Ngốc Tử Vương Phi
Chương 22: Duệ đế thần bí
“Cha, người còn nhớ khi nữ nhi tám tuổi, người dẫn con đi cưỡi ngựa, không may con bị té xuống ngựa, lúc ấy đem đầu gối ngã đến sưng lên. Người sợ mẫu thân mắng, đã kêu con lừa mẫu thân, nói là con tự mình ngã sấp xuống. Đây là bí mật giữa hai chúng ta, ai cũng không biết!"
Bạch Tâm Nhị đem bí mật Tuyết Thiền nói cho chính mình biết nói ra hết, nói xong lập tức hướng phụ thân mình cười khẽ, việc này ngoài nàng biết, còn có Tuyết Thiền cũng biết, bởi vì lúc ấy Tuyết Thiền là nha hoàn bên người ngốc quận chúa, không quá vài ngày ngốc quận chúa liền nói cho Tuyết Thiền, mà Tuyết Thiền với ai cũng chưa nói.
Thông qua hơn mười ngày ở chung, Bạch Tâm Nhị sớm dùng kế đem những chuyện trước kia điều tra rõ ràng.
Bạch Lưu Thanh vừa nghe, lúc này có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt hồng hồng, nhớ lại chuyện trước kia. Phu nhân sợ ông mang Tâm Nhị đi cưỡi ngựa bắn tên, bà nói nữ nhi phải ở trong nhà học nữ công, cho nên ông không dám nói cho bà biết, miễn cho lại bị bà mắng.
Đây là bí mật của ông cùng nữ nhi, không nghĩ tới nàng vẫn còn nhớ rõ, Bạch Lưu Thanh lúc này cảm động nhìn về phía nữ nhi, ông vĩnh viễn tin tưởng nàng, thấy nữ nhi con mắt sáng lên vẻ thông minh, vẻ mặt hào phóng, ánh mắt lại sáng ngời.
Bạch Tâm Nhị biết phụ thân nàng trong lòng có nghi hoặc, liền đoan trang dịu dàng nói :“Phụ thân, trước kia nữ nhi ngu dốt, làm cho người vất vả ! Trước kia là nữ nhi không hiểu mới si tâm vọng tưởng gả cho Tĩnh vương, nay sau khi trở về từ hoàng tuyền, con liền nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, người Tĩnh vương thích là Tam tỷ, cho nên con sẽ không lại dây dưa cùng hắn ."
Bạch Lưu Thanh nhíu mày, ông không có nghe lầm đi, nữ nhi thế nhưng nói không hề muốn dây dưa cùng Tĩnh vương?
Nữ nhi thắt cổ không thành, vừa tỉnh lại liền cùng trước kia có chút không giống, ông tin tưởng nữ nhi của mình đã nghĩ thông, không hề khăng khăng một mực muốn lấy Tĩnh vương, cho nên mới trở nên đoan trang tao nhã như vậy.
Nhưng là, nàng yêu Tĩnh vương nhiều năm như vậy, nay lại thản nhiên nói buông tay, thật làm cho ông có chút kinh dị.
“Tâm Nhị, lời con nói là thật ?" Bạch Lưu Thanh có chút gian nan thở dài, yêu lâu như vậy, làm sao có thể nói không yêu liền không yêu,“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, muốn Tĩnh vương đến cầu hôn, nếu là trước đây, phụ thân chắc chắn sẽ giải quyết mối hôn sự này cho con, nhưng hiện tại Hoàng Thượng đã hạ chỉ, phụ thân sợ hắn cưới con xong sẽ không đối xử tốt với con ."
Nếu có thể đem nữ nhi gả cho thất hoàng tử Lan Phượng Ca, thất hoàng tử Lan Phượng Ca nổi tiếng là người có tính tình ôn hòa, nếu không thích nữ nhi, cũng sẽ đối xử tệ với nàng. Hơn nữa, Lan Phượng Ca vô cùng có khả năng trở thành thái tử, bước đi này của ông sẽ vô cùng có khả năng thắng.
Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nhíu mày, thản nhiên nhìn về phía Bạch Lưu Thanh, trầm giọng nói:“Phụ thân, Hoàng Thượng tuy rằng gọi hắn đến cầu thân, nhưng trong mắt mọi người con vẫn là thê tử bị hắn bỏ, nữ nhi quyết không đáp ứng lời cầu hôn của hắn, con muốn cùng hắn cùng cách, đem chuyện lúc trước giải quyết rõ ràng."
Chuyện lúc trước còn chưa giải quyết xong, Hoàng Thượng lại bảo con của người đến cầu thân, xem con gái ông là cái gì, cưới một lần nhục nhã còn chưa đủ, còn muốn cho Lan Lạc Tô cơ hội lần thứ hai ?.
Nếu không cùng Lan Lạc Tô giải quyết xong chuyện, thanh danh của ngốc quận chúa thật sự sẽ bị hủy.
“Cùng cách?" Bạch Lưu Thanh lúc này mới chợt nhớ ra, nữ nhi của mình đã sớm gả ra ngoài, hiện tại lại bị bỏ, rơi vào hoàn cảnh thập phần xấu hổ, tuy rằng Hoàng Thượng muốn Tĩnh vương một lần nữa cầu hôn, nên nữ nhi của ông không thể không gả, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm trò cười cho mọi người.
Sau này, ai sẽ dám lấy nữ nhi của ông? Chỉ sợ người ta vừa nghe chuyện ngay ngày đại hôn đã bị bỏ, cũng không dám lấy nàng.
Nếu là nữ nhi của nhà bình thường, một khi đã bị bỏ thì không thể lại lấy chồng, nhưng Tâm Nhị là nữ nhi của Bạch Lưu Thanh ông, huống chi Tâm Nhị và Tĩnh vương còn chưa viên phòng, hơn nữa nàng hiện tại không hề ngu dốt, nói không chừng thật có thể thành công cùng cách, tìm được mối hôn sự tốt hơn.
“Đúng vậy, cùng cách." Bạch Tâm Nhị kiên định gật đầu, tiếp tục nói:“Cùng cách là nhượng bộ của nữ nhi, nếu Tĩnh vương không đồng ý, con sẽ làm cho hắn hối hận."
Nghe xong, toàn thân Bạch Lưu Thanh run lên, nữ nhi của ông không chỉ có thay đổi, hơn nữa còn trở nên rất lợi hại.
Bạch Tâm Nhị biết phụ thân vẫn có chút nghi hoặc, liền không nhanh không chậm bổ sung nói:“Trước kia nữ nhi bởi vì sợ hãi nhóm người sườn phi, mới có thể lấy lòng các nàng, dù cố gắng lấy lòng các nàng nhưng lại đổi lấy vô tận khi dễ. Từ nay về sau, nữ nhi muốn sống thật với bản thân, trước kia vì nữ nhi không không muốn phụ thân lo lắng nên mới vẫn cố chịu đựng, lúc thắt cổ, bị vải thắt lại đến hít thở không được nữ nhi mới cảm thấy, cái chết cách con rất gần, thế nhưng Tĩnh vương lại không để ý tới sống chết của nữ nhi, trên đời này chỉ có phụ thân đau con yêu con. Cho nên, sau này, phụ thân mới là người quan trọng nhất trong lòng nữ nhi, những người khác, đều không sánh bằng ."
Nghe được những lời nói này của nữ nhi, vừa hiểu lễ nghĩa lại giàu tình cảm, khiến hốc mắt Bạch Lưu Thanh nhanh chóng đã ươn ướt, nữ nhi sau khi tự sát không thành, đã thay đổi, làm cho ông vui mừng, lẫn cảm động.
Bạch Tâm Nhị con ngươi đen thui trong trẻo thông minh, tiếp tục trầm ổn hữu lực nói:“Đường đường là một Vương gia, nhưng lại thiếu hiểu biết, tham đồ cưới của nữ nhi, đắc tội phụ thân. Phụ thân ngài là Dực vương cao cao tại thượng, lại là đại tướng quân đầy uy vũ, hổ phụ vô khuyển tử, con là nữ nhi của người, như thế nào có thể ăn nói khép nép nhún nhường Tĩnh vương hắn? Phụ thân nắm giữ trăm vạn binh quyền Lan quốc, căn bản không cần kiêng kị một cái Vương gia nhỏ bé như hắn, nữ nhi dám cam đoan, là hắn nên đến cầu người mới đúng."
Đến lúc đó, hắn chính là quỳ đến cưới nàng, nàng cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái.
Bạch Lưu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, trong mắt lại nồng đậm ngạc nhiên, không nghĩ tới nữ nhi ngốc của ông có thể làm cho ông sinh ra cảm giác tự hào như vậy.
“Tuy rằng nay tam quốc ở thế chân vạc, nhưng thế cục vẫn không ổn định, Duệ đế tàn bạo tàn nhẫn, liên tục chinh chiến, Duệ quốc cùng Lan quốc sớm hay muộn cũng bùng nổ đại chiến. Mà Lan quốc, thái tử còn chưa lập, tất cả hoàng tử đều có cơ hội trở thành thái tử, lúc trước Hoàng Thượng thật thưởng thức thức Tĩnh vương, phụ thân mới nhường hắn vài phần. Trước kia phụ thân vì quá để ý suy nghĩ của con, chỉ cần có người nói xấu Tĩnh vương, con đều sẽ đến tìm phụ thân khóc lóc kể lể, cho nên phụ thân mới dâng tấu chương, hy vọng Hoàng Thượng có thể làm chủ cho con, để con có thể lại gả cho Tĩnh vương. Đều là phụ thân ngu dốt, nay mới nhìn rõ, Tĩnh vương hắn không xứng với nữ nhi của ta."
Bạch Lưu Thanh khẽ thở dài, buổi sáng liền dâng tấu trương trình lên Hoàng thượng là vì, thứ nhất là thanh danh nữ nhi của ông cần vãn hồi, thứ hai là Tĩnh vương bức người quá đáng, nhưng lại sai người đến Bạch phủ lấy đồ cưới, thật là người vô liêm sỉ, đương nhiên ông muốn cho hắn một bài học.
Nhưng trách ông quá mức lỗ mãng làm việc mà không suy nghĩ cẩn thận, nay Hoàng Thượng bắt Tĩnh vương lại đến cầu hôn, người ngoài sẽ nhìn nữ nhi của ông như thế nào?
Bạch Tâm Nhị nhìn hướng phụ thân cho ông một ánh mắt kiên định, tràn đầy tự tin nói:“Phụ thân, Hoàng Thượng là loại người nào? Hoàng Thượng nhưng là thánh quân anh minh quyết đoán của Lan quốc, người tuyệt đối sẽ không đem vị trí thái tử trao cho Tĩnh vương, trừ khi tất cả hoàng tử, Vương gia đều đã chết, mà loại tình huống này căn bản không có khả năng xãy ra. Nếu Hoàng Thượng thật thích hắn, vì sao lại sớm phong vương cho hắn? Nay lại có thêm chuyện hắn bỏ nữ nhi, đã muốn làm cho hắn mang đầy tiếng xấu, cũng làm mất lòng tin của mọi người với hắn, Hoàng Thượng đã muốn bắt đầu chán ghét hắn, hắn quyết không sẽ chịu làm người yếu bị khi dễ, nên cố chiếm lấy đồ cưới của nữ nhi để tạo dựng thế lực cho mình. Trượng phu như vậy nữ nhi cũng không cần, nữ nhi muốn lấy là một nam tử thật lòng với con, sẽ không lấy một người không có lương tâm làm phụ thân mất mặt như Tĩnh vương!"
Bạch Tâm Nhị trong lời mang nói đầy khí thế, lạnh như băng bức người, cả người sừng sững như núi, nhất thời quanh người nàng như phát ra vô vàn ánh sáng, khiến Bạch Lưu Thanh ông nhìn xem sửng sốt, không nghĩ tới nữ nhi thế nhưng hiểu được phân tích tình thế, đây là lời mà Tâm Nhu cùng mấy nữ nữ nhi khác của ông có thể nói ra được sao?
“Đúng, nữ nhi là quận chúa do chính Hoàng Thượng sắc phong, như thế nào có thể bị người khác khi dễ như vậy? Về sau ai dám khi dễ con, sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt, con sẽ không làm uổng phí thân phận quận chúa này." Bạch Tâm Nhị ngẩng cao đầu, lại nói năng có khí phách, từng lời nói như trân châu tuôn ra, phát hiện những tiếng vang thanh thúy.
Bạch Lưu Thanh ngơ ngác gật gật đầu, nữ nhi nói đúng, nàng là quận chúa, là nữ nhi của Bạch Lưu Thanh ông, dựa vào cái gì phải gả cho một nam nhân thấp kém như vậy? Cho dù gả đi, nàng cũng sẽ không hạnh phúc, vạn nhất Tĩnh vương nảy sinh oán hận, đưa nàng xuống làm thiếp, cố ý không để ý tới nàng, khi dễ nàng, nữ nhi của ông phải làm sao bây giờ.
Huống hồ, hiện tại xem ra, khả năng Tĩnh vương để trở thành thái tử là vô cùng nhỏ, vận mệnh tương lai nữ nhi của ông sẽ không tốt.
Bạch Lưu Thanh thập phần thưởng thức thay đổi đến kinh ngạc của nữ nhi, lớn tiếng nói:“Tốt! Nữ nhi nói đúng, hổ phụ há có thể sinh khuyển nữ? Nữ nhi, con sớm nên tiêu sái như vậy, con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ làm theo lời con, khiến con và Tĩnh vương không còn liên quan."
Sau khi tiễn phụ thân, Bạch Tâm Nhị miễn cưỡng trở lại Tâm Nhị viên, bắt đầu suy nghĩ về vị Duệ đế vừa rồi phụ thân đã nhắc tới, nghe đồn Duệ đế rất thần bí, tuổi trẻ quyết đoán, là thiên tài xưa nay có một của Duệ quốc, có huyết thống hoàng thất cao quý thuần khiết nhất, bất quá cá tính tàn nhẫn, tính tình cổ quái, không ai dám tiếp cận hắn.
Hơn nữa, hắn thần bí đến rất ít người nhìn thấy được hình dáng, nghe nói hắn đánh giặc đều là ngồi ở trong chiến xa có rèm che, lại có thể quyết thắng ngàn dặm, bày mưu nghĩ kế, hắn là chiến thần cũng là thiên tài trước nay hiếm gặp.
Một ly rượu thơm, một bộ cờ ngọc, chiến trường là thiên hạ của hắn.
Tất cả mọi người đều đồn dáng ngươi của hắn hiên ngang, khuôn mặt tuấn mĩ, nhưng nghe nói người thấy qua khuôn mặt của hắn, đều đã chết !
Bạch Tâm Nhị đem bí mật Tuyết Thiền nói cho chính mình biết nói ra hết, nói xong lập tức hướng phụ thân mình cười khẽ, việc này ngoài nàng biết, còn có Tuyết Thiền cũng biết, bởi vì lúc ấy Tuyết Thiền là nha hoàn bên người ngốc quận chúa, không quá vài ngày ngốc quận chúa liền nói cho Tuyết Thiền, mà Tuyết Thiền với ai cũng chưa nói.
Thông qua hơn mười ngày ở chung, Bạch Tâm Nhị sớm dùng kế đem những chuyện trước kia điều tra rõ ràng.
Bạch Lưu Thanh vừa nghe, lúc này có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, hai tay để sau lưng, vẻ mặt hồng hồng, nhớ lại chuyện trước kia. Phu nhân sợ ông mang Tâm Nhị đi cưỡi ngựa bắn tên, bà nói nữ nhi phải ở trong nhà học nữ công, cho nên ông không dám nói cho bà biết, miễn cho lại bị bà mắng.
Đây là bí mật của ông cùng nữ nhi, không nghĩ tới nàng vẫn còn nhớ rõ, Bạch Lưu Thanh lúc này cảm động nhìn về phía nữ nhi, ông vĩnh viễn tin tưởng nàng, thấy nữ nhi con mắt sáng lên vẻ thông minh, vẻ mặt hào phóng, ánh mắt lại sáng ngời.
Bạch Tâm Nhị biết phụ thân nàng trong lòng có nghi hoặc, liền đoan trang dịu dàng nói :“Phụ thân, trước kia nữ nhi ngu dốt, làm cho người vất vả ! Trước kia là nữ nhi không hiểu mới si tâm vọng tưởng gả cho Tĩnh vương, nay sau khi trở về từ hoàng tuyền, con liền nghĩ thông suốt, dưa hái xanh không ngọt, người Tĩnh vương thích là Tam tỷ, cho nên con sẽ không lại dây dưa cùng hắn ."
Bạch Lưu Thanh nhíu mày, ông không có nghe lầm đi, nữ nhi thế nhưng nói không hề muốn dây dưa cùng Tĩnh vương?
Nữ nhi thắt cổ không thành, vừa tỉnh lại liền cùng trước kia có chút không giống, ông tin tưởng nữ nhi của mình đã nghĩ thông, không hề khăng khăng một mực muốn lấy Tĩnh vương, cho nên mới trở nên đoan trang tao nhã như vậy.
Nhưng là, nàng yêu Tĩnh vương nhiều năm như vậy, nay lại thản nhiên nói buông tay, thật làm cho ông có chút kinh dị.
“Tâm Nhị, lời con nói là thật ?" Bạch Lưu Thanh có chút gian nan thở dài, yêu lâu như vậy, làm sao có thể nói không yêu liền không yêu,“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, muốn Tĩnh vương đến cầu hôn, nếu là trước đây, phụ thân chắc chắn sẽ giải quyết mối hôn sự này cho con, nhưng hiện tại Hoàng Thượng đã hạ chỉ, phụ thân sợ hắn cưới con xong sẽ không đối xử tốt với con ."
Nếu có thể đem nữ nhi gả cho thất hoàng tử Lan Phượng Ca, thất hoàng tử Lan Phượng Ca nổi tiếng là người có tính tình ôn hòa, nếu không thích nữ nhi, cũng sẽ đối xử tệ với nàng. Hơn nữa, Lan Phượng Ca vô cùng có khả năng trở thành thái tử, bước đi này của ông sẽ vô cùng có khả năng thắng.
Bạch Tâm Nhị lạnh lùng nhíu mày, thản nhiên nhìn về phía Bạch Lưu Thanh, trầm giọng nói:“Phụ thân, Hoàng Thượng tuy rằng gọi hắn đến cầu thân, nhưng trong mắt mọi người con vẫn là thê tử bị hắn bỏ, nữ nhi quyết không đáp ứng lời cầu hôn của hắn, con muốn cùng hắn cùng cách, đem chuyện lúc trước giải quyết rõ ràng."
Chuyện lúc trước còn chưa giải quyết xong, Hoàng Thượng lại bảo con của người đến cầu thân, xem con gái ông là cái gì, cưới một lần nhục nhã còn chưa đủ, còn muốn cho Lan Lạc Tô cơ hội lần thứ hai ?.
Nếu không cùng Lan Lạc Tô giải quyết xong chuyện, thanh danh của ngốc quận chúa thật sự sẽ bị hủy.
“Cùng cách?" Bạch Lưu Thanh lúc này mới chợt nhớ ra, nữ nhi của mình đã sớm gả ra ngoài, hiện tại lại bị bỏ, rơi vào hoàn cảnh thập phần xấu hổ, tuy rằng Hoàng Thượng muốn Tĩnh vương một lần nữa cầu hôn, nên nữ nhi của ông không thể không gả, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm trò cười cho mọi người.
Sau này, ai sẽ dám lấy nữ nhi của ông? Chỉ sợ người ta vừa nghe chuyện ngay ngày đại hôn đã bị bỏ, cũng không dám lấy nàng.
Nếu là nữ nhi của nhà bình thường, một khi đã bị bỏ thì không thể lại lấy chồng, nhưng Tâm Nhị là nữ nhi của Bạch Lưu Thanh ông, huống chi Tâm Nhị và Tĩnh vương còn chưa viên phòng, hơn nữa nàng hiện tại không hề ngu dốt, nói không chừng thật có thể thành công cùng cách, tìm được mối hôn sự tốt hơn.
“Đúng vậy, cùng cách." Bạch Tâm Nhị kiên định gật đầu, tiếp tục nói:“Cùng cách là nhượng bộ của nữ nhi, nếu Tĩnh vương không đồng ý, con sẽ làm cho hắn hối hận."
Nghe xong, toàn thân Bạch Lưu Thanh run lên, nữ nhi của ông không chỉ có thay đổi, hơn nữa còn trở nên rất lợi hại.
Bạch Tâm Nhị biết phụ thân vẫn có chút nghi hoặc, liền không nhanh không chậm bổ sung nói:“Trước kia nữ nhi bởi vì sợ hãi nhóm người sườn phi, mới có thể lấy lòng các nàng, dù cố gắng lấy lòng các nàng nhưng lại đổi lấy vô tận khi dễ. Từ nay về sau, nữ nhi muốn sống thật với bản thân, trước kia vì nữ nhi không không muốn phụ thân lo lắng nên mới vẫn cố chịu đựng, lúc thắt cổ, bị vải thắt lại đến hít thở không được nữ nhi mới cảm thấy, cái chết cách con rất gần, thế nhưng Tĩnh vương lại không để ý tới sống chết của nữ nhi, trên đời này chỉ có phụ thân đau con yêu con. Cho nên, sau này, phụ thân mới là người quan trọng nhất trong lòng nữ nhi, những người khác, đều không sánh bằng ."
Nghe được những lời nói này của nữ nhi, vừa hiểu lễ nghĩa lại giàu tình cảm, khiến hốc mắt Bạch Lưu Thanh nhanh chóng đã ươn ướt, nữ nhi sau khi tự sát không thành, đã thay đổi, làm cho ông vui mừng, lẫn cảm động.
Bạch Tâm Nhị con ngươi đen thui trong trẻo thông minh, tiếp tục trầm ổn hữu lực nói:“Đường đường là một Vương gia, nhưng lại thiếu hiểu biết, tham đồ cưới của nữ nhi, đắc tội phụ thân. Phụ thân ngài là Dực vương cao cao tại thượng, lại là đại tướng quân đầy uy vũ, hổ phụ vô khuyển tử, con là nữ nhi của người, như thế nào có thể ăn nói khép nép nhún nhường Tĩnh vương hắn? Phụ thân nắm giữ trăm vạn binh quyền Lan quốc, căn bản không cần kiêng kị một cái Vương gia nhỏ bé như hắn, nữ nhi dám cam đoan, là hắn nên đến cầu người mới đúng."
Đến lúc đó, hắn chính là quỳ đến cưới nàng, nàng cũng sẽ không liếc nhìn hắn một cái.
Bạch Lưu Thanh kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, trong mắt lại nồng đậm ngạc nhiên, không nghĩ tới nữ nhi ngốc của ông có thể làm cho ông sinh ra cảm giác tự hào như vậy.
“Tuy rằng nay tam quốc ở thế chân vạc, nhưng thế cục vẫn không ổn định, Duệ đế tàn bạo tàn nhẫn, liên tục chinh chiến, Duệ quốc cùng Lan quốc sớm hay muộn cũng bùng nổ đại chiến. Mà Lan quốc, thái tử còn chưa lập, tất cả hoàng tử đều có cơ hội trở thành thái tử, lúc trước Hoàng Thượng thật thưởng thức thức Tĩnh vương, phụ thân mới nhường hắn vài phần. Trước kia phụ thân vì quá để ý suy nghĩ của con, chỉ cần có người nói xấu Tĩnh vương, con đều sẽ đến tìm phụ thân khóc lóc kể lể, cho nên phụ thân mới dâng tấu chương, hy vọng Hoàng Thượng có thể làm chủ cho con, để con có thể lại gả cho Tĩnh vương. Đều là phụ thân ngu dốt, nay mới nhìn rõ, Tĩnh vương hắn không xứng với nữ nhi của ta."
Bạch Lưu Thanh khẽ thở dài, buổi sáng liền dâng tấu trương trình lên Hoàng thượng là vì, thứ nhất là thanh danh nữ nhi của ông cần vãn hồi, thứ hai là Tĩnh vương bức người quá đáng, nhưng lại sai người đến Bạch phủ lấy đồ cưới, thật là người vô liêm sỉ, đương nhiên ông muốn cho hắn một bài học.
Nhưng trách ông quá mức lỗ mãng làm việc mà không suy nghĩ cẩn thận, nay Hoàng Thượng bắt Tĩnh vương lại đến cầu hôn, người ngoài sẽ nhìn nữ nhi của ông như thế nào?
Bạch Tâm Nhị nhìn hướng phụ thân cho ông một ánh mắt kiên định, tràn đầy tự tin nói:“Phụ thân, Hoàng Thượng là loại người nào? Hoàng Thượng nhưng là thánh quân anh minh quyết đoán của Lan quốc, người tuyệt đối sẽ không đem vị trí thái tử trao cho Tĩnh vương, trừ khi tất cả hoàng tử, Vương gia đều đã chết, mà loại tình huống này căn bản không có khả năng xãy ra. Nếu Hoàng Thượng thật thích hắn, vì sao lại sớm phong vương cho hắn? Nay lại có thêm chuyện hắn bỏ nữ nhi, đã muốn làm cho hắn mang đầy tiếng xấu, cũng làm mất lòng tin của mọi người với hắn, Hoàng Thượng đã muốn bắt đầu chán ghét hắn, hắn quyết không sẽ chịu làm người yếu bị khi dễ, nên cố chiếm lấy đồ cưới của nữ nhi để tạo dựng thế lực cho mình. Trượng phu như vậy nữ nhi cũng không cần, nữ nhi muốn lấy là một nam tử thật lòng với con, sẽ không lấy một người không có lương tâm làm phụ thân mất mặt như Tĩnh vương!"
Bạch Tâm Nhị trong lời mang nói đầy khí thế, lạnh như băng bức người, cả người sừng sững như núi, nhất thời quanh người nàng như phát ra vô vàn ánh sáng, khiến Bạch Lưu Thanh ông nhìn xem sửng sốt, không nghĩ tới nữ nhi thế nhưng hiểu được phân tích tình thế, đây là lời mà Tâm Nhu cùng mấy nữ nữ nhi khác của ông có thể nói ra được sao?
“Đúng, nữ nhi là quận chúa do chính Hoàng Thượng sắc phong, như thế nào có thể bị người khác khi dễ như vậy? Về sau ai dám khi dễ con, sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt, con sẽ không làm uổng phí thân phận quận chúa này." Bạch Tâm Nhị ngẩng cao đầu, lại nói năng có khí phách, từng lời nói như trân châu tuôn ra, phát hiện những tiếng vang thanh thúy.
Bạch Lưu Thanh ngơ ngác gật gật đầu, nữ nhi nói đúng, nàng là quận chúa, là nữ nhi của Bạch Lưu Thanh ông, dựa vào cái gì phải gả cho một nam nhân thấp kém như vậy? Cho dù gả đi, nàng cũng sẽ không hạnh phúc, vạn nhất Tĩnh vương nảy sinh oán hận, đưa nàng xuống làm thiếp, cố ý không để ý tới nàng, khi dễ nàng, nữ nhi của ông phải làm sao bây giờ.
Huống hồ, hiện tại xem ra, khả năng Tĩnh vương để trở thành thái tử là vô cùng nhỏ, vận mệnh tương lai nữ nhi của ông sẽ không tốt.
Bạch Lưu Thanh thập phần thưởng thức thay đổi đến kinh ngạc của nữ nhi, lớn tiếng nói:“Tốt! Nữ nhi nói đúng, hổ phụ há có thể sinh khuyển nữ? Nữ nhi, con sớm nên tiêu sái như vậy, con yên tâm, phụ thân nhất định sẽ làm theo lời con, khiến con và Tĩnh vương không còn liên quan."
Sau khi tiễn phụ thân, Bạch Tâm Nhị miễn cưỡng trở lại Tâm Nhị viên, bắt đầu suy nghĩ về vị Duệ đế vừa rồi phụ thân đã nhắc tới, nghe đồn Duệ đế rất thần bí, tuổi trẻ quyết đoán, là thiên tài xưa nay có một của Duệ quốc, có huyết thống hoàng thất cao quý thuần khiết nhất, bất quá cá tính tàn nhẫn, tính tình cổ quái, không ai dám tiếp cận hắn.
Hơn nữa, hắn thần bí đến rất ít người nhìn thấy được hình dáng, nghe nói hắn đánh giặc đều là ngồi ở trong chiến xa có rèm che, lại có thể quyết thắng ngàn dặm, bày mưu nghĩ kế, hắn là chiến thần cũng là thiên tài trước nay hiếm gặp.
Một ly rượu thơm, một bộ cờ ngọc, chiến trường là thiên hạ của hắn.
Tất cả mọi người đều đồn dáng ngươi của hắn hiên ngang, khuôn mặt tuấn mĩ, nhưng nghe nói người thấy qua khuôn mặt của hắn, đều đã chết !
Tác giả :
Ái Tâm Quả Đống