Ngồi Yên, Tôi Tự
Chương 15
Yên Lộ tự nhiên phơi bày thân thể, vết thương trên tay không hề ảnh hưởng đến tâm tình cậu. Ngửi thấy mùi thơm từ bếp, cậu bèn đi vào xin thịt ăn. Ai ngờ tên thối Chung Tông vừa nhìn thấy cậu đã mắng: “Ai cho cậu ăn mặc thế này!"
Lúc ấy Yên Lộ còn vừa thò tay nhón một miếng chân giò trong bát, nước canh chảy từ đầu ngón tay xuống, cậu đang liếm liếm, mắt ngước lên hoang mang nhìn hắn, “Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao."
Chung Tông không đáp, lại quay về nồi canh.
Yên Lộ lấy làm lạ, sán tới nhìn nhìn cái nồi, mùi hương nức mũi, cậu vừa nhai miếng thịt trong miệng vừa nhìn cái nồi, bất giác muốn ăn thấy đáy nồi luôn.
Đang mút mút ngón tay, phát hiện Chung Tông lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Yên Lộ ngại ngùng nhả tay ra, trợn mắt với hắn, “Làm sao, chẳng lẽ còn muốn quản cả tướng ăn của ông?"
Chung Tông cười cười, tay trái cầm muôi, tay phải đột nhiên ôm eo cậu kéo lại.
Yên Lộ nín thở, khóe miệng bị liếm một cái, rồi ngây ngốc được Chung Tông thả ra, nhìn hắn hài lòng gật gù, “Mùi vị không tệ."
Không biết là mùi vị nào. Là mùi vị của cậu hay mùi vị của chân giò.
Có điều so sánh bản thân với chân giò… Cậu có vẻ hơi kém giá…
Yên Lộ liếm liếm khóe môi, đi tới tủ lạnh muốn lấy kem que ăn. Tối nay cậu đặc biệt mua kem ở siêu thị, thèm ăn một cái.
Ai ngờ vừa mở cửa tủ lạnh, tên khốn Chung Tông lại đóng ngay vào. Yên Lộ muốn lập tức cho hắn một củi chỏ, nhưng Chung Tông lại chọt ngay một cái vào phần eo nhột của cậu.
Yên Lộ vừa giãy giụa vừa cười, bất giác áo tụt đến vai, lộ cả nửa ngực. Cậu chửi loạn lên, đang mắng hăng thì Chung Tông dừng tay. Hắn kéo áo lại tử tế cho cậu rồi đẩy ra khỏi bếp. Còn tiện tay đóng luôn cửa bếp chứ.
Một mình đứng đần mặt bên ngoài, Yên Lộ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
*
Cơm nước xong xuôi, đi ngủ. Một đêm thế mà không có gì phát sinh. Hai thằng con trai tuổi mới lớn, dục hỏa tràn trề, đang ở cái tuổi đụng cái là muốn ấy ấy, thế mà lại chỉ đắp chăn nằm giường nói chuyện.
Bức tranh hơi không hợp lý.
Đến ngày hôm sau, Yên Lộ được Chung Tông thay băng cho, uống thuốc hắn chuẩn bị, vẫn chưa nghĩ thông vấn đề này.
Chẳng lẽ Chung Tông không còn hứng thú với cơ thể của cậu nữa?
Vậy tình pháo hữu nay còn đâu?
Đệt! Chơi đểu ông à?!
Yên Lộ còn chưa kịp suy diễn sâu xa thêm, Chung Tông đã ôm lấy cậu, thơm thơm vành tai. Cậu không kịp đề phòng, vành tai nhói lên một cái, bị cắn đến chảy máu. Tin tức tố kệ xác vết thương mà nhào tới. Yên Lộ buồn bực rên lên, chịu đựng cơn tê dại, đợi Chung Tông cắn xong mới đẩy hắn ra, bưng lấy tai, “Cậu có bệnh hả?!"
“Đi đường cẩn thận."
Nhìn vào đôi mắt đào hoa quyến rũ đầy ý cười của Chung Tông, Yên Lộ chẳng còn cốt khí nào, mềm nhũn xuống.
Được rồi được rồi, nể tình nhan sắc kia tôi sẽ tha thứ cho thói độc chiếm nhỏ mọn gái tính của cậu. Yên Lộ không nhịn được mà phất phất tay với Chung Tông.
Hắn ở đằng sau gọi với lên: “Yên Yên, buổi tối có cần tôi đi đón cậu không?"
Yên Lộ không quay lại, giơ ngón giữa về phía hắn, “Biến."
*
Cậu không tự nhiên xoa xoa vành tai, bước vào cửa tiệm. Trần Khanh ảo não bò trên quầy. Cậu lại gần, gõ gõ lên quầy. Trần Khanh đưa cho cậu một cái bánh mì, đợi cậu nhận xong lại nằm bò tiếp. Anh mềm nhũn như cọng bún mất ngủ mấy ngày liền.
Yên Lộ định thần nhìn kỹ mới phát hiện nơi gáy đối phương có một dấu răng. Trái tim Yên Lộ thịch một cái, tóm lấy vai Trần Khanh muốn nhìn sắc mặt anh, Trần Khanh trốn trốn tránh tránh, nhưng vẫn bị Yên Lộ tóm lấy hàm kéo qua.
Quả nhiên, vành mắt đỏ hồng. Lửa giận của Yên Lộ bùng lên, cậu lập tức bước ra phía cửa, Trần Khanh vội vàng túm cậu lại, “Cậu định làm gì?!"
“Đi đánh hắn!"
“Đừng! Không phải như cậu nghĩ đâu!"
“Tên khốn đó ghen tuông rồi đánh dấu anh, anh cam tâm?"
“Cam tâm với không cam tâm cái gì."
Yên Lộ đờ cả ra, quay lại nhìn Trần Khanh, trên mặt đầy vẻ không hiểu. Nếu thích người đó đến vậy thì hà cớ gì lại cự tuyệt, lại hà cớ gì phải tìm người tới để đánh gã?
Nhưng đáng tiếc Trần Khanh không giải thích, chỉ hết lần này đến lần khác nói rằng anh tự nguyện, bảo Yên Lộ đừng kích động thế.
Thực sự Yên Lộ không thể hiểu nổi, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều với omega, không thể lý giải omega, càng không có khả năng lý giải họ, mặc dù bản thân cậu cũng là một omega.
Rồi Trần Khanh cũng phát hiện vết thương của Yên Lộ, muốn cậu quay về nghỉ ngơi. Yên Lộ lắc đầu, “Em còn từng bị thương nặng hơn rồi, thế này đã là gì. Anh dạy em thêm vài thứ nữa còn hơn là để em về."
*
Đèn đường buổi tối sáng lên, Yên Lộ và Trần Khanh dọn dẹp cửa hàng, rửa tay rồi tan làm. Vừa mới đẩy cửa bước ra cậu đã thấy Chung Tông lười biếng ngồi trên một cái ghế chân cao ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Hắn mặc quần ngố dài lộ mắt cá chân, sơ mi trắng với áo lót đen, mái tóc màu nhạt hơi rối, ánh mắt có chút uể oải ngắm người đi ngoài đường qua lại, thu hút biết bao ánh nhìn. Thế nhưng chính hắn lại không biết điều đó, chỉ thờ ơ chơi điện thoại trong tay.
Yên Lộ nghĩ lại buổi sáng Chung Tông nói muốn đến đón mình, không ngờ hắn lại đến thật. Ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, cậu cúi đầu xem. Là Chung Tông.
Hắn gửi tới một biểu tượng nụ hôn, Yên Lộ ngẩng lên, phát hiện Chung Tông đang cười nhìn mình, tay giơ lên vẫy vẫy với cậu rồi còn đưa điện thoại lên môi hôn một cái.
Yên Lộ lập tức tránh né ánh mắt hắn, hơi mất tự nhiên mà nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, bực bội lườm lại. Nhưng chỗ ngồi kia đã không còn ai, Yên Lộ hoang mang nhìn xung quanh. Eo đột nhiên được ôm chặt, Chung Tông ghé sát vào vành tai cậu, thơm nhẹ, “Nhìn cái gì đấy?"
“Đệt! Hết cả hồn! Cậu qua từ lúc nào?"
“Từ lúc cậu ngượng ngùng ấy."
“Ọe, ông đây không biết ngượng là gì nhé!"
“Yên Yên…"
“Cái… cái gì?"
Yên Lộ có chút bối rối, vì Chung Tông cứ cọ cọ vào gáy cậu, làm cậu chẳng dám động đậy, cũng không biết bộ dạng bản thân bây giờ hơi buồn cười, lại hơi đáng thương. Chung Tông bèn đứng thẳng lên tử tế, dắt lấy tay cậu, “Không có gì, tôi tới đón cậu về thôi."
Yên Lộ cư nự quay đầu lại, “Gì chứ, thật đến đón hả."
Bàn tay bị nắm chặt hơn, cậu nhìn cái gáy của hắn, không thể ngừng được nhịp đập trong tim.
Từ trước tới nay chưa từng có ai đợi cậu về nhà, cũng chưa từng có ai đón cậu về nhà…
Có lúc, rơi vào lưới tình cũng không phải không có lý do, chỉ là vừa vặn ai đó đưa cho bạn thứ mà bạn hằng mong muốn, khiến bạn không thể phản kháng.
Lúc ấy Yên Lộ còn vừa thò tay nhón một miếng chân giò trong bát, nước canh chảy từ đầu ngón tay xuống, cậu đang liếm liếm, mắt ngước lên hoang mang nhìn hắn, “Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao."
Chung Tông không đáp, lại quay về nồi canh.
Yên Lộ lấy làm lạ, sán tới nhìn nhìn cái nồi, mùi hương nức mũi, cậu vừa nhai miếng thịt trong miệng vừa nhìn cái nồi, bất giác muốn ăn thấy đáy nồi luôn.
Đang mút mút ngón tay, phát hiện Chung Tông lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Yên Lộ ngại ngùng nhả tay ra, trợn mắt với hắn, “Làm sao, chẳng lẽ còn muốn quản cả tướng ăn của ông?"
Chung Tông cười cười, tay trái cầm muôi, tay phải đột nhiên ôm eo cậu kéo lại.
Yên Lộ nín thở, khóe miệng bị liếm một cái, rồi ngây ngốc được Chung Tông thả ra, nhìn hắn hài lòng gật gù, “Mùi vị không tệ."
Không biết là mùi vị nào. Là mùi vị của cậu hay mùi vị của chân giò.
Có điều so sánh bản thân với chân giò… Cậu có vẻ hơi kém giá…
Yên Lộ liếm liếm khóe môi, đi tới tủ lạnh muốn lấy kem que ăn. Tối nay cậu đặc biệt mua kem ở siêu thị, thèm ăn một cái.
Ai ngờ vừa mở cửa tủ lạnh, tên khốn Chung Tông lại đóng ngay vào. Yên Lộ muốn lập tức cho hắn một củi chỏ, nhưng Chung Tông lại chọt ngay một cái vào phần eo nhột của cậu.
Yên Lộ vừa giãy giụa vừa cười, bất giác áo tụt đến vai, lộ cả nửa ngực. Cậu chửi loạn lên, đang mắng hăng thì Chung Tông dừng tay. Hắn kéo áo lại tử tế cho cậu rồi đẩy ra khỏi bếp. Còn tiện tay đóng luôn cửa bếp chứ.
Một mình đứng đần mặt bên ngoài, Yên Lộ vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
*
Cơm nước xong xuôi, đi ngủ. Một đêm thế mà không có gì phát sinh. Hai thằng con trai tuổi mới lớn, dục hỏa tràn trề, đang ở cái tuổi đụng cái là muốn ấy ấy, thế mà lại chỉ đắp chăn nằm giường nói chuyện.
Bức tranh hơi không hợp lý.
Đến ngày hôm sau, Yên Lộ được Chung Tông thay băng cho, uống thuốc hắn chuẩn bị, vẫn chưa nghĩ thông vấn đề này.
Chẳng lẽ Chung Tông không còn hứng thú với cơ thể của cậu nữa?
Vậy tình pháo hữu nay còn đâu?
Đệt! Chơi đểu ông à?!
Yên Lộ còn chưa kịp suy diễn sâu xa thêm, Chung Tông đã ôm lấy cậu, thơm thơm vành tai. Cậu không kịp đề phòng, vành tai nhói lên một cái, bị cắn đến chảy máu. Tin tức tố kệ xác vết thương mà nhào tới. Yên Lộ buồn bực rên lên, chịu đựng cơn tê dại, đợi Chung Tông cắn xong mới đẩy hắn ra, bưng lấy tai, “Cậu có bệnh hả?!"
“Đi đường cẩn thận."
Nhìn vào đôi mắt đào hoa quyến rũ đầy ý cười của Chung Tông, Yên Lộ chẳng còn cốt khí nào, mềm nhũn xuống.
Được rồi được rồi, nể tình nhan sắc kia tôi sẽ tha thứ cho thói độc chiếm nhỏ mọn gái tính của cậu. Yên Lộ không nhịn được mà phất phất tay với Chung Tông.
Hắn ở đằng sau gọi với lên: “Yên Yên, buổi tối có cần tôi đi đón cậu không?"
Yên Lộ không quay lại, giơ ngón giữa về phía hắn, “Biến."
*
Cậu không tự nhiên xoa xoa vành tai, bước vào cửa tiệm. Trần Khanh ảo não bò trên quầy. Cậu lại gần, gõ gõ lên quầy. Trần Khanh đưa cho cậu một cái bánh mì, đợi cậu nhận xong lại nằm bò tiếp. Anh mềm nhũn như cọng bún mất ngủ mấy ngày liền.
Yên Lộ định thần nhìn kỹ mới phát hiện nơi gáy đối phương có một dấu răng. Trái tim Yên Lộ thịch một cái, tóm lấy vai Trần Khanh muốn nhìn sắc mặt anh, Trần Khanh trốn trốn tránh tránh, nhưng vẫn bị Yên Lộ tóm lấy hàm kéo qua.
Quả nhiên, vành mắt đỏ hồng. Lửa giận của Yên Lộ bùng lên, cậu lập tức bước ra phía cửa, Trần Khanh vội vàng túm cậu lại, “Cậu định làm gì?!"
“Đi đánh hắn!"
“Đừng! Không phải như cậu nghĩ đâu!"
“Tên khốn đó ghen tuông rồi đánh dấu anh, anh cam tâm?"
“Cam tâm với không cam tâm cái gì."
Yên Lộ đờ cả ra, quay lại nhìn Trần Khanh, trên mặt đầy vẻ không hiểu. Nếu thích người đó đến vậy thì hà cớ gì lại cự tuyệt, lại hà cớ gì phải tìm người tới để đánh gã?
Nhưng đáng tiếc Trần Khanh không giải thích, chỉ hết lần này đến lần khác nói rằng anh tự nguyện, bảo Yên Lộ đừng kích động thế.
Thực sự Yên Lộ không thể hiểu nổi, nhưng dù sao cũng không tiếp xúc nhiều với omega, không thể lý giải omega, càng không có khả năng lý giải họ, mặc dù bản thân cậu cũng là một omega.
Rồi Trần Khanh cũng phát hiện vết thương của Yên Lộ, muốn cậu quay về nghỉ ngơi. Yên Lộ lắc đầu, “Em còn từng bị thương nặng hơn rồi, thế này đã là gì. Anh dạy em thêm vài thứ nữa còn hơn là để em về."
*
Đèn đường buổi tối sáng lên, Yên Lộ và Trần Khanh dọn dẹp cửa hàng, rửa tay rồi tan làm. Vừa mới đẩy cửa bước ra cậu đã thấy Chung Tông lười biếng ngồi trên một cái ghế chân cao ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Hắn mặc quần ngố dài lộ mắt cá chân, sơ mi trắng với áo lót đen, mái tóc màu nhạt hơi rối, ánh mắt có chút uể oải ngắm người đi ngoài đường qua lại, thu hút biết bao ánh nhìn. Thế nhưng chính hắn lại không biết điều đó, chỉ thờ ơ chơi điện thoại trong tay.
Yên Lộ nghĩ lại buổi sáng Chung Tông nói muốn đến đón mình, không ngờ hắn lại đến thật. Ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, cậu cúi đầu xem. Là Chung Tông.
Hắn gửi tới một biểu tượng nụ hôn, Yên Lộ ngẩng lên, phát hiện Chung Tông đang cười nhìn mình, tay giơ lên vẫy vẫy với cậu rồi còn đưa điện thoại lên môi hôn một cái.
Yên Lộ lập tức tránh né ánh mắt hắn, hơi mất tự nhiên mà nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, bực bội lườm lại. Nhưng chỗ ngồi kia đã không còn ai, Yên Lộ hoang mang nhìn xung quanh. Eo đột nhiên được ôm chặt, Chung Tông ghé sát vào vành tai cậu, thơm nhẹ, “Nhìn cái gì đấy?"
“Đệt! Hết cả hồn! Cậu qua từ lúc nào?"
“Từ lúc cậu ngượng ngùng ấy."
“Ọe, ông đây không biết ngượng là gì nhé!"
“Yên Yên…"
“Cái… cái gì?"
Yên Lộ có chút bối rối, vì Chung Tông cứ cọ cọ vào gáy cậu, làm cậu chẳng dám động đậy, cũng không biết bộ dạng bản thân bây giờ hơi buồn cười, lại hơi đáng thương. Chung Tông bèn đứng thẳng lên tử tế, dắt lấy tay cậu, “Không có gì, tôi tới đón cậu về thôi."
Yên Lộ cư nự quay đầu lại, “Gì chứ, thật đến đón hả."
Bàn tay bị nắm chặt hơn, cậu nhìn cái gáy của hắn, không thể ngừng được nhịp đập trong tim.
Từ trước tới nay chưa từng có ai đợi cậu về nhà, cũng chưa từng có ai đón cậu về nhà…
Có lúc, rơi vào lưới tình cũng không phải không có lý do, chỉ là vừa vặn ai đó đưa cho bạn thứ mà bạn hằng mong muốn, khiến bạn không thể phản kháng.
Tác giả :
Trì Đại Tối Cường