Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 124

Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 124

Edit: susublue

Tất cả mọi người đều mở to mắt xem trận đấu có một không hai này.

Nhưng càng xem càng thấy không thích hợp...

" Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự là Hoàng Linh sơ cấp sao, nhìn khí thế không giống vậy."

"Không sai, nghe thị vệ Vũ gia nói, Vũ Huyên Huyên đã sớm là Hoàng Linh đỉnh phong, vì sao lại cảm thấy từ từ bị Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn dắt, chẳng lẽ Thượng Quan Tây Nguyệt còn cao hơn Vũ Huyên Huyên?"

Bách Lý Hành ngồi trên ghế trọng tài nhìn chằm chàm vào Thượng Quan Tây Nguyệt.

Hắn phát hiện người hắn một mực không để ý đến.

Rõ ràng mấy tháng trước đó Thượng Quan Tây Nguyệt là một phế vật  không cách nào tụ tập được linh lực, tại sao trong thời gian ngắn lại trở thành Hoàng Linh sơ cấp, thậm chí còn có thể cao hơn, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn này có thể để một phế vật đột phá từ con số không thành như bây giờ?

Nếu là như vậy, hắn không thể không coi trọng Thượng Quan Tây Nguyệt thay đổi lớn như vậy, phải biết là dù người có thiên phú cũng không có khả năng tấn cấp nhanh như vậy chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.

Xem ra, hắn phải thay đổi suy nghĩ...

Môi mỏng của Bách Lý Hành nhếch lên, chau mày, không có ai biết giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì...

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vũ Huyên Huyên xông tới, thu huyền lực của mình lại, khóe miệng nhếch lên, đột nhiên đứng ở đó không nhúc nhích, lộ ra nụ cười như hồ ly. Vũ Huyên Huyên nhìn mà run lên, muốn thu lại chưởng lực đã vung ra, nhưng gần trong gang tấc, đã không còn kịp rồi.

Nàng trừng to mắt nhìn khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt, cây roi màu bạc xẹt qua không trung, xé gió đánh về phía nàng.

Tiếng gió từ bên tai gào thét, Vũ Huyên Huyên nhìn roi bạc óng ánh dưới ánh mặt trời, thân thể cảm giác được nguy hiểm né qua bên cạnh, nhưng dù như thế, vẫn đuôi roi quét qua cánh tay, máu tươi theo quần áo nhỏ giọt xuống mặt đất.

Nàng che cánh tay thương té xuống đất, trong mắt đều không cam lòng, nàng lại bị một phế vật làm bị thương, chuyện này kêu nàng sao chịu nổi!

Mà Thượng Quan Lâm nhìn Vũ Huyên Huyên bị thương, thừa dịp Thượng Quan Tây Nguyệt không chú ý tới mình, lặng lẽ vây quanh phía sau của nàng, chuẩn bị đánh lén.

Cảm giác được động tĩnh sau lưng, khóe miệng lạnh lùng nhếch Thượng Quan Tây Nguyệt, lúc Thượng Quan Lâm muốn đánh nàng, quanh thân Thượng Quan Tây Nguyệt, đột nhiên dâng lên một vòng tròn bảo vệ màu xanh.

"Ầm."

"A "

Thượng Quan Lâm dùng huyền khí toàn thân đang chuẩn bị xuất chưởng đánh sau lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, lại bị vòng tròn bảo vệ đột nhiên xuất hiện ngã ngược ra ngoài, huyền khí của nàng toàn bộ đều phản ngược lại trên người. 

Thanh âm bén nhọn, vang vọng cả bầu trời!

Nhưng ánh mắt của mọi người cũng không nhìn chằm chằm Thượng Quan Lâm bị thương nằm dưới đất, mà tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt kinh ngạc không thể tin.

Võ Linh? Nàng lại là Võ Linh? Hiện tại ai nói nàng là phế vật, ai tin tưởng nàng là phế vật đây?

Mọi người đột nhiên an tĩnh lại, nhìn toàn thân Thượng Quan Tây Nguyệt bị ánh sáng màu xanh nhạt vây quanh, trên lôi đài, Thượng Quan Tây Nguyệt mặc áo đỏ đứng ở giữa, kiêu ngạo đứng thẳng, dung mạo tuyệt sắc khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Giờ phút này tất cả mọi người đều không thể không thừa nhận, Thượng Quan Tây Nguyệt là người xuất sắc nhất, không chỉ có dung nhan tuyệt sắc, diễn(D@fnn
"Võ Linh."

Sắc mặt Vũ Huyên Huyên trở nên khó coi, không ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt mà nàng luôn xem thường lại có thực lực cao hơn mình một cấp.

Răng nàng cắn thật chặt cánh môi non mềm, chỉ chốc lát liền chồng chất vết thương, hai tay của nàng nắm chặt, con mắt ác độc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như muốn chém vạn nhát đao lên người nàng ta!

Không, nàng còn chưa thua, Vũ Huyên Huyên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, trong mắt đầy kiên định, nàng nhất định phải đánh thắng Thượng Quan Tây Nguyệt, để Bách Lý Thần biết mình mới là người đủ tư cách đứng bên cạnh hắn.

Vừa nghĩ tới Bách Lý Thần, Vũ Huyên Huyên cảm thấy toàn thân có sức mạnh, nàng buông tay đang che vết thương xuống, mặc cho máu tươi nhỏ xuống đất, nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt "Ai thua ai thắng, bây giờ còn chưa biết được đâu!"

Nói xong, dưới chân Vũ Huyên Huyên cũng có dòng khí màu xanh lục đá vào người Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Tây Nguyệt không tránh không né, đến khi chân nàng ta tới gần, vươn tay phải ra bắt lấy bắp chân Vũ Huyên Huyên, kéo một cái, Vũ Huyên Huyên không đề phòng, lảo đảo ngã về phía trước, ổn định thân thể, đứng ở đó.

"Bây giờ, tới phiên ta!" Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nhìn Vũ Huyên Huyên, khóe miệng nở nụ cười tuyệt mỹ, lúc mọi người ở đây đều bị mê hoặc, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi nhảy lên giữa không trung, ánh sáng màu xanh biếc không ngừng tỏa ra ngoài, toàn bộ bầu trời đều là màu sắc này, lúc này Thượng Quan Tây Nguyệt được bao phủ trong đó đẹp đến nỗi không chân thật, khiến người ta cảm thấy nàng muốn theo gió bay đi.

Vũ Huyên Huyên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận Thượng Quan Tây Nguyệt đẹp đến mức khiến nàng tự ti mặc cảm.

Đúng lúc này, nàng cảm giác một lực uy áp đánh về phía mình, ép nàng không thể động đậy, ngực bị đè ép, Vũ Huyên Huyên muốn vận dụng linh lực ngăn cản luồng khí kia, lại phát hiện dưới luồng khí đầy áp lực này, linh lực vốn không sử dụng được.

Tại sao có thể như vậy, Vũ Huyên Huyên không tin muốn thử một lần nữa, hay là.

Không thể nào, Vũ Huyên Huyên hoảng sợ nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, rõ ràng nàng chỉ cao hơn mình một cấp, không thể có khí thế mạnh như vậy được, nhưng nếu không phải nàng, vậy tình huống của mình nên giải thích thế nào đây!

Không có thời gian để Vũ Huyên Huyên suy tư, nàng trơ mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cúi người vọt thẳng tới người mình như một mũi tên nhọn.

"A "

"Phụt."

Vũ Huyên Huyên trúng một chưởng trước ngực, ngửa đầu phun một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, trực tiếp ngã xuống dưới võ đài, nhìn ánh mắt thương xót của mọi người, buồn bực xấu hổ phun một ngụm từ tận trong tim, nghiêng đầu, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Trên võ đài, chỉ còn lại một mình Thượng Quan Tây Nguyệt kiêu ngạo đứng ở đó, ánh mắt nàng lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng không ai bằng khiến người ta mê mệt nàng.

Lão trọng tài đi đến đài chỉ huy người hầu khiêng Thượng Quan Lâm bị thương xuống, sau đó đứng bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt, vui vẻ nói "Vị trí đầu bảng năm nay là Thượng Quan Tây Nguyệt."

Nhìn kết quả như vậy, đấu trường hoàn toàn yên tĩnh, yên lặng như tờ, không biết qua bao lâu, một tiếng vỗ tay thình lình vang lên, ngay sau đó, từng trận vỗ tay, hô hào vang lên, êm tai không dứt!

Bách Lý Hành thật sự đã hoàn toàn ngây người, ngây ngẩn cả người, từ lúc nào, rốt cục thì từ lúc nào mà Thượng Quan Tây Nguyệt lại đạt đến Võ Linh, vì sao mình lại mơ mơ màng màng không biết cái gì cả.

Nhìn Bách Lý Hành thất thần, Bách Lý Kiệt mở miệng gọi hắn "Hành nhi, ngươi thật sự muốn hủy hôn sao?"

Đợi nửa ngày cũng không có âm thanh nào vang lên, Bách Lý Kiệt nhìn khuôn mặt đầy phức tạp của Bách Lý Hành, thở dài một hơi "Hành nhi, Hành nhi?"

"... Phụ hoàng" Bách Lý Hành phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Kiệt.

"Hành nhi, ngươi thật sự muốn hủy hôn sao?" Bách Lý Kiệt hỏi lại lần nữa.

"Ta..." Bách Lý Hành chần chờ, hắn không biết rốt cục thì mình nghĩ như thế nào, ngay giây phút vừa rồi, hắn đã chùn bước, hắn không muốn từ hôn Thượng Quan Tây Nguyệt, khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào thực lực của Thượng Quan Tây Nguyệt, ngày sau cũng có thể trợ giúp mình ngồi vững vàng trên ngai vị.

Nhìn thấy bộ dáng rối rắm của Bách Lý Hành, sao Bách Lý Kiệt lại không nhìn rõ suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng hắn cũng không phản đối Thượng Quan Tây Nguyệt trở thành con dâu của mình, tuy rằng trước kia cũng ghét bỏ nàng, diễn
"Hành nhi, phụ hoàng hiểu ý của ngươi, ngươi yên tâm, sau lần tranh tài này, sẽ tứ hôn cho các ngươi, chọn một ngày tốt để thành thân."

Bách Lý Hành nghe vậy lập tức mừng rỡ, vui vẻ ra mặt "Nhi thần tạ phụ hoàng thành toàn!"

Nói xong quay người nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt đang đứng trên đài, tình thế bắt buộc, bây giờ ngươi đã thể hiện thực lực của ngươi, dù nói cái gì ta cũng sẽ không thả ngươi đi, về phần Lâm Nhi...

Bách Lý Hành nhìn về phía Thượng Quan Lâm đang bị thương ngồi trên ghế ngồi, ánh mắt áy náy, lúc ấy rõ ràng đã đồng ý với Lâm Nhi, nhưng hôm nay...

Sắc mặt Thượng Quan Lâm tái nhợt nhìn Bách Lý Hành đang rối rắm, trong lòng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, nàng không cam tâm, dựa vào cái gì mà một thứ phế vật như Thượng Quan Tây Nguyệt lại có thực lực cao như vậy, hiện tại không chỉ tất cả mọi người đều rử mắt mà nhìn nàng, ngay cả Bách Lý Hành cũng cảm mến nàng, như vậy còn mình thì sao, phòng thủ một thời gian dài như vậy chẳng lẽ chỉ để đổi lại một ánh mắt áy náy thôi sao?

Bách Lý Hành và Thượng Quan Lâm nhìn nhau, khi thấy một giọt lệ chảy từ gò má của Thượng Quan Lâm xuống, Bách Lý Hành càng thêm áy náy, nhưng muốn hắn buông bỏ một người có thực lực mạnh mẽ như Thượng Quan Tây Nguyệt, là chuyện không thể nào nhưng muốn hắn từ bỏ một người luôn ở bên làm bạn với hắn như Thượng Quan Lâm, hắn cũng không thể bỏ.

Suy tư một hồi, mắt hắn sáng lên, quay đầu lại nhìn Bách Lý Kiệt "Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh cầu để Thượng Quan Lâm làm Trắc phi của nhi thần." Bách Lý Hành suy nghĩ rất hoàn hỏa, nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, Thượng Quan Tây Nguyệt có thực lực mạnh mẽ, dung nhan tuyệt sắc, Thượng Quan Lâm quyến rũ động lòng người, nếu cưới cả hai vào phủ, cũng là một chuyện vui lớn.

Bách Lý Kiệt vuốt râu suy tư một chút, vui vẻ đồng ý "Cũng tốt, để hai tỷ muội các nàng cùng gả cho ngươi, chăm sóc lẫn nhau, đối với ngươi cũng có sự trợ giúp lớn!"

Bách Lý Hành thấy yêu cầu của mình được đồng ý, lại nhìn về phía Thượng Quan Lâm lần nữa, Lâm Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không buông bỏ ngươi!

"Cô nương, ngươi là người đứng đầu bảng năm nay, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu trước mặt Thánh thượng!" Lão trọng tài dẫn Thượng Quan Tây Nguyệt tới trước mặt Bách Lý Kiệt.

"Ha ha, tốt tốt, thật sự là nữ trung hào kiệt." Bách Lý Kiệt đứng lên cười ha ha đi đến trước mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bách Lý Kiệt, thầm nghĩ, bộ dáng của Bách Lý Thần hoàn toàn không giống với phụ hoàng của hắn! Chẳng lẽ là gen có vấn đề?

"Dân nữ tham gia kiến Hoàng Thượng "

Mặc dù không tình nguyện, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn cúi người hành lễ với Bách Lý Kiệt, trong lòng cảm thấy rất không công bằng, mình còn chưa từng bái lạy bất kỳ kẻ nào, lần này tốt rồi, lần thứ nhất gặp mặt đã thấp hơn người ta một bậc.
Tác giả : Cạn Hạ Vân
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại