Ngốc Tử Vương Phi
Chương 25: Cự tuyệt cầu hôn (hai)
Bạch Tâm Nhị thấy Lan Lạc Tô tức giận đến nói không nên lời, lập tức hướng hắn lộ ra khuôn mặt mị hoặc mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia cũng chậm chậm rãi tới gần hắn.
Giờ phút này, hai mắt Lan Lạc Tô trừng thật lớn, nhìn nữ tử đang đi cà nhấc tới trước mặt hắn, hai tròng mắt trong suốt rạng rỡ nhìn về phía hắn, tay áo kiều diễm tung bay, phảng phất như cây anh đào tháng ba, kiều diễm ướt át, chọc người muốn âu yếm.
Bạch Tâm Nhị nhẹ nhàng lại gần Lan Lạc Tô, bàn tay dừng ở trên môi hắn, nhẹ nhàng thổi khí sau lưng hắn, lại quyến rũ hướng vành tai hắn, nói nhỏ:“Vương gia, người sẽ làm được sao?"
Giờ phút này cả người Lan Lạc Tô càng thêm cứng ngắc, giống như bị điểm huyệt không thể di chuyển, kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, trong nháy mắt kia, hắn thiếu chút nữa bị Bạch Tâm Nhị quyến rũ, cảm thấy hô hấp của bản thân rất nhẹ, trong lòng cũng run rẩy.
Nàng tới gần hắn như vậy, làm cho tim hắn nhảy bùm bùm, hiện tại hắn mới nhìn rõ, nữ tử trước mặt hắn rất đẹp, mĩ đắc tượng một mảnh xuất trần liên diệp, thanh nhã nếu tĩnh trên biển không lưu luyến đám mây.
Nàng đẹp như vậy, tại sao trước kia hắn lại không phát hiện. Khi nàng lại gần hắn trong nháy mắt, hắn nghĩ muốn gắt gao ôm nàng vào lòng, lại hung hăng cắn xuống đôi môi mê người kia......
Bạch Tâm Nhu trốn đằng sau núi giả thấy Bạch Tâm Nhị tới gần Lan Lạc Tô, liền thở hổn hển, tức giận đến hung hăng nhéo Nguyệt Nga, lớn tiếng mắng:“Tiện nhân không biết xấu hổ này!"
Mới mắng xong, đau trên người Nguyệt Nga nhanh chóng rút về cánh tay, vừa kéo như vậy, Nguyệt Nga bị đau liền vùng ra khỏi Bạch Tâm Nhu đang thở phì phì, cả người Bạch Tâm Nhu lão đão, chân bị Nguyệt Nga vùng mà lui ra sau, không biết chuyện gì xãy ra, liền rơi vào trong hồ sen.
“Phanh" một tiếng, bọt nước từ trong hồ sen bắn lên tung tóe, Bạch Tâm Nhị nhanh chóng lui sang một bên, khóe miệng cười nhạt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng.
Thì ra, Bạch Tâm Nhu này lại không chịu được kích thích như vậy, nàng chưa kịp ra tay, nàng ta liền xảy ra chuyện.
Nghe được âm thanh có người rơi xuống nước cùng tiếng thét chói tai, Lan Lạc Tô lúc này cảnh giác quay đầu, đi lại gần hồ sen, bây giờ hắn mới nhìn rõ người rơi xuống hồ sen là Bạch Tâm Nhu.
Bạch Tâm Nhu uống không ít nước, cả người khó chịu ở trong nước giãy giụa, đến khi thấy được Lan Lạc Tô đang chạy tới, lập tức oa một tiếng khóc lớn lên.
Lan Lạc Tô không nói một lời liền nhảy xuống hồ sen, một mình đem Bạch Tâm Nhu cứu lên bờ, lại cẩn thận đem nàng đặt xuống một tảng đá lớn gần đó, giờ phút này, Lan Thâm cũng xuống nước cứu Nguyệt Nga lên.
Nhìn Bạch Tâm Nhu lại ướt sũng, Bạch Tâm Nhị trừng lớn ánh mắt, mang theo Tuyết Thiền chậm rãi lại gần, cái gì cũng không nói, chỉ là mắt lạnh đứng ở một bên.
Đúng vậy, nàng chính là mắt lạnh xem kịch vui, nàng cũng không cho rằng mình là người tốt, nên khi có kịch thì xem diễn, cũng không thể mêm lòng.
Đối với kẻ địch mềm lòng, thì chính là tàn nhẫn với bản thân. Bạch Tâm Nhu muốn cùng nàng đấu, thật sự là nằm mơ đi.
Sau khi ói ra mấy ngụm nước bẩn, Bạch Tâm Nhu vẻ mặt xanh tím trừng hướng Bạch Tâm Nhị, tức giận nói:“Ngươi còn đứng đây xem diễn, đều là ngươi làm hại!"
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu chịu khổ, Lan Lạc Tô sớm quên say mê vừa rồi trong nháy mắt kia, liền đứng dậy hướng Bạch Tâm Nhị nói:“Bổn vương nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là thiên kim cao quý gì, muốn bổn vương tự mình cầu hôn, chính là ngươi cầu gả cho bổn vương, bổn vương cũng không cần! Hơn nữa, ngươi chỉ là một nữ nhân đã bị bổn vương bỏ, theo luật pháp, ngươi bị bổn vương bỏ, sẽ không tư cách gặp người khác. Nói cho ngươi biết, bổn vương không muốn cầu hôn ngươi nữa, ngươi an tâm làm của ngươi bị chồng ruồng bỏ đi!"
Bạch Tâm Nhị sớm đoán được Lan Lạc Tô sẽ nói như vậy, người như thế, vĩnh viễn đều không khiến nàng hết khinh thường.
Không nghĩ tới nàng còn chưa đắc tội hắn, hắn đã lộ ra bản tính sài lang, may mắn nàng không đồng ý gả cho hắn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hoàng Thượng tuy rằng kêu Tĩnh vương đến cầu hôn, nhưng nếu cầu hôn không thành, nàng vẫn sẽ là một nữ nhân bị chồng bỏ, nghĩ vậy, nàng lập tức tiến lên, nâng lên hai tròng mắt, âm thanh lạnh lùng nói:“Ta nói, không phải ngươi bỏ bản quận chúa, mà là bản quận chúa không cần ngươi, ta muốn cùng ngươi cùng cách!"
“Muốn cùng cách, nằm mơ!" Lan Lạc Tô hừ lạnh một tiếng, lập tức đem Bạch Tâm Nhu cả người ướt nhẹp ôm vào trong ngực, hướng Bạch Tâm Nhị nổi giận nói:“Ngươi vĩnh viễn chỉ là một nữ nhân bị chồng bỏ cũng không ai muốn lấy!"
Bạch Tâm Nhị cũng không giận, hướng Tuyết Thiền bên cạnh nhìn lại, không nhanh không chậm nói:“Tuyết Thiền, phụ thân không phải là có nuôi chó săn sao, hình như gọi là tô tô gì đó, mau dẫn đến, bản quận chúa muốn tiễn khách!"
“Tô tô?" Lan Lạc Tô tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nữ nhân này nhưng lại kêu chó săn là tô tô, kia không phải là tên của hắn sao?
Bạch Tâm Nhị liếc hắn một cái, nàng lấy tên tô tô đặt cho con chó là đã quá coi trọng hắn rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giáng Hồng sớm đã dẫn con chó săn lớn từ trong viện đi ra, nàng vừa ra tới, Tuyết Thiền liền đem ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải đưa lên miệng thổi, con chó kia như một mũi tên sưu một tiếng hướng đám người Lan Lạc Tô lao đến.
“Đóng cửa thả chó!" Bạch Tâm Nhị vỗ vỗ tay, liền thối lui đến một bên xem kịch vui.
Nhìn thấy con chó săn cao lớn đầy dũng mãnh, cái lưỡi dài lè ra ngoài còn đang chảy nước dãi, Bạch Tâm Nhu sợ tới mức oa một tiếng hét ầm lên, hướng Lan Lạc Tô nói: “Vương gia, chúng ta đi mau, con chó này rất hung dữ, nó từng đã cắn chết người!"
“Bạch Tâm Nhị chết tiệt!" Lan Lạc Tô tay phải vừa nhấc, đang muốn xuất chưởng, nhưng Bạch Tâm Nhị đang xem diễn lập tức lớn tiếng nói:“Vương gia trăm ngàn không thể đánh chết nó, nó đã theo phụ thân ta chinh chiến nhiều năm, cũng đã từng cứu Hoàng Thượng trên chiến trường khi người còn trẻ, đây là con chó do Hoàng Thượng tự sắc phong ngự cẩu, nếu như bị Vương gia đánh chết, kia......"
Ngự cẩu!
Lan Lạc Tô vừa nghe xong, không nghĩ tới con chó này đã cắn Lan Thâm, hắn muốn giết cũng không dám xuống tay, nhiều ánh mắt nhìn hắn như vậy, nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, hắn xác định chắc chắn sẽ mất mạng, huống hồ, ai sẽ tin hắn lại bị ngốc quận chúa khi dễ?
Khi dễ?
Đúng vậy, hắn hôm nay quả thật bị Bạch Tâm Nhị khi dễ .
Lúc này Lan Thâm và Lan Hải sắc mặt xanh mét, muốn đánh trả lại không dám, nhưng con chó kia đã hùng hổ lại gần, bắt được một gã hạ nhân liền cắn, gã hạ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, trên đùi mất một miếng thịt, nhìn qua liền thấy máu thịt lẫn lộn, chúng hạ nhân nhìn thấy sợ tới mức chạy tán loạn, có người còn tè ra quần.
“Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Lan Lạc Tô ôm chặt Bạch Tâm Nhu vẻ mặt sợ hãi, dùng khinh công nhảy ra tường cao, Lan Thâm cùng Lan Hải đang muốn tông cửa xông ra, thế nhưng con chó kia lại không chút khách khí muốn đuổi theo.
Chỉ nghe toàn tiếng la hét, Lan Thâm không có võ công cũng đã sợ tới mức té ra đất, bọn hạ nhân phía sau hắn cũng không tốt hơn chút nào, chờ Lan Hải thật vất vả mới đẩy được cửa ra, lại có gia đinh trên đùi thiếu mất một miếng thịt, quần Lan Thâm cũng bị chó săn cắn rớt xuống.
Tiếp theo, một đám đàn ông, ôm lấy quần áo hỗn độn, một đám chen lấn ở cửa Bạch phủ chạy ra ngoài, một chút bóng dáng cũng không để lại.
Nhìn mọi người bị dọa chạy, Bạch Tâm Nhị vỗ vai Tuyết Thiền tán thưởng, hướng Huyết Lang đang nịnh nọt liếm tay nàng nói:“Tô tô biểu hiện rất tốt, một lát nữa sẽ thưởng cho ngươi đồ ăn ngon ."
Con chó săn lập tức không tình nguyện bày ra bộ dáng xem thường, giống như đang lên án chủ tử của mình, nó cực kỳ không thích cái tên tô tô này.
Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Lan Lạc Tô, trong lòng Bạch Tâm Nhị liền cảm thấy vui vẻ!
Bất quá, hiện tại nàng lại thành người bị chồng ruồng bỏ, nàng phải nhanh cùng hắn cùng cách mới là việc nên làm bây giờ.
Ban đêm, toàn bộ Bạch phủ sáng trưng ánh đèn, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng, chiếu xuống khắp mọi nơi, giống như bao phủ một tầng ánh sáng màu bạc.
Ở phòng chính phía đông, Khương sườn phi lạnh lùng ngồi ở trên ghế, tay phải xiết chặt ly trà được đặt trên bàn ghỗ tử mộc, ôm chặt Bạch Tâm Nhu đang nằm trên giường hung hăng trừng mắt nhìn qua,“Ngươi thật là không dùng được mà, còn đấu không lại một nữ nhân ngốc nghếch! Huống hồ ngươi được Tĩnh vương sủng ái, thế nhưng lại bị nàng ta đùa giỡn xoay quanh!"
Khương sườn phi oán hận nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhu sắc mặt có chút tái nhợt, nếu không ban ngày bị rơi xuống hồ, nữ nhi của bà cũng sẽ không bị phong hàn, nói đi nói lại đều do nữ nhân ngốc nghếch kia làm hại.
Bạch Tâm Oánh nhẹ nhàng phủ phủ thêm trăn lên người Bạch Tâm Nhu, trên mặt treo nụ cười đi đến trước mặt Khương sườn phi, vừa đấm lưng cho bà vừa nói:“Nương, người nói Bạch Tâm Nhị này có phải là ngốc quận chúa trước kia hay không? Nữ nhi cảm thấy nàng đã thay đổi, hơn nữa thay đổi rất lớn, ngay cả Tĩnh vương cũng bị nàng đuổi ra khỏi vương phủ, thật sự là rất kỳ quái!"
Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:“Ta hoài nghi nàng ta căn bản không phải là ngốc quận chúa, mà là giả mạo."
Bạch Tâm Nhu cắn chặt răng, vẻ mặt tức giận nói:“Bạch Tâm Nhị đó không phải là giả mạo, nhưng nữ nhi khẳng định, nàng ta là bị quỷ nhập. Ngày đó con tận mắt thấy nàng ta theo Tĩnh vương từ tân phòng đi ra, khi đó cũng đã thay đổi. Trước kia nàng ta ngốc nghếch, không nghĩ tới vài lần tranh đấu gần đây, ngay cả một chút chỗ tốt con cũng không chiếm được từ nàng ta, nương, thù này nhất định phải báo!"
Nhớ tới chuyện Bạch Tâm Nhu liên tục xấu mặt, Bạch Tâm Oánh nhịn không được dưới đáy lòng cười thầm, bởi vì thật sự là rất buồn cười .
Khương sườn phi mím môi gật đầu, con ngươi đen lóe lên tia tính kế, khóe miệng khẽ nhếch, tay phải đem ly trà ba một tiếng đặt xuống bàn nói:“Mặc kệ nàng ta bị quỷ nhập hay là giả mạo, ta đều sẽ làm cho nàng sống không bằng chết."
Nói xong, Khương sườn phi đáy mắt hiện lên đắc ý, hướng Bạch Tâm Nhu liếc mắt một cái nói:“Ba ngày sau là ngày đến trường học, các ngươi chơi cũng đã chơi, ở trường học nhất định phải học tập cho tốt, trăm ngàn lần không thể bị những nữ tử khác qua mặt. Còn có hai nữ nhi của Trần thứ phi cùng Ninh thứ phi kia, đều làm ra vẻ yếu ớt, nhưng đầy thủ đoạn, phải nhân cơ hội ngáng chân các nàng, nữ nhi của ta nhất định phải xuất sắc nhất. Về phần nữ nhân ngốc nghếch đáng chết kia, hãy làm cho nàng ta không còn mặt mũi đến trường."
“Đây là nhất định ." Bạch Tâm Oánh lòng tràn đầy vui mừng vỗ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở lên hồng hồng mà đứng lên.
Đến lúc đó Tĩnh vương khẳng định muốn tới xem Tam tỷ, như vậy nàng lại có thể nhìn thấy hắn. Huống hồ có rất nhiều danh môn thế gia công tử ở kinh thành biết kiếm thuật, đến lúc đó nàng nhất định sẽ bộc lộ toàn bộ khả năng của bản thân, tạo ra chấn động thật lớn.
Tâm tình Bạch Tâm Nhu thì trở lên nóng nảy, nhanh chóng đem chén thuốc trên đầu giường bưng lên, đem nước thuốc đen cùng đắng bên chén trong uống một hơi cạn sạch, hy vọng ba ngày sau phong hàn của nàng có thể khỏi hẳn, như vậy mới có thể hung hăng chỉnh nữ nhân ngốc nghếch kia một trận.
Ba ngày sau
Bạch Tâm Nhị chưa bao giờ biết, ở cổ đại nữ tử cùng nam tử có thể học trung trong một gian phòng, cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm. Trong lòng nàng nghĩ, nữ tử cổ đại không phải ở nhà thêu thùa may vá thì là cũng là ở nhà không bước ra ngoài, muốn cùng nam tử tiếp xúc đó là điều không thể .
Mà ở Lan Thương đại lục, Lan quốc, địa vị nữ tử mặc dù thấp hơn so với nam tử, nhưng ở trường học địa vị lại ngang nhau.
Lan quốc là quốc gia trọng võ, mọi người đều say mê võ thuật cùng kiếm thuật, Lan quốc cũng thường xuyên tổ chức các cuộc đấu võ, đây là một quốc gia lấy kiếm thuật làm đầu.
Trường học Thánh Kiếm chia làm hai đường, một đường chuyên dạy văn gọi là văn đường cùng một đường chuyên dạy kiếm và võ thuật là võ đường, văn đường là học thiên văn, lý, lịch sử, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa cùng thêu thùa, võ đường còn lại là nơi chỉ dạy võ, bên trong mỗi một hạng khoa đều có các lão sư đức cao vọng trọng chuyên môn giảng bài.
Đối với nữ tử mà nói, võ đường giống với môn học tự chọn ở hiện đại, có đi hay không là do các nàng tự nguyện. Nhưng tại quốc gia trọng võ như Lan Quốc, đại đa số các cô nương đều biết và yêu thích môn học này.
Có nữ tử học võ vì muốn tăng lên thực lực của bản thân để tránh bị người khi dễ, còn có người học võ chỉ vì muốn được ở cạnh các công tử danh môn, hơn nữa, phần lớn danh môn công tử đều quen biết người trong Hoàng tộc hoặc hoàng tử, có đôi khi các hoàng tử cũng sẽ đến thư viện.
Nhưng, các vị tiểu thư Bạch phủ lại có chút yếu đuối, các nàng từ nhỏ đã có hộ vệ đi theo, căn bản không nên luyện võ để bảo vệ chính mình. Hơn nữa, Khương sườn phi giáo dục nữ nhi không được học võ vì võ nghệ rất thô lỗ với tiểu thư khuê các, không bằng học cầm kỳ thư họa làm sao lấy lòng nam nhân, gả cho một người vĩ đại, ai có thể bảo vệ mình tốt hơn trượng phu của mình ?
Quan niệm của Khương sườn phi là, võ tốt, không bằng gả vào chỗ tốt!
Nghe được Tuyết Thiền líu ríu kể lại, Bạch Tâm Nhị nhịn không được muốn cười. Bất quá, nghe Tuyết Thiền nói, tứ tiểu thư Bạch Tâm Oánh lại thích kiếm thuật, bình thường tính cách kiêu căng, lại mang hơi thở của nam tử, kiếm khí của nàng đã đạt tới cấp ba, xưng đại kiếm thuật sư.
Nghe đến đó, Bạch Tâm Nhị lại cảm thấy kỳ quái, nàng ở hiện đại học TaeKwonDo, nhu đạo, vô số cách đấu khác, TaeKwonDo có phân cấp bậc, nhưng nàng lại không biết kiếm thuật nơi đây cũng có phân chia kiếm khí.
Tuyết Thiền nói, kiếm khí được chia làm bảy cấp bậc.
Cấp một là kiến tập kiếm thuật sư, cấp hai là kiếm thuật sư, cấp ba là đại kiếm thuật sư; cấp bốn bay lên một cái độ cao mới, xưng kiếm linh, cấp năm là kiếm vương, cấp sáu là kiếm tôn, cấp cao nhất, cấp bảy sẽ trở thành Kiếm Thần.
Nghe đến đó, Bạch Tâm Nhị cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nàng mặc kệ cấp bậc cái gì, chỉ cần ai dám chọc tới nàng, liền chuẩn bị ăn nắm dấm của nàng đi, nắm đấm lớn cùng cứng rắn mới là đạo lí.
Mới đi đến cửa trường học, Bạch Tâm Nhị chợt nghe thấy tiếng nói từ chỗ cửa truyền đến.
“Ngươi có cho hay không ?" Bạch Tâm Oánh hai tay chống ngang thắt lưng, nhìn chằm chằm Bạch Tâm Họa một thân áo vàng đang thẫn thờ đứng phía trước, đi theo bên cạnh Bạch Tâm Họa là người vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân, Bạch Tâm Đồng.
Tuy rằng Trần thứ phi cùng Khương sườn phi có qua lại, nhưng Trần thứ phi lại muốn nữ nhân của mình tiếp cận nữ nhi của Ninh thứ phi là Bạch Tâm Họa, Bạch Tâm Nhị nhịn không được ở trong lòng oán thầm, phỏng chừng đây là kế của Trần thứ phi, bà ta thì tiếp cận sườn phi, lại kêu nữ nhi của mình đi tiếp cận nữ nhi của thứ phi, tương lai dù ai có thắng, đối với bà ta đều có lợi.
Hắc hắc, nghĩ đến đây, nàng không khỏi ở bên trong nội tâm khinh bỉ chính mình một chút, đoán suy nghĩ của người khác như vậy thật là không có đạo đức .
Bạch Tâm Họa hôm nay có thể nói ăn mặc rất long trọng, cùng so sánh với Bạch Tâm Oánh một thân quần áo lòe loẹt trang sức đầy mình, thì đẹp hơn rất nhiều, một đôi mày liễu, môi đỏ sẫm oánh nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giữa lông mày còn điểm chu sa, một thân quần áo ngân sa càng gợi nên dáng người xinh đẹp của nàng, trang điểm như vậy, lập tức khiến Bạch Tâm Oánh trở lên thô tục.
“Ta không cho, đây là trường học, đừng tưởng rằng ở Bạch phủ, tùy vào ngươi kiêu ngạo." Bạch Tâm Họa khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đều là nữ nhi Bạch gia, nàng ta dựa vào cái gì mà không chịu nhường đường, đường lớn như vậy, Bạch Tâm Oánh này không đi, lại muốn cùng nàng tranh?
Bạch Tâm Oánh phía sau Bạch Tâm Nhu không kiên nhẫn lấy khăn tay lau cái trán đổ mồ hôi, hướng Bạch Tâm Họa nói:“Ta phải đi đường này, Tâm Họa ngươi tránh ra đi, đừng huyên náo khiến mọi người đều biết, đến lúc đó sẽ làm mất mặt phụ thân."
Bạch Tâm Họa vừa nghe, hốc mắt cũng đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Bạch Tâm Oánh, Bạch Tâm Nhu, nhẹ giọng khóc nức nở nói:“Tốt, các ngươi uy phong, ở trước trường học có mặt nhiều người như vậy khi dễ ta, không đem phụ thân đặt ở trong mắt. Chờ khi trở về ta liền nói cho phụ thân, xin phụ thân làm chủ cho ta ."
Mà Bạch Tâm Họa phía sau Bạch Tâm Đồng, ho nhẹ một tiếng xong, cũng không biết nên giúp ai, chỉ làm ra vẻ mặt lo lắng đứng ở tại chỗ.
Bạch Tâm Oánh vừa nghe liền tức giận, hai tay chống ngang thắt lưng, vẻ mặt cáu kỉnh, dậm chân nói:“Ngươi...... Ngươi lại dùng chiêu này, xem như ngươi lợi hại!"
Bạch Tâm Oánh buồn bực nói xong, kéo Bạch Tâm Nhu liền hướng trong trường học đi đến, lúc này trò khôi hài mới tính tạm thời dừng lại.
Lúc này, ngũ tiểu thư Bạch Tâm Đồng mắt sắc nhìn đến Bạch Tâm Nhị, hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra ôn hòa mỉm cười,“Tỷ tỷ, theo chúng ta cùng đi vào đi thôi."
Bạch Tâm Nhị trong lòng ngẩn ra, xem ra Bạch Tâm Đồng này không giống những vị tiểu thư khác tâm tư của nàng ta sâu không lường được, nàng liền đi tới trước mặt các nàng, trong mắt Bạch Tâm Họa có tia hèn mọn, bất quá lập tức thu hồi, lại hé ra khuôn mặt tươi cười.
Quả nhiên giống như lời Tuyết Thiền nói, lục tiểu thư Bạch Tâm Họa này là người am hiểu nhất chính là khóc, giả vờ đáng thương, giả vờ yếu ớt, đến nỗi mỗi lần cãi nhau đều chiếm thế thượng phong, bởi vì phụ thân luôn đồng tình kẻ yếu, luôn luôn tín nhiệm nàng ta, Bạch Tâm Oánh kia mỗi lần đều bị phạt quỳ, vừa rồi mới khinh địch như vậy buông tha Bạch Tâm Họa.
Giờ phút này, hai mắt Lan Lạc Tô trừng thật lớn, nhìn nữ tử đang đi cà nhấc tới trước mặt hắn, hai tròng mắt trong suốt rạng rỡ nhìn về phía hắn, tay áo kiều diễm tung bay, phảng phất như cây anh đào tháng ba, kiều diễm ướt át, chọc người muốn âu yếm.
Bạch Tâm Nhị nhẹ nhàng lại gần Lan Lạc Tô, bàn tay dừng ở trên môi hắn, nhẹ nhàng thổi khí sau lưng hắn, lại quyến rũ hướng vành tai hắn, nói nhỏ:“Vương gia, người sẽ làm được sao?"
Giờ phút này cả người Lan Lạc Tô càng thêm cứng ngắc, giống như bị điểm huyệt không thể di chuyển, kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ, trong nháy mắt kia, hắn thiếu chút nữa bị Bạch Tâm Nhị quyến rũ, cảm thấy hô hấp của bản thân rất nhẹ, trong lòng cũng run rẩy.
Nàng tới gần hắn như vậy, làm cho tim hắn nhảy bùm bùm, hiện tại hắn mới nhìn rõ, nữ tử trước mặt hắn rất đẹp, mĩ đắc tượng một mảnh xuất trần liên diệp, thanh nhã nếu tĩnh trên biển không lưu luyến đám mây.
Nàng đẹp như vậy, tại sao trước kia hắn lại không phát hiện. Khi nàng lại gần hắn trong nháy mắt, hắn nghĩ muốn gắt gao ôm nàng vào lòng, lại hung hăng cắn xuống đôi môi mê người kia......
Bạch Tâm Nhu trốn đằng sau núi giả thấy Bạch Tâm Nhị tới gần Lan Lạc Tô, liền thở hổn hển, tức giận đến hung hăng nhéo Nguyệt Nga, lớn tiếng mắng:“Tiện nhân không biết xấu hổ này!"
Mới mắng xong, đau trên người Nguyệt Nga nhanh chóng rút về cánh tay, vừa kéo như vậy, Nguyệt Nga bị đau liền vùng ra khỏi Bạch Tâm Nhu đang thở phì phì, cả người Bạch Tâm Nhu lão đão, chân bị Nguyệt Nga vùng mà lui ra sau, không biết chuyện gì xãy ra, liền rơi vào trong hồ sen.
“Phanh" một tiếng, bọt nước từ trong hồ sen bắn lên tung tóe, Bạch Tâm Nhị nhanh chóng lui sang một bên, khóe miệng cười nhạt trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng.
Thì ra, Bạch Tâm Nhu này lại không chịu được kích thích như vậy, nàng chưa kịp ra tay, nàng ta liền xảy ra chuyện.
Nghe được âm thanh có người rơi xuống nước cùng tiếng thét chói tai, Lan Lạc Tô lúc này cảnh giác quay đầu, đi lại gần hồ sen, bây giờ hắn mới nhìn rõ người rơi xuống hồ sen là Bạch Tâm Nhu.
Bạch Tâm Nhu uống không ít nước, cả người khó chịu ở trong nước giãy giụa, đến khi thấy được Lan Lạc Tô đang chạy tới, lập tức oa một tiếng khóc lớn lên.
Lan Lạc Tô không nói một lời liền nhảy xuống hồ sen, một mình đem Bạch Tâm Nhu cứu lên bờ, lại cẩn thận đem nàng đặt xuống một tảng đá lớn gần đó, giờ phút này, Lan Thâm cũng xuống nước cứu Nguyệt Nga lên.
Nhìn Bạch Tâm Nhu lại ướt sũng, Bạch Tâm Nhị trừng lớn ánh mắt, mang theo Tuyết Thiền chậm rãi lại gần, cái gì cũng không nói, chỉ là mắt lạnh đứng ở một bên.
Đúng vậy, nàng chính là mắt lạnh xem kịch vui, nàng cũng không cho rằng mình là người tốt, nên khi có kịch thì xem diễn, cũng không thể mêm lòng.
Đối với kẻ địch mềm lòng, thì chính là tàn nhẫn với bản thân. Bạch Tâm Nhu muốn cùng nàng đấu, thật sự là nằm mơ đi.
Sau khi ói ra mấy ngụm nước bẩn, Bạch Tâm Nhu vẻ mặt xanh tím trừng hướng Bạch Tâm Nhị, tức giận nói:“Ngươi còn đứng đây xem diễn, đều là ngươi làm hại!"
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu chịu khổ, Lan Lạc Tô sớm quên say mê vừa rồi trong nháy mắt kia, liền đứng dậy hướng Bạch Tâm Nhị nói:“Bổn vương nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi là thiên kim cao quý gì, muốn bổn vương tự mình cầu hôn, chính là ngươi cầu gả cho bổn vương, bổn vương cũng không cần! Hơn nữa, ngươi chỉ là một nữ nhân đã bị bổn vương bỏ, theo luật pháp, ngươi bị bổn vương bỏ, sẽ không tư cách gặp người khác. Nói cho ngươi biết, bổn vương không muốn cầu hôn ngươi nữa, ngươi an tâm làm của ngươi bị chồng ruồng bỏ đi!"
Bạch Tâm Nhị sớm đoán được Lan Lạc Tô sẽ nói như vậy, người như thế, vĩnh viễn đều không khiến nàng hết khinh thường.
Không nghĩ tới nàng còn chưa đắc tội hắn, hắn đã lộ ra bản tính sài lang, may mắn nàng không đồng ý gả cho hắn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hoàng Thượng tuy rằng kêu Tĩnh vương đến cầu hôn, nhưng nếu cầu hôn không thành, nàng vẫn sẽ là một nữ nhân bị chồng bỏ, nghĩ vậy, nàng lập tức tiến lên, nâng lên hai tròng mắt, âm thanh lạnh lùng nói:“Ta nói, không phải ngươi bỏ bản quận chúa, mà là bản quận chúa không cần ngươi, ta muốn cùng ngươi cùng cách!"
“Muốn cùng cách, nằm mơ!" Lan Lạc Tô hừ lạnh một tiếng, lập tức đem Bạch Tâm Nhu cả người ướt nhẹp ôm vào trong ngực, hướng Bạch Tâm Nhị nổi giận nói:“Ngươi vĩnh viễn chỉ là một nữ nhân bị chồng bỏ cũng không ai muốn lấy!"
Bạch Tâm Nhị cũng không giận, hướng Tuyết Thiền bên cạnh nhìn lại, không nhanh không chậm nói:“Tuyết Thiền, phụ thân không phải là có nuôi chó săn sao, hình như gọi là tô tô gì đó, mau dẫn đến, bản quận chúa muốn tiễn khách!"
“Tô tô?" Lan Lạc Tô tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, nữ nhân này nhưng lại kêu chó săn là tô tô, kia không phải là tên của hắn sao?
Bạch Tâm Nhị liếc hắn một cái, nàng lấy tên tô tô đặt cho con chó là đã quá coi trọng hắn rồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giáng Hồng sớm đã dẫn con chó săn lớn từ trong viện đi ra, nàng vừa ra tới, Tuyết Thiền liền đem ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải đưa lên miệng thổi, con chó kia như một mũi tên sưu một tiếng hướng đám người Lan Lạc Tô lao đến.
“Đóng cửa thả chó!" Bạch Tâm Nhị vỗ vỗ tay, liền thối lui đến một bên xem kịch vui.
Nhìn thấy con chó săn cao lớn đầy dũng mãnh, cái lưỡi dài lè ra ngoài còn đang chảy nước dãi, Bạch Tâm Nhu sợ tới mức oa một tiếng hét ầm lên, hướng Lan Lạc Tô nói: “Vương gia, chúng ta đi mau, con chó này rất hung dữ, nó từng đã cắn chết người!"
“Bạch Tâm Nhị chết tiệt!" Lan Lạc Tô tay phải vừa nhấc, đang muốn xuất chưởng, nhưng Bạch Tâm Nhị đang xem diễn lập tức lớn tiếng nói:“Vương gia trăm ngàn không thể đánh chết nó, nó đã theo phụ thân ta chinh chiến nhiều năm, cũng đã từng cứu Hoàng Thượng trên chiến trường khi người còn trẻ, đây là con chó do Hoàng Thượng tự sắc phong ngự cẩu, nếu như bị Vương gia đánh chết, kia......"
Ngự cẩu!
Lan Lạc Tô vừa nghe xong, không nghĩ tới con chó này đã cắn Lan Thâm, hắn muốn giết cũng không dám xuống tay, nhiều ánh mắt nhìn hắn như vậy, nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, hắn xác định chắc chắn sẽ mất mạng, huống hồ, ai sẽ tin hắn lại bị ngốc quận chúa khi dễ?
Khi dễ?
Đúng vậy, hắn hôm nay quả thật bị Bạch Tâm Nhị khi dễ .
Lúc này Lan Thâm và Lan Hải sắc mặt xanh mét, muốn đánh trả lại không dám, nhưng con chó kia đã hùng hổ lại gần, bắt được một gã hạ nhân liền cắn, gã hạ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, trên đùi mất một miếng thịt, nhìn qua liền thấy máu thịt lẫn lộn, chúng hạ nhân nhìn thấy sợ tới mức chạy tán loạn, có người còn tè ra quần.
“Xem như ngươi lợi hại, chúng ta đi!" Lan Lạc Tô ôm chặt Bạch Tâm Nhu vẻ mặt sợ hãi, dùng khinh công nhảy ra tường cao, Lan Thâm cùng Lan Hải đang muốn tông cửa xông ra, thế nhưng con chó kia lại không chút khách khí muốn đuổi theo.
Chỉ nghe toàn tiếng la hét, Lan Thâm không có võ công cũng đã sợ tới mức té ra đất, bọn hạ nhân phía sau hắn cũng không tốt hơn chút nào, chờ Lan Hải thật vất vả mới đẩy được cửa ra, lại có gia đinh trên đùi thiếu mất một miếng thịt, quần Lan Thâm cũng bị chó săn cắn rớt xuống.
Tiếp theo, một đám đàn ông, ôm lấy quần áo hỗn độn, một đám chen lấn ở cửa Bạch phủ chạy ra ngoài, một chút bóng dáng cũng không để lại.
Nhìn mọi người bị dọa chạy, Bạch Tâm Nhị vỗ vai Tuyết Thiền tán thưởng, hướng Huyết Lang đang nịnh nọt liếm tay nàng nói:“Tô tô biểu hiện rất tốt, một lát nữa sẽ thưởng cho ngươi đồ ăn ngon ."
Con chó săn lập tức không tình nguyện bày ra bộ dáng xem thường, giống như đang lên án chủ tử của mình, nó cực kỳ không thích cái tên tô tô này.
Nhớ tới vừa rồi nhìn thấy bộ dạng nghẹn khuất của Lan Lạc Tô, trong lòng Bạch Tâm Nhị liền cảm thấy vui vẻ!
Bất quá, hiện tại nàng lại thành người bị chồng ruồng bỏ, nàng phải nhanh cùng hắn cùng cách mới là việc nên làm bây giờ.
Ban đêm, toàn bộ Bạch phủ sáng trưng ánh đèn, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng, chiếu xuống khắp mọi nơi, giống như bao phủ một tầng ánh sáng màu bạc.
Ở phòng chính phía đông, Khương sườn phi lạnh lùng ngồi ở trên ghế, tay phải xiết chặt ly trà được đặt trên bàn ghỗ tử mộc, ôm chặt Bạch Tâm Nhu đang nằm trên giường hung hăng trừng mắt nhìn qua,“Ngươi thật là không dùng được mà, còn đấu không lại một nữ nhân ngốc nghếch! Huống hồ ngươi được Tĩnh vương sủng ái, thế nhưng lại bị nàng ta đùa giỡn xoay quanh!"
Khương sườn phi oán hận nhìn chằm chằm Bạch Tâm Nhu sắc mặt có chút tái nhợt, nếu không ban ngày bị rơi xuống hồ, nữ nhi của bà cũng sẽ không bị phong hàn, nói đi nói lại đều do nữ nhân ngốc nghếch kia làm hại.
Bạch Tâm Oánh nhẹ nhàng phủ phủ thêm trăn lên người Bạch Tâm Nhu, trên mặt treo nụ cười đi đến trước mặt Khương sườn phi, vừa đấm lưng cho bà vừa nói:“Nương, người nói Bạch Tâm Nhị này có phải là ngốc quận chúa trước kia hay không? Nữ nhi cảm thấy nàng đã thay đổi, hơn nữa thay đổi rất lớn, ngay cả Tĩnh vương cũng bị nàng đuổi ra khỏi vương phủ, thật sự là rất kỳ quái!"
Khương sườn phi hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:“Ta hoài nghi nàng ta căn bản không phải là ngốc quận chúa, mà là giả mạo."
Bạch Tâm Nhu cắn chặt răng, vẻ mặt tức giận nói:“Bạch Tâm Nhị đó không phải là giả mạo, nhưng nữ nhi khẳng định, nàng ta là bị quỷ nhập. Ngày đó con tận mắt thấy nàng ta theo Tĩnh vương từ tân phòng đi ra, khi đó cũng đã thay đổi. Trước kia nàng ta ngốc nghếch, không nghĩ tới vài lần tranh đấu gần đây, ngay cả một chút chỗ tốt con cũng không chiếm được từ nàng ta, nương, thù này nhất định phải báo!"
Nhớ tới chuyện Bạch Tâm Nhu liên tục xấu mặt, Bạch Tâm Oánh nhịn không được dưới đáy lòng cười thầm, bởi vì thật sự là rất buồn cười .
Khương sườn phi mím môi gật đầu, con ngươi đen lóe lên tia tính kế, khóe miệng khẽ nhếch, tay phải đem ly trà ba một tiếng đặt xuống bàn nói:“Mặc kệ nàng ta bị quỷ nhập hay là giả mạo, ta đều sẽ làm cho nàng sống không bằng chết."
Nói xong, Khương sườn phi đáy mắt hiện lên đắc ý, hướng Bạch Tâm Nhu liếc mắt một cái nói:“Ba ngày sau là ngày đến trường học, các ngươi chơi cũng đã chơi, ở trường học nhất định phải học tập cho tốt, trăm ngàn lần không thể bị những nữ tử khác qua mặt. Còn có hai nữ nhi của Trần thứ phi cùng Ninh thứ phi kia, đều làm ra vẻ yếu ớt, nhưng đầy thủ đoạn, phải nhân cơ hội ngáng chân các nàng, nữ nhi của ta nhất định phải xuất sắc nhất. Về phần nữ nhân ngốc nghếch đáng chết kia, hãy làm cho nàng ta không còn mặt mũi đến trường."
“Đây là nhất định ." Bạch Tâm Oánh lòng tràn đầy vui mừng vỗ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở lên hồng hồng mà đứng lên.
Đến lúc đó Tĩnh vương khẳng định muốn tới xem Tam tỷ, như vậy nàng lại có thể nhìn thấy hắn. Huống hồ có rất nhiều danh môn thế gia công tử ở kinh thành biết kiếm thuật, đến lúc đó nàng nhất định sẽ bộc lộ toàn bộ khả năng của bản thân, tạo ra chấn động thật lớn.
Tâm tình Bạch Tâm Nhu thì trở lên nóng nảy, nhanh chóng đem chén thuốc trên đầu giường bưng lên, đem nước thuốc đen cùng đắng bên chén trong uống một hơi cạn sạch, hy vọng ba ngày sau phong hàn của nàng có thể khỏi hẳn, như vậy mới có thể hung hăng chỉnh nữ nhân ngốc nghếch kia một trận.
Ba ngày sau
Bạch Tâm Nhị chưa bao giờ biết, ở cổ đại nữ tử cùng nam tử có thể học trung trong một gian phòng, cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện kiếm. Trong lòng nàng nghĩ, nữ tử cổ đại không phải ở nhà thêu thùa may vá thì là cũng là ở nhà không bước ra ngoài, muốn cùng nam tử tiếp xúc đó là điều không thể .
Mà ở Lan Thương đại lục, Lan quốc, địa vị nữ tử mặc dù thấp hơn so với nam tử, nhưng ở trường học địa vị lại ngang nhau.
Lan quốc là quốc gia trọng võ, mọi người đều say mê võ thuật cùng kiếm thuật, Lan quốc cũng thường xuyên tổ chức các cuộc đấu võ, đây là một quốc gia lấy kiếm thuật làm đầu.
Trường học Thánh Kiếm chia làm hai đường, một đường chuyên dạy văn gọi là văn đường cùng một đường chuyên dạy kiếm và võ thuật là võ đường, văn đường là học thiên văn, lý, lịch sử, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa cùng thêu thùa, võ đường còn lại là nơi chỉ dạy võ, bên trong mỗi một hạng khoa đều có các lão sư đức cao vọng trọng chuyên môn giảng bài.
Đối với nữ tử mà nói, võ đường giống với môn học tự chọn ở hiện đại, có đi hay không là do các nàng tự nguyện. Nhưng tại quốc gia trọng võ như Lan Quốc, đại đa số các cô nương đều biết và yêu thích môn học này.
Có nữ tử học võ vì muốn tăng lên thực lực của bản thân để tránh bị người khi dễ, còn có người học võ chỉ vì muốn được ở cạnh các công tử danh môn, hơn nữa, phần lớn danh môn công tử đều quen biết người trong Hoàng tộc hoặc hoàng tử, có đôi khi các hoàng tử cũng sẽ đến thư viện.
Nhưng, các vị tiểu thư Bạch phủ lại có chút yếu đuối, các nàng từ nhỏ đã có hộ vệ đi theo, căn bản không nên luyện võ để bảo vệ chính mình. Hơn nữa, Khương sườn phi giáo dục nữ nhi không được học võ vì võ nghệ rất thô lỗ với tiểu thư khuê các, không bằng học cầm kỳ thư họa làm sao lấy lòng nam nhân, gả cho một người vĩ đại, ai có thể bảo vệ mình tốt hơn trượng phu của mình ?
Quan niệm của Khương sườn phi là, võ tốt, không bằng gả vào chỗ tốt!
Nghe được Tuyết Thiền líu ríu kể lại, Bạch Tâm Nhị nhịn không được muốn cười. Bất quá, nghe Tuyết Thiền nói, tứ tiểu thư Bạch Tâm Oánh lại thích kiếm thuật, bình thường tính cách kiêu căng, lại mang hơi thở của nam tử, kiếm khí của nàng đã đạt tới cấp ba, xưng đại kiếm thuật sư.
Nghe đến đó, Bạch Tâm Nhị lại cảm thấy kỳ quái, nàng ở hiện đại học TaeKwonDo, nhu đạo, vô số cách đấu khác, TaeKwonDo có phân cấp bậc, nhưng nàng lại không biết kiếm thuật nơi đây cũng có phân chia kiếm khí.
Tuyết Thiền nói, kiếm khí được chia làm bảy cấp bậc.
Cấp một là kiến tập kiếm thuật sư, cấp hai là kiếm thuật sư, cấp ba là đại kiếm thuật sư; cấp bốn bay lên một cái độ cao mới, xưng kiếm linh, cấp năm là kiếm vương, cấp sáu là kiếm tôn, cấp cao nhất, cấp bảy sẽ trở thành Kiếm Thần.
Nghe đến đó, Bạch Tâm Nhị cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, nàng mặc kệ cấp bậc cái gì, chỉ cần ai dám chọc tới nàng, liền chuẩn bị ăn nắm dấm của nàng đi, nắm đấm lớn cùng cứng rắn mới là đạo lí.
Mới đi đến cửa trường học, Bạch Tâm Nhị chợt nghe thấy tiếng nói từ chỗ cửa truyền đến.
“Ngươi có cho hay không ?" Bạch Tâm Oánh hai tay chống ngang thắt lưng, nhìn chằm chằm Bạch Tâm Họa một thân áo vàng đang thẫn thờ đứng phía trước, đi theo bên cạnh Bạch Tâm Họa là người vẫn luôn bị bệnh tật quấn thân, Bạch Tâm Đồng.
Tuy rằng Trần thứ phi cùng Khương sườn phi có qua lại, nhưng Trần thứ phi lại muốn nữ nhân của mình tiếp cận nữ nhi của Ninh thứ phi là Bạch Tâm Họa, Bạch Tâm Nhị nhịn không được ở trong lòng oán thầm, phỏng chừng đây là kế của Trần thứ phi, bà ta thì tiếp cận sườn phi, lại kêu nữ nhi của mình đi tiếp cận nữ nhi của thứ phi, tương lai dù ai có thắng, đối với bà ta đều có lợi.
Hắc hắc, nghĩ đến đây, nàng không khỏi ở bên trong nội tâm khinh bỉ chính mình một chút, đoán suy nghĩ của người khác như vậy thật là không có đạo đức .
Bạch Tâm Họa hôm nay có thể nói ăn mặc rất long trọng, cùng so sánh với Bạch Tâm Oánh một thân quần áo lòe loẹt trang sức đầy mình, thì đẹp hơn rất nhiều, một đôi mày liễu, môi đỏ sẫm oánh nhuận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, giữa lông mày còn điểm chu sa, một thân quần áo ngân sa càng gợi nên dáng người xinh đẹp của nàng, trang điểm như vậy, lập tức khiến Bạch Tâm Oánh trở lên thô tục.
“Ta không cho, đây là trường học, đừng tưởng rằng ở Bạch phủ, tùy vào ngươi kiêu ngạo." Bạch Tâm Họa khinh thường hừ nhẹ một tiếng, đều là nữ nhi Bạch gia, nàng ta dựa vào cái gì mà không chịu nhường đường, đường lớn như vậy, Bạch Tâm Oánh này không đi, lại muốn cùng nàng tranh?
Bạch Tâm Oánh phía sau Bạch Tâm Nhu không kiên nhẫn lấy khăn tay lau cái trán đổ mồ hôi, hướng Bạch Tâm Họa nói:“Ta phải đi đường này, Tâm Họa ngươi tránh ra đi, đừng huyên náo khiến mọi người đều biết, đến lúc đó sẽ làm mất mặt phụ thân."
Bạch Tâm Họa vừa nghe, hốc mắt cũng đỏ lên, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Bạch Tâm Oánh, Bạch Tâm Nhu, nhẹ giọng khóc nức nở nói:“Tốt, các ngươi uy phong, ở trước trường học có mặt nhiều người như vậy khi dễ ta, không đem phụ thân đặt ở trong mắt. Chờ khi trở về ta liền nói cho phụ thân, xin phụ thân làm chủ cho ta ."
Mà Bạch Tâm Họa phía sau Bạch Tâm Đồng, ho nhẹ một tiếng xong, cũng không biết nên giúp ai, chỉ làm ra vẻ mặt lo lắng đứng ở tại chỗ.
Bạch Tâm Oánh vừa nghe liền tức giận, hai tay chống ngang thắt lưng, vẻ mặt cáu kỉnh, dậm chân nói:“Ngươi...... Ngươi lại dùng chiêu này, xem như ngươi lợi hại!"
Bạch Tâm Oánh buồn bực nói xong, kéo Bạch Tâm Nhu liền hướng trong trường học đi đến, lúc này trò khôi hài mới tính tạm thời dừng lại.
Lúc này, ngũ tiểu thư Bạch Tâm Đồng mắt sắc nhìn đến Bạch Tâm Nhị, hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt lộ ra ôn hòa mỉm cười,“Tỷ tỷ, theo chúng ta cùng đi vào đi thôi."
Bạch Tâm Nhị trong lòng ngẩn ra, xem ra Bạch Tâm Đồng này không giống những vị tiểu thư khác tâm tư của nàng ta sâu không lường được, nàng liền đi tới trước mặt các nàng, trong mắt Bạch Tâm Họa có tia hèn mọn, bất quá lập tức thu hồi, lại hé ra khuôn mặt tươi cười.
Quả nhiên giống như lời Tuyết Thiền nói, lục tiểu thư Bạch Tâm Họa này là người am hiểu nhất chính là khóc, giả vờ đáng thương, giả vờ yếu ớt, đến nỗi mỗi lần cãi nhau đều chiếm thế thượng phong, bởi vì phụ thân luôn đồng tình kẻ yếu, luôn luôn tín nhiệm nàng ta, Bạch Tâm Oánh kia mỗi lần đều bị phạt quỳ, vừa rồi mới khinh địch như vậy buông tha Bạch Tâm Họa.
Tác giả :
Ái Tâm Quả Đống