Ngọn Gió Mùa Thu
Chương 127: Nhớ người yêu!
Sự thả lỏng của bác sĩ Mạnh được thể hiện qua tướng ăn, lời nói và cả âm thanh sột soạt mà ông phát ra lúc hưởng thụ làm cho Tô Uyển Thanh cùng Hoa Vân Phong đều bị ông chọc cười.
Đồng thời mỗi người mang trong lòng một lí do khác nhau khiến bản thân vui vẻ. Tô Uyển Thanh thì vô cùng thoải mái và thích thú khi được chính tay chăm sóc người cô yêu; nét cười luôn tràn đầy trên khóe môi tươi thắm, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn người đối diện thật trìu mến. Còn Hoa Vân Phong thì lại lắng nghe và tưởng tượng ra tướng ăn của vị bác sĩ này rồi đem đó so sánh với con mèo nhỏ Diệp Tri Thu nhà anh. Anh nghĩ: Nếu như mèo con và vị bác sĩ này làm quen với nhau thì nhất định họ rất hợp tính cho mà xem!
Tô Uyển Thanh đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong, nhẹ giọng nói với anh:
- Vân Phong, em có thể bắt đầu được chưa?
Hoa Vân Phong mỉm cười với cô:
- Đương nhiên, bác sĩ!
Chỉ cần anh nói chuyện với cô, trái tim cô dường như được phủ qua một làn nước ấm, ấm áp đến tận đáy tim. Cô cẩn thận, nhẹ nhàng làm tốt chức trách của mình. Cô đã từng thực hiện công việc tương tự như thế này quá nhiều lần, thậm chí còn có nhiều người do tổn thương rất nghiêm trọng mà vết thương thật sự rất đáng sợ. Nhưng lúc đấy cô chẳng hề nao núng và hành động theo kỹ năng đã được tôi luyện thành thạo đến không thể chê vào đâu được. Mà lúc này đây, đối mặt với người cô yêu, cô suýt chút nữa đã không kiềm được nước mắt. Nhưng định tính của cô quá mạnh mẽ, cô vẫn nén lại được, rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Đó cũng chính là điểm khác biệt rất lớn giữa cô và Diệp Tri Thu.
Một lúc sau mọi việc thuận lợi hoàn thành, Tô Uyển Thanh nhắc nhở anh:
- Vân Phong, trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Cũng gần mười giờ đêm rồi, thức khuya không tốt cho tiến trình phục hồi.
Vị bác sĩ già đang ngấu nghiến giải quyết bữa tối, nghe vậy bỗng nhiên nói:
- Uyển Thanh, cháu đang đuổi khéo ông già này có đúng không? Đúng là, ta làm kỳ đà cản mũi hai đứa nãy giờ chắc oán trách ta lắm rồi. Thôi vậy, ta về nhà đây, không thôi lỗ tai ta sẽ ngứa ngáy khó chịu vì bị người ta mắng thầm mà không hay đó. Ha… ha…
Ông vừa nói vừa mút mút ngón tay cầm sườn non cắn ăn nãy giờ. Tô Uyển Thanh nhìn ông cười ái ngại: Ôi, ông là bác sĩ cơ đấy, sao có hành động mất vệ sinh như vậy không biết! Nhưng cô cũng thầm cảm ơn ông vì ông đã nhẹ nhàng nhắc khéo với Hoa Vân Phong những gì từ tận sâu đáy tim mà cô chưa bao giờ dám nói với anh. Cô cũng thầm mong cho anh hiểu được và khoảng cách của hai người kéo lại gần nhau hơn.
Nhưng có một kẻ không hiểu phong tình chút nào:
- Bác sĩ Mạnh, nếu không có gì trở ngại, cháu có thể về nhà được không ạ?
Ông bác sĩ đang luyến tiếc đưa lưỡi tận hưởng những giọt cháo cuối cùng thì nghe thấy Hoa Vân Phong hỏi như thế. Cũng may là ông không ăn nhiều, nếu không nhất định bị thằng nhóc này làm sặc chết. Ông giương mắt nhìn anh mà nói:
- Sao đòi về nữa rồi? Chẳng phải ở trong này cũng được gần gũi nhau hay sao? Cái thằng này… hay là cháu còn điều gì ngại ngùng hả? Con trai phải mạnh dạn lên, đừng để con gái người ta hướng cháu cầu hôn rồi mới bị động đồng ý nha!
Có cần quá trực tiếp nói như vậy không? Tô Uyển Thanh vẫn muốn chính miệng cô nói với anh hơn. Vả lại cô biết tính tình của Hoa Vân Phong, anh không thích kiểu nói bóng nói gió như thế này. Có khi nào lời này chẳng những không giúp cô mà còn làm cho anh phản cảm với cô hay không?
Tô Uyển Thanh vội xen vào:
- Vân Phong à, em nghĩ là anh nên ở lại quan sát thì tốt hơn. Trong vòng 24-48 tiếng đồng hồ nếu không có biến chứng thì tình trạng trên cơ bản xem như ổn định. Khi đó anh mới có thể về nhà. Anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên vì dì Bình và mọi người quan tâm anh được yên lòng, em khuyên anh tốt nhất nên lưu lại một đêm có được không? Nếu sáng mai kiểm tra không có chuyển biến xấu thì anh có thể được xem xét cho về!
Ngữ khí nhẹ nhàng, lời nói trìu mến dễ nghe biết bao nhiêu, làm cho lòng dạ sắt đá cũng phải bị mài mòn. Hoa Vân Phong gật đầu đồng ý, vì anh không tiện nói ra chủ ý của mình là muốn về nhà để sáng mai còn có đủ thời gian chuẩn bị bánh cho Diệp Tri Thu mang về khoe với các bạn. Và để cho mọi người không phải nóng lòng lo lắng, anh quyết định theo ý họ vậy.
Lúc này ông bác sĩ già mới xem như vừa lòng, ông nói:
- Vậy thì Uyển Thanh mang cháu đến phòng bệnh đi. Buổi tối vui vẻ, hai bạn trẻ!
Nói xong ông nhanh như chớp biến mất sau cửa phòng. Tô Uyển Thanh nhẹ nhàng bước chân đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong, cô nói:
- Vân Phong, chúng ta đi thôi!
Cô nói xong rồi cẩn thận đưa tay đỡ lấy cánh tay anh, sau đó đặt lên đầu vai của mình. Mỗi lần cô được chạm đến anh quả thật vô cùng hiếm. Có có cảm giác anh luôn tỏ ra xa cách với cô theo kiểu cổ đại “Nam nữ thọ thọ bất thân" vậy đó. Nhiều lúc cô não lòng lắm, nhưng cũng không trách hờn gì anh. Một người đàn ông như vậy nhất định khi yêu một ai đó sẽ vô cùng chung tình và cô tin tưởng vào nhân phẩm của Hoa Vân Phong, có thế mới xứng đáng được cô trao gửi trái tim mình chứ!
Một đường đi hai người đều im lặng, không nói với nhau lời nào cho đến khi tới cửa phòng bệnh. Hoa Vân Phong đương nhiên chưa bao giờ chủ động tìm đề tài để nói chuyện, còn Tô Uyển Thanh cũng không biết phải nói cái gì với anh đây. Tính tình anh ít nói như vậy, không biết khi cô chủ động bắt chuyện anh có nghĩ rằng cô là cô gái phiền phức và lắm lời không. Tô Uyển Thanh luôn bối rối khi ở bên cạnh anh, nên tâm lý của anh như thế nào, cô hoàn toàn sờ không thấu. Bởi vậy người ta thường nói: Tình yêu là mù quáng! Con người cho dù có thông minh bao nhiêu, khi đối mặt với tình yêu thì đầu óc không thể sử dụng một cách tuyệt đối được nữa mà thường thường bị trái tim chi phối.
Đến nơi, cô cẩn thận đưa anh đến bên giường cho anh ngồi xuống. Lúc này, Hoa Vân Phong mới nói được một câu:
- Cảm ơn em!
Tô Uyển Thanh nhoẻn miệng cười thật dịu dàng:
- Nói chi lời cảm ơn vô nghĩa này chứ? Đây là phận sự của em mà.
Ý cô muốn nói ‘phận sự’ ở đây là vì người mình yêu làm bất cứ chuyện gì cũng không xem là lao lực, mà là hạnh phúc. Còn anh thì lại nghĩ khác…
Hoa Vân Phong tiếp tục đối thoại vẫn bằng giọng nói xa cách:
- Bác sĩ à, đây là chức trách của em, điều đó không sai. Nhưng ngoài giờ làm việc mà em lại đặc biệt ưu tiên cho anh thế này... cám ơn là đúng thôi!
Trong lòng Tô Uyển Thanh lại thổn thức, giới tuyến anh phân quá rạch ròi. Cô đã từng nghĩ qua, có lẽ anh vẫn mang trong lòng vướng mắc về thiếu hụt của bản thân cho nên mới không chịu tiếp nhận tình cảm của bất kỳ cô gái nào mà thôi. Nhưng cô nào phải là người chỉ biết ham muốn hư vinh hay quan trọng quá nhiều ánh mắt nhìn của người đời. Cô chấp nhận yêu là con người của anh, nào nghĩ đến anh có vẹn toàn hay không, chẳng cần biết anh có địa vị hay quyền chức cao sang gì hay không... cô vẫn yêu mình anh thôi.
Tô Uyển Thanh cắn môi, lát sau mới bật nói:
- Anh đừng khách sáo với em như vậy có được không? Em làm việc này không phải vì chức trách, nhiệm vụ, cũng không phải với tư cách một đứa em gái của anh. Mà là em cam tâm tình nguyện, em thật sự rất y…
Chỉ còn một chút nữa thôi Tô Uyển Thanh đã nói rõ lòng mình cho anh biết rồi. Tiếng “yêu" vẫn chưa trọn vẹn được thốt ra thì định mệnh dường như cũng không ưu ái cho mối tình đơn phương thầm kín này của cô, bởi vì tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch cảm xúc, cũng cắt ngang bầu không gian yên tĩnh hầu như lắng đọng này…
Hoa Vân Phong lên tiếng nói với cô:
- Xin lỗi em, anh nhận điện thoại.
Sau đó anh nghe cuộc gọi đến:
- Alo, con nghe đây mẹ!
Hoa Vân Phong luôn đoán chính xác người gọi đến cho anh, bởi anh cũng chẳng có mở rộng quan hệ với nhiều người, nên người biết số điện thoại của anh cũng chỉ có hạn mà thôi. Lúc này anh cũng không đoán sai.
Hà Thúy Bình ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi:
- Vân Phong, bác sĩ nói sao rồi con? Đêm nay phải ở lại đó sao?
Hoa Vân Phong trấn an mẹ:
- Mẹ đừng lo lắng. Bác sĩ nói con không sao rồi, nhưng mà cần ở lại quan sát thêm. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi, sáng mai con về sớm.
Hà Thúy Bình biết tính cách của con trai nên bà không nài nỉ. Nếu như bà kiên quyết muốn đến thì chắc chắn con trai bà thà rằng tự thân mình về nhà cũng không muốn bà đến bệnh viện chịu cực khổ nửa phần.
Hà Thúy Bình đành nói vào điện thoại:
- Được rồi. Con tự chăm sóc tốt cho bản thân biết không? Còn lo lắng thì không thể nào mẹ không lo được… Thôi vậy, nghỉ ngơi sớm đi con.
Hoa Vân Phong cũng chào tạm biệt mẹ rồi kết thúc cuộc nói chuyện. Anh đặt điện thoại sang một bên. Bầu không khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc nặng nề cũng như tâm trạng của hai con người đang đối diện nhau lúc này, dường như chỉ cần một giọt nước rơi xuống cũng có thể trở thành âm thanh kinh thiên động địa.
Một phút sau, Hoa Vân Phong chủ động nói:
- Uyển Thanh, anh có chuyện muốn nói với em…
Từ nãy đến giờ Tô Uyển Thanh vẫn im lặng đứng bên cạnh anh. Cô không nói câu nào mà lại cũng chẳng thể nào nghe lọt cuộc đối thoại của Hoa Vân Phong và mẹ anh. Cô đang suy nghĩ chuyện của chính mình. Cô đương nhiên dám trước mặt anh biểu lộ tình cảm, thậm chí là nói thẳng cho anh biết tấm chân tình của mình. Tuy nhiên cô không muốn bị anh cự tuyệt. Nên khi Hoa Vân Phong buông xuống điện thoại, vừa lúc anh lên tiếng gọi tên cô thì trái tim cô bỗng nhiên giật thót, dường như các mạch máu nối thẳng về tim đều căng lên mạnh mẽ và mỏng manh như có thể dễ dàng đứt đoạn. Không cần biết anh nói cái gì, dự cảm chẳng lành trong lòng đã thôi thúc cô nhanh chóng ngắt lời:
- À… Vân Phong! Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi thôi. Em cũng phải về nhà sớm mới được. Còn có rất nhiều việc em vẫn chưa hoàn thành.
Cố ý tránh đi những anh sắp nói. Thông minh như cô có thể linh cảm anh vừa định nói gì. Cô tuyệt đối chấp nhận chờ đợi anh trong vô vọng khi mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Còn nếu đã phân trần rõ ràng, nếu anh nói rằng anh không yêu cô… thì Tô Uyển Thanh dù có định lực mạnh mẽ đến đâu cũng nhất định chống đỡ không nổi. Hay nói đúng hơn là cô đang trốn tránh, đang cố nắm giữ một tia may mắn nào đó cũng đủ cho thấy tính cách cố chấp của cô nàng.
Hoa Vân Phong biết tính tình của cô. Dù cho bây giờ anh có bắt ép cô nghe mình nói thì chưa chắc rằng cô sẽ từ bỏ ý định ngay. Tuy rằng nhẫn tâm, nhưng trong chuyện tình cảm từ trước đến nay anh luôn luôn rõ ràng, anh không muốn bất kỳ người nào phải vì anh mà phí hoài tình cảm. Đã không yêu thì nói rằng không yêu.
Tô Uyển Thanh là một cô gái có khả năng điều chỉnh tâm trạng rất tốt và cũng che giấu tâm tình rất tốt. Cô chưa hề muốn để lộ cảm xúc của mình cho người khác biết, ẩn sâu trong con người quá mức dịu dàng của cô là một tính cách quật cường và cao ngạo. Cô không chấp nhận sự thất bại, cũng không muốn đối phương xem thường mình. Cô thanh cao từ trong cốt cách. Cô sẽ không quá bi lụy vì tình yêu, bởi vì cô và anh còn nhiều thời gian để bồi đắp tình cảm không phải sao? Cứ từ từ sẽ đạt được. Cô và anh vốn đã có tình cảm sâu nặng từ thuở nhỏ, cô sẽ không thua bất kì cô gái nào đâu.
Tô Uyển Thanh mỉm cười với anh thật ngọt ngào dường như cho anh có thể chiêm ngưỡng vậy, mặc dù nụ cười này là vô nghĩa đối với người đối diện. Cô nói:
- Vân Phong, sáng mai em lại đến sớm để thăm anh!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Không cần đâu. Anh có thể tự chăm sóc mình mà, em đừng lo. Hơn nữa em bận nhiều chuyện như vậy cũng nên vì sức khỏe của mình mà lo nghĩ chứ. Hảo ý của em anh nhận!
Tô Uyển Thanh ngẩng mặt lên hít vào một hơi thật sâu. Cô nói:
- Được rồi. Vậy ngày mai em nghe lời anh lười biếng nằm trên giường lâu thêm một chút.
Hoa Vân Phong gật đầu nói với cô:
- Hẹn gặp lại em. Về cẩn thận!
Tô Uyển Thanh đi rồi, Hoa Vân Phong chỉ còn lại một mình trong phòng bệnh. Phòng này có hai giường bệnh, nhưng bên kia trống rỗng không có người nằm, nên chỉ có một mình anh thôi. Ở trên tường có chuông báo động, khi cần việc gì chỉ cần nói vào micro là sẽ có y tá đến kịp thời. Chẳng có gì là trở ngại cả. Nhưng đêm nay lại khác, Hoa Vân Phong chẳng thể nào yên ổn được. Anh nôn nao nhớ đến Diệp Tri Thu, không biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa, muốn gọi điện thoại để được nghe tiếng nói của cô mà sợ rằng làm phiền giấc ngủ của cô. Anh lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ. Người ta nói “Thức đêm mới biết đêm dài", mà còn dài hơn nữa khi đêm trường khắc khoải nhớ thương một người…
Ở một nơi khác, tuy được nằm thoải mái trong chăn êm nệm ấm nhưng Diệp Tri Thu cũng chẳng thể nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ chập chờn hình bóng của người yêu. Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được sự ngạc nhiên vì hiện giờ mình đã là người yêu của anh rồi. Hành trình theo đuổi này cô cứ ngỡ sẽ rất dài... Cô nằm đó và đảo ngược thời gian để suy nghĩ. Cô nhớ anh quá! Nhớ những lời ngọt ngào trìu mến, nhớ hành động yêu thương chăm sóc quá mức chu đáo của anh. Cô hãnh diện vì có người yêu tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng xa cách với người khác lại vì cô kiến tạo một vùng trời bình yên và ấm áp. Trái tim cô đang đập thình thịch bởi những hình ảnh quá tốt đẹp đó dâng lên trong tâm trí, mà trong dạ thầm mong sao ông mặt trời thật mau thức dậy để có thể gặp lại anh.
Sáng hôm sau chuyến bay đã định của ba cô trò Diệp Tri Thu là vào lúc 9 giờ. Từ tối đêm qua đến giờ, Hoa Vân Phong chẳng thể nào ngủ được. Mới tờ mờ sáng anh đã chuẩn bị thật tươm tất để khi Phùng Kiến Quân đến thì có thể nhanh chóng “chuồn" khỏi bệnh viện.
Hà Thúy Bình có gọi đến nói với anh bà sẽ đến đón, nhưng anh ngăn mẹ lại và nói rằng Phùng Kiến Quân sẽ đến rước anh. Có thế, mẹ anh mới chịu ở nhà chờ đợi. Nói vậy nhưng bà nào có nhàn rỗi. Bà đã hứa với bà bạn hàng xóm sẽ đem bánh ngọt giao đúng giờ, bà bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận. Lúc nào cũng vậy, bánh của tiệm bà luôn được mọi người ưa thích, ăn một lần là sẽ nhớ mãi, vì thế nó xứng đáng với cái tên “Lưu Luyến", nhiều người vì yêu mến nên thường nói đùa rằng bà biết sử dụng ma thuật nên đã cho thêm một ít bùa chú vào trong bánh nên hễ ăn là sẽ nghiện. Vốn dĩ được như thế là do mỗi cái bánh làm ra đều chứa đựng cả tâm huyết của bà trong đó, cũng như một vật thể vô tri mà được thổi vào đó một chút tình cảm, nhất định nó sẽ mang một sắc thái riêng dễ dàng lay động lòng người.
Hoa Vân Phong được sự trợ giúp của Phùng Kiến Quân thì rất thuận lợi về nhà khi bệnh viện vừa mới mở cửa đón khách mà không cần phải trải qua sự đồng ý của bác sĩ hay thực hiện bất cứ thủ tục nào rườm rà cả. Anh về đến nhà đã là 7 giờ 15 phút, anh nhanh chóng vào nhà với dáng vẻ vội vã hơn thường ngày. Hà Thúy Bình gặp anh bộ dáng gấp gáp, bà hỏi:
- Con trai, sao gấp vậy con?
Hoa Vân Phong quay về hướng bà giải thích:
- Mẹ, không có chuyện gì đâu! Chỉ là con hứa với Tri Thu sẽ làm bánh cho cô ấy mang về khoe với các bạn. Con phải làm ngay kẻo trễ chuyến bay mẹ à!
Hà Thúy Bình vỗ vai anh:
- Được rồi. Có bạn gái có khác hé! Con đi làm đi, không làm trễ thời gian của con nữa. Hôm nay mẹ không ra tiệm bánh, mà mẹ phải đến nhà bà bạn giúp bà ấy chuẩn bị thức ăn đãi khách. Vì ông này người nước ngoài, bà ta sợ tiếp đãi không chu toàn nên cứ nài nỉ mẹ phải giúp. Mẹ đi nhe!
Hoa Vân Phong gật đầu với bà. Sau khi Hà Thúy Bình đi rồi, anh mới vào phòng bếp bắt đầu công việc. Vì thời gian không nhiều nên anh quyết định làm một loại bánh quy bơ đậu phộng mà thôi, mong rằng cô sẽ thích.
Diệp Tri Thu trăn trở mãi, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cứ cầm điện thoại đi tới đi lui mà không có gọi. Cô không biết anh đang làm gì, gọi cho anh có tiện không? Dù sao cô chỉ mới hơn mười tám tuổi và cũng vừa mới ngơ ngác bước chân vào tình yêu. Có rất nhiều việc cô không biết nên xử lý như thế nào cả. Cũng bởi vì người cô yêu có phần khác biệt so với mọi người, đương nhiên trong lòng cô chưa bao giờ xem điều đó là vướng bận, mà thay vào đó là sự quan tâm đặc biệt, lo nghĩ cũng nhiều hơn. Chẳng hạn như lúc này đây, có thể anh bận làm chuyện gì đó không tiện nghe điện thoại của cô, hoặc là anh phải bỏ dở công việc chỉ để nhận điện thoại của cô… tất cả đều làm cô vô cùng bâng khuâng!
Đồng thời mỗi người mang trong lòng một lí do khác nhau khiến bản thân vui vẻ. Tô Uyển Thanh thì vô cùng thoải mái và thích thú khi được chính tay chăm sóc người cô yêu; nét cười luôn tràn đầy trên khóe môi tươi thắm, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn người đối diện thật trìu mến. Còn Hoa Vân Phong thì lại lắng nghe và tưởng tượng ra tướng ăn của vị bác sĩ này rồi đem đó so sánh với con mèo nhỏ Diệp Tri Thu nhà anh. Anh nghĩ: Nếu như mèo con và vị bác sĩ này làm quen với nhau thì nhất định họ rất hợp tính cho mà xem!
Tô Uyển Thanh đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong, nhẹ giọng nói với anh:
- Vân Phong, em có thể bắt đầu được chưa?
Hoa Vân Phong mỉm cười với cô:
- Đương nhiên, bác sĩ!
Chỉ cần anh nói chuyện với cô, trái tim cô dường như được phủ qua một làn nước ấm, ấm áp đến tận đáy tim. Cô cẩn thận, nhẹ nhàng làm tốt chức trách của mình. Cô đã từng thực hiện công việc tương tự như thế này quá nhiều lần, thậm chí còn có nhiều người do tổn thương rất nghiêm trọng mà vết thương thật sự rất đáng sợ. Nhưng lúc đấy cô chẳng hề nao núng và hành động theo kỹ năng đã được tôi luyện thành thạo đến không thể chê vào đâu được. Mà lúc này đây, đối mặt với người cô yêu, cô suýt chút nữa đã không kiềm được nước mắt. Nhưng định tính của cô quá mạnh mẽ, cô vẫn nén lại được, rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày. Đó cũng chính là điểm khác biệt rất lớn giữa cô và Diệp Tri Thu.
Một lúc sau mọi việc thuận lợi hoàn thành, Tô Uyển Thanh nhắc nhở anh:
- Vân Phong, trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Cũng gần mười giờ đêm rồi, thức khuya không tốt cho tiến trình phục hồi.
Vị bác sĩ già đang ngấu nghiến giải quyết bữa tối, nghe vậy bỗng nhiên nói:
- Uyển Thanh, cháu đang đuổi khéo ông già này có đúng không? Đúng là, ta làm kỳ đà cản mũi hai đứa nãy giờ chắc oán trách ta lắm rồi. Thôi vậy, ta về nhà đây, không thôi lỗ tai ta sẽ ngứa ngáy khó chịu vì bị người ta mắng thầm mà không hay đó. Ha… ha…
Ông vừa nói vừa mút mút ngón tay cầm sườn non cắn ăn nãy giờ. Tô Uyển Thanh nhìn ông cười ái ngại: Ôi, ông là bác sĩ cơ đấy, sao có hành động mất vệ sinh như vậy không biết! Nhưng cô cũng thầm cảm ơn ông vì ông đã nhẹ nhàng nhắc khéo với Hoa Vân Phong những gì từ tận sâu đáy tim mà cô chưa bao giờ dám nói với anh. Cô cũng thầm mong cho anh hiểu được và khoảng cách của hai người kéo lại gần nhau hơn.
Nhưng có một kẻ không hiểu phong tình chút nào:
- Bác sĩ Mạnh, nếu không có gì trở ngại, cháu có thể về nhà được không ạ?
Ông bác sĩ đang luyến tiếc đưa lưỡi tận hưởng những giọt cháo cuối cùng thì nghe thấy Hoa Vân Phong hỏi như thế. Cũng may là ông không ăn nhiều, nếu không nhất định bị thằng nhóc này làm sặc chết. Ông giương mắt nhìn anh mà nói:
- Sao đòi về nữa rồi? Chẳng phải ở trong này cũng được gần gũi nhau hay sao? Cái thằng này… hay là cháu còn điều gì ngại ngùng hả? Con trai phải mạnh dạn lên, đừng để con gái người ta hướng cháu cầu hôn rồi mới bị động đồng ý nha!
Có cần quá trực tiếp nói như vậy không? Tô Uyển Thanh vẫn muốn chính miệng cô nói với anh hơn. Vả lại cô biết tính tình của Hoa Vân Phong, anh không thích kiểu nói bóng nói gió như thế này. Có khi nào lời này chẳng những không giúp cô mà còn làm cho anh phản cảm với cô hay không?
Tô Uyển Thanh vội xen vào:
- Vân Phong à, em nghĩ là anh nên ở lại quan sát thì tốt hơn. Trong vòng 24-48 tiếng đồng hồ nếu không có biến chứng thì tình trạng trên cơ bản xem như ổn định. Khi đó anh mới có thể về nhà. Anh không nghĩ cho bản thân thì cũng nên vì dì Bình và mọi người quan tâm anh được yên lòng, em khuyên anh tốt nhất nên lưu lại một đêm có được không? Nếu sáng mai kiểm tra không có chuyển biến xấu thì anh có thể được xem xét cho về!
Ngữ khí nhẹ nhàng, lời nói trìu mến dễ nghe biết bao nhiêu, làm cho lòng dạ sắt đá cũng phải bị mài mòn. Hoa Vân Phong gật đầu đồng ý, vì anh không tiện nói ra chủ ý của mình là muốn về nhà để sáng mai còn có đủ thời gian chuẩn bị bánh cho Diệp Tri Thu mang về khoe với các bạn. Và để cho mọi người không phải nóng lòng lo lắng, anh quyết định theo ý họ vậy.
Lúc này ông bác sĩ già mới xem như vừa lòng, ông nói:
- Vậy thì Uyển Thanh mang cháu đến phòng bệnh đi. Buổi tối vui vẻ, hai bạn trẻ!
Nói xong ông nhanh như chớp biến mất sau cửa phòng. Tô Uyển Thanh nhẹ nhàng bước chân đi đến bên cạnh Hoa Vân Phong, cô nói:
- Vân Phong, chúng ta đi thôi!
Cô nói xong rồi cẩn thận đưa tay đỡ lấy cánh tay anh, sau đó đặt lên đầu vai của mình. Mỗi lần cô được chạm đến anh quả thật vô cùng hiếm. Có có cảm giác anh luôn tỏ ra xa cách với cô theo kiểu cổ đại “Nam nữ thọ thọ bất thân" vậy đó. Nhiều lúc cô não lòng lắm, nhưng cũng không trách hờn gì anh. Một người đàn ông như vậy nhất định khi yêu một ai đó sẽ vô cùng chung tình và cô tin tưởng vào nhân phẩm của Hoa Vân Phong, có thế mới xứng đáng được cô trao gửi trái tim mình chứ!
Một đường đi hai người đều im lặng, không nói với nhau lời nào cho đến khi tới cửa phòng bệnh. Hoa Vân Phong đương nhiên chưa bao giờ chủ động tìm đề tài để nói chuyện, còn Tô Uyển Thanh cũng không biết phải nói cái gì với anh đây. Tính tình anh ít nói như vậy, không biết khi cô chủ động bắt chuyện anh có nghĩ rằng cô là cô gái phiền phức và lắm lời không. Tô Uyển Thanh luôn bối rối khi ở bên cạnh anh, nên tâm lý của anh như thế nào, cô hoàn toàn sờ không thấu. Bởi vậy người ta thường nói: Tình yêu là mù quáng! Con người cho dù có thông minh bao nhiêu, khi đối mặt với tình yêu thì đầu óc không thể sử dụng một cách tuyệt đối được nữa mà thường thường bị trái tim chi phối.
Đến nơi, cô cẩn thận đưa anh đến bên giường cho anh ngồi xuống. Lúc này, Hoa Vân Phong mới nói được một câu:
- Cảm ơn em!
Tô Uyển Thanh nhoẻn miệng cười thật dịu dàng:
- Nói chi lời cảm ơn vô nghĩa này chứ? Đây là phận sự của em mà.
Ý cô muốn nói ‘phận sự’ ở đây là vì người mình yêu làm bất cứ chuyện gì cũng không xem là lao lực, mà là hạnh phúc. Còn anh thì lại nghĩ khác…
Hoa Vân Phong tiếp tục đối thoại vẫn bằng giọng nói xa cách:
- Bác sĩ à, đây là chức trách của em, điều đó không sai. Nhưng ngoài giờ làm việc mà em lại đặc biệt ưu tiên cho anh thế này... cám ơn là đúng thôi!
Trong lòng Tô Uyển Thanh lại thổn thức, giới tuyến anh phân quá rạch ròi. Cô đã từng nghĩ qua, có lẽ anh vẫn mang trong lòng vướng mắc về thiếu hụt của bản thân cho nên mới không chịu tiếp nhận tình cảm của bất kỳ cô gái nào mà thôi. Nhưng cô nào phải là người chỉ biết ham muốn hư vinh hay quan trọng quá nhiều ánh mắt nhìn của người đời. Cô chấp nhận yêu là con người của anh, nào nghĩ đến anh có vẹn toàn hay không, chẳng cần biết anh có địa vị hay quyền chức cao sang gì hay không... cô vẫn yêu mình anh thôi.
Tô Uyển Thanh cắn môi, lát sau mới bật nói:
- Anh đừng khách sáo với em như vậy có được không? Em làm việc này không phải vì chức trách, nhiệm vụ, cũng không phải với tư cách một đứa em gái của anh. Mà là em cam tâm tình nguyện, em thật sự rất y…
Chỉ còn một chút nữa thôi Tô Uyển Thanh đã nói rõ lòng mình cho anh biết rồi. Tiếng “yêu" vẫn chưa trọn vẹn được thốt ra thì định mệnh dường như cũng không ưu ái cho mối tình đơn phương thầm kín này của cô, bởi vì tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch cảm xúc, cũng cắt ngang bầu không gian yên tĩnh hầu như lắng đọng này…
Hoa Vân Phong lên tiếng nói với cô:
- Xin lỗi em, anh nhận điện thoại.
Sau đó anh nghe cuộc gọi đến:
- Alo, con nghe đây mẹ!
Hoa Vân Phong luôn đoán chính xác người gọi đến cho anh, bởi anh cũng chẳng có mở rộng quan hệ với nhiều người, nên người biết số điện thoại của anh cũng chỉ có hạn mà thôi. Lúc này anh cũng không đoán sai.
Hà Thúy Bình ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi:
- Vân Phong, bác sĩ nói sao rồi con? Đêm nay phải ở lại đó sao?
Hoa Vân Phong trấn an mẹ:
- Mẹ đừng lo lắng. Bác sĩ nói con không sao rồi, nhưng mà cần ở lại quan sát thêm. Mẹ yên tâm nghỉ ngơi đi, sáng mai con về sớm.
Hà Thúy Bình biết tính cách của con trai nên bà không nài nỉ. Nếu như bà kiên quyết muốn đến thì chắc chắn con trai bà thà rằng tự thân mình về nhà cũng không muốn bà đến bệnh viện chịu cực khổ nửa phần.
Hà Thúy Bình đành nói vào điện thoại:
- Được rồi. Con tự chăm sóc tốt cho bản thân biết không? Còn lo lắng thì không thể nào mẹ không lo được… Thôi vậy, nghỉ ngơi sớm đi con.
Hoa Vân Phong cũng chào tạm biệt mẹ rồi kết thúc cuộc nói chuyện. Anh đặt điện thoại sang một bên. Bầu không khí lại lần nữa rơi vào trầm mặc nặng nề cũng như tâm trạng của hai con người đang đối diện nhau lúc này, dường như chỉ cần một giọt nước rơi xuống cũng có thể trở thành âm thanh kinh thiên động địa.
Một phút sau, Hoa Vân Phong chủ động nói:
- Uyển Thanh, anh có chuyện muốn nói với em…
Từ nãy đến giờ Tô Uyển Thanh vẫn im lặng đứng bên cạnh anh. Cô không nói câu nào mà lại cũng chẳng thể nào nghe lọt cuộc đối thoại của Hoa Vân Phong và mẹ anh. Cô đang suy nghĩ chuyện của chính mình. Cô đương nhiên dám trước mặt anh biểu lộ tình cảm, thậm chí là nói thẳng cho anh biết tấm chân tình của mình. Tuy nhiên cô không muốn bị anh cự tuyệt. Nên khi Hoa Vân Phong buông xuống điện thoại, vừa lúc anh lên tiếng gọi tên cô thì trái tim cô bỗng nhiên giật thót, dường như các mạch máu nối thẳng về tim đều căng lên mạnh mẽ và mỏng manh như có thể dễ dàng đứt đoạn. Không cần biết anh nói cái gì, dự cảm chẳng lành trong lòng đã thôi thúc cô nhanh chóng ngắt lời:
- À… Vân Phong! Anh cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi thôi. Em cũng phải về nhà sớm mới được. Còn có rất nhiều việc em vẫn chưa hoàn thành.
Cố ý tránh đi những anh sắp nói. Thông minh như cô có thể linh cảm anh vừa định nói gì. Cô tuyệt đối chấp nhận chờ đợi anh trong vô vọng khi mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Còn nếu đã phân trần rõ ràng, nếu anh nói rằng anh không yêu cô… thì Tô Uyển Thanh dù có định lực mạnh mẽ đến đâu cũng nhất định chống đỡ không nổi. Hay nói đúng hơn là cô đang trốn tránh, đang cố nắm giữ một tia may mắn nào đó cũng đủ cho thấy tính cách cố chấp của cô nàng.
Hoa Vân Phong biết tính tình của cô. Dù cho bây giờ anh có bắt ép cô nghe mình nói thì chưa chắc rằng cô sẽ từ bỏ ý định ngay. Tuy rằng nhẫn tâm, nhưng trong chuyện tình cảm từ trước đến nay anh luôn luôn rõ ràng, anh không muốn bất kỳ người nào phải vì anh mà phí hoài tình cảm. Đã không yêu thì nói rằng không yêu.
Tô Uyển Thanh là một cô gái có khả năng điều chỉnh tâm trạng rất tốt và cũng che giấu tâm tình rất tốt. Cô chưa hề muốn để lộ cảm xúc của mình cho người khác biết, ẩn sâu trong con người quá mức dịu dàng của cô là một tính cách quật cường và cao ngạo. Cô không chấp nhận sự thất bại, cũng không muốn đối phương xem thường mình. Cô thanh cao từ trong cốt cách. Cô sẽ không quá bi lụy vì tình yêu, bởi vì cô và anh còn nhiều thời gian để bồi đắp tình cảm không phải sao? Cứ từ từ sẽ đạt được. Cô và anh vốn đã có tình cảm sâu nặng từ thuở nhỏ, cô sẽ không thua bất kì cô gái nào đâu.
Tô Uyển Thanh mỉm cười với anh thật ngọt ngào dường như cho anh có thể chiêm ngưỡng vậy, mặc dù nụ cười này là vô nghĩa đối với người đối diện. Cô nói:
- Vân Phong, sáng mai em lại đến sớm để thăm anh!
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Không cần đâu. Anh có thể tự chăm sóc mình mà, em đừng lo. Hơn nữa em bận nhiều chuyện như vậy cũng nên vì sức khỏe của mình mà lo nghĩ chứ. Hảo ý của em anh nhận!
Tô Uyển Thanh ngẩng mặt lên hít vào một hơi thật sâu. Cô nói:
- Được rồi. Vậy ngày mai em nghe lời anh lười biếng nằm trên giường lâu thêm một chút.
Hoa Vân Phong gật đầu nói với cô:
- Hẹn gặp lại em. Về cẩn thận!
Tô Uyển Thanh đi rồi, Hoa Vân Phong chỉ còn lại một mình trong phòng bệnh. Phòng này có hai giường bệnh, nhưng bên kia trống rỗng không có người nằm, nên chỉ có một mình anh thôi. Ở trên tường có chuông báo động, khi cần việc gì chỉ cần nói vào micro là sẽ có y tá đến kịp thời. Chẳng có gì là trở ngại cả. Nhưng đêm nay lại khác, Hoa Vân Phong chẳng thể nào yên ổn được. Anh nôn nao nhớ đến Diệp Tri Thu, không biết giờ này cô ấy đã ngủ chưa, muốn gọi điện thoại để được nghe tiếng nói của cô mà sợ rằng làm phiền giấc ngủ của cô. Anh lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể nào đi vào giấc ngủ. Người ta nói “Thức đêm mới biết đêm dài", mà còn dài hơn nữa khi đêm trường khắc khoải nhớ thương một người…
Ở một nơi khác, tuy được nằm thoải mái trong chăn êm nệm ấm nhưng Diệp Tri Thu cũng chẳng thể nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ chập chờn hình bóng của người yêu. Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra được sự ngạc nhiên vì hiện giờ mình đã là người yêu của anh rồi. Hành trình theo đuổi này cô cứ ngỡ sẽ rất dài... Cô nằm đó và đảo ngược thời gian để suy nghĩ. Cô nhớ anh quá! Nhớ những lời ngọt ngào trìu mến, nhớ hành động yêu thương chăm sóc quá mức chu đáo của anh. Cô hãnh diện vì có người yêu tuy vẻ bề ngoài lạnh lùng xa cách với người khác lại vì cô kiến tạo một vùng trời bình yên và ấm áp. Trái tim cô đang đập thình thịch bởi những hình ảnh quá tốt đẹp đó dâng lên trong tâm trí, mà trong dạ thầm mong sao ông mặt trời thật mau thức dậy để có thể gặp lại anh.
Sáng hôm sau chuyến bay đã định của ba cô trò Diệp Tri Thu là vào lúc 9 giờ. Từ tối đêm qua đến giờ, Hoa Vân Phong chẳng thể nào ngủ được. Mới tờ mờ sáng anh đã chuẩn bị thật tươm tất để khi Phùng Kiến Quân đến thì có thể nhanh chóng “chuồn" khỏi bệnh viện.
Hà Thúy Bình có gọi đến nói với anh bà sẽ đến đón, nhưng anh ngăn mẹ lại và nói rằng Phùng Kiến Quân sẽ đến rước anh. Có thế, mẹ anh mới chịu ở nhà chờ đợi. Nói vậy nhưng bà nào có nhàn rỗi. Bà đã hứa với bà bạn hàng xóm sẽ đem bánh ngọt giao đúng giờ, bà bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận. Lúc nào cũng vậy, bánh của tiệm bà luôn được mọi người ưa thích, ăn một lần là sẽ nhớ mãi, vì thế nó xứng đáng với cái tên “Lưu Luyến", nhiều người vì yêu mến nên thường nói đùa rằng bà biết sử dụng ma thuật nên đã cho thêm một ít bùa chú vào trong bánh nên hễ ăn là sẽ nghiện. Vốn dĩ được như thế là do mỗi cái bánh làm ra đều chứa đựng cả tâm huyết của bà trong đó, cũng như một vật thể vô tri mà được thổi vào đó một chút tình cảm, nhất định nó sẽ mang một sắc thái riêng dễ dàng lay động lòng người.
Hoa Vân Phong được sự trợ giúp của Phùng Kiến Quân thì rất thuận lợi về nhà khi bệnh viện vừa mới mở cửa đón khách mà không cần phải trải qua sự đồng ý của bác sĩ hay thực hiện bất cứ thủ tục nào rườm rà cả. Anh về đến nhà đã là 7 giờ 15 phút, anh nhanh chóng vào nhà với dáng vẻ vội vã hơn thường ngày. Hà Thúy Bình gặp anh bộ dáng gấp gáp, bà hỏi:
- Con trai, sao gấp vậy con?
Hoa Vân Phong quay về hướng bà giải thích:
- Mẹ, không có chuyện gì đâu! Chỉ là con hứa với Tri Thu sẽ làm bánh cho cô ấy mang về khoe với các bạn. Con phải làm ngay kẻo trễ chuyến bay mẹ à!
Hà Thúy Bình vỗ vai anh:
- Được rồi. Có bạn gái có khác hé! Con đi làm đi, không làm trễ thời gian của con nữa. Hôm nay mẹ không ra tiệm bánh, mà mẹ phải đến nhà bà bạn giúp bà ấy chuẩn bị thức ăn đãi khách. Vì ông này người nước ngoài, bà ta sợ tiếp đãi không chu toàn nên cứ nài nỉ mẹ phải giúp. Mẹ đi nhe!
Hoa Vân Phong gật đầu với bà. Sau khi Hà Thúy Bình đi rồi, anh mới vào phòng bếp bắt đầu công việc. Vì thời gian không nhiều nên anh quyết định làm một loại bánh quy bơ đậu phộng mà thôi, mong rằng cô sẽ thích.
Diệp Tri Thu trăn trở mãi, cô rất muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cứ cầm điện thoại đi tới đi lui mà không có gọi. Cô không biết anh đang làm gì, gọi cho anh có tiện không? Dù sao cô chỉ mới hơn mười tám tuổi và cũng vừa mới ngơ ngác bước chân vào tình yêu. Có rất nhiều việc cô không biết nên xử lý như thế nào cả. Cũng bởi vì người cô yêu có phần khác biệt so với mọi người, đương nhiên trong lòng cô chưa bao giờ xem điều đó là vướng bận, mà thay vào đó là sự quan tâm đặc biệt, lo nghĩ cũng nhiều hơn. Chẳng hạn như lúc này đây, có thể anh bận làm chuyện gì đó không tiện nghe điện thoại của cô, hoặc là anh phải bỏ dở công việc chỉ để nhận điện thoại của cô… tất cả đều làm cô vô cùng bâng khuâng!
Tác giả :
Ngọc Diệp