Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai
Chương 11
– Mẹ biết, vậy hay quá. Vậy khỏi giới thiệu rồi. À còn đây là ông xã cô! – Mẹ Tú chỉ sang chồng mình
– Dạ con chào chú – nó lễ phép đứng dậy chào
– Rồi…. chú chào con! – ba Tú chào nó
Một vài giây mẹ Tú nói công việc cho nó nghe, mà nó cứ hướng mắt lén nhìn về phía anh đẹp trai của nó, nhưng nó tự bảo
“ Từ từ mỗi ngày cũng được nhìn mà, làm gì mà nhìn hòai vậy Nho???"
– Hằng ngày con quét nhà, lao nhà, rửa chén, lau chùi các vật dụng khác, giặt đồ thì cô sẽ chỉ con cách xài máy giặt, buổi sáng con đi chợ mua đồ nấu nhá, còn nấu ăn thì cô sẽ phụ con vì trong nhà khẩu vị mỗi người chỉ có cô biết thôi, do đó cô sẽ làm với con việc này. Rồi con lên phòng của bà Nội chăm sóc,phục vụ bà khi bà cần, nói chuyện cùng bà cho vui là được rồi.
– Dạ con biết rồi – Nó vui vẻ
– Chú với cô thì đi làm từ sáng đến chiều, chỉ nghĩ được mỗi thứ bảy chủ nhật thôi, còn Tú thì cũng đi học nên nhà cửa không ai coi, cũng không ai chăm sóc cho bà hết…vì vậy con ráng giúp dùm chú – ba Tú nói
– Dạ…con sẽ cố gắng ạ – Nó nói
– À! Sao hồi nãy cô nghe con gọi Tú là anh đẹp trai? – mẹ Tú cười
– Dạ….dạ….tại con quen rồi cô, hì hì – Nó cười
Anh đẹp trai của nó nghe vậy cũng thấy mắc cười, mẹ Tú nói:
– Ờ! Cô thấy kêu vậy cũng không có gì lạ, hồi trước ở nhà cũ…mấy đứa con nít cũng thường hay gọi Tú như vậy lắm
– Dạ…..hì hì
Ba mẹ Tú và cả nó cùng cười.Tú thì cảm thấy hơi ngại vì những lời khen mình.
– Thôi! Vào đây cô chỉ con sử dụng máy giặt, rồi lên phòng chào bà Nội….
– Dạ! – Nó cất tiếng rồi đi theo mẹ Tú
Sau khi chỉ nó cách sử dụng máy giặt:
– Cô chỉ con, con nhớ chưa? – mẹ Tú hỏi nó
– Dạ, con nhớ rồi cô – nó đáp
Mẹ Tú đang dắt nó lên lầu để gặp bà Nội của Tú. Từng bước nó đi lên cầu thang, nó thấy được ngôi nhà này sao mà rộng thế, mắt nó đang dò tìm cái gì đó, mắt nó chao đảo tiếp tục tìm kiếm. Thì ra nó đang kiếm phòng anh đẹp trai của nó…bỗng nó nghe tiếng kêu của mẹ Tú nên tỉnh hồn trở lại:
– Tới rồi con! – mẹ Tú nói
– Dạ!
– Sao này con cứ gọi bà là Bà Nội cũng được.
– Dạ!
– Cốc cốc….cốc – tiếng gỏ cửa phòng bà Nội
Từ từ Nội trong phòng đi ra mở cửa. trước mắt nó hiện giờ là một bà cụ trông có vẻ thanh cao, gương mặt hiền hậu.
Nó khẻ gật đầu:
– Con chào Nội!
Bà không chào lại nó, chỉ liếc mắt xung quanh một cái rồi đi lên giường nằm nghĩ. Nó xoay sang nhìn mẹ Tú như có vẻ muốn nói qua đường truyền con mắt: “ Cô ơi! Chắc bà khó tính lắm he?" nhưng nó không nói
– Mẹ, đây là Nho. Người giúp việc mới của mình đó mẹ. Sau này mẹ cần gì thì gọi cháu nó. – Mẹ Tú nói với bà Nội
– Kêu thằng Tú lên đây cho mẹ – bà Nội nằm trên giường bảo mẹ Tú
– Dạ – mẹ Tú đáp
Trong khi mẹ Tú đi xuống lầu gọi Tú lên thì nó ở đây, hít thở một cái thật sâu, mím môi một cái để lấy tự tin. Nó lại gần bà Nội, vẻ mặt ấp úng, trang nghiêm.
– Nội ơi! Con tên là Nho, sau này Nội cần gì thì kêu con nha Nội.
Bà quay sang nhìn nó, bà ra vẻ khó tính, bà thấy vẻ mặt sợ hãi của nó nên lên tiếng:
– Ừ…
– Thằng Tú lên chưa? – bà Nội hỏi tiếp
– Dạ anh đẹp trai chưa lên Nội ơi! – nó đáp
Bà bổng ngồi dậy nhìn nó, một cách trầm trồ lạ lẫm:
– Anh đẹp trai?????
Nó rất lấy đổi làm ngạc nhiên khi mình gọi Tú là anh đẹp trai thì ai cũng có phản ứng như vậy.
– Dạ…..dạ….- nó ấp úng
– Con vừa gọi ai? – Bà hỏi
– Dạ….anh Tú
– Sao gọi cháu cưng tui như vậy?
– Dạ….dạ..tại….tại……con thấy…..thấy ảnh….ảnh đẹp trai… – Nó sợ hãi khi nhìn thấy nét mặt của bà
Trong lúc đó thì anh đẹp trai của nó vừa lên phòng:
– Nội!!!!!!!!!!!– Tú gọi
Nó thấy Tú lên nên đứng nép sang một bên.
– Nội kêu con lên có chuyện gì không Nội?
– Sao sáng giờ không lên Nội hả? – Bà hỏi với vẻ mặt vui vẻ
– Dạ….con đang nói chuyện với ba ở dưới đó Nội – anh đáp
Bà nhìn nó và bảo:
– Xuống dưới đi!
– Dạ – nó thẹn thùng
Trước khi đi, nó còn quay lại nhìn anh đẹp trai của nó một lần nữa, rồi con tim nó bảo: “Giờ phút này không thể nhìn anh đẹp trai được đâu! “.
Tú quay sang hỏi bà Nội:
– Sao Nội kêu Nho xuống!
– Nội muốn hỏi con đó mà, thằng nhóc đó ở đâu tới vậy? – Bà bỗng cười
Tú chợt nhìn bà Nội rồi lắc đầu
– Rồi! rồi! con biết rồi…Nội lại thấy người lạ lại tỏ ra lạnh lùng vậy phải không?
– Cái thằng này…! – Nội vỗ vai Tú
– Nhóc đó tên là Nho! Nhà cạnh bên mình đó Nội.
– Nó học lớp mấy rồi?
– Nghĩ học rồi Nội
– Sao vậy?
– Nhà em ấy nghèo, ba mẹ phải đi bán bánh, bánh dừa.
Bà Nội nghe xong, bà cũng gật gù trông vẻ thương xót.
– Nội nè! Nho em ấy rất là dễ thương và thông minh. Nội đừng lạnh lùng quá làm Nho sợ mất.
– Nội biết rồi, tội nghiệp thằng nhỏ, mới mấy tuổi đầu mà phải nghĩ học, đi làm người giúp việc. – bà Nội nói
– Dạ…khi nghe mẹ con nói em ấy sẽ giúp việc nhà mình, con cũng bất ngờ lắm đó Nội, tại con với Nho đã là hàng xóm cách đây mấy ngày rồi
– À…thì ra nó kêu con là anh đẹp trai!!! chắc con vui lắm phải không? – bà cười
– Đâu có đâu Nội, mấy đứa con nít ở nhà cũ mình cũng hay gọi con vậy, nên con thấy cũng bình thường hì hì hì – Anh cười thật tươi.
Nó đang quét nhà cho sạch ở dưới nhà, thì cổng reo lên. Nó chạy ra thì thấy mẹ Tú về
– Cô về, để con tiếp cô – Nó thấy mẹ Tú xách bọc đồ ăn từ chợ về
– Ừ…cám ơn con!
Tại bếp:
– Món này con phải để ớt nhiều, tại chú con thích ăn cay – mẹ Tú chỉ nó
– Dạ………- nó gật đầu
– Còn món này con phải để muối và nước mắm ít thôi, thằng Tú nó ít ăn mặn lắm
– Dạ.. ( thì ra anh đẹp trai không thích ăn mặn lắm, hì hì) – Nó dạ rồi khẽ nói thầm
– Còn đây, bà Nội già rồi con nên hạn chế bỏ đường nhen con!
– Dạ…..
– Con làm đi, cô chạy lên công ty cô chút..chiều cô về…haizzz…chủ nhật mà cũng không được nghĩ nữa – mẹ Tú thở dài
– Dạ để con mở cổng cho cô
Tại nhà thằng Tân bóng:
Thằng Tân đang cặm cụi sơn móng tay màu hồng thì đám của thằng Khanh tóc vàng chạy chiếc xe gồ ga mạnh… hơi khói lan khắp…lại trước nhà:
– Em yêu đi chơi với tụi anh – thằng Khanh nói
Thằng Tân thấy vậy, ra vẻ e thẹn nũng nịu bỏ cái chai sơn móng tay xuống rồi nói:
– Ủa mấy anh còn nhớ đến em nữa hả – thằng Tân tỏ vẻ thẹn thùng
– Sao không nhớ, người đẹp mà!
Thằng Tân nghe vậy liền hí hửng:
– Anh đợi em chút xíu nà, hí hí – Giọng thằng Tân ngọt sớt
Thằng Tân chạy vào nhà thay quần áo thì ngòai đây, đồng bọn của thằng Khanh rỉ tai vào thằng Khanh:
– Keo này đại ca dính chắc, đại thắng rồi
– Đại ca chuyển chiêu sang mấy thằng bóng này, coi bộ thấy có hiệu quả à.
Thóang chút thằng Tân đã thay đồ xong, Tân mặc chiếc áo màu hồng, quần màu xanh lá cây, đôi dép vàng. Tuy nhà hơi nghèo như vậy nhưng thằng Tân luôn biết cách làm đẹp cho mình bằng cách lấy tiền của mẹ không thương tiếc, Tân chưa hề biết suy nghĩ rằng ngày mai này, nhà mình sẽ đói hay no!!!. thằng Tân dường như đã quá quen thuộc với cái cảnh có mấy anh đẹp trai đưa đón nó đi chơi thế này, nhưng đây là lần đầu tiên nó quen với một thằng đẹp trai nhưng giang hồ
– Nón em đâu? –thằng Tân hỏi thằng Khanh
– Đây nè em yêu – thằng Khanh cầm nón đưa cho Tân
Thóang chút, xe của tụi nó đã gồ ga chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm.
Buổi tối tại nhà Tú:
– Dạ chào cô chú con về – Nó xong ngày làm việc
– Ừ…con về…hôm nay con làm khá lắm – mẹ Tú khen
Nó gãi đầu rồi khép cổng về.
Tại nhà nó:
– Sao không ăn cơm đi mày? – mẹ nó bảo
– Thôi! Con no rồi
– Ăn hồi nào mà no? – Ba nó hỏi
– Thì ăn bên nhà bà chủ á, bà chủ tốt bụng lắm cho con ăn tòan đồ ngon, hí hí – Nó cười hí hửng
Ba mẹ nghe nó nói vậy cũng thấy an lòng, hỏi tiếp:
– Sao, mày thấy làm việc có nặng nhọc không, mệt không, có ai khó dễ gì không?
– Không có, có mấy công việc hà, dễ lắm, sướng lắm mẹ ơi – Nó lại cười hí hửng
– Ừ, vậy thì được – Mẹ nó cười
– Không những sướng mà còn được gặp……… – Nó lấp lửng
– Gặp gì? – Mẹ nó hỏi
– Không không có gì……hì hì
– Dạ con chào chú – nó lễ phép đứng dậy chào
– Rồi…. chú chào con! – ba Tú chào nó
Một vài giây mẹ Tú nói công việc cho nó nghe, mà nó cứ hướng mắt lén nhìn về phía anh đẹp trai của nó, nhưng nó tự bảo
“ Từ từ mỗi ngày cũng được nhìn mà, làm gì mà nhìn hòai vậy Nho???"
– Hằng ngày con quét nhà, lao nhà, rửa chén, lau chùi các vật dụng khác, giặt đồ thì cô sẽ chỉ con cách xài máy giặt, buổi sáng con đi chợ mua đồ nấu nhá, còn nấu ăn thì cô sẽ phụ con vì trong nhà khẩu vị mỗi người chỉ có cô biết thôi, do đó cô sẽ làm với con việc này. Rồi con lên phòng của bà Nội chăm sóc,phục vụ bà khi bà cần, nói chuyện cùng bà cho vui là được rồi.
– Dạ con biết rồi – Nó vui vẻ
– Chú với cô thì đi làm từ sáng đến chiều, chỉ nghĩ được mỗi thứ bảy chủ nhật thôi, còn Tú thì cũng đi học nên nhà cửa không ai coi, cũng không ai chăm sóc cho bà hết…vì vậy con ráng giúp dùm chú – ba Tú nói
– Dạ…con sẽ cố gắng ạ – Nó nói
– À! Sao hồi nãy cô nghe con gọi Tú là anh đẹp trai? – mẹ Tú cười
– Dạ….dạ….tại con quen rồi cô, hì hì – Nó cười
Anh đẹp trai của nó nghe vậy cũng thấy mắc cười, mẹ Tú nói:
– Ờ! Cô thấy kêu vậy cũng không có gì lạ, hồi trước ở nhà cũ…mấy đứa con nít cũng thường hay gọi Tú như vậy lắm
– Dạ…..hì hì
Ba mẹ Tú và cả nó cùng cười.Tú thì cảm thấy hơi ngại vì những lời khen mình.
– Thôi! Vào đây cô chỉ con sử dụng máy giặt, rồi lên phòng chào bà Nội….
– Dạ! – Nó cất tiếng rồi đi theo mẹ Tú
Sau khi chỉ nó cách sử dụng máy giặt:
– Cô chỉ con, con nhớ chưa? – mẹ Tú hỏi nó
– Dạ, con nhớ rồi cô – nó đáp
Mẹ Tú đang dắt nó lên lầu để gặp bà Nội của Tú. Từng bước nó đi lên cầu thang, nó thấy được ngôi nhà này sao mà rộng thế, mắt nó đang dò tìm cái gì đó, mắt nó chao đảo tiếp tục tìm kiếm. Thì ra nó đang kiếm phòng anh đẹp trai của nó…bỗng nó nghe tiếng kêu của mẹ Tú nên tỉnh hồn trở lại:
– Tới rồi con! – mẹ Tú nói
– Dạ!
– Sao này con cứ gọi bà là Bà Nội cũng được.
– Dạ!
– Cốc cốc….cốc – tiếng gỏ cửa phòng bà Nội
Từ từ Nội trong phòng đi ra mở cửa. trước mắt nó hiện giờ là một bà cụ trông có vẻ thanh cao, gương mặt hiền hậu.
Nó khẻ gật đầu:
– Con chào Nội!
Bà không chào lại nó, chỉ liếc mắt xung quanh một cái rồi đi lên giường nằm nghĩ. Nó xoay sang nhìn mẹ Tú như có vẻ muốn nói qua đường truyền con mắt: “ Cô ơi! Chắc bà khó tính lắm he?" nhưng nó không nói
– Mẹ, đây là Nho. Người giúp việc mới của mình đó mẹ. Sau này mẹ cần gì thì gọi cháu nó. – Mẹ Tú nói với bà Nội
– Kêu thằng Tú lên đây cho mẹ – bà Nội nằm trên giường bảo mẹ Tú
– Dạ – mẹ Tú đáp
Trong khi mẹ Tú đi xuống lầu gọi Tú lên thì nó ở đây, hít thở một cái thật sâu, mím môi một cái để lấy tự tin. Nó lại gần bà Nội, vẻ mặt ấp úng, trang nghiêm.
– Nội ơi! Con tên là Nho, sau này Nội cần gì thì kêu con nha Nội.
Bà quay sang nhìn nó, bà ra vẻ khó tính, bà thấy vẻ mặt sợ hãi của nó nên lên tiếng:
– Ừ…
– Thằng Tú lên chưa? – bà Nội hỏi tiếp
– Dạ anh đẹp trai chưa lên Nội ơi! – nó đáp
Bà bổng ngồi dậy nhìn nó, một cách trầm trồ lạ lẫm:
– Anh đẹp trai?????
Nó rất lấy đổi làm ngạc nhiên khi mình gọi Tú là anh đẹp trai thì ai cũng có phản ứng như vậy.
– Dạ…..dạ….- nó ấp úng
– Con vừa gọi ai? – Bà hỏi
– Dạ….anh Tú
– Sao gọi cháu cưng tui như vậy?
– Dạ….dạ..tại….tại……con thấy…..thấy ảnh….ảnh đẹp trai… – Nó sợ hãi khi nhìn thấy nét mặt của bà
Trong lúc đó thì anh đẹp trai của nó vừa lên phòng:
– Nội!!!!!!!!!!!– Tú gọi
Nó thấy Tú lên nên đứng nép sang một bên.
– Nội kêu con lên có chuyện gì không Nội?
– Sao sáng giờ không lên Nội hả? – Bà hỏi với vẻ mặt vui vẻ
– Dạ….con đang nói chuyện với ba ở dưới đó Nội – anh đáp
Bà nhìn nó và bảo:
– Xuống dưới đi!
– Dạ – nó thẹn thùng
Trước khi đi, nó còn quay lại nhìn anh đẹp trai của nó một lần nữa, rồi con tim nó bảo: “Giờ phút này không thể nhìn anh đẹp trai được đâu! “.
Tú quay sang hỏi bà Nội:
– Sao Nội kêu Nho xuống!
– Nội muốn hỏi con đó mà, thằng nhóc đó ở đâu tới vậy? – Bà bỗng cười
Tú chợt nhìn bà Nội rồi lắc đầu
– Rồi! rồi! con biết rồi…Nội lại thấy người lạ lại tỏ ra lạnh lùng vậy phải không?
– Cái thằng này…! – Nội vỗ vai Tú
– Nhóc đó tên là Nho! Nhà cạnh bên mình đó Nội.
– Nó học lớp mấy rồi?
– Nghĩ học rồi Nội
– Sao vậy?
– Nhà em ấy nghèo, ba mẹ phải đi bán bánh, bánh dừa.
Bà Nội nghe xong, bà cũng gật gù trông vẻ thương xót.
– Nội nè! Nho em ấy rất là dễ thương và thông minh. Nội đừng lạnh lùng quá làm Nho sợ mất.
– Nội biết rồi, tội nghiệp thằng nhỏ, mới mấy tuổi đầu mà phải nghĩ học, đi làm người giúp việc. – bà Nội nói
– Dạ…khi nghe mẹ con nói em ấy sẽ giúp việc nhà mình, con cũng bất ngờ lắm đó Nội, tại con với Nho đã là hàng xóm cách đây mấy ngày rồi
– À…thì ra nó kêu con là anh đẹp trai!!! chắc con vui lắm phải không? – bà cười
– Đâu có đâu Nội, mấy đứa con nít ở nhà cũ mình cũng hay gọi con vậy, nên con thấy cũng bình thường hì hì hì – Anh cười thật tươi.
Nó đang quét nhà cho sạch ở dưới nhà, thì cổng reo lên. Nó chạy ra thì thấy mẹ Tú về
– Cô về, để con tiếp cô – Nó thấy mẹ Tú xách bọc đồ ăn từ chợ về
– Ừ…cám ơn con!
Tại bếp:
– Món này con phải để ớt nhiều, tại chú con thích ăn cay – mẹ Tú chỉ nó
– Dạ………- nó gật đầu
– Còn món này con phải để muối và nước mắm ít thôi, thằng Tú nó ít ăn mặn lắm
– Dạ.. ( thì ra anh đẹp trai không thích ăn mặn lắm, hì hì) – Nó dạ rồi khẽ nói thầm
– Còn đây, bà Nội già rồi con nên hạn chế bỏ đường nhen con!
– Dạ…..
– Con làm đi, cô chạy lên công ty cô chút..chiều cô về…haizzz…chủ nhật mà cũng không được nghĩ nữa – mẹ Tú thở dài
– Dạ để con mở cổng cho cô
Tại nhà thằng Tân bóng:
Thằng Tân đang cặm cụi sơn móng tay màu hồng thì đám của thằng Khanh tóc vàng chạy chiếc xe gồ ga mạnh… hơi khói lan khắp…lại trước nhà:
– Em yêu đi chơi với tụi anh – thằng Khanh nói
Thằng Tân thấy vậy, ra vẻ e thẹn nũng nịu bỏ cái chai sơn móng tay xuống rồi nói:
– Ủa mấy anh còn nhớ đến em nữa hả – thằng Tân tỏ vẻ thẹn thùng
– Sao không nhớ, người đẹp mà!
Thằng Tân nghe vậy liền hí hửng:
– Anh đợi em chút xíu nà, hí hí – Giọng thằng Tân ngọt sớt
Thằng Tân chạy vào nhà thay quần áo thì ngòai đây, đồng bọn của thằng Khanh rỉ tai vào thằng Khanh:
– Keo này đại ca dính chắc, đại thắng rồi
– Đại ca chuyển chiêu sang mấy thằng bóng này, coi bộ thấy có hiệu quả à.
Thóang chút thằng Tân đã thay đồ xong, Tân mặc chiếc áo màu hồng, quần màu xanh lá cây, đôi dép vàng. Tuy nhà hơi nghèo như vậy nhưng thằng Tân luôn biết cách làm đẹp cho mình bằng cách lấy tiền của mẹ không thương tiếc, Tân chưa hề biết suy nghĩ rằng ngày mai này, nhà mình sẽ đói hay no!!!. thằng Tân dường như đã quá quen thuộc với cái cảnh có mấy anh đẹp trai đưa đón nó đi chơi thế này, nhưng đây là lần đầu tiên nó quen với một thằng đẹp trai nhưng giang hồ
– Nón em đâu? –thằng Tân hỏi thằng Khanh
– Đây nè em yêu – thằng Khanh cầm nón đưa cho Tân
Thóang chút, xe của tụi nó đã gồ ga chạy thật nhanh ra khỏi con hẻm.
Buổi tối tại nhà Tú:
– Dạ chào cô chú con về – Nó xong ngày làm việc
– Ừ…con về…hôm nay con làm khá lắm – mẹ Tú khen
Nó gãi đầu rồi khép cổng về.
Tại nhà nó:
– Sao không ăn cơm đi mày? – mẹ nó bảo
– Thôi! Con no rồi
– Ăn hồi nào mà no? – Ba nó hỏi
– Thì ăn bên nhà bà chủ á, bà chủ tốt bụng lắm cho con ăn tòan đồ ngon, hí hí – Nó cười hí hửng
Ba mẹ nghe nó nói vậy cũng thấy an lòng, hỏi tiếp:
– Sao, mày thấy làm việc có nặng nhọc không, mệt không, có ai khó dễ gì không?
– Không có, có mấy công việc hà, dễ lắm, sướng lắm mẹ ơi – Nó lại cười hí hửng
– Ừ, vậy thì được – Mẹ nó cười
– Không những sướng mà còn được gặp……… – Nó lấp lửng
– Gặp gì? – Mẹ nó hỏi
– Không không có gì……hì hì
Tác giả :
Trương Khánh Kỳ