Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 4: Dạy dỗ nô bộc ác độc

Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 4: Dạy dỗ nô bộc ác độc

Thượng Quan Tây Nguyệt từ từ tiêu hóa tin tức trong đầu, chậm rãi mở hai mắt ra.

Đập vào mắt là một căn phòng thấp bé cũ nát, ánh đèn u ám, mặt tường vàng ố, sơn sớm tróc ra, trên tường gồ ghề, nóc nhà bao trùm lấy từng tầng từng tầng mảnh ngói, nhưng có một ít mảnh ngói bởi vì lâu năm không tu sửa đã nứt ra, ngoại trừ giường của nàng, còn lại đồ dùng đơn sơ trong phòng đã cũ nát, vỡ thành tro bụi, những món có thể bài trí chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bên cạnh giường là một cái bàn trang điểm cũ nát, phía trước, là một cái bàn cùng một cái ghế con ba chân.

Nhìn đến đây, Thượng Quan Tây Nguyệt không tự chủ co quắp khóe miệng.

Thân thể này, đến cùng là không được sủng ái cỡ nào, dù nói thế nào, ngươi cũng là đại tiểu thư con vợ cả phủ Thừa tướng, mà chỗ ở so với chỗ ở của nha hoàn cũng không bằng.

Bất quá ngươi yên tâm, hiện tại ta đã tới, những người đã từng thiếu ngươi, chiếm vị trí của ngươi ta đều sẽ để bọn hắn từng người từng người trả lại một chút cũng không chừa.

Quay đầu xem xét bên cạnh, một tiểu nha hoàn thanh tú đang bị một nha hoàn khác phách lối khi dễ, khóc đến vành mắt đều đỏ.

“Tiểu Ngôn, phế vật này chết rồi, ngươi cũng không cần hầu hạ nàng nữa, Nhị phu nhân nói, sẽ đem ta điều đến viện của nàng làm đại nha hoàn, đến lúc đó ngươi đi cùng ta đi." Nha hoàn gọi là Hỉ nhi không ai bì nổi kia nhìn về phía Tiểu Ngôn.

“Ô... Hỉ nhi tỷ, ngươi quá đáng, ngoại trừ tiểu thư ta chỗ nào cũng đều không đi, ô, tiểu thư, ngươi mau tỉnh lại a." Tiểu Ngôn bên cạnh đong đưa cánh tay Thượng Quan Tây Nguyệt kêu khóc nói.

“Ngươi làm sao lại không biết tốt xấu như thế, ngươi phải biết..." Hỉ nhi nói còn chưa dứt lời, liền bị bên cạnh một thanh âm đánh vỡ.

“ Được rồi, ngươi đừng rung nữa, ta không chết cũng sẽ bị ngươi lắc tới chết." Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được khoát cánh tay.

“A, quỷ a, có quỷ a..." Hỉ nhi nhìn về phía người vừa phát ra tiếng, bị dọa lui về phía sau mấy bước, tay chỉ Thượng Quan Tây Nguyệt đang ở trên giường, cuồng loạn kêu lên.

“Không làm việc trái với lương tâm, không sợ bị quỷ gõ cửa, ngươi kêu lớn tiếng như vậy, có thể thấy được đã làm rất nhiều việc xấu." Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường nhìn về phía Hỉ nhi bởi vì sợ hãi mà há to miệng.

“Tiểu thư, ngươi... Thật sự là ngươi sao, ngươi không chết..." Tiểu Ngôn trừng lớn hai mắt.

“Đúng a, nha đầu ngốc, diêm vương không chịu chứa chấp ta, cho nên liền để cho ta trở về." Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Ngôn nha đầu duy nhất đối với nàng không rời không bỏ.

Trước mắt Tiểu Ngôn khoảng chừng 14 tuổi, tóc búi hai bên, mặt mày tú lệ, một thân váy dài màu xanh nhạt bách điệp, cây trâm hình ngỗng trơn nhẵn xuyên qua giống như bao phủ lấy búi tóc, đoan trang hiểu chuyện, hai mắt bởi vì khóc thút thít mà đỏ bừng, dưới cái mũi tinh xảo là một đôi môi anh đào ẩm ướt, hơi khẽ mím lại. Khuôn mặt nhỏ tròn trịa lộ ra những đường nét thanh tú, nhìn cực kỳ may mắn.

“Tiểu thư... Ngươi như thế... Nhìn ta làm gì." Tiểu Ngôn nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không nói một lời nhìn mình chằm chằm, sợ hãi hỏi ra.

“Không có, ta phát hiện Tiểu Ngôn nhà chúng ta trở nên rất đẹp." Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười nhìn nàng.

“Tiểu thư..." Tiểu Ngôn đỏ bừng mặt dậm chân, lên trước giúp Thượng Quan Tây Nguyệt điều chỉnh thân thể để nàng thoải mái tựa ở đầu giường.

“Tốt, ngươi, cái phế vật này đã không chết, còn dám giả quỷ làm ta sợ, xem ta giáo huấn ngươi như thế nào." Bị người coi nhẹ ở một bên, Hỉ nhi phát hiện Thượng Quan Tây Nguyệt không chết, nghĩ đến mình bị nàng dọa, lập tức phát hỏa, miệng nói ra ác ngôn, đưa tay hướng về phía trên giường Thượng Quan Tây Nguyệt vung tới.

“Hỉ nhi tỷ, ngươi muốn làm gì, ngươi..." Tiểu Ngôn vừa hô vừa tiến lên muốn cản trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.

“A..." Một tiếng hô to khiến Tiểu Ngôn đình chỉ động tác.

Chỉ thấy Hỉ nhi vốn đang vung tay lên lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt vững vàng chế trụ, mà tay trái Hỉ nhi che ở trên mặt, không thể tin trừng mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhìn tình hình này, Tiểu Ngôn không thể tin được, tiểu thư thế mà đánh Hỉ nhi một bạt tay, bình thường tiểu thư lá gan rất nhỏ, khúm núm, đối với Hỉ nhi là nói gì nghe nấy, nhưng hôm nay, thái độ của tiểu thư rất khác thường, đánh người nàng tín nhiệm nhất, Hỉ nhi.

Tiểu Ngôn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, không biết có phải nàng nhìn lầm hay không, hôm nay tiểu thư không giống thường ngày, ánh mắt trở nên phi thường sắc bén, bị cặp mắt của nàng nhìn, linh hồn đều run lên.

“Làm càn, ngươi thân là một nha hoàn, thế mà một điểm quy củ đều không có, nô tài khi dễ chủ tử, hôm nay ta để ngươi biết cái gì gọi là quy củ." Thượng Quan Tây Nguyệt ngôn từ tàn khốc liếc nhìn Hỉ nhi.

Hỉ nhi bị cặp mắt của nàng nhìn, cảm thấy sợ hãi, che mặt, không thể tin được vừa rồi người đánh nàng chính là Thượng Quan Tây Nguyệt mềm yếu nhát gan.

“A, ngươi tiện nhân này, lại dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi." Lúc này Hỉ nhi tựa như mới phản ứng lại.

Nàng bị đánh, là bị cái phế vật đánh, nếu truyền ra ngoài, đến lúc đó trước mặt tỷ muội của nàng làm sao nàng nhấc đầu nổi.

Hỉ nhi vừa vọt tới bên giường, liền bị Thượng Quan Tây Nguyệt nhấc chân đá vào bụng mà nằm rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Hỉ nhi đang nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy tay chân.

Choáng, thân thể này cũng quá yếu đi, vừa rồi đá một cái, cảm giác toàn thân đều đau.

Tương lai còn có không ít người cần phải đánh, xem ra chờ thân thể tốt nhất định phải tăng cường rèn luyện, tu luyện thật tốt, Thượng Quan Tây Nguyệt quyết định.

“Ngươi tiện nhân này..., dám đánh ta, ta giết ngươi, ta..." Trên đất, Hỉ nhi ngẩng đầu hung ác kêu lên, đồng thời càng không ngừng dùng hai mắt phẫn nộ trừng nàng, giống như dùng ánh mắt thì có thể giết chết nàng.

“Người tới, đem tiện tỳ không biết trời cao đất rộng này xuống đánh 20 đại bản." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn người ngoài cửa phân phó

Mặc dù người cha cặn bã đối với chủ nhân thân thể này không tốt, nhưng vẫn phân phó nô tài cho nàng.

Nghe được mệnh lệnh, hai nô tài đứng ở cửa tiến vào, nâng Hỉ nhi lên chuẩn bị kéo ra ngoài hành hình.

“Tiểu thư, ngươi... Ta..." Một bên Tiểu Ngôn không biết làm sao nắm lấy khăn tay, muốn đi lên cầu xin

Nhưng lại nghĩ tới thái độ thường ngày Hỉ nhi đối với tiểu thư, liền cúi đầu không lên tiếng.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Tiểu Ngôn một chút cũng không nói gì.

“Tiện nhân, phế vật, ngươi dám đánh ta, ta sẽ nói cho Nhị phu nhân để nàng lột da của ngươi ra." Hỉ nhi không biết sống chết trừng mắt bởi vì nổi giận mà đỏ bừng hai mắt giãy dụa ở bên cạnh, uy hiếp.

“Chậm đã" Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên mở miệng.

“Hừ, tiện nhân, ngươi sợ rồi sao, cảnh cáo ngươi, ngươi tranh thả ta, đồng thời quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta, ta còn có thể ở trước mặt Nhị phu nhân thay ngươi cầu xin tha thứ, cho ngươi con đường sống." Hỉ nhi nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn trở, cho là nàng sợ hãi, lập tức ngóc đầu lên vênh váo tự đắc nói.

“Cầu tình, không cần phiền toái ngươi, ngươi tự lo lắng cho tính mang ti tiện của chính mình đi." Thượng Quan Tây Nguyệt từ bên giường đứng lên.

“Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, ở bên ngoài hành hình không thích hợp, chỉ có ta nhìn tận mắt ngươi bị hành hình, ngươi mới có thể nhớ kỹ, ai là chủ tử, ai là nô tài, đánh cho ta."

Hai tên nô tài nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt lên tiếng, lập tức đem Hỉ nhi đỡ lên một lần nữa ném xuống đất, một cái ném này, Hỉ nhi cảm giác lục phủ ngũ tạng của nàng đều muốn dập nát.

Không đợi Hỉ nhi kịp phản ứng, ngay sau đó, âm thanh "Ba ba" liền vang lên.

“A, đau quá... Tiện nhân... Ngươi mau thả ta... Nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi." Hỉ nhi đau đến nói không ra lời, nhưng nàng vẫn không quên uy hiếp Thượng Quan Tây Nguyệt.

“Hừ, còn có sức lực nói chuyện, xem ra đánh quá nhẹ rồi, dùng sức đánh cho ta, hung hăng đánh." Thượng Quan Tây Nguyệt bước đi thong thả đến trước mặt Hỉ nhi giơ chân lên giẫm ngay trên đầu nàng, nhìn nàng.

Nghe được mệnh lệnh, gậy đánh càng nặng hơn, chỉ chốc lát sau, quần áo Hỉ nhi liền bị máu nhuộm đỏ, dính trên da.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gậy cùng tiếng kêu gào càng lúc càng nhỏ của Hỉ nhi.

Lúc này Hỉ nhi mới ý thức được Thượng Quan Tây Nguyệt trước mắt không giống lúc trước, nàng trở nên ngoan độc, quyết tuyệt, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

“Cầu... Tha..." Lời còn chưa nói hết, Hỉ nhi ngoẹo đầu hôn mê bất tỉnh.

Tuy nói Hỉ nhi hôn mê bất tỉnh, thế nhưng vẫn tiếp tục đánh, cho đến khi đủ hai mươi cái.

“Tiểu thư, hai mươi đại bản đã đánh xong." Bên cạnh, một nô tài thu hồi gậy lại cúi đầu hướng Thượng Quan Tây Nguyệt xin chỉ thị.

“Ừm, đem nàng mang xuống cho ta, tránh làm ô uế mắt của ta." Thượng Quan Tây Nguyệt buông chân xuống lần nữa đi đến bên giường nằm, bên cạnh Tiểu Ngôn nhìn cả người Hỉ nhi đều là máu đang bị mang xuống, sau đó đi tới bên người Thượng Quan Tây Nguyệt.

“Tiểu thư... Ta" Tiểu Ngôn ngừng tạm.

“Tiểu thư, ngươi không phải thích nhất Hỉ nhi tỷ sao, làm sao hôm nay... Đánh nàng." Tiểu Ngôn do dự một chút tiếp tục hỏi.

“Tiểu Ngôn, ta như vậy ngươi không sợ sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại hỏi câu này.

“Không... Tiểu thư, mặc kệ ngươi biến thành dạng gì, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng là tiểu thư của ta, Tiểu Ngôn mãi mãi cũng sẽ không rời đi." Tiểu Ngôn trịnh trọng nhìn xem Thượng Quan Tây Nguyệt.

Nhìn thấy Tiểu Ngôn không rời không bỏ, Thượng Quan Tây Nguyệt rất cảm động.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Ngôn, từ nay về sau chúng ta là tỷ muội." Thượng Quan Tây Nguyệt rất vui mừng, tuy ở kiếp trước bị hảo tỷ muội phản bội, thế nhưng lần này nàng tin tưởng Tiểu Ngôn.

“Cái này sao có thể, ngươi là tiểu thư, ta là nô tỳ, không thể làm loạn quy củ." Tiểu Ngôn nghiêm túc khoát tay áo, nghe thấy Tiểu Ngôn nói như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không tiếp tục, bởi vì nàng biết ở thời đại này tư tưởng của bọn họ là khắc sâu vào não rồi.

“Vậy đi, về sau ngươi cũng đừng tự xưng nô tỳ." Thượng Quan Tây Nguyệt không cho cự tuyệt.

“Cái này... Vậy được rồi." Tiểu Ngôn nhìn kiên trì trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, đành đáp ứng.

“Còn có, Tiểu Ngôn, qua lần này ta nghĩ thông suốt rồi, trước kia đều là ta quá nhu nhược nhát gan mới bị người ta khi dễ, đánh chửi, lần này ta đánh Hỉ nhi, là bởi vì ta biết nàng không phải thật tâm đối với ta, hiện tại ta thanh tỉnh, ta biết nếu muốn trở thành một người đứng trên mọi người, chỉ có thể dựa vào chính mình, Tiểu Ngôn, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ mang ngươi đứng ở đỉnh cao nhất của đại lục này." Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể nói như vậy.

Chẳng lẽ lại muốn nàng nói cho nàng biết, tiểu thư nhà ngươi đã chết, hiện tại ở trong thân thể này chỉ là một hồn phách đến từ tương lai, nếu nói ra người ta không đem mình biến thành yêu quái đánh chết mới là lạ.

“Uh, tiểu thư, Tiểu Ngôn tin tưởng ngươi, quá tốt rồi, phu nhân trên trời có linh thiêng nhất định sẽ cảm thấy an ủi, đại thiếu gia biết cũng sẽ rất cao hứng." Tiểu Ngôn vui mừng lại vui vẻ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ánh mắt Tiểu Ngôn, im lặng co quắp khóe mắt, xem ra chủ nhân thân thể này trước kia thật sự rất yếu đuối a.

. “Tiểu Ngôn, ngươi nói đại thiếu gia..." đầu óc Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ không ra.

“Tiểu thư, đại thiếu gia là thân ca ca song sinh của ngươi Thượng Quan Minh Tuyên, ngươi không nhớ sao?" Tiểu Ngôn vừa nói vừa nóng nảy sờ trán Thượng Quan Tây Nguyệt.

Đúng, đúng lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt nghĩ tới, ca ca của nàng năm nay giống y như nàng 14 tuổi, hiện tại ngay tại Thương Lăng, học viện tốt nhất của Tây Lăng Quốc.

Nói đến người ca ca này, thiên phú cực tốt, hiện tại 14 tuổi đã đạt đến trung cấp Hoàng Linh. Cùng Thượng Quan Tây Nguyệt so ra là một trời một một vực.

Thượng Quan Tây Nguyệt ngay khi nghĩ thông suốt, phát hiện trên trán có một bàn tay, ngẩng đầu xem xét.

“Tiểu Ngôn, ta không sao, chỉ là vừa tỉnh lại đầu óc có chút hỗn độn." Thượng Quan Tây Nguyệt cầm tay Tiểu Ngôn đặt ở trên trán xuống.

“A, tiểu thư ngươi không có việc gì thì tốt rồi."

Nhìn Tiểu Ngôn không chút nào che giấu sự quan tâm, Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm thề, về sau, nàng là người bản thân bảo hộ quan tâm. Nàng, ở hiện đại là tay chế độc chết người, Thượng Quan Tây Nguyệt, không lâu sau, nhất định sẽ bễ nghễ thiên hạ.
Tác giả : Cạn Hạ Vân
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại