Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 195: Ly biệt
Diệp Tri Thu hay được tin tức bàng hoàng này khi đến nơi thì xác chết của Diệp Hoài Sơn đã bắt đầu cứng lại rồi. Cô tung cửa mà vào, đụng phải Hoa Vân Phong cũng không chú ý tới anh. Cô quỳ thụp bên giường mà khóc nức nở:
- Ba....
Chỉ một tiếng kêu như thế đã làm người nghe đau thấu ruột gan. Hoa Vân Phong tiến lên an ủi cô, vừa đụng phải đầu vai thì đã bị cô vùng vằng hất tay ra. Anh chỉ đành đứng thẳng phía sau đó, áo sơ mi trắng của anh thấm ướt vết máu đã khô khốc lại từ lâu, anh cũng không thay nó ra.
Đứng đấy bên cô, nghe tiếng khóc của cô mà không đến gần bên cô được. Hoa Vân Phong cảm thấy bản thân mình rất bất lực. Anh không phải thần tiên, không thể nào suy đoán hết mọi rủi ro, cũng không thể nào xoay chuyển được tình huống xấu đã xảy ra.
Yêu cô, suy nghĩ vì cô rất nhiều nên anh cảm thấy bản thân mình rất thất bại. Nếu như lúc đó Diệp Hoài Sơn một mình đi ra ngoài mà không mang theo anh, có lẽ sẽ không chậm lại hành trình... có lẽ sẽ không đến nỗi mất mạng! Và còn nếu như anh có thể trông thấy như người bình thường, thì viên đạn đó có lẽ sẽ không lấy mạng Diệp Hoài Sơn.
Rất nhiều cái "có lẽ" xoay quanh trong đầu Hoa Vân Phong. Anh bị chính những suy nghĩ của mình làm cho đau đầu vô cùng. Còn Diệp Tri Thu khóc mệt rồi thì ngồi lẵng lặng bên giường, gục đầu vào bàn tay đã cứng ngắt của ba mình mà thút thít. Hoa Vân Phong một lần nữa tiến lên chạm vào đầu vai cô. Lần này cô nàng không có bất kỳ hành động bất thường nào. Anh biết, những lời an ủi sáo rỗng cũng thêm phiền lòng mà thôi, cho nên anh cũng cùng cô im lặng.
Anh ngồi hẳn xuống sàn nhà, vòng hai tay ôm cô vào lòng, để đầu mình áp sát vào phía sau cổ của cô, đó là hành động an ủi của anh. Ai ngờ, Diệp Tri Thu lại mở miệng nói chuyện, tiếng nói khô khốc:
- Là ai báo cảnh sát?
Diệp Tri Thu khi hay tin ba mình bị bắn, trong đầu cô cũng xoay chuyển không ngừng. Vừa lo sợ, vừa rối loạn, vừa cố gắng nghĩ ra vì sao cảnh sát biết được ba cô ở nơi đó. Rõ ràng cô chỉ nói cho một mình Hoa Vân Phong biết, không lý nào nhanh như vậy cảnh sát đã tự truy tung ra được. Chỉ còn một khả năng, có người tố giác. Mà là ai đâu? Là anh sao? Cô tin tưởng anh như vậy, cớ gì anh đối xử với cô tàn nhẫn thế? Diệp Tri Thu cố loại bỏ suy nghĩ làm lòng dạ cô thêm rối ren đó ra khỏi đầu, hiện tại bình tĩnh lại một chút, cô mới hỏi anh xác nhận tình huống. Chỉ cần anh nói không phải là anh, cô nhất định sẽ tin theo vô điều kiện.
Nhưng mà câu hỏi ra khỏi miệng lâu như vậy mà anh vẫn không đáp lại cô. Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoa Vân Phong thật sự không thể trả lời. Vốn dĩ anh có thể quang minh chính đại nói với cô là mình không làm chuyện đó, nhưng mà làm sao đây, anh không thể tố cáo một người khác, người này đối với anh rất quan trọng.
Diệp Tri Thu đợi mãi, trong phòng yên ắng lạ thường, tiếng hít thở của hai người vang vọng nghe rất rõ ràng. Cô cựa mình quay sang nhìn anh, lúc này anh nhắm mắt lại, vẻ mặt dường như đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Trong tình huống nào thì cô còn có bình tĩnh hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiện tại không thể, tâm tình rối loạn, nỗi đau mất cha còn đó, cô không thể bình tĩnh được đâu.
Diệp Tri Thu hung hăng đẩy anh ra, anh không kịp phòng bị đã ngã ngồi trên sàn, cô cười mà nước mắt vẫn ràn rụa. Tại sao vậy? Anh giết chết ba tôi, anh cũng giết chết tình yêu của chúng ta. Anh vui không? Anh báo được thù cho ba anh rồi đó...
Nghĩ trong lòng là thế nhưng cô không nói ra bằng lời, cô đứng dậy, chân đã tê cứng cả rồi, bưóc đi mà giống như không phải chân của mình vậy. Cô không quan tâm phía sau Hoa Vân Phong vẫn gọi tên cô. Cô không để ý anh dùng cách nào đuổi kịp theo cô ra đến tận cửa thang máy cuối hành lang, trong quá trình đó có từng vấp ngã hay không, cô không tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như vậy. Cô thờ thẫn bước đi mà không hề lưu luyến. Bên dưới lầu có xe đợi sẵn, cô dường như theo quán tính ngồi vào đấy. Vành mắt đã khô oánh nước mắt, trong lòng vẫn đang nhỏ lệ khóc thương đấy thôi. Cô về nhà, biết cô an toàn, Hoa Vân Phong mới xoay người phân phó chuyện hậu sự.
Dì Trần hôm ấy cũng đến kịp, dù sao Diệp Hoài Sơn cũng đang là tội phạm nên thủ tục rất phức tạp. Hoa Vân Phong đều đứng ra xử lý.
Diệp Tri Thu từ hôm đó trở đi đều không nói với anh một lời, biết cô đang ở đâu đó gần đây mà cũng không thể nói chuyện với nhau, anh cảm giác như cách xa ngàn thế kỉ.
Một mình anh xử lý rất nhiều công sự, đâu phải lo cho hậu sự Diệp Hoài Sơn là xong, anh còn nhận được lệnh phối hợp điều tra với bên cảnh sát vì có mặt lúc tội phạm tử vong. Rồi còn phải đối mặt với giới truyền thông phản hồi cho họ biết lý do vì sao hôn lễ tạm hoãn lại. Ngày đi đến tối muộn mới về nhà, những chuyện ấy cũng không ai biết được, anh cũng không hé răng nhiều lời với bất kỳ ai.
Sau một ngày hoàn tất hậu sự, cả người phong trần mệt mỏi trở về nhà, anh phát hiện Diệp Tri Thu thu dọn đồ đạc, cô định đi đâu vào giờ này?
Anh ngăn ở cửa, nhẹ giọng hỏi cô:
- Tối thế này em định đi đâu?
Diệp Tri Thu không nhìn anh, cô đáp rất ngắn gọn:
- Về nhà.
Cô nói về nhà? Ngôi nhà này không phải nhà của cô sao? Hay cô đã không xem nó là nhà của cô nữa rồi?
Đầu bỗng nhiên đau đớn, anh nhíu mày, tay ấn huyệt thái dương. Vẫn nói với ngữ khí từ tốn, anh chưa bao giờ phát giận với cô:
- Tối rồi em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi.
Diệp Tri Thu châm chọc:
- Đưa đi? Anh có thể tự lái xe đưa tôi đi? Không thể đúng không? Vậy thì tôi tự đi một mình, anh ngăn cản làm gì?
Hoa Vân Phong vẫn đứng đó như một pho tượng. Mắt anh trở nên ảm đạm trong đêm tối, dù được đèn đuốc chiếu vào vẫn không làm cho nó có sinh khí, cũng chính vì vậy mà trông đôi mắt không có sức sống kia lại dường như cất chứa nhiều nỗi đau thầm kín. Anh nói chuyện giọng thật trầm:
- Thôi được, anh gọi cho tài xế đưa em đi.
Anh quay ra ngoài, nhìn bóng lưng cô đơn kia làm cho lòng cô đau đớn. Cô biết mình quá đáng với anh, cô chỉ trách rằng tại sao anh không biện minh cho mình. Diệp Tri Thu nhìn thấy anh thì đồng thời cũng nhớ đến người cha đã mất. Cô không trách anh vì sao không bảo vệ được ba cô. Cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh không làm chuyện tố giác đó. Thế nhưng dường như mọi sự vô lý không thể giải thích được lúc này là cô không muốn nhìn thấy anh. Phải chăng hôn lễ của hai người là căn nguyên của sự việc. Hay nói đúng hơn, từ ban đầu yêu nhau đã là sai lầm? Nếu cô không cho ba biết mình sẽ kết hôn thì ông đã không trốn ra ngoài, để rồi gặp phải tai ương. Hôn lễ trở thành tang lễ, cô cần bình tĩnh một thời gian. Cũng dễ hiểu cho cô thôi, tâm trạng lúc này không gì tả được. Ai rơi vào hoàn cảnh mât đi người thân yêu duy nhất của mình mà còn bình tĩnh nổi không? Khi ấy con người không còn phân biệt đúng sai, có chăng chỉ là bộc lộ phần biểu hiện theo bản năng nguyên thuỷ nhất của họ. Giận hờn, cáu gắt, than trời trách đất, chìm trong đau thương thậm chí tuyệt vọng.
Hoa Vân Phong hiểu rằng, trong giai đoạn này cô cần thời gian bình tĩnh lại. Có lẽ không thấy mặt anh, cô sẽ bớt nhớ lại chuyện đau lòng. Rời đi nơi đau thương này một thời gian cũng tốt. Ở thành phố Đ không khí trong lành, là nơi tốt nhất để điều trị vết thương lòng.
Xe nhanh chóng được lái đến, dì Trần cũng cũng ra theo cô. Diệp Tri Thu vẫn lặng lẽ đi vào trong xe ngồi yên. Dì Trần nhìn cô, rồi lại nhìn Hoa Vân Phong, dì thở dài đi đến chỗ anh đứng. Dì vỗ vai an ủi:
- Thôi con, yên tâm đi, dì sẽ lo lắng cho con bé. Tính tình nó là vậy, hễ gặp chuyện buồn là im thinh thích không nói chuyện với ai...
Hoa Vân Phong nói:
- Cô ấy đang hối hận.
Đúng vậy, Diệp Tri Thu đang hối hận. Cô đã loáng thoáng hình thành ý nghĩ trong đầu cho rằng yêu anh là sai lầm. Không phải tình yêu cô không đủ lớn. Hai người đã cùng trải qua biết bao khó khăn mới nắm tay nhau cùng dự định trở thành bạn đường trăm năm. Thế nhưng con người không ai là hoàn hảo, có khi con tim cũng thật yếu đuối, khi gặp khó khăn thường đổ lỗi cho số phận. Mà số trời đã định hai người quen nhau, yêu nhau rồi lại không được ở bên nhau. Cứ xoay tròn trong cái vòng lẫn quẫn ấy, nếu không đủ kiên định, con người dễ dàng buông xuôi mặc dòng đời xô đẩy, lại còn trách sao trong quá khứ ta lại lựa chọn sai lầm như vậy!
Dì Trần lắc đầu:
- Đừng suy nghĩ nhiều, tại nó nghĩ chưa thông, tính nó giống ba nó, cho mình đúng thì ai nói cũng không nghe. Từ từ nó cũng sẽ nghĩ lại mà. Haiz, nói thật, dì biết con không phải kẻ tố giác, nếu muốn hãm hại ông ấy thì đâu cần đợi đến giờ này. Với thế lực của con, ông ấy ở trong tù sống yên ổn được sao? Con đã tận tình tận nghĩa rồi... Tri Thu nó cần thời gian con à.
Hoa Vân Phong rất ít nói chuyện đáp lời, anh chỉ gật đầu mà thôi. Dì Trần thở dài rời đi. Không biết hai đứa nhỏ gây nên tội tình gì, năm lần bảy lượt sắp đến chuyện tốt đẹp thì bị tai ương bất ngờ phá hỏng hết rồi.
Diệp Tri Thu đã đi, anh quay vào nhà rồi vào trong căn phòng mà cô chính tay trang trí, cô nói rằng đây là phòng tân hôn của hai người.
Nhớ mới mấy ngày trước thôi, cô hớn hở cho anh xem một vật cô đã thuê thợ thủ công điêu khắc một bức phù điêu về ảnh cưới của hai người. Anh không thể nhìn thấy những hình ảnh phẳng lì trên giấy thì cô tìm cách để anh được thưởng thức nét mặt hạnh phúc của hai người khi cùng nhau chụp ảnh cưới. Bên trên có viết hai hàng chữ, hình như là câu thơ gì đó, anh cẩn thận sờ từng chữ, phân biệt được rồi đọc lên: "Phong Thu vĩnh kết, Nguyện ước đồng tâm". Khi đọc xong rồi nghiền ngẫm một lát, anh nói:
- Câu nói này có vẻ quen quen... quả thật cùng ngữ điệu với câu "Ma quân uy vũ, Thiên địa trường tồn ", có phải không ta?
Diệp Tri Thu nghe xong đỏ mặt, vỗ ngực anh, nói:
- Anh thật không biết lãng mạn, sao có thể giống nhau được. À, mà sao anh biết câu này?
Rõ ràng là cô mới viết chương mới của quyển tiểu thuyết tiên hiệp ma quái nói về tình cảm của thất tiên nữ và chàng ma quân có tính khí âm u kỳ dị đây mà. Trời ạ, sao anh biết?
Hoa Vân Phong không ngần ngại đáp rằng:
- Bởi vì vợ anh viết tiểu thuyết nhưng một mực giấu kín như bưng, cho nên anh chỉ còn cách trở thành Fan trung thành trên trang Web em đăng truyện mà thôi, mặc dù tác giả dùng tên khác, anh vẫn có khả năng điều tra ra được. Phải công nhận.. em có năng khiếu lắm!
Diệp Tri Thu đôi mắt sáng rỡ, ngoéo tay anh khoe khoan:
- Đương nhiên rồi, trí tưởng tượng của em là khỏi chê đi. Chỉ có điều anh hạn chế thời gian của người ta quá hà, viết chậm muốn chết.
Hoa Vân Phong nhéo mũi cô:
- Còn không phải nghĩ cho em sao? Cứ tiến độ này cũng được rồi, dù sao em không viết truyện với mục đích kinh doanh!
Diệp Tri Thu chu môi ỉu xìu, anh chỉ hạn chế thôi chứ không cấm đoán, nếu thật sự là không cho phép thì cô khó lòng mà thực hiện sở thích...
Mới đó mà cảnh còn người đã đi mất, tiếng nói vui tươi của cô vẫn còn văng vẳng bên tai anh, giống như vừa rồi vẫn còn ở đây vậy. Hoa Vân Phong đưa tay sờ lên bức phù điêu, tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét trên gương mặt quá đỗi thân quen kia, trong lòng nhớ nhung và tự hỏi không biết hiện giờ cô ấy thế nào; cô có còn u buồn hay không? Có nhớ đến anh không...
Đêm khuya ngủ không được, Hoa Vân Phong ngồi ngoài ban công ngẩn người rất lâu. Lất sau nghe được nho nhỏ tiếng bước chân. Trong ngôi nhà này, trừ anh ra cũng chỉ có Tiêu Tĩnh mà thôi.
Giờ đã trễ lắm mà Tiêu Tĩnh lại một mình đi lại trong vườn. Bà ta chậm rãi lấy một số đồ vật ra, ngồi đó như cúng vái một ai đó:
- Lập Nhân, em hỏi anh có vui không nào... a ha, em đã báo thù cho anh rồi đấy. Lão già đó xuống dưới ấy, anh muốn làm gì lão thì làm cho hả giận anh nhé!
Sau đó là tiếng cười như rất thỏa mãn của bà ta vang lên. Tiêu Tĩnh hôm nay lại uống rượu.
Đầu Hoa Vân Phong quả thật như muốn nổ tung, tiếng cười của mẹ mình như từng nhát dao chém vào tim anh đau điếng. Tiếng cười của bà hòa lẫn tiếng khóc của lòng anh, bà có hiểu không?
Tiêu Tĩnh nhìn lên lầu cao, thấy Hoa Vân Phong đứng đó, bà ta lại cười ha hả:
- Cảm giác này thật sảng khoái. Cái cảm giác nhổ được cái gai trong mắt lại càng vui hơn.
Bà ám chỉ việc Diệp Tri Thu đã dọn ra khỏi nhà này. Hàng ngày tuy bà ở nhà phía sau vườn nhưng con hồ ly tinh kia vẫn cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt bà, muốn lấy lòng của bà. Nhìn gương mặt giống y hệt mẹ của nó là bà ứa ruột ứa gan làm sao yêu thương gì nổi. Lý Thu Nguyệt đã từng giành mất Hoa Lập Nhân của bà, nay lại xui khiến cho Hoa Vân Phong yêu đúng con nhỏ ấy, xem có tức không hả?
Không nghe Hoa Vân Phong nói chuyện, bà lại tiếp tục:
- Sao mày không trách tao? Không nói cho con nhỏ đó biết chính tao mới là người báo cảnh sát? Mày thừa sức đoán ra mà đúng không? Hừ.
Đúng vậy, anh biết người đó chính là bà. Là Tiêu Tĩnh làm thì anh không tố giác được. Không đứa con nào muốn biện minh sự trong sạch cho mình mà lại để mẹ phải chịu sự chỉ trích, anh làm không được.
Bà không biết vì sao mình lại không vui vẻ gì khi đã báo thù cho người mình yêu. Bà hại chết Diệp Hoài Sơn một là để báo thù, một là muốn con hồ ly tinh kia phải khổ sở. Thế nhưng còn một ai đó cũng chẳng vui vẻ gì. Bà hiểu cái cảm giác đó, có lẽ là mẹ con cho nên nó đau, bà cũng không chịu nổi. Thế nhưng bà lại mạnh miệng không nói ra điều đó, chỉ buông ra những lời không mấy hay ho:
- Mày bất hiếu, ba mày chết là ai hại mà mày còn lấy con của hắn. Mày quên nhiệm vụ báo thù thì để tao làm. Có tội tình gì một mình tao lãnh, xuống địa ngục cũng không phải là mày. Mày vui rồi chứ?
Cũng nhờ Tiêu Tĩnh báo cảnh sát nên bọn người của họ Sở mới rút lui êm đẹp. Bọn sống thì rời đi, kẻ chết thì mặc xác, toàn là thứ đâm thuê chém mướn thì chết bỏ chứ ai lo đến. Cho nên cảnh sát muốn lần ra manh mối là họ Sở cũng không dễ dàng.
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Mày anh nhíu càng chặt hơn nữa. Bên hiếu bên tình, khó mà vẹn toàn được!
...........
Một ngày thu ở thành phố Đ thật sự nên thơ, khung cảnh đã chuyển dần sang sắc vàng êm ái, quãng trời như trong hơn và mang từng làn gió như hơi thở lãng mạn làm lòng người xao xuyến.
Cảnh thu không thay đổi chỉ có con người đã đổi thay. Nhớ năm nào cô cũng gặp anh trong sắc thu vàng mơ mộng, khi ấy mọi thứ quá đỗi bình lặng, quá mức ngây thơ. Còn giờ đây ngồi nhìn từng chiếc lá thu rơi mà tim này không ngừng nhớ đến anh, nhớ anh nhưng trong lòng vẫn còn một vướng bận rất lớn, nếu chưa thông suốt, cô sẽ chẳng thể nào gặp anh được.
Sáng sớm, dì Trần thấy cô còn ngủ say nên không đánh thức mà một mình đi chợ mua thức ăn. Diệp Tri Thu thức dậy chỉ còn mình cô ở nhà, nhàm chán vô cùng. Khi ngồi lặng lẽ, cô lại nhớ đến ba mình, nhớ đến cái chết của ông, nhớ đến chiếc áo nhuộm đỏ màu máu của ông... Mọi thứ ám ảnh cô cả khi chìm vào giấc ngủ.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, là cuộc gọi của một ai đó xa lạ, cô nghe máy:
- Alo, xin hỏi là ai đang gọi?
Bên kia là một giọng nam thô kệch:
- Cô có phải tên là Diệp Tri Thu không?
Bên này đáp lời:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Diệp Tri Thu nghe bên kia trả lời thì bàng hoàng lắm. Dì Trần của cô giữa đường ngất xỉu, đang ở nhà của người mới gọi điện. Cô vội cảm ơn người ta rồi thay quần áo ra cửa gọi taxi đi ngay...
Diệp Tri Thu trong lòng lo lắng, xe taxi chở cô đi một đoạn đường thì cô phát hiện không bình thường. Đáng lẽ nên đi trên đường lộ thì ngược lại xe này chạy đến nơi càng đi càng thấy hoang vắng. Diệp Tri Thu không dám hé miệng nói, cũng không dám phản kháng, vừa nghĩ đến mình gặp nguy hiểm liền nhớ đến Hoa Vân Phong. Cô cầm điện thoại trên tay, dù hiện tại cô không muốn gặp anh nhưng cô vẫn biết cái gì nặng nhẹ, để bản thân gặp nguy hiểm thì quả thật không hay ho gì. Thế nhưng điện thoại không có tín hiệu, là chuyện gì xảy ra?
Xe đột nhiên ngừng lại, Diệp Tri Thu nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy gương mặt người đàn ông này hung tợn, cô đã hoảng thần lắm rồi. Lúc nãy không chú ý, giờ nhìn thấy thì đã muộn. Bản thân như đang ở trong hang hổ, phải nhanh chóng thoát ra ngoài, may ra còn đường sống. Nghĩ vậy, cô mở cửa xe vội chạy ra ngoài.
Diệp Tri Thu một đường đến đây đương nhiên không biết mình được người khác theo bảo vệ, đó là sự sắp đặt của Hoa Vân Phong. Từ khi cô trở về đây, anh phải xử lý vội một số công sự rồi sẽ đến theo. Việc liên quan đến Như Ý, bà Hai nhờ anh giúp đỡ. Như Ý gần đến ngày sinh, bỗng nhiên mất tích, bà không biết cô đang ở đâu nên mới đến nhờ vả anh tìm kiếm giúp. Qúa trình tìm kiếm cũng tiêu tốn một quãng thơi gian, Trương Nhất Long là người chủ mưu trong chuyện này. Ai biết anh bắt cóc Như Ý làm chi, nhưng mà sau giai đoạn phẫn nộ là sự cuống quít lên của anh, chưa bao giờ người dưới quyền của anh cũng như chính Như Ý từng trông thấy vẻ mặt đó.
Số là Như Ý đã đến ngày sinh, cô đang đau đớn không thôi. Trương Nhất Long lần đầu tiên trong thấy phụ nữ chuyển dạ, không hiểu là đương nhiên rồi, có bao giờ anh chứng kiến cảnh tượng này đâu?
Trong phòng sinh đang bận rộn thì bên ngoài cũng vô cùng rối loạn, dường như có ai la hét gì đấy.
Lát sau cửa phòng sinh mở toang, Trương Nhất Long mang vẻ mặt không dễ gần chút nào đang đi vào. Anh ta đến bên giường của Như Ý, thấy cô vã rất nhiều mồ hôi, sắc mặt trắng đờ thì hết sức lo lắng. Một bàn tay mạnh mẽ kéo áo bác sĩ lại, ra lệnh:
- Mau, làm cách nào cho cô ấy bớt đau đi. Nếu không ông sẽ ăn một viên đạn đó.
Rồi chợt nhớ ra cái gì, anh lại hét lên:
- Cả bệnh viện không có nữ bác sĩ à, sao lại mang một tên đàn ông vào làm bà đỡ?
Cả phòng bệnh rối tung lên, Trương Nhất Long lần đầu tiên cảm thấy tim mình như bị tắc nghẽn. Trông thấy Như Ý đau đớn nhăn nhó thì anh cũng nôn nao theo, sau khi nghe Hoa Vân Phong nói đứa nhỏ này là con của anh thì anh hối hận vô cùng. Có lẽ trước kia anh vì quá ghen tị cho nên không nhận ra điều đó. Và cũng có lẽ Như Ý sẽ không bao giờ chịu cho anh biết đứa nhỏ này là con của anh cũng là có nguyên do, đó chính là vì anh chưa từng chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào dám qua mặt anh lưu giữ đứa nhỏ. Anh trước giờ chỉ tin vào bản thân mình, chưa hề cho tình yêu và tình thân là điều đáng trân trọng, bởi vì ngay từ khi anh hiểu chuyện, anh đã biết tự dựa vào sức mình mà tồn tại, tất cả tình thân đều là giả dối, tình yêu cũng là hư ảo. Chỉ trách bản thân anh, nhận ra thì suýt nữa đã muộn màng. May là còn kịp, anh chưa ép buộc cô bỏ mất đứa nhỏ. Anh có người yêu bên cạnh, có con trai, anh có một gia đình thuộc về mình. Đột nhiên lúc này trong lòng ngực vốn lạnh lùng băng giá bỗng có cái gì đó ấm áp chảy qua, đó là tình phụ tử thiêng liêng khi anh được nhìn thấy con lần đầu tiên, thật sự là kỳ diệu!
Trở lại chuyện của Diệp Tri Thu, tuy có người theo sát theo xe taxi cô ngồi thế mà giữa đường xe trước thay đổi hướng đi, đồng thời cũng có sự bố trí chặt chẽ là ba chiếc xe khác từ đâu xuất hiện cản đường cắt đuôi xe sau...
... Ở đây là đồi thông hoang vắng, chạy thẳng thì dẫn đến một dòng suối mà thôi. Biết sao được, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Nơi này là nơi mà cô cùng hai người bạn thân hay hẹn hò bí mật. Một khu rừng thông khá là yên tĩnh, khu vực này cũng ít ai quấy rầy nên các cô rất thích. Bên cạnh rừng thông có con suối nhỏ, nước chảy rất mạnh tạo âm thanh vui tai lắm.
Cũng lạ, người đàn ông kia vì sao không đuổi theo cô? Cảm thấy kỳ quái nhưng đây không phải thời gian cho những thắc mắc, cô chỉ biết chạy cho khuất tầm mắt của người kia...
Diệp Tri Thu chạy đến đường cùng đó là dòng nước đang chảy xiết rì rầm, bỗng nhiên có một bàn tay ai đó xô đẩy, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống dòng suối rồi. Nhưng không, người phía sau dường như đang đùa bỡn mà thôi, không phải cố ý đẩy cô, may mắn là người kia kịp thời níu áo cô lại. Diệp Tri Thu còn chưa hoàn hồn, vội quay sang nhìn thì thấy Lam Hân Đồng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô. Diệp Tri Thu thở ra một hơi, đưa tay vuốt ngực, nói:
- Bạn đùa vậy nguy hiểm quá. Sẽ chết thật đó!
Lam Hân Đồng cười thật dịu dàng, nét đẹp hài hòa khiến thiên nhiên còn phải nhún nhường. Cô khẽ lắc đầu, yểu điệu thốt nên lời:
- Đâu có, mình đang thử bạn thôi. Thấy vậy là bạn còn yêu quý cuộc sống này lắm.
Lam Hân Đồng nói mà nụ cười vẫn thường trực trên môi. Giọng nói của cô mềm mại phiêu phiêu theo gió, nghe vào tai mà không chú ý sẽ không dễ dàng nhận thấy hàm ý sâu xa trong đó đâu.
Diệp Tri Thu gặp người quen thì trong lòng bớt sợ hãi, tuy vậy nghi vấn vẫn sinh sôi trong đầu. Vì sao người tài xế cố ý đi khác đường? Vì sao lại gặp Lam Hân Đồng ở đây? Dường như mọi chuyện đã sắp xếp sẵn chỉ đợi cô rơi vào bẫy mà thôi.
Diệp Tri Thu đặt một câu hỏi:
- Điềm Mật không đến cùng bạn sao?
Lam Hân Đồng nhướng mày đáp:
- Bạn ấy không đến... chỉ có hai chúng ta mà thôi. Thế nào, bạn bè lâu ngày gặp lại, bạn muốn ôn chuyện cũ với mình chứ?
Diệp Tri Thu nhìn cô bạn thật sâu. Không biết vì sao từ khi trở về Việt Nam sau ba năm ở nước ngoài thì cô bỗng nhiên có cảm giác bài xích khi tiếp xúc với Lam Hân Đồng, cảm giác này cô không lý giải được, giống như trong kí ức mà cô tìm lại vẫn có một phần mơ hồ chưa rõ.
Đồng ý lời mời gọi, Diệp Tri Thu cùng Lam Hân Đồng ngồi xuống trên tảng đá to, chân trần nhúng vào trong nước, cảm giác từng tia lành lạnh len lỏi dần vào cơ thể. Lam Hân Đồng nhẹ nhàng nói chuyện, cũng như bao lần, tiếng nói nhẹ đến nỗi có thể hòa lẫn vào trong tiếng gió, âm hưởng ấm áp lòng người:
- Bạn có nhớ trước kia mình từng kể cho bạn nghe về người con trai đã giúp mình thoát khỏi tay của bọn háo sắc không? Người ấy bạn cũng quen, rất quen thuộc... là anh Vân Phong. Đúng thế, bạn đừng ngỡ ngàng gì cả, mình yêu anh ấy từ rất lâu rồi, yêu trước hơn cả bạn nữa kìa. Cớ sao bạn xuất hiện phá hỏng tất cả?... Hừ, thật đáng buồn...
Diệp Tri Thu nhìn cô, nét mặt đã dần biến đổi. Cô nghe Lam Hân Đồng nói tiếp:
- Bạn có còn nhớ vào 4 năm trước, lúc chú Trần mất, bạn đang bế tắc tột cùng, là mình đã cho bạn xem những hình ảnh thân mật của mình và Vân Phong không? Là giả cả thôi, mình tự tạo ra đấy, chủ yếu phải để cho bạn thật đau đớn, đau đớn đến tột cùng thì thuốc sinh ảo giác của Sở Lăng Khiêm mới phát huy hết tác dụng...
Diệp Tri Thu bàng hoàng như người vừa rơi vào cơn ác mộng. Chính miệng người bạn thân mình nói ra chuyện này, lại là chuyện quá kinh thiên động địa đối với cô. Nó làm cho cô và Hoa Vân Phong lạc mất nhau đến tận 3 năm dài. Và cũng vừa lấp đầy khoảng trống ký ức cô không thể nhớ rõ ràng kia.
Lam Hân Đồng khoái chí khi nhìn gương mặt xám như tro tàn của cô bạn nhưng vẫn không làm mất nét yêu kiều xinh đẹp vốn có. Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục những lời tàn nhẫn:
- Còn rất nhiều chuyện nữa kìa... Nhiều tới nỗi mình cũng sắp nhớ không nổi rồi. Ha ha...
Tiếng cười hòa cùng tiếng gió vút cao làm người nghe thêm lạnh cả người. Cô nói tiếp, vẻ mặt đã trở nên hung tợn hơn:
- Tri Thu à, tôi muốn cô chết cho nên đã lái xe cố ý đâm vào cô, nhưng tại sao cô không chết? Ngược lại Vân Phong của tôi lại phải chịu hành xác khổ sở suốt ba năm trời, anh ấy suýt mất mạng... cô không biết, không biết tôi hận cô đến mức nào đâu...
Lam Hân Đồng dần tiến lại gần, đưa tay bóp lấy cổ Diệp Tri Thu đẩy cô gần đến bờ suối. Phía dưới nước chảy ào ào, nếu rơi xuống đó khó lòng mà sống nổi. Thế mà Diệp Tri Thu lại không phản kháng, cô đang chấp vá lại những kí ức của mình cùng với vô số âm mưu của bọn họ, thì ra bản thân mình rất ngốc nghếch.
Lam Hân Đồng trợn tròn mắt, gương mặt vặn lại trông không còn nét dịu dàng thanh thoát, nghiến răng nói:
- Cô quả thật quá ngu si, cô kết tội Vân Phong không chút nào thương tiếc, có phải cô cho rằng anh ấy là người tố giác ba cô với cảnh sát? Ha ha, cô kém trí như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, anh không có làm, là Tiêu Tĩnh làm... Cô không xứng đáng với tình yêu của anh ấy!
Vì sao cô biết? Đơn giản vì chính cô là người đã báo cho Tiêu Tĩnh biết chỗ trốn của Diệp Hoài Sơn. Đương nhiên trước đó cũng đã có một cuộc thoả thuận kế hoạch của cô và một người khác.
Giống như bốn năm trước đây, Lam Hân Đồng chủ động sang Mỹ quốc để tìm gặp Sở Lăng Khiêm đòi hợp tác chia cắt đôi uyên ương. Vì chỉ có họ Sở mới đủ năng lực đem Diệp Hoài Sơn từ trong ngục ra ngoài.
Họ Sở nhướng mi cười nhạo:
- Ồ thế à, không phải cô đang căm hận tôi bởi vì kế hoạch năm đó suýt chút lấy mạng Hoa Vân Phong sao? Nay lại đến lần nữa, không sợ diễn lại cảnh xưa à?
Lam Hân Đồng bộc lộ mánh khoé:
- Tôi không nghĩ vậy đâu, ngài hiểu lầm rồi. Ngày xưa chỉ là một tai nạn. Nói gì thì nói Tri Thu cũng là bạn tôi, tôi cảm thấy ngài là người có thể mang lại hạnh phúc cho bạn ấy nên mới giao phó cho ngài. Mà còn chúng ta, chúng ta không có được tình yêu trong khi chúng ta xứng đáng được nhận nó. Tôi biết ngài không bao giờ buông tay cho tình yêu của mình. Vậy thì tại sao không nghe tôi nói kế hoạch một lần để xem xét đi nào. Tôi tin chắc vừa ít tốn công tốn sức mà còn hiệu quả tuyệt đối.
Cái hiệu quả tuyệt đối cô nói hấp dẫn Sở Lăng Khiêm. Anh và cô lại bắt tay nhau làm chuyện mà họ cho là hợp tình hợp lý. Còn Lam Hân Đồng thì tự cười nhạo trong lòng: Sở Lăng Khiêm à, mối hận bốn năm trước khiến cho Vân Phong của cô phải mang bệnh tật khổ sở cô mãi mãi không quên. Cô thầm nhủ rằng Diệp Tri Thu phải trả giá, trả thật đắc!
Theo kế hoạch đó, Lam Hân Đồng chủ động tiếp cận Tiêu Tĩnh. Muốn tìm được cách liên lạc với bà không khó nhưng làm sao để thuyết phục được bà tin tưởng mới cần đến nghệ thuật. Cô gọi điện cho bà hẹn gặp và Tiêu Tĩnh từ chối. Một mặt vì bà không tự tin với ngoại hình của mình nữa, mặt khác bà vẫn có tâm đề phòng kẻ lạ. Thế mà Lam Hân Đồng đã nói thẳng lòng mình thế này:
- Dì ơi, bởi vì...bởi vì con rất yêu anh Vân Phong.
Tiêu Tĩnh tìm ra sơ hở:
- Cô tự nhận là bạn thân với con hồ ly tinh kia mà giờ nói tráo trở gì thế hở? Nếu là bạn của nó thì miễn bàn.
Lam Hân Đồng dịu dàng phân bua:
- Không phải dì ơi, dì hiểu lầm ý con rồi. Thật sự con quen biết và yêu Vân Phong trước cô ta rất lâu rất lâu. Vậy mà khi cô ta xuất hiện, không biết dùng bùa mê gì, anh Vân Phong lại yêu cô ta đến không phân biệt phải trái. Con hận Diệp Tri Thu lắm, con xem cô ta là tình địch của mình đó dì ạ!
Tiêu Tĩnh đồng cảm với nỗi lòng của Lam Hân Đồng. Năm xưa Lý Thu Nguyệt cũng giành mất người yêu của bà như thế. Đúng là mẹ con nhà hồ ly mà, nó chuyên môn đi giành chồng người khác. Tiêu Tĩnh đồng ý nghe tiếp chuyện mà Lam Hân Đồng muốn nói.
Bà nghe xong thì cảm thấy không còn gì tốt hơn nữa, quả thật ông trời giúp bà đây mà. Vừa báo thù vừa khiến con nhỏ đó mất đi thân nhân. Ha, một công đôi chuyện.
Còn Lam Hân Đồng cũng cười thầm, chỉ có Tiêu Tĩnh mới có khả năng làm chuyện này, vì Hoa Vân Phong sẽ không bao giờ tố giác mẹ mình, mà nếu không nói rõ, Diệp Tri Thu sẽ mang nỗi vướng bận này trong lòng, hai người khó lòng mà sánh vai nhau trở thành đôi phu thê bách niên giai lão được.
..........Diệp Tri Thu cảm thấy toàn thân rét lạnh, rốt cuộc thì bên cạnh cô còn có bao nhiêu người muốn chia cắt cô và Vân Phong nữa? Còn bao nhiêu sự thật mà chưa được phơi bày ra ánh sáng nữa. Cô hối hận lắm rồi, hối hận vì sao mỗi hành động của cô đều mang đến vết thương lòng cho người cô yêu. Cô không kiên định, cô đổ lỗi cho anh trong khi anh mới chính là người vĩ đại nhất trong chuyện tình yêu của hai người.
Lam Hân Đồng như người mất trí, cô dúi đầu Diệp Tri Thu xuống dưới dòng suối mà không sợ xảy ra án mạng.
Diệp Tri Thu biết mình không xứng đáng với tình yêu của Hoa Vân Phong, nhưng cô cũng rất rõ, chỉ có cô mới là người anh yêu nhất, cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không anh lại vẫn là người đau khổ nhất.
Cô theo Hoa Vân Phong đã lâu lắm, thường ngày hai người rãnh rỗi, anh cũng dạy cô một số chiêu võ xem như để dành phòng thân. Diệp Tri Thu mạnh mẽ đổi sang thế chủ động, cô nắm lấy cổ tay Lam Hân Đồng ấn mạnh xuống, cô nàng kia mất thăng bằng thì Diệp Tri Thu đảo tay một vòng đem lưng Lam Hân Đồng ấn xuống thật thấp làm cho cô ta không thể nhút nhít được. Sẵn đấy cô đã nói:
- Tôi đã không xứng đáng thì cô cũng đừng mong mình thay thế được địa vị của tôi trong lòng anh ấy. Dù biết rằng tôi không hoàn hảo, dù biết rằng tôi là kẻ gây cho anh ấy thật nhiều tổn thương... Nhưng chỉ cần một lý do làm tôi không thể nào tự ti mà bỏ cuộc trong tình yêu được, đó là bởi vì anh ấy yêu tôi, chỉ yêu mỗi mình tôi.
Diệp Tri Thu ra tay cũng thật nặng, Lam Hân Đồng điển hình là một cô gái dịu dàng yếu đuối, tránh không được mà cũng thoát không được. Diệp Tri Thu đẩy cô sang bên trái làm cô ngã nhào trên bậc đá, sau đó quay lưng rời đi.
Mọi chuyện nếu đơn giản như vậy thì đâu còn gì thú vị, dù gì Lam Hân Đồng là một cô gái nhiều mưu mô và cũng thật đa tâm, cho nên đâu chỉ đơn độc một mình cô đến đây.
Diệp Tri Thu mới bước được vài bước đã bị một đám năm người đàn ông lực lưỡng cao to ngăn trước mặt. Dù cô có biết một số chiêu võ phòng thân nhưng không thể nào chống lại bọn phái mạnh này được. Cô lùi dần về phía sau, ánh mắt cứ nhìn bọn chúng, vẻ mặt đã tràn đầy sợ hãi.
Lam Hân Đồng tao nhã đứng dậy, vỗ nhẹ đôi bàn tay tạo ra tiếng kêu rồi lên giọng chế nhạo:
- Cô bạn thân của tôi ơi, sao không chống trả nữa đi?...
Cô vừa tiến lại gần Diệp Tri Thu, vừa nói:
- Hừ... mày đừng mơ tưởng thoát khỏi tay tao dễ dàng như vậy. Chút nữa thôi tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác sảng khoái nhất trên đời này, đảm bảo mày sẽ rất thích thú... ha ha.
Cô giống như điên rồi, ngửa mặt lên trời cười ha ha. Diệp Tri Thu nhân lúc này đã tháo sợi dây chuyền trên cổ mình ra, đến phía sau Lam Hân Đồng rồi vòng lên cổ cô ta. Lam Hân Đồng bị siết chặt cổ, khó thở vô cùng nên đã không còn vênh váo nữa.
Diệp Tri Thu ra lệnh:
- Bảo bọn họ rời khỏi nơi đây thật xa, nếu không tôi siết chết cô.
Sợi dây chuyền này là đặc chế, có thể phòng thân vì nó làm bằng chất liệu rất bền chắc.
Lam Hân Đồng cố nói:
- Cô giết người sẽ phạm pháp.
Diệp Tri Thu không tiếc cho cô ta biết:
- Vân Phong khi đeo sợi dây chuyền này cho tôi đã nói chỉ cần có nguy hiểm thì tùy cơ ứng biến, có giết người thì anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi thoát tội.
Người nghe vào câu này sao mà cảm thấy chua cay quá. Anh Vân Phong cô yêu nhất lại luôn bao che cho Diệp Tri Thu kể cả khi cô ấy làm sai. Lam Hân Đồng tức giận không thở nổi. Cô đành phải bảo người của mình tránh ra thật xa.
Diệp Tri Thu mang Lam Hân Đồng đi được một quãng, thật sự Lam Hân Đồng không phối hợp chút nào, bước chân chẳng những trì trệ mà còn cố gắng giở trò, càng giẫy giụa thì sợi dây càng tạo nên dấu ấn sâu trên da cổ mỏng manh của cô nàng, dường như đã cắt tạo ra vết máu.
Diệp Tri Thu thấy bọn kia đã đi hết không còn bóng dáng cho nên muốn buông Lam Hân Đồng ra để nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Ai ngờ vừa mới buông người ra thì phía sau lưng có người tóm lấy cô. Đúng là "Giang hồ hiểm ác", đối với một cô gái chưa bao giờ nếm trải lòng dạ con người trong chốn giang hồ thì nghĩ cái gì cũng thật đơn giản.
Lam Hân Đồng ra lệnh cho bọn đàn ông có vẻ rất hung hăng kia mang Diệp Tri Thu vào một ngôi nhà hoang.
Trên đồi thông có một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang, nghe nói trong này có ma nên không ai ghé chân đến. Nó nằm thật sâu ở một nơi mà người ta đã dần quên lãng.
Lam Hân Đồng ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Diệp Tri Thu đang bị trói hết tay chân ngồi sát góc tường. Cô nắm tóc Diệp Tri Thu, mỉm cười, nói:
- Diệp Tri Thu, gương mặt này của mày quả thật làm người ta chán ghét. Tao vạch vài dao lên mặt mày thì thế nào nhỉ?
Cô ve vẩy con dao sắc bén như đùa với một thứ vô hại. Con dao xẹt ngang mặt Diệp Tri Thu để lại vết máu nho nhỏ. Đều này càng kích thích đối phương. Lam Hân Đồng cười thỏa mãn.
Nhưng trái với suy nghĩ rằng gương mặt xinh đẹp của Diệp Tri Thu sẽ mang những vết sẹo quái dị chồng chất, thì đằng này Lam Hân Đồng dừng tay lại, lắc đầu tặc lưỡi:
- Ồ, thôi đi. Nếu khắc lên mặt mày vài nhát dao thì nhẹ nhàng cho mày quá, vả lại bọn này cũng thèm nhỏ dãi rồi kìa. Chúng không đợi thêm được nữa... ha ha. Hay là quyết định thế này, cho bọn chúng "làm thịt" mày xong rồi hẳn rạch mặt có được không?
Bọn kia như thú nhìn mồi, nước miếng dường như sắp chảy xuống hết rồi kìa. Diệp Tri Thu sợ hãi vô cùng, cô nhắm mắt lại và lắc đầu thật mạnh, nước mắt cũng rơi thật nhiều và cũng quên phải la lên như thế nào.
Mỹ nhân khóc lại kiều diễm khác thường, bọn đàn ông kia không chịu nổi nữa, cơ thể chúng nóng rừng rực, chúng muốn tiến đến vồ lấy cô như muốn cấu xé một miếng mồi ngon.
Lam Hân Đồng lại thêm mắn dặm muối:
- Ừ nhỉ, bạn thân ơi, bạn thấy mình tốt với bạn không. Mình sẽ cho bạn biết cảm giác khi trao lần đầu tiên của mình cho một người mà mình không yêu thương là như thế nào. Cảm giác sống không bằng chết đó bạn nên nếm thử đi.
Cô là người hiểu cảm giác đó nhất. Khi cô không chiếm được tình yêu của Hoa Vân Phong, cô đã say đến mất cả lí trí và rồi đêm đầu tiên của mình lại thuộc về người đàn ông mình không yêu. Cô không cam tâm chút nào, cho nên mỗi lần hoan ái xong cô đều uống thuốc để bỏ đi cơ hội mang những đứa con mình không mong muốn.
Nói xong thì Lam Hân Đồng bước ra bên ngoài và đóng cửa lại. Chẳng có cái gì đẹp đẽ để xem. Bọn thô kệch kia làm cho người ta phải chán ghét thì nhìn cảnh tượng đó chỉ thêm bẩn mắt mà thôi. Cô tin tưởng bọn chúng sẽ cho Diệp Tri Thu lần đầu tiên khó quên.
Bọn thèm thuồng kia tiến lại gần, nhưng bọn chúng vẫn có lớp lang trật tự. Tên đầu đàn vẫn là người được ưu tiên trước.
Hắn thô bạo vồ đến xé áo của Diệp Tri Thu ra. Lúc này cô nàng đã phát ra tiếng la thất thanh. Có lẽ là theo bản năng, cô vẫn cứ gọi tên Hoa Vân Phong mãi:
- Vân Phong cứu em... Vân Phong... Không, các người đừng tới đây... đừng mà... á... á...
Những tưởng khi bị xâm hại, nạn nhân sẽ chống cự dữ dội, nào là đấm, là đá là cào xé đối phương. Nhưng không phải vậy, thường thì người bị xâm hại sẽ sinh ra hiện tượng toàn thân cứng đờ, đó là tình trạng ức chế cơ tạm thời khi đối tượng lo sợ đến tột độ. Tội thay, Diệp Tri Thu cũng rơi vào hoàn cảnh đó, cô không thể chống cự được gì cả, toàn thân bất lực, tên xấu xa đó bò lên người cô. Bàn tay khô cứng của hắn thô bạo xoa nắn từng tấc da trên người cô như muốn bóp nát cơ thể cô vậy. Diệp Tri Thu chỉ biết ngưỡng mặt mà nằm đấy trong vô vọng, nước mắt chảy xuôi theo gò má đẫm ướt khuôn mặt...
Từ phía trước cánh cửa, Lam Hân Đồng thật khoái chí cười to khi nghe tiếng la xé gan xé ruột của Diệp Tri Thu. Cô nhếch mép cười to, thầm nhủ: "Ha ha, lần đầu tiên của một người con gái đã mất đi trong sự ám ảnh như vậy đó. Xem thử, anh Vân Phong có còn yêu cái thân xác nhơ nhuốc này của mày được không... Ha ha."
............
Hoa Vân Phong biết được tin tức Diệp Tri Thu đã mất tích thì nhanh chóng huy động lực lượng tìm kiếm. Chẳng mấy chốc tin tức dẫn anh đến nơi đồi thông hoang vắng. Đến nơi đã sớm không có một bóng người nhưng nhanh chóng bọn họ cũng phát hiện ngôi nhà hoang phía xa kia vang lên những tiếng động lạ...
Phùng Kiến Quân dắt tay Hoa Vân Phong đi thẳng hướng đó, bọn người phía sau cũng lục tục đi theo.
Lam Hân Đồng ở bên này không hay biết gì, cô vừa mới nghe tiếng la đau đớn của Diệp Tri Thu thì hả dạ vô cùng. Cô đã bước ra ngoài cửa rào bên ngoài định đóng lại rồi một mình rời khỏi nơi đây, mặc bọn chúng muốn hành hạ cô gái kia như thế nào, mục đích của cô đã hoàn thành, cô chỉ cần Diệp Tri Thu mang tấm thân bẩn thỉu nhất, không có mặt mũi giành tình yêu của cô nữa thôi.
Ai ngờ tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lưng, khi quay mặt lại thì cô nhìn thấy trước tiên là Hoa Vân Phong. Kỳ lạ thế đó, dù anh có lẫn trong đám người kia nhưng chỉ cần liếc nhìn là cô thấy anh đầu tiên. Dường như những người đàn ông khác là không khí, chưa bao giờ nhập được vào tầm mắt của cô.
Lam Hân Đồng bất giác giương miệng gọi khẽ:
- Vân Phong...
Tiếng nói chưa dứt, một bàn tay mạnh mẽ đã tóm lấy cổ họng cô, bóp chặt. Hoa Vân Phong nương theo tiếng nói, xác định đúng cái cổ mỏng manh của cô nàng mà ra tay. Vẻ mặt chưa lộ vẻ tức giận, thế mà trong giọng nói tràn đầy uy hiếp:
- Nếu Tri Thu xảy ra chuyện gì, cô đừng mong sống yên!
Nếu ánh mắt kia có sức sống, giờ khắc này nhất định có một ngọn lửa mãnh liệt tràn ngập trong đấy. Hoa Vân Phong không phải người đàn ông thô bạo, anh đối với phụ nữ cũng chưa từng thất lễ. Nhưng lần này thì khác, Lam Hân Đồng vốn dĩ làm cho anh chán ghét đến cực hạn, giờ thì cả gan tìm đến người anh yêu... Lực đạo trên tay chưa hề lơi lỏng, Lam Hân Đồng đã xanh cả mặt vì thiếu dưỡng khí. Cô còn cố nói:
- Vân Phong... em yêu anh nhiều hơn cô ấy... cô ấy bao lần gây ra chuyện sai lầm... sao anh vẫn bao che đến mức này? Em... khụ khụ... em phải cho cô ấy nếm thử những cảm giác mà em từng trải qua... Lam Hân Đồng này không chiếm được, thì sẽ phá cho hư... khụ khụ...
Hoa Vân Phong giơ cao tay lên hơn nữa, cô nàng có chiều cao chênh lệch quá nhiều so với anh đã không đứng vững hai chân mình trên đất được nữa. Cô dường như bị nhấc bổng lên rồi. Hô hấp khó khăn và từng cơn đau đớn ngoài da thịt không bằng vết vỡ nát trong trái tim, Lam Hân Đồng nhỏ dài hai hàng nước mắt chảy xuống ướt bàn tay của Hoa Vân Phong. Và có lẽ anh chán ghét luôn cả những giọt nước mắt kia, nó vừa chạm vào bàn tay thì làm cho anh cảm thấy như độc dược vậy, lập tức buông tay, cô gái xụi lơ ngã trên đất. Không ai để ý đến cô gái si tình mà cố chấp này, cô đã ngất đi rồi.
Nãy giờ mọi người đã mở xong khóa cửa. Căn nhà nói là bỏ hoang chứ thật ra không tồi tàn chút nào, cửa nẻo bằng sắt vẫn xem như kiên cố. Phải tốn một đoạn thời gian cho việc mở khóa.
Vào trong, có hai ba gian phòng nhỏ nữa, Phùng Kiến Quân thấy phía cửa sau có người mở toang thì phát hiện có người bỏ trốn. Anh sai người đuổi theo và căn dặn phải bắt cho bằng được. Chuyện còn lại là tìm kiếm Diệp Tri Thu rốt cuộc ở trong căn phòng nào. Điều này quả không khó, nhanh chóng Phùng Kiến Quân đã phát hiện ra...
Cảnh tượng Phùng Kiến Quân nhìn thấy quả thật làm anh không nỡ nhìn. Diệp Tri Thu đã không còn mảnh vải che thân đang nằm bất động trên đất. Đầu tóc rối bù cùng với gương mặt đầy những vết thâm tím trông không ra cô là một người con gái có nụ cười ngây thơ trong sáng với đôi má lún đồng tiền làm lung lạc bao trái tim phái mạnh.
Chỉ trong chớp mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, anh níu tay Hoa Vân Phong, nói:
- Phong ca, cô ấy... cô ấy nằm trên đất... Đang khỏa thân...
Tiếng nói chưa trọn vẹn thì Hoa Vân Phong đã ra lệnh:
- Tất cả quay mặt đi.
Mọi người không dám trái ý, rào rào xoay lưng kể cả Phùng Kiến Quân.
Hoa Vân Phong cảm thấy một hòn lửa chặn ngay cổ họng, ngực anh như muốn nổ tung, trái tim này đang đau lắm. Anh bước nhanh về phía trước, bất chấp có vật cản ngổn ngang, anh đều chẳng quan tâm nữa. Đến bên cạnh cô, anh đưa tay chạm vào đôi vài trần bé nhỏ kia, trong cơn mê, Diệp Tri Thu khẽ run lên thút thít. Cởi áo khoác che kín cơ thể cô, đem cô ôm chặt trong lòng.
Ngàn câu xin lỗi lúc này không có nghĩa lý gì. Nhưng mà không thể trách Hoa Vân Phong bảo vệ cô không tốt, chỉ trách người có tâm xấu xa đã bày đủ thiên la địa võng, trù bị mọi đường thì làm sao người khác trở tay kịp.
Phùng Kiến Quân ở bên ngoài dò hỏi vệ sĩ:
- Vì sao không báo sớm hơn, để hậu quả nghiêm trọng vậy?
Người kia hồi đáp:
- Tài xế xe taxi là giả mạo. Hơn nữa chúng tôi bị chặn xe, mọi liên lạc không hiểu vì sao không thông suốt. Chúng tôi đành phải thoát ly vòng vây rồi mới trở về báo cáo.
Phùng Kiến Quân bức tóc thở dài. Chợt nghe tiếng gọi của Hoa Vân Phong, anh vội vào trong trợ giúp. Hoa Vân Phong ôm chặt Diệp Tri Thu, áo khoác của anh rộng lớn đã che gần hết cơ thể cô, tuy vậy vẫn lộ ra bên ngoài đôi chân trắn nõn mang theo vô số vết tích xây xác, cùng với vết máu đo đỏ.
Hoa Vân Phong bảo đi chuẩn bị xe, cùng với mời một bác sĩ giỏi nhất đến nhà khám cho Diệp Tri Thu.
Với ánh mắt hăm dọa của Phùng Kiến Quân, mọi người còn lại đâu dám nhìn ngó, rào rào rời đi chuẩn bị xe. Cùng lúc đó, một tốp người khác mang theo bốn tên đàn ông đã nhận sự sai khiến của Lam Hân Đồng quay trở lại.
Phùng Kiến Quân định là mang chúng về rồi từ từ xử lý, anh chỉ lo dắt tay Hoa Vân Phong đi về phía xe. Ai ngờ Hoa Vân Phong dừng bước chân, anh nói:
- Mang bọn chúng cùng với Lam Hân Đồng nhốt vào chung một phòng. Canh gác bên ngoài cẩn thận, mọi chuyện xảy ra bên trong đều mặc kệ.
Phùng Kiến Quân đã hiểu ý đồ của anh, tiếp đó lại nghe anh phân phó:
- Mang chuyện này bí mật báo cho Sở Lăng Khiêm!
Chuyện này thì Phùng Kiến Quân chưa hiểu lắm, vì sao phải nói cho họ Sở? Hừ, mặc kệ, chuyện Phong ca bảo làm là luôn có lý do xác đáng.
Diệp Tri Thu được đưa về nhà. Dì Trần lo lắng sốt ruột đi tới đi lui không yên, thấy xe Hoa Vân Phong dừng trước nhà, dì bước nhanh ra tiếp đón. Dì không thể ngờ được rằng đứa cháu gái yêu quý của dì lại rơi vào hoàn cảnh này. Dì ngậm ngùi theo Hoa Vân Phong mang cô vào phòng.
Trong phòng chỉ còn lại dì và Hoa Vân Phong. Diệp Tri Thu vẫn hôn mê, trong khi bác sĩ chưa đến, dì Trần thay cô lau nước ấm vệ sinh cơ thể, mỗi động tác đều rơi những giọt nước mắt. Dì nhìn Hoa Vân Phong, anh vẫn ngồi yên trên ghế như lúc mới vào đây, càng không có động tĩnh, dì Trần càng lo cho anh. Dì muốn nói cái gì đó, nhưng mà vô ích thôi, người nghe vốn dĩ nghe không vào, mà người nói cũng rối ren trong lòng, khó mà khuyên bảo ai.
Lát sau bác sĩ đến, là một bác sĩ nữ. Người này vừa vào nhà đã chào hỏi dì Trần, họ là người quen của nhau. Dì Trần nhờ vả:
- Bà phải cứu con bé, phải cứu nó!
Bác sĩ vỗ tay bà an ủi:
- Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng, cháu bà cũng là cháu tôi mà.
Mọi người đều ở bên ngoài, bác sĩ ở lại trong phòng cùng hai phụ tá của bà ta. Hoa Vân Phong trước sau vẫn không nói chuyện cho đến khi bác sĩ bước ra ngoài. Dì Trần tiến lên hỏi han, bác sĩ nói chỉ là một số vết trầy xước đã được xử lý và xác nhận đây không phải là vụ cưỡng hiếp tập thể cho nên tổn thương đến sức khỏe là không đến đỗi. Nhưng sau khi nạn nhân tỉnh lại mới biết được tình trạng tâm lý như thế nào. Theo cách bác sĩ nói thì cô gái có thể sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng, gia đình cần hết sức lưu ý. Bà còn nói:
- Trong qua trình thăm khám tôi đã chú ý các thương tích, bà có cần khởi tố hay không?
Dì Trần bối rối, Hoa Vân Phong đã nói:
- Không cần.
Cô gái của anh yếu đuối như vậy, nếu chuyện này phanh phui ra bên ngoài, dư luận sẽ nói gì về cô. Tinh thần cô cần được yên ổn, anh không muốn bất kỳ nguyên nhân nào có thể gây hại đến cô nữa. Dù sau khi cô tỉnh lại có phản ứng như thế nào thì anh vẫn một mực không rời cô nửa bước.
-------------------
Đêm đó dì Trần được khuyên về phòng nghỉ ngơi. Nói nghỉ ngơi chứ có được đâu, dì phiền lòng vô cùng. Từ khi xảy ra chuyện, bận rộn là không cần phải nói, Hoa Vân Phong thì cứ mãi không nói câu nào làm cho dì lo lắng hơn. Nếu xét về thực lực và gia thế, Hoa Vân Phong có điều kiện thật tốt để quyến rũ những cô gái khác, cháu gái bà giờ không còn chỗ dựa, gia đình hiu quạnh, không cha không mẹ, lại còn rơi vào hoàn cảnh này nữa thì liệu có giữ được tình yêu hay không?
Có lẽ dì nghĩ nhiều, Hoa Vân Phong chưa bao giờ có ý định đó trong đầu. Anh vẫn thức đêm túc trực bên người con gái mình yêu. Cô mất đi cái ngàn vàng không có nghĩa là tình yêu cũng mất, ngược lại, anh càng yêu cô hơn bao giờ hết. Sự trong trắng của cô được anh bảo vệ rất kỹ lưỡng, bản thân anh cũng không dám chạm vào, thế mà bọn đó lại dám. Anh chỉ hận không thể bầm thây chúng ra mà thôi.
Ở căn nhà hoang kia, trong đêm trời tối mịt, không một ánh đèn, căn phòng nhỏ dường như trở nên ngột ngạt và đáng sợ lắm. Lam Hân Đồng đã tỉnh lại và đang chui rút trong một góc nhỏ.
Một tiếng nói hùng hổ vang lên:
- Đại ca, con nhỏ đó tỉnh rồi kìa.
Tên nào đó được gọi là đại ca lên tiếng:
- Mẹ kiếp, ngủ như heo, từ sáng tới giờ... Hừ, thưởng cho tụi bây đó, xơi nó đi.
Lam Hân Đồng co ro không dám lên tiếng. Cô thất vọng với tình yêu của cô quá, anh nhẫn tâm đẩy cô cho bọn đàn ông hôi hám này sao.
Tên nào khác cười ha hả, lên tiếng:
- Nhỏ hồi sáng ngon không đại ca?
Lúc đại ca của bọn chúng đang ăn ngon, chúng đã bị ngăn ở cửa ngoài rồi.
Tên đại ca đáp:
- Còn trinh.
Cô gái đó làm cho hắn có cảm giác rất lạ. Hắn biết hắn dơ bẩn, không thích hợp với cô, nhưng hắn kiềm chế không được. Nụ hoa còn trinh nguyên như thế dâng lên trước mặt, không ăn thì không phải là người rồi. Cho nên chuyện hắn làm được cho cô gái ấy lần cuối đó là chỉ một mình hắn hưởng thụ, tránh cho cái bọn đàn em không biết thương hoa tiếc ngọc làm tổn thương cô thêm nữa.
Đàn em lại nói:
- Đại ca không thưởng thức trước hả?
Tên đại ca cười nhưng trong giọng nói toàn là sự chán ghét:
- Loại phụ nữ độc ác như vậy tao ăn không tiêu. Chúng mày cùng nhau xử đi, tao thấy bọn mình rơi vào tay Hoa Vân Phong, không chết cũng bị thiến.
Bọn đàn em nao núng:
- Ôi, bọn em có được ăn cô gái kia đâu. Chỉ có đại ca thôi...
Đại ca bậc cười:
- Được hưởng thụ thứ tốt nhất trên đời, tao có lời rồi. Kiếp này làm người bị mắng chửi nhiều, tao mệt!
Người ta nói được chết dưới hoa mẫu đơn, cái chết đó cũng phong lưu. Cho nên hắn cảm thấy xứng đáng. Hắn mệt mỏi với kiếp này lắm rồi, chỉ sống với phần "con" còn phần "người" hắn chưa được nếm trải. Hắn phải nghe theo lời sai khiến của người khác chỉ vì một chữ tiền, hắn nghĩ bản thân chưa bao giờ có tình cảm cho nên cứ bán mạng, tới đâu hay tới đó. Nhưng hôm nay đã có một thiên thần chạm vào trái tim hắn, từ khi giả làm tài xế taxi chở cô gái đó một đoạn đường, rồi đến khi nàng phát hiện hắn khác thường nhưng cố tỏ ra trấn định, hắn thấy nàng chạy đi sợ hãi và hắn cũng không đuổi theo, chỉ đứng vịn mũi xe mà nhìn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thánh thiện, vậy mà khi biết mình rung động, hắn đã không còn thiết cuộc sống đen tối này nữa, hắn chấp nhận cái chết để đền bù tội lỗi đã gây ra với nàng. Hắn tha thiết mong muốn kiếp sau lại được nhìn thấy nàng, khi đó hắn sẽ mang một thân phận trong sạch đến bên nàng. Một tên giang hồ mà suy nghĩ những điều này quả thật có chút hoang đường, nhưng nó xảy ra trên chính bản thân của hắn nên hắn không ngỡ ngàng gì. Tin cũng được, không ai tin cũng được, hắn nghĩ cuộc đời này hắn luôn không có gì, chỉ lần này thật sự đã có, có một thứ hắn lưu luyến trên đời.
Bọn đàn em nghe tiếng khóc thút thít của Lam Hân Đồng thì lòng dạ cồn cào. Bọn sống hôm nay không biết ngày mai này đối với họ cái chết không là gì cả, hưởng thụ được cái gì tốt là cứ thỏa mãn đi.
Chúng cùng nhau xông đến đè lên người cô nàng, Lam Hân Đồng la hét thật dữ dội, càng la càng kích thích, lũ này như một bầy lang sói, chúng không biết thương hương tiếc ngọc, chúng chỉ biết làm thế nào để hạ hỏa trong người mà thôi.
Đêm ấy thật dài, miên man miên man như kéo dài mãi không dứt, hòa lẫn tiếng khóc của cô gái là tiếng rên rỉ sảng khoái của những tên thô kệch kia. Cùng đó là tiếng cười thỏa mãn của tên đại ca, hắn rốt cuộc trước khi kết thúc cuộc sống này đã vì nàng làm một chuyện có ý nghĩa. Hắn báo thù cho nàng, Lam Hân Đồng bị trả giá như vậy quả thật còn quá nhẹ nhàng.
--------------------
Đêm dài nặng nề, Diệp Tri Thu mê mang dường như gặp phải ác mộng, không yên ổn, lông mi rung rung, miệng mấp máy hô hoán mà chưa thoát khỏi cơn mộng mị được. Hoa Vân Phong nắm chặt tay cô, vừa gọi:
- Tri Thu, không có chuyện gì nữa, có anh đây rồi.
Cô nàng mở choàng mắt, nhìn thấy bóng đen che khuất tầm mắt, lại còn nắm tay cô nữa nên cô hốt hoảng càng giẫy giụa nhiều hơn. Hoa Vân Phong vốn sợ làm đau cô nên anh không dùng sức, nhất thời bị cô đẩy mạnh nên lùi về sau hai bước. Anh nghe thấy tiếng cô hoảng loạn, tay không ngừng đánh vào đầu cho nên đã hối hả trở lại bên giường ngăn cản động tác của cô.
Không biết từ đâu ra, Diệp Tri Thu cầm trong tay một vật nhọn, Hoa Vân Phong không biết là vật gì, anh ôm cô vào lòng nên bị cô vô ý đâm mạnh vào bả vai. Cảm giác đau đớn, máu cũng bắt đầu tuôn ra.
Phùng Kiến Quân và dì Trần nghe tiếng chạy vào, thấy cảnh tượng này cũng vội tiến lên định tách hai người ra. Hoa Vân Phong nghe tiếng bước chân phía sau, anh ngăn lại:
- Mọi người đừng qua đây. Tôi sẽ dỗ cô ấy, đừng làm cô ấy thêm sợ hãi.
Đành vậy, Diệp Tri Thu vẫn không ngừng trong ngực anh vùng vẫy. Vết đâm lại càng động càng sâu. Hoa Vân Phong giống như không biết đau, anh nhẹ giọng an ủi cô, mặt mỉm cười nhẹ nhàng thâm tình, anh nói:
- Tri Thu, em nhìn kỹ đi, anh là Vân Phong đây. Anh không làm em đau đâu, nghe lời anh, nằm xuống nghỉ ngơi đi em. Ngoan...
Cô gái nghe tiếng nói ấm áp của anh dần dần bình tĩnh lại. Cô ngồi trên giường, dịu ngoan để anh đỡ mình nằm xuống. Cô cứ nắm chặt vật nhọn không chịu buông. Cô xem đó là vũ khí phòng thân.
Cô nghiêng thân xoay mặt sang phía khác, Hoa Vân Phong vỗ nhẹ vào lưng cô, lát sau cô lại chìm vào giấc ngủ. Quả thật hiệu quả như một liều thuốc an thần mà không cần đến bác sĩ.
Sau khi nghe tiếng thở đều đều của cô, Hoa Vân Phong mới thở một hơi nhẹ nhõm, anh xoay người bước ra ngoài. Biết dì Trần đang ở đây, anh nói:
- Dì vào với cô ấy đi.
Dì Trần nhìn thấy vai anh đổ máu, cũng dặn dò:
- Con cũng nên quan tâm bản thân mình một chút... Haiz!
Phùng Kiến Quân đến đỡ anh sang phòng khác băng bó vết thương. Ngoài vết thương ở vai ra thì trên mặt anh cũng có vết xây xát. Ôi, cô gái này cào lên mặt anh nữa đây này. Trên vai máu chảy rất nhiều, nhìn người anh của mình như vậy, Phùng Kiến Quân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, anh có bao nhiêu máu để đổ mãi vậy chứ Phong ca?
.................
Diệp Tri Thu kể từ sau khi tỉnh lại thì có tâm trí như một đứa trẻ, suốt ngày ngây ngốc vô tư. Dì Trần nhìn cảnh này là rơi nước mắt, còn Hoa Vân Phong lại cười bảo rằng, cô ấy nh
- Ba....
Chỉ một tiếng kêu như thế đã làm người nghe đau thấu ruột gan. Hoa Vân Phong tiến lên an ủi cô, vừa đụng phải đầu vai thì đã bị cô vùng vằng hất tay ra. Anh chỉ đành đứng thẳng phía sau đó, áo sơ mi trắng của anh thấm ướt vết máu đã khô khốc lại từ lâu, anh cũng không thay nó ra.
Đứng đấy bên cô, nghe tiếng khóc của cô mà không đến gần bên cô được. Hoa Vân Phong cảm thấy bản thân mình rất bất lực. Anh không phải thần tiên, không thể nào suy đoán hết mọi rủi ro, cũng không thể nào xoay chuyển được tình huống xấu đã xảy ra.
Yêu cô, suy nghĩ vì cô rất nhiều nên anh cảm thấy bản thân mình rất thất bại. Nếu như lúc đó Diệp Hoài Sơn một mình đi ra ngoài mà không mang theo anh, có lẽ sẽ không chậm lại hành trình... có lẽ sẽ không đến nỗi mất mạng! Và còn nếu như anh có thể trông thấy như người bình thường, thì viên đạn đó có lẽ sẽ không lấy mạng Diệp Hoài Sơn.
Rất nhiều cái "có lẽ" xoay quanh trong đầu Hoa Vân Phong. Anh bị chính những suy nghĩ của mình làm cho đau đầu vô cùng. Còn Diệp Tri Thu khóc mệt rồi thì ngồi lẵng lặng bên giường, gục đầu vào bàn tay đã cứng ngắt của ba mình mà thút thít. Hoa Vân Phong một lần nữa tiến lên chạm vào đầu vai cô. Lần này cô nàng không có bất kỳ hành động bất thường nào. Anh biết, những lời an ủi sáo rỗng cũng thêm phiền lòng mà thôi, cho nên anh cũng cùng cô im lặng.
Anh ngồi hẳn xuống sàn nhà, vòng hai tay ôm cô vào lòng, để đầu mình áp sát vào phía sau cổ của cô, đó là hành động an ủi của anh. Ai ngờ, Diệp Tri Thu lại mở miệng nói chuyện, tiếng nói khô khốc:
- Là ai báo cảnh sát?
Diệp Tri Thu khi hay tin ba mình bị bắn, trong đầu cô cũng xoay chuyển không ngừng. Vừa lo sợ, vừa rối loạn, vừa cố gắng nghĩ ra vì sao cảnh sát biết được ba cô ở nơi đó. Rõ ràng cô chỉ nói cho một mình Hoa Vân Phong biết, không lý nào nhanh như vậy cảnh sát đã tự truy tung ra được. Chỉ còn một khả năng, có người tố giác. Mà là ai đâu? Là anh sao? Cô tin tưởng anh như vậy, cớ gì anh đối xử với cô tàn nhẫn thế? Diệp Tri Thu cố loại bỏ suy nghĩ làm lòng dạ cô thêm rối ren đó ra khỏi đầu, hiện tại bình tĩnh lại một chút, cô mới hỏi anh xác nhận tình huống. Chỉ cần anh nói không phải là anh, cô nhất định sẽ tin theo vô điều kiện.
Nhưng mà câu hỏi ra khỏi miệng lâu như vậy mà anh vẫn không đáp lại cô. Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?
Hoa Vân Phong thật sự không thể trả lời. Vốn dĩ anh có thể quang minh chính đại nói với cô là mình không làm chuyện đó, nhưng mà làm sao đây, anh không thể tố cáo một người khác, người này đối với anh rất quan trọng.
Diệp Tri Thu đợi mãi, trong phòng yên ắng lạ thường, tiếng hít thở của hai người vang vọng nghe rất rõ ràng. Cô cựa mình quay sang nhìn anh, lúc này anh nhắm mắt lại, vẻ mặt dường như đang đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Trong tình huống nào thì cô còn có bình tĩnh hỏi anh rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiện tại không thể, tâm tình rối loạn, nỗi đau mất cha còn đó, cô không thể bình tĩnh được đâu.
Diệp Tri Thu hung hăng đẩy anh ra, anh không kịp phòng bị đã ngã ngồi trên sàn, cô cười mà nước mắt vẫn ràn rụa. Tại sao vậy? Anh giết chết ba tôi, anh cũng giết chết tình yêu của chúng ta. Anh vui không? Anh báo được thù cho ba anh rồi đó...
Nghĩ trong lòng là thế nhưng cô không nói ra bằng lời, cô đứng dậy, chân đã tê cứng cả rồi, bưóc đi mà giống như không phải chân của mình vậy. Cô không quan tâm phía sau Hoa Vân Phong vẫn gọi tên cô. Cô không để ý anh dùng cách nào đuổi kịp theo cô ra đến tận cửa thang máy cuối hành lang, trong quá trình đó có từng vấp ngã hay không, cô không tâm trí đâu mà nghĩ nhiều như vậy. Cô thờ thẫn bước đi mà không hề lưu luyến. Bên dưới lầu có xe đợi sẵn, cô dường như theo quán tính ngồi vào đấy. Vành mắt đã khô oánh nước mắt, trong lòng vẫn đang nhỏ lệ khóc thương đấy thôi. Cô về nhà, biết cô an toàn, Hoa Vân Phong mới xoay người phân phó chuyện hậu sự.
Dì Trần hôm ấy cũng đến kịp, dù sao Diệp Hoài Sơn cũng đang là tội phạm nên thủ tục rất phức tạp. Hoa Vân Phong đều đứng ra xử lý.
Diệp Tri Thu từ hôm đó trở đi đều không nói với anh một lời, biết cô đang ở đâu đó gần đây mà cũng không thể nói chuyện với nhau, anh cảm giác như cách xa ngàn thế kỉ.
Một mình anh xử lý rất nhiều công sự, đâu phải lo cho hậu sự Diệp Hoài Sơn là xong, anh còn nhận được lệnh phối hợp điều tra với bên cảnh sát vì có mặt lúc tội phạm tử vong. Rồi còn phải đối mặt với giới truyền thông phản hồi cho họ biết lý do vì sao hôn lễ tạm hoãn lại. Ngày đi đến tối muộn mới về nhà, những chuyện ấy cũng không ai biết được, anh cũng không hé răng nhiều lời với bất kỳ ai.
Sau một ngày hoàn tất hậu sự, cả người phong trần mệt mỏi trở về nhà, anh phát hiện Diệp Tri Thu thu dọn đồ đạc, cô định đi đâu vào giờ này?
Anh ngăn ở cửa, nhẹ giọng hỏi cô:
- Tối thế này em định đi đâu?
Diệp Tri Thu không nhìn anh, cô đáp rất ngắn gọn:
- Về nhà.
Cô nói về nhà? Ngôi nhà này không phải nhà của cô sao? Hay cô đã không xem nó là nhà của cô nữa rồi?
Đầu bỗng nhiên đau đớn, anh nhíu mày, tay ấn huyệt thái dương. Vẫn nói với ngữ khí từ tốn, anh chưa bao giờ phát giận với cô:
- Tối rồi em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đưa em đi.
Diệp Tri Thu châm chọc:
- Đưa đi? Anh có thể tự lái xe đưa tôi đi? Không thể đúng không? Vậy thì tôi tự đi một mình, anh ngăn cản làm gì?
Hoa Vân Phong vẫn đứng đó như một pho tượng. Mắt anh trở nên ảm đạm trong đêm tối, dù được đèn đuốc chiếu vào vẫn không làm cho nó có sinh khí, cũng chính vì vậy mà trông đôi mắt không có sức sống kia lại dường như cất chứa nhiều nỗi đau thầm kín. Anh nói chuyện giọng thật trầm:
- Thôi được, anh gọi cho tài xế đưa em đi.
Anh quay ra ngoài, nhìn bóng lưng cô đơn kia làm cho lòng cô đau đớn. Cô biết mình quá đáng với anh, cô chỉ trách rằng tại sao anh không biện minh cho mình. Diệp Tri Thu nhìn thấy anh thì đồng thời cũng nhớ đến người cha đã mất. Cô không trách anh vì sao không bảo vệ được ba cô. Cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh không làm chuyện tố giác đó. Thế nhưng dường như mọi sự vô lý không thể giải thích được lúc này là cô không muốn nhìn thấy anh. Phải chăng hôn lễ của hai người là căn nguyên của sự việc. Hay nói đúng hơn, từ ban đầu yêu nhau đã là sai lầm? Nếu cô không cho ba biết mình sẽ kết hôn thì ông đã không trốn ra ngoài, để rồi gặp phải tai ương. Hôn lễ trở thành tang lễ, cô cần bình tĩnh một thời gian. Cũng dễ hiểu cho cô thôi, tâm trạng lúc này không gì tả được. Ai rơi vào hoàn cảnh mât đi người thân yêu duy nhất của mình mà còn bình tĩnh nổi không? Khi ấy con người không còn phân biệt đúng sai, có chăng chỉ là bộc lộ phần biểu hiện theo bản năng nguyên thuỷ nhất của họ. Giận hờn, cáu gắt, than trời trách đất, chìm trong đau thương thậm chí tuyệt vọng.
Hoa Vân Phong hiểu rằng, trong giai đoạn này cô cần thời gian bình tĩnh lại. Có lẽ không thấy mặt anh, cô sẽ bớt nhớ lại chuyện đau lòng. Rời đi nơi đau thương này một thời gian cũng tốt. Ở thành phố Đ không khí trong lành, là nơi tốt nhất để điều trị vết thương lòng.
Xe nhanh chóng được lái đến, dì Trần cũng cũng ra theo cô. Diệp Tri Thu vẫn lặng lẽ đi vào trong xe ngồi yên. Dì Trần nhìn cô, rồi lại nhìn Hoa Vân Phong, dì thở dài đi đến chỗ anh đứng. Dì vỗ vai an ủi:
- Thôi con, yên tâm đi, dì sẽ lo lắng cho con bé. Tính tình nó là vậy, hễ gặp chuyện buồn là im thinh thích không nói chuyện với ai...
Hoa Vân Phong nói:
- Cô ấy đang hối hận.
Đúng vậy, Diệp Tri Thu đang hối hận. Cô đã loáng thoáng hình thành ý nghĩ trong đầu cho rằng yêu anh là sai lầm. Không phải tình yêu cô không đủ lớn. Hai người đã cùng trải qua biết bao khó khăn mới nắm tay nhau cùng dự định trở thành bạn đường trăm năm. Thế nhưng con người không ai là hoàn hảo, có khi con tim cũng thật yếu đuối, khi gặp khó khăn thường đổ lỗi cho số phận. Mà số trời đã định hai người quen nhau, yêu nhau rồi lại không được ở bên nhau. Cứ xoay tròn trong cái vòng lẫn quẫn ấy, nếu không đủ kiên định, con người dễ dàng buông xuôi mặc dòng đời xô đẩy, lại còn trách sao trong quá khứ ta lại lựa chọn sai lầm như vậy!
Dì Trần lắc đầu:
- Đừng suy nghĩ nhiều, tại nó nghĩ chưa thông, tính nó giống ba nó, cho mình đúng thì ai nói cũng không nghe. Từ từ nó cũng sẽ nghĩ lại mà. Haiz, nói thật, dì biết con không phải kẻ tố giác, nếu muốn hãm hại ông ấy thì đâu cần đợi đến giờ này. Với thế lực của con, ông ấy ở trong tù sống yên ổn được sao? Con đã tận tình tận nghĩa rồi... Tri Thu nó cần thời gian con à.
Hoa Vân Phong rất ít nói chuyện đáp lời, anh chỉ gật đầu mà thôi. Dì Trần thở dài rời đi. Không biết hai đứa nhỏ gây nên tội tình gì, năm lần bảy lượt sắp đến chuyện tốt đẹp thì bị tai ương bất ngờ phá hỏng hết rồi.
Diệp Tri Thu đã đi, anh quay vào nhà rồi vào trong căn phòng mà cô chính tay trang trí, cô nói rằng đây là phòng tân hôn của hai người.
Nhớ mới mấy ngày trước thôi, cô hớn hở cho anh xem một vật cô đã thuê thợ thủ công điêu khắc một bức phù điêu về ảnh cưới của hai người. Anh không thể nhìn thấy những hình ảnh phẳng lì trên giấy thì cô tìm cách để anh được thưởng thức nét mặt hạnh phúc của hai người khi cùng nhau chụp ảnh cưới. Bên trên có viết hai hàng chữ, hình như là câu thơ gì đó, anh cẩn thận sờ từng chữ, phân biệt được rồi đọc lên: "Phong Thu vĩnh kết, Nguyện ước đồng tâm". Khi đọc xong rồi nghiền ngẫm một lát, anh nói:
- Câu nói này có vẻ quen quen... quả thật cùng ngữ điệu với câu "Ma quân uy vũ, Thiên địa trường tồn ", có phải không ta?
Diệp Tri Thu nghe xong đỏ mặt, vỗ ngực anh, nói:
- Anh thật không biết lãng mạn, sao có thể giống nhau được. À, mà sao anh biết câu này?
Rõ ràng là cô mới viết chương mới của quyển tiểu thuyết tiên hiệp ma quái nói về tình cảm của thất tiên nữ và chàng ma quân có tính khí âm u kỳ dị đây mà. Trời ạ, sao anh biết?
Hoa Vân Phong không ngần ngại đáp rằng:
- Bởi vì vợ anh viết tiểu thuyết nhưng một mực giấu kín như bưng, cho nên anh chỉ còn cách trở thành Fan trung thành trên trang Web em đăng truyện mà thôi, mặc dù tác giả dùng tên khác, anh vẫn có khả năng điều tra ra được. Phải công nhận.. em có năng khiếu lắm!
Diệp Tri Thu đôi mắt sáng rỡ, ngoéo tay anh khoe khoan:
- Đương nhiên rồi, trí tưởng tượng của em là khỏi chê đi. Chỉ có điều anh hạn chế thời gian của người ta quá hà, viết chậm muốn chết.
Hoa Vân Phong nhéo mũi cô:
- Còn không phải nghĩ cho em sao? Cứ tiến độ này cũng được rồi, dù sao em không viết truyện với mục đích kinh doanh!
Diệp Tri Thu chu môi ỉu xìu, anh chỉ hạn chế thôi chứ không cấm đoán, nếu thật sự là không cho phép thì cô khó lòng mà thực hiện sở thích...
Mới đó mà cảnh còn người đã đi mất, tiếng nói vui tươi của cô vẫn còn văng vẳng bên tai anh, giống như vừa rồi vẫn còn ở đây vậy. Hoa Vân Phong đưa tay sờ lên bức phù điêu, tỉ mỉ vuốt ve từng đường nét trên gương mặt quá đỗi thân quen kia, trong lòng nhớ nhung và tự hỏi không biết hiện giờ cô ấy thế nào; cô có còn u buồn hay không? Có nhớ đến anh không...
Đêm khuya ngủ không được, Hoa Vân Phong ngồi ngoài ban công ngẩn người rất lâu. Lất sau nghe được nho nhỏ tiếng bước chân. Trong ngôi nhà này, trừ anh ra cũng chỉ có Tiêu Tĩnh mà thôi.
Giờ đã trễ lắm mà Tiêu Tĩnh lại một mình đi lại trong vườn. Bà ta chậm rãi lấy một số đồ vật ra, ngồi đó như cúng vái một ai đó:
- Lập Nhân, em hỏi anh có vui không nào... a ha, em đã báo thù cho anh rồi đấy. Lão già đó xuống dưới ấy, anh muốn làm gì lão thì làm cho hả giận anh nhé!
Sau đó là tiếng cười như rất thỏa mãn của bà ta vang lên. Tiêu Tĩnh hôm nay lại uống rượu.
Đầu Hoa Vân Phong quả thật như muốn nổ tung, tiếng cười của mẹ mình như từng nhát dao chém vào tim anh đau điếng. Tiếng cười của bà hòa lẫn tiếng khóc của lòng anh, bà có hiểu không?
Tiêu Tĩnh nhìn lên lầu cao, thấy Hoa Vân Phong đứng đó, bà ta lại cười ha hả:
- Cảm giác này thật sảng khoái. Cái cảm giác nhổ được cái gai trong mắt lại càng vui hơn.
Bà ám chỉ việc Diệp Tri Thu đã dọn ra khỏi nhà này. Hàng ngày tuy bà ở nhà phía sau vườn nhưng con hồ ly tinh kia vẫn cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt bà, muốn lấy lòng của bà. Nhìn gương mặt giống y hệt mẹ của nó là bà ứa ruột ứa gan làm sao yêu thương gì nổi. Lý Thu Nguyệt đã từng giành mất Hoa Lập Nhân của bà, nay lại xui khiến cho Hoa Vân Phong yêu đúng con nhỏ ấy, xem có tức không hả?
Không nghe Hoa Vân Phong nói chuyện, bà lại tiếp tục:
- Sao mày không trách tao? Không nói cho con nhỏ đó biết chính tao mới là người báo cảnh sát? Mày thừa sức đoán ra mà đúng không? Hừ.
Đúng vậy, anh biết người đó chính là bà. Là Tiêu Tĩnh làm thì anh không tố giác được. Không đứa con nào muốn biện minh sự trong sạch cho mình mà lại để mẹ phải chịu sự chỉ trích, anh làm không được.
Bà không biết vì sao mình lại không vui vẻ gì khi đã báo thù cho người mình yêu. Bà hại chết Diệp Hoài Sơn một là để báo thù, một là muốn con hồ ly tinh kia phải khổ sở. Thế nhưng còn một ai đó cũng chẳng vui vẻ gì. Bà hiểu cái cảm giác đó, có lẽ là mẹ con cho nên nó đau, bà cũng không chịu nổi. Thế nhưng bà lại mạnh miệng không nói ra điều đó, chỉ buông ra những lời không mấy hay ho:
- Mày bất hiếu, ba mày chết là ai hại mà mày còn lấy con của hắn. Mày quên nhiệm vụ báo thù thì để tao làm. Có tội tình gì một mình tao lãnh, xuống địa ngục cũng không phải là mày. Mày vui rồi chứ?
Cũng nhờ Tiêu Tĩnh báo cảnh sát nên bọn người của họ Sở mới rút lui êm đẹp. Bọn sống thì rời đi, kẻ chết thì mặc xác, toàn là thứ đâm thuê chém mướn thì chết bỏ chứ ai lo đến. Cho nên cảnh sát muốn lần ra manh mối là họ Sở cũng không dễ dàng.
Hoa Vân Phong vẫn không nói. Mày anh nhíu càng chặt hơn nữa. Bên hiếu bên tình, khó mà vẹn toàn được!
...........
Một ngày thu ở thành phố Đ thật sự nên thơ, khung cảnh đã chuyển dần sang sắc vàng êm ái, quãng trời như trong hơn và mang từng làn gió như hơi thở lãng mạn làm lòng người xao xuyến.
Cảnh thu không thay đổi chỉ có con người đã đổi thay. Nhớ năm nào cô cũng gặp anh trong sắc thu vàng mơ mộng, khi ấy mọi thứ quá đỗi bình lặng, quá mức ngây thơ. Còn giờ đây ngồi nhìn từng chiếc lá thu rơi mà tim này không ngừng nhớ đến anh, nhớ anh nhưng trong lòng vẫn còn một vướng bận rất lớn, nếu chưa thông suốt, cô sẽ chẳng thể nào gặp anh được.
Sáng sớm, dì Trần thấy cô còn ngủ say nên không đánh thức mà một mình đi chợ mua thức ăn. Diệp Tri Thu thức dậy chỉ còn mình cô ở nhà, nhàm chán vô cùng. Khi ngồi lặng lẽ, cô lại nhớ đến ba mình, nhớ đến cái chết của ông, nhớ đến chiếc áo nhuộm đỏ màu máu của ông... Mọi thứ ám ảnh cô cả khi chìm vào giấc ngủ.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, là cuộc gọi của một ai đó xa lạ, cô nghe máy:
- Alo, xin hỏi là ai đang gọi?
Bên kia là một giọng nam thô kệch:
- Cô có phải tên là Diệp Tri Thu không?
Bên này đáp lời:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
Diệp Tri Thu nghe bên kia trả lời thì bàng hoàng lắm. Dì Trần của cô giữa đường ngất xỉu, đang ở nhà của người mới gọi điện. Cô vội cảm ơn người ta rồi thay quần áo ra cửa gọi taxi đi ngay...
Diệp Tri Thu trong lòng lo lắng, xe taxi chở cô đi một đoạn đường thì cô phát hiện không bình thường. Đáng lẽ nên đi trên đường lộ thì ngược lại xe này chạy đến nơi càng đi càng thấy hoang vắng. Diệp Tri Thu không dám hé miệng nói, cũng không dám phản kháng, vừa nghĩ đến mình gặp nguy hiểm liền nhớ đến Hoa Vân Phong. Cô cầm điện thoại trên tay, dù hiện tại cô không muốn gặp anh nhưng cô vẫn biết cái gì nặng nhẹ, để bản thân gặp nguy hiểm thì quả thật không hay ho gì. Thế nhưng điện thoại không có tín hiệu, là chuyện gì xảy ra?
Xe đột nhiên ngừng lại, Diệp Tri Thu nhìn qua gương chiếu hậu trông thấy gương mặt người đàn ông này hung tợn, cô đã hoảng thần lắm rồi. Lúc nãy không chú ý, giờ nhìn thấy thì đã muộn. Bản thân như đang ở trong hang hổ, phải nhanh chóng thoát ra ngoài, may ra còn đường sống. Nghĩ vậy, cô mở cửa xe vội chạy ra ngoài.
Diệp Tri Thu một đường đến đây đương nhiên không biết mình được người khác theo bảo vệ, đó là sự sắp đặt của Hoa Vân Phong. Từ khi cô trở về đây, anh phải xử lý vội một số công sự rồi sẽ đến theo. Việc liên quan đến Như Ý, bà Hai nhờ anh giúp đỡ. Như Ý gần đến ngày sinh, bỗng nhiên mất tích, bà không biết cô đang ở đâu nên mới đến nhờ vả anh tìm kiếm giúp. Qúa trình tìm kiếm cũng tiêu tốn một quãng thơi gian, Trương Nhất Long là người chủ mưu trong chuyện này. Ai biết anh bắt cóc Như Ý làm chi, nhưng mà sau giai đoạn phẫn nộ là sự cuống quít lên của anh, chưa bao giờ người dưới quyền của anh cũng như chính Như Ý từng trông thấy vẻ mặt đó.
Số là Như Ý đã đến ngày sinh, cô đang đau đớn không thôi. Trương Nhất Long lần đầu tiên trong thấy phụ nữ chuyển dạ, không hiểu là đương nhiên rồi, có bao giờ anh chứng kiến cảnh tượng này đâu?
Trong phòng sinh đang bận rộn thì bên ngoài cũng vô cùng rối loạn, dường như có ai la hét gì đấy.
Lát sau cửa phòng sinh mở toang, Trương Nhất Long mang vẻ mặt không dễ gần chút nào đang đi vào. Anh ta đến bên giường của Như Ý, thấy cô vã rất nhiều mồ hôi, sắc mặt trắng đờ thì hết sức lo lắng. Một bàn tay mạnh mẽ kéo áo bác sĩ lại, ra lệnh:
- Mau, làm cách nào cho cô ấy bớt đau đi. Nếu không ông sẽ ăn một viên đạn đó.
Rồi chợt nhớ ra cái gì, anh lại hét lên:
- Cả bệnh viện không có nữ bác sĩ à, sao lại mang một tên đàn ông vào làm bà đỡ?
Cả phòng bệnh rối tung lên, Trương Nhất Long lần đầu tiên cảm thấy tim mình như bị tắc nghẽn. Trông thấy Như Ý đau đớn nhăn nhó thì anh cũng nôn nao theo, sau khi nghe Hoa Vân Phong nói đứa nhỏ này là con của anh thì anh hối hận vô cùng. Có lẽ trước kia anh vì quá ghen tị cho nên không nhận ra điều đó. Và cũng có lẽ Như Ý sẽ không bao giờ chịu cho anh biết đứa nhỏ này là con của anh cũng là có nguyên do, đó chính là vì anh chưa từng chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào dám qua mặt anh lưu giữ đứa nhỏ. Anh trước giờ chỉ tin vào bản thân mình, chưa hề cho tình yêu và tình thân là điều đáng trân trọng, bởi vì ngay từ khi anh hiểu chuyện, anh đã biết tự dựa vào sức mình mà tồn tại, tất cả tình thân đều là giả dối, tình yêu cũng là hư ảo. Chỉ trách bản thân anh, nhận ra thì suýt nữa đã muộn màng. May là còn kịp, anh chưa ép buộc cô bỏ mất đứa nhỏ. Anh có người yêu bên cạnh, có con trai, anh có một gia đình thuộc về mình. Đột nhiên lúc này trong lòng ngực vốn lạnh lùng băng giá bỗng có cái gì đó ấm áp chảy qua, đó là tình phụ tử thiêng liêng khi anh được nhìn thấy con lần đầu tiên, thật sự là kỳ diệu!
Trở lại chuyện của Diệp Tri Thu, tuy có người theo sát theo xe taxi cô ngồi thế mà giữa đường xe trước thay đổi hướng đi, đồng thời cũng có sự bố trí chặt chẽ là ba chiếc xe khác từ đâu xuất hiện cản đường cắt đuôi xe sau...
... Ở đây là đồi thông hoang vắng, chạy thẳng thì dẫn đến một dòng suối mà thôi. Biết sao được, cô đã không còn lựa chọn nào khác.
Nơi này là nơi mà cô cùng hai người bạn thân hay hẹn hò bí mật. Một khu rừng thông khá là yên tĩnh, khu vực này cũng ít ai quấy rầy nên các cô rất thích. Bên cạnh rừng thông có con suối nhỏ, nước chảy rất mạnh tạo âm thanh vui tai lắm.
Cũng lạ, người đàn ông kia vì sao không đuổi theo cô? Cảm thấy kỳ quái nhưng đây không phải thời gian cho những thắc mắc, cô chỉ biết chạy cho khuất tầm mắt của người kia...
Diệp Tri Thu chạy đến đường cùng đó là dòng nước đang chảy xiết rì rầm, bỗng nhiên có một bàn tay ai đó xô đẩy, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống dòng suối rồi. Nhưng không, người phía sau dường như đang đùa bỡn mà thôi, không phải cố ý đẩy cô, may mắn là người kia kịp thời níu áo cô lại. Diệp Tri Thu còn chưa hoàn hồn, vội quay sang nhìn thì thấy Lam Hân Đồng mỉm cười ngọt ngào nhìn cô. Diệp Tri Thu thở ra một hơi, đưa tay vuốt ngực, nói:
- Bạn đùa vậy nguy hiểm quá. Sẽ chết thật đó!
Lam Hân Đồng cười thật dịu dàng, nét đẹp hài hòa khiến thiên nhiên còn phải nhún nhường. Cô khẽ lắc đầu, yểu điệu thốt nên lời:
- Đâu có, mình đang thử bạn thôi. Thấy vậy là bạn còn yêu quý cuộc sống này lắm.
Lam Hân Đồng nói mà nụ cười vẫn thường trực trên môi. Giọng nói của cô mềm mại phiêu phiêu theo gió, nghe vào tai mà không chú ý sẽ không dễ dàng nhận thấy hàm ý sâu xa trong đó đâu.
Diệp Tri Thu gặp người quen thì trong lòng bớt sợ hãi, tuy vậy nghi vấn vẫn sinh sôi trong đầu. Vì sao người tài xế cố ý đi khác đường? Vì sao lại gặp Lam Hân Đồng ở đây? Dường như mọi chuyện đã sắp xếp sẵn chỉ đợi cô rơi vào bẫy mà thôi.
Diệp Tri Thu đặt một câu hỏi:
- Điềm Mật không đến cùng bạn sao?
Lam Hân Đồng nhướng mày đáp:
- Bạn ấy không đến... chỉ có hai chúng ta mà thôi. Thế nào, bạn bè lâu ngày gặp lại, bạn muốn ôn chuyện cũ với mình chứ?
Diệp Tri Thu nhìn cô bạn thật sâu. Không biết vì sao từ khi trở về Việt Nam sau ba năm ở nước ngoài thì cô bỗng nhiên có cảm giác bài xích khi tiếp xúc với Lam Hân Đồng, cảm giác này cô không lý giải được, giống như trong kí ức mà cô tìm lại vẫn có một phần mơ hồ chưa rõ.
Đồng ý lời mời gọi, Diệp Tri Thu cùng Lam Hân Đồng ngồi xuống trên tảng đá to, chân trần nhúng vào trong nước, cảm giác từng tia lành lạnh len lỏi dần vào cơ thể. Lam Hân Đồng nhẹ nhàng nói chuyện, cũng như bao lần, tiếng nói nhẹ đến nỗi có thể hòa lẫn vào trong tiếng gió, âm hưởng ấm áp lòng người:
- Bạn có nhớ trước kia mình từng kể cho bạn nghe về người con trai đã giúp mình thoát khỏi tay của bọn háo sắc không? Người ấy bạn cũng quen, rất quen thuộc... là anh Vân Phong. Đúng thế, bạn đừng ngỡ ngàng gì cả, mình yêu anh ấy từ rất lâu rồi, yêu trước hơn cả bạn nữa kìa. Cớ sao bạn xuất hiện phá hỏng tất cả?... Hừ, thật đáng buồn...
Diệp Tri Thu nhìn cô, nét mặt đã dần biến đổi. Cô nghe Lam Hân Đồng nói tiếp:
- Bạn có còn nhớ vào 4 năm trước, lúc chú Trần mất, bạn đang bế tắc tột cùng, là mình đã cho bạn xem những hình ảnh thân mật của mình và Vân Phong không? Là giả cả thôi, mình tự tạo ra đấy, chủ yếu phải để cho bạn thật đau đớn, đau đớn đến tột cùng thì thuốc sinh ảo giác của Sở Lăng Khiêm mới phát huy hết tác dụng...
Diệp Tri Thu bàng hoàng như người vừa rơi vào cơn ác mộng. Chính miệng người bạn thân mình nói ra chuyện này, lại là chuyện quá kinh thiên động địa đối với cô. Nó làm cho cô và Hoa Vân Phong lạc mất nhau đến tận 3 năm dài. Và cũng vừa lấp đầy khoảng trống ký ức cô không thể nhớ rõ ràng kia.
Lam Hân Đồng khoái chí khi nhìn gương mặt xám như tro tàn của cô bạn nhưng vẫn không làm mất nét yêu kiều xinh đẹp vốn có. Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục những lời tàn nhẫn:
- Còn rất nhiều chuyện nữa kìa... Nhiều tới nỗi mình cũng sắp nhớ không nổi rồi. Ha ha...
Tiếng cười hòa cùng tiếng gió vút cao làm người nghe thêm lạnh cả người. Cô nói tiếp, vẻ mặt đã trở nên hung tợn hơn:
- Tri Thu à, tôi muốn cô chết cho nên đã lái xe cố ý đâm vào cô, nhưng tại sao cô không chết? Ngược lại Vân Phong của tôi lại phải chịu hành xác khổ sở suốt ba năm trời, anh ấy suýt mất mạng... cô không biết, không biết tôi hận cô đến mức nào đâu...
Lam Hân Đồng dần tiến lại gần, đưa tay bóp lấy cổ Diệp Tri Thu đẩy cô gần đến bờ suối. Phía dưới nước chảy ào ào, nếu rơi xuống đó khó lòng mà sống nổi. Thế mà Diệp Tri Thu lại không phản kháng, cô đang chấp vá lại những kí ức của mình cùng với vô số âm mưu của bọn họ, thì ra bản thân mình rất ngốc nghếch.
Lam Hân Đồng trợn tròn mắt, gương mặt vặn lại trông không còn nét dịu dàng thanh thoát, nghiến răng nói:
- Cô quả thật quá ngu si, cô kết tội Vân Phong không chút nào thương tiếc, có phải cô cho rằng anh ấy là người tố giác ba cô với cảnh sát? Ha ha, cô kém trí như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, anh không có làm, là Tiêu Tĩnh làm... Cô không xứng đáng với tình yêu của anh ấy!
Vì sao cô biết? Đơn giản vì chính cô là người đã báo cho Tiêu Tĩnh biết chỗ trốn của Diệp Hoài Sơn. Đương nhiên trước đó cũng đã có một cuộc thoả thuận kế hoạch của cô và một người khác.
Giống như bốn năm trước đây, Lam Hân Đồng chủ động sang Mỹ quốc để tìm gặp Sở Lăng Khiêm đòi hợp tác chia cắt đôi uyên ương. Vì chỉ có họ Sở mới đủ năng lực đem Diệp Hoài Sơn từ trong ngục ra ngoài.
Họ Sở nhướng mi cười nhạo:
- Ồ thế à, không phải cô đang căm hận tôi bởi vì kế hoạch năm đó suýt chút lấy mạng Hoa Vân Phong sao? Nay lại đến lần nữa, không sợ diễn lại cảnh xưa à?
Lam Hân Đồng bộc lộ mánh khoé:
- Tôi không nghĩ vậy đâu, ngài hiểu lầm rồi. Ngày xưa chỉ là một tai nạn. Nói gì thì nói Tri Thu cũng là bạn tôi, tôi cảm thấy ngài là người có thể mang lại hạnh phúc cho bạn ấy nên mới giao phó cho ngài. Mà còn chúng ta, chúng ta không có được tình yêu trong khi chúng ta xứng đáng được nhận nó. Tôi biết ngài không bao giờ buông tay cho tình yêu của mình. Vậy thì tại sao không nghe tôi nói kế hoạch một lần để xem xét đi nào. Tôi tin chắc vừa ít tốn công tốn sức mà còn hiệu quả tuyệt đối.
Cái hiệu quả tuyệt đối cô nói hấp dẫn Sở Lăng Khiêm. Anh và cô lại bắt tay nhau làm chuyện mà họ cho là hợp tình hợp lý. Còn Lam Hân Đồng thì tự cười nhạo trong lòng: Sở Lăng Khiêm à, mối hận bốn năm trước khiến cho Vân Phong của cô phải mang bệnh tật khổ sở cô mãi mãi không quên. Cô thầm nhủ rằng Diệp Tri Thu phải trả giá, trả thật đắc!
Theo kế hoạch đó, Lam Hân Đồng chủ động tiếp cận Tiêu Tĩnh. Muốn tìm được cách liên lạc với bà không khó nhưng làm sao để thuyết phục được bà tin tưởng mới cần đến nghệ thuật. Cô gọi điện cho bà hẹn gặp và Tiêu Tĩnh từ chối. Một mặt vì bà không tự tin với ngoại hình của mình nữa, mặt khác bà vẫn có tâm đề phòng kẻ lạ. Thế mà Lam Hân Đồng đã nói thẳng lòng mình thế này:
- Dì ơi, bởi vì...bởi vì con rất yêu anh Vân Phong.
Tiêu Tĩnh tìm ra sơ hở:
- Cô tự nhận là bạn thân với con hồ ly tinh kia mà giờ nói tráo trở gì thế hở? Nếu là bạn của nó thì miễn bàn.
Lam Hân Đồng dịu dàng phân bua:
- Không phải dì ơi, dì hiểu lầm ý con rồi. Thật sự con quen biết và yêu Vân Phong trước cô ta rất lâu rất lâu. Vậy mà khi cô ta xuất hiện, không biết dùng bùa mê gì, anh Vân Phong lại yêu cô ta đến không phân biệt phải trái. Con hận Diệp Tri Thu lắm, con xem cô ta là tình địch của mình đó dì ạ!
Tiêu Tĩnh đồng cảm với nỗi lòng của Lam Hân Đồng. Năm xưa Lý Thu Nguyệt cũng giành mất người yêu của bà như thế. Đúng là mẹ con nhà hồ ly mà, nó chuyên môn đi giành chồng người khác. Tiêu Tĩnh đồng ý nghe tiếp chuyện mà Lam Hân Đồng muốn nói.
Bà nghe xong thì cảm thấy không còn gì tốt hơn nữa, quả thật ông trời giúp bà đây mà. Vừa báo thù vừa khiến con nhỏ đó mất đi thân nhân. Ha, một công đôi chuyện.
Còn Lam Hân Đồng cũng cười thầm, chỉ có Tiêu Tĩnh mới có khả năng làm chuyện này, vì Hoa Vân Phong sẽ không bao giờ tố giác mẹ mình, mà nếu không nói rõ, Diệp Tri Thu sẽ mang nỗi vướng bận này trong lòng, hai người khó lòng mà sánh vai nhau trở thành đôi phu thê bách niên giai lão được.
..........Diệp Tri Thu cảm thấy toàn thân rét lạnh, rốt cuộc thì bên cạnh cô còn có bao nhiêu người muốn chia cắt cô và Vân Phong nữa? Còn bao nhiêu sự thật mà chưa được phơi bày ra ánh sáng nữa. Cô hối hận lắm rồi, hối hận vì sao mỗi hành động của cô đều mang đến vết thương lòng cho người cô yêu. Cô không kiên định, cô đổ lỗi cho anh trong khi anh mới chính là người vĩ đại nhất trong chuyện tình yêu của hai người.
Lam Hân Đồng như người mất trí, cô dúi đầu Diệp Tri Thu xuống dưới dòng suối mà không sợ xảy ra án mạng.
Diệp Tri Thu biết mình không xứng đáng với tình yêu của Hoa Vân Phong, nhưng cô cũng rất rõ, chỉ có cô mới là người anh yêu nhất, cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không anh lại vẫn là người đau khổ nhất.
Cô theo Hoa Vân Phong đã lâu lắm, thường ngày hai người rãnh rỗi, anh cũng dạy cô một số chiêu võ xem như để dành phòng thân. Diệp Tri Thu mạnh mẽ đổi sang thế chủ động, cô nắm lấy cổ tay Lam Hân Đồng ấn mạnh xuống, cô nàng kia mất thăng bằng thì Diệp Tri Thu đảo tay một vòng đem lưng Lam Hân Đồng ấn xuống thật thấp làm cho cô ta không thể nhút nhít được. Sẵn đấy cô đã nói:
- Tôi đã không xứng đáng thì cô cũng đừng mong mình thay thế được địa vị của tôi trong lòng anh ấy. Dù biết rằng tôi không hoàn hảo, dù biết rằng tôi là kẻ gây cho anh ấy thật nhiều tổn thương... Nhưng chỉ cần một lý do làm tôi không thể nào tự ti mà bỏ cuộc trong tình yêu được, đó là bởi vì anh ấy yêu tôi, chỉ yêu mỗi mình tôi.
Diệp Tri Thu ra tay cũng thật nặng, Lam Hân Đồng điển hình là một cô gái dịu dàng yếu đuối, tránh không được mà cũng thoát không được. Diệp Tri Thu đẩy cô sang bên trái làm cô ngã nhào trên bậc đá, sau đó quay lưng rời đi.
Mọi chuyện nếu đơn giản như vậy thì đâu còn gì thú vị, dù gì Lam Hân Đồng là một cô gái nhiều mưu mô và cũng thật đa tâm, cho nên đâu chỉ đơn độc một mình cô đến đây.
Diệp Tri Thu mới bước được vài bước đã bị một đám năm người đàn ông lực lưỡng cao to ngăn trước mặt. Dù cô có biết một số chiêu võ phòng thân nhưng không thể nào chống lại bọn phái mạnh này được. Cô lùi dần về phía sau, ánh mắt cứ nhìn bọn chúng, vẻ mặt đã tràn đầy sợ hãi.
Lam Hân Đồng tao nhã đứng dậy, vỗ nhẹ đôi bàn tay tạo ra tiếng kêu rồi lên giọng chế nhạo:
- Cô bạn thân của tôi ơi, sao không chống trả nữa đi?...
Cô vừa tiến lại gần Diệp Tri Thu, vừa nói:
- Hừ... mày đừng mơ tưởng thoát khỏi tay tao dễ dàng như vậy. Chút nữa thôi tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác sảng khoái nhất trên đời này, đảm bảo mày sẽ rất thích thú... ha ha.
Cô giống như điên rồi, ngửa mặt lên trời cười ha ha. Diệp Tri Thu nhân lúc này đã tháo sợi dây chuyền trên cổ mình ra, đến phía sau Lam Hân Đồng rồi vòng lên cổ cô ta. Lam Hân Đồng bị siết chặt cổ, khó thở vô cùng nên đã không còn vênh váo nữa.
Diệp Tri Thu ra lệnh:
- Bảo bọn họ rời khỏi nơi đây thật xa, nếu không tôi siết chết cô.
Sợi dây chuyền này là đặc chế, có thể phòng thân vì nó làm bằng chất liệu rất bền chắc.
Lam Hân Đồng cố nói:
- Cô giết người sẽ phạm pháp.
Diệp Tri Thu không tiếc cho cô ta biết:
- Vân Phong khi đeo sợi dây chuyền này cho tôi đã nói chỉ cần có nguy hiểm thì tùy cơ ứng biến, có giết người thì anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi thoát tội.
Người nghe vào câu này sao mà cảm thấy chua cay quá. Anh Vân Phong cô yêu nhất lại luôn bao che cho Diệp Tri Thu kể cả khi cô ấy làm sai. Lam Hân Đồng tức giận không thở nổi. Cô đành phải bảo người của mình tránh ra thật xa.
Diệp Tri Thu mang Lam Hân Đồng đi được một quãng, thật sự Lam Hân Đồng không phối hợp chút nào, bước chân chẳng những trì trệ mà còn cố gắng giở trò, càng giẫy giụa thì sợi dây càng tạo nên dấu ấn sâu trên da cổ mỏng manh của cô nàng, dường như đã cắt tạo ra vết máu.
Diệp Tri Thu thấy bọn kia đã đi hết không còn bóng dáng cho nên muốn buông Lam Hân Đồng ra để nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.
Ai ngờ vừa mới buông người ra thì phía sau lưng có người tóm lấy cô. Đúng là "Giang hồ hiểm ác", đối với một cô gái chưa bao giờ nếm trải lòng dạ con người trong chốn giang hồ thì nghĩ cái gì cũng thật đơn giản.
Lam Hân Đồng ra lệnh cho bọn đàn ông có vẻ rất hung hăng kia mang Diệp Tri Thu vào một ngôi nhà hoang.
Trên đồi thông có một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang, nghe nói trong này có ma nên không ai ghé chân đến. Nó nằm thật sâu ở một nơi mà người ta đã dần quên lãng.
Lam Hân Đồng ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống Diệp Tri Thu đang bị trói hết tay chân ngồi sát góc tường. Cô nắm tóc Diệp Tri Thu, mỉm cười, nói:
- Diệp Tri Thu, gương mặt này của mày quả thật làm người ta chán ghét. Tao vạch vài dao lên mặt mày thì thế nào nhỉ?
Cô ve vẩy con dao sắc bén như đùa với một thứ vô hại. Con dao xẹt ngang mặt Diệp Tri Thu để lại vết máu nho nhỏ. Đều này càng kích thích đối phương. Lam Hân Đồng cười thỏa mãn.
Nhưng trái với suy nghĩ rằng gương mặt xinh đẹp của Diệp Tri Thu sẽ mang những vết sẹo quái dị chồng chất, thì đằng này Lam Hân Đồng dừng tay lại, lắc đầu tặc lưỡi:
- Ồ, thôi đi. Nếu khắc lên mặt mày vài nhát dao thì nhẹ nhàng cho mày quá, vả lại bọn này cũng thèm nhỏ dãi rồi kìa. Chúng không đợi thêm được nữa... ha ha. Hay là quyết định thế này, cho bọn chúng "làm thịt" mày xong rồi hẳn rạch mặt có được không?
Bọn kia như thú nhìn mồi, nước miếng dường như sắp chảy xuống hết rồi kìa. Diệp Tri Thu sợ hãi vô cùng, cô nhắm mắt lại và lắc đầu thật mạnh, nước mắt cũng rơi thật nhiều và cũng quên phải la lên như thế nào.
Mỹ nhân khóc lại kiều diễm khác thường, bọn đàn ông kia không chịu nổi nữa, cơ thể chúng nóng rừng rực, chúng muốn tiến đến vồ lấy cô như muốn cấu xé một miếng mồi ngon.
Lam Hân Đồng lại thêm mắn dặm muối:
- Ừ nhỉ, bạn thân ơi, bạn thấy mình tốt với bạn không. Mình sẽ cho bạn biết cảm giác khi trao lần đầu tiên của mình cho một người mà mình không yêu thương là như thế nào. Cảm giác sống không bằng chết đó bạn nên nếm thử đi.
Cô là người hiểu cảm giác đó nhất. Khi cô không chiếm được tình yêu của Hoa Vân Phong, cô đã say đến mất cả lí trí và rồi đêm đầu tiên của mình lại thuộc về người đàn ông mình không yêu. Cô không cam tâm chút nào, cho nên mỗi lần hoan ái xong cô đều uống thuốc để bỏ đi cơ hội mang những đứa con mình không mong muốn.
Nói xong thì Lam Hân Đồng bước ra bên ngoài và đóng cửa lại. Chẳng có cái gì đẹp đẽ để xem. Bọn thô kệch kia làm cho người ta phải chán ghét thì nhìn cảnh tượng đó chỉ thêm bẩn mắt mà thôi. Cô tin tưởng bọn chúng sẽ cho Diệp Tri Thu lần đầu tiên khó quên.
Bọn thèm thuồng kia tiến lại gần, nhưng bọn chúng vẫn có lớp lang trật tự. Tên đầu đàn vẫn là người được ưu tiên trước.
Hắn thô bạo vồ đến xé áo của Diệp Tri Thu ra. Lúc này cô nàng đã phát ra tiếng la thất thanh. Có lẽ là theo bản năng, cô vẫn cứ gọi tên Hoa Vân Phong mãi:
- Vân Phong cứu em... Vân Phong... Không, các người đừng tới đây... đừng mà... á... á...
Những tưởng khi bị xâm hại, nạn nhân sẽ chống cự dữ dội, nào là đấm, là đá là cào xé đối phương. Nhưng không phải vậy, thường thì người bị xâm hại sẽ sinh ra hiện tượng toàn thân cứng đờ, đó là tình trạng ức chế cơ tạm thời khi đối tượng lo sợ đến tột độ. Tội thay, Diệp Tri Thu cũng rơi vào hoàn cảnh đó, cô không thể chống cự được gì cả, toàn thân bất lực, tên xấu xa đó bò lên người cô. Bàn tay khô cứng của hắn thô bạo xoa nắn từng tấc da trên người cô như muốn bóp nát cơ thể cô vậy. Diệp Tri Thu chỉ biết ngưỡng mặt mà nằm đấy trong vô vọng, nước mắt chảy xuôi theo gò má đẫm ướt khuôn mặt...
Từ phía trước cánh cửa, Lam Hân Đồng thật khoái chí cười to khi nghe tiếng la xé gan xé ruột của Diệp Tri Thu. Cô nhếch mép cười to, thầm nhủ: "Ha ha, lần đầu tiên của một người con gái đã mất đi trong sự ám ảnh như vậy đó. Xem thử, anh Vân Phong có còn yêu cái thân xác nhơ nhuốc này của mày được không... Ha ha."
............
Hoa Vân Phong biết được tin tức Diệp Tri Thu đã mất tích thì nhanh chóng huy động lực lượng tìm kiếm. Chẳng mấy chốc tin tức dẫn anh đến nơi đồi thông hoang vắng. Đến nơi đã sớm không có một bóng người nhưng nhanh chóng bọn họ cũng phát hiện ngôi nhà hoang phía xa kia vang lên những tiếng động lạ...
Phùng Kiến Quân dắt tay Hoa Vân Phong đi thẳng hướng đó, bọn người phía sau cũng lục tục đi theo.
Lam Hân Đồng ở bên này không hay biết gì, cô vừa mới nghe tiếng la đau đớn của Diệp Tri Thu thì hả dạ vô cùng. Cô đã bước ra ngoài cửa rào bên ngoài định đóng lại rồi một mình rời khỏi nơi đây, mặc bọn chúng muốn hành hạ cô gái kia như thế nào, mục đích của cô đã hoàn thành, cô chỉ cần Diệp Tri Thu mang tấm thân bẩn thỉu nhất, không có mặt mũi giành tình yêu của cô nữa thôi.
Ai ngờ tiếng bước chân dồn dập từ phía sau lưng, khi quay mặt lại thì cô nhìn thấy trước tiên là Hoa Vân Phong. Kỳ lạ thế đó, dù anh có lẫn trong đám người kia nhưng chỉ cần liếc nhìn là cô thấy anh đầu tiên. Dường như những người đàn ông khác là không khí, chưa bao giờ nhập được vào tầm mắt của cô.
Lam Hân Đồng bất giác giương miệng gọi khẽ:
- Vân Phong...
Tiếng nói chưa dứt, một bàn tay mạnh mẽ đã tóm lấy cổ họng cô, bóp chặt. Hoa Vân Phong nương theo tiếng nói, xác định đúng cái cổ mỏng manh của cô nàng mà ra tay. Vẻ mặt chưa lộ vẻ tức giận, thế mà trong giọng nói tràn đầy uy hiếp:
- Nếu Tri Thu xảy ra chuyện gì, cô đừng mong sống yên!
Nếu ánh mắt kia có sức sống, giờ khắc này nhất định có một ngọn lửa mãnh liệt tràn ngập trong đấy. Hoa Vân Phong không phải người đàn ông thô bạo, anh đối với phụ nữ cũng chưa từng thất lễ. Nhưng lần này thì khác, Lam Hân Đồng vốn dĩ làm cho anh chán ghét đến cực hạn, giờ thì cả gan tìm đến người anh yêu... Lực đạo trên tay chưa hề lơi lỏng, Lam Hân Đồng đã xanh cả mặt vì thiếu dưỡng khí. Cô còn cố nói:
- Vân Phong... em yêu anh nhiều hơn cô ấy... cô ấy bao lần gây ra chuyện sai lầm... sao anh vẫn bao che đến mức này? Em... khụ khụ... em phải cho cô ấy nếm thử những cảm giác mà em từng trải qua... Lam Hân Đồng này không chiếm được, thì sẽ phá cho hư... khụ khụ...
Hoa Vân Phong giơ cao tay lên hơn nữa, cô nàng có chiều cao chênh lệch quá nhiều so với anh đã không đứng vững hai chân mình trên đất được nữa. Cô dường như bị nhấc bổng lên rồi. Hô hấp khó khăn và từng cơn đau đớn ngoài da thịt không bằng vết vỡ nát trong trái tim, Lam Hân Đồng nhỏ dài hai hàng nước mắt chảy xuống ướt bàn tay của Hoa Vân Phong. Và có lẽ anh chán ghét luôn cả những giọt nước mắt kia, nó vừa chạm vào bàn tay thì làm cho anh cảm thấy như độc dược vậy, lập tức buông tay, cô gái xụi lơ ngã trên đất. Không ai để ý đến cô gái si tình mà cố chấp này, cô đã ngất đi rồi.
Nãy giờ mọi người đã mở xong khóa cửa. Căn nhà nói là bỏ hoang chứ thật ra không tồi tàn chút nào, cửa nẻo bằng sắt vẫn xem như kiên cố. Phải tốn một đoạn thời gian cho việc mở khóa.
Vào trong, có hai ba gian phòng nhỏ nữa, Phùng Kiến Quân thấy phía cửa sau có người mở toang thì phát hiện có người bỏ trốn. Anh sai người đuổi theo và căn dặn phải bắt cho bằng được. Chuyện còn lại là tìm kiếm Diệp Tri Thu rốt cuộc ở trong căn phòng nào. Điều này quả không khó, nhanh chóng Phùng Kiến Quân đã phát hiện ra...
Cảnh tượng Phùng Kiến Quân nhìn thấy quả thật làm anh không nỡ nhìn. Diệp Tri Thu đã không còn mảnh vải che thân đang nằm bất động trên đất. Đầu tóc rối bù cùng với gương mặt đầy những vết thâm tím trông không ra cô là một người con gái có nụ cười ngây thơ trong sáng với đôi má lún đồng tiền làm lung lạc bao trái tim phái mạnh.
Chỉ trong chớp mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, anh níu tay Hoa Vân Phong, nói:
- Phong ca, cô ấy... cô ấy nằm trên đất... Đang khỏa thân...
Tiếng nói chưa trọn vẹn thì Hoa Vân Phong đã ra lệnh:
- Tất cả quay mặt đi.
Mọi người không dám trái ý, rào rào xoay lưng kể cả Phùng Kiến Quân.
Hoa Vân Phong cảm thấy một hòn lửa chặn ngay cổ họng, ngực anh như muốn nổ tung, trái tim này đang đau lắm. Anh bước nhanh về phía trước, bất chấp có vật cản ngổn ngang, anh đều chẳng quan tâm nữa. Đến bên cạnh cô, anh đưa tay chạm vào đôi vài trần bé nhỏ kia, trong cơn mê, Diệp Tri Thu khẽ run lên thút thít. Cởi áo khoác che kín cơ thể cô, đem cô ôm chặt trong lòng.
Ngàn câu xin lỗi lúc này không có nghĩa lý gì. Nhưng mà không thể trách Hoa Vân Phong bảo vệ cô không tốt, chỉ trách người có tâm xấu xa đã bày đủ thiên la địa võng, trù bị mọi đường thì làm sao người khác trở tay kịp.
Phùng Kiến Quân ở bên ngoài dò hỏi vệ sĩ:
- Vì sao không báo sớm hơn, để hậu quả nghiêm trọng vậy?
Người kia hồi đáp:
- Tài xế xe taxi là giả mạo. Hơn nữa chúng tôi bị chặn xe, mọi liên lạc không hiểu vì sao không thông suốt. Chúng tôi đành phải thoát ly vòng vây rồi mới trở về báo cáo.
Phùng Kiến Quân bức tóc thở dài. Chợt nghe tiếng gọi của Hoa Vân Phong, anh vội vào trong trợ giúp. Hoa Vân Phong ôm chặt Diệp Tri Thu, áo khoác của anh rộng lớn đã che gần hết cơ thể cô, tuy vậy vẫn lộ ra bên ngoài đôi chân trắn nõn mang theo vô số vết tích xây xác, cùng với vết máu đo đỏ.
Hoa Vân Phong bảo đi chuẩn bị xe, cùng với mời một bác sĩ giỏi nhất đến nhà khám cho Diệp Tri Thu.
Với ánh mắt hăm dọa của Phùng Kiến Quân, mọi người còn lại đâu dám nhìn ngó, rào rào rời đi chuẩn bị xe. Cùng lúc đó, một tốp người khác mang theo bốn tên đàn ông đã nhận sự sai khiến của Lam Hân Đồng quay trở lại.
Phùng Kiến Quân định là mang chúng về rồi từ từ xử lý, anh chỉ lo dắt tay Hoa Vân Phong đi về phía xe. Ai ngờ Hoa Vân Phong dừng bước chân, anh nói:
- Mang bọn chúng cùng với Lam Hân Đồng nhốt vào chung một phòng. Canh gác bên ngoài cẩn thận, mọi chuyện xảy ra bên trong đều mặc kệ.
Phùng Kiến Quân đã hiểu ý đồ của anh, tiếp đó lại nghe anh phân phó:
- Mang chuyện này bí mật báo cho Sở Lăng Khiêm!
Chuyện này thì Phùng Kiến Quân chưa hiểu lắm, vì sao phải nói cho họ Sở? Hừ, mặc kệ, chuyện Phong ca bảo làm là luôn có lý do xác đáng.
Diệp Tri Thu được đưa về nhà. Dì Trần lo lắng sốt ruột đi tới đi lui không yên, thấy xe Hoa Vân Phong dừng trước nhà, dì bước nhanh ra tiếp đón. Dì không thể ngờ được rằng đứa cháu gái yêu quý của dì lại rơi vào hoàn cảnh này. Dì ngậm ngùi theo Hoa Vân Phong mang cô vào phòng.
Trong phòng chỉ còn lại dì và Hoa Vân Phong. Diệp Tri Thu vẫn hôn mê, trong khi bác sĩ chưa đến, dì Trần thay cô lau nước ấm vệ sinh cơ thể, mỗi động tác đều rơi những giọt nước mắt. Dì nhìn Hoa Vân Phong, anh vẫn ngồi yên trên ghế như lúc mới vào đây, càng không có động tĩnh, dì Trần càng lo cho anh. Dì muốn nói cái gì đó, nhưng mà vô ích thôi, người nghe vốn dĩ nghe không vào, mà người nói cũng rối ren trong lòng, khó mà khuyên bảo ai.
Lát sau bác sĩ đến, là một bác sĩ nữ. Người này vừa vào nhà đã chào hỏi dì Trần, họ là người quen của nhau. Dì Trần nhờ vả:
- Bà phải cứu con bé, phải cứu nó!
Bác sĩ vỗ tay bà an ủi:
- Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng, cháu bà cũng là cháu tôi mà.
Mọi người đều ở bên ngoài, bác sĩ ở lại trong phòng cùng hai phụ tá của bà ta. Hoa Vân Phong trước sau vẫn không nói chuyện cho đến khi bác sĩ bước ra ngoài. Dì Trần tiến lên hỏi han, bác sĩ nói chỉ là một số vết trầy xước đã được xử lý và xác nhận đây không phải là vụ cưỡng hiếp tập thể cho nên tổn thương đến sức khỏe là không đến đỗi. Nhưng sau khi nạn nhân tỉnh lại mới biết được tình trạng tâm lý như thế nào. Theo cách bác sĩ nói thì cô gái có thể sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng, gia đình cần hết sức lưu ý. Bà còn nói:
- Trong qua trình thăm khám tôi đã chú ý các thương tích, bà có cần khởi tố hay không?
Dì Trần bối rối, Hoa Vân Phong đã nói:
- Không cần.
Cô gái của anh yếu đuối như vậy, nếu chuyện này phanh phui ra bên ngoài, dư luận sẽ nói gì về cô. Tinh thần cô cần được yên ổn, anh không muốn bất kỳ nguyên nhân nào có thể gây hại đến cô nữa. Dù sau khi cô tỉnh lại có phản ứng như thế nào thì anh vẫn một mực không rời cô nửa bước.
-------------------
Đêm đó dì Trần được khuyên về phòng nghỉ ngơi. Nói nghỉ ngơi chứ có được đâu, dì phiền lòng vô cùng. Từ khi xảy ra chuyện, bận rộn là không cần phải nói, Hoa Vân Phong thì cứ mãi không nói câu nào làm cho dì lo lắng hơn. Nếu xét về thực lực và gia thế, Hoa Vân Phong có điều kiện thật tốt để quyến rũ những cô gái khác, cháu gái bà giờ không còn chỗ dựa, gia đình hiu quạnh, không cha không mẹ, lại còn rơi vào hoàn cảnh này nữa thì liệu có giữ được tình yêu hay không?
Có lẽ dì nghĩ nhiều, Hoa Vân Phong chưa bao giờ có ý định đó trong đầu. Anh vẫn thức đêm túc trực bên người con gái mình yêu. Cô mất đi cái ngàn vàng không có nghĩa là tình yêu cũng mất, ngược lại, anh càng yêu cô hơn bao giờ hết. Sự trong trắng của cô được anh bảo vệ rất kỹ lưỡng, bản thân anh cũng không dám chạm vào, thế mà bọn đó lại dám. Anh chỉ hận không thể bầm thây chúng ra mà thôi.
Ở căn nhà hoang kia, trong đêm trời tối mịt, không một ánh đèn, căn phòng nhỏ dường như trở nên ngột ngạt và đáng sợ lắm. Lam Hân Đồng đã tỉnh lại và đang chui rút trong một góc nhỏ.
Một tiếng nói hùng hổ vang lên:
- Đại ca, con nhỏ đó tỉnh rồi kìa.
Tên nào đó được gọi là đại ca lên tiếng:
- Mẹ kiếp, ngủ như heo, từ sáng tới giờ... Hừ, thưởng cho tụi bây đó, xơi nó đi.
Lam Hân Đồng co ro không dám lên tiếng. Cô thất vọng với tình yêu của cô quá, anh nhẫn tâm đẩy cô cho bọn đàn ông hôi hám này sao.
Tên nào khác cười ha hả, lên tiếng:
- Nhỏ hồi sáng ngon không đại ca?
Lúc đại ca của bọn chúng đang ăn ngon, chúng đã bị ngăn ở cửa ngoài rồi.
Tên đại ca đáp:
- Còn trinh.
Cô gái đó làm cho hắn có cảm giác rất lạ. Hắn biết hắn dơ bẩn, không thích hợp với cô, nhưng hắn kiềm chế không được. Nụ hoa còn trinh nguyên như thế dâng lên trước mặt, không ăn thì không phải là người rồi. Cho nên chuyện hắn làm được cho cô gái ấy lần cuối đó là chỉ một mình hắn hưởng thụ, tránh cho cái bọn đàn em không biết thương hoa tiếc ngọc làm tổn thương cô thêm nữa.
Đàn em lại nói:
- Đại ca không thưởng thức trước hả?
Tên đại ca cười nhưng trong giọng nói toàn là sự chán ghét:
- Loại phụ nữ độc ác như vậy tao ăn không tiêu. Chúng mày cùng nhau xử đi, tao thấy bọn mình rơi vào tay Hoa Vân Phong, không chết cũng bị thiến.
Bọn đàn em nao núng:
- Ôi, bọn em có được ăn cô gái kia đâu. Chỉ có đại ca thôi...
Đại ca bậc cười:
- Được hưởng thụ thứ tốt nhất trên đời, tao có lời rồi. Kiếp này làm người bị mắng chửi nhiều, tao mệt!
Người ta nói được chết dưới hoa mẫu đơn, cái chết đó cũng phong lưu. Cho nên hắn cảm thấy xứng đáng. Hắn mệt mỏi với kiếp này lắm rồi, chỉ sống với phần "con" còn phần "người" hắn chưa được nếm trải. Hắn phải nghe theo lời sai khiến của người khác chỉ vì một chữ tiền, hắn nghĩ bản thân chưa bao giờ có tình cảm cho nên cứ bán mạng, tới đâu hay tới đó. Nhưng hôm nay đã có một thiên thần chạm vào trái tim hắn, từ khi giả làm tài xế taxi chở cô gái đó một đoạn đường, rồi đến khi nàng phát hiện hắn khác thường nhưng cố tỏ ra trấn định, hắn thấy nàng chạy đi sợ hãi và hắn cũng không đuổi theo, chỉ đứng vịn mũi xe mà nhìn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thánh thiện, vậy mà khi biết mình rung động, hắn đã không còn thiết cuộc sống đen tối này nữa, hắn chấp nhận cái chết để đền bù tội lỗi đã gây ra với nàng. Hắn tha thiết mong muốn kiếp sau lại được nhìn thấy nàng, khi đó hắn sẽ mang một thân phận trong sạch đến bên nàng. Một tên giang hồ mà suy nghĩ những điều này quả thật có chút hoang đường, nhưng nó xảy ra trên chính bản thân của hắn nên hắn không ngỡ ngàng gì. Tin cũng được, không ai tin cũng được, hắn nghĩ cuộc đời này hắn luôn không có gì, chỉ lần này thật sự đã có, có một thứ hắn lưu luyến trên đời.
Bọn đàn em nghe tiếng khóc thút thít của Lam Hân Đồng thì lòng dạ cồn cào. Bọn sống hôm nay không biết ngày mai này đối với họ cái chết không là gì cả, hưởng thụ được cái gì tốt là cứ thỏa mãn đi.
Chúng cùng nhau xông đến đè lên người cô nàng, Lam Hân Đồng la hét thật dữ dội, càng la càng kích thích, lũ này như một bầy lang sói, chúng không biết thương hương tiếc ngọc, chúng chỉ biết làm thế nào để hạ hỏa trong người mà thôi.
Đêm ấy thật dài, miên man miên man như kéo dài mãi không dứt, hòa lẫn tiếng khóc của cô gái là tiếng rên rỉ sảng khoái của những tên thô kệch kia. Cùng đó là tiếng cười thỏa mãn của tên đại ca, hắn rốt cuộc trước khi kết thúc cuộc sống này đã vì nàng làm một chuyện có ý nghĩa. Hắn báo thù cho nàng, Lam Hân Đồng bị trả giá như vậy quả thật còn quá nhẹ nhàng.
--------------------
Đêm dài nặng nề, Diệp Tri Thu mê mang dường như gặp phải ác mộng, không yên ổn, lông mi rung rung, miệng mấp máy hô hoán mà chưa thoát khỏi cơn mộng mị được. Hoa Vân Phong nắm chặt tay cô, vừa gọi:
- Tri Thu, không có chuyện gì nữa, có anh đây rồi.
Cô nàng mở choàng mắt, nhìn thấy bóng đen che khuất tầm mắt, lại còn nắm tay cô nữa nên cô hốt hoảng càng giẫy giụa nhiều hơn. Hoa Vân Phong vốn sợ làm đau cô nên anh không dùng sức, nhất thời bị cô đẩy mạnh nên lùi về sau hai bước. Anh nghe thấy tiếng cô hoảng loạn, tay không ngừng đánh vào đầu cho nên đã hối hả trở lại bên giường ngăn cản động tác của cô.
Không biết từ đâu ra, Diệp Tri Thu cầm trong tay một vật nhọn, Hoa Vân Phong không biết là vật gì, anh ôm cô vào lòng nên bị cô vô ý đâm mạnh vào bả vai. Cảm giác đau đớn, máu cũng bắt đầu tuôn ra.
Phùng Kiến Quân và dì Trần nghe tiếng chạy vào, thấy cảnh tượng này cũng vội tiến lên định tách hai người ra. Hoa Vân Phong nghe tiếng bước chân phía sau, anh ngăn lại:
- Mọi người đừng qua đây. Tôi sẽ dỗ cô ấy, đừng làm cô ấy thêm sợ hãi.
Đành vậy, Diệp Tri Thu vẫn không ngừng trong ngực anh vùng vẫy. Vết đâm lại càng động càng sâu. Hoa Vân Phong giống như không biết đau, anh nhẹ giọng an ủi cô, mặt mỉm cười nhẹ nhàng thâm tình, anh nói:
- Tri Thu, em nhìn kỹ đi, anh là Vân Phong đây. Anh không làm em đau đâu, nghe lời anh, nằm xuống nghỉ ngơi đi em. Ngoan...
Cô gái nghe tiếng nói ấm áp của anh dần dần bình tĩnh lại. Cô ngồi trên giường, dịu ngoan để anh đỡ mình nằm xuống. Cô cứ nắm chặt vật nhọn không chịu buông. Cô xem đó là vũ khí phòng thân.
Cô nghiêng thân xoay mặt sang phía khác, Hoa Vân Phong vỗ nhẹ vào lưng cô, lát sau cô lại chìm vào giấc ngủ. Quả thật hiệu quả như một liều thuốc an thần mà không cần đến bác sĩ.
Sau khi nghe tiếng thở đều đều của cô, Hoa Vân Phong mới thở một hơi nhẹ nhõm, anh xoay người bước ra ngoài. Biết dì Trần đang ở đây, anh nói:
- Dì vào với cô ấy đi.
Dì Trần nhìn thấy vai anh đổ máu, cũng dặn dò:
- Con cũng nên quan tâm bản thân mình một chút... Haiz!
Phùng Kiến Quân đến đỡ anh sang phòng khác băng bó vết thương. Ngoài vết thương ở vai ra thì trên mặt anh cũng có vết xây xát. Ôi, cô gái này cào lên mặt anh nữa đây này. Trên vai máu chảy rất nhiều, nhìn người anh của mình như vậy, Phùng Kiến Quân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, anh có bao nhiêu máu để đổ mãi vậy chứ Phong ca?
.................
Diệp Tri Thu kể từ sau khi tỉnh lại thì có tâm trí như một đứa trẻ, suốt ngày ngây ngốc vô tư. Dì Trần nhìn cảnh này là rơi nước mắt, còn Hoa Vân Phong lại cười bảo rằng, cô ấy nh
Tác giả :
Ngọc Diệp