Ngọc Vô Hà
Chương 28
Lạc Quân Đắc hoảng sợ ngước mắt lên mới phát hiện Liên Ngọc không phải đang nhìn mình, trong lòng tựa như có cái gì bất an lưu chuyển, hắn vô thức quay đầu lại, liền thấy Ninh Nhu đứng cách đó mấy bước, vẻ mặt tái nhợt nhìn mình.
Lạc Quân đứng ở một chỗ, vô pháp nhúc nhích, một lúc lâu sau, Ninh Nhu mở miệng, thanh âm suy yếu mà gấp gáp: “Thiếp… chỉ sợ chàng muốn tìm Liên công tử gây phiền phức…" Nói đến đây, tựa hồ nàng cũng nói không được nữa, bàng hoàng đứng ở đàng kia, phảng phất tùy thời liền xoay người đào tẩu.
Lạc Quân một người xông lên ôm lấy nàng: “Đừng, Nhu Nhi nàng hãy nghe ta nói!"
Ninh Nhu không lên tiếng, chỉ là đứng ở đàng kia, cũng không vùng vẫy.
Từ chỗ Liên Ngọc nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy thân thể hơi run rẩy của nàng. Còn có cách đó mười bước, Cận Song Thành đuổi theo cũng đã đến.
Cận Song Thành không nhìn phu phụ Lạc Quân Đằc, chỉ là nhìn không chuyển mắt Liên Ngọc, ánh mắt như biển, nhìn không ra một tia tâm tình.
Liên Ngọc không chút nào lùi bước nhìn lại hắn, khẽ nhếch cằm, vẻ mặt bất tuân.
“Nhu Nhi, nàng hãy nghe ta nói, y…", Lạc Quân nghĩ thực sự trấn an không được thê tử, rốt cục đưa tay chỉ vào Liên Ngọc, oán hận nói, “Y chính là hậu nhân Liên gia mà chúng ta đã tìm ba năm. Lạc Liên hai nhà trước nay giao tình hảo, Liên gia một đời chỉ có mình y là nhi tử độc nhất, sủng vô pháp vô thiên, ngay cả nhà ta, phụ mẫu đại ca đều xem y như bảo bối, dưỡng như một thiên kim tiểu thư mà chiều chuộng. Y lại biết lấy lòng người, từ nhỏ muốn cái gì nghĩ đến cái gì, dù cho vô lý đều được thỏa mãn. Còn ta?"
Ninh Nhu tựa hồ hơi giật mình, trở nên an tĩnh. Cận Song Thành cũng như vậy hết sức chăm chú nghe, hay cả Liên Ngọc, cũng ở đàng kia đứng thẳng bất động. Chỉ là trên mặt y, vẻ quật cường từ từ biến mất, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất câu chuyện Lạc Quân Đắc đang nói không liên quan gì đến y.
“Nương của ta chỉ là thiếp nãi nãi nạp cho phụ thân ta, phụ thân ta cùng đại nương không thích ta, đại ca không thích ta, ngay cả thân nương ta cũng không thích ta. Vậy mà bảo bối của bọn họ lại thích ta.", trong thanh âm của Lạc Quân dần dần mang một tia châm chọc, “Khi còn bé bởi vì y thích quấn quít lấy ta chơi, các trưởng bối mới lần đầu tiên liếc mắt nhìn đến ta, hai nhà qua lại, các trưởng bối sợ y chia bớt ăn mặc cho ta, mới ra ơn mà cho ta một phần, khi ta muốn cái gì, cũng chỉ có thể thông qua y mà có được. Mỗi người đều cho rằng chúng ta tình cảm thâm sâu thân như huynh đệ, muốn ta ở bên y, chiều chuộng y, ta có thể làm khác sao?"
Cảm xúc của Lạc Quân Đắc dần dần có chút không khống chế được nữa.
“Năm mười bảy tuổi kia, phụ thân ta qua đời, sinh ý trong nhà do đại ca tiếp quản, ta cùng nương ở nhà không hề có chút địa vị gì, ta bất quá là muốn dựng nên một điểm tiểu sinh ý, để sau có thể mang theo nương ta ly khai Lạc gia, nhưng đừng nói đến tiền vốn, ngay cả chuyện ly khai Lạc gia cũng không thể. Vào thời điểm lòng ta đầy oán hận đó, y cười nói với ta…’Quân Đắc ca, ngươi hôn ta một chút, ta sẽ nhờ phụ thân ta cho ngươi tiền vốn lo việc buôn bán, có được hay không?’ có được hay không, a… Hôn một chút, còn nữa, ‘Hôn trên môi ấy, giống như Lạc đại ca hôn tẩu tử vậy’ …"
“Được rồi, đừng nói nữa!", thanh âm Lạc Quân Đắc nhẹ hẫng, nhưng Ninh Nhu bắt đầu vùng vẫy, bưng kín mặt, ách thanh kêu lên.
Lạc Quân Đắc không nói thêm gì nữa, thẳng đến khi Ninh Nhu sau khi kích động mà té xỉu trong lòng hắn, hắn mới đem người ôm lấy, hướng Cận Song Thành hơi gật đầu, không nói một lời mà quay trở về.
Liên Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi thân ảnh Lạc Quân Đắc tiêu thất tại cuối hành lang, y mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người Cận Song Thành.
Cận Song Thành cũng đang nhìn y, một lát sau đột nhiên giật giật, Liên Ngọc trong lòng khiếp sợ lui lại, Cận Song Thành vọt đến một chiêu chế trụ cổ tay y.
Liên Ngọc không rên một tiếng, nhấc chân đá về phía Cận Song Thành, bị Cận Song Thành dùng tay kia bắt được, giống như con gà con mà bị hắn vác trên vai.
“Cận Song Thành, ngươi thứ đồ hỗn đản!", Liên Ngọc cố chết giãy dụa, “Buông, Vương bát đản! Các ngươi có bản lĩnh thì cứ đem ta bán đi lần nữa a, buông ta xuống, buông, buông… Ngô…"
Câu nói kế tiếp đã bị Cận Song Thành lấy tay gắt gao ngăn lại, Liên Ngọc hai mắt trừng trừng, nhìn Cận Song Thành dưới cái nhìn chằm chằm của Vãn Hà đem mình vào phòng.
“Vãn Hà, đóng cửa."
“Ân", Vãn Hà ứng một tiếng, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Liên Ngọc chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn một đường sáng kia tiêu thất đi trước mắt, sau đó cảm giác được chính mình bị người dùng lực đẩy vào trên giường.
“Mụ nội nó…", lời thô tục vừa mới bật thốt ra nhưng nhìn thấy Cận Song Thành trước mặt liền ngạnh nuốt trở lại, Liên Ngọc có chút hốt hoảng nháy mắt, sau lại cúi đầu.
“Ta ghét bộ dáng hắn đối nữ nhân kia tình thâm chân thành, cố ý nói kích nữ nhân kia, ta vốn đang muốn xô nàng một cái, hài tử mà mất ta liền thật vừa lòng, người chết rồi mới tốt, Lạc Quân Đắc thiếu mệnh phụ mẫu ta, đem tính mạng lão bà, hài tử hắn đổi lại cũng rất công bình a!"
Cận Song Thành thủy chung không nói gì, chỉ là đứng ở một chỗ nhìn Liên Ngọc.
Liên Ngọc cứ tự mình nói, rồi lại trầm mặc, rồi lại tự không chịu nổi trầm mặc như vậy, vẫn cố sức hô hấp, làm như chỉ có như vậy mới có thể đem áp lực trong lòng y trút hết ra ngoài.
“Ngươi hiện tại đã xác định ta là ai, vậy chắc đã yên tâm đem ta bán đi, nói đi nói lại ngươi đã sớm ước định với hắn rồi đúng không, báo ân gì đó đều là nói dối, là Lạc Quân Đắc không giải được hết hận chứ gì? Thế nào, ngươi dự định đem ta bán đến đâu? Lại tìm một tướng công quán? Hay bán đến quan ngoại làm nô lệ cho man nhân?"
“Bán làm nô lệ thì ngươi có thể làm gì? Chặt cây đốn củi, hay là nấu nước bón phân?", Cận Song Thành đột nhiên mở miệng, ngữ âm bằng phẳng hỏi.
“A?", Liên Ngọc vô thức lên tiếng, chờ đến khi minh bạch Cận Song Thành hỏi gì thì trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn con người trước mặt này, lại nói không nên một lời nào.
Cận Song Thành nhìn vẻ mặt trống rỗng của y, rốt cục thở dài, ngồi xuống bên giường: “Ta từ đầu tới cuối chưa nói với ngươi quá một câu mà? Ta lúc nào nói ngươi đối Lạc phu nhân bất lợi? Lúc nào trách ngươi hại người?"
Liên Ngọc một thời im miệng, nhưng khí thế vẫn liều mạng xông lên, ánh mắt phòng bị nhìn Cận Song Thành.
“Ngươi a…", Cận Song Thành lại có một ảo giác trước mắt mình chính là một con cún đang dựng thẳng đuôi, “Nếu ta không tín nhiệm ngươi, sẽ không để ngươi lưu lại bồi nàng. Vậy mà có người cứ tự suy diễn rồi oan uổng ta…"
Liên Ngọc khí thế suy giảm, nhưng cau mày lại, một bộ dáng đo lường xem Cận Song Thành đang giở trò gì.
Cận Song Thành nhìn y, nhịn không được nở nụ cười, rồi lại ngưỡng mặt lên: “Ta khi nào nói ta cùng chung một nhóm với Lạc Quân Đắc? Ta là vì tìm ngươi mới qua lại với hắn, hay là ngươi nghĩ, hắn có thể sai khiến ta làm theo lời hắn?"
Nhìn mê man trong mắt Liên Ngọc càng lúc làm sâu, tiếu ý của hắn cũng càng sâu, cuối cùng đưa tay đặt tại trên đầu Liên Ngọc cố sức xoa, nhẹ giọng nói: “Ngươi a… thật giống như con nhím vậy, liều mạng đâm người… Bị người mình thích hiểu lầm, ta cũng sẽ khổ sở a."
Liên Ngọc vẫn mờ mịt ngồi đó, hảo một trận, trong mắt mới trở nên vi lượng, gắt gao nhìn chằm chằm Cận Song Thành: “Ngươi vừa nói cái gì?"
Cận Song Thành sửng sốt một chút: “Ta nói bị ngươi oan uổng ta cũng rất khổ sở a."
“Không đúng!"
“Không đúng chỗ nào?", Cận Song Thành cười đến ôn hòa, nhìn Liên Ngọc với vẻ mặt vô tội.
Liên Ngọc giương mắt, lây sau mới “Di" một tiếng, sau đó lại nhìn Cận Song Thành, phát ra một trận đơn âm “ai, ai" đầy nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Còn mơ hồ?", Cận Song Thành vừa nói vừa xoa xoa đầu y, “Cũng phải, đã vất vả từ sáng sớm, ta sẽ bảo Vãn Hà chuẩn bị thức ăn." Dứt lời, liền đứng lên đi tới cạnh cửa, gọi Vãn Hà đến bắt đầu phân phó.
Liên Ngọc ngồi ở trên giường nhìn hắn, tia sáng từ khe cửa tràn vào, viền theo hình dáng Cận Song Thành.
Y chỉ cảm thấy trước mắt có một chút trở nên không rõ, dường như cái gì cũng không chân thực, khí lực vẫn miễn cưỡng chống đỡ trong thân thể cũng triệt để tiêu thất, không có chỗ nào nương tựa.
Khi Cận Song Thành xoay người lại, nhìn thấy hình dáng rợ hãi run rẩy của Liên Ngọc, hắn cũng không nói gì, chỉ là đi trở về bên giường, an tĩnh ngồi xuống cạnh y.
Động tác của Vãn Hà rất nhanh, không bao lâu sau liền mang mâm vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi lui ra.
Cận Song Thành lúc này mới nắm lấy tay Liên Ngọc, sau đó kéo y: “Trước hãy ăn một chút gì đã."
Liên Ngọc thuận theo đi tới bàn, tiếp nhận chiếc bát Cận Song Thành đưa qua, một ngụm một ngụm xới cơm vào miệng, Cận Song Thành gấp rau vào trong bát y, y cũng ngoan ngoãn ăn.
Chỉ là sau đó, bắt đầu có cái gì đại tích đại tích rơi xuống mặt bàn, rơi vào trong bát, rơi lên mu bàn tay của Cận Song Thành.
Ướt át, nóng cháy, trong nháy mắt khuếch tán ra, sau lại nhanh chóng đông lại.
Cận Song Thành buông bát trong tay xuống, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Liên Ngọc, miễn cưỡng cười nói: “Ta chưa thấy qua người nào thích khóc như ngươi."
Liên Ngọc hiếm khi không phản bác lại, cũng không như trước dựa vào lòng Cận Song Thành mà khóc, chỉ là cúi đầu ngồi ở đàng kia không chút nhúc nhích, cố chấp như muốn cách ly mình với vạn vật xung quanh.
Lạc Quân đứng ở một chỗ, vô pháp nhúc nhích, một lúc lâu sau, Ninh Nhu mở miệng, thanh âm suy yếu mà gấp gáp: “Thiếp… chỉ sợ chàng muốn tìm Liên công tử gây phiền phức…" Nói đến đây, tựa hồ nàng cũng nói không được nữa, bàng hoàng đứng ở đàng kia, phảng phất tùy thời liền xoay người đào tẩu.
Lạc Quân một người xông lên ôm lấy nàng: “Đừng, Nhu Nhi nàng hãy nghe ta nói!"
Ninh Nhu không lên tiếng, chỉ là đứng ở đàng kia, cũng không vùng vẫy.
Từ chỗ Liên Ngọc nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy thân thể hơi run rẩy của nàng. Còn có cách đó mười bước, Cận Song Thành đuổi theo cũng đã đến.
Cận Song Thành không nhìn phu phụ Lạc Quân Đằc, chỉ là nhìn không chuyển mắt Liên Ngọc, ánh mắt như biển, nhìn không ra một tia tâm tình.
Liên Ngọc không chút nào lùi bước nhìn lại hắn, khẽ nhếch cằm, vẻ mặt bất tuân.
“Nhu Nhi, nàng hãy nghe ta nói, y…", Lạc Quân nghĩ thực sự trấn an không được thê tử, rốt cục đưa tay chỉ vào Liên Ngọc, oán hận nói, “Y chính là hậu nhân Liên gia mà chúng ta đã tìm ba năm. Lạc Liên hai nhà trước nay giao tình hảo, Liên gia một đời chỉ có mình y là nhi tử độc nhất, sủng vô pháp vô thiên, ngay cả nhà ta, phụ mẫu đại ca đều xem y như bảo bối, dưỡng như một thiên kim tiểu thư mà chiều chuộng. Y lại biết lấy lòng người, từ nhỏ muốn cái gì nghĩ đến cái gì, dù cho vô lý đều được thỏa mãn. Còn ta?"
Ninh Nhu tựa hồ hơi giật mình, trở nên an tĩnh. Cận Song Thành cũng như vậy hết sức chăm chú nghe, hay cả Liên Ngọc, cũng ở đàng kia đứng thẳng bất động. Chỉ là trên mặt y, vẻ quật cường từ từ biến mất, đổi thành vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất câu chuyện Lạc Quân Đắc đang nói không liên quan gì đến y.
“Nương của ta chỉ là thiếp nãi nãi nạp cho phụ thân ta, phụ thân ta cùng đại nương không thích ta, đại ca không thích ta, ngay cả thân nương ta cũng không thích ta. Vậy mà bảo bối của bọn họ lại thích ta.", trong thanh âm của Lạc Quân dần dần mang một tia châm chọc, “Khi còn bé bởi vì y thích quấn quít lấy ta chơi, các trưởng bối mới lần đầu tiên liếc mắt nhìn đến ta, hai nhà qua lại, các trưởng bối sợ y chia bớt ăn mặc cho ta, mới ra ơn mà cho ta một phần, khi ta muốn cái gì, cũng chỉ có thể thông qua y mà có được. Mỗi người đều cho rằng chúng ta tình cảm thâm sâu thân như huynh đệ, muốn ta ở bên y, chiều chuộng y, ta có thể làm khác sao?"
Cảm xúc của Lạc Quân Đắc dần dần có chút không khống chế được nữa.
“Năm mười bảy tuổi kia, phụ thân ta qua đời, sinh ý trong nhà do đại ca tiếp quản, ta cùng nương ở nhà không hề có chút địa vị gì, ta bất quá là muốn dựng nên một điểm tiểu sinh ý, để sau có thể mang theo nương ta ly khai Lạc gia, nhưng đừng nói đến tiền vốn, ngay cả chuyện ly khai Lạc gia cũng không thể. Vào thời điểm lòng ta đầy oán hận đó, y cười nói với ta…’Quân Đắc ca, ngươi hôn ta một chút, ta sẽ nhờ phụ thân ta cho ngươi tiền vốn lo việc buôn bán, có được hay không?’ có được hay không, a… Hôn một chút, còn nữa, ‘Hôn trên môi ấy, giống như Lạc đại ca hôn tẩu tử vậy’ …"
“Được rồi, đừng nói nữa!", thanh âm Lạc Quân Đắc nhẹ hẫng, nhưng Ninh Nhu bắt đầu vùng vẫy, bưng kín mặt, ách thanh kêu lên.
Lạc Quân Đắc không nói thêm gì nữa, thẳng đến khi Ninh Nhu sau khi kích động mà té xỉu trong lòng hắn, hắn mới đem người ôm lấy, hướng Cận Song Thành hơi gật đầu, không nói một lời mà quay trở về.
Liên Ngọc chỉ lẳng lặng nhìn hắn, thẳng đến khi thân ảnh Lạc Quân Đắc tiêu thất tại cuối hành lang, y mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người Cận Song Thành.
Cận Song Thành cũng đang nhìn y, một lát sau đột nhiên giật giật, Liên Ngọc trong lòng khiếp sợ lui lại, Cận Song Thành vọt đến một chiêu chế trụ cổ tay y.
Liên Ngọc không rên một tiếng, nhấc chân đá về phía Cận Song Thành, bị Cận Song Thành dùng tay kia bắt được, giống như con gà con mà bị hắn vác trên vai.
“Cận Song Thành, ngươi thứ đồ hỗn đản!", Liên Ngọc cố chết giãy dụa, “Buông, Vương bát đản! Các ngươi có bản lĩnh thì cứ đem ta bán đi lần nữa a, buông ta xuống, buông, buông… Ngô…"
Câu nói kế tiếp đã bị Cận Song Thành lấy tay gắt gao ngăn lại, Liên Ngọc hai mắt trừng trừng, nhìn Cận Song Thành dưới cái nhìn chằm chằm của Vãn Hà đem mình vào phòng.
“Vãn Hà, đóng cửa."
“Ân", Vãn Hà ứng một tiếng, đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Liên Ngọc chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn một đường sáng kia tiêu thất đi trước mắt, sau đó cảm giác được chính mình bị người dùng lực đẩy vào trên giường.
“Mụ nội nó…", lời thô tục vừa mới bật thốt ra nhưng nhìn thấy Cận Song Thành trước mặt liền ngạnh nuốt trở lại, Liên Ngọc có chút hốt hoảng nháy mắt, sau lại cúi đầu.
“Ta ghét bộ dáng hắn đối nữ nhân kia tình thâm chân thành, cố ý nói kích nữ nhân kia, ta vốn đang muốn xô nàng một cái, hài tử mà mất ta liền thật vừa lòng, người chết rồi mới tốt, Lạc Quân Đắc thiếu mệnh phụ mẫu ta, đem tính mạng lão bà, hài tử hắn đổi lại cũng rất công bình a!"
Cận Song Thành thủy chung không nói gì, chỉ là đứng ở một chỗ nhìn Liên Ngọc.
Liên Ngọc cứ tự mình nói, rồi lại trầm mặc, rồi lại tự không chịu nổi trầm mặc như vậy, vẫn cố sức hô hấp, làm như chỉ có như vậy mới có thể đem áp lực trong lòng y trút hết ra ngoài.
“Ngươi hiện tại đã xác định ta là ai, vậy chắc đã yên tâm đem ta bán đi, nói đi nói lại ngươi đã sớm ước định với hắn rồi đúng không, báo ân gì đó đều là nói dối, là Lạc Quân Đắc không giải được hết hận chứ gì? Thế nào, ngươi dự định đem ta bán đến đâu? Lại tìm một tướng công quán? Hay bán đến quan ngoại làm nô lệ cho man nhân?"
“Bán làm nô lệ thì ngươi có thể làm gì? Chặt cây đốn củi, hay là nấu nước bón phân?", Cận Song Thành đột nhiên mở miệng, ngữ âm bằng phẳng hỏi.
“A?", Liên Ngọc vô thức lên tiếng, chờ đến khi minh bạch Cận Song Thành hỏi gì thì trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn con người trước mặt này, lại nói không nên một lời nào.
Cận Song Thành nhìn vẻ mặt trống rỗng của y, rốt cục thở dài, ngồi xuống bên giường: “Ta từ đầu tới cuối chưa nói với ngươi quá một câu mà? Ta lúc nào nói ngươi đối Lạc phu nhân bất lợi? Lúc nào trách ngươi hại người?"
Liên Ngọc một thời im miệng, nhưng khí thế vẫn liều mạng xông lên, ánh mắt phòng bị nhìn Cận Song Thành.
“Ngươi a…", Cận Song Thành lại có một ảo giác trước mắt mình chính là một con cún đang dựng thẳng đuôi, “Nếu ta không tín nhiệm ngươi, sẽ không để ngươi lưu lại bồi nàng. Vậy mà có người cứ tự suy diễn rồi oan uổng ta…"
Liên Ngọc khí thế suy giảm, nhưng cau mày lại, một bộ dáng đo lường xem Cận Song Thành đang giở trò gì.
Cận Song Thành nhìn y, nhịn không được nở nụ cười, rồi lại ngưỡng mặt lên: “Ta khi nào nói ta cùng chung một nhóm với Lạc Quân Đắc? Ta là vì tìm ngươi mới qua lại với hắn, hay là ngươi nghĩ, hắn có thể sai khiến ta làm theo lời hắn?"
Nhìn mê man trong mắt Liên Ngọc càng lúc làm sâu, tiếu ý của hắn cũng càng sâu, cuối cùng đưa tay đặt tại trên đầu Liên Ngọc cố sức xoa, nhẹ giọng nói: “Ngươi a… thật giống như con nhím vậy, liều mạng đâm người… Bị người mình thích hiểu lầm, ta cũng sẽ khổ sở a."
Liên Ngọc vẫn mờ mịt ngồi đó, hảo một trận, trong mắt mới trở nên vi lượng, gắt gao nhìn chằm chằm Cận Song Thành: “Ngươi vừa nói cái gì?"
Cận Song Thành sửng sốt một chút: “Ta nói bị ngươi oan uổng ta cũng rất khổ sở a."
“Không đúng!"
“Không đúng chỗ nào?", Cận Song Thành cười đến ôn hòa, nhìn Liên Ngọc với vẻ mặt vô tội.
Liên Ngọc giương mắt, lây sau mới “Di" một tiếng, sau đó lại nhìn Cận Song Thành, phát ra một trận đơn âm “ai, ai" đầy nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Còn mơ hồ?", Cận Song Thành vừa nói vừa xoa xoa đầu y, “Cũng phải, đã vất vả từ sáng sớm, ta sẽ bảo Vãn Hà chuẩn bị thức ăn." Dứt lời, liền đứng lên đi tới cạnh cửa, gọi Vãn Hà đến bắt đầu phân phó.
Liên Ngọc ngồi ở trên giường nhìn hắn, tia sáng từ khe cửa tràn vào, viền theo hình dáng Cận Song Thành.
Y chỉ cảm thấy trước mắt có một chút trở nên không rõ, dường như cái gì cũng không chân thực, khí lực vẫn miễn cưỡng chống đỡ trong thân thể cũng triệt để tiêu thất, không có chỗ nào nương tựa.
Khi Cận Song Thành xoay người lại, nhìn thấy hình dáng rợ hãi run rẩy của Liên Ngọc, hắn cũng không nói gì, chỉ là đi trở về bên giường, an tĩnh ngồi xuống cạnh y.
Động tác của Vãn Hà rất nhanh, không bao lâu sau liền mang mâm vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rồi lui ra.
Cận Song Thành lúc này mới nắm lấy tay Liên Ngọc, sau đó kéo y: “Trước hãy ăn một chút gì đã."
Liên Ngọc thuận theo đi tới bàn, tiếp nhận chiếc bát Cận Song Thành đưa qua, một ngụm một ngụm xới cơm vào miệng, Cận Song Thành gấp rau vào trong bát y, y cũng ngoan ngoãn ăn.
Chỉ là sau đó, bắt đầu có cái gì đại tích đại tích rơi xuống mặt bàn, rơi vào trong bát, rơi lên mu bàn tay của Cận Song Thành.
Ướt át, nóng cháy, trong nháy mắt khuếch tán ra, sau lại nhanh chóng đông lại.
Cận Song Thành buông bát trong tay xuống, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Liên Ngọc, miễn cưỡng cười nói: “Ta chưa thấy qua người nào thích khóc như ngươi."
Liên Ngọc hiếm khi không phản bác lại, cũng không như trước dựa vào lòng Cận Song Thành mà khóc, chỉ là cúi đầu ngồi ở đàng kia không chút nhúc nhích, cố chấp như muốn cách ly mình với vạn vật xung quanh.
Tác giả :
Trần Sắc – 尘色