Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 142: Giống như vợ chồng son
Diệp Tri Thu mới lần đầu được đi chợ, rất nhiều thứ đối với cô là rất mới mẻ. Cô hào hứng cười thật tươi và không ngừng miêu tả những gì trưng bày xung quanh cho Hoa Vân Phong. Vốn dĩ anh chỉ nói với cô là đến mua nguyên liệu nấu ăn, ai ngờ cô cứ dắt anh đi khắp nơi mà chưa nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cũng không sao, cô vui là được!
Khi đi đến gần cuối dãy giữa, Diệp Tri Thu mới chịu ngừng lại, cô cười hì hì nhìn anh và nói:
- À… lúc nãy anh kêu em mua cái gì? Em quên rồi!
Cô nói và gãi gãi đầu một cách ngây thơ, nếu Hoa Vân Phong mà thấy được thì nhất định sẽ yêu chết đi mất!
Anh kiên nhẫn nhắc lại:
- Chúng ta cần mua bột mì và trứng!
Diệp Tri Thu lại cười cười:
- Ờ, đúng hé. Nhớ rồi… Đi anh, mình trở lại một chút, hình như bên kia có.
Cô nhìn quanh đây một lát rồi đưa ra quyết định đó. Nhưng mà chưa kịp đi thì có một bà dì cũng hơi cứng tuổi, vẻ mặt hiền hậu và nước da hơi ngâm đen gọi giật lại:
- Cô cậu ơi, muốn mua bột mì chỗ tôi có đây này. Bột nào cũng có đủ, trứng cũng tươi lắm…
Lời chào hàng thân thiện kèm theo nụ cười hiền hậu khiến Diệp Tri Thu không nỡ từ chối. Cô kéo kéo tay áo Hoa Vân Phong như muốn hỏi ý kiến của anh. Anh hiểu ý và gật đầu xem như trả lời cô.
Thế là cô nhanh nhẩu nói với dì bán hàng:
- Dì ơi, vậy lấy cho con bột mì nhe. Với… um… 10 quả trứng đi.
Cô vốn định quay sang hỏi Hoa Vân Phong mua bao nhiêu trứng, nhưng cô thấy mua nhiều cũng không sao. Nếu sử dụng không hết thì làm chuyện khác thôi… ờ, thì nói chung là với quy tắc: Dư còn hơn thiếu!
Hoa Vân Phong đứng ở phía sau không nói gì. Anh biết con mèo nhỏ suy nghĩ cái gì rồi, nên cũng tùy theo ý cô vậy.
Khi người bán hàng đưa ra mấy thứ cô cần, Diệp Tri Thu còn tham lam chỉ thêm mấy loại cần mua nữa:
- Dì ơi, lấy cái này, cái này… kia nữa… Dạ đúng!
Người bán hàng hỏi lại cô:
- Cô gái, cô muốn mua bao nhiêu mỗi thứ?
Diệp Tri Thu bị hỏi có phần ngơ ngác, bao nhiêu nhỉ? Mua ít không đủ, có cô và anh nữa, nhất định phải mua nhiều một chút. Cô nói:
- Dạ mỗi thứ một ký hết đi dì!
Tuy rằng cô biết anh không thích ăn mấy thứ ăn vặt này, nhưng cô tin, dưới sự cưỡng ép của cô, nhất định anh sẽ giơ tay đầu hàng thôi. Nghĩ đến đây cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười rất nhỏ đến nỗi dì bán hàng không nghe được, nhưng người đứng sau cô lại nghe. Anh kề vào tai cô nói nhỏ:
- Em lại suy nghĩ ra âm mưu gì nữa đây?
Diệp Tri Thu cười hì hì quay lại nhìn anh:
- Bí mật. Nhưng nhất định đối tượng để em thực hiện âm mưu không ai khác ngoài anh! Ha ha…
Hoa Vân Phong cũng cười theo cô. Anh biết, anh biết con mèo nhỏ này rất tinh quái mà! Lúc nào cũng thích chọc ghẹo anh hết.
Anh tiếp lời cô:
- Con mèo nhỏ này thích bị đánh đòn sao? Được lắm, muốn thì anh chiều theo ý em!
Diệp Tri Thu nghe đến đánh đòn thì lè lưỡi, làm bộ sợ hãi van xin:
- Thôi đừng mà. Em sợ đau lắm, năn nỉ đó. Anh đánh đòn em, em biết anh sẽ đau lòng lắm đó! Há… mà em cũng có tuyệt chiêu chứ bộ, anh không sợ à?
Cô đang nhắc đến trò đua dai là thích chọc vào những điểm nhạy cảm và dễ nhột nhất trên người Hoa Vân Phong. Mỗi khi cô làm như vậy thì anh không tài nào chống đỡ được. Vui lắm!
Hai người cùng nhau cười thầm hạnh phúc, dì bán hàng lại nhanh miệng khen ngợi:
- Ôi, trông hai người đẹp đôi quá! Tôi biết là vợ chồng son đến đây hưởng tuần trăng mật mà.
Chắc hẳn dì ấy cũng thấy được Hoa Vân Phong đeo kính đen che kín đôi mắt và Diệp Tri Thu không dám buông tay anh ra thì cũng hiểu phần nào rồi. Nhưng cũng không tỏ ra cái gì hiếu kì hay tiếc nuối một cách giả tạo. Cho thấy trên đời này vẫn còn nhiều người rất thấu hiểu nội tâm yếu ớt của những người không may mắn!
Nghe nói vậy, mặt của Diệp Tri Thu thoáng chốc đã hồng nhuận màu hạnh phúc. Nghe đến cái từ “vợ chồng son" sao mà ngọt ngào đến vậy, làm cho lòng dạ con người ta chờ mong vô hạn. Tuy rằng mới được anh yêu, tuy rằng tuổi còn nhỏ lắm, nhưng cô không biết có một động lực vô hình nào đó cứ thúc đẩy cô, cứ muốn được gắn bó cuộc đời với anh mãi. Giống như là duyên nợ từ kiếp trước và một lời thề hẹn son sắt nào đó đã định sẵn ngàn năm. Kì lạ lắm!
Lúc trước cô có đọc một quyển tiểu thuyết, trong ấy có nói: “Theo truyền thuyết phương Đông, những ai có lúm đồng tiền là do khi hóa kiếp đi qua Quỷ Môn Quan không chịu uống một loại nước có tên là Vong tình thủy cho nên bị Diêm Vương đánh dấu lên mặt để người khác nhận ra rằng đó là người còn lưu giữ tình cảm và kí ức của kiếp trước.". Đấy, cho nên bây giờ chắc hẳn người cô vừa gặp đã yêu này chính là người mà cô đã yêu thương sâu đậm từ muôn kiếp trước.
Thấy cô gái mặt đỏ như trái cà chua, dì bán hàng cũng không nói nữa, chỉ cười cười xem như hiểu ý. Dì đưa tất cả mọi thứ cho cô rồi nói luôn giá tiền:
- Đây, tất cả đều đầy đủ cả rồi. Tổng cộng là 250 nghìn.
Diệp Tri Thu tiếp nhận gói đồ trông thật cồng kềnh nhưng trọng lượng lại không quá nặng. Cô cầm lấy và bắt đầu định lấy tiền ra trả. Đằng sau, Hoa Vân Phong không biết chuẩn bị từ khi nào mà đã nhanh chóng đưa tiền ra. Diệp Tri Thu vội ngăn lại:
- Để em trả. Phần này em mua đồ ăn vặt nhiều lắm. Vả lại là nấu cho em ăn mà… em trả được không?
Giọng nói mới bắt đầu thì hùng hồn, nhưng sau đó nhìn vẻ mặt Hoa Vân Phong có phần trầm xuống, lông mày cũng khẽ nhíu lại, cho thấy anh không vừa ý rồi, tự nhiên cô cảm thấy chột dạ và khí thế cũng yếu dần. Sau đó dường như chỉ còn là những lời khe khẽ mà thôi.
Hoa Vân Phong không rút tay lại mà vẫn duy trì tư thế cũ giữa không trung. Anh chỉ nói với cô:
- Được. Vậy em trả đi!
Diệp Tri Thu thấy anh cho phép nên vui vẻ lấy tiền ra trả. Nhưng khi cho tay vào túi quần thì… trống rỗng. Túi này, túi kia, túi sau, đều không có. Trời ạ, cô thật hậu đậu!
Hoa Vân Phong nghe tiếng thở dài của cô, anh nói:
- Lúc đi em không mang theo tiền, cả điện thoại cũng không mang.
Cô thật áy náy nhìn về phía dì bán hàng cười hì hì, rồi quay lại đối mặt với Hoa Vân Phong nói:
- Vậy mà cũng không nhắc em nữa. Để em bẽ mặt đây nè.
Hoa Vân Phong không nói chuyện này mà nhắc nhở cô nên trả tiền trước:
- Tri Thu, cầm lấy… trả giúp anh!
Anh đưa tiền về phía cô và nói như vậy. Không còn cách nào khác, Diệp Tri Thu đành nhận lấy đưa cho dì bán hàng. Sau khi chào từ biệt, hai người lại chuyển hướng về phía khu chợ bán đồ tươi sống. Bấy giờ Hoa Vân Phong mới nói:
- Tri Thu, em đừng suy nghĩ trẻ con nữa được không? Em muốn bạn trai của em bị người khác cười nhạo hay sao?
Diệp Tri Thu nhìn anh mà chớp chớp hai hàng lông mi dài cong vút của mình mấy cái. Cô ngây thơ lắm, chỉ nghĩ thật đơn giản: Người nào cũng phải xài tiền, sử dụng của anh hay của cô chẳng phải đều như nhau cả sao. Cô hiểu người nào cũng phải lao động mới có tiền đấy thôi, nhưng mà ba của cô có công ty làm ăn nghe nói phát đạt lắm cho nên nếu đem so ra thì để cô trả cũng có gì là không đúng! Sao lần nào anh cũng khắc khe chuyện đó quá vậy?
Về phía Hoa Vân Phong, anh muốn nhắc nhở cô không phải là chuyện tiền bạc đơn giản như vậy. Anh còn muốn cô hiểu và tôn trọng khả năng của anh. Muốn cô biết đươc một người xem bề ngoài không may mắn do khiếm khuyết như anh không những không cần che chở mà ngược lại có thừa khả năng cho người mình yêu cảm giác an toàn và sự chăm sóc tốt nhất. Tuy nhiên anh không nói rõ ra yêu cầu một cách phiến diện, mà là dùng cách của riêng mình để cô dần dần làm quen và tự hiểu được sự việc.
Diệp Tri Thu không hiểu anh nói “bị cười nhạo" là ý gì, cô cứ nghĩ là chuyện giành trả tiền của mình, nên thỏ thẻ:
- Thì đâu có ai quy định nam phải trả tiền cho nữ đâu. Còn nữa, anh là của em, ai dám cười nhạo anh là không yên với em đâu!
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm tay anh của cô mà nói:
- Tri Thu à, chuyện này để nói sau đi. Mua đồ nhanh lên rồi về nữa…
Nói ra như vậy rồi anh dừng một chút, dường như để xác nhận suy đoán nào đó. Sau đó, bước chân cũng dừng hẳn lại. Anh nói tiếp:
- Đến nơi rồi. Cầm giúp anh cái này, không ai giành trả tiền với em nữa đâu!
Diệp Tri Thu nhìn trên tay được anh nhét vào cái ví tiền. Là ví tiền của anh, anh đưa cô giữ tiền cơ đấy. Tự dưng cô có cảm giác mình là nữ chủ nhân của một gia đình. Điều này làm cô quên đi chuyện giành trả tiền mới xảy ra không lâu trước đó.
Trong lòng không ngừng reo vang, khi cô quay đầu lại thì thấy quả thật đã đến khu vực bán đồ tươi sống. Người bán hàng đã chào đón thật vui vẻ. Người nơi đây thật thân thiện làm cho Diệp Tri Thu thật thích thú, cô trộm nghĩ: Sau này còn rất nhiều cơ hội anh và cô đến nơi đây để cùng nhau chuẩn bị cho bữa ăn “gia đình" thật ấm áp chỉ của riêng hai người. Thật hạnh phúc!
Cô cắn môi cười thầm rồi nhăn lại cái mũi, quả thật nơi đây có nồng nặc mùi đồ sống. Cô quay sang nói với anh:
- Anh hay thật, cái này là anh dẫn đường cho em mới đúng! À… mua cái gì đây anh?
Hoa Vân Phong nói ra những thứ cần mua như trả lời cô mà cũng như nói với người bán hàng:
- Chúng ta mua 500 gam xương ống, 250 gam thịt nạc vai, 150 gam tôm…
Anh ghé vào tai Diệp Tri Thu hỏi nhỏ:
- Ở đây có bán rau củ luôn không?
Diệp Tri Thu vừa nói vừa gật đầu:
- Có!
Anh nói tiếp:
- … Vậy lấy thêm: một chút rau diếp, hẹ, giá đỗ, 2 củ năng… 2 củ gừng, 1 củ hành tươi, hoa hồi, quế. Đủ rồi, bấy nhiêu thôi!
Người bán hàng nhanh thoăn thoắt lấy các món đồ theo ý anh, cho thấy sự chuyên nghiệp đáng nể của họ. Nhưng Diệp Tri Thu còn ngưỡng mộ người bên cạnh hơn, đối với cô, mấy thứ anh vừa nói ra có loại cô còn chưa được thấy qua nữa, đừng nói chi đến chuyện biết tên của chúng để gọi, càng đừng nói biết sử dụng chúng để chế biến món ăn… ha ha, nói ra thật xấu hổ cho “phận con gái" như cô!
Diệp Tri Thu miên man suy nghĩ vẫn không để ý người bán hàng đã nói ra giá tiền. Cô được Hoa Vân Phong phía sau nhắc nhở mới hoàn hồn lại, vừa gãi gãi đầu vừa nói:
- Xin lỗi, xin lỗi…!
Hai người trả tiền xong thì cũng hoàn tất khâu mua nguyên liệu. Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Chúng ta còn mua gì nữa không anh?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Đủ cả rồi. Còn gia vị ở nhà trọ có, nếu thiếu món gì chúng ta xuống tiệm tạp hóa mua cũng được!
Diệp Tri Thu gật đầu nhìn nhìn lại mấy túi hàng vừa mới mua, ngẩng đầu lên vui vẻ nói:
- Ờ… vậy chúng ta về nhanh thôi anh, lát nữa em sẽ được ăn ngon. Ha ha, thích quá đi mất!
Nói đến ăn là cô không muốn đợi lâu. Người ta thường nói “Ăn như mèo" là chỉ tướng ăn nhu mì của các cô gái dịu dàng, ăn ít, chậm rãi. Nhưng đối với con mèo Diệp Tri Thu thì ngược lại hoàn toàn, khỏi phải nhắc lại tướng ăn của cô, theo cách nói của Phùng Kiến Quân thì phải là đại gia thứ thiệt mới không bị cô ăn cho phá sản!
Diệp Tri Thu đi thật nhẹ nhàng thoải mái, bởi vì toàn bộ đồ đạc đều nằm ở trên tay Hoa Vân Phong. Cô dắt anh đi một mạch về phía đường lớn mà không biết là mình đã bỏ quên chiếc xe đạp đã gửi. Lúc Hoa Vân Phong phát hiện điều đó mới nhắc nhở cô:
- Tri Thu, em quên lấy xe đạp rồi!
Diệp Tri Thu há miệng ngỡ ngàng vài giây, sau đó mới cười cười:
- Á… đâu có quên, chỉ là em muốn kiểm tra thử coi anh có phát hiện hay không thôi mà!
Chẳng những không chịu nhận sai mà còn sửa cong thành thẳng, đúng là có tiềm chất luật sư “cãi ngang". Hoa Vân Phong biết rõ tính cô nên cũng không lạ lẫm gì, chỉ lắc đầu nói:
- Em nên học ngành luật thì đúng hơn.
Diệp Tri Thu thè lưỡi:
- Thôi đi, em thấy không ổn. Em không muốn bị người ta đánh đâu!
Ý cô nói nếu cô học ngành luật mà chuyên môn cãi bất chấp, cãi không lý lẽ như thế này thì chỉ có những người thân yêu mới chịu nổi thôi, chứ người xa lạ chắc là cô bị người ta không thương tiếc mà đánh cho một trận rồi.
Cô nói tiếp:
- Em đi lấy xe, anh đứng đây nhe!
Diệp Tri Thu đi vào trong nhà xe. Cô vẫn không biết ở một phía nào đó vẫn có một ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm, chú ý từng hành động cử chỉ của cô. Nhưng rốt cuộc, người đó là ai?
Ở một góc khuất cách đó không xa, người “bí ẩn" nhấn số điện thoại gọi cho một ai đó:
- A lô. Đại ca, em có chuyện quan trọng muốn nói…
Bên kia vọng qua tiếng quát tháo không kiên nhẫn:
- Mẹ kiếp, dài dòng như đàn bà, mày nói nhanh, không thì bấm nút biến!
Người bên này khép nép nịn nọt:
- Dạ, chuyện là vầy đại ca… Mẹ em bảo em đi ra tiệm vải của bà Ba ngoài chợ gom hụi chết cho bả, em….
Cậu thanh niên chưa nói xong thì tiếng mắng thô tục lại cướp lượt lời:
- Mẹ mày, nói chuyện chính!
Người bên này co rúm lại, hơi run run, anh nói tiếp:
- Dạ… Là, em phát hiện người đẹp của anh đi chung với trai lạ…
Mạc Thiếu Kỳ đang ngồi gác chân lên ghế cho đàn em bóp chân, vừa lười biếng đảo đảo vài lá bài trên tay thì bỗng dưng nghe được tin đó như sét đánh ngang tai. Hắn lập tức thẳng chân đạp tên đàn em ngã chổng vó lên sàn nhà rồi bật đứng dậy khỏi ghế như bị điện giật. Hắn gắt lên:
- Cái gì? Mày nói lại lần nữa?
Bên đầu dây này ngoan ngoãn phục tùng:
- Dạ… Diệp Tri Thu dám cùng một thằng nào đó đi dạo ngoài chợ đó đại ca.
Tưởng lập được công to, ai ngờ người này lại bị Mạc Thiếu Kỳ quát tháo:
- Đánh cái miệng chó của mày 100 cái cho tao. Cái tên Diệp Tri Thu chỉ một mình tao được gọi, biết chưa? Mày là cái thá gì mà gọi hả?
Người bên này khúm núm:
- Dạ… dạ…
Giọng sợ hãi còn run run phát ra chưa dứt thì Mạc Thiếu Kỳ lại ra lệnh:
- Mày bám theo họ cho tao. Nếu thấy thằng đó dám đụng vào một sợi lông tay của cô ấy thì chặt tay nó cho tao. Mày không được làm mất dấu, nếu không cái mạng mày cũng không còn đó biết chưa hả?
Tên đàn em lại luôn miệng hứa hẹn:
- Dạ, dạ… đại ca yên tâm!
Cúp điện thoại, tên đàn em lại thấy Diệp Tri Thu từ phía nhà xe đi ra. Hắn sợ đại ca hơn sợ hổ, ở nhà đã có một con hổ là mẹ của hắn, nhưng dù sao hổ mẹ vẫn không ăn thịt con. Còn nếu đắc tội đại ca, thì có thể hổ mẹ sẽ mất con. Hu hu, hắn cũng bị ép buộc nha!
Tiếp theo vài giây, hắn thấy Diệp Tri Thu dắt xe đến gần người con trai trông dáng vẻ cao lớn kia, tuy đứng đây không tính quá gần, nhưng hắn có thể nhận thấy được người con trai này không những dáng dấp hơn người, mà còn được ông trời ưu ái ban cho một khí chất bất phàm, dù trông rất bình thường nhưng lại có cái gì đó không bình thường, nói không nên lời được. Chỉ trách môn Ngữ Văn từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ của hắn luôn luôn giữ ở mức kỉ lục - tệ nhất lớp, cho nên không có từ ngữ nào lý giải được rõ ràng thôi. Rõ khổ!
Hắn không thấy được rõ ràng quá gương mặt người con trai đó, bởi vì trên đầu người kia có đội cái nón lưỡi trai che khuất ánh sáng một phần gương mặt. Còn nữa, phía dưới lại đeo kính râm màu đen đậm, vốn chẳng nhìn thấy được toàn diện. Nhưng khách quan mà nói, nếu Diệp Tri Thu lựa chọn người trước mắt cũng không làm hắn quá ngạc nhiên. Bởi vì đại ca của hắn chẳng thể nào sánh được! Haiz, đây cũng là nhận xét khách quan nha, tự nhiên hắn rùng mình một cái, nếu đại ca nghe được nhất định hắn chết thì khó coi, mà nếu có sống… thì cũng khó nuôi!
Khi đi đến gần cuối dãy giữa, Diệp Tri Thu mới chịu ngừng lại, cô cười hì hì nhìn anh và nói:
- À… lúc nãy anh kêu em mua cái gì? Em quên rồi!
Cô nói và gãi gãi đầu một cách ngây thơ, nếu Hoa Vân Phong mà thấy được thì nhất định sẽ yêu chết đi mất!
Anh kiên nhẫn nhắc lại:
- Chúng ta cần mua bột mì và trứng!
Diệp Tri Thu lại cười cười:
- Ờ, đúng hé. Nhớ rồi… Đi anh, mình trở lại một chút, hình như bên kia có.
Cô nhìn quanh đây một lát rồi đưa ra quyết định đó. Nhưng mà chưa kịp đi thì có một bà dì cũng hơi cứng tuổi, vẻ mặt hiền hậu và nước da hơi ngâm đen gọi giật lại:
- Cô cậu ơi, muốn mua bột mì chỗ tôi có đây này. Bột nào cũng có đủ, trứng cũng tươi lắm…
Lời chào hàng thân thiện kèm theo nụ cười hiền hậu khiến Diệp Tri Thu không nỡ từ chối. Cô kéo kéo tay áo Hoa Vân Phong như muốn hỏi ý kiến của anh. Anh hiểu ý và gật đầu xem như trả lời cô.
Thế là cô nhanh nhẩu nói với dì bán hàng:
- Dì ơi, vậy lấy cho con bột mì nhe. Với… um… 10 quả trứng đi.
Cô vốn định quay sang hỏi Hoa Vân Phong mua bao nhiêu trứng, nhưng cô thấy mua nhiều cũng không sao. Nếu sử dụng không hết thì làm chuyện khác thôi… ờ, thì nói chung là với quy tắc: Dư còn hơn thiếu!
Hoa Vân Phong đứng ở phía sau không nói gì. Anh biết con mèo nhỏ suy nghĩ cái gì rồi, nên cũng tùy theo ý cô vậy.
Khi người bán hàng đưa ra mấy thứ cô cần, Diệp Tri Thu còn tham lam chỉ thêm mấy loại cần mua nữa:
- Dì ơi, lấy cái này, cái này… kia nữa… Dạ đúng!
Người bán hàng hỏi lại cô:
- Cô gái, cô muốn mua bao nhiêu mỗi thứ?
Diệp Tri Thu bị hỏi có phần ngơ ngác, bao nhiêu nhỉ? Mua ít không đủ, có cô và anh nữa, nhất định phải mua nhiều một chút. Cô nói:
- Dạ mỗi thứ một ký hết đi dì!
Tuy rằng cô biết anh không thích ăn mấy thứ ăn vặt này, nhưng cô tin, dưới sự cưỡng ép của cô, nhất định anh sẽ giơ tay đầu hàng thôi. Nghĩ đến đây cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng vui vẻ, khẽ cười một tiếng. Tiếng cười rất nhỏ đến nỗi dì bán hàng không nghe được, nhưng người đứng sau cô lại nghe. Anh kề vào tai cô nói nhỏ:
- Em lại suy nghĩ ra âm mưu gì nữa đây?
Diệp Tri Thu cười hì hì quay lại nhìn anh:
- Bí mật. Nhưng nhất định đối tượng để em thực hiện âm mưu không ai khác ngoài anh! Ha ha…
Hoa Vân Phong cũng cười theo cô. Anh biết, anh biết con mèo nhỏ này rất tinh quái mà! Lúc nào cũng thích chọc ghẹo anh hết.
Anh tiếp lời cô:
- Con mèo nhỏ này thích bị đánh đòn sao? Được lắm, muốn thì anh chiều theo ý em!
Diệp Tri Thu nghe đến đánh đòn thì lè lưỡi, làm bộ sợ hãi van xin:
- Thôi đừng mà. Em sợ đau lắm, năn nỉ đó. Anh đánh đòn em, em biết anh sẽ đau lòng lắm đó! Há… mà em cũng có tuyệt chiêu chứ bộ, anh không sợ à?
Cô đang nhắc đến trò đua dai là thích chọc vào những điểm nhạy cảm và dễ nhột nhất trên người Hoa Vân Phong. Mỗi khi cô làm như vậy thì anh không tài nào chống đỡ được. Vui lắm!
Hai người cùng nhau cười thầm hạnh phúc, dì bán hàng lại nhanh miệng khen ngợi:
- Ôi, trông hai người đẹp đôi quá! Tôi biết là vợ chồng son đến đây hưởng tuần trăng mật mà.
Chắc hẳn dì ấy cũng thấy được Hoa Vân Phong đeo kính đen che kín đôi mắt và Diệp Tri Thu không dám buông tay anh ra thì cũng hiểu phần nào rồi. Nhưng cũng không tỏ ra cái gì hiếu kì hay tiếc nuối một cách giả tạo. Cho thấy trên đời này vẫn còn nhiều người rất thấu hiểu nội tâm yếu ớt của những người không may mắn!
Nghe nói vậy, mặt của Diệp Tri Thu thoáng chốc đã hồng nhuận màu hạnh phúc. Nghe đến cái từ “vợ chồng son" sao mà ngọt ngào đến vậy, làm cho lòng dạ con người ta chờ mong vô hạn. Tuy rằng mới được anh yêu, tuy rằng tuổi còn nhỏ lắm, nhưng cô không biết có một động lực vô hình nào đó cứ thúc đẩy cô, cứ muốn được gắn bó cuộc đời với anh mãi. Giống như là duyên nợ từ kiếp trước và một lời thề hẹn son sắt nào đó đã định sẵn ngàn năm. Kì lạ lắm!
Lúc trước cô có đọc một quyển tiểu thuyết, trong ấy có nói: “Theo truyền thuyết phương Đông, những ai có lúm đồng tiền là do khi hóa kiếp đi qua Quỷ Môn Quan không chịu uống một loại nước có tên là Vong tình thủy cho nên bị Diêm Vương đánh dấu lên mặt để người khác nhận ra rằng đó là người còn lưu giữ tình cảm và kí ức của kiếp trước.". Đấy, cho nên bây giờ chắc hẳn người cô vừa gặp đã yêu này chính là người mà cô đã yêu thương sâu đậm từ muôn kiếp trước.
Thấy cô gái mặt đỏ như trái cà chua, dì bán hàng cũng không nói nữa, chỉ cười cười xem như hiểu ý. Dì đưa tất cả mọi thứ cho cô rồi nói luôn giá tiền:
- Đây, tất cả đều đầy đủ cả rồi. Tổng cộng là 250 nghìn.
Diệp Tri Thu tiếp nhận gói đồ trông thật cồng kềnh nhưng trọng lượng lại không quá nặng. Cô cầm lấy và bắt đầu định lấy tiền ra trả. Đằng sau, Hoa Vân Phong không biết chuẩn bị từ khi nào mà đã nhanh chóng đưa tiền ra. Diệp Tri Thu vội ngăn lại:
- Để em trả. Phần này em mua đồ ăn vặt nhiều lắm. Vả lại là nấu cho em ăn mà… em trả được không?
Giọng nói mới bắt đầu thì hùng hồn, nhưng sau đó nhìn vẻ mặt Hoa Vân Phong có phần trầm xuống, lông mày cũng khẽ nhíu lại, cho thấy anh không vừa ý rồi, tự nhiên cô cảm thấy chột dạ và khí thế cũng yếu dần. Sau đó dường như chỉ còn là những lời khe khẽ mà thôi.
Hoa Vân Phong không rút tay lại mà vẫn duy trì tư thế cũ giữa không trung. Anh chỉ nói với cô:
- Được. Vậy em trả đi!
Diệp Tri Thu thấy anh cho phép nên vui vẻ lấy tiền ra trả. Nhưng khi cho tay vào túi quần thì… trống rỗng. Túi này, túi kia, túi sau, đều không có. Trời ạ, cô thật hậu đậu!
Hoa Vân Phong nghe tiếng thở dài của cô, anh nói:
- Lúc đi em không mang theo tiền, cả điện thoại cũng không mang.
Cô thật áy náy nhìn về phía dì bán hàng cười hì hì, rồi quay lại đối mặt với Hoa Vân Phong nói:
- Vậy mà cũng không nhắc em nữa. Để em bẽ mặt đây nè.
Hoa Vân Phong không nói chuyện này mà nhắc nhở cô nên trả tiền trước:
- Tri Thu, cầm lấy… trả giúp anh!
Anh đưa tiền về phía cô và nói như vậy. Không còn cách nào khác, Diệp Tri Thu đành nhận lấy đưa cho dì bán hàng. Sau khi chào từ biệt, hai người lại chuyển hướng về phía khu chợ bán đồ tươi sống. Bấy giờ Hoa Vân Phong mới nói:
- Tri Thu, em đừng suy nghĩ trẻ con nữa được không? Em muốn bạn trai của em bị người khác cười nhạo hay sao?
Diệp Tri Thu nhìn anh mà chớp chớp hai hàng lông mi dài cong vút của mình mấy cái. Cô ngây thơ lắm, chỉ nghĩ thật đơn giản: Người nào cũng phải xài tiền, sử dụng của anh hay của cô chẳng phải đều như nhau cả sao. Cô hiểu người nào cũng phải lao động mới có tiền đấy thôi, nhưng mà ba của cô có công ty làm ăn nghe nói phát đạt lắm cho nên nếu đem so ra thì để cô trả cũng có gì là không đúng! Sao lần nào anh cũng khắc khe chuyện đó quá vậy?
Về phía Hoa Vân Phong, anh muốn nhắc nhở cô không phải là chuyện tiền bạc đơn giản như vậy. Anh còn muốn cô hiểu và tôn trọng khả năng của anh. Muốn cô biết đươc một người xem bề ngoài không may mắn do khiếm khuyết như anh không những không cần che chở mà ngược lại có thừa khả năng cho người mình yêu cảm giác an toàn và sự chăm sóc tốt nhất. Tuy nhiên anh không nói rõ ra yêu cầu một cách phiến diện, mà là dùng cách của riêng mình để cô dần dần làm quen và tự hiểu được sự việc.
Diệp Tri Thu không hiểu anh nói “bị cười nhạo" là ý gì, cô cứ nghĩ là chuyện giành trả tiền của mình, nên thỏ thẻ:
- Thì đâu có ai quy định nam phải trả tiền cho nữ đâu. Còn nữa, anh là của em, ai dám cười nhạo anh là không yên với em đâu!
Hoa Vân Phong vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm tay anh của cô mà nói:
- Tri Thu à, chuyện này để nói sau đi. Mua đồ nhanh lên rồi về nữa…
Nói ra như vậy rồi anh dừng một chút, dường như để xác nhận suy đoán nào đó. Sau đó, bước chân cũng dừng hẳn lại. Anh nói tiếp:
- Đến nơi rồi. Cầm giúp anh cái này, không ai giành trả tiền với em nữa đâu!
Diệp Tri Thu nhìn trên tay được anh nhét vào cái ví tiền. Là ví tiền của anh, anh đưa cô giữ tiền cơ đấy. Tự dưng cô có cảm giác mình là nữ chủ nhân của một gia đình. Điều này làm cô quên đi chuyện giành trả tiền mới xảy ra không lâu trước đó.
Trong lòng không ngừng reo vang, khi cô quay đầu lại thì thấy quả thật đã đến khu vực bán đồ tươi sống. Người bán hàng đã chào đón thật vui vẻ. Người nơi đây thật thân thiện làm cho Diệp Tri Thu thật thích thú, cô trộm nghĩ: Sau này còn rất nhiều cơ hội anh và cô đến nơi đây để cùng nhau chuẩn bị cho bữa ăn “gia đình" thật ấm áp chỉ của riêng hai người. Thật hạnh phúc!
Cô cắn môi cười thầm rồi nhăn lại cái mũi, quả thật nơi đây có nồng nặc mùi đồ sống. Cô quay sang nói với anh:
- Anh hay thật, cái này là anh dẫn đường cho em mới đúng! À… mua cái gì đây anh?
Hoa Vân Phong nói ra những thứ cần mua như trả lời cô mà cũng như nói với người bán hàng:
- Chúng ta mua 500 gam xương ống, 250 gam thịt nạc vai, 150 gam tôm…
Anh ghé vào tai Diệp Tri Thu hỏi nhỏ:
- Ở đây có bán rau củ luôn không?
Diệp Tri Thu vừa nói vừa gật đầu:
- Có!
Anh nói tiếp:
- … Vậy lấy thêm: một chút rau diếp, hẹ, giá đỗ, 2 củ năng… 2 củ gừng, 1 củ hành tươi, hoa hồi, quế. Đủ rồi, bấy nhiêu thôi!
Người bán hàng nhanh thoăn thoắt lấy các món đồ theo ý anh, cho thấy sự chuyên nghiệp đáng nể của họ. Nhưng Diệp Tri Thu còn ngưỡng mộ người bên cạnh hơn, đối với cô, mấy thứ anh vừa nói ra có loại cô còn chưa được thấy qua nữa, đừng nói chi đến chuyện biết tên của chúng để gọi, càng đừng nói biết sử dụng chúng để chế biến món ăn… ha ha, nói ra thật xấu hổ cho “phận con gái" như cô!
Diệp Tri Thu miên man suy nghĩ vẫn không để ý người bán hàng đã nói ra giá tiền. Cô được Hoa Vân Phong phía sau nhắc nhở mới hoàn hồn lại, vừa gãi gãi đầu vừa nói:
- Xin lỗi, xin lỗi…!
Hai người trả tiền xong thì cũng hoàn tất khâu mua nguyên liệu. Diệp Tri Thu hỏi anh:
- Chúng ta còn mua gì nữa không anh?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Đủ cả rồi. Còn gia vị ở nhà trọ có, nếu thiếu món gì chúng ta xuống tiệm tạp hóa mua cũng được!
Diệp Tri Thu gật đầu nhìn nhìn lại mấy túi hàng vừa mới mua, ngẩng đầu lên vui vẻ nói:
- Ờ… vậy chúng ta về nhanh thôi anh, lát nữa em sẽ được ăn ngon. Ha ha, thích quá đi mất!
Nói đến ăn là cô không muốn đợi lâu. Người ta thường nói “Ăn như mèo" là chỉ tướng ăn nhu mì của các cô gái dịu dàng, ăn ít, chậm rãi. Nhưng đối với con mèo Diệp Tri Thu thì ngược lại hoàn toàn, khỏi phải nhắc lại tướng ăn của cô, theo cách nói của Phùng Kiến Quân thì phải là đại gia thứ thiệt mới không bị cô ăn cho phá sản!
Diệp Tri Thu đi thật nhẹ nhàng thoải mái, bởi vì toàn bộ đồ đạc đều nằm ở trên tay Hoa Vân Phong. Cô dắt anh đi một mạch về phía đường lớn mà không biết là mình đã bỏ quên chiếc xe đạp đã gửi. Lúc Hoa Vân Phong phát hiện điều đó mới nhắc nhở cô:
- Tri Thu, em quên lấy xe đạp rồi!
Diệp Tri Thu há miệng ngỡ ngàng vài giây, sau đó mới cười cười:
- Á… đâu có quên, chỉ là em muốn kiểm tra thử coi anh có phát hiện hay không thôi mà!
Chẳng những không chịu nhận sai mà còn sửa cong thành thẳng, đúng là có tiềm chất luật sư “cãi ngang". Hoa Vân Phong biết rõ tính cô nên cũng không lạ lẫm gì, chỉ lắc đầu nói:
- Em nên học ngành luật thì đúng hơn.
Diệp Tri Thu thè lưỡi:
- Thôi đi, em thấy không ổn. Em không muốn bị người ta đánh đâu!
Ý cô nói nếu cô học ngành luật mà chuyên môn cãi bất chấp, cãi không lý lẽ như thế này thì chỉ có những người thân yêu mới chịu nổi thôi, chứ người xa lạ chắc là cô bị người ta không thương tiếc mà đánh cho một trận rồi.
Cô nói tiếp:
- Em đi lấy xe, anh đứng đây nhe!
Diệp Tri Thu đi vào trong nhà xe. Cô vẫn không biết ở một phía nào đó vẫn có một ánh mắt đang nhìn cô đăm đăm, chú ý từng hành động cử chỉ của cô. Nhưng rốt cuộc, người đó là ai?
Ở một góc khuất cách đó không xa, người “bí ẩn" nhấn số điện thoại gọi cho một ai đó:
- A lô. Đại ca, em có chuyện quan trọng muốn nói…
Bên kia vọng qua tiếng quát tháo không kiên nhẫn:
- Mẹ kiếp, dài dòng như đàn bà, mày nói nhanh, không thì bấm nút biến!
Người bên này khép nép nịn nọt:
- Dạ, chuyện là vầy đại ca… Mẹ em bảo em đi ra tiệm vải của bà Ba ngoài chợ gom hụi chết cho bả, em….
Cậu thanh niên chưa nói xong thì tiếng mắng thô tục lại cướp lượt lời:
- Mẹ mày, nói chuyện chính!
Người bên này co rúm lại, hơi run run, anh nói tiếp:
- Dạ… Là, em phát hiện người đẹp của anh đi chung với trai lạ…
Mạc Thiếu Kỳ đang ngồi gác chân lên ghế cho đàn em bóp chân, vừa lười biếng đảo đảo vài lá bài trên tay thì bỗng dưng nghe được tin đó như sét đánh ngang tai. Hắn lập tức thẳng chân đạp tên đàn em ngã chổng vó lên sàn nhà rồi bật đứng dậy khỏi ghế như bị điện giật. Hắn gắt lên:
- Cái gì? Mày nói lại lần nữa?
Bên đầu dây này ngoan ngoãn phục tùng:
- Dạ… Diệp Tri Thu dám cùng một thằng nào đó đi dạo ngoài chợ đó đại ca.
Tưởng lập được công to, ai ngờ người này lại bị Mạc Thiếu Kỳ quát tháo:
- Đánh cái miệng chó của mày 100 cái cho tao. Cái tên Diệp Tri Thu chỉ một mình tao được gọi, biết chưa? Mày là cái thá gì mà gọi hả?
Người bên này khúm núm:
- Dạ… dạ…
Giọng sợ hãi còn run run phát ra chưa dứt thì Mạc Thiếu Kỳ lại ra lệnh:
- Mày bám theo họ cho tao. Nếu thấy thằng đó dám đụng vào một sợi lông tay của cô ấy thì chặt tay nó cho tao. Mày không được làm mất dấu, nếu không cái mạng mày cũng không còn đó biết chưa hả?
Tên đàn em lại luôn miệng hứa hẹn:
- Dạ, dạ… đại ca yên tâm!
Cúp điện thoại, tên đàn em lại thấy Diệp Tri Thu từ phía nhà xe đi ra. Hắn sợ đại ca hơn sợ hổ, ở nhà đã có một con hổ là mẹ của hắn, nhưng dù sao hổ mẹ vẫn không ăn thịt con. Còn nếu đắc tội đại ca, thì có thể hổ mẹ sẽ mất con. Hu hu, hắn cũng bị ép buộc nha!
Tiếp theo vài giây, hắn thấy Diệp Tri Thu dắt xe đến gần người con trai trông dáng vẻ cao lớn kia, tuy đứng đây không tính quá gần, nhưng hắn có thể nhận thấy được người con trai này không những dáng dấp hơn người, mà còn được ông trời ưu ái ban cho một khí chất bất phàm, dù trông rất bình thường nhưng lại có cái gì đó không bình thường, nói không nên lời được. Chỉ trách môn Ngữ Văn từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ của hắn luôn luôn giữ ở mức kỉ lục - tệ nhất lớp, cho nên không có từ ngữ nào lý giải được rõ ràng thôi. Rõ khổ!
Hắn không thấy được rõ ràng quá gương mặt người con trai đó, bởi vì trên đầu người kia có đội cái nón lưỡi trai che khuất ánh sáng một phần gương mặt. Còn nữa, phía dưới lại đeo kính râm màu đen đậm, vốn chẳng nhìn thấy được toàn diện. Nhưng khách quan mà nói, nếu Diệp Tri Thu lựa chọn người trước mắt cũng không làm hắn quá ngạc nhiên. Bởi vì đại ca của hắn chẳng thể nào sánh được! Haiz, đây cũng là nhận xét khách quan nha, tự nhiên hắn rùng mình một cái, nếu đại ca nghe được nhất định hắn chết thì khó coi, mà nếu có sống… thì cũng khó nuôi!
Tác giả :
Ngọc Diệp