Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 51: Lần đầu gặp Long Hạo Lăng
Edit: Susublue
Tuy rằng mua được trứng Thần thú, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt đối không vui vẻ.
Sớm biết không có ai tăng giá lên, nàng chỉ cần ra 201 vạn lượng là được rồi, lãng phí nhiều tiền như vậy, bây giờ hối hận cũng vô ích.
Trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm hối hận.
"Aiz, cái gì chứ, ta còn chưa lấy được món nào."
"Không có mới nói, một món ra hồn cũng không có..."
Sau khi đấu giá kết thúc, đám người này tụ tập thành một nhóm càu nhàu đi ra ngoài.
Mà Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến căn phòng lúc đầu vào.
Trong phòng bao Bách Lý Thần thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi, cũng đứng dậy.
"Thần, rốt cục ngươi cũng cử động, ta còn tưởng rằng ngươi cứ ngồi như vậy suốt đời luôn chứ." Long Hạo Lăng giễu cợt nói.
"Lăng, đường ca, ta còn có việc, đi trước." Bách Lý Gấm lên tiếng chào liền đi ra ngoài.
"Thần, ngươi cũng phải đi rồi sao?" Long Hạo Lăng thấy Bách Lý Thần bắt đầu bước đi, đưa tay ngăn cản hắn.
"Thế nào, có việc gì sao."
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, nếu ngươi nhất định đi ta cũng không cản ngươi, vậy ta tự mình đi gặp vị cô nương vừa rồi." Long Hạo Lăng vừa nói vừa đi lên phía trước dùng khóe mắt quét nhìn hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Bách Lý Thần vốn đang bước đi đột nhiên dừng lại.
"Ta còn nhiều thời gian, cùng ngươi đi xem một chút."
Bách Lý Thần nói xong cũng đi trước.
Long Hạo Lăng thấy bằng hữu của mình rõ ràng là muốn đi còn giả bộ không thèm để ý, bộ dáng này thật sự quá khó chịu.
"Các hạ, ngươi đã đến."
Bình lão thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tới, khách sáo đưa cho nàng chỗ đồ nàng đấu giá được, sau đó, lại đưa cho nàng một tấm thẻ.
"Các hạ, Hộ Mạch đan tổng cộng là 500 vạn lượng, chúng ta trích phần trăm lấy ra 44 vạn lượng, còn thừa lại 456 vạn lượng, lại trừ đi hai món đồ ngài đấu giá được, tất cả còn lại 235 vạn 8 ngàn lượng."
"Đây là thẻ lưu trữ của chúng ta, tiền còn thừa lại của ngài tất cả đều ở bên trong."
Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay nhận lấy, bỏ Tinh Thần Lam và cả quả trứng kia vào nhẫn Thiên Hoàng, tò mò nhìn thẻ lưu trữ trong tay, cái này giống với thẻ ngân hàng ở hiện đại.
"Cám ơn ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ vuốt cằm.
"Không cần khách sáo, lần sau nếu như ngài có cái gì muốn đấu giá, hãy đến Long Thiên Các."
"Ta biết rồi. "
Thượng Quan Tây Nguyệt đáp xong đang chuẩn bị rời đi, một gã sai vặt tiến lên ngăn cản nàng.
"Các hạ, Thiếu chủ của chúng ta cho mời."
" Thiếu chủ các ngươi là ai, ta không biết."
Thượng Quan Tây Nguyệt rất ngạc nhiên, trong trí nhớ của nàng, không có thông tin gì về Thiếu chủ Long Thiên Các, càng không thể đã từng gặp mặt.
"Các hạ, chuyện của chủ tử chúng ta không biết, ta chỉ làm theo phân phó thôi."
"Vậy thì đi thôi."
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn làm khó hắn, vừa vặn nàng cũng nhìn thử xem Thiếu chủ Long Thiên Các là thần thánh phương nào.
Gã sai vặt thấy nàng đồng ý, liền dẫn nàng tới hậu viện.
Cùng nhau đi tới đó, ven đường không có hoa cỏ gì, tất cả đều thuần một màu sắc chủ đạo, mặc dù đơn điệu, nhưng nhìn có một phong thái khác lạ, từ cái này có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này là một người yêu thích sự yên tĩnh.
"Các hạ, đến rồi."
Gã sai vặt dẫn Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới trước một cửa phòng, lễ phép cong người hành lễ với nàng, liền rời đi.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên ngoài do dự một chút, đang chuẩn bị gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam nhân.
"Vào đi. "
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe vậy liền đẩy cửa đi vào.
Vừa vào, cảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Long Hạo Lăng ngồi trước bàn cầm bút lông viết chữ.
Hắn mặc áo bào màu xanh lam, tóc tùy ý để rối tung ở sau lưng, bộ dáng này của hắn không có cảm giác phóng đãng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy như có một làm gió xuân. Tựa như đang sảng khoái tắm nắng dưới ánh mặt trời vậy.
Tuy rằng mua được trứng Thần thú, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt đối không vui vẻ.
Sớm biết không có ai tăng giá lên, nàng chỉ cần ra 201 vạn lượng là được rồi, lãng phí nhiều tiền như vậy, bây giờ hối hận cũng vô ích.
Trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm hối hận.
"Aiz, cái gì chứ, ta còn chưa lấy được món nào."
"Không có mới nói, một món ra hồn cũng không có..."
Sau khi đấu giá kết thúc, đám người này tụ tập thành một nhóm càu nhàu đi ra ngoài.
Mà Thượng Quan Tây Nguyệt đi đến căn phòng lúc đầu vào.
Trong phòng bao Bách Lý Thần thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi, cũng đứng dậy.
"Thần, rốt cục ngươi cũng cử động, ta còn tưởng rằng ngươi cứ ngồi như vậy suốt đời luôn chứ." Long Hạo Lăng giễu cợt nói.
"Lăng, đường ca, ta còn có việc, đi trước." Bách Lý Gấm lên tiếng chào liền đi ra ngoài.
"Thần, ngươi cũng phải đi rồi sao?" Long Hạo Lăng thấy Bách Lý Thần bắt đầu bước đi, đưa tay ngăn cản hắn.
"Thế nào, có việc gì sao."
"Cũng không phải chuyện quan trọng gì, nếu ngươi nhất định đi ta cũng không cản ngươi, vậy ta tự mình đi gặp vị cô nương vừa rồi." Long Hạo Lăng vừa nói vừa đi lên phía trước dùng khóe mắt quét nhìn hắn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Bách Lý Thần vốn đang bước đi đột nhiên dừng lại.
"Ta còn nhiều thời gian, cùng ngươi đi xem một chút."
Bách Lý Thần nói xong cũng đi trước.
Long Hạo Lăng thấy bằng hữu của mình rõ ràng là muốn đi còn giả bộ không thèm để ý, bộ dáng này thật sự quá khó chịu.
"Các hạ, ngươi đã đến."
Bình lão thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tới, khách sáo đưa cho nàng chỗ đồ nàng đấu giá được, sau đó, lại đưa cho nàng một tấm thẻ.
"Các hạ, Hộ Mạch đan tổng cộng là 500 vạn lượng, chúng ta trích phần trăm lấy ra 44 vạn lượng, còn thừa lại 456 vạn lượng, lại trừ đi hai món đồ ngài đấu giá được, tất cả còn lại 235 vạn 8 ngàn lượng."
"Đây là thẻ lưu trữ của chúng ta, tiền còn thừa lại của ngài tất cả đều ở bên trong."
Thượng Quan Tây Nguyệt đưa tay nhận lấy, bỏ Tinh Thần Lam và cả quả trứng kia vào nhẫn Thiên Hoàng, tò mò nhìn thẻ lưu trữ trong tay, cái này giống với thẻ ngân hàng ở hiện đại.
"Cám ơn ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt khẽ vuốt cằm.
"Không cần khách sáo, lần sau nếu như ngài có cái gì muốn đấu giá, hãy đến Long Thiên Các."
"Ta biết rồi. "
Thượng Quan Tây Nguyệt đáp xong đang chuẩn bị rời đi, một gã sai vặt tiến lên ngăn cản nàng.
"Các hạ, Thiếu chủ của chúng ta cho mời."
" Thiếu chủ các ngươi là ai, ta không biết."
Thượng Quan Tây Nguyệt rất ngạc nhiên, trong trí nhớ của nàng, không có thông tin gì về Thiếu chủ Long Thiên Các, càng không thể đã từng gặp mặt.
"Các hạ, chuyện của chủ tử chúng ta không biết, ta chỉ làm theo phân phó thôi."
"Vậy thì đi thôi."
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không muốn làm khó hắn, vừa vặn nàng cũng nhìn thử xem Thiếu chủ Long Thiên Các là thần thánh phương nào.
Gã sai vặt thấy nàng đồng ý, liền dẫn nàng tới hậu viện.
Cùng nhau đi tới đó, ven đường không có hoa cỏ gì, tất cả đều thuần một màu sắc chủ đạo, mặc dù đơn điệu, nhưng nhìn có một phong thái khác lạ, từ cái này có thể nhìn ra, chủ nhân nơi này là một người yêu thích sự yên tĩnh.
"Các hạ, đến rồi."
Gã sai vặt dẫn Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới trước một cửa phòng, lễ phép cong người hành lễ với nàng, liền rời đi.
Thượng Quan Tây Nguyệt ở bên ngoài do dự một chút, đang chuẩn bị gõ cửa, bên trong truyền đến một giọng nam nhân.
"Vào đi. "
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe vậy liền đẩy cửa đi vào.
Vừa vào, cảnh đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Long Hạo Lăng ngồi trước bàn cầm bút lông viết chữ.
Hắn mặc áo bào màu xanh lam, tóc tùy ý để rối tung ở sau lưng, bộ dáng này của hắn không có cảm giác phóng đãng, ngược lại làm cho người ta cảm thấy như có một làm gió xuân. Tựa như đang sảng khoái tắm nắng dưới ánh mặt trời vậy.
Tác giả :
Cạn Hạ Vân