Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 5: Đồng ‘mộng’ tương liên
Khác với cảnh chiều rực rỡ ráng vàng cùng to nhỏ vầng mây lơ lửng như những hòn lửa đỏ lãng đãng ngự trị cả bầu trời. Thì lúc này đây, về đêm, cảnh thành phố D mới xứng danh là kỳ quan mơ ước.
Màn đêm buông xuống bao trùm cả thành phố không phải không khí ảm đạm ngột ngạt, không phải mọi nhà đều cửa đóng then cài nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Mà ngược lại, thành phố D nhộn nhịp hẳn lên. Trong cảnh tưng bừng của các hoạt động ăn uống vui chơi, nếu được tản bộ để cảm nhận trọn vẹn nét thơ mộng với tiết trời se se lạnh của phố đêm thì lãng mạn biết là bao.
Cả phố lên đèn, rực rỡ sắc màu, nhìn xa xa như những bông hoa hào quang khoe sắc, kết thành dải cầu vòng lung linh mới thấy được sự kỳ công của con người đã kiến tạo một nơi tuyệt vời như vậy, trong đời, nếu nghe nói đến thành phố D mà chưa một lần đặt chân lên mãnh thổ địa này, chắc hẳn là niềm nuối tiếc to lớn lắm đây!
Diệp Tri Thu lại một lần nữa cảm thấy may mắn, khi mình sinh ra đã được ban ân huệ to lớn như vậy sống trong khu vườn cổ tích như nàng công chúa thực thụ. Cô cảm thấy, Thượng đế như gom góp ngàn sao để rồi rải đều xuống thành phố này, lúc này đây, mĩ lệ thật sự.
Chú Trần lái xe chở Diệp Tri Thu về biệt thự.
Dì Trần – vợ chú ra cửa tiếp đón: “Tiểu thư nhỏ, cô đi đến giờ mới về, buổi trưa lão Trần nói cô đi quán Rainy chờ bạn, giờ đó không ăn trưa mà uống café là không tốt dạ dày đâu…." Thở dài dì Trần nói tiếp “Dì trách ông ta, ông ta nói tiểu thuê nhỏ hiểu chuyện mà, không cần tôi lãi nhãi, tiểu thư nhỏ, cô xem, …" liếc xéo chú Trần một cái “À, rồi cô có ăn uống gì chưa, hay vào đây dì Trần nấu món ngon cho cô nhé!"
Di Trần luôn là như vậy, từ nhỏ Diệp Tri Thu đã quen với ngữ khí này của dì. Vẫn luôn trách móc chú Trần không tốt này, không tốt kia, nhưng tâm địa tốt lắm, ngược lại là lo lắng mới thốt ra như vậy, ‘khẩu thị tâm phi’. Còn nữa, dì Trần thân thiết như mẹ ruột của Diệp Tri Thu, chăm sóc từng tí, tâm sự chuyện con gái mới lớn. Nên cùng với sự trưởng thành trong sự vắng bóng của mẹ, Diệp Tri Thu không ngỡ ngàng khi đối mặt với những bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời.
- “Dì xinh đẹp của con ơi, không có gì đâu, con lớn rồi mà. Mười tám tuổi còn có người làm nên sự nghiệp rồi nữa là, con đâu tệ tới nỗi đói không biết ăn cơm…." – Diệp Tri Thu ôm vai dì Trần xoa xoa vài cái, tỏ vẻ mình đã là người lớn, không cần lo lắng tỉ mỉ vậy đâu.
Cũng đúng, xem này Diệp Tri Thu đứng cao hơn dì Trần một cái đầu, khi ôm dì phải khom lưng xuống một chút. Phải nói dáng người Diệp Tri Thu tốt lắm, thoạt nhìn mỏng manh nhỏ nhắn nhưng chiều cao đã đến 1m68, tuy không phải là cao nhất, nhưng so với thể trạng trung bình của các cô gái khác đã là chiều cao mơ ước rồi.
Dì Trần cười dài “Con bé này, mở miệng ra là chọc người khác vui, đi một câu ‘dì xinh đẹp’, lại một câu ‘dì khéo tay’, ‘dì là số một’…haiz…bởi vậy, vắng con một phút là dì thấy mình già thêm mấy chục tuổi hà!" khẽ vuốt mái tóc thật dài, dày và đen mượt như suối nguồn mùa thu của Diệp Tri Thu, dì Trần âu yếm nói lời yêu thương.
Nhớ ra điều gì, hình như mình đang trách móc lão Trần mà, lại bị tiểu Thu làm mất phương hướng vui quá lại quên mất, quay sang tìm kiếm chú Trần định nói tiếp, chỉ thấy bóng lưng chú lẻn sau cánh cửa gara để xe ẩn vào trong vườn hoa mất hút.
Dì Trần tức giận muốn giậm chân “Này lão Trần, nói ông đó, trốn không khỏi đâu,…"
Diệp Tri Thu cười lúm đồng tiền, lôi kéo dì Trần vào phòng khách, lễ phép: “Dì Trần, thôi được rồi. Dì tìm chú Trần đi nhé, con lên lầu đây, hai người tiếp tục ‘tâm tình’ thôi!"
Nói rồi thân hình nhanh nhẹn vút lên từng bậc thang lầu, bỏ lại dì Trần đứng ngơ ngác, là sao đây?
Diệp Tri Thu trước giờ đều xưng hô là dì Trần, chú Trần; mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng Diệp Tri Thu không kêu dì Trần là thím.
Bởi lẽ, dì Trần lớn lên cùng mẹ cô như chị em ruột, thân thiết như người dì thân tình, nên Diệp Tri Thu không cần phân biệt cách hô gọi đúng quy tắc, cứ thế quen miệng từ nhỏ đến giờ.
Mọi người cũng yêu thương mà không cần sửa lại, dù sao đều là người một nhà mà cô yêu quý nhất.
Vào phòng của mình, không gian tuy không nhỏ nhưng nói là căn cứ bí mật riêng tư của Diệp Tri Thu. Vừa đóng cửa phòng lại cô mở toang cửa sổ, đứng ngắm xa xa ẩn hiện từng dẫy ánh đèn điện mờ ảo.
Nhắm mặt lại, hô hấp một hơi thật sâu thoang thoảng trong không khí mùi hoa oải hương thơm ngát, nhanh chóng mở mắt ra, quay người lại, nhắm thẳng hướng phòng tắm, đi tắm thôi.
Sau khi tắm xong, Diệp Tri Thu đến bên giường, dùng tốc dộ nhanh nhất thả mình xuống giường một cách không trọng lực, giường nệm thật mềm, thật thoải mái.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Tri Thu lấy máy tính xách tay, mở ra Facebook, kiểm tra tin nhắn của bạn bè.
Có rất nhiều lời nhắn lại, thời đai này, gọi điện thoại có lẽ không còn thông dụng lắm đối với giới trẻ, mà thay vào đó là Chat Facebook, Zalo, yahoo…! Hầu như lúc nào cũng online 24/24. Gây nghiện!
Nói đến thật vui, nhìn nhiều dòng tin nhắn chưa đọc cũng biết, các bạn của cô cũng đang trong quá trình nhập học thôi, còn hỏi thăm chuyện chuẩn bị đến trường ngày mai của cô.
Tốt nghiệp Phổ thông, mỗi người chọn trường thi vào đại học, có đậu có rớt, có gần có xa, cho nên ngày vào trường cũng theo quy định từng đơn vị, không đồng nhất một dạng.
Thông thả lướt trên màn hình, trong đó có rất nhiều những chàng trai học chung đã từng theo đuổi cô. Nói ra thực phiền, như hành động không mệt mỏi, ngày này cũng hoa, không hoa thì quà, thư tình chia cho Mật Mật gấp máy bay chơi còn không hết… lại nhắc đến cũng chẳng có gì đặc biệt nên cô mới không thích.
Trả lời tin nhắn đơn sơ nhưng không kém phần lịch sự, dù gì cũng phải duy trì quan hệ giữa người với người, không thể quá kiêu ngạo mà cô lập bản thân mình rồi sẽ thấy cô đơn lắm, điều mà Diệp Tri Thu sợ nhất là đây.
Xong rồi, cô kiểm tra đến phần bảng tin. Xem, các bạn của cô tin quái chưa này. Nào là ảnh chụp trường, chụp lớp, ảnh chụp chung với bạn học mới, với anh chị khóa trên. Rồi không thiếu ảnh “tự sướng" thảm họa nữa! Thật vui.
Tâm trạng vốn nao nao, bây giờ xem xong phần chia sẻ này. Diệp Tri Thu lại mong sao cho chớp mắt một cái ngày mai sẽ đến thật nhanh.
Nhưng cô không biết, mình đơn giản chỉ là chờ đợi ngày tựu trường này thôi sao, hay có một sợi dây vô hình nào đó đã đem cô trói buộc lên rồi, chờ ngày mai sẽ có điều bất ngờ hơn chờ đợi. Điều đó Diệp Tri Thu hoàn toàn không biết, cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến, chỉ do số mệnh đã an bày.
---------------
Ở trong một căn phòng nhỏ trong ngõ sâu chìm giữa phố thị xa hoa, hình ảnh thật tương phản, một thân hình cao lớn ẩn mình trong góc tối; hay nói đúng hơn, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối. Cả dáng người mờ ảo không rõ, toàn thân như phát ra khí chất âm u, lãnh lẽo, có vẻ đơn bạc thoát tục giữa phù phiếm tục tằng của trần thế.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong tay anh rung động, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm cao vút, gấp gáp “Phong ca, anh lại tự mình đi thành phố D sao? Sao không đợi em xong việc đi cùng anh?"
Giọng nói tràn ngập sự lo lắng nhưng đã cố kiềm chế. Anh biết huynh đệ tốt với mình, nhưng tính anh không thích điều đó. Không phải lần đầu tiên, cũng không phải anh chưa chịu qua khổ sở…haiz!
Trời ạ, anh không còn là trẻ con, lo à, ngược lại thì đúng hơn. “Nói nhảm! Gặp lại sau, treo!!!" tút…tút..tút…
Nói xong không để đối phương kịp phản ứng, anh tắt điện thoại. Đầu bên kia Phùng Kiến Quân nhìn điện thoại trăn trối. Phong ca, anh cũng thật keo kiệt, lần nào cũng nói một câu rồi thôi, sợ tốn tiền điện thoại à!
Sau khi tắt điện thoại, anh chậm rãi đi đến bên giường, nằm ngửa ra sau, đầu gối lên hai bàn tay bắt chéo.
Lại không âm thanh, không tiếng động, bóng tối dày đặc như con thú khổng lồ bao trùm lấy anh. Im lặng, bình yên làm cho người ta muốn ngủ. Nhưng chẳng hiểu sao vẫn tĩnh táo lạ thường.
Màn đêm âm u, không thấy rõ diện mạo ấy, nhưng sao nồng đậm mùi vị tang thương, mất mát, u buồn.
Màn đêm buông xuống bao trùm cả thành phố không phải không khí ảm đạm ngột ngạt, không phải mọi nhà đều cửa đóng then cài nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Mà ngược lại, thành phố D nhộn nhịp hẳn lên. Trong cảnh tưng bừng của các hoạt động ăn uống vui chơi, nếu được tản bộ để cảm nhận trọn vẹn nét thơ mộng với tiết trời se se lạnh của phố đêm thì lãng mạn biết là bao.
Cả phố lên đèn, rực rỡ sắc màu, nhìn xa xa như những bông hoa hào quang khoe sắc, kết thành dải cầu vòng lung linh mới thấy được sự kỳ công của con người đã kiến tạo một nơi tuyệt vời như vậy, trong đời, nếu nghe nói đến thành phố D mà chưa một lần đặt chân lên mãnh thổ địa này, chắc hẳn là niềm nuối tiếc to lớn lắm đây!
Diệp Tri Thu lại một lần nữa cảm thấy may mắn, khi mình sinh ra đã được ban ân huệ to lớn như vậy sống trong khu vườn cổ tích như nàng công chúa thực thụ. Cô cảm thấy, Thượng đế như gom góp ngàn sao để rồi rải đều xuống thành phố này, lúc này đây, mĩ lệ thật sự.
Chú Trần lái xe chở Diệp Tri Thu về biệt thự.
Dì Trần – vợ chú ra cửa tiếp đón: “Tiểu thư nhỏ, cô đi đến giờ mới về, buổi trưa lão Trần nói cô đi quán Rainy chờ bạn, giờ đó không ăn trưa mà uống café là không tốt dạ dày đâu…." Thở dài dì Trần nói tiếp “Dì trách ông ta, ông ta nói tiểu thuê nhỏ hiểu chuyện mà, không cần tôi lãi nhãi, tiểu thư nhỏ, cô xem, …" liếc xéo chú Trần một cái “À, rồi cô có ăn uống gì chưa, hay vào đây dì Trần nấu món ngon cho cô nhé!"
Di Trần luôn là như vậy, từ nhỏ Diệp Tri Thu đã quen với ngữ khí này của dì. Vẫn luôn trách móc chú Trần không tốt này, không tốt kia, nhưng tâm địa tốt lắm, ngược lại là lo lắng mới thốt ra như vậy, ‘khẩu thị tâm phi’. Còn nữa, dì Trần thân thiết như mẹ ruột của Diệp Tri Thu, chăm sóc từng tí, tâm sự chuyện con gái mới lớn. Nên cùng với sự trưởng thành trong sự vắng bóng của mẹ, Diệp Tri Thu không ngỡ ngàng khi đối mặt với những bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời.
- “Dì xinh đẹp của con ơi, không có gì đâu, con lớn rồi mà. Mười tám tuổi còn có người làm nên sự nghiệp rồi nữa là, con đâu tệ tới nỗi đói không biết ăn cơm…." – Diệp Tri Thu ôm vai dì Trần xoa xoa vài cái, tỏ vẻ mình đã là người lớn, không cần lo lắng tỉ mỉ vậy đâu.
Cũng đúng, xem này Diệp Tri Thu đứng cao hơn dì Trần một cái đầu, khi ôm dì phải khom lưng xuống một chút. Phải nói dáng người Diệp Tri Thu tốt lắm, thoạt nhìn mỏng manh nhỏ nhắn nhưng chiều cao đã đến 1m68, tuy không phải là cao nhất, nhưng so với thể trạng trung bình của các cô gái khác đã là chiều cao mơ ước rồi.
Dì Trần cười dài “Con bé này, mở miệng ra là chọc người khác vui, đi một câu ‘dì xinh đẹp’, lại một câu ‘dì khéo tay’, ‘dì là số một’…haiz…bởi vậy, vắng con một phút là dì thấy mình già thêm mấy chục tuổi hà!" khẽ vuốt mái tóc thật dài, dày và đen mượt như suối nguồn mùa thu của Diệp Tri Thu, dì Trần âu yếm nói lời yêu thương.
Nhớ ra điều gì, hình như mình đang trách móc lão Trần mà, lại bị tiểu Thu làm mất phương hướng vui quá lại quên mất, quay sang tìm kiếm chú Trần định nói tiếp, chỉ thấy bóng lưng chú lẻn sau cánh cửa gara để xe ẩn vào trong vườn hoa mất hút.
Dì Trần tức giận muốn giậm chân “Này lão Trần, nói ông đó, trốn không khỏi đâu,…"
Diệp Tri Thu cười lúm đồng tiền, lôi kéo dì Trần vào phòng khách, lễ phép: “Dì Trần, thôi được rồi. Dì tìm chú Trần đi nhé, con lên lầu đây, hai người tiếp tục ‘tâm tình’ thôi!"
Nói rồi thân hình nhanh nhẹn vút lên từng bậc thang lầu, bỏ lại dì Trần đứng ngơ ngác, là sao đây?
Diệp Tri Thu trước giờ đều xưng hô là dì Trần, chú Trần; mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng Diệp Tri Thu không kêu dì Trần là thím.
Bởi lẽ, dì Trần lớn lên cùng mẹ cô như chị em ruột, thân thiết như người dì thân tình, nên Diệp Tri Thu không cần phân biệt cách hô gọi đúng quy tắc, cứ thế quen miệng từ nhỏ đến giờ.
Mọi người cũng yêu thương mà không cần sửa lại, dù sao đều là người một nhà mà cô yêu quý nhất.
Vào phòng của mình, không gian tuy không nhỏ nhưng nói là căn cứ bí mật riêng tư của Diệp Tri Thu. Vừa đóng cửa phòng lại cô mở toang cửa sổ, đứng ngắm xa xa ẩn hiện từng dẫy ánh đèn điện mờ ảo.
Nhắm mặt lại, hô hấp một hơi thật sâu thoang thoảng trong không khí mùi hoa oải hương thơm ngát, nhanh chóng mở mắt ra, quay người lại, nhắm thẳng hướng phòng tắm, đi tắm thôi.
Sau khi tắm xong, Diệp Tri Thu đến bên giường, dùng tốc dộ nhanh nhất thả mình xuống giường một cách không trọng lực, giường nệm thật mềm, thật thoải mái.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Tri Thu lấy máy tính xách tay, mở ra Facebook, kiểm tra tin nhắn của bạn bè.
Có rất nhiều lời nhắn lại, thời đai này, gọi điện thoại có lẽ không còn thông dụng lắm đối với giới trẻ, mà thay vào đó là Chat Facebook, Zalo, yahoo…! Hầu như lúc nào cũng online 24/24. Gây nghiện!
Nói đến thật vui, nhìn nhiều dòng tin nhắn chưa đọc cũng biết, các bạn của cô cũng đang trong quá trình nhập học thôi, còn hỏi thăm chuyện chuẩn bị đến trường ngày mai của cô.
Tốt nghiệp Phổ thông, mỗi người chọn trường thi vào đại học, có đậu có rớt, có gần có xa, cho nên ngày vào trường cũng theo quy định từng đơn vị, không đồng nhất một dạng.
Thông thả lướt trên màn hình, trong đó có rất nhiều những chàng trai học chung đã từng theo đuổi cô. Nói ra thực phiền, như hành động không mệt mỏi, ngày này cũng hoa, không hoa thì quà, thư tình chia cho Mật Mật gấp máy bay chơi còn không hết… lại nhắc đến cũng chẳng có gì đặc biệt nên cô mới không thích.
Trả lời tin nhắn đơn sơ nhưng không kém phần lịch sự, dù gì cũng phải duy trì quan hệ giữa người với người, không thể quá kiêu ngạo mà cô lập bản thân mình rồi sẽ thấy cô đơn lắm, điều mà Diệp Tri Thu sợ nhất là đây.
Xong rồi, cô kiểm tra đến phần bảng tin. Xem, các bạn của cô tin quái chưa này. Nào là ảnh chụp trường, chụp lớp, ảnh chụp chung với bạn học mới, với anh chị khóa trên. Rồi không thiếu ảnh “tự sướng" thảm họa nữa! Thật vui.
Tâm trạng vốn nao nao, bây giờ xem xong phần chia sẻ này. Diệp Tri Thu lại mong sao cho chớp mắt một cái ngày mai sẽ đến thật nhanh.
Nhưng cô không biết, mình đơn giản chỉ là chờ đợi ngày tựu trường này thôi sao, hay có một sợi dây vô hình nào đó đã đem cô trói buộc lên rồi, chờ ngày mai sẽ có điều bất ngờ hơn chờ đợi. Điều đó Diệp Tri Thu hoàn toàn không biết, cũng chưa bao giờ suy nghĩ đến, chỉ do số mệnh đã an bày.
---------------
Ở trong một căn phòng nhỏ trong ngõ sâu chìm giữa phố thị xa hoa, hình ảnh thật tương phản, một thân hình cao lớn ẩn mình trong góc tối; hay nói đúng hơn, cả căn phòng đều chìm trong bóng tối. Cả dáng người mờ ảo không rõ, toàn thân như phát ra khí chất âm u, lãnh lẽo, có vẻ đơn bạc thoát tục giữa phù phiếm tục tằng của trần thế.
Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong tay anh rung động, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm cao vút, gấp gáp “Phong ca, anh lại tự mình đi thành phố D sao? Sao không đợi em xong việc đi cùng anh?"
Giọng nói tràn ngập sự lo lắng nhưng đã cố kiềm chế. Anh biết huynh đệ tốt với mình, nhưng tính anh không thích điều đó. Không phải lần đầu tiên, cũng không phải anh chưa chịu qua khổ sở…haiz!
Trời ạ, anh không còn là trẻ con, lo à, ngược lại thì đúng hơn. “Nói nhảm! Gặp lại sau, treo!!!" tút…tút..tút…
Nói xong không để đối phương kịp phản ứng, anh tắt điện thoại. Đầu bên kia Phùng Kiến Quân nhìn điện thoại trăn trối. Phong ca, anh cũng thật keo kiệt, lần nào cũng nói một câu rồi thôi, sợ tốn tiền điện thoại à!
Sau khi tắt điện thoại, anh chậm rãi đi đến bên giường, nằm ngửa ra sau, đầu gối lên hai bàn tay bắt chéo.
Lại không âm thanh, không tiếng động, bóng tối dày đặc như con thú khổng lồ bao trùm lấy anh. Im lặng, bình yên làm cho người ta muốn ngủ. Nhưng chẳng hiểu sao vẫn tĩnh táo lạ thường.
Màn đêm âm u, không thấy rõ diện mạo ấy, nhưng sao nồng đậm mùi vị tang thương, mất mát, u buồn.
Tác giả :
Ngọc Diệp