Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 25: Tỷ tỷ, ngươi đánh ta
"Chờ một chút, ngươi chờ ta một chút, Thượng Quan cô nương." Bách Lý Gấm kiên nhẫn đuổi theo.
Đi ở phía trước Thượng Quan Tây Nguyệt nghe được cái âm thanh phiền phức của hắn, không nhịn được trợn mắt.
Người này ở đâu chui ra, đã không muốn để ý đến hắn, hắn còn đi theo.
Thật là đáng ghét
Họ Bách Lý không có một người nào tốt cả.
Đương nhiên ngoại trừ Bách Lý Thần ngây ngô gọi nàng là tỷ tỷ
Chẳng biết tại sao, Thượng Quan Tây Nguyệt lúc này lại nhớ tới Bách Lý Thần đã lâu không gặp.
"Thượng Quan cô nương" thanh âm càng ngày càng gần.
"Tiểu Ngôn, chúng ta đi nhanh lên." Thượng Quan Tây Nguyệt thúc giục, đi càng lúc càng nhanh, chậm rãi biến thành chạy chậm.
"Tỷ tỷ" khi Thượng Quan Tây Nguyệt chạy về phía trước, bả vai bị người ta vỗ nhẹ.
"Bành" Thượng Quan Tây Nguyệt vô ý đạp ngã hắn, động tác lưu loát một mạch.
"Ô, tỷ tỷ, ngươi đánh ta." Người ngồi dưới đất trừng mắt ủy khuất lên án Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ách, tỷ tỷ, thanh âm này..." Thượng Quan Tây Nguyệt tập trung nhìn, quả nhiên là Bách Lý Thần.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này." Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ Bách Lý Thần lên, phủi bụi bặm trên người hắn.
"Tỷ tỷ, ta nhìn thấy ngươi chạy, liền muốn tới chào hỏi, muốn hỏi một chút vì sao ngươi không đến tìm Thần Thần chơi, thế nhưng, tỷ tỷ lại đẩy ta" Bách Lý Thần đỏ mắt khóc thút thít.
Một bên Bách Lý Gấm đuổi tới nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt giật giật.
Đường huynh, ngươi diễn cũng quá tốt rồi, nhìn vành mắt đỏ ửng, thật sự rất giống, còn tự xưng Thần Thần nữa, tiểu đệ thật sự bội phục a.
Nếu để cho người Minh điện thấy bộ dáng này của chủ nhân bọn họ, không biết sẽ như thế nào...
"Ha..." Bách Lý Gấm nghĩ đi nghĩ lại liền bật cười, vừa định lên tiếng, liền bị ánh mắt uy hiếp của Bách Lý Thần âm thầm bay tới dọa cho ngậm miệng lại.
"Thật xin lỗi, mấy ngày nay có chút bận bịu, cho nên quên mất." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần giải thích.
"Còn nữa, ngươi có thể đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa không, ngươi lớn hơn ta mấy tuổi đó!" Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng, thực sự không muốn để người lớn hơn mình gọi là tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, có phải ngươi không thích Thần Thần hay không." Bách Lý Thần nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói câu này, cong miệng lên, hai mắt lập tức rơi lệ.
"Không phải, ta không có ý này, không gọi tỷ tỷ, ngươi có thể gọi tên của ta, ta tên là Thượng Quan Tây Nguyệt." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần sắp chảy ra nước mắt, hốt hoảng khoát tay.
Một bên Bách Lý Gấm nhìn thấy bộ dáng Thượng Quan Tây Nguyệt tay chân luống cuống, rất giật mình, không nghĩ tới nàng đối với đường huynh rất tốt.
"Đừng, tên của ngươi quá dài, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt nhi đi."
"Uh, tùy ngươi vậy." Danh tự chỉ để xưng hô, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn đừng khóc là được rồi.
"Thượng Quan cô nương, đường huynh ta đã gọi ngươi là Nguyệt nhi, vậy ta cũng gọi ngươi như vậy được không?" Bách Lý gấm không ai để ý rốt cục lên tiếng.
"Đường huynh? Ngươi tên gì." Thượng Quan Tây Nguyệt mắt nhìn thẳng Bách Lý Gấm.
"Nguyệt nhi, ta tên là Bách Lý Gấm." Bách Lý Gấm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi tên mình, mắt cười gạo gạo.
Thấy Bách Lý Gấm chưa được nàng đồng ý đã gọi nàng là Nguyệt nhi, nghĩ thầm, gọi như vậy quá thân thiết rồi, nhưng cũng không cùng hắn so đo, hắn và Bách Lý Hành thật sự không giống nhau.
"Bách Lý Gấm" Bách Lý Thần nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đều bị Bách Lý Gấm hấp dẫn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía Bách Lý Gấm đang cười đến thoải mái.
"Ta đi ra ngoài lâu rồi, nên về trước đây." Thượng Quan Tây Nguyệt không nghe được thanh âm của Bách Lý Thần, cũng không chú ý đến ánh mắt của hắn.
"Tỷ tỷ..." thời điểm Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn qua, Bách Lý Thần lại khôi phục thần sắc ngây thơ.
Nhìn ánh mắt Bách Lý Thần như nai con, trong lòng thở dài.
"Ta thật sự phải về rồi, nếu không lần sau ngươi có thể để Bách Lý Gấm dẫn ngươi đến phủ Thừa tướng tìm ta chơi."
Hiện tại Thượng Quan Tây Nguyệt còn không biết từ khi Bách Lý Thần tới phủ Thừa tướng, cuộc sống của nàng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đi ở phía trước Thượng Quan Tây Nguyệt nghe được cái âm thanh phiền phức của hắn, không nhịn được trợn mắt.
Người này ở đâu chui ra, đã không muốn để ý đến hắn, hắn còn đi theo.
Thật là đáng ghét
Họ Bách Lý không có một người nào tốt cả.
Đương nhiên ngoại trừ Bách Lý Thần ngây ngô gọi nàng là tỷ tỷ
Chẳng biết tại sao, Thượng Quan Tây Nguyệt lúc này lại nhớ tới Bách Lý Thần đã lâu không gặp.
"Thượng Quan cô nương" thanh âm càng ngày càng gần.
"Tiểu Ngôn, chúng ta đi nhanh lên." Thượng Quan Tây Nguyệt thúc giục, đi càng lúc càng nhanh, chậm rãi biến thành chạy chậm.
"Tỷ tỷ" khi Thượng Quan Tây Nguyệt chạy về phía trước, bả vai bị người ta vỗ nhẹ.
"Bành" Thượng Quan Tây Nguyệt vô ý đạp ngã hắn, động tác lưu loát một mạch.
"Ô, tỷ tỷ, ngươi đánh ta." Người ngồi dưới đất trừng mắt ủy khuất lên án Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ách, tỷ tỷ, thanh âm này..." Thượng Quan Tây Nguyệt tập trung nhìn, quả nhiên là Bách Lý Thần.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này." Thượng Quan Tây Nguyệt đỡ Bách Lý Thần lên, phủi bụi bặm trên người hắn.
"Tỷ tỷ, ta nhìn thấy ngươi chạy, liền muốn tới chào hỏi, muốn hỏi một chút vì sao ngươi không đến tìm Thần Thần chơi, thế nhưng, tỷ tỷ lại đẩy ta" Bách Lý Thần đỏ mắt khóc thút thít.
Một bên Bách Lý Gấm đuổi tới nhìn thấy cảnh tượng này khóe mắt giật giật.
Đường huynh, ngươi diễn cũng quá tốt rồi, nhìn vành mắt đỏ ửng, thật sự rất giống, còn tự xưng Thần Thần nữa, tiểu đệ thật sự bội phục a.
Nếu để cho người Minh điện thấy bộ dáng này của chủ nhân bọn họ, không biết sẽ như thế nào...
"Ha..." Bách Lý Gấm nghĩ đi nghĩ lại liền bật cười, vừa định lên tiếng, liền bị ánh mắt uy hiếp của Bách Lý Thần âm thầm bay tới dọa cho ngậm miệng lại.
"Thật xin lỗi, mấy ngày nay có chút bận bịu, cho nên quên mất." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần giải thích.
"Còn nữa, ngươi có thể đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa không, ngươi lớn hơn ta mấy tuổi đó!" Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng, thực sự không muốn để người lớn hơn mình gọi là tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ, có phải ngươi không thích Thần Thần hay không." Bách Lý Thần nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói câu này, cong miệng lên, hai mắt lập tức rơi lệ.
"Không phải, ta không có ý này, không gọi tỷ tỷ, ngươi có thể gọi tên của ta, ta tên là Thượng Quan Tây Nguyệt." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Thần sắp chảy ra nước mắt, hốt hoảng khoát tay.
Một bên Bách Lý Gấm nhìn thấy bộ dáng Thượng Quan Tây Nguyệt tay chân luống cuống, rất giật mình, không nghĩ tới nàng đối với đường huynh rất tốt.
"Đừng, tên của ngươi quá dài, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt nhi đi."
"Uh, tùy ngươi vậy." Danh tự chỉ để xưng hô, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ cần hắn đừng khóc là được rồi.
"Thượng Quan cô nương, đường huynh ta đã gọi ngươi là Nguyệt nhi, vậy ta cũng gọi ngươi như vậy được không?" Bách Lý gấm không ai để ý rốt cục lên tiếng.
"Đường huynh? Ngươi tên gì." Thượng Quan Tây Nguyệt mắt nhìn thẳng Bách Lý Gấm.
"Nguyệt nhi, ta tên là Bách Lý Gấm." Bách Lý Gấm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt hỏi tên mình, mắt cười gạo gạo.
Thấy Bách Lý Gấm chưa được nàng đồng ý đã gọi nàng là Nguyệt nhi, nghĩ thầm, gọi như vậy quá thân thiết rồi, nhưng cũng không cùng hắn so đo, hắn và Bách Lý Hành thật sự không giống nhau.
"Bách Lý Gấm" Bách Lý Thần nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt đều bị Bách Lý Gấm hấp dẫn, hận đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía Bách Lý Gấm đang cười đến thoải mái.
"Ta đi ra ngoài lâu rồi, nên về trước đây." Thượng Quan Tây Nguyệt không nghe được thanh âm của Bách Lý Thần, cũng không chú ý đến ánh mắt của hắn.
"Tỷ tỷ..." thời điểm Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn qua, Bách Lý Thần lại khôi phục thần sắc ngây thơ.
Nhìn ánh mắt Bách Lý Thần như nai con, trong lòng thở dài.
"Ta thật sự phải về rồi, nếu không lần sau ngươi có thể để Bách Lý Gấm dẫn ngươi đến phủ Thừa tướng tìm ta chơi."
Hiện tại Thượng Quan Tây Nguyệt còn không biết từ khi Bách Lý Thần tới phủ Thừa tướng, cuộc sống của nàng có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Tác giả :
Cạn Hạ Vân