Ngồi Mãi Sao Có Thể Không Loạn
Chương 65
Nửa đêm, Ôn Đinh tỉnh dậy, bên cạnh cũng không có người, khoác áo bước xuống giường. Ôn Đinh ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy cửa phòng sách khép lại một nửa, để lộ ra chút ánh sang. Ôn Đinh dừng một chút, cất bước đi tới.
Trước bàn làm việc, Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở đó với một cái hộp trước mặt. Anh đang dùng vải ướt lau sạch mỗi thứ đồ vật bên trong, có khung hình, có con rối, còn có một cây lược bằng gỗ Lim. Thẩm Hoài Cảnh lau rất cẩn thận, thần sắc rất bình tĩnh, nhưng Ôn Đinh lại không hiểu sao cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.
Ôn Đinh đứng ở cửa ra vào một hồi, lặng lẽ quay về phòng ngủ. Trải qua thời gian rất lâu, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị mở ra, Ôn Đinh nằm ở đó nhắm mắt lại, không lên tiếng. Thẩm Hoài Cảnh rón rén lên giường, vén chăn lên chui vào, qua khoản năm phút, Thẩm Hoài Cảnh xoay người, cẩn thận kéo Ôn Đinh vào trong ngực, vùi đầu ở cổ cô nhẹ nhàng cắn cắn. Ôn Đinh chỉ cảm thấy ngưa ngứa rất nhỏ, đầu có chút nghiêng nghiêng. Thẩm Hoài Cảnh đưa tay xoa lên mặt cô không cho cô nhúc nhích, ở bên tai cô khàn giọng nói: "Ôn Đinh, đừng mơ tưởng rời xa anh."
Ôn Đinh mở to mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh. Bọn họ đều là những người không có cảm giác an toàn, đều là những người trải qua nỗi sợ hãi và mất mát, có chút vết thương vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ, quá khứ chỉ có thể tự mình một người trốn ở trong góc. Mà bây giờ, bọn họ có đối phương, quãng đời còn lại, bọn họ đồng hội đồng thuyền, cho dù là vết thương, cũng là bù đắp lẫn nhau, không còn e ngại tất cả sóng gió.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Hoài Cảnh đi Viện dưỡng lão đưa Bà Khương đến bệnh viện. Bà Khương nhìn thấy Khương Ngọc Đạt nằm ở trên giường, nước mắt tuôn đầy mặt, dường như lập tức già hơn mười tuổi. Ôn Đinh sờ lấy bụng của mình, đến cùng là không cách nào dứt bỏ huyết nhục tương liên, cô vì bà Khương cảm thấy bi ai.
Ôn Đinh rất cẩn thận hỏi Thẩm Hoài Cảnh nên để tiểu Nhân, tiểu Bắc đến nhìn ba của chúng hay không. Thẩm Hoài Cảnh im lặng, không nói gì. Ôn Đinh biết tâm tình của anh rất phức tạp, thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là mình sau khi mang thai làm mẹ, thì cảm giác có chút cảm mãnh liệt, cảm thấy trong lòng mình chỉ cần vừa nghĩ tới con thì cảm giác mềm mại vô cùng. Loại tình cảm máu mủ tình thâm này, đứng trước loại người có tính lựa chọn này, thì giống như mâu cùng thuẫn, làm cho người ta xoắn xuýt.
Tình trạng của Khương Ngọc Đạt không lạc quan, mặc dù vượt qua thời kỳ nguy hiểm, rốt cuộc cũng không cách nào tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào bình hô hấp cơ, duy trì mạng sống của mình. Bà Khương ở trong bệnh viện trông năm ngày, cả người đều muốn rụng rời rồi, Ôn Đinh muốn để bà đi về nghỉ một chút, bà Khương lại lắc đầu, không chớp một cái nhìn nhìn Khương Ngọc Đạt trên giường bệnh, dường như muốn đem hắn nhìn vào trong lòng.
Lại qua ba ngày, cuối cùng Thẩm Hoài Cảnh vẫn là dẫn Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đến bệnh viện. Ra khỏi thang máy, Thẩm Hoài Cảnh liền đứng vững, đối Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc nói: "Để mợ dẫn các con đi vào đi."
Khương Hoài Nhân nhìn mặt không thay đổi của Thẩm Hoài Cảnh mặt, im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Cậu. Nếu cậu không vui, bọn con có thể không đi."
Thẩm Hoài Cảnh sửng sốt một chút, rốt cục đưa tay sờ lên đầu hai người, nói thật nhỏ: "Không có, bọn con đi đi."
Khương Hoài Nhân dẫn Khương Hoài Bắc một bước đi đến phòng bệnh vừa quay đầu lại, Ôn Đinh theo sau lưng, cũng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Anh đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, bóng lưng cô đơn lại cô tịch, người nằm trong phòng bệnh kia hại chị của anh một đời, cũng hại cuộc đời của anh. Nếu không phải anh có ý chí quật cường, thì sợ là không có Thẩm Hoài Cảnh của hiện tại.
Cửa phòng bệnh, Ôn Đinh đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng cửa phòng từ bên trong mở ra. Khuôn mặt tiều tụy của bà Khương khuôn mặt tiều tụy đi ra, nhìn thấy chị em Khương gia, nước mắt không cầm được chảy xuống.
Ôn Đinh cảm thấy có chút nước mắt: "Bà Khương, con dẫn tiểu Nhân tiểu Bắc đến xem... anh ta." Hai chữ ba ba, từ đầu đến cuối cô nói không nên lời, cảm thấy phàm là nói ra hai chữ này, thì như đâm lên người Thẩm Hoài Cảnh trên một dao, làm cô đau lòng.
Bà Khương đóng cửa phòng bệnh lại. Khương Hoài Nhân nhìn thoáng qua người nằm trên giường bên bên trong khe cửa đang từ từ đóng lại, lại nhìn về phía bà Khương: "Bà nội."
Bà Khương lắc đầu: "Nó không xứng đáng gặp tiểu Nhân, tiểu Bắc. Ôn Đinh, dẫn hai đứa nhỏ về đi. Sinh bọn chúng, nuôi bọn chúng chính là Thanh Mạn, không có bất cứ quan hệ nào với nó. Nó đối với bọn chúng không có chút tình cảm cha con nào, thì tiểu Nhân, tiểu Bắc đối với nó không có bất kỳ trách nhiệm gì."
Ôn Đinh im lặng một hồi, gật gật đầu, cùng Thẩm Hoài Cảnh dẫn Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc trở về.
Bà Khương nhìn cửa thang máy đóng lại, thì như thế đứng ở đó sững sờ nhìn một hồi, sau đó mới quay người vào phòng bệnh.
*
Ôn Đinh bụng lớn rồi, rất thích ngủ, sau khi trở về Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô ngủ một hồi. Vừa tỉnh lại không bao lâu, thì trên điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh có cuộc gọi đến, cúp điện thoại, Thẩm Hoài Cảnh khó được thất thần, ngồi ở trên giường thời gian dài không lên tiếng.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?" Ôn Đinh nắm chặt tay anh.
Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt không có tiêu cự, giọng nói khàn khàn: "Dì Khương xin dừng máy hô hấp cơ của Khương Ngọc Đạt. Khương Ngọc Đạt đã chết."
Tim Ôn Đinh đột nhiên nhảy một cái, phút chốc nắm chặt tay của anh: "Hoài Cảnh."
Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu: "Bác sĩ nói dì Khương từ trong bệnh viện rời khỏi, không biết đi đâu. Anh đi xem một chút, xem dì có về Viện dưỡng lão hay không. Em ở nhà chờ anh."
Thẩm Hoài Cảnh xuống giường bắt đầu mặc quần áo. Ôn Đinh ngồi trên giường suy tư thật lâu, mới ở lúc Thẩm Hoài Cảnh sắp ra khỏi phòng, vội vã mở miệng: "Hoài Cảnh."
Thẩm Hoài Cảnh quay đầu nhìn cô, Ôn Đinh do dự một chút, vẫn là nói: "Bà Khương lớn tuổi rồi, lại trải qua nhiều long đong như vậy, bất luận như thế nào, tóm lại bà vẫn là bà nội của tiểu Nhân, tiểu Bắc. Chúng ta đưa bà về ở chung nhé."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn ánh mắt thấp thỏm của cô, trầm mặc một hồi, gật gật đầu: "Được."
Thẩm Hoài Cảnh đến bệnh viện trước. Hai người vệ sĩ ở lại đó giúp bà Khương chăm sóc Khương Ngọc Đạt nói, bà Khương xin dừng hô hấp cơ của Khương Ngọc Đạt lại. Lúc đó lộn xộn, bọn họ không chú ý một chút, bà Khương liền không thấy. Thẩm Hoài Cảnh lại đến Viện dưỡng lão, Viện trưởng nói bà Khương cũng không quay về.
Thẩm Hoài Cảnh nghĩ nghĩ, lái xe đến mộ viên vùng ngoại thành.
Xa xa, Thẩm Hoài Cảnh nhìn cái người già ngồi dựa lưng vào mộ bia kia. Giờ khắc này, anh cảm thấy trong lòng rất trống vắng, dường như hết thảy tất cả trước mắt đều là hoa trong gương, trăng trong nước, có một loại cảm giác không chân thật. Hận cũng được, oán cũng được, tất cả đều theo Khương Ngọc Đạt chết không chỗ rơi xuống đất. Bây giờ thì một người để anh có thể hận cũng không có.
Tiếng nhạc du dương vang lên ở cái nơi yên tĩnh và lạnh lẽo này, Thẩm Hoài Cảnh nhận điện thoại. Giọng nói mềm mại mang theo ấm áp từ bên kia của Ôn Đinh truyền tới: "Hoài Cảnh."
Trái tim đang nổi lơ lửng của Thẩm Hoài Cảnh rào rào rơi xuống đất, anh chậm rãi đi đến trước bia mộ, nhìn người phụ nữ cười nói thản nhiên trên bia mộ, bên trong cặp lông mày cong cong mang theo nụ cười bình yên yếu ớt. Thẩm Hoài Cảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Dì Khương, chúng ta về nhà thôi."
*
Bà Khương trở về ở mấy ngày, thì lại quay về Viện dưỡng lão, nói là đã quen ở Viện dưỡng lão rồi, ở đó có người nói chuyện, với lại bác sĩ y tá đều rất tốt. Ôn Đinh biết bà vẫn chưa bỏ xuống được, thì cũng không ngăn cản, nhưng là nói mỗi Thứ Bảy Chủ Nhật nhất định sẽ dẫn Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc đến thăm bà.
Cảm xúc của Thẩm Hoài Cảnh có chút không đúng. Từ sau chuyện của Khương Ngọc Đạt, rõ ràng Ôn Đinh cảm giác tâm tình của anh rất chán nản. Từ trước đến nay anh thích không biểu lộ trên mặt, cũng sẽ không cố gắng biểu lộ cái gì. Nhưng bây giờ mỗi khi lúc Ôn Đinh quan tâm anh, thì anh sẽ cười với cô, nụ cười đó xem xét chính là giả vờ, trống rỗng mà cứng nhắc.
Không lâu sau, Thẩm Hoài Cảnh bị cảm, bởi vì nguyên nhân cảm lạnh, bệnh nặng một trận. Thân thể của Thẩm Hoài Cảnh rất tốt, từ trước đến nay cũng không cảm lạnh, nóng sốt, vậy mà lần này nghiêm trọng đến mức nằm ở trên giường dậy không nổi, còn vào bệnh viện hai lần.
Ôn Đinh sắp sinh, Thẩm Hoài Cảnh sợ cảm lạnh lây cho cô, thì tách giường ngủ với cô.
Ôn Đinh không nói gì, cô biết mỗi người đều có một ranh giới tâm lý tiếp nhận cuối cùng. Thẩm Hoài Cảnh trải qua nhiều chuyện như vậy, thời còn trẻ đi theo chị chịu nhiều đau khổ, lúc vốn cho rằng khổ tận cam lai, lại vào tù năm năm. Đối với một chàng trai vừa mới tròn mười tám tuổi ý vị như thế nào, thì Ôn Đinh nghĩ cũng không dám nghĩ. Ra tù, vốn cho rằng có thể cùng người chị thân nhất đoàn viên, lại nhận được tin chị chết. Cô cũng không biết những năm ấy của anh trôi qua thế nào.
Khương Ngọc Đạt là mối thù của anh, loại hận thù đó chống đỡ lấy anh. Thế nhưng Khương Ngọc Đạt chết, sự lỏng lẻo hoặc đòn đả kích này đột nhiên mà đến đối với anh mà nói, thì giống như luôn luôn ngưng tụ tinh thần anh bất ngờ tản ra. Nhiều năm bị anh kìm nén ở trong lòng như vậy, bi phẫn tích tụ, ở thời khắc này tất cả đều bùng phát.
Vào giữa tháng chín, Ôn Đinh thuận lợi sinh ra một bé gái. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy Ôn Đinh ôm con gái cho bú trên giường bệnh, lại nhìn thấy con gái chỉ biết nhắm mắt lại, miệng "Chụt chụt", đột nhiên liền tiêu tan, loại cảm xúc của mình ép tới sắp sụp đổ tan thành mây khói.
Ôn Đinh quả thực nhẹ nhõm. Cô nhìn thấy sức sống trên đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh, cô nghĩ, tản băng trôi trong lòng anh cuối cùng cũng tan chảy.
Bởi vì sinh con thuận lợi, con gái cũng khỏe mạnh, cho nên chưa được mấy ngày thì Ôn Đinh xuất viện về nhà ở cữ.
Trong lúc ở cữ đó có rất nhiều người đến thăm bảo bối. Ngay cả vợ chồng Thiệu Thành Hi ở thành phố G xa xôi cũng mang bảo bối vừa mới sinh vài tháng đến một lần, chứ đừng nói chi là Vi Thiến, Liên Hiên hận không thể cả ngày dính ở đây.
Nhưng mà Uông Úy Phàm, ngoại trừ ngày Ôn Đinh sinh con đến một lần ở bên ngoài, sau đó thì chưa gặp lại ông.
Ôn Đinh vốn cho rằng bởi vì cô ở cữ nên Uông Úy Phàm không tiện đến nhà thường xuyên, ai biết đâu Ôn Đinh gọi điện thoại cho ông vậy mà cũng không nhận, Ôn Đinh có chút nóng lòng. Chuyện này vừa sốt ruột thì có chút phát hỏa, bảo bối bú sữa của cô ngoài miệng có một số mụn nước, chuyện này dọa tất cả mọi người sợ. Thẩm Hoài Cảnh dứt khoát trực tiếp lái xe đi tìm Uông Úy Phàm, mới biết được Uông Úy Phàm nằm viện.
Thẩm Hoài Cảnh kêu Liên Hiên đi tìm hiểu chuyện đã xảy ra một chút, mới biết được, Uông Úy Phàm ở sau khi Ôn Đinh sinh con chưa được vài ngày, thì đi thành phố G tìm Đường Thư Đình.
Đường gia nửa năm gần đây, dưới sự liên thủ tấn công của Thẩm Hoài Cảnh, Từ Kính, Thiệu Thành Hi thất bại hoàn toàn, công ty chỉ còn trên danh nghĩa. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Đường Thư Đình đã bắt đầu bàn luận thu mua cùng người khác, nhưng Thẩm Hoài Cảnh vẫn ở bên trong cản trở, cũng không thu mua thành công. Anh vốn cho rằng Uông Úy Phàm sẽ đến tấn công một cái cuối cùng, cho nên luôn luôn đè ép Đường gia không động thủ, nhưng là sau đó anh phát hiện hình như Uông Úy Phàm cũng không có loại ý định này. Mặc dù anh nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, tùy Đường gia kéo dài hơi tàn.
Nhưng Uông Úy Phàm lại một mình đi tìm Đường Thư Đình, đồng thời theo tài xế của Uông Úy Phàm nói, không ai biết hai người nói gì, nhưng hình như hai người mâu thuẫn, sau khi Uông Úy Phàm ra ngoài thì hồn thất phách lạc, đột nhiên xông ra đường cái, bị một chiếc xe chạy ngang đụng gẫy chân.
Thẩm Hoài Cảnh đến bệnh viện. Thân thể Uông Úy Phàm cũng không nghiêm trọng gì, trên đùi bó thạch cao, nhưng tinh thần đặc biệt xấu, hai mắt vô thần, đồi phế đến cực điểm. Thẩm Hoài Cảnh nói chuyện với ông, toàn bộ quá trình ông cũng không có đáp lại gì.
Còn mấy ngày nữa thì Ôn Đinh ra tháng, Thẩm Hoài Cảnh không dám nói chuyện của Uông Úy Phàm với cô. Tính toán đợi cô ra tháng rồi nói, nhưng dù sao Ôn Đinh không phải ngốc. Thẩm Hoài Cảnh nói Uông Úy Phàm đi nơi khác công tác, nhưng mà cho dù là nơi khác, vì sao điện thoại cũng không nhận?
Thẩm Hoài Cảnh thấy không thể gạt được, đành phải đem chuyện đều nói cho cô. Trong lòng Ôn Đinh "Lộp bộp" Một chút, trực giác khẳng định Uông Úy Phàm đã biết chuyện gì.
Thẩm Hoài Cảnh nói hết lời mới ngăn hành vi Ôn Đinh muốn đến bệnh viện, nhưng mà vừa đến lúc ra tháng, thì rốt cuộc ngăn không được cô.
Uông Úy Phàm đã ra viện, tĩnh dưỡng trong nhà. Một ngôi nhà lớn như vậy, ngoại trừ bảo mẫu, lái xe bên ngoài cũng chỉ có một thư ký, yên tĩnh đáng sợ.
Uông Úy Phàm ngồi lên xe lăn ở bên trong sân sau, chẳng qua mới có nhiều tháng không gặp, người ròng rã gầy đi trông thấy, trên cằm là râu ria xanh đen, cả người giống như bị rút đi linh hồn.
Uông Úy Phàm dương như không trông thấy Ôn Đinh, xuất thần nhìn xem bầu trời phương xa. Ôn Đinh đem chiếc chăn đắp lên trên đùi ông, ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng kêu: "Ba."
Uông Úy Phàm bỗng nhiên một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu xuống nhìn cô: "Tiểu Ninh, con đến à." Ông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nhìn lại cực kỳ giống ông lão bảy tám chục tuổi, dãi dầu sương gió.
Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Ôn Đinh nóng lên: "Ba. Ba cũng biết, phải không?"
Uông Úy Phàm quay đầu đi, giọng nói chậm chạp mà kiềm chế: "Tiểu Ninh, đứa bé kia lớn lên giống mẹ con hay là giống ta?"
Rốt cục Ôn Đinh nhịn không được nước mắt rơi như mưa, gục đầu ở đầu gối ông nghẹn ngào lên tiếng: "Cái mũi giống ba, miệng giống mẹ." Một đứa bé xinh đẹp như vậy, nếu như có thể lớn lên thì tốt biết bao.
"Phải không? Vậy đôi mắt giống ai?" Uông Úy Phàm nói.
Ôn Đinh khóc thở không ra hơi. Đôi mắt... Đôi mắt của đứa bé đó cũng chưa có cơ hội mở ra.
Uông Úy Phàm rũ mắt, giọng nói sáp nhiên: "Tiểu Ninh, ta muốn yên tĩnh."
Uông Úy Phàm tự mình đẩy xe lăn đi. Mặt trời mới mọc lên tràn đầy sức sống, rơi vào trên người ông lại cảm thấy xám xịt.
Thẩm Hoài Cảnh đi tới kéo Ôn Đinh vào trong ngực, Ôn Đinh nhào vào trong ngực anh gào khóc. Vì mẹ, vì đứa bé đó, vì cuộc đời này của Uông Úy Phàm.
Lúc Ôn Đinh mang thai đến nhà Uông Úy Phàm, thấy thư ký hơn ba mươi tuổi của Uông Úy Phàm, được gia giáo đàng hoàng, ăn nói không tệ, hơn nữa người thông minh một chút thì có thể nhìn ra tình cảm của cô ấy đối với Uông Úy Phàm. Ôn Đinh muốn tác hợp một chút cho cô ấy với Uông Úy Phàm, Uông Úy Phàm trực tiếp mở miệng từ chối cô. Cô nhớ tới lúc ấy Uông Úy Phàm nói: "Tiểu Ninh, một số người, một số tình cảm, không cách nào thay thế được, cho dù chỉ là hồi ức, ta cũng chỉ muốn ở bên trong kí ức đó, hết cuộc đời này."
Thẩm Hoài Cảnh cũng là lần đầu tiên biết chuyện đứa bé đó, nhìn bảo bối nằm ở trên giường hướng tới anh, nhịn không được đỏ cả vành mắt: "Con được gọi là Đậu Đỏ nhé."
Đậu Đỏ sinh ở miền Nam, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này nhất tương tư.
Trên đời này, khổ nhất không ai qua được là khổ tâm. Trên đời này, đau nhất không ai qua được là người bạn quan tâm nhất chỉ có thể trở thành hồi ức, làm bạn của bạn qua hết quãng đời còn lại.
Trước bàn làm việc, Thẩm Hoài Cảnh ngồi ở đó với một cái hộp trước mặt. Anh đang dùng vải ướt lau sạch mỗi thứ đồ vật bên trong, có khung hình, có con rối, còn có một cây lược bằng gỗ Lim. Thẩm Hoài Cảnh lau rất cẩn thận, thần sắc rất bình tĩnh, nhưng Ôn Đinh lại không hiểu sao cảm thấy hốc mắt có chút ướt át.
Ôn Đinh đứng ở cửa ra vào một hồi, lặng lẽ quay về phòng ngủ. Trải qua thời gian rất lâu, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị mở ra, Ôn Đinh nằm ở đó nhắm mắt lại, không lên tiếng. Thẩm Hoài Cảnh rón rén lên giường, vén chăn lên chui vào, qua khoản năm phút, Thẩm Hoài Cảnh xoay người, cẩn thận kéo Ôn Đinh vào trong ngực, vùi đầu ở cổ cô nhẹ nhàng cắn cắn. Ôn Đinh chỉ cảm thấy ngưa ngứa rất nhỏ, đầu có chút nghiêng nghiêng. Thẩm Hoài Cảnh đưa tay xoa lên mặt cô không cho cô nhúc nhích, ở bên tai cô khàn giọng nói: "Ôn Đinh, đừng mơ tưởng rời xa anh."
Ôn Đinh mở to mắt, trong lòng khe khẽ thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt anh. Bọn họ đều là những người không có cảm giác an toàn, đều là những người trải qua nỗi sợ hãi và mất mát, có chút vết thương vĩnh viễn không cách nào phục hồi như cũ, quá khứ chỉ có thể tự mình một người trốn ở trong góc. Mà bây giờ, bọn họ có đối phương, quãng đời còn lại, bọn họ đồng hội đồng thuyền, cho dù là vết thương, cũng là bù đắp lẫn nhau, không còn e ngại tất cả sóng gió.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Hoài Cảnh đi Viện dưỡng lão đưa Bà Khương đến bệnh viện. Bà Khương nhìn thấy Khương Ngọc Đạt nằm ở trên giường, nước mắt tuôn đầy mặt, dường như lập tức già hơn mười tuổi. Ôn Đinh sờ lấy bụng của mình, đến cùng là không cách nào dứt bỏ huyết nhục tương liên, cô vì bà Khương cảm thấy bi ai.
Ôn Đinh rất cẩn thận hỏi Thẩm Hoài Cảnh nên để tiểu Nhân, tiểu Bắc đến nhìn ba của chúng hay không. Thẩm Hoài Cảnh im lặng, không nói gì. Ôn Đinh biết tâm tình của anh rất phức tạp, thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là mình sau khi mang thai làm mẹ, thì cảm giác có chút cảm mãnh liệt, cảm thấy trong lòng mình chỉ cần vừa nghĩ tới con thì cảm giác mềm mại vô cùng. Loại tình cảm máu mủ tình thâm này, đứng trước loại người có tính lựa chọn này, thì giống như mâu cùng thuẫn, làm cho người ta xoắn xuýt.
Tình trạng của Khương Ngọc Đạt không lạc quan, mặc dù vượt qua thời kỳ nguy hiểm, rốt cuộc cũng không cách nào tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào bình hô hấp cơ, duy trì mạng sống của mình. Bà Khương ở trong bệnh viện trông năm ngày, cả người đều muốn rụng rời rồi, Ôn Đinh muốn để bà đi về nghỉ một chút, bà Khương lại lắc đầu, không chớp một cái nhìn nhìn Khương Ngọc Đạt trên giường bệnh, dường như muốn đem hắn nhìn vào trong lòng.
Lại qua ba ngày, cuối cùng Thẩm Hoài Cảnh vẫn là dẫn Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc đến bệnh viện. Ra khỏi thang máy, Thẩm Hoài Cảnh liền đứng vững, đối Khương Hoài Nhân và Khương Hoài Bắc nói: "Để mợ dẫn các con đi vào đi."
Khương Hoài Nhân nhìn mặt không thay đổi của Thẩm Hoài Cảnh mặt, im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Cậu. Nếu cậu không vui, bọn con có thể không đi."
Thẩm Hoài Cảnh sửng sốt một chút, rốt cục đưa tay sờ lên đầu hai người, nói thật nhỏ: "Không có, bọn con đi đi."
Khương Hoài Nhân dẫn Khương Hoài Bắc một bước đi đến phòng bệnh vừa quay đầu lại, Ôn Đinh theo sau lưng, cũng không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Anh đứng ở bên cửa sổ cuối hành lang, bóng lưng cô đơn lại cô tịch, người nằm trong phòng bệnh kia hại chị của anh một đời, cũng hại cuộc đời của anh. Nếu không phải anh có ý chí quật cường, thì sợ là không có Thẩm Hoài Cảnh của hiện tại.
Cửa phòng bệnh, Ôn Đinh đưa tay muốn đẩy cửa, nhưng cửa phòng từ bên trong mở ra. Khuôn mặt tiều tụy của bà Khương khuôn mặt tiều tụy đi ra, nhìn thấy chị em Khương gia, nước mắt không cầm được chảy xuống.
Ôn Đinh cảm thấy có chút nước mắt: "Bà Khương, con dẫn tiểu Nhân tiểu Bắc đến xem... anh ta." Hai chữ ba ba, từ đầu đến cuối cô nói không nên lời, cảm thấy phàm là nói ra hai chữ này, thì như đâm lên người Thẩm Hoài Cảnh trên một dao, làm cô đau lòng.
Bà Khương đóng cửa phòng bệnh lại. Khương Hoài Nhân nhìn thoáng qua người nằm trên giường bên bên trong khe cửa đang từ từ đóng lại, lại nhìn về phía bà Khương: "Bà nội."
Bà Khương lắc đầu: "Nó không xứng đáng gặp tiểu Nhân, tiểu Bắc. Ôn Đinh, dẫn hai đứa nhỏ về đi. Sinh bọn chúng, nuôi bọn chúng chính là Thanh Mạn, không có bất cứ quan hệ nào với nó. Nó đối với bọn chúng không có chút tình cảm cha con nào, thì tiểu Nhân, tiểu Bắc đối với nó không có bất kỳ trách nhiệm gì."
Ôn Đinh im lặng một hồi, gật gật đầu, cùng Thẩm Hoài Cảnh dẫn Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc trở về.
Bà Khương nhìn cửa thang máy đóng lại, thì như thế đứng ở đó sững sờ nhìn một hồi, sau đó mới quay người vào phòng bệnh.
*
Ôn Đinh bụng lớn rồi, rất thích ngủ, sau khi trở về Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô ngủ một hồi. Vừa tỉnh lại không bao lâu, thì trên điện thoại của Thẩm Hoài Cảnh có cuộc gọi đến, cúp điện thoại, Thẩm Hoài Cảnh khó được thất thần, ngồi ở trên giường thời gian dài không lên tiếng.
"Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?" Ôn Đinh nắm chặt tay anh.
Thẩm Hoài Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt không có tiêu cự, giọng nói khàn khàn: "Dì Khương xin dừng máy hô hấp cơ của Khương Ngọc Đạt. Khương Ngọc Đạt đã chết."
Tim Ôn Đinh đột nhiên nhảy một cái, phút chốc nắm chặt tay của anh: "Hoài Cảnh."
Thẩm Hoài Cảnh lắc đầu: "Bác sĩ nói dì Khương từ trong bệnh viện rời khỏi, không biết đi đâu. Anh đi xem một chút, xem dì có về Viện dưỡng lão hay không. Em ở nhà chờ anh."
Thẩm Hoài Cảnh xuống giường bắt đầu mặc quần áo. Ôn Đinh ngồi trên giường suy tư thật lâu, mới ở lúc Thẩm Hoài Cảnh sắp ra khỏi phòng, vội vã mở miệng: "Hoài Cảnh."
Thẩm Hoài Cảnh quay đầu nhìn cô, Ôn Đinh do dự một chút, vẫn là nói: "Bà Khương lớn tuổi rồi, lại trải qua nhiều long đong như vậy, bất luận như thế nào, tóm lại bà vẫn là bà nội của tiểu Nhân, tiểu Bắc. Chúng ta đưa bà về ở chung nhé."
Thẩm Hoài Cảnh nhìn ánh mắt thấp thỏm của cô, trầm mặc một hồi, gật gật đầu: "Được."
Thẩm Hoài Cảnh đến bệnh viện trước. Hai người vệ sĩ ở lại đó giúp bà Khương chăm sóc Khương Ngọc Đạt nói, bà Khương xin dừng hô hấp cơ của Khương Ngọc Đạt lại. Lúc đó lộn xộn, bọn họ không chú ý một chút, bà Khương liền không thấy. Thẩm Hoài Cảnh lại đến Viện dưỡng lão, Viện trưởng nói bà Khương cũng không quay về.
Thẩm Hoài Cảnh nghĩ nghĩ, lái xe đến mộ viên vùng ngoại thành.
Xa xa, Thẩm Hoài Cảnh nhìn cái người già ngồi dựa lưng vào mộ bia kia. Giờ khắc này, anh cảm thấy trong lòng rất trống vắng, dường như hết thảy tất cả trước mắt đều là hoa trong gương, trăng trong nước, có một loại cảm giác không chân thật. Hận cũng được, oán cũng được, tất cả đều theo Khương Ngọc Đạt chết không chỗ rơi xuống đất. Bây giờ thì một người để anh có thể hận cũng không có.
Tiếng nhạc du dương vang lên ở cái nơi yên tĩnh và lạnh lẽo này, Thẩm Hoài Cảnh nhận điện thoại. Giọng nói mềm mại mang theo ấm áp từ bên kia của Ôn Đinh truyền tới: "Hoài Cảnh."
Trái tim đang nổi lơ lửng của Thẩm Hoài Cảnh rào rào rơi xuống đất, anh chậm rãi đi đến trước bia mộ, nhìn người phụ nữ cười nói thản nhiên trên bia mộ, bên trong cặp lông mày cong cong mang theo nụ cười bình yên yếu ớt. Thẩm Hoài Cảnh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Dì Khương, chúng ta về nhà thôi."
*
Bà Khương trở về ở mấy ngày, thì lại quay về Viện dưỡng lão, nói là đã quen ở Viện dưỡng lão rồi, ở đó có người nói chuyện, với lại bác sĩ y tá đều rất tốt. Ôn Đinh biết bà vẫn chưa bỏ xuống được, thì cũng không ngăn cản, nhưng là nói mỗi Thứ Bảy Chủ Nhật nhất định sẽ dẫn Khương Hoài Nhân với Khương Hoài Bắc đến thăm bà.
Cảm xúc của Thẩm Hoài Cảnh có chút không đúng. Từ sau chuyện của Khương Ngọc Đạt, rõ ràng Ôn Đinh cảm giác tâm tình của anh rất chán nản. Từ trước đến nay anh thích không biểu lộ trên mặt, cũng sẽ không cố gắng biểu lộ cái gì. Nhưng bây giờ mỗi khi lúc Ôn Đinh quan tâm anh, thì anh sẽ cười với cô, nụ cười đó xem xét chính là giả vờ, trống rỗng mà cứng nhắc.
Không lâu sau, Thẩm Hoài Cảnh bị cảm, bởi vì nguyên nhân cảm lạnh, bệnh nặng một trận. Thân thể của Thẩm Hoài Cảnh rất tốt, từ trước đến nay cũng không cảm lạnh, nóng sốt, vậy mà lần này nghiêm trọng đến mức nằm ở trên giường dậy không nổi, còn vào bệnh viện hai lần.
Ôn Đinh sắp sinh, Thẩm Hoài Cảnh sợ cảm lạnh lây cho cô, thì tách giường ngủ với cô.
Ôn Đinh không nói gì, cô biết mỗi người đều có một ranh giới tâm lý tiếp nhận cuối cùng. Thẩm Hoài Cảnh trải qua nhiều chuyện như vậy, thời còn trẻ đi theo chị chịu nhiều đau khổ, lúc vốn cho rằng khổ tận cam lai, lại vào tù năm năm. Đối với một chàng trai vừa mới tròn mười tám tuổi ý vị như thế nào, thì Ôn Đinh nghĩ cũng không dám nghĩ. Ra tù, vốn cho rằng có thể cùng người chị thân nhất đoàn viên, lại nhận được tin chị chết. Cô cũng không biết những năm ấy của anh trôi qua thế nào.
Khương Ngọc Đạt là mối thù của anh, loại hận thù đó chống đỡ lấy anh. Thế nhưng Khương Ngọc Đạt chết, sự lỏng lẻo hoặc đòn đả kích này đột nhiên mà đến đối với anh mà nói, thì giống như luôn luôn ngưng tụ tinh thần anh bất ngờ tản ra. Nhiều năm bị anh kìm nén ở trong lòng như vậy, bi phẫn tích tụ, ở thời khắc này tất cả đều bùng phát.
Vào giữa tháng chín, Ôn Đinh thuận lợi sinh ra một bé gái. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thấy Ôn Đinh ôm con gái cho bú trên giường bệnh, lại nhìn thấy con gái chỉ biết nhắm mắt lại, miệng "Chụt chụt", đột nhiên liền tiêu tan, loại cảm xúc của mình ép tới sắp sụp đổ tan thành mây khói.
Ôn Đinh quả thực nhẹ nhõm. Cô nhìn thấy sức sống trên đôi mắt của Thẩm Hoài Cảnh, cô nghĩ, tản băng trôi trong lòng anh cuối cùng cũng tan chảy.
Bởi vì sinh con thuận lợi, con gái cũng khỏe mạnh, cho nên chưa được mấy ngày thì Ôn Đinh xuất viện về nhà ở cữ.
Trong lúc ở cữ đó có rất nhiều người đến thăm bảo bối. Ngay cả vợ chồng Thiệu Thành Hi ở thành phố G xa xôi cũng mang bảo bối vừa mới sinh vài tháng đến một lần, chứ đừng nói chi là Vi Thiến, Liên Hiên hận không thể cả ngày dính ở đây.
Nhưng mà Uông Úy Phàm, ngoại trừ ngày Ôn Đinh sinh con đến một lần ở bên ngoài, sau đó thì chưa gặp lại ông.
Ôn Đinh vốn cho rằng bởi vì cô ở cữ nên Uông Úy Phàm không tiện đến nhà thường xuyên, ai biết đâu Ôn Đinh gọi điện thoại cho ông vậy mà cũng không nhận, Ôn Đinh có chút nóng lòng. Chuyện này vừa sốt ruột thì có chút phát hỏa, bảo bối bú sữa của cô ngoài miệng có một số mụn nước, chuyện này dọa tất cả mọi người sợ. Thẩm Hoài Cảnh dứt khoát trực tiếp lái xe đi tìm Uông Úy Phàm, mới biết được Uông Úy Phàm nằm viện.
Thẩm Hoài Cảnh kêu Liên Hiên đi tìm hiểu chuyện đã xảy ra một chút, mới biết được, Uông Úy Phàm ở sau khi Ôn Đinh sinh con chưa được vài ngày, thì đi thành phố G tìm Đường Thư Đình.
Đường gia nửa năm gần đây, dưới sự liên thủ tấn công của Thẩm Hoài Cảnh, Từ Kính, Thiệu Thành Hi thất bại hoàn toàn, công ty chỉ còn trên danh nghĩa. (Đọc truyện chính chủ tại Wattpad @TieuHiTieuHi). Đường Thư Đình đã bắt đầu bàn luận thu mua cùng người khác, nhưng Thẩm Hoài Cảnh vẫn ở bên trong cản trở, cũng không thu mua thành công. Anh vốn cho rằng Uông Úy Phàm sẽ đến tấn công một cái cuối cùng, cho nên luôn luôn đè ép Đường gia không động thủ, nhưng là sau đó anh phát hiện hình như Uông Úy Phàm cũng không có loại ý định này. Mặc dù anh nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì, tùy Đường gia kéo dài hơi tàn.
Nhưng Uông Úy Phàm lại một mình đi tìm Đường Thư Đình, đồng thời theo tài xế của Uông Úy Phàm nói, không ai biết hai người nói gì, nhưng hình như hai người mâu thuẫn, sau khi Uông Úy Phàm ra ngoài thì hồn thất phách lạc, đột nhiên xông ra đường cái, bị một chiếc xe chạy ngang đụng gẫy chân.
Thẩm Hoài Cảnh đến bệnh viện. Thân thể Uông Úy Phàm cũng không nghiêm trọng gì, trên đùi bó thạch cao, nhưng tinh thần đặc biệt xấu, hai mắt vô thần, đồi phế đến cực điểm. Thẩm Hoài Cảnh nói chuyện với ông, toàn bộ quá trình ông cũng không có đáp lại gì.
Còn mấy ngày nữa thì Ôn Đinh ra tháng, Thẩm Hoài Cảnh không dám nói chuyện của Uông Úy Phàm với cô. Tính toán đợi cô ra tháng rồi nói, nhưng dù sao Ôn Đinh không phải ngốc. Thẩm Hoài Cảnh nói Uông Úy Phàm đi nơi khác công tác, nhưng mà cho dù là nơi khác, vì sao điện thoại cũng không nhận?
Thẩm Hoài Cảnh thấy không thể gạt được, đành phải đem chuyện đều nói cho cô. Trong lòng Ôn Đinh "Lộp bộp" Một chút, trực giác khẳng định Uông Úy Phàm đã biết chuyện gì.
Thẩm Hoài Cảnh nói hết lời mới ngăn hành vi Ôn Đinh muốn đến bệnh viện, nhưng mà vừa đến lúc ra tháng, thì rốt cuộc ngăn không được cô.
Uông Úy Phàm đã ra viện, tĩnh dưỡng trong nhà. Một ngôi nhà lớn như vậy, ngoại trừ bảo mẫu, lái xe bên ngoài cũng chỉ có một thư ký, yên tĩnh đáng sợ.
Uông Úy Phàm ngồi lên xe lăn ở bên trong sân sau, chẳng qua mới có nhiều tháng không gặp, người ròng rã gầy đi trông thấy, trên cằm là râu ria xanh đen, cả người giống như bị rút đi linh hồn.
Uông Úy Phàm dương như không trông thấy Ôn Đinh, xuất thần nhìn xem bầu trời phương xa. Ôn Đinh đem chiếc chăn đắp lên trên đùi ông, ngồi xuống bên cạnh ông, nhẹ nhàng kêu: "Ba."
Uông Úy Phàm bỗng nhiên một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, cúi đầu xuống nhìn cô: "Tiểu Ninh, con đến à." Ông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt nhìn lại cực kỳ giống ông lão bảy tám chục tuổi, dãi dầu sương gió.
Bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Ôn Đinh nóng lên: "Ba. Ba cũng biết, phải không?"
Uông Úy Phàm quay đầu đi, giọng nói chậm chạp mà kiềm chế: "Tiểu Ninh, đứa bé kia lớn lên giống mẹ con hay là giống ta?"
Rốt cục Ôn Đinh nhịn không được nước mắt rơi như mưa, gục đầu ở đầu gối ông nghẹn ngào lên tiếng: "Cái mũi giống ba, miệng giống mẹ." Một đứa bé xinh đẹp như vậy, nếu như có thể lớn lên thì tốt biết bao.
"Phải không? Vậy đôi mắt giống ai?" Uông Úy Phàm nói.
Ôn Đinh khóc thở không ra hơi. Đôi mắt... Đôi mắt của đứa bé đó cũng chưa có cơ hội mở ra.
Uông Úy Phàm rũ mắt, giọng nói sáp nhiên: "Tiểu Ninh, ta muốn yên tĩnh."
Uông Úy Phàm tự mình đẩy xe lăn đi. Mặt trời mới mọc lên tràn đầy sức sống, rơi vào trên người ông lại cảm thấy xám xịt.
Thẩm Hoài Cảnh đi tới kéo Ôn Đinh vào trong ngực, Ôn Đinh nhào vào trong ngực anh gào khóc. Vì mẹ, vì đứa bé đó, vì cuộc đời này của Uông Úy Phàm.
Lúc Ôn Đinh mang thai đến nhà Uông Úy Phàm, thấy thư ký hơn ba mươi tuổi của Uông Úy Phàm, được gia giáo đàng hoàng, ăn nói không tệ, hơn nữa người thông minh một chút thì có thể nhìn ra tình cảm của cô ấy đối với Uông Úy Phàm. Ôn Đinh muốn tác hợp một chút cho cô ấy với Uông Úy Phàm, Uông Úy Phàm trực tiếp mở miệng từ chối cô. Cô nhớ tới lúc ấy Uông Úy Phàm nói: "Tiểu Ninh, một số người, một số tình cảm, không cách nào thay thế được, cho dù chỉ là hồi ức, ta cũng chỉ muốn ở bên trong kí ức đó, hết cuộc đời này."
Thẩm Hoài Cảnh cũng là lần đầu tiên biết chuyện đứa bé đó, nhìn bảo bối nằm ở trên giường hướng tới anh, nhịn không được đỏ cả vành mắt: "Con được gọi là Đậu Đỏ nhé."
Đậu Đỏ sinh ở miền Nam, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này nhất tương tư.
Trên đời này, khổ nhất không ai qua được là khổ tâm. Trên đời này, đau nhất không ai qua được là người bạn quan tâm nhất chỉ có thể trở thành hồi ức, làm bạn của bạn qua hết quãng đời còn lại.
Tác giả :
Túy Hậu Ngư Ca