Diệp Tri Thu cố gắng kiềm chế lại cơn ho khan khổ sở, nhanh chóng trả lời anh. Cô nói:
- Anh đừng lo, tôi ổn mà. Lúc nãy ăn quá vội, không trả lời anh được… Hì! Còn vừa rồi bị ho là do sặc nước thôi.
Hoa Vân Phong thở ra nhẹ nhõm. Anh bị cô dọa chết khiếp! Nếu không ngại chuyện nam nữ có lễ, nhất định anh sẽ ‘giáo huấn’ cô về cách ăn uống rồi. Nói là chuyện bình thường không ai chú ý đến, nhưng lúc xảy ra chuyện cũng nguy hiểm lắm!
Anh khẽ gật đầu, quay người trở lại ngồi xuống chỗ của mình. Lồng ngực anh vẫn còn đập lên thình thịch.
Diệp Tri Thu nhanh chóng không để bụng chuyện vừa rồi. Cô cầm lên miếng bánh thứ hai, đưa đến trước mặt anh như muốn mời anh ăn như lúc nãy. Cô hoàn toàn vô tư không nghĩ nhiều về hành vi của mình có thể làm người khác cảm thấy hiểu lầm là cô ‘háo sắc’ hay gì hết.
Còn Hoa Vân Phong thì ngược lại. Nơi đây dù gì cũng là tiệm buôn bán. Người qua lại thì đông, vả lại chỗ hai người ngồi cũng không phải trong góc khuất nào cả, nếu người ta thấy được nhất định sẽ có lời đàm tiếu, anh sợ ảnh hưởng đến Diệp Tri Thu… Lần này anh thật sự không chịu thỏa hiệp. Anh nói:
- Diệp tiểu thư, cô ăn đi. Tôi đã ăn sáng rồi, còn rất no. Thật sự ăn không nổi nữa.
Khéo léo từ chối như vậy không làm cô tiểu thư này có bất kì suy nghĩ nào tủi than cả. Cô tin là thật và cười hì hì tiếp tục ăn bánh của mình. Miếng bánh vừa định đưa vào miệng thì tiếng nói của Hoa Vân Phong vang lên.
- Diệp tiểu thư, khi ăn bánh ngọt phải ăn từng miếng nhỏ mới cảm nhận hết được mùi vị của bánh. Miếng bánh dần dần tan trong miệng để cảm nhận được vị ngọt vẫn lưu luyến và phảng phất mãi, đó mới gọi là thưởng thức và cô sẽ nhận thấy sự thú vị so với ăn các món chính…
Diệp Tri Thu nhìn chăm chú Hoa Vân Phong, cô bình thường chỉ biết ăn thôi, nào có nghĩ đến chuyện phải ăn như thế nào. Chẳng phải là cắn, nhai và nuốt thôi sao? Haiz! Xem ra phải thử cách anh nói xem sao, chỉ nghe nói thôi đã thấy thèm ăn rồi đó. Hơn nữa, thường ngày khi ăn cơm, dì Trần cũng hay nhắc nhở cô: “Con gái nên ăn có tướng có nết một chút, nếu không sẽ dọa người ta sợ chạy mất".
Hì! Nhưng cô cứ không thèm để ý. Nay đến lượt Hoa Vân Phong lên tiếng, nhất định phải sửa thôi... Diệp Tri Thu lên tiếng đáp ứng:
- Ờ, tôi hiểu rồi. Hì...
Hoa Vân Phong sủng nịch nhếch lên khóe miệng. Còn cô gái ngây thơ kia thì vui vẻ nhấm nháp từ từ các món bánh thật sự quá ngon lành này! Trong lúc ăn bánh theo cách nói của Hoa Vân Phong, cô nàng chợt nhớ đến một chuyện làm cô lập tức lấy tay che kín miệng mình, động tác nhai cũng ngừng lại… Miếng bánh này là miếng thứ hai, còn miếng thứ nhất Hoa Vân Phong cắn trước một cái rồi mới đến cô triệt để tiêu diệt…
Trời ạ, nói vậy không khác nào cô gián tiếp hôn anh ấy! Bởi vì Mật Mật thường nói, trong tiểu huyết thường hay diễn tả những cảnh hôn nhau rất mặn mà nồng cháy, môi chạm môi và rồi ‘trao đổi nước miếng’…
Khi nghe Mật Mật nói với vẻ mặt say sưa và chờ mong thì Diệp Tri Thu có cảm giác buồn nôn, kinh tởm. Cô nghĩ: Như thế thì mất vệ sinh quá rồi. Tuy cô không phải là người có tính sạch sẽ đến mức khắt khe, nhưng chỉ nghĩ thôi đã phát ngán, còn làm thì… eo ôi, chẳng thích đâu!
Nhưng lần này cô không phải cảm thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm nhận được niềm hạnh phúc khác thường. Cuộc sống của cô từ nhỏ đến giờ đã không xa lạ với từ ‘hạnh phúc’, nhưng hôm nay có lẽ với một phương diện khác, với một đẳng cấp khác, trải nghiệm mới. Cô hạnh phúc trong tình yêu. Thỏa mãn, ngất ngây… Ôi, tình yêu thật là diệu kỳ!
Tất cả các hành động và phản ứng của hai người đều lọt vào tầm mắt của Hà Thúy Bình. Bà tuy luôn bận rộn, nhưng cũng dành thời gian để ngắm nghía quan tâm. Con trai bà có biểu hiện làm bà phải kinh ngạc, không cần nói gì thêm, nhất định bà sắp có con dâu rồi...
Hà Thúy Bình nhân lúc không có khách vào, bà cởi ra cái bao tay, đi đến chỗ của hai người trẻ tuổi kia…
Hà Thúy Bình nói:
- Hai đứa ở lại đây coi tiệm nhe! Mẹ đi đây… À, Tri Thu, lát nữa nhớ ở lại ăn cơm trưa nghe không? Con mà từ chối là dì buồn lắm đó.
Diệp Tri Thu đương nhiên không dám phụ lòng Hà Thúy Bình rồi. Cô gật đầu lia lịa:
- Dạ được, con nhất định sẽ ở thưởng thức món ăn dì Bình nấu. Um… Chắc ngon lắm đây!
Hà Thúy Bình ân cần nói:
- Vậy thì tốt quá…
Diệp Tri Thu cười tươi gật gật đầu, Hà Thúy Bình yên tâm là cô gái này không thể tìm cách chuồn mất rồi. Bà quay sang Hoa Vân Phong nói:
- Vân Phong, mẹ đi chắc về hơi trễ đó. Con nhớ nấu món cari gà để tiếp đãi Tri Thu nghe không? Gà đã làm sạch mẹ để tủ lạnh rồi đó.
Diệp Tri Thu lúc này mới biết thì ra buổi trưa mình nhận lời đến nhà dì Bình dùng cơm là do Hoa Vân Phong nấu. Trời ạ, không có tâm trạng khen anh là người đàn ông đảm đang nữa, lúc này trong đầu cô chỉ quay quẩn một điều: Làm sao lại không nghĩ ra là dì Bình đi đám cưới, đâu có về sớm mà ăn cùng với cô chứ. Ây, không khí bửa ăn sẽ như thế nào đây khi chỉ có cô và anh?
Diệp Tri Thu lại cảm thấy hơi sợ. Cô thật muốn biến thành con đà điểu tìm cái lỗ nào chui vào trốn quá!
Hoa Vân Phong bị mẹ mình dồn vào thế bị động cũng đã quen rồi. Anh có cách để thoát khỏi tình huống khó xử nếu anh muốn. Nhưng trường hợp này anh lại không làm như vậy. Anh đồng ý với Hà Thúy Bình chuyện mời Diệp Tri Thu về nhà và chính mình sẽ nấu cơm đãi khách…
Hoa Vân Phong chỉ hỏi Hà Thúy Bình:
- Mẹ, giờ này còn sớm lắm, sao không đợi gần đến giờ hãy đi?
Hà Thúy Bình bĩu môi, nói chuyện với con trai mà lại nhìn sang Diệp Tri Thu, tìm kiếm sự đồng tình:
- Này, thằng nhóc. Con là con trai, đi đâu cũng đơn giản nhiều lắm. Còn phụ nữ chúng tôi thì phải tốn thời gian một chút. Chẳng lẽ mặc vào bộ đồ, xỏ đôi dép là đi sao? Thật là...
Nói rồi nhìn Diệp Tri Thu ý hỏi có đúng không. Cô gái đương nhiên không dám phật ý của ‘Mẹ chồng tương lai’ nên luôn miệng xác nhận:
- Dạ đúng quá, đúng lắm ạ! Hì.
Điều đương nhiên trong các cuộc biểu quyết, số phiếu của đa số theo lẽ thường là chiếm ưu thế. Nên trong trường hợp này cũng không ngoại lệ, hai ý kiến tán thành của hai người phụ nữ ở đây làm cho Hoa Vân Phong rơi vào tình trạng yếu thế. Anh làm sao còn cái gì để nói nữa đây!
Hà Thúy Bình vui vẻ cười ha ha rời đi. Nơi đây thật sự trở thành lãnh địa riêng của hai người trẻ tuổi. Diệp Tri Thu và Hoa Vân Phong đều mang tâm trạng ngượng ngùng. Hai chân dường như chôn cứng ở nơi đó, và cũng không ai lên tiếng nói với đối phương câu nào hết cho đến khi có người đến tiệm mua bánh…
Tác giả :
Ngọc Diệp