Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm
Chương 9
Lúc ăn cơm, Hạ Lục theo thói quen ngồi vào vị trí bên cạnh Đinh Ký, thái độ của hai người vô cùng thân mật, mọi người đều cảm thấy đây chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Cũng là thiếu niên 16, 17 thế nhưng Hạ Lục đã năm nhất mà Đinh Ký còn học trung học.
Đối với tình cảnh này Đinh Tiềm vẫn luôn trầm mặc, người ngoài nhìn vào thì thấy anh vẫn như thường nhưng mà Đinh Tuấn dù sao cũng lớn lên cùng anh, cô ấy ngầm quan sát thì phát hiện anh như là có chút mất mát, ánh mắt anh nhìn Hạ Lục thật sự quá kỳ quái.
Về đến nhà Đinh Tiềm liền thay một bộ quần áo bình thường, lúc này Đinh Tuấn cũng vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Đinh Tiềm quay đầu thấy người vào phòng là cháu gái của mình thì không lên tiếng.
Hai người bọn họ trên danh nghĩa là chú cháu nhưng trong thâm tâm lại giống như tri kỷ.
Chờ Đinh Tuấn đến gần, Đinh Tiềm mới thấy cô ấy mang vẻ mặt không có ý tốt, mỉm cười hỏi. “Đại tiểu thư về đến nhà quần áo cũng không thay liền tới tìm chú là muốn nói chuyện gì sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Tuấn trở nên nghiêm túc, cô ấy nhìn Đinh Tiềm thật kỹ. “Chú thành thật trả lời cho cháu, vì sao chú lại ở trong phòng Hạ Lục, hơn nữa còn đóng cửa?"
“Chú lên lầu tìm Đinh Ký nhưng nó không ở nhà, chú liền đi vào phòng Hạ Lục ngồi một lúc." Đinh Tiềm thong dong mà trả lời.
“Chú thôi đi."
Đinh Tuấn không cho là đúng, cô ấy bước thêm một bước híp đôi mắt quyến rũ nhìn cái vẻ mặt bất cần đời của Đinh Tiềm. “Là người lớn lên cùng chú chẳng lẽ cháu còn không hiểu chú hay sao? Bụng dạ chú cũng thật khó lường!"
Đinh Tiềm khẽ nhướn lông mày. “Bụng dạ khó lường như thế nào?"
Đinh Tuấn nhìn bầu trời một cái, thanh lệ trên mặt tràn đầy đắc ý. “Trong lòng chú rõ ràng, cháu chỉ muốn nhắc nhở cho chú biết Hạ Lục cùng tiểu Đinh Đinh mới là một đôi, cả nhà cũng đều tán thành, nếu chú làm ra chuyện xấu khiến cho tiểu Đinh Đinh thương tâm, người thứ nhất không chấp nhận chính là cháu, cho dù thế nào cháu cũng phải chọc thủng gương mặt thật của chú."
( Theo như mấy chương đầu thì Hạ Lục gọi Đinh Ký là anh họ, nhưng đọc đến đây thì mình nghĩ chắc là họ hàng rất xa hoặc mẹ của hai người là chị em kết nghĩa. Đang có chút hoang mang ????)
“Chuyện gì cũng phải làm bằng bản lĩnh, vì cái gì chú phải nhường cho nó." Đinh Tiềm thu liễm ý cười, biểu tình nghiêm túc rất nhiều.
Đinh Tuấn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh. “Nói như vậy, chú thật sự...nhưng mà bối phận của chú so với Hạ Lục còn lớn hơn, nếu như chú có suy nghĩ không an phận với em ấy thì chính là cầm thú."
“Chú lại muốn làm một người già mà không đứng đắn, còn muốn cầm thú thì phải làm sao bây giờ?" Đinh Tiềm không chút nào buông tha, ra vẻ đạo mạo lời nói thì vô lại mười phần.
Đinh Tuấn vừa nghe Đinh Tiềm nói lời lưu manh như vậy liền biết anh đã quyết tâm, trước kia mỗi lần anh phạm sai lầm thì luôn có cái loại biểu tình bất cần đời này.
Trong lúc nhất thời Đinh Tuấn cũng không biết nói cái gì mới tốt, cô ấy oán hận nói: “Chú đừng gây rắc rối, cháu không muốn thấy em trai của cháu đau lòng." Ý chính là Đinh Ký vẫn còn nhỏ, thằng bé nhất định không phải là đối thủ của chú.
“Nó đã 17 tuổi." Đinh Tiềm không chút nào thoái nhượng.
“Được rồi, chú là tiểu bá vương của nhà chúng ta, ông bà đều sủng chú, trong nhà cũng không ai dám làm gì chú, cháu cũng mặc kệ, chú tự mình lăn lộn đi thôi." Đinh Tuấn cho anh một cái liếc mắt xem thường rồi xoay người rời đi.
Đinh Tiềm nhanh chóng ngăn cô ấy lại. “Giúp chú một việc."
“Việc gì?" Đinh Tuấn tò mò hỏi.
Đinh Tiềm chần chừ một lát, nhưng vẫn cảm thấy phải nói ra. “Lục Lục đã là một cô gái trưởng thành, nhưng mà cháu thử nhìn xem, cô ấy vẫn là người rất tùy tiện…Nơi này lại không phải mấy bộ lạc ở Châu Phi, cho người khác thấy nhiều thì không tốt lắm."
Nghe lời nói lập loè của anh người thông minh như Đinh Tuấn dĩ nhiên vẫn có thể đoán trúng tâm tư, ý cười nổi lên bên môi.
“Sao cháu lại cười âm hiểm như vậy hả? Chú lại không trêu chọc gì cháu." Đinh Tiềm thấy cháu gái nhìn chằm chằm mình lập tức có chút chột dạ.
“Chú không cảm thấy Lục Lục là một người không dính khói lửa phàm tục hay sao, em ấy thích tự do sinh hoạt." Đinh Tuấn cảm thấy Hạ Lục cùng mình căn bản không cùng một loại người.
Đinh Tiềm cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại còn nói: “Còn có một việc nữa."
“Còn có việc gì?" Đinh Tuấn bất đắc dĩ, đành đứng lại chờ anh nói.
Đinh Tiềm đem những lời đã nói trước đó với Hạ Lục một lần nữa nói cho Đinh Tuấn nghe, hy vọng cô đi tìm Đỗ Hành Trí nói với bà để Hạ Lục dọn đến Đinh gia.
“Chú cũng thật biết tính toán, đem Hạ Lục cùng tiểu Đinh Đinh đặt ở dưới mí mắt, vừa có thể ngăn cản hai người họ lại vừa có thể gia tăng tình cảm với em ấy." Đinh Tuấn bĩu môi nói.
Đinh Tiềm sợ cô không đáp ứng, động chi lấy tình nói. “Từ nhỏ đến lớn chú cũng chưa nhờ vả gì cháu, đây là lần đầu tiên vì vậy chú hi vọng cháu có thể giúp, tương lai nếu cháu có việc cần nhờ thì chú nhất định sẽ giúp."
“Cháu làm gì phải giúp tiểu bá vương là chú, tiểu Đinh Đinh mới là đứa em bảo bối của cháu." Đinh Tuấn cố ý cười nói, như là sợ Đinh Tiềm lại không buông tha cô ấy lập tức rời đi.
Đinh Tiềm nhìn bóng dáng của cháu gái, khóe miệng mỉm cười.
Mọi chuyện phát triển giống như dự đoán của Đinh Tiềm, Đinh Tuấn đã đi tìm Đỗ Hành Trí đưa ra chủ ý để Hạ Lục dọn đến nhà bọn họ sống. Đỗ Hành Trí luôn thích náo nhiệt cho nên đã lập tức đáp ứng, chờ ba mẹ Đinh Ký chuyển nhà đến Nam Kinh thì Đinh Ký cùng Hạ Lục liền dọn vào Đinh gia.
Điều Hạ Lục không nghĩ tới chính là, phòng của cô ở bên cạnh phòng Đinh Tiềm, mỗi ngày ra vào đều có thể nhìn thấy anh.
“Tháng sau chú sẽ quay trở lại Mỹ, kính viễn vọng chú đã dọn đến thư phòng, lúc nào cháu muốn ngắm sao thì có thể đi vào đó." Đinh Tiềm đi vào phòng Hạ Lục đem chìa khóa thư phòng giao cho cô.
Hạ Lục cầm lấy rồi cho vào trong ngăn kéo.
Đinh Tiềm có chút thất vọng, nha đầu này không biết là chậm hiểu hay là hoàn toàn không để bụng, đối với ám chỉ của anh vậy mà cô không hề phản ứng.
Tuy nhiên, khi ánh mắt anh nhìn xuống thì phát hiện ra cô đã mặc áo lót, nỗi thất vọng của anh lập tức tan thành mây khói, nha đầu này thật ra cũng không phải là không biết gì, chỉ cần có người nói thì cô nhất định sẽ sửa.
Khi Đinh Tiềm đang muốn nói gì đó thì Đinh Ký đột nhiên xông tới. “Chú nhỏ, Diệp Thanh Nịnh tới nhà mình, bà nội bảo chú xuống dưới."
Diệp Thanh Nịnh là em họ của Diệp Tiểu Huyên bạn học của Đinh Tiềm, là con nuôi Diệp gia cô ta vẫn luôn cùng cha mẹ nuôi sống Mỹ nhưng không biết vì sao hôm nay lại tới đây, nhưng mà người tới là khách Đinh Tiềm bất đắc dĩ đành phải đi xuống lầu tiếp đón.
Mắt thấy Đinh Ký lười biếng ngồi xuống sofa phía đối diện Hạ Lục chơi di động, hơn nữa còn ra vào phòng của cô một cách tùy ý giống như phòng của mình, Đinh Tiềm cảm thấy rất bực bội.
Diệp Thanh Nịnh mang theo quà tặng tới thăm hỏi, cô ta cùng Đỗ Hành Trí nói chuyện rất vui nhưng khi nhìn thấy Đinh Tiềm đi xuống thì đôi mắt lập tức sáng ngời
Theo bối phận, cô ta nên gọi Đinh Tiềm là chú Đinh, nhưng trên thực tế anh lại là bạn học với anh họ cô ta, bối phận có chút hỗn loạn, cô ta liền không câu nệ cứ vậy gọi thẳng tên anh.
“Thanh Nịnh mỗi lần về thủ đô đều tới thăm mẹ. A Tiềm, con cũng ngồi xuống đây đi." Đỗ Hành Trí là người thông minh thì làm sao không biết tâm tư của cô gái này, đến thăm bà chỉ là phụ gặp mặt con trai bà mới là chính.
Nếu là ngày thường, Đinh Tiềm đối đãi với khách luôn tốt, nhưng hôm nay tâm tình anh không tốt liền không có nhẫn nại ứng phó với Diệp Thanh Nịnh. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy Đinh Ký cùng Hạ Lục một trước một sau đi xuống lầu, lực chú ý bất tri bất giác đã bị hai người kia hấp dẫn.
Đinh Ký đến phòng bếp tìm đồ ăn, Hạ Lục đi theo phía sau cậu ta. Đinh Ký đem kem lấy ra rồi dùng cái muỗng múc vào trong bát. Hạ Lục ở một bên cầm một trái cà chua ăn, có lẽ là cảm thấy ăn ngon liền ăn một nửa, rồi đưa nửa còn lại tới miệng Đinh Ký. Đinh Ký cũng không để ý chuyện cô đã ăn qua, cúi đầu cắn một ngụm.
“Sắp ăn cơm rồi, hai đứa sao còn ăn kem?" Đinh Tiềm chạy đến cửa phòng bếp phá hủy bầu không khí vốn đang tốt đẹp.
Hai đứa nhỏ thấy bộ dáng hùng hổ của Đinh Tiềm thì ngây người ngẩn ngơ, Đinh Ký cợt nhả nói. “Bọn cháu chỉ ăn một chút thôi mà, chú có muốn ăn không?"
“Chú không ăn!" Đinh Tiềm rất muốn tiến lên đem Hạ Lục từ bên người Đinh Ký kéo qua phía mình.
Hạ Lục nghịch ngợm mà thè lưỡi. “Chú nhỏ so với ông bà nội còn hung dữ hơn, ông bà cũng không quản chuyện bọn cháu căn kem." Cô cùng Đinh Ký ngồi xuống, hai người bọn họ chia sẻ kem trong chiếc bát thuỷ tinh, giống như một đôi song bào thai, càng giống một đôi tình nhân nhỏ.
“Là con gái thì không nên ăn nhiều đồ lạnh như vậy." Đinh Tiềm lại lần nữa làm khó dễ hai người.
Hạ Lục cùng Đinh Ký hai mặt nhìn nhau, không biết cọng dây thần kinh nào của chú nhỏ có vấn đề, trước kia chú ấy cũng không lắm miệng như vậy.
Lúc này Diệp Thanh Nịnh cũng đi tới. “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Đinh Ký cùng Hạ Lục, Diệp Thanh Nịnh nói: “Tiểu Đinh Đinh, em cũng không tồi nha, vậy mà đã có bạn gái rồi."
Đinh Ký đối với chuyện hiểu lầm này vốn rất quen thuộc, cũng không muốn giải thích. Hạ Lục càng không ngại.
“Đó không phải bạn gái của nó, là em họ thôi." Đinh Tiềm ở một bên vội nói.
Diệp Thanh Nịnh thấy vẻ mặt âm trầm của anh, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).
Chỉ là Diệp Thanh Nịnh vẫn luôn biết Đinh gia cùng Diệp gia bọn họ giống nhau, đều là những gia đình lớn, việc quan trọng bây giờ là nên tạo mối quan hệ tốt với người nhà Đinh gia, cô ta tiến lên thân thiết ôm lấy vai Hạ Lục.
“Được rồi, để chị nhìn em một chút nào."
Đứa nhỏ này có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, ngũ quan lập thể, có thể nhìn ra là con lai, Diệp Thanh Nịnh cười hỏi: “Em gái nhỏ, em là con lai à?"
Hạ Lục gật gật đầu. "Ba của em là người Mỹ."
Hạ Lục cũng biết cô gái này gọi là Diệp Thanh Nịnh, rất có thể chính là bạn gái tương lai của chú nhỏ, bởi vậy đối với cô ta rất thân thiện.
Hạ Lục không tiếng động mà đánh giá Diệp Thanh Nịnh, dáng người cô ta vừa cao vừa gầy, có một khuôn mặt trứng ngỗng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, Hạ Lục nghĩ thầm chú nhỏ hẳn là thích hình mẫu này đi, cùng chị Đinh Tuấn giống nhau vừa xinh đẹp lại nữ tính.
Diệp Thanh Nịnh cũng không chú ý tới ánh mắt của Hạ Lục, cười nói: “Khó trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy, tiểu Đinh Đinh thật có phúc khí."
Không biết vì sao Diệp Thanh Nịnh cũng đem Hạ Lục cùng Đinh Ký trở thành một đôi. Có lẽ là bởi vì hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý, hơn nữa còn có diện mạo người gặp người thích. Ngoại hình của Đinh Ký giống như ánh mặt trời, thoạt nhìn cùng cô gái xinh đẹp như Hạ Lục rất xứng đôi.
Lúc Diệp Thanh Nịnh nói chuyện tuy rằng không có nhìn thẳng về phía Đinh Tiềm, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý tới anh, nhận thấy được ánh mắt Đinh Tiềm di chuyển về phía mình, tựa như một chiếc vệ tinh xoay quanh mình, trong lòng cô ta âm thầm vui sướng, cũng không hề nghi ngờ chuyện này liên quan đến Hạ Lục.
Thân hình Hạ Lục rất đẹp, tuy cô mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che dấu được dáng người. Diệp Thanh Nịnh lẳng lặng thưởng thức, tóc đẹp bung xoã, eo nhỏ chân dài, tựa như cô gái xinh đẹp trong truyện tranh.
Diệp Thanh Nịnh hướng Đinh Tiềm cười nói: “Gia đình anh có thật nhiều người tài năng, một chàng trai có vẻ đẹp khuynh thành, không thể tưởng được lại còn có một người em họ như vậy, thật sự làm người khác ghen tị."
Đinh Tiềm không vui, xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Thanh Nịnh ra về, Đỗ Hành Trí mới cùng con trai nói về cô ta. “Thanh Nịnh là một cô gái không tồi, Diệp gia cùng nhà của chúng ta cũng là môn đăng hộ đối."
Ấn tượng của Đỗ Hành Trí đối với Diệp Thanh Nịnh không tồi, có lòng muốn nhận về nhà làm con dâu, bây giờ chỉ chờ con trai gật đầu.
“Con đã có bạn gái." Đinh Tiềm tìm lấy một cái cớ đường hoàng.
Đỗ Hành Trí tin là thật. “Phải không, sao không nghe con nhắc tới lần nào, cô gái đó là người Mỹ à?"
“Vâng, cô ấy là con lai, vừa mới bắt đầu phát triển, khi nào ổn định con sẽ nói với mẹ." Đinh Tiềm cảm thấy lời của mình nói cũng không phải lừa gạt mẹ.
“Con lai cũng tốt, mẹ không thích người nước ngoài thuần túy."
“Tuy người nước ngoài không có gì sai, nhưng mặt mày dễ ghét, không phải cùng tộc với chúng ta, không đề cập tới vẫn tốt hơn." Đinh Tiềm đùa giỡn nói.
Đinh Ký đại khái nghe được đoạn đối thoại của hai người, cũng chạy tới hóng chuyện. “Chú nhỏ, chú có bạn gái rồi à?"
Đinh Tiềm nhìn thấy đứa cháu trai này là phiền lòng, nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của thằng nhóc này anh liền cố ý không để ý tới nó.
Đỗ Hành Trí ra hiệu bảo cháu trai im lặng. “Đừng ồn ào, chú nhỏ của cháu sẽ xấu hổ."
Hai bà cháu nhìn nhau cười, như là ở chia sẻ một bí mật.
Đối với tình cảnh này Đinh Tiềm vẫn luôn trầm mặc, người ngoài nhìn vào thì thấy anh vẫn như thường nhưng mà Đinh Tuấn dù sao cũng lớn lên cùng anh, cô ấy ngầm quan sát thì phát hiện anh như là có chút mất mát, ánh mắt anh nhìn Hạ Lục thật sự quá kỳ quái.
Về đến nhà Đinh Tiềm liền thay một bộ quần áo bình thường, lúc này Đinh Tuấn cũng vừa lúc đẩy cửa tiến vào.
Đinh Tiềm quay đầu thấy người vào phòng là cháu gái của mình thì không lên tiếng.
Hai người bọn họ trên danh nghĩa là chú cháu nhưng trong thâm tâm lại giống như tri kỷ.
Chờ Đinh Tuấn đến gần, Đinh Tiềm mới thấy cô ấy mang vẻ mặt không có ý tốt, mỉm cười hỏi. “Đại tiểu thư về đến nhà quần áo cũng không thay liền tới tìm chú là muốn nói chuyện gì sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Đinh Tuấn trở nên nghiêm túc, cô ấy nhìn Đinh Tiềm thật kỹ. “Chú thành thật trả lời cho cháu, vì sao chú lại ở trong phòng Hạ Lục, hơn nữa còn đóng cửa?"
“Chú lên lầu tìm Đinh Ký nhưng nó không ở nhà, chú liền đi vào phòng Hạ Lục ngồi một lúc." Đinh Tiềm thong dong mà trả lời.
“Chú thôi đi."
Đinh Tuấn không cho là đúng, cô ấy bước thêm một bước híp đôi mắt quyến rũ nhìn cái vẻ mặt bất cần đời của Đinh Tiềm. “Là người lớn lên cùng chú chẳng lẽ cháu còn không hiểu chú hay sao? Bụng dạ chú cũng thật khó lường!"
Đinh Tiềm khẽ nhướn lông mày. “Bụng dạ khó lường như thế nào?"
Đinh Tuấn nhìn bầu trời một cái, thanh lệ trên mặt tràn đầy đắc ý. “Trong lòng chú rõ ràng, cháu chỉ muốn nhắc nhở cho chú biết Hạ Lục cùng tiểu Đinh Đinh mới là một đôi, cả nhà cũng đều tán thành, nếu chú làm ra chuyện xấu khiến cho tiểu Đinh Đinh thương tâm, người thứ nhất không chấp nhận chính là cháu, cho dù thế nào cháu cũng phải chọc thủng gương mặt thật của chú."
( Theo như mấy chương đầu thì Hạ Lục gọi Đinh Ký là anh họ, nhưng đọc đến đây thì mình nghĩ chắc là họ hàng rất xa hoặc mẹ của hai người là chị em kết nghĩa. Đang có chút hoang mang ????)
“Chuyện gì cũng phải làm bằng bản lĩnh, vì cái gì chú phải nhường cho nó." Đinh Tiềm thu liễm ý cười, biểu tình nghiêm túc rất nhiều.
Đinh Tuấn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh. “Nói như vậy, chú thật sự...nhưng mà bối phận của chú so với Hạ Lục còn lớn hơn, nếu như chú có suy nghĩ không an phận với em ấy thì chính là cầm thú."
“Chú lại muốn làm một người già mà không đứng đắn, còn muốn cầm thú thì phải làm sao bây giờ?" Đinh Tiềm không chút nào buông tha, ra vẻ đạo mạo lời nói thì vô lại mười phần.
Đinh Tuấn vừa nghe Đinh Tiềm nói lời lưu manh như vậy liền biết anh đã quyết tâm, trước kia mỗi lần anh phạm sai lầm thì luôn có cái loại biểu tình bất cần đời này.
Trong lúc nhất thời Đinh Tuấn cũng không biết nói cái gì mới tốt, cô ấy oán hận nói: “Chú đừng gây rắc rối, cháu không muốn thấy em trai của cháu đau lòng." Ý chính là Đinh Ký vẫn còn nhỏ, thằng bé nhất định không phải là đối thủ của chú.
“Nó đã 17 tuổi." Đinh Tiềm không chút nào thoái nhượng.
“Được rồi, chú là tiểu bá vương của nhà chúng ta, ông bà đều sủng chú, trong nhà cũng không ai dám làm gì chú, cháu cũng mặc kệ, chú tự mình lăn lộn đi thôi." Đinh Tuấn cho anh một cái liếc mắt xem thường rồi xoay người rời đi.
Đinh Tiềm nhanh chóng ngăn cô ấy lại. “Giúp chú một việc."
“Việc gì?" Đinh Tuấn tò mò hỏi.
Đinh Tiềm chần chừ một lát, nhưng vẫn cảm thấy phải nói ra. “Lục Lục đã là một cô gái trưởng thành, nhưng mà cháu thử nhìn xem, cô ấy vẫn là người rất tùy tiện…Nơi này lại không phải mấy bộ lạc ở Châu Phi, cho người khác thấy nhiều thì không tốt lắm."
Nghe lời nói lập loè của anh người thông minh như Đinh Tuấn dĩ nhiên vẫn có thể đoán trúng tâm tư, ý cười nổi lên bên môi.
“Sao cháu lại cười âm hiểm như vậy hả? Chú lại không trêu chọc gì cháu." Đinh Tiềm thấy cháu gái nhìn chằm chằm mình lập tức có chút chột dạ.
“Chú không cảm thấy Lục Lục là một người không dính khói lửa phàm tục hay sao, em ấy thích tự do sinh hoạt." Đinh Tuấn cảm thấy Hạ Lục cùng mình căn bản không cùng một loại người.
Đinh Tiềm cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại còn nói: “Còn có một việc nữa."
“Còn có việc gì?" Đinh Tuấn bất đắc dĩ, đành đứng lại chờ anh nói.
Đinh Tiềm đem những lời đã nói trước đó với Hạ Lục một lần nữa nói cho Đinh Tuấn nghe, hy vọng cô đi tìm Đỗ Hành Trí nói với bà để Hạ Lục dọn đến Đinh gia.
“Chú cũng thật biết tính toán, đem Hạ Lục cùng tiểu Đinh Đinh đặt ở dưới mí mắt, vừa có thể ngăn cản hai người họ lại vừa có thể gia tăng tình cảm với em ấy." Đinh Tuấn bĩu môi nói.
Đinh Tiềm sợ cô không đáp ứng, động chi lấy tình nói. “Từ nhỏ đến lớn chú cũng chưa nhờ vả gì cháu, đây là lần đầu tiên vì vậy chú hi vọng cháu có thể giúp, tương lai nếu cháu có việc cần nhờ thì chú nhất định sẽ giúp."
“Cháu làm gì phải giúp tiểu bá vương là chú, tiểu Đinh Đinh mới là đứa em bảo bối của cháu." Đinh Tuấn cố ý cười nói, như là sợ Đinh Tiềm lại không buông tha cô ấy lập tức rời đi.
Đinh Tiềm nhìn bóng dáng của cháu gái, khóe miệng mỉm cười.
Mọi chuyện phát triển giống như dự đoán của Đinh Tiềm, Đinh Tuấn đã đi tìm Đỗ Hành Trí đưa ra chủ ý để Hạ Lục dọn đến nhà bọn họ sống. Đỗ Hành Trí luôn thích náo nhiệt cho nên đã lập tức đáp ứng, chờ ba mẹ Đinh Ký chuyển nhà đến Nam Kinh thì Đinh Ký cùng Hạ Lục liền dọn vào Đinh gia.
Điều Hạ Lục không nghĩ tới chính là, phòng của cô ở bên cạnh phòng Đinh Tiềm, mỗi ngày ra vào đều có thể nhìn thấy anh.
“Tháng sau chú sẽ quay trở lại Mỹ, kính viễn vọng chú đã dọn đến thư phòng, lúc nào cháu muốn ngắm sao thì có thể đi vào đó." Đinh Tiềm đi vào phòng Hạ Lục đem chìa khóa thư phòng giao cho cô.
Hạ Lục cầm lấy rồi cho vào trong ngăn kéo.
Đinh Tiềm có chút thất vọng, nha đầu này không biết là chậm hiểu hay là hoàn toàn không để bụng, đối với ám chỉ của anh vậy mà cô không hề phản ứng.
Tuy nhiên, khi ánh mắt anh nhìn xuống thì phát hiện ra cô đã mặc áo lót, nỗi thất vọng của anh lập tức tan thành mây khói, nha đầu này thật ra cũng không phải là không biết gì, chỉ cần có người nói thì cô nhất định sẽ sửa.
Khi Đinh Tiềm đang muốn nói gì đó thì Đinh Ký đột nhiên xông tới. “Chú nhỏ, Diệp Thanh Nịnh tới nhà mình, bà nội bảo chú xuống dưới."
Diệp Thanh Nịnh là em họ của Diệp Tiểu Huyên bạn học của Đinh Tiềm, là con nuôi Diệp gia cô ta vẫn luôn cùng cha mẹ nuôi sống Mỹ nhưng không biết vì sao hôm nay lại tới đây, nhưng mà người tới là khách Đinh Tiềm bất đắc dĩ đành phải đi xuống lầu tiếp đón.
Mắt thấy Đinh Ký lười biếng ngồi xuống sofa phía đối diện Hạ Lục chơi di động, hơn nữa còn ra vào phòng của cô một cách tùy ý giống như phòng của mình, Đinh Tiềm cảm thấy rất bực bội.
Diệp Thanh Nịnh mang theo quà tặng tới thăm hỏi, cô ta cùng Đỗ Hành Trí nói chuyện rất vui nhưng khi nhìn thấy Đinh Tiềm đi xuống thì đôi mắt lập tức sáng ngời
Theo bối phận, cô ta nên gọi Đinh Tiềm là chú Đinh, nhưng trên thực tế anh lại là bạn học với anh họ cô ta, bối phận có chút hỗn loạn, cô ta liền không câu nệ cứ vậy gọi thẳng tên anh.
“Thanh Nịnh mỗi lần về thủ đô đều tới thăm mẹ. A Tiềm, con cũng ngồi xuống đây đi." Đỗ Hành Trí là người thông minh thì làm sao không biết tâm tư của cô gái này, đến thăm bà chỉ là phụ gặp mặt con trai bà mới là chính.
Nếu là ngày thường, Đinh Tiềm đối đãi với khách luôn tốt, nhưng hôm nay tâm tình anh không tốt liền không có nhẫn nại ứng phó với Diệp Thanh Nịnh. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy Đinh Ký cùng Hạ Lục một trước một sau đi xuống lầu, lực chú ý bất tri bất giác đã bị hai người kia hấp dẫn.
Đinh Ký đến phòng bếp tìm đồ ăn, Hạ Lục đi theo phía sau cậu ta. Đinh Ký đem kem lấy ra rồi dùng cái muỗng múc vào trong bát. Hạ Lục ở một bên cầm một trái cà chua ăn, có lẽ là cảm thấy ăn ngon liền ăn một nửa, rồi đưa nửa còn lại tới miệng Đinh Ký. Đinh Ký cũng không để ý chuyện cô đã ăn qua, cúi đầu cắn một ngụm.
“Sắp ăn cơm rồi, hai đứa sao còn ăn kem?" Đinh Tiềm chạy đến cửa phòng bếp phá hủy bầu không khí vốn đang tốt đẹp.
Hai đứa nhỏ thấy bộ dáng hùng hổ của Đinh Tiềm thì ngây người ngẩn ngơ, Đinh Ký cợt nhả nói. “Bọn cháu chỉ ăn một chút thôi mà, chú có muốn ăn không?"
“Chú không ăn!" Đinh Tiềm rất muốn tiến lên đem Hạ Lục từ bên người Đinh Ký kéo qua phía mình.
Hạ Lục nghịch ngợm mà thè lưỡi. “Chú nhỏ so với ông bà nội còn hung dữ hơn, ông bà cũng không quản chuyện bọn cháu căn kem." Cô cùng Đinh Ký ngồi xuống, hai người bọn họ chia sẻ kem trong chiếc bát thuỷ tinh, giống như một đôi song bào thai, càng giống một đôi tình nhân nhỏ.
“Là con gái thì không nên ăn nhiều đồ lạnh như vậy." Đinh Tiềm lại lần nữa làm khó dễ hai người.
Hạ Lục cùng Đinh Ký hai mặt nhìn nhau, không biết cọng dây thần kinh nào của chú nhỏ có vấn đề, trước kia chú ấy cũng không lắm miệng như vậy.
Lúc này Diệp Thanh Nịnh cũng đi tới. “Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Đinh Ký cùng Hạ Lục, Diệp Thanh Nịnh nói: “Tiểu Đinh Đinh, em cũng không tồi nha, vậy mà đã có bạn gái rồi."
Đinh Ký đối với chuyện hiểu lầm này vốn rất quen thuộc, cũng không muốn giải thích. Hạ Lục càng không ngại.
“Đó không phải bạn gái của nó, là em họ thôi." Đinh Tiềm ở một bên vội nói.
Diệp Thanh Nịnh thấy vẻ mặt âm trầm của anh, hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).
Chỉ là Diệp Thanh Nịnh vẫn luôn biết Đinh gia cùng Diệp gia bọn họ giống nhau, đều là những gia đình lớn, việc quan trọng bây giờ là nên tạo mối quan hệ tốt với người nhà Đinh gia, cô ta tiến lên thân thiết ôm lấy vai Hạ Lục.
“Được rồi, để chị nhìn em một chút nào."
Đứa nhỏ này có làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, ngũ quan lập thể, có thể nhìn ra là con lai, Diệp Thanh Nịnh cười hỏi: “Em gái nhỏ, em là con lai à?"
Hạ Lục gật gật đầu. "Ba của em là người Mỹ."
Hạ Lục cũng biết cô gái này gọi là Diệp Thanh Nịnh, rất có thể chính là bạn gái tương lai của chú nhỏ, bởi vậy đối với cô ta rất thân thiện.
Hạ Lục không tiếng động mà đánh giá Diệp Thanh Nịnh, dáng người cô ta vừa cao vừa gầy, có một khuôn mặt trứng ngỗng, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, Hạ Lục nghĩ thầm chú nhỏ hẳn là thích hình mẫu này đi, cùng chị Đinh Tuấn giống nhau vừa xinh đẹp lại nữ tính.
Diệp Thanh Nịnh cũng không chú ý tới ánh mắt của Hạ Lục, cười nói: “Khó trách lớn lên lại xinh đẹp như vậy, tiểu Đinh Đinh thật có phúc khí."
Không biết vì sao Diệp Thanh Nịnh cũng đem Hạ Lục cùng Đinh Ký trở thành một đôi. Có lẽ là bởi vì hai đứa nhỏ vô cùng ăn ý, hơn nữa còn có diện mạo người gặp người thích. Ngoại hình của Đinh Ký giống như ánh mặt trời, thoạt nhìn cùng cô gái xinh đẹp như Hạ Lục rất xứng đôi.
Lúc Diệp Thanh Nịnh nói chuyện tuy rằng không có nhìn thẳng về phía Đinh Tiềm, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý tới anh, nhận thấy được ánh mắt Đinh Tiềm di chuyển về phía mình, tựa như một chiếc vệ tinh xoay quanh mình, trong lòng cô ta âm thầm vui sướng, cũng không hề nghi ngờ chuyện này liên quan đến Hạ Lục.
Thân hình Hạ Lục rất đẹp, tuy cô mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cũng không che dấu được dáng người. Diệp Thanh Nịnh lẳng lặng thưởng thức, tóc đẹp bung xoã, eo nhỏ chân dài, tựa như cô gái xinh đẹp trong truyện tranh.
Diệp Thanh Nịnh hướng Đinh Tiềm cười nói: “Gia đình anh có thật nhiều người tài năng, một chàng trai có vẻ đẹp khuynh thành, không thể tưởng được lại còn có một người em họ như vậy, thật sự làm người khác ghen tị."
Đinh Tiềm không vui, xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Thanh Nịnh ra về, Đỗ Hành Trí mới cùng con trai nói về cô ta. “Thanh Nịnh là một cô gái không tồi, Diệp gia cùng nhà của chúng ta cũng là môn đăng hộ đối."
Ấn tượng của Đỗ Hành Trí đối với Diệp Thanh Nịnh không tồi, có lòng muốn nhận về nhà làm con dâu, bây giờ chỉ chờ con trai gật đầu.
“Con đã có bạn gái." Đinh Tiềm tìm lấy một cái cớ đường hoàng.
Đỗ Hành Trí tin là thật. “Phải không, sao không nghe con nhắc tới lần nào, cô gái đó là người Mỹ à?"
“Vâng, cô ấy là con lai, vừa mới bắt đầu phát triển, khi nào ổn định con sẽ nói với mẹ." Đinh Tiềm cảm thấy lời của mình nói cũng không phải lừa gạt mẹ.
“Con lai cũng tốt, mẹ không thích người nước ngoài thuần túy."
“Tuy người nước ngoài không có gì sai, nhưng mặt mày dễ ghét, không phải cùng tộc với chúng ta, không đề cập tới vẫn tốt hơn." Đinh Tiềm đùa giỡn nói.
Đinh Ký đại khái nghe được đoạn đối thoại của hai người, cũng chạy tới hóng chuyện. “Chú nhỏ, chú có bạn gái rồi à?"
Đinh Tiềm nhìn thấy đứa cháu trai này là phiền lòng, nhìn bộ dáng vô tâm vô phế của thằng nhóc này anh liền cố ý không để ý tới nó.
Đỗ Hành Trí ra hiệu bảo cháu trai im lặng. “Đừng ồn ào, chú nhỏ của cháu sẽ xấu hổ."
Hai bà cháu nhìn nhau cười, như là ở chia sẻ một bí mật.
Tác giả :
Nhan Nguyệt Khê