Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
Chương 28
Bỗng thằng Tân bóng lại run run lên, nó nói
– Anh ơi! cho em một bi…em run..run quá
– Cho một bi mày – thằng Khanh ra dấu hiệu với thằng tóc đỏ
– Đây, uống đi – thằng tóc đỏ bỏ vào miệng Tân một viên thuốc
Vừa định nói bớt run hơn thì thằng Tân bóng chợt nhìn thấy mục tiêu đã đi vào con hẻm, liền giật mình quay qua mở mắt chao cháo thì thầm thật nhỏ với thằng Khanh
– Về rồi, anh ấy về rồi!
– Chuẩn bị thuốc chưa? –thằng Khanh hỏi nhỏ
– Rồi, trong túi quần em nè… – giọng thằng Tân bóng vẫn còn run
– Ok..hành động, làm xong..anh kêu thằng em chở cưng đi về nhà trọ trú đỡ, để khỏi bị lộ…còn bao nhiêu để anh lo
– Rồi, rồi…em biết rồi..anh đi đi, anh ấy sắp lại tới rồi kìa
Thằng Khanh nghe được nên ra dấu hiệu cho đàn em biết rút ra khỏi quán để khỏi bị nghi ngờ. Tụi nó cố kéo cho thật kín gương mặt mình, rồi đi về cái vách tường phía xa xa mà bọn chúng có để sẵn xe máy, đợi khi nào thành công thì đưa con mồi lên xe và chuồn đi…bọn chúng đứng nhìn vào quán
Tại vách tường sau khi tụi thằng Khanh nấp vào:
– Đại ca, liệu thằng bóng đó làm được không đại ca! – thằng trong nhóm nói
– Hứ..được, chắc được. Nó nói nó đã quen với thằng này trước đó rồi. – thằng Khanh nói
– Tụi bây chuẩn bị hành động, làm nhanh gọn lẹ, không được để lại sơ suất gì nghe chưa! – thằng Khanh hô
– Dạ…. – bọn chúng hô to rõ
Chợt thằng Khanh quay qua kí đầu từng đứa một cách nóng giận:
– Ngu!, bộ tụi mày tính la lớn cho mọi người ở đây biết, ra hốt ổ hả?
Tụi nó lại rụt rè trở lại.
Tại quán nơi thằng Tân bóng đang ngồi, dáng người run run, hồi hộp cắn đến nổi cái ống hút phải bấy nhầy, tét ra làm đôi.
Thằng Tân bóng trước khi thấy mục tiêu lại, thì liền kéo khẩu trang thật sát vào mặt, liếc nhìn chung quanh quán thì thấy quán vắng tanh, bà chủ quán thì bỏ vào trong nhà nằm ì lên cái võng. Thằng Tân bóng thấy vậy mà mừng vì ít ra không để bị ai nhìn thấy, nó cầu cho bà chủ quán cứ đu đưa cái võng trong nhà mãi như vậy.
Đến khi…..
– Anh Tú!!!!! – giọng thằng Tân bóng hí hửng gọi
Thì ra mục tiêu của bọn chúng chính là anh đẹp trai của Nho, anh đang đi học về.
Thằng Tân bóng thầm vui trong bụng: “ Mai quá, hôm nay anh ấy không đi xe máy, thuận lợi đây “.
Anh nghe tiếng gọi đó, thấy thân quen nhưng chưa biết đó là ai, thì thằng Tân bóng lại gọi thêm lần nữa với cái khẩu trang vẫn kính mích, kèm theo là cánh tay giơ cao lên nguẫy nguẫy..
– Anh Tú..anh Tú…em nè!
Chính lúc này anh mới nhìn được vào cái quán ấy, thì thấy ai đó đeo đầy phụ kiện, nên anh tò mò bước vào hỏi:
– Kêu tui hả? – Mặt anh ngớ ngẫn
– Trời, em nè chứ ai!!! – thằng Tân bóng tháo cái khẩu trang xuống cười với anh
Anh cười thật tươi khi nhận ra đó là thằng Tân bóng…Anh nói với vẻ ngạc nhiên:
– Ô!…em hả Tân..vậy anh tưởng ai!….
– Hì hì..em nè…anh ngồi xuống đi!
– Ừ..hì hì – anh cười
Thằng Tân bóng hỏi anh với vẻ thân thiện:
– Anh mới đi học về hả?
– Ừ, anh mới về. nắng quá…
– Ủa? vậy sao anh không đem xe máy theo để đi?
– Hôm nay Phương với anh đi học chung!! Hì hì
Thằng Tân bóng thắc mắc:
– ủa Phương là ai?
– À…Phương là bạn gái anh..hì hì
– Ò…
Anh thấy mấy cái ly trên bàn mà tụi thằng Khanh nãy uống vẫn chưa dẹp nên hỏi:
– Ủa? em uống nước với bạn à.. – anh chỉ tay vào mấy cái ly đang lộn xộn trên bàn
Thằng Tân bóng gjât mình, mặt đỏ ửng lên:
– Ờ..ờ…em..em..em mới lại…em mới ngồi xuống, bà chủ quán chưa dẹp đó mà..em gặp anh, nên kêu anh lại uống nước chung..hì hì – thằng Tân bóng lắc léo
– À..ra là vậy! – Anh gãi đầu
Thằng Tân bóng thấy vậy, nó đành phải buộc miệng kêu bà chủ quán ra dẹp đi
– Bà chủ ơi! ra dẹp mấy cái ly dùm đi! – thằng Tân nhanh chóng đeo khẩu trang lên
Anh thấy thằng Tân hơi lạ, nhưng rồi thôi, anh không suy nghĩ gì cả.
Bà chủ quán lập tức leo xuống khỏi cái võng đi ra bàn dẹp mấy cái ly, sẵn tiện hỏi Tú:
– Anh uống gì không?
– Ờ..cho con ly nước cam đi dì… -Anh ngước mặt nhìn bà chủ
Bà chủ quán gom mấy cái ly rồi quay đi làm nước cam
Anh hỏi thằng Tân:
– Sao dạo này anh thấy ít gặp em vậy?
Thằng Tân bóng tự dưng thấy run lại, hồi hộp vô cùng:
– Ờ…dạo này em bận quá, em lo đi bán xà bông với mẹ á…
– Ờ…là vậy!
Chẳng mấy chốc ly nước cam đã được mang ra, bà chủ quán đặt xuống rồi lại đi vào chiếc võng kia.
– Ờ..anh uống đi, hìhì
– Ừ..em cũng uống đi
Anh thấy thằng Tân không bình thường, mắt cứ dòm ngó xung quanh, khẩu trang vẫn đeo kín mặt:
– Sao em đeo khẩu trang, nóng lắm!
– Ờ..em …em sợ bụi đó mà…
Thằng Tân cười một cái cho anh đỡ nghi ngờ, đã đến lúc nó bắt đầu thực hiện hành động.
Nó ngắm ngiá cái ly nước cam của anh…chẳng mấy chốc, nó giả vờ lật đổ ly nước cam vào áo anh
– Á……………- thằng Tân la
– Ơ..ơ.. – anh nhìn xuống áo mình thì thấy ước nhem
– Em..em xin lỗi….em vô ý quá – thằng Tân đỡ ly nước cam lên, ly chỉ đổ phân nữa, còn lại phân nửa
– Ờ..ờ..không sao đâu em –Anh cười với thằng Tân
Thằng Tân liền cắn môi, mắt trợn trắng..nói:
– Thôi, anh vào tolet trong đó đi..đi rửa đi anh… – thằng Tân hối thúc, hướng tay chỉ vào tolet trong nhà bà chủ
– Ừ, em đợi anh chút – Anh đứng dậy đi vào trong
– Ờ..em ngại quá
Anh đi vào trong nhà, gặp bà chủ quán đang đong đưa cái võng và còn đùa giỡn cùng đứa con trai 3 tuổi của mình
– Ờ..dì ơi! cho con đi nhà vệ sinh cái nha!
– Ờ..cậu vào đi – Bà chủ quán chỉ theo hướng tay mình
– Dạ dạ…
Thằng Tân ở ngòai liếc mắt, ngó ngó vào trong. Nó biết kế họach đã gần thành công liền tỏ ra hí hửng. Nhanh chóng thằng Tân móc trong túi quần ra một miếng giấy, trong miếng giấy có để sẵn một liều thuốc ngủ…
Thằng Tân lia lịa bỏ vào ly nước cam của anh. Trong khi để, thằng Tân không quên nhìn dáo dác chung quanh mình xem có ai để ý không.
Từ đằng vách tường phía xa xa, bọn thằng Khanh nãy giờ đều trông thấy, thấy đã được thành công một nữa nên nháy nháy con mắt với thằng Tân. thằng Tân thấy vẫn còn run lắm, nhưng cố nháy mắt lại với tụi nó
– Ờ…xong rồi em..hì hì… – Tú trong nhà vệ sinh bước ra
Nó hỏang hốt, súyt xoa cái khẩu trang:
– Ờ..ờ..em ngại quá, hì hì..
– Trời có gì đâu em…hì hì
– Dạ..hì..anh uống nước đi, đổ có một miếng hà…. – thằng Tân nhướng mắt cầm ly nước đưa cho anh
Anh cầm lấy ly nước cam đã xuống mực nước từ thằng Tân đưa, có tẫm thuốc ngủ mà không hề hay biết, hút một cái rột…..
Nó thấy anh đã ực một hơi, nó liền hích môi cười khẽ, ra vẻ thành công rực rỡ
– Hì…cám ơn em..mai mốt em xuống nhà anh chơi, chơi với Nho nữa! – Anh vẫn vô tư
– Dạ hì hì..chắc chắn rồi…hì hì – thằng Tân vẫn còn run sợ
– Ừ..giờ thì anh phải về, kẻo để bà Nội với Nho đợi cơm…
Thằng Tân bóng nghe nói vậy liền nắm lấy tay anh quýnh quáng:
– Ờ..khoan đã, đợi chút anh..lâu lâu mới nói chuyện với em mà anh về sớm vậy sao? – thằng Tân bóng nũng nịu
– Ờ..em có gì cứ nói đi anh nghe nè…. – Anh cười
– Ờ…ờ…chừng nào anh ra trường vậy? – thằng Tân đang cố tình kéo dài thời gian để anh ngấm thuốc
Anh không ngần ngại trả lời với nó:
– À..khỏang 4 tháng nữa em, anh sắp ra trường rồi đó..hì hì…
– À…ờ..ờ..còn …ba mẹ anh…ba mẹ anh khỏe không? – thằng Tân cứ mãi dò hỏi
– À,cám ơn em. Ba mẹ anh đều khỏe
Tự dưng nó thấy vẻ mặt anh thật hồn nhiên và ngây ngô, không hề biết chuyện gì đang sắp đến nên thấy có lỗi nhưng…nhưng hình bóng của thằng Khanh lại hiện ra trước mắt nó khiến nó lại quên hẳn đi….
Ít lâu sau, anh đã thấy trời đất quay cuồng cuộng. mặt anh nhăn nhăn nói:
– Ờ..ờ..anh phải..phải về đây – Anh đã đứng dậy khập khiễng đi về
Thằng Tân liền ghị tay anh mạnh xuống ghế, làm anh phải té xuống theo ý nó.
– Anh ở đây chút nữa đi, đi nhe!
Anh tự dưng mắt đã dần lờ đờ, cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp, tay vịnh lấy đầu nói:
– Ờ..sao anh chóng mặt quá Tân…
– Vậy hả? Vậy anh ngồi đây đi, chắc anh bị say nắng rồi…
Anh đã ngày càng thấy buồn ngủ dữ dội, cố gượng lới với..
– Ờ…anh…anh…anh..
Chỉ được nhiêu thôi, anh đã ngã gục xuống bàn…..
Thằng Tân bóng tay run cằm cặp, giả vờ gọi anh…
– Anh ơi! anh sao vậy? Anh ơi…anh ơi…anh ơi…anh ơi….
Gọi mãi mà anh không động đậy, không trả lời gì cả, nó biết anh đã ngấm thuốc thật rồi.
Trong đầu nó nói thầm: “không hổ danh là anh Khanh, thuốc này lợi hại thật, một phát là tiêu ngay,há há há… “
Nó liền nhìn chung quanh xem có ai nhìn không, lại quay vào trong nhà nhìn cái võng bà chủ quán vẫn đang đùa nghịch với con mình. Tất cả đã thành công ngòai dự tính, thằng Tân liền ra dấu hiệu cho tụi thằng Khanh lại “ hốt hàng “.
Nhanh chóng..khá đông bọn thằng Khanh gồ ga thật nhanh lại quán, hai thằng nhãy xuống xe lia lịa ẵm Tú, chẳng mấy chốc anh đã bị chúng đưa lên xe một cách gọn lẹ và chuyên nghiệp. Không chằn chừ, thằng Tân cũng leo lên xe một thằng trong nhóm vụt đi.
Nhóm thằng Khanh thì chở Tú đi chổ nào đó để tống tiền, còn thằng Tân bóng thì đi về nhà trọ tránh mặt dư luận.
Bà chủ quán trong nhà nghe tiếng gồ ga thật lớn trước quán nhà mình nên bỏ đứa con chạy ra, thì bọn chúng làm quá nhanh nhẹn, nên đã đi mất:
– Trời ơi, cái tụi này, trả tiền nước, trả tiền nước chứ? Lũ khốn nạn – giọng bà hô ta và đầy tức giận
– Con cái nhà ai mà mất dạy vậy trời, lũ khốn – Bà chửi tiếp
Tại nhà Tú:
Nho cứ đi qua đi lại, khiến bà Nội chóng cả mặt. Chính bà Nội cũng đang sốt ruột
– sao anh đẹp trai chưa về nữa vậy ta? – Nó nhăn nhăn mặt nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ 45 phút
– Ừ..thằng này ngộ, sao bữa nay về trễ vậy ta, về trễ cũng không báo cho ai biết hết – bà Nội nói
– Dạ…chắc ảnh bữa nay đi bộ nên về trễ á Nội….
– Ờ..hay là nó đi với con Phương rồi ta? – bà Nội ngập ngừng
Nó nghe nhắc tới chị Phương lòng cảm thấy nhoi nhói:
– Dạ?……
– Chắc anh đẹp trai của con đi với con Phương rồi nên về trễ vậy đó
– Dạ…chắc vậy… – Mặt nó buồn hiu
Bỗng hồi lâu:
– Đâu, để Nội gọi điện thoại cho nó thử coi!
– Dạ…
– Cái thằng đi tới giờ này, thiệt tình….cái lẩu không biết chừng nào mới được ăn đây! – bà Nội cặm cụi đi lại cái điện thoại bàn
Bà nhắc máy lên và gọi:
Chẳng mấy chốc số điện thoại của anh báo không liên lạc được, reo tò tí te là tai bà Nội phải giựt ra
– Sao tắt máy vậy ta?
Nghe bà Nội nói vậy trong vẻ thất vọng, nó trong đầu thóang nghĩ: “ Chắc anh đẹp trai đang ở với chị Phương nên không muốn bị ai gọi điện quấy rầy rồi ‘ – đầu nó gục xuống, mặt buồn hiu.
– Thôi, hai bà cháu mình lên ăn đi con, anh đẹp trai của con chắc đi ăn uống gì đó với con Phương rồi – bà Nội nắm lấy tay nó kéo lại bàn ăn
– Dạ…. – Nó đi chậm rãi mà hướng mắt cứ nhìn lên đồng hồ
– Bật lửa lên cho nóng đi con – bà Nội bảo
– Dạ….
Một cái lẩu thật thơm ngon và tuyệt vời mà nó phải cất công nấu từ sáng, nó muốn hôm nay anh, nó và bà Nội có một bửa ăn thật ngon. Nó cũng muốn hôm nay anh sẽ ân cần gắp cho nó thật nhiều đồ ăn, nó xem đó là niềm vui lớn lao của mình.Nhưng nó lại không được như ý muốn.
Bà Nội cắt ngang suy nghĩ của nó:
– Ăn đi con, ngồi thừ ra đó làm gì,anh đẹp trai của con chắc chiều mới về rồi
– Dạ,con ăn nè Nội. Nội ăn tôm nè – Nó gắp cho Nội
– Ờ..cảm ơn con
– À, xíu nữa Nội với con ra vườn thăm mấy cây hoa hồng nha, coi nó nở sao rồi? – bà Nội nói
Nó cười cho Nội vui…
– Dạ….hì hì
Cái nồi lẩu đã bị dư, nhanh chóng nó và bà Nội đã thưởng thức xong. Nó và bà Nội kéo nhau ra vườn để thăm những bụi hoa hồng mà cách đây khá lâu nó và cả nhà anh cùng trồng.
Bước ra vườn, bà Nội dang rộng hai tay nói:
– Ôi! ngòai đây mát quá con hé?
Bà Nội nhìn nó thì thấy nó hướng mắt cứ nhìn đâu đâu, không trả lời bà, bà thấy một luồng gió nhẹ đang nô dùa trên tóc nó.
– Nho! Nho – Bà khẽ vỗ vai nó
– Dạ..dạ… – Dáng nó lừ khừ
– Con sao vậy?
– Dạ, đâu có gì đâu Nội, ở đây thích thật hé Nội!
– Ừ..ngòai đây mát quá
– Ước gì giờ..có anh đẹp trai ra đây chơi cùng con với Nội hé?!!! – Nó lấy chân đá đá vào ngọn cỏ dưới chân mình
– Ừ, nhưng nó đi tới giờ này chưa về, mọi bữa đi đâu nó cũng nói trước với Nội hết…
Nó míu môi, rồi lẳng lặng theo Nội nhìn ngắm những đóa hồng đang dần hé nở, những đóa hồng ôi sao thật đẹp.
Nó không quên chạy lại cái bụi hoa hồng đằng xa xa mà nó với anh đã cùng trồng, nó thóang nhìn qua, ôi sao nở hoa thật đẹp,nhưng nó nhìn kĩ chút hơn thì thấy, có vài cây đã bị héo khô, mặt nó nhăn nhăn khi thấy những cây đó.
Bà Nội đứng bên cạnh nó nói:
– Ủa, sao mấy cây này bị héo hết rồi con?
– Dạ chắc nắng nóng quá đó Nội!
– Bộ con không ra tưới nước sao?
– Dạ, có..con có tưới, nhưng mấy ngày nay con không có ra vườn…
– Hơi…nhổ bỏ nó đi con………..- bà Nội thở dài
Nó nghe lời bà Nội lê thê từng bước từng bước cúi đầu để nhổ bỏ đi những cây hoa đã héo rủ – Những cánh hồng đã quặc một bên, những cánh hồng đã rũ màu, những cánh hồng đã không còn xinh tươi để có thể tiếp tục khoe sắc của mình dưới ánh nắng kia được nữa.
Ba giờ chiều tại một khu rừng thật rộng và thật ít người:
Khu rừng – nơi bọn thằng Khanh đưa anh đẹp trai của nó về đó.Để có thể thuận tiện trong việc làm tiền và không để bị ai phát hiện.
Tụi nó thả anh vào một cái nhà lá thật cũ kĩ và nhỏ xíu trong rừng, anh bị trói tay chân thật chặt, miệng thì bị dán một miếng băng keo bao quanh đó. Anh đang trong tình trạng say ngủ, không hề hay biết gì cả.
Ở ngòai cửa bọn nó nói:
– Bây giờ làm gì tiếp theo đại ca? – một thằng trong nhóm cầm điếu thuốc nói
Thằng Khanh giơ tay nói
– Cho tao một bi…
– Dạ
Tên đó móc trong túi quần ra cho thằng Khanh một bi, vì chính bản thân thằng Khanh cũng đang rất run
Uống xong, thằng Khanh bình tĩnh nói:
– Gọi về cho thằng bóng ở nhà sao rồi, có bị phát hiện gì không?
– Dạ – tên đó móc điện thoại ra gọi
Từ đầu dây bên kia, thằng Tân bóng bắt máy giọng run run sợ sệt:
– Alô….
– Sao rồi cưng, có bị phát hiện hay nghi ngờ gì không? – thằng Khanh giọng cứng ngắt
– Dạ, không. Em đang ở nhà trọ, nhưng mà em run quá hà. – Giọng thằng Tân bóng run và rất khẽ, sợ người ta nghe được
– Có gì mà run chứ, chỉ ngồi ở đó hốt tiền thôi
– Anh ơi! cho em một bi…em run..run quá
– Cho một bi mày – thằng Khanh ra dấu hiệu với thằng tóc đỏ
– Đây, uống đi – thằng tóc đỏ bỏ vào miệng Tân một viên thuốc
Vừa định nói bớt run hơn thì thằng Tân bóng chợt nhìn thấy mục tiêu đã đi vào con hẻm, liền giật mình quay qua mở mắt chao cháo thì thầm thật nhỏ với thằng Khanh
– Về rồi, anh ấy về rồi!
– Chuẩn bị thuốc chưa? –thằng Khanh hỏi nhỏ
– Rồi, trong túi quần em nè… – giọng thằng Tân bóng vẫn còn run
– Ok..hành động, làm xong..anh kêu thằng em chở cưng đi về nhà trọ trú đỡ, để khỏi bị lộ…còn bao nhiêu để anh lo
– Rồi, rồi…em biết rồi..anh đi đi, anh ấy sắp lại tới rồi kìa
Thằng Khanh nghe được nên ra dấu hiệu cho đàn em biết rút ra khỏi quán để khỏi bị nghi ngờ. Tụi nó cố kéo cho thật kín gương mặt mình, rồi đi về cái vách tường phía xa xa mà bọn chúng có để sẵn xe máy, đợi khi nào thành công thì đưa con mồi lên xe và chuồn đi…bọn chúng đứng nhìn vào quán
Tại vách tường sau khi tụi thằng Khanh nấp vào:
– Đại ca, liệu thằng bóng đó làm được không đại ca! – thằng trong nhóm nói
– Hứ..được, chắc được. Nó nói nó đã quen với thằng này trước đó rồi. – thằng Khanh nói
– Tụi bây chuẩn bị hành động, làm nhanh gọn lẹ, không được để lại sơ suất gì nghe chưa! – thằng Khanh hô
– Dạ…. – bọn chúng hô to rõ
Chợt thằng Khanh quay qua kí đầu từng đứa một cách nóng giận:
– Ngu!, bộ tụi mày tính la lớn cho mọi người ở đây biết, ra hốt ổ hả?
Tụi nó lại rụt rè trở lại.
Tại quán nơi thằng Tân bóng đang ngồi, dáng người run run, hồi hộp cắn đến nổi cái ống hút phải bấy nhầy, tét ra làm đôi.
Thằng Tân bóng trước khi thấy mục tiêu lại, thì liền kéo khẩu trang thật sát vào mặt, liếc nhìn chung quanh quán thì thấy quán vắng tanh, bà chủ quán thì bỏ vào trong nhà nằm ì lên cái võng. Thằng Tân bóng thấy vậy mà mừng vì ít ra không để bị ai nhìn thấy, nó cầu cho bà chủ quán cứ đu đưa cái võng trong nhà mãi như vậy.
Đến khi…..
– Anh Tú!!!!! – giọng thằng Tân bóng hí hửng gọi
Thì ra mục tiêu của bọn chúng chính là anh đẹp trai của Nho, anh đang đi học về.
Thằng Tân bóng thầm vui trong bụng: “ Mai quá, hôm nay anh ấy không đi xe máy, thuận lợi đây “.
Anh nghe tiếng gọi đó, thấy thân quen nhưng chưa biết đó là ai, thì thằng Tân bóng lại gọi thêm lần nữa với cái khẩu trang vẫn kính mích, kèm theo là cánh tay giơ cao lên nguẫy nguẫy..
– Anh Tú..anh Tú…em nè!
Chính lúc này anh mới nhìn được vào cái quán ấy, thì thấy ai đó đeo đầy phụ kiện, nên anh tò mò bước vào hỏi:
– Kêu tui hả? – Mặt anh ngớ ngẫn
– Trời, em nè chứ ai!!! – thằng Tân bóng tháo cái khẩu trang xuống cười với anh
Anh cười thật tươi khi nhận ra đó là thằng Tân bóng…Anh nói với vẻ ngạc nhiên:
– Ô!…em hả Tân..vậy anh tưởng ai!….
– Hì hì..em nè…anh ngồi xuống đi!
– Ừ..hì hì – anh cười
Thằng Tân bóng hỏi anh với vẻ thân thiện:
– Anh mới đi học về hả?
– Ừ, anh mới về. nắng quá…
– Ủa? vậy sao anh không đem xe máy theo để đi?
– Hôm nay Phương với anh đi học chung!! Hì hì
Thằng Tân bóng thắc mắc:
– ủa Phương là ai?
– À…Phương là bạn gái anh..hì hì
– Ò…
Anh thấy mấy cái ly trên bàn mà tụi thằng Khanh nãy uống vẫn chưa dẹp nên hỏi:
– Ủa? em uống nước với bạn à.. – anh chỉ tay vào mấy cái ly đang lộn xộn trên bàn
Thằng Tân bóng gjât mình, mặt đỏ ửng lên:
– Ờ..ờ…em..em..em mới lại…em mới ngồi xuống, bà chủ quán chưa dẹp đó mà..em gặp anh, nên kêu anh lại uống nước chung..hì hì – thằng Tân bóng lắc léo
– À..ra là vậy! – Anh gãi đầu
Thằng Tân bóng thấy vậy, nó đành phải buộc miệng kêu bà chủ quán ra dẹp đi
– Bà chủ ơi! ra dẹp mấy cái ly dùm đi! – thằng Tân nhanh chóng đeo khẩu trang lên
Anh thấy thằng Tân hơi lạ, nhưng rồi thôi, anh không suy nghĩ gì cả.
Bà chủ quán lập tức leo xuống khỏi cái võng đi ra bàn dẹp mấy cái ly, sẵn tiện hỏi Tú:
– Anh uống gì không?
– Ờ..cho con ly nước cam đi dì… -Anh ngước mặt nhìn bà chủ
Bà chủ quán gom mấy cái ly rồi quay đi làm nước cam
Anh hỏi thằng Tân:
– Sao dạo này anh thấy ít gặp em vậy?
Thằng Tân bóng tự dưng thấy run lại, hồi hộp vô cùng:
– Ờ…dạo này em bận quá, em lo đi bán xà bông với mẹ á…
– Ờ…là vậy!
Chẳng mấy chốc ly nước cam đã được mang ra, bà chủ quán đặt xuống rồi lại đi vào chiếc võng kia.
– Ờ..anh uống đi, hìhì
– Ừ..em cũng uống đi
Anh thấy thằng Tân không bình thường, mắt cứ dòm ngó xung quanh, khẩu trang vẫn đeo kín mặt:
– Sao em đeo khẩu trang, nóng lắm!
– Ờ..em …em sợ bụi đó mà…
Thằng Tân cười một cái cho anh đỡ nghi ngờ, đã đến lúc nó bắt đầu thực hiện hành động.
Nó ngắm ngiá cái ly nước cam của anh…chẳng mấy chốc, nó giả vờ lật đổ ly nước cam vào áo anh
– Á……………- thằng Tân la
– Ơ..ơ.. – anh nhìn xuống áo mình thì thấy ước nhem
– Em..em xin lỗi….em vô ý quá – thằng Tân đỡ ly nước cam lên, ly chỉ đổ phân nữa, còn lại phân nửa
– Ờ..ờ..không sao đâu em –Anh cười với thằng Tân
Thằng Tân liền cắn môi, mắt trợn trắng..nói:
– Thôi, anh vào tolet trong đó đi..đi rửa đi anh… – thằng Tân hối thúc, hướng tay chỉ vào tolet trong nhà bà chủ
– Ừ, em đợi anh chút – Anh đứng dậy đi vào trong
– Ờ..em ngại quá
Anh đi vào trong nhà, gặp bà chủ quán đang đong đưa cái võng và còn đùa giỡn cùng đứa con trai 3 tuổi của mình
– Ờ..dì ơi! cho con đi nhà vệ sinh cái nha!
– Ờ..cậu vào đi – Bà chủ quán chỉ theo hướng tay mình
– Dạ dạ…
Thằng Tân ở ngòai liếc mắt, ngó ngó vào trong. Nó biết kế họach đã gần thành công liền tỏ ra hí hửng. Nhanh chóng thằng Tân móc trong túi quần ra một miếng giấy, trong miếng giấy có để sẵn một liều thuốc ngủ…
Thằng Tân lia lịa bỏ vào ly nước cam của anh. Trong khi để, thằng Tân không quên nhìn dáo dác chung quanh mình xem có ai để ý không.
Từ đằng vách tường phía xa xa, bọn thằng Khanh nãy giờ đều trông thấy, thấy đã được thành công một nữa nên nháy nháy con mắt với thằng Tân. thằng Tân thấy vẫn còn run lắm, nhưng cố nháy mắt lại với tụi nó
– Ờ…xong rồi em..hì hì… – Tú trong nhà vệ sinh bước ra
Nó hỏang hốt, súyt xoa cái khẩu trang:
– Ờ..ờ..em ngại quá, hì hì..
– Trời có gì đâu em…hì hì
– Dạ..hì..anh uống nước đi, đổ có một miếng hà…. – thằng Tân nhướng mắt cầm ly nước đưa cho anh
Anh cầm lấy ly nước cam đã xuống mực nước từ thằng Tân đưa, có tẫm thuốc ngủ mà không hề hay biết, hút một cái rột…..
Nó thấy anh đã ực một hơi, nó liền hích môi cười khẽ, ra vẻ thành công rực rỡ
– Hì…cám ơn em..mai mốt em xuống nhà anh chơi, chơi với Nho nữa! – Anh vẫn vô tư
– Dạ hì hì..chắc chắn rồi…hì hì – thằng Tân vẫn còn run sợ
– Ừ..giờ thì anh phải về, kẻo để bà Nội với Nho đợi cơm…
Thằng Tân bóng nghe nói vậy liền nắm lấy tay anh quýnh quáng:
– Ờ..khoan đã, đợi chút anh..lâu lâu mới nói chuyện với em mà anh về sớm vậy sao? – thằng Tân bóng nũng nịu
– Ờ..em có gì cứ nói đi anh nghe nè…. – Anh cười
– Ờ…ờ…chừng nào anh ra trường vậy? – thằng Tân đang cố tình kéo dài thời gian để anh ngấm thuốc
Anh không ngần ngại trả lời với nó:
– À..khỏang 4 tháng nữa em, anh sắp ra trường rồi đó..hì hì…
– À…ờ..ờ..còn …ba mẹ anh…ba mẹ anh khỏe không? – thằng Tân cứ mãi dò hỏi
– À,cám ơn em. Ba mẹ anh đều khỏe
Tự dưng nó thấy vẻ mặt anh thật hồn nhiên và ngây ngô, không hề biết chuyện gì đang sắp đến nên thấy có lỗi nhưng…nhưng hình bóng của thằng Khanh lại hiện ra trước mắt nó khiến nó lại quên hẳn đi….
Ít lâu sau, anh đã thấy trời đất quay cuồng cuộng. mặt anh nhăn nhăn nói:
– Ờ..ờ..anh phải..phải về đây – Anh đã đứng dậy khập khiễng đi về
Thằng Tân liền ghị tay anh mạnh xuống ghế, làm anh phải té xuống theo ý nó.
– Anh ở đây chút nữa đi, đi nhe!
Anh tự dưng mắt đã dần lờ đờ, cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp, tay vịnh lấy đầu nói:
– Ờ..sao anh chóng mặt quá Tân…
– Vậy hả? Vậy anh ngồi đây đi, chắc anh bị say nắng rồi…
Anh đã ngày càng thấy buồn ngủ dữ dội, cố gượng lới với..
– Ờ…anh…anh…anh..
Chỉ được nhiêu thôi, anh đã ngã gục xuống bàn…..
Thằng Tân bóng tay run cằm cặp, giả vờ gọi anh…
– Anh ơi! anh sao vậy? Anh ơi…anh ơi…anh ơi…anh ơi….
Gọi mãi mà anh không động đậy, không trả lời gì cả, nó biết anh đã ngấm thuốc thật rồi.
Trong đầu nó nói thầm: “không hổ danh là anh Khanh, thuốc này lợi hại thật, một phát là tiêu ngay,há há há… “
Nó liền nhìn chung quanh xem có ai nhìn không, lại quay vào trong nhà nhìn cái võng bà chủ quán vẫn đang đùa nghịch với con mình. Tất cả đã thành công ngòai dự tính, thằng Tân liền ra dấu hiệu cho tụi thằng Khanh lại “ hốt hàng “.
Nhanh chóng..khá đông bọn thằng Khanh gồ ga thật nhanh lại quán, hai thằng nhãy xuống xe lia lịa ẵm Tú, chẳng mấy chốc anh đã bị chúng đưa lên xe một cách gọn lẹ và chuyên nghiệp. Không chằn chừ, thằng Tân cũng leo lên xe một thằng trong nhóm vụt đi.
Nhóm thằng Khanh thì chở Tú đi chổ nào đó để tống tiền, còn thằng Tân bóng thì đi về nhà trọ tránh mặt dư luận.
Bà chủ quán trong nhà nghe tiếng gồ ga thật lớn trước quán nhà mình nên bỏ đứa con chạy ra, thì bọn chúng làm quá nhanh nhẹn, nên đã đi mất:
– Trời ơi, cái tụi này, trả tiền nước, trả tiền nước chứ? Lũ khốn nạn – giọng bà hô ta và đầy tức giận
– Con cái nhà ai mà mất dạy vậy trời, lũ khốn – Bà chửi tiếp
Tại nhà Tú:
Nho cứ đi qua đi lại, khiến bà Nội chóng cả mặt. Chính bà Nội cũng đang sốt ruột
– sao anh đẹp trai chưa về nữa vậy ta? – Nó nhăn nhăn mặt nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ 45 phút
– Ừ..thằng này ngộ, sao bữa nay về trễ vậy ta, về trễ cũng không báo cho ai biết hết – bà Nội nói
– Dạ…chắc ảnh bữa nay đi bộ nên về trễ á Nội….
– Ờ..hay là nó đi với con Phương rồi ta? – bà Nội ngập ngừng
Nó nghe nhắc tới chị Phương lòng cảm thấy nhoi nhói:
– Dạ?……
– Chắc anh đẹp trai của con đi với con Phương rồi nên về trễ vậy đó
– Dạ…chắc vậy… – Mặt nó buồn hiu
Bỗng hồi lâu:
– Đâu, để Nội gọi điện thoại cho nó thử coi!
– Dạ…
– Cái thằng đi tới giờ này, thiệt tình….cái lẩu không biết chừng nào mới được ăn đây! – bà Nội cặm cụi đi lại cái điện thoại bàn
Bà nhắc máy lên và gọi:
Chẳng mấy chốc số điện thoại của anh báo không liên lạc được, reo tò tí te là tai bà Nội phải giựt ra
– Sao tắt máy vậy ta?
Nghe bà Nội nói vậy trong vẻ thất vọng, nó trong đầu thóang nghĩ: “ Chắc anh đẹp trai đang ở với chị Phương nên không muốn bị ai gọi điện quấy rầy rồi ‘ – đầu nó gục xuống, mặt buồn hiu.
– Thôi, hai bà cháu mình lên ăn đi con, anh đẹp trai của con chắc đi ăn uống gì đó với con Phương rồi – bà Nội nắm lấy tay nó kéo lại bàn ăn
– Dạ…. – Nó đi chậm rãi mà hướng mắt cứ nhìn lên đồng hồ
– Bật lửa lên cho nóng đi con – bà Nội bảo
– Dạ….
Một cái lẩu thật thơm ngon và tuyệt vời mà nó phải cất công nấu từ sáng, nó muốn hôm nay anh, nó và bà Nội có một bửa ăn thật ngon. Nó cũng muốn hôm nay anh sẽ ân cần gắp cho nó thật nhiều đồ ăn, nó xem đó là niềm vui lớn lao của mình.Nhưng nó lại không được như ý muốn.
Bà Nội cắt ngang suy nghĩ của nó:
– Ăn đi con, ngồi thừ ra đó làm gì,anh đẹp trai của con chắc chiều mới về rồi
– Dạ,con ăn nè Nội. Nội ăn tôm nè – Nó gắp cho Nội
– Ờ..cảm ơn con
– À, xíu nữa Nội với con ra vườn thăm mấy cây hoa hồng nha, coi nó nở sao rồi? – bà Nội nói
Nó cười cho Nội vui…
– Dạ….hì hì
Cái nồi lẩu đã bị dư, nhanh chóng nó và bà Nội đã thưởng thức xong. Nó và bà Nội kéo nhau ra vườn để thăm những bụi hoa hồng mà cách đây khá lâu nó và cả nhà anh cùng trồng.
Bước ra vườn, bà Nội dang rộng hai tay nói:
– Ôi! ngòai đây mát quá con hé?
Bà Nội nhìn nó thì thấy nó hướng mắt cứ nhìn đâu đâu, không trả lời bà, bà thấy một luồng gió nhẹ đang nô dùa trên tóc nó.
– Nho! Nho – Bà khẽ vỗ vai nó
– Dạ..dạ… – Dáng nó lừ khừ
– Con sao vậy?
– Dạ, đâu có gì đâu Nội, ở đây thích thật hé Nội!
– Ừ..ngòai đây mát quá
– Ước gì giờ..có anh đẹp trai ra đây chơi cùng con với Nội hé?!!! – Nó lấy chân đá đá vào ngọn cỏ dưới chân mình
– Ừ, nhưng nó đi tới giờ này chưa về, mọi bữa đi đâu nó cũng nói trước với Nội hết…
Nó míu môi, rồi lẳng lặng theo Nội nhìn ngắm những đóa hồng đang dần hé nở, những đóa hồng ôi sao thật đẹp.
Nó không quên chạy lại cái bụi hoa hồng đằng xa xa mà nó với anh đã cùng trồng, nó thóang nhìn qua, ôi sao nở hoa thật đẹp,nhưng nó nhìn kĩ chút hơn thì thấy, có vài cây đã bị héo khô, mặt nó nhăn nhăn khi thấy những cây đó.
Bà Nội đứng bên cạnh nó nói:
– Ủa, sao mấy cây này bị héo hết rồi con?
– Dạ chắc nắng nóng quá đó Nội!
– Bộ con không ra tưới nước sao?
– Dạ, có..con có tưới, nhưng mấy ngày nay con không có ra vườn…
– Hơi…nhổ bỏ nó đi con………..- bà Nội thở dài
Nó nghe lời bà Nội lê thê từng bước từng bước cúi đầu để nhổ bỏ đi những cây hoa đã héo rủ – Những cánh hồng đã quặc một bên, những cánh hồng đã rũ màu, những cánh hồng đã không còn xinh tươi để có thể tiếp tục khoe sắc của mình dưới ánh nắng kia được nữa.
Ba giờ chiều tại một khu rừng thật rộng và thật ít người:
Khu rừng – nơi bọn thằng Khanh đưa anh đẹp trai của nó về đó.Để có thể thuận tiện trong việc làm tiền và không để bị ai phát hiện.
Tụi nó thả anh vào một cái nhà lá thật cũ kĩ và nhỏ xíu trong rừng, anh bị trói tay chân thật chặt, miệng thì bị dán một miếng băng keo bao quanh đó. Anh đang trong tình trạng say ngủ, không hề hay biết gì cả.
Ở ngòai cửa bọn nó nói:
– Bây giờ làm gì tiếp theo đại ca? – một thằng trong nhóm cầm điếu thuốc nói
Thằng Khanh giơ tay nói
– Cho tao một bi…
– Dạ
Tên đó móc trong túi quần ra cho thằng Khanh một bi, vì chính bản thân thằng Khanh cũng đang rất run
Uống xong, thằng Khanh bình tĩnh nói:
– Gọi về cho thằng bóng ở nhà sao rồi, có bị phát hiện gì không?
– Dạ – tên đó móc điện thoại ra gọi
Từ đầu dây bên kia, thằng Tân bóng bắt máy giọng run run sợ sệt:
– Alô….
– Sao rồi cưng, có bị phát hiện hay nghi ngờ gì không? – thằng Khanh giọng cứng ngắt
– Dạ, không. Em đang ở nhà trọ, nhưng mà em run quá hà. – Giọng thằng Tân bóng run và rất khẽ, sợ người ta nghe được
– Có gì mà run chứ, chỉ ngồi ở đó hốt tiền thôi
Tác giả :
Trương Khánh Kỳ