Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 135: Hắn là biểu ca của ta!
Edit: susublue
Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt cong lên nhưng lại không gống như đang cười, hiện tại mới bắt đầu giả bộ, không cảm thấy đã chậm sao, vừa rồi không phải là không muốn giúp Lý Thiên Thiên sao.
Thế nhưng Lý Thiên Thiên là kẻ ngu, ngay cả điều ấy cũng không nhận ra, nàng ngẩng đầu cảm động nhìn Nhược Tích: "Nhược Tích tỷ, ta không sao, đều do nàng."
Thượng Quan Tây Nguyệt không né tránh ánh mắt tức giận của Lý Thiên Thiên, mắt cũng mang theo ý lạnh nhìn nàng, đến khi Lý Thiên Thiên không chịu nổi quay đầu lại, đứng về chỗ của mình.
"Nguyệt nhi" Vân Tiếu Tiếu len lén lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Nguyệt nhi, Lý Thiên Thiên là nữ nhi duy nhất của đại trưởng lão, hôm nay ngươi đắc tội với nàng ta chỉ sợ nàng ta sẽ trả thù ngươi."
Vân Tiếu Tiếu rất lo lắng, Thượng Quan Tây Nguyệt là bạn tốt của mình, nàng không hy vọng nhìn thấy nàng bị thương!
Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn Vân Tiếu Tiếu đang lo lắng, có chút cảm động, nàng cũng nhỏ giọng nói với Vân Tiếu Tiếu: " Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần, ở trước mặt những người này, diễn(daffn;l3e[quydon chỉ có khi ngươi mạnh hơn các nàng thì các nàng mới không ức hiếp ngươi mà ngược lại sẽ kính sợ ngươi, Lý Thiên Thiên đó, ta không quan tâm nàng ta là nữ nhi của ai, chỉ cần chọc đến ta, thì không ai có cuộc sống dễ chịu."
Vân Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng quyết định từ hôm nay trở đi, Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ là thần tượng của mình, nàng phải noi gương thần tượng, trở nên mạnh mẽ để không cần phải nhìn ánh mắt của người khác nữa.
"Ừ, ta đã biết, Nguyệt nhi!" Vân Tiếu Tiếu gật đầu.
Nguyệt nhi nói không sai, chỉ có khiến mình trở nên mạnh mẽ thì mới không bị người khác ức hiếp!
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng gật đầu, đúng lúc này, nàng trông thấy một nam nhân trung niên mặc áo trường bào màu xanh đi lên đài, cách ăn nói của hắn có thâm ý, xem ra cũng không phải người tốt gì.
"Nguyệt nhi, hắn là Lý trưởng lão cha của Lý Thiên Thiên, ngày nào hắn đều có một cái biểu cảm này khiến cho người ta nhìn thấy là khó chịu."Vân Tiếu Tiếu nhẹ giọng nói, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn nghe rất rõ ràng.
Thì ra lão già này là cha của Lý Thiên Thiên, khó trách đều có một đức hạnh giống nhau, cứ như ai thiếu tiền hắn vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt bĩu môi khinh thường.
"Hôm nay, ta kêu tất cả tụ tập ở đây là vì có một việc muốn tuyên bố, một là hai tháng nữa chúng ta sẽ có trận đấu tranh tài diễn ra hàng nắm, hai là hôm nay học viện chúng ta rất vinh hạnh mời được Hiên Viên thiếu chủ đến chủ trì cuộc so tài, bây giờ mời Hiên Viên thiếu chủ lên đài nói mấy câu."
Giải thi đấu này là cái gì, trước đây ở Nhật Nguyệt đại lục có giải thi đấu so tài, hiện tại ở đây lại là tranh đấu so tài, tới khi nào mới xong đây!
" Tiếu Tiếu, tranh đấu cái gì vậy."Lo nghĩ làm gì, không hiểu thì hỏi thôi, Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Vân Tiếu Tiếu lui về sau một chút, hơi nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó nhỏ giọng nói: “ Giải tranh đấu diễn ra mỗi năm một lần, là các đệ tử trong học viện tỷ thí, nếu có thể tiến vào top mười người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng rất lớn."Vân Tiếu Tiếu cũng muốn nhưng chỉ là mơ mộng hão huyền, nàng tự biết rõ dựa vào thực lực không bằng ai của bản thân thì sao có thể đấu thắng được những người kia, nói khó nghe một chút là vừa lên đài sẽ bị người ta đánh xuống, đừng nói là mười hạng đầu, chỉ cần có thể tiến vào một trăm người đứng đầu là nàng đã vui vẻ rồi!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn nam nhân trung niên mặc trường bào màu tím đậm đi lên đài, vào thời khắc ấy, nàng lại cảm thấy kích động một cách khó hiểu, cảm giác khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc, đột nhiên, nàng nghĩ đến bức thư Tây Tình Nhi để lại, chẳng lẽ....
Thượng Quan Tây Nguyệt không thể tin nhìn nam nhân trên đài, chẳng lẽ hắn chính là cha ruột của mình sao?
Nam nhân kia đi lên trên đài, giọng nói đầy phúc hậu, chậm rãi vang lên giữa không gian rộng lướn này: "Xin chào, ta là Hiên Viên Triệt, lần này thật vui vì có thể chủ trì cuộc tranh tài lần này, trong hai tháng này ta đều sẽ ở đây, nếu các vị gì không hiểu, thì hoan nghênh tới tìm ta."
Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, bên dưới đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Nghe không, là Hiên Viên thiếu chủ đó, các ngươi nói xem có đúng là Hiên Viên thiếu chủ không."Một nam tử bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Một nam tử khác đẩy nhẹ hắn một cái, tức giận nói: "Không phải là Hiên Viên thiếu chủ thì còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng có rất nhiều người mang họ Hiên Viên sao?"
"Cũng đúng, nhất định hắn chính là Hiên Viên thiếu chủ của đệ nhất gia tộc ở đại lục Tinh Thần, người ta đồn rằng Hiên Viên thiếu chủ đã sớm đạt đến cấp độ Thần Linh, không biết là thật hay giả."
“ Nhất định là thật, đây chính là đại gia tộc đệ nhất đó, tu luyện tới Thần Linh cũng rất bình thường, nếu giải tranh đấu lần này được hắn chọn trúng, sau này sẽ nở mày nở mặt."
"Đức Hành, lúc trước vào Tinh Thần Học Viện cũng nói như vậy, bây giờ..."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe không sót một chữ, thì ra Hiên Viên gia là đại gia tộc đệ nhất, không ngờ cha của mình lại có lai lịch như vậy.
Lý trưởng lão nhíu chặt mày nhìn đám người phía dưới, hơi nổi giận, lớn tiếng hô lên: "Đủ rồi, im lặng."
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, toàn sân đều im lặng.
Lý trưởng lão rất hài lòng với vẻ uy nghiêm của mình, hắng giọng tiếp tục nói: "Vừa rồi Hiên Viên thiếu chủ đã nói, trong hai tháng này hắn sẽ ở đây, nếu các ngươi có gì không hiểu có thể đi thỉnh giáo, nghe rõ chưa."
“ Rõ." Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp.
Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nam nhân trên đài, cảm giác trong lòng không gì có thể diễn tả được.
Hiên Viên Triệt vẫn luôn mỉm cười nhìn phía dưới, không ai biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì, đột nhiên, hắn như thấy được một bóng người quen thuộc, hai mắt trừng lớn, không khống chế được bước chân nên đi về phía trước hai bước.
"Nguyệt nhi "Vân Tiếu Tiếu lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nên đã bỏ qua cơ hội để Hiên Viên Triệt thấy mặt của nàng.
“Sao vậy, Tiếu Tiếu."
"Không có gì, ta chỉ muốn xem thử sao ngươi lại bất động, đang suy nghĩ gì vậy!"
Hiên Viên Triệt vốn muốn nhìn rõ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt xem thử có phải người mà mình nghĩ tới hay không, nhưng nàng lại quay đầu đi, nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười tự giễu, chuyện này sao có thể, nàng sẽ không xuất hiện ở đây, nhất định là vì quá nhớ nàng đến mức sinh ra ảo giác.
"Lý trưởng lão, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây."Hiên Viên Triệt có chút mệt mỏi đè lông mày, nhíu chặt mi lại, trong lòng lại suy nghĩ không biết người đó đang ở đâu.
"Được rồi, Hiên Viên thiếu chủ, ngài đi xuống trước nghỉ ngơi đi."Nhận ra Hiên Viên Triệt mệt mỏi, khuôn mặt Lý trưởng lão nhăn lại cười gượng gạo nói, nhưng khi nhìn đám người dưới đài thì thái độ lại trở nên quyết liệt.
"Ta không nghĩ gì cả."Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Hiên Viên Triệt ở khúc cua, nàng âm thầm thất vọng, nặng nề thở dài một hơi.
Cách đó không xa Bách Lý Thần luôn chú ý Thượng Quan Tây Nguyệt, khi thấy bộ dáng như đưa đám của nàng, hắn cũng không tự chủ được nhìn qua bóng lưng Hiên Viên Triệt biến mất ở khúc cua, trong lòng thầm nghi ngờ, vì sao khi Nguyệt nhi nhìn thấy Hiên Viên Triệt lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ có quen biết từ trước sao?
Nhìn Hiên Viên Triệt rời đi, Lý trưởng lão lại khôi phục biểu cảm người ta thiếu nợ mình, không đổi sắc mặt nhìn đám người nói: "Còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu tranh tài, trong thời gian này, các ngươi đi rèn luyện trước đi, phía sau núi có một cái sơn động, bốn người hợp thành một tổ đi vào đó, diễn[daffnlle3
Đám người Thượng Quan Tây Nguyệt đều hiểu gật đầu, sau đó nhao nhao tản ra, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe sáng, nàng nhất định phải lợi dụng đợt rèn luyện này để tấn cấp.
****
Ban đêm, trong phòng Lý trưởng lão
"Phụ thân, ta mặc kệ, ngày mai ta cũng muốn đi."Lý Thiên Thiên bĩu môi kéo cánh tay Lý trưởng lão.
Ngày mai nàng nhất định phải đi theo, nói không chừng có thể thừa dịp giết nữ nhân kia, như vậy sẽ không có ai dám đối nghịch với nàng nữa.
Lý trưởng lão trừng mắt: "Hồ nháo, nơi đó nguy hiểm cỡ nào ngươi có biết không, trước khi mẫu thân ngươi mất đã dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, ta sẽ không để cho ngươi đi."
Thái độ của Lý trưởng lão rất kiên định, hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối này, bình thường ngậm trong miệng đều sợ tan, nếu nàng bị thương thì hắn sẽ đau lòng đến chết!
Lý Thiên Thiên nhìn mình cầu xin nửa ngày cũng không được đồng ý, lập tức có chút tức giận, diẽndaffn;lle3[quysdo0n bỏ cánh tay Lý trưởng lão xuống, hừ một tiếng, quay người ngồi xuống ghế, không nhìn Lý trưởng lão rồi nói: "Phụ thân, nếu người không đồng ý cho ta đi thì ngày mai ta sẽ len lén bỏ đi, đến lúc đó dù ta có gặp nguy hiểm người cũng không biết."
".... Ngươi...."Lý trưởng lão bị nàng làm cho nghẹn họng, cũng không biết nên nói cái gì, sau một hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thật sự không có cách nào với ngươi, ngày mai ta để Nhược Tích vào một tổ với ngươi, có nàng ta ở đó, ta cũng yên tâm một chút, còn nữa, ngươi cầm cái phù chú này đi."
Lý trưởng lão lấy ra một cái phù chú trong ngực, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay Lý Thiên Thiên: " Thiên Thiên, ngươi nhớ kỹ, cái này không giống phù chú của người khác, của người khác thì có kỳ hạn, nhất định phải qua một tháng mới có hiệu quả, mà của ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, ngươi phải nhớ kỹ, nếu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải đốt phù chú, tranh thủ thời gian trở về, biết không?"
Lý Thiên Thiên cẩn thận cất kỹ phù chú, mặc dù nàng rất hận Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng nàng càng yêu quý cái mạng nhỏ của mình hơn, nàng không muốn vì một người không đáng như Thượng Quan Tây Nguyệt mà bỏ mạng, hơn nữa, chỉ cần còn sống thì không sợ không đối phó được nữ nhân xấu xa đó?
"Ta đã biết, cám ơn phụ thân."Lý Thiên Thiên thân mật ôm cổ Lý trưởng lão, trong con mắt hiện lên một tia ác độc, hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu ngươi chết trong lần rèn luyện này thì sẽ không aỉ hoài nghi ta, chỉ có thể trách ngươi không bằng người khác, vận mệnh xui xẻo!
*****
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi bò dậy, tối hôm qua Thần qua đây, nàng đã nói rất nhiều lần rồi, kêu hắn không được qua đây, nhưng hắn không chịu nghe nên nàng cũng không thể làm gì được hắn!
Trang điểm xong, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc một bộ quần áo bằng lụa màu đỏ, lộ ra dáng người cao quý xinh đẹp của nàng.
"Nguyệt nhi, ngươi quá đẹp, ngươi kêu ta sống thế nào đây."Vân Tiếu Tiếu há hốc miệng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt xinh đẹp, trong lòng liền ảo não thầm hỏi vì sao ông trời không cho mình một gương mặt được nhiều người yêu thích chứ!
"Được rồi, chúng ta nhanh chóng ra sau núi đi!"
Thượng Quan Tây Nguyệt lôi kéo Vân Tiếu Tiếu đang oán giận đi ra dãy núi phía sau.
Trên đường đi nhìn thấy Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt vốn định giả bộ như không nhìn thấy, thầm nghĩ muốn đi qua mặt hắn, nhưng ai ngờ Bách Lý Thần lại đi về phía của nàng.
"Nguyệt nhi "Giọng nói đầy từ tính mê hoặc vang lên.
Vân Tiếu Tiếu ngây dại, quá đẹp, cực kỳ đẹp, thật sự là rất đẹp, nàng sắp chảy nước miếng rồi, Vân Tiếu Tiếu hút lại nước miếng đang chảy ra, cười ngây ngô nhìn Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần cau mày, hắn ghét nhất là bị người khác nhìn như vậy, hắn đang chuẩn bị vung chưởng đánh nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay kéo hắn lại ngăn cản.
"Oa...., Nguyệt nhi, ngươi biết nam nhân đẹp trai này sao?"Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt giữ chặt tay hắn, mà người kia cũng không có phản bác, Vân Tiếu Tiếu tò mò nhìn bọn họ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, vội vàng vận não để giải thích: "Không có, chúng ta không biết!"
Bách Lý Thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vội vã phủi sạch quan hệ với mình, hơi khó chịu.
Vân Tiếu Tiếu nghe Thượng Quan Tây Nguyệt đáp như thế thì càng tò mò, nàng chỉ tay hai người đang nắm: "Nhưng.... Nếu như các ngươi không quen biết thì sao khi ngươi nắm tay hắn hắn lại không đẩy ra."
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn theo hướng Vân Tiếu Tiếu chỉ, thấy mình đang nắm lấy tay Bách Lý Thần thì cả người như bị điện giật nhanh chóng buông tay của mình ra, cười gượng hai tiếng: "Cái này.... Cái này...."
"Nguyệt nhi, nàng cần gì phải che giấu, nói thẳng ra hai chúng ta quen nhau không được sao?"Bách Lý Thần thật sự chịu không được khi mỗi ngày cứ phải giả bộ không quen biết Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cảm thấy một ngày bằng một năm.
"Trời ạ, Nguyệt nhi, ngươi thật sự quen người này sao, sao ngươi không nói cho ta biết chứ, chúng ta là bạn tốt mà, quen người đẹp như vậy mà cũng không nói để ta thưởng thức một chút."
Hai mắt Vân Tiếu Tiếu đầy vẻ yêu thích nhìn Bách Lý Thần, quá đẹp, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua nam tử đẹp như vậy, giống như thần tiên vậy.
Bách Lý Thần nhìn sang nơi khác, hắn không chịu được khi thấy mình giống như con khỉ bị người ta đánh giá, nếu không phải vừa rồi Nguyệt nhi ngăn cản hắn thì hắn đã sớm đánh bay nàng ta đi rồi.
"Chuyện này...Thật ra... Người này là.. Hắn là biểu ca họ hàng xa của ta, lần này hai chúng ta cùng nhau đến đây."Nghĩ nửa ngày, vất vả lắm Thượng Quan Tây Nguyệt mới nghĩ ra được lý do trầy trật này.
Nhưng Vân Tiếu Tiếu rất đơn thuần, người khác nói cái gì thì nàng tin là như vậy, nàng nhẹ gật đầu "Thì ra là vậy, vậy vừa rồi vì sao ngươi không thừa nhận."
"Không phải học viện có quy định nhất định phải độc thân mới được sao, ta sợ ta và biểu ca đến đây cùng nhau sẽ bị người ta hiểu lầm thì không tốt, ngươi nói đúng không!"Thượng Quan Tây Nguyệt càng lúc càng bội phục mình, bịa chuyện càng lúc càng giỏi.
Bách Lý Thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt nhìn mình, thiếu chút nữa bật cười, Nguyệt nhi thật quá nghịch ngợm, lần sau nhất định phải giáo huấn nàng một chút, xem thử coi nàng còn dám nói hắn là biểu ca của mình hay không.
Nghĩ lại hắn cũng thật sự uất ức, rõ ràng là tướng công, cả ngày lén lút không được nói ra, diễn[daffn,;llequyssdo0n bây giờ lại trực tiếp xuống làm biểu ca, nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành người làm, Bách Lý Thần thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của mình.
"Thì ra là biểu ca, Nguyệt nhi, ngươi thật sự ở trong phúc mà không biết phúc, nếu ta có một biểu ca đẹp trai như vậy thì ta tình nguyện bị hiểu lầm!"
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy câu nói của Vân Tiếu Tiếu, trên trán đầy vạch đen, nàng cũng thật sự phục kẻ mê trai này.
"Nhưng mà Nguyệt nhi "Vân Tiếu Tiếu vừa đi vừa đánh giá Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt kinh hãi, chẳng lẽ lại phát hiện ra cái gì sao?
"Nguyệt nhi, ta phát hiện ngươi và biểu ca của ngươi thật sự xứng đôi."
Bách Lý Thần vốn đang nổi nóng, bây giờ nghe nàng ta nói mình và Nguyệt nhi xứng đôi, lông mày cũng giãn ra, mắt nhìn Vân Tiếu Tiếu hơi dịu xuống.
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng thấy bó tay, lôi kéo Vân Tiếu Tiếu nói: "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, không phải kêu chúng ta đến sau núi sao, sắp trễ rồi."
Vân Tiếu Tiếu bất tri bất giác quát to một tiếng, lập tức kéo Thượng Quan Tây Nguyệt chạy thật nhanh về phía trước.
Để lại Bách Lý Thần nhíu mày đứng đó, ánh mắt nhìn bóng lưng Vân Tiếu Tiếu có chút ý lạnh, đáng chết, lại lôi nương tử của mình đi.
Đến sau núi, có rất nhiều người còn chưa đến, Thượng Quan Tây Nguyệt và Vân Tiếu Tiếu nhàm chán đứng nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, mấy nam tử cũng đứng trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, vui vẻ trò chuyện với Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu sư muội, lần này ngươi nhất định phải chú ý an toàn."
"Ta đã biết, cảm tạ sư huynh quan tâm."Thượng Quan Tây Nguyệt lễ phép gật đầu.
"Còn nữa, tiểu sư muội, lần này đi rèn luyện nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm, bùa hộ mệnh này cho ngươi, là ta xin vì ngươi đó."Một nam tử khác lấy một lá bùa vẫn còn ấm từ trong ngực ra nhét vào tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn trong tay lá bùa hộ thân, cũng không biết nên nói gì, tính không nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt hi vọng của hắn thì nàng không thể từ chối, sau đó, không có cách nào khác, Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ có thể cất bùa hộ thân vào người.
"Cảm tạ ý tốt của sư huynh."
Vân Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nhìn mọi người chăm sóc Thượng Quan Tây Nguyệt, không khỏi tiếp tục oán trách ông trời vì sao không cho mình tướng mạo hoàn mỹ như vậy!
Nhược Tích và Lý Thiên Thiên đi tới liền thấy quần áo Thượng Quan Tây Nguyệt mặc cực kỳ chói mắt, còn có một đám nam tử vây chung quanh nàng, ghen ghét phẫn hận sắp bao trùm các nàng.
Nhược Tích tức giận bất bình nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, dựa vào cái gì mà nàng vừa đến đây đã đoạt hết mọi ánh mắt vốn thuộc về mình, hiện tại mọi người chỉ lo nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, cũng không tiếp tục quanh quanh nàng như trước đây nữa.
Bách Lý Thần đi tới thì thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nhận đồ của một đám nam tử, lập tức ghen tuông đầy người, hắn nhanh chân đi lên trước, đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Nguyệt nhi "
Nghe thấy thanh âm này, mấy nam tử khác đều tò mò nhìn hai người "Tiểu sư muội, ngươi và Thần sư đệ quen nhau sao?"
Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Lý Thần, sau đó cười nói "Đúng, không sai, hắn là biểu ca của ta!"
"Trách không được đâu, Thần sư đệ, ngươi thật không biết suy nghĩ, thì ra tiểu sư muội là biểu muội của ngươi, vậy mà ngươi không nói cho chúng ta biết."
Bên này cười cười nói nói, còn ở chỗ Nhược Tích và Lý Thiên Thiên thì lại hoang vu hiu quạnh, các nàng chỉ có thể ghen tỵ nhìn đám người Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu sư muội, Lý trưởng lão tới rồi, chúng ta tranh thủ ổn định đi."
Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý trưởng lão chậm rãi đi tới, trong tay của hắn cầm một xấp phù chú.
"Đây chính là phù chú để cho các ngươi bình an trở về, các ngươi nhất định phải giữ kỹ, nếu mất phù chú sẽ rất phiền phức, biết không, Nhược Tích, ngươi đến đây phát những phù chú này cho mọi người đi."
Nhược Tích nghe lệnh đi lên trước, cầm lấy phù chú bắt đầu phân phát, khi đến lượt Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng nắm thật chặt phù chú, hận không thể xé nát nó, để nàng ta không về được.
"Sao vậy, Nhược Tích học tỷ, ngươi không muốn phát cho ta sao."Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng cười như không cười, nhưng không hề giấu diếm ý lạnh trong mắt.
Nhược Tích nhìn nàng cười ngoài mặt, hận không thể đi lên xé nát gương mặt xinh đẹp của nàng ra, xem thử nàng còn quyến rũ người được không.
"Vậy ta tự mình lấy "Nhìn Nhược Tích không nói gì, chỉ tức giận trừng mắt nhìn nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm để ý, rút ba tấm phù chú trong tay nàng ra, đưa cho Vân Tiếu Tiếu và Bách Lý Thần.
"Nhược Tích học tỷ, Bách Lý Thần là biểu ca của ta, hắn không quen cầm đồ người khác đã cầm qua, hắn ngại bẩn cho nên ta cầm thay hắn, chắc ngươi không ngại chứ."
Nhược Tích nghe thấy nàng ám chỉ, khuôn mặt đỏ bừng lên, ngại bẩn, có ý gì, là chê ta bẩn sao, Nhược Tích đang muốn nổi giận, Lý trưởng lão nhìn Nhược Tích đứng im bất động, mở miệng hỏi "Nhược Tích, chuyện gì xảy ra, tiếp tục phát đi, đừng làm chậm thời gia của mọi người."
Nhược Tích chỉ có thể nhịn lửa giận xuống, trừng mắt nhìnThượng Quan Tây Nguyệt, tiếp tục phát phù chú.
"Nguyệt nhi, ngươi qúa trâu bò, ta phải học tập ngươi."Vân Tiếu Tiếu giơ ngón tay cái lên với Thượng Quan Tây Nguyệt.
Phát xong, Nhược Tích quay về hàng ngũ, Lý trưởng lão nhìn mọi người đều cầm phù chú trong tay, nhắc nhở lần nữa: "Các ngươi nhất định phải bảo vệ kỹ phù chú, sau một tháng, đốt cháy phù chú, các ngươi sẽ trở về được, được rồi, bây giờ bốn người thành một tổ đi vào sơn động."
Lý trưởng lão phất tay lên, cái sân vốn trống trải liền xuất hiện một cái sơn động đen kịt, đi vào bên trong không thấy được năm đầu ngón tay, vốn không nhìn ra được cấu tạo của sơn động
Khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt cong lên nhưng lại không gống như đang cười, hiện tại mới bắt đầu giả bộ, không cảm thấy đã chậm sao, vừa rồi không phải là không muốn giúp Lý Thiên Thiên sao.
Thế nhưng Lý Thiên Thiên là kẻ ngu, ngay cả điều ấy cũng không nhận ra, nàng ngẩng đầu cảm động nhìn Nhược Tích: "Nhược Tích tỷ, ta không sao, đều do nàng."
Thượng Quan Tây Nguyệt không né tránh ánh mắt tức giận của Lý Thiên Thiên, mắt cũng mang theo ý lạnh nhìn nàng, đến khi Lý Thiên Thiên không chịu nổi quay đầu lại, đứng về chỗ của mình.
"Nguyệt nhi" Vân Tiếu Tiếu len lén lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Nguyệt nhi, Lý Thiên Thiên là nữ nhi duy nhất của đại trưởng lão, hôm nay ngươi đắc tội với nàng ta chỉ sợ nàng ta sẽ trả thù ngươi."
Vân Tiếu Tiếu rất lo lắng, Thượng Quan Tây Nguyệt là bạn tốt của mình, nàng không hy vọng nhìn thấy nàng bị thương!
Thượng Quan Tây Nguyệt nghiêng đầu sang nhìn Vân Tiếu Tiếu đang lo lắng, có chút cảm động, nàng cũng nhỏ giọng nói với Vân Tiếu Tiếu: " Tiếu Tiếu, ngươi cũng biết, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, thì ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần, ở trước mặt những người này, diễn(daffn;l3e[quydon chỉ có khi ngươi mạnh hơn các nàng thì các nàng mới không ức hiếp ngươi mà ngược lại sẽ kính sợ ngươi, Lý Thiên Thiên đó, ta không quan tâm nàng ta là nữ nhi của ai, chỉ cần chọc đến ta, thì không ai có cuộc sống dễ chịu."
Vân Tiếu Tiếu sùng bái nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng quyết định từ hôm nay trở đi, Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ là thần tượng của mình, nàng phải noi gương thần tượng, trở nên mạnh mẽ để không cần phải nhìn ánh mắt của người khác nữa.
"Ừ, ta đã biết, Nguyệt nhi!" Vân Tiếu Tiếu gật đầu.
Nguyệt nhi nói không sai, chỉ có khiến mình trở nên mạnh mẽ thì mới không bị người khác ức hiếp!
Thượng Quan Tây Nguyệt hài lòng gật đầu, đúng lúc này, nàng trông thấy một nam nhân trung niên mặc áo trường bào màu xanh đi lên đài, cách ăn nói của hắn có thâm ý, xem ra cũng không phải người tốt gì.
"Nguyệt nhi, hắn là Lý trưởng lão cha của Lý Thiên Thiên, ngày nào hắn đều có một cái biểu cảm này khiến cho người ta nhìn thấy là khó chịu."Vân Tiếu Tiếu nhẹ giọng nói, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn nghe rất rõ ràng.
Thì ra lão già này là cha của Lý Thiên Thiên, khó trách đều có một đức hạnh giống nhau, cứ như ai thiếu tiền hắn vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt bĩu môi khinh thường.
"Hôm nay, ta kêu tất cả tụ tập ở đây là vì có một việc muốn tuyên bố, một là hai tháng nữa chúng ta sẽ có trận đấu tranh tài diễn ra hàng nắm, hai là hôm nay học viện chúng ta rất vinh hạnh mời được Hiên Viên thiếu chủ đến chủ trì cuộc so tài, bây giờ mời Hiên Viên thiếu chủ lên đài nói mấy câu."
Giải thi đấu này là cái gì, trước đây ở Nhật Nguyệt đại lục có giải thi đấu so tài, hiện tại ở đây lại là tranh đấu so tài, tới khi nào mới xong đây!
" Tiếu Tiếu, tranh đấu cái gì vậy."Lo nghĩ làm gì, không hiểu thì hỏi thôi, Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Vân Tiếu Tiếu lui về sau một chút, hơi nhích lại gần Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó nhỏ giọng nói: “ Giải tranh đấu diễn ra mỗi năm một lần, là các đệ tử trong học viện tỷ thí, nếu có thể tiến vào top mười người đứng đầu thì có thể nhận được phần thưởng rất lớn."Vân Tiếu Tiếu cũng muốn nhưng chỉ là mơ mộng hão huyền, nàng tự biết rõ dựa vào thực lực không bằng ai của bản thân thì sao có thể đấu thắng được những người kia, nói khó nghe một chút là vừa lên đài sẽ bị người ta đánh xuống, đừng nói là mười hạng đầu, chỉ cần có thể tiến vào một trăm người đứng đầu là nàng đã vui vẻ rồi!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi nhìn nam nhân trung niên mặc trường bào màu tím đậm đi lên đài, vào thời khắc ấy, nàng lại cảm thấy kích động một cách khó hiểu, cảm giác khuôn mặt hắn hết sức quen thuộc, đột nhiên, nàng nghĩ đến bức thư Tây Tình Nhi để lại, chẳng lẽ....
Thượng Quan Tây Nguyệt không thể tin nhìn nam nhân trên đài, chẳng lẽ hắn chính là cha ruột của mình sao?
Nam nhân kia đi lên trên đài, giọng nói đầy phúc hậu, chậm rãi vang lên giữa không gian rộng lướn này: "Xin chào, ta là Hiên Viên Triệt, lần này thật vui vì có thể chủ trì cuộc tranh tài lần này, trong hai tháng này ta đều sẽ ở đây, nếu các vị gì không hiểu, thì hoan nghênh tới tìm ta."
Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, bên dưới đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
"Nghe không, là Hiên Viên thiếu chủ đó, các ngươi nói xem có đúng là Hiên Viên thiếu chủ không."Một nam tử bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
Một nam tử khác đẩy nhẹ hắn một cái, tức giận nói: "Không phải là Hiên Viên thiếu chủ thì còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ ngươi cho rằng có rất nhiều người mang họ Hiên Viên sao?"
"Cũng đúng, nhất định hắn chính là Hiên Viên thiếu chủ của đệ nhất gia tộc ở đại lục Tinh Thần, người ta đồn rằng Hiên Viên thiếu chủ đã sớm đạt đến cấp độ Thần Linh, không biết là thật hay giả."
“ Nhất định là thật, đây chính là đại gia tộc đệ nhất đó, tu luyện tới Thần Linh cũng rất bình thường, nếu giải tranh đấu lần này được hắn chọn trúng, sau này sẽ nở mày nở mặt."
"Đức Hành, lúc trước vào Tinh Thần Học Viện cũng nói như vậy, bây giờ..."
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe không sót một chữ, thì ra Hiên Viên gia là đại gia tộc đệ nhất, không ngờ cha của mình lại có lai lịch như vậy.
Lý trưởng lão nhíu chặt mày nhìn đám người phía dưới, hơi nổi giận, lớn tiếng hô lên: "Đủ rồi, im lặng."
Giọng nói vừa vang lên, tất cả mọi người đều đứng nghiêm chỉnh, toàn sân đều im lặng.
Lý trưởng lão rất hài lòng với vẻ uy nghiêm của mình, hắng giọng tiếp tục nói: "Vừa rồi Hiên Viên thiếu chủ đã nói, trong hai tháng này hắn sẽ ở đây, nếu các ngươi có gì không hiểu có thể đi thỉnh giáo, nghe rõ chưa."
“ Rõ." Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp.
Thượng Quan Tây Nguyệt không nói gì, chỉ chăm chú nhìn nam nhân trên đài, cảm giác trong lòng không gì có thể diễn tả được.
Hiên Viên Triệt vẫn luôn mỉm cười nhìn phía dưới, không ai biết trong lòng của hắn suy nghĩ cái gì, đột nhiên, hắn như thấy được một bóng người quen thuộc, hai mắt trừng lớn, không khống chế được bước chân nên đi về phía trước hai bước.
"Nguyệt nhi "Vân Tiếu Tiếu lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nên đã bỏ qua cơ hội để Hiên Viên Triệt thấy mặt của nàng.
“Sao vậy, Tiếu Tiếu."
"Không có gì, ta chỉ muốn xem thử sao ngươi lại bất động, đang suy nghĩ gì vậy!"
Hiên Viên Triệt vốn muốn nhìn rõ mặt Thượng Quan Tây Nguyệt xem thử có phải người mà mình nghĩ tới hay không, nhưng nàng lại quay đầu đi, nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười tự giễu, chuyện này sao có thể, nàng sẽ không xuất hiện ở đây, nhất định là vì quá nhớ nàng đến mức sinh ra ảo giác.
"Lý trưởng lão, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây."Hiên Viên Triệt có chút mệt mỏi đè lông mày, nhíu chặt mi lại, trong lòng lại suy nghĩ không biết người đó đang ở đâu.
"Được rồi, Hiên Viên thiếu chủ, ngài đi xuống trước nghỉ ngơi đi."Nhận ra Hiên Viên Triệt mệt mỏi, khuôn mặt Lý trưởng lão nhăn lại cười gượng gạo nói, nhưng khi nhìn đám người dưới đài thì thái độ lại trở nên quyết liệt.
"Ta không nghĩ gì cả."Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Hiên Viên Triệt ở khúc cua, nàng âm thầm thất vọng, nặng nề thở dài một hơi.
Cách đó không xa Bách Lý Thần luôn chú ý Thượng Quan Tây Nguyệt, khi thấy bộ dáng như đưa đám của nàng, hắn cũng không tự chủ được nhìn qua bóng lưng Hiên Viên Triệt biến mất ở khúc cua, trong lòng thầm nghi ngờ, vì sao khi Nguyệt nhi nhìn thấy Hiên Viên Triệt lại có phản ứng lớn như vậy, chẳng lẽ bọn họ có quen biết từ trước sao?
Nhìn Hiên Viên Triệt rời đi, Lý trưởng lão lại khôi phục biểu cảm người ta thiếu nợ mình, không đổi sắc mặt nhìn đám người nói: "Còn hơn hai tháng nữa mới bắt đầu tranh tài, trong thời gian này, các ngươi đi rèn luyện trước đi, phía sau núi có một cái sơn động, bốn người hợp thành một tổ đi vào đó, diễn[daffnlle3
Đám người Thượng Quan Tây Nguyệt đều hiểu gật đầu, sau đó nhao nhao tản ra, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe sáng, nàng nhất định phải lợi dụng đợt rèn luyện này để tấn cấp.
****
Ban đêm, trong phòng Lý trưởng lão
"Phụ thân, ta mặc kệ, ngày mai ta cũng muốn đi."Lý Thiên Thiên bĩu môi kéo cánh tay Lý trưởng lão.
Ngày mai nàng nhất định phải đi theo, nói không chừng có thể thừa dịp giết nữ nhân kia, như vậy sẽ không có ai dám đối nghịch với nàng nữa.
Lý trưởng lão trừng mắt: "Hồ nháo, nơi đó nguy hiểm cỡ nào ngươi có biết không, trước khi mẫu thân ngươi mất đã dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, ta sẽ không để cho ngươi đi."
Thái độ của Lý trưởng lão rất kiên định, hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối này, bình thường ngậm trong miệng đều sợ tan, nếu nàng bị thương thì hắn sẽ đau lòng đến chết!
Lý Thiên Thiên nhìn mình cầu xin nửa ngày cũng không được đồng ý, lập tức có chút tức giận, diẽndaffn;lle3[quysdo0n bỏ cánh tay Lý trưởng lão xuống, hừ một tiếng, quay người ngồi xuống ghế, không nhìn Lý trưởng lão rồi nói: "Phụ thân, nếu người không đồng ý cho ta đi thì ngày mai ta sẽ len lén bỏ đi, đến lúc đó dù ta có gặp nguy hiểm người cũng không biết."
".... Ngươi...."Lý trưởng lão bị nàng làm cho nghẹn họng, cũng không biết nên nói cái gì, sau một hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, thật sự không có cách nào với ngươi, ngày mai ta để Nhược Tích vào một tổ với ngươi, có nàng ta ở đó, ta cũng yên tâm một chút, còn nữa, ngươi cầm cái phù chú này đi."
Lý trưởng lão lấy ra một cái phù chú trong ngực, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay Lý Thiên Thiên: " Thiên Thiên, ngươi nhớ kỹ, cái này không giống phù chú của người khác, của người khác thì có kỳ hạn, nhất định phải qua một tháng mới có hiệu quả, mà của ngươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, ngươi phải nhớ kỹ, nếu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải đốt phù chú, tranh thủ thời gian trở về, biết không?"
Lý Thiên Thiên cẩn thận cất kỹ phù chú, mặc dù nàng rất hận Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng nàng càng yêu quý cái mạng nhỏ của mình hơn, nàng không muốn vì một người không đáng như Thượng Quan Tây Nguyệt mà bỏ mạng, hơn nữa, chỉ cần còn sống thì không sợ không đối phó được nữ nhân xấu xa đó?
"Ta đã biết, cám ơn phụ thân."Lý Thiên Thiên thân mật ôm cổ Lý trưởng lão, trong con mắt hiện lên một tia ác độc, hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu ngươi chết trong lần rèn luyện này thì sẽ không aỉ hoài nghi ta, chỉ có thể trách ngươi không bằng người khác, vận mệnh xui xẻo!
*****
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi bò dậy, tối hôm qua Thần qua đây, nàng đã nói rất nhiều lần rồi, kêu hắn không được qua đây, nhưng hắn không chịu nghe nên nàng cũng không thể làm gì được hắn!
Trang điểm xong, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc một bộ quần áo bằng lụa màu đỏ, lộ ra dáng người cao quý xinh đẹp của nàng.
"Nguyệt nhi, ngươi quá đẹp, ngươi kêu ta sống thế nào đây."Vân Tiếu Tiếu há hốc miệng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt xinh đẹp, trong lòng liền ảo não thầm hỏi vì sao ông trời không cho mình một gương mặt được nhiều người yêu thích chứ!
"Được rồi, chúng ta nhanh chóng ra sau núi đi!"
Thượng Quan Tây Nguyệt lôi kéo Vân Tiếu Tiếu đang oán giận đi ra dãy núi phía sau.
Trên đường đi nhìn thấy Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt vốn định giả bộ như không nhìn thấy, thầm nghĩ muốn đi qua mặt hắn, nhưng ai ngờ Bách Lý Thần lại đi về phía của nàng.
"Nguyệt nhi "Giọng nói đầy từ tính mê hoặc vang lên.
Vân Tiếu Tiếu ngây dại, quá đẹp, cực kỳ đẹp, thật sự là rất đẹp, nàng sắp chảy nước miếng rồi, Vân Tiếu Tiếu hút lại nước miếng đang chảy ra, cười ngây ngô nhìn Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần cau mày, hắn ghét nhất là bị người khác nhìn như vậy, hắn đang chuẩn bị vung chưởng đánh nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt vươn tay kéo hắn lại ngăn cản.
"Oa...., Nguyệt nhi, ngươi biết nam nhân đẹp trai này sao?"Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt giữ chặt tay hắn, mà người kia cũng không có phản bác, Vân Tiếu Tiếu tò mò nhìn bọn họ.
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong, vội vàng vận não để giải thích: "Không có, chúng ta không biết!"
Bách Lý Thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vội vã phủi sạch quan hệ với mình, hơi khó chịu.
Vân Tiếu Tiếu nghe Thượng Quan Tây Nguyệt đáp như thế thì càng tò mò, nàng chỉ tay hai người đang nắm: "Nhưng.... Nếu như các ngươi không quen biết thì sao khi ngươi nắm tay hắn hắn lại không đẩy ra."
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn theo hướng Vân Tiếu Tiếu chỉ, thấy mình đang nắm lấy tay Bách Lý Thần thì cả người như bị điện giật nhanh chóng buông tay của mình ra, cười gượng hai tiếng: "Cái này.... Cái này...."
"Nguyệt nhi, nàng cần gì phải che giấu, nói thẳng ra hai chúng ta quen nhau không được sao?"Bách Lý Thần thật sự chịu không được khi mỗi ngày cứ phải giả bộ không quen biết Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn cảm thấy một ngày bằng một năm.
"Trời ạ, Nguyệt nhi, ngươi thật sự quen người này sao, sao ngươi không nói cho ta biết chứ, chúng ta là bạn tốt mà, quen người đẹp như vậy mà cũng không nói để ta thưởng thức một chút."
Hai mắt Vân Tiếu Tiếu đầy vẻ yêu thích nhìn Bách Lý Thần, quá đẹp, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua nam tử đẹp như vậy, giống như thần tiên vậy.
Bách Lý Thần nhìn sang nơi khác, hắn không chịu được khi thấy mình giống như con khỉ bị người ta đánh giá, nếu không phải vừa rồi Nguyệt nhi ngăn cản hắn thì hắn đã sớm đánh bay nàng ta đi rồi.
"Chuyện này...Thật ra... Người này là.. Hắn là biểu ca họ hàng xa của ta, lần này hai chúng ta cùng nhau đến đây."Nghĩ nửa ngày, vất vả lắm Thượng Quan Tây Nguyệt mới nghĩ ra được lý do trầy trật này.
Nhưng Vân Tiếu Tiếu rất đơn thuần, người khác nói cái gì thì nàng tin là như vậy, nàng nhẹ gật đầu "Thì ra là vậy, vậy vừa rồi vì sao ngươi không thừa nhận."
"Không phải học viện có quy định nhất định phải độc thân mới được sao, ta sợ ta và biểu ca đến đây cùng nhau sẽ bị người ta hiểu lầm thì không tốt, ngươi nói đúng không!"Thượng Quan Tây Nguyệt càng lúc càng bội phục mình, bịa chuyện càng lúc càng giỏi.
Bách Lý Thần nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt nhìn mình, thiếu chút nữa bật cười, Nguyệt nhi thật quá nghịch ngợm, lần sau nhất định phải giáo huấn nàng một chút, xem thử coi nàng còn dám nói hắn là biểu ca của mình hay không.
Nghĩ lại hắn cũng thật sự uất ức, rõ ràng là tướng công, cả ngày lén lút không được nói ra, diễn[daffn,;llequyssdo0n bây giờ lại trực tiếp xuống làm biểu ca, nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành người làm, Bách Lý Thần thật sự cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của mình.
"Thì ra là biểu ca, Nguyệt nhi, ngươi thật sự ở trong phúc mà không biết phúc, nếu ta có một biểu ca đẹp trai như vậy thì ta tình nguyện bị hiểu lầm!"
Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy câu nói của Vân Tiếu Tiếu, trên trán đầy vạch đen, nàng cũng thật sự phục kẻ mê trai này.
"Nhưng mà Nguyệt nhi "Vân Tiếu Tiếu vừa đi vừa đánh giá Thượng Quan Tây Nguyệt và Bách Lý Thần, Thượng Quan Tây Nguyệt kinh hãi, chẳng lẽ lại phát hiện ra cái gì sao?
"Nguyệt nhi, ta phát hiện ngươi và biểu ca của ngươi thật sự xứng đôi."
Bách Lý Thần vốn đang nổi nóng, bây giờ nghe nàng ta nói mình và Nguyệt nhi xứng đôi, lông mày cũng giãn ra, mắt nhìn Vân Tiếu Tiếu hơi dịu xuống.
Thượng Quan Tây Nguyệt cũng thấy bó tay, lôi kéo Vân Tiếu Tiếu nói: "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, không phải kêu chúng ta đến sau núi sao, sắp trễ rồi."
Vân Tiếu Tiếu bất tri bất giác quát to một tiếng, lập tức kéo Thượng Quan Tây Nguyệt chạy thật nhanh về phía trước.
Để lại Bách Lý Thần nhíu mày đứng đó, ánh mắt nhìn bóng lưng Vân Tiếu Tiếu có chút ý lạnh, đáng chết, lại lôi nương tử của mình đi.
Đến sau núi, có rất nhiều người còn chưa đến, Thượng Quan Tây Nguyệt và Vân Tiếu Tiếu nhàm chán đứng nói chuyện.
Chỉ chốc lát sau, mấy nam tử cũng đứng trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, vui vẻ trò chuyện với Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu sư muội, lần này ngươi nhất định phải chú ý an toàn."
"Ta đã biết, cảm tạ sư huynh quan tâm."Thượng Quan Tây Nguyệt lễ phép gật đầu.
"Còn nữa, tiểu sư muội, lần này đi rèn luyện nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm, bùa hộ mệnh này cho ngươi, là ta xin vì ngươi đó."Một nam tử khác lấy một lá bùa vẫn còn ấm từ trong ngực ra nhét vào tay Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn trong tay lá bùa hộ thân, cũng không biết nên nói gì, tính không nhận, nhưng nhìn thấy ánh mắt hi vọng của hắn thì nàng không thể từ chối, sau đó, không có cách nào khác, Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ có thể cất bùa hộ thân vào người.
"Cảm tạ ý tốt của sư huynh."
Vân Tiếu Tiếu đứng bên cạnh nhìn mọi người chăm sóc Thượng Quan Tây Nguyệt, không khỏi tiếp tục oán trách ông trời vì sao không cho mình tướng mạo hoàn mỹ như vậy!
Nhược Tích và Lý Thiên Thiên đi tới liền thấy quần áo Thượng Quan Tây Nguyệt mặc cực kỳ chói mắt, còn có một đám nam tử vây chung quanh nàng, ghen ghét phẫn hận sắp bao trùm các nàng.
Nhược Tích tức giận bất bình nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, dựa vào cái gì mà nàng vừa đến đây đã đoạt hết mọi ánh mắt vốn thuộc về mình, hiện tại mọi người chỉ lo nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, cũng không tiếp tục quanh quanh nàng như trước đây nữa.
Bách Lý Thần đi tới thì thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nhận đồ của một đám nam tử, lập tức ghen tuông đầy người, hắn nhanh chân đi lên trước, đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Nguyệt nhi "
Nghe thấy thanh âm này, mấy nam tử khác đều tò mò nhìn hai người "Tiểu sư muội, ngươi và Thần sư đệ quen nhau sao?"
Thượng Quan Tây Nguyệt trừng mắt nhìn Bách Lý Thần, sau đó cười nói "Đúng, không sai, hắn là biểu ca của ta!"
"Trách không được đâu, Thần sư đệ, ngươi thật không biết suy nghĩ, thì ra tiểu sư muội là biểu muội của ngươi, vậy mà ngươi không nói cho chúng ta biết."
Bên này cười cười nói nói, còn ở chỗ Nhược Tích và Lý Thiên Thiên thì lại hoang vu hiu quạnh, các nàng chỉ có thể ghen tỵ nhìn đám người Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu sư muội, Lý trưởng lão tới rồi, chúng ta tranh thủ ổn định đi."
Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lý trưởng lão chậm rãi đi tới, trong tay của hắn cầm một xấp phù chú.
"Đây chính là phù chú để cho các ngươi bình an trở về, các ngươi nhất định phải giữ kỹ, nếu mất phù chú sẽ rất phiền phức, biết không, Nhược Tích, ngươi đến đây phát những phù chú này cho mọi người đi."
Nhược Tích nghe lệnh đi lên trước, cầm lấy phù chú bắt đầu phân phát, khi đến lượt Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng nắm thật chặt phù chú, hận không thể xé nát nó, để nàng ta không về được.
"Sao vậy, Nhược Tích học tỷ, ngươi không muốn phát cho ta sao."Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng cười như không cười, nhưng không hề giấu diếm ý lạnh trong mắt.
Nhược Tích nhìn nàng cười ngoài mặt, hận không thể đi lên xé nát gương mặt xinh đẹp của nàng ra, xem thử nàng còn quyến rũ người được không.
"Vậy ta tự mình lấy "Nhìn Nhược Tích không nói gì, chỉ tức giận trừng mắt nhìn nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm để ý, rút ba tấm phù chú trong tay nàng ra, đưa cho Vân Tiếu Tiếu và Bách Lý Thần.
"Nhược Tích học tỷ, Bách Lý Thần là biểu ca của ta, hắn không quen cầm đồ người khác đã cầm qua, hắn ngại bẩn cho nên ta cầm thay hắn, chắc ngươi không ngại chứ."
Nhược Tích nghe thấy nàng ám chỉ, khuôn mặt đỏ bừng lên, ngại bẩn, có ý gì, là chê ta bẩn sao, Nhược Tích đang muốn nổi giận, Lý trưởng lão nhìn Nhược Tích đứng im bất động, mở miệng hỏi "Nhược Tích, chuyện gì xảy ra, tiếp tục phát đi, đừng làm chậm thời gia của mọi người."
Nhược Tích chỉ có thể nhịn lửa giận xuống, trừng mắt nhìnThượng Quan Tây Nguyệt, tiếp tục phát phù chú.
"Nguyệt nhi, ngươi qúa trâu bò, ta phải học tập ngươi."Vân Tiếu Tiếu giơ ngón tay cái lên với Thượng Quan Tây Nguyệt.
Phát xong, Nhược Tích quay về hàng ngũ, Lý trưởng lão nhìn mọi người đều cầm phù chú trong tay, nhắc nhở lần nữa: "Các ngươi nhất định phải bảo vệ kỹ phù chú, sau một tháng, đốt cháy phù chú, các ngươi sẽ trở về được, được rồi, bây giờ bốn người thành một tổ đi vào sơn động."
Lý trưởng lão phất tay lên, cái sân vốn trống trải liền xuất hiện một cái sơn động đen kịt, đi vào bên trong không thấy được năm đầu ngón tay, vốn không nhìn ra được cấu tạo của sơn động
Tác giả :
Cạn Hạ Vân