Ngốc Thê
Chương 2
Minh Nguyệt sơn trang, Cô Tô thành
“Trang chủ đã trở lại."
Từ bọn người hầu tranh nhau đi báo, tất cả mọi người đều hoả tốc tụ tập ở đại môn chờ. Mọi người đều kinh ngạc vì sao trang chủ cùng Lí Nghĩa hai người lúc đi ra ngoài rõ ràng là đều tự cưỡi ngựa, nhưng khi trở về lại biến thành Lí Nghĩa đánh xe ngựa. Sẽ không phải là trang chủ ở trên đường xảy ra chuyện gì đi?
Đoàn người đáy lòng đang buồn bực, khi nhìn thấy rèm xe ngựa được vén lên, thân hình cao lớn đi ra, mà trong lòng hắn còn ôm một nữ tử, tất cả đều chuyển thành biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ có hay không nhìn lầm. Trang chủ luôn luôn không gần nữ sắc, lạnh lùng nghiêm khắc, lúc này nhưng lại mang về đến một vị nữ tử, lại còn vô cùng thân thiết ôm nàng.
“Đại ca đi lần này có thuận lợi không?"
Từ trong đám người đi ra một vị nữ tử minh diễm động lòng người, mắt phượng thông minh không chút khách khí nhìn thẳng nữ tử trong lòng hắn.
Khá lắm thanh tú thon thon, là loại cô nương người ta vừa thấy đã thương. Cũng khó trách đại ca cử chỉ khác thường, cứ nhìn tư thái kia, biểu hiện đại ca đối vị cô nương không biết là hôn mê hay là ngủ này, có bao nhiêu để ý.
“Dung Dung, muội đi theo ta."
Thượng Quan Ngân liếc tiểu muội một cái, không để ý nàng ánh mắt tò mò, ôm người trong lòng, thẳng đi vào bên trong trang. Tôi tớ vây xem thấy thế, đều tự như chim thú mà giải tán đi, không dám ở lại nhiều chuyện.
Thượng Quan Dung hai tròng mắt toát ra hứng thú, chu môi khẽ nhếch, đối với nam nhân lạnh lùng đi phía sau, thấp giọng nói:
“Đường Ưng, đại ca chỉ sợ là đã động tình, ngươi nói ta có phải hay không sắp có thêm đại tẩu?"
Nam nhân phía sau hừ lạnh một tiếng, khóe môi khẽ nhếch:
“Đại ca ngươi còn chờ ngươi."
Thượng Quan Dung tựa hồ sớm đoán trước được phản ứng lãnh đạm của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, dung nhan minh diễm giơ lên một chút ý cười mị nhân.
“Ngươi người này thật đúng là không thú vị, cẩn thận cứ bộ dạng thế này sẽ không cưới được ai làm nương tử đâu, đến lúc đó cũng đừng cầu ta ‘chủ tử ‘ này giúp ngươi nha."
Sung sướng nói xong, tiếng cười như chuông bạc, đi vào bên trong trang.
Nam nhân phía sau vẫn khuôn mặt lạnh lùng, ác liệt trừng mắt thân ảnh xinh đẹp của nàng rời đi.
Vô Trần hiên nội*, thiên hạ trên giường ngủ say trong bộ dáng xinh đẹp, vẻ đẹp làm người ta khó có thể dời tầm mắt.
*Vô Trần hiên nội: Sạch sẽ, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần nào.- Trong này là tên của một nơi trong Minh Nguyệt sơn trang.
Sau khi xem kỹ xong miệng vết thương trên trán nàng, cũng đem mạch chẩn xong, Thượng Quan Dung thân thiết nhìn thẳng hắc đồng của huynh trưởng.
“Miệng vết thương trên trán nàng không đáng ngại. Theo biểu hiện mạch tượng của nàng cho thấy trong não của nàng khả năng có cục máu đông, xác nhận là do tổn hại từ trong não. Muội đoán đây là nguyên nhân làm cho nàng biến ngốc. Nhưng về phương diện này muội cũng không rõ, mời tha thứ tiểu muội bất lực."
Thượng Quan Dung nếu không phải nghe đại ca chính miệng thuyết minh sự tình xảy ra, thật đúng là không thể tin được, một cô nương xinh đẹp như vậy, lại là cái ngốc tử, thật sự rất đáng tiếc.
“Ngay cả muội cũng không có biện pháp, chẳng lẽ Liên Nhi sẽ si ngốc như vậy cả đời sao?"
Thượng Quan Ngân tuy là sớm nhận nàng choáng váng, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng nhất định phải chữa tốt cho nàng.
“Nếu là sư huynh, có lẽ hắn biện pháp không chừng. Nhưng hắn thích đi khắp nơi hành nghề y, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tìm được hắn."
Thượng Quan Dung nhớ tới một người, người này y thuật cao hơn nàng rất nhiều.
“Ta sẽ lập tức phái người đi tìm, vô luận như thế nào nhất định phải tìm được hắn."
“Trừ bỏ sư huynh ra, nói không chừng cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện ở trên người nàng." Không đành lòng thấy đại ca thất vọng, đành phải ra tiếng an ủi, nàng cũng không hy vọng Thủy cô nương cả đời là ngốc tử.
“Kỳ tích, có khả năng sao?"
“Ai nói không có, thiên hạ sự vô kì bất hữu*, ta từng nghe nương đề cập qua, có người bị thương ở đầu, thành mất trí nhớ hoặc là mắt bị mù hay là tạo thành rất nhiều chứng bệnh. Nhưng trải qua kích thích hoặc là va chạm lại một lần nữa, có người nói kì tích xuất hiện toàn là điều tốt. Có lẽ chúng ta cũng có thể......" Thượng Quan Dung một mặt nóng lòng muốn thử, chờ mong xem sắc mặt âm trầm đại ca.
*Thiên hạ sự vô kì bất hữu: Trong thiên hạ không chuyện lạ gì là không có.
Mẫu thân đã qua đời của hai người, chính là xuất thân từ nhà thần y thế gia, hai huynh muội từ nhỏ đều từng học qua y thuật, chẳng qua về sau Thượng Quan Ngân say mê võ học, y thuật học không kĩ bằng muội muội này.
“Muội đừng mơ, nếu muội dám động đến một sợi lông tơ của nàng, ta tuyệt không tha cho muội."
Hắc đồng lạnh lẽo nhìn chăm chú nàng, đáy lòng tuy rằng hiểu được tiểu muội khôn khéo này chính là thử hắn, vẫn cứ không thể chịu đựng được ra tiếng cảnh cáo.
“Muội hiểu được. Đại ca, huynh lần này mang nàng trở về có tính toán gì không?"
Chiếm được chứng thực từ chính miệng đại ca, Thượng Quan Dung cười đến giống như con hồ ly.
“Mười ngày sau, muội sẽ có thêm đại tẩu." Hắc đồng trừng mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nói.
“Đại ca, Dung tiểu muội nhắc nhở, huynh là người đứng đầu một trang, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"
Tuy rằng sự tình là ở trong dự kiến của nàng, nhưng vẫn không khỏi vì đại ca lo lắng.
“Sợ? Thượng Quan Ngân ta đến bây giờ còn chưa từng sợ qua chuyện gì, huống chi đây là việc tư của ta cùng người khác có liên quan gì." Thanh âm trầm thấp tràn ngập cuồng ngạo, cũng đối việc này tuyệt không sửa đổi quyết tâm.
Đoán trước đáp án, Thượng Quan Dung vẫn không nhịn được thở dài, lấy tư tâm mà nói, nàng thực sự hy vọng đại ca có thể cân nhắc, dù sao đây chính là chuyện quan trọng cả đời.
“Kia vạn nhất cô cô hỏi đến thì sao?"
“Câu trả lời của ta vẫn như trước không thay đổi. Nhưng thật ra muội, muội sẽ ghét bỏ ngươi đại tẩu là cái ngốc tử sao?"
Hắc đồng tinh nhuệ vi mị, ánh mắt chăm chú nhìn nàng tràn ngập áp bách, ám chỉ nàng phải cẩn thận đáp lời.
“Làm sao có thể? Chỉ cần là đại ca lựa chọn, ta tuyệt sẽ không có ý kiến."
Cũng không dám có ý kiến, nàng cũng không phải không muốn sống nữa. Thượng Quan Dung thập phần thức thời, không làm bộ như xem không hiểu huynh trưởng đáy mắt cảnh cáo, một mặt ý cười đáp lời.
“Tốt lắm, muội liền phụ trách chuẩn bị, mười ngày sau chuẩn bị hôn lễ."
Vừa lòng câu trả lời của nàng, thân hình cao lớn đi tới bên giường, nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường, không hề để ý tới nàng.
Thượng Quan Dung khi rời đi, không nhịn được lại trộm dò xét mắt huynh trưởng, trên gương mắt tuấn mĩ kia tất cả đều là vẻ mặt ôn nhu, mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
Thoáng chốc, trong lòng nàng xuất hiện quyết định, Thủy cô nương đã là người trong lòng của đại ca, như vậy nàng cũng tuyệt đối sẽ nhận nàng, hơn nữa hứa không tha bất luận kẻ nào thương tổn nàng.
Vô Trần hiên nội luôn luôn yên tĩnh, lúc này lại truyền ra tiếng cười ha ha không phối hợp cùng tiếng cầu xin, làm cho nô bộc đi qua đều ào ào lộ ra ánh mắt đồng tình.
“Phu nhân, van cầu ngươi đừng đùa, mau vào dùng bữa đi."
Tiểu Mai vẻ mặt đau khổ, nhìn thân ảnh tinh tế quỳ rạp trên mặt đất nghịch con kiến, thầm than nàng một thân áo cánh làm bằng sợi tơ tốt nhất đã muốn bẩn. Xem nàng bộ dáng chơi đến bất diệc nhạc hồ*, Tiểu Mai còn có loại xúc động muốn khóc.
*Bất diệc nhạc hồ: Chẳng còn gì vui hơn. (Trích trong sách luận ngữ)
Nàng bị lừa, hơn nữa là bị tiểu thư trí tuệ không thua trang chủ lừa gạt.
Nghĩ đến ba ngày trước, tiểu thư một mặt cười xán lạn tập hợp nha hoàn sở hữu, hỏi là có ai tự nguyện hầu hạ phu nhân tương lai, lúc này vị trí này đang thiếu, làm cho đoàn người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!
Ngay khi nàng may mắn được tiểu thư lựa chọn. Ngay lúc đang dào dạt đắc ý, nàng được gặp phu nhân tuyệt mỹ thoát tục như trong miệng tiểu thư nói, cũng thấy được nàng...... Dị thường.
Sự việc này cứ liên tiếp diễn ra cho đến nay, ô ô...... Nàng tình nguyện trở lại phòng bếp làm việc nặng, tuyệt đối so với hầu hạ phu nhân thoải mái hơn.
“Ta nói rồi ta gọi là Liên Nhi, không phải gọi là phu nhân, ngươi nhận sai người rồi."
Người quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu đối nàng cười. Theo tình hình ba ngày qua mà nói, nàng thập phần tin tưởng những lời Thượng Quan Ngân đối nàng nói.
“Không sai, Liên Nhi cũng chính là phu nhân, phu nhân mau tới dùng bữa đi."
Tiểu Mai cũng thập phần có kiên nhẫn lại nói lại, cảm giác muốn khóc thật lâu không tiêu tan. Đồ ăn đều đã nguội, mà phu nhân lại chỉ lo chơi, mỗi lần chỉ cần đến thời gian dùng bữa, nàng liền cảm thấy sợ hãi.
“Phải không?"
Thủy Liên hoài nghi nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng liều mạng gật đầu, trong hốc mắt còn hàm chứa lệ.
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi, Liên Nhi cũng là phu nhân."
Nhìn nàng bộ dáng sắp khóc, xem ra thập phần đáng thương, Thủy Liên quyết định tin tưởng nàng, để tránh nàng thực sự khóc.
“Phu nhân, kia mau tới dùng bữa đi, đồ ăn đều nguội."
Tiểu Mai kinh hỉ nhìn nàng, vấn đề thân phận này đã tranh luận ba ngày rồi. Nàng cuối cùng đã tiếp nhận, cũng có phần tin tưởng nàng hơn. Sớm hay muộn cũng có một ngày phu nhân sẽ nhận hầu hạ của nàng.
“Không cần, ta không muốn ăn."
Nàng cự tuyệt một tiếng, lại tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, lần này còn cầm cỏ dại chơi con kiến, vui vẻ hì hì cười ra tiếng.
“Là ai nói không muốn ăn cơm?"
Thân hình cao lớn vừa bước vào hiên nội, chỉ thấy thiên hạ quỳ rạp trên mặt đất, mày rậm không khỏi nhíu chặt.
“Trang chủ." Tiểu Mai hướng hắn cúi người ân cần thăm hỏi, ngầm nhẹ nhàng thở ra, trang chủ tới đây, nàng sẽ không cần lo lắng.
“Tướng công."
Thủy Liên vừa nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc này, vui vẻ từ đi trên đất đứng lên. Vừa đứng dậy liền hướng hắn chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên dào dạt ý cười, chứng minh thập phần cao hứng khi thấy hắn.
“Vì sao lại chỉ lo chơi, không chịu dùng bữa?"
Thượng Quan Ngân thương tiếc lấy cổ tay áo lau đi vết nhọ trên mặt nàng, hắc đồng ôn nhu nhìn lúm đồng tiền trên mặt nàng. Nàng hiện tại là đang vui vẻ đi?
“Tướng công không ở đây, Liên Nhi không ăn."
Thủy Liên gỡ lấy bàn tay to ở trên mặt nàng, theo quán tính đùa bỡn bàn tay dày của hắn.
“Ngươi đi xuống trước đi."
Thượng Quan Ngân đối với người đang ngây ngốc đứng nhìn, hắc đồng lại khôi phục lạnh lùng nhất quán.
“Vâng." Tiểu Mai cuống quít cúi người cáo lui.
Cho dù đã nhìn ba ngày, nàng vẫn cứ cảm nhận rất rõ, nói đến trang chủ ác liệt, chỉ có khi đối mặt với phu nhân, mới có thể bày ra một mặt ôn nhu.
Những người không liên quan đều lui, Thượng Quan Ngân lập tức đem người trong lòng ôm lấy. Để cho thân thể của nàng ở giữa không trung xoay tròn, tiếng cười thanh thúy dễ nghe quanh quẩn ở toàn bộ Vô Trần hiên nội.
“Chơi đã chưa? Về sau ta đều sẽ bồi nàng dùng bữa."
Nhu tình say lòng người bao phủ toàn bộ hắc đồng, thật sâu nhìn chằm chằm miệng cười tú lệ của nàng. Dường như mãi mãi nhìn nàng không đủ, khó kìm lòng nổi môi mỏng khẽ hôn lên phấn môi mềm mại của nàng. Vẻn vẹn chỉ là khẽ hôn, rồi chợt ngẩng đầu, nhìn phản ứng của nàng.
Khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn xuất hiện vẻ khó hiểu, nhưng cặp thu thủy mâu kia lại lộ ra tín nhiệm. Điều này lại làm cho hắn xuất hiện cảm giác tội lỗi. Hắn thừa nhận hắn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thủ đoạn có lẽ ti bỉ, nhưng điều gì khiến hắn làm như vậy, chỉ vì hắn nhất định muốn nàng.
“Liên Nhi, mặc kệ là nàng bị ngốc cũng tốt, bình thường cũng tốt, tóm lại ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta." Ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, môi mỏng thấu tiến bên tai nàng thấp nói.
“Liên Nhi không đi, muốn vĩnh viễn cùng tướng công ở cùng nhau." Thủy Liên ngây thơ cười, cũng học hắn giơ lên hai tay ôm chặt trụ thắt lưng của hắn, lớn tiếng nói.
Tiếng cười sung sướng chậm rãi lan ra, Thượng Quan Ngân thỏa mãn ở trên phấn môi nàng lại trộm hương.
“Đây là chính miệng nàng nói nha, cũng đừng quên, Liên Nhi ngốc của ta."
“Phu nhân người ở nơi nào? Mau ra đây đi"
Tiểu Mai ở Vô Trần hiên nội, chung quanh không tìm thấy người, sốt ruột tìm đến chỗ gấp khúc hành lang, hỏi người bên đường. Phu nhân này rất thích cùng nàng chơi trốn tìm, mỗi ngày đều vài lần như thế, nàng sớm hay muộn sẽ bị nàng ấy dọa chết.
thân ảnh tinh tế tránh ở sau giả sơn, nhìn thấy Tiểu Mai đi qua, dọc theo tiền sảnh đi tìm người, cười hì hì chạy tới, bản thân chuẩn bị đi chơi, vừa mới đi vài bước, đã bị bóng người phía trước ngăn trở đường đi.
“Ngươi là ai, ta chưa thấy qua ngươi?"
Thủy Liên nghiêng đầu, tò mò nhìn người tới, ánh mắt nàng ta làm nàng cảm thấy sợ hãi, bước chân không khỏi lui về phía sau.
Lí Thu Tuyết đánh giá nữ tử trước mắt, nàng tuyệt mỹ thoát tục dung mạo thật là hiếm thấy. Nhưng nàng dù đẹp thế nào, bất quá cũng chỉ là cái ngốc tử, mà nàng chẳng lẽ kém hơn so với một cái ngốc tử sao?
Nghĩ đến ái mộ mấy năm qua, cùng khổ tâm chờ đợi, lại bị một cái ngốc tử phá hủy, muốn nàng cam tâm như thế nào?
“Ngươi ngốc tử này, dựa vào cái gì có thể có được Thượng Quan đại ca? Lại sử dụng cái thủ đoạn gì làm cho hắn nguyện ý cưới ngươi, không tiếc bị người trong thiên hạ nhạo báng!"
Lí Thu Tuyết khí thế bức nhân chất vấn, đi bước một bức tiến nàng, thẳng đến khi Thủy Liên lưng toàn bộ dựa vào giả sơn, không đường thối lui.
“Ta không phải ngốc tử, ta gọi là Liên Nhi."
Thủy Liên sợ hãi dò xét nàng liếc mắt một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Một đạo tiếng cười chói tai vang lên, Lí Thu Tuyết cười lạnh nhìn nàng, không chút khách khí châm chọc:
“Ngươi chính là ngốc tử, mà ngươi ngốc tử này còn vọng tưởng gả cho Thượng Quan đại ca, thật là rất không biết lượng sức."
“Là ai lớn mật như vậy, dám nói đại tẩu của ta là cái ngốc tử."
Rồi đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, cũng làm cho Lí Thu Tuyết bị dọa trắng mặt! Quay đầu quả nhiên thấy một khuôn mặt cười minh diễm, theo sát phía sau còn có một thân hình lãnh ngạnh.
Thủy Liên vừa thấy người tới, tức kinh hoảng chạy đến phía sau Thượng Quan Dung núp vào, tay nhỏ bé còn lôi kéo tay áo của nàng, không dám ngẩng đầu lên.
“Đại tẩu đừng sợ."
Thượng Quan Dung ôn nhu trấn an thấp nói, mắt phượng nhìn thẳng người kia đang chột dạ.
“Thu Tuyết ngươi là người thông minh, vì sao đến bây giờ còn nhìn không ra? Nhiều năm như vậy, đại ca nếu là thích ngươi, đã sớm cưới ngươi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ Liên Nhi xuất hiện."
“Nhưng nàng là cái ngốc tử nha, căn bản không xứng với Thượng Quan đại ca, cũng không đủ tư cách đứng ở bên cạnh hắn."
Lí Thu Tuyết đã mất khí thế cả vú lấp miệng em mới vừa rồi, trên mặt xinh đẹp rất không cam lòng, gầm nhẹ ra bi oán đầy ngập của nàng.
Thượng Quan Dung đôi mi thanh tú nhíu chặt, một tay trấn an thiên hạ phía sau rõ ràng đã bị dọa đến, hít một hơi thật sâu, niệm tình nhiều năm quen biết, nhẫn nại khuyên nhủ:
“Có đủ tư cách hay không không phải ngươi hay ta có khả năng quyết định, Liên Nhi là người trong lòng của đại ca, tương lai cũng sắp là phu nhân Minh Nguyệt sơn trang, hy vọng ngươi có thể nhận cái sự thật này."
“Dung Dung, ngươi biết rõ ta thích Thượng Quan đại ca, ngươi muốn ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể nhận đại tẩu ngươi là cái ngốc tử sao?"
Yêu thích nhiều năm như vậy, bảo nàng như thế nào có thể buông? Nếu là nữ tử Thượng Quan đại ca cưới, bất luận là dung mạo hay là tài tình đều có thể hơn nàng, có lẽ nàng còn có thể nhận thua. Nhưng nữ tử này trừ bỏ dung mạo làm người ta kinh diễm ra, cũng là cái ngốc tử chính gốc, nàng như thế nào có thể tâm phục đây.
“Đủ, Thu Tuyết ngươi rất khiến ta thất vọng rồi." Thượng Quan Dung khuôn mặt nhìn chăm chú, quát khẽ. “Đừng để cho ta nghe được ngươi kêu nàng ngốc tử nữa, nếu là để cho đại ca nghe được ai cũng không bảo vệ được ngươi! Ta có thể nói cho ngươi hiểu, Liên Nhi đã là người đại ca yêu thích, như vậy ta sẽ nhận nàng."
Thượng Quan Dung lắc tay thở dài, làm như không muốn lại liếc nhìn nàng thêm một cái, lôi kéo Thủy Liên rời đi.
Nhìn ba người rời đi, Lí Thu Tuyết giống như đã tiết hết khí giận ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Thượng Quan Dung, khóe môi giơ lên một chút cười khổ.
Một khi động tình, muốn bỏ qua, nói dễ hơn làm.
“Dung Dung ngươi đang tức giận sao?"
Trên đường đi trở về Vô Trần hiên, Thủy Liên cười hì hì nhìn nàng, một đôi tay nhỏ bé còn lấy lòng giữ chặt áo váy nàng.
“Không có, đại tẩu mới vừa rồi làm tẩu sợ."
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười tú lệ này, cho dù muốn tức giận cũng giận không được. Cho dù nàng là ngốc tử như thế nào đi nữa, ít nhất nhìn nàng mà xem, nàng sống hồn nhiên vô hại, so với người bình thường còn muốn vui vẻ hơn, tin tưởng đại ca cũng là cho rằng như vậy.
“Sẽ không, chính là nàng vì sao không thích ta? Liên Nhi thực ngoan, không có chọc giận nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, ủy khuất nghịch mười ngón tay của mình, còn một mặt ngẩng đầu, bộ dáng mười phần vô tội nhìn nàng.
“Đại tẩu tẩu đừng trách nàng, nàng chính là chìm đắm quá sâu, mới có thể đối với tẩu như vậy."
“Liên Nhi không hiểu."
Thủy Liên lắc lắc đầu, rồi cười ngu. Nhưng hai tay vẫn là chặt lôi kéo nàng không tha, nhìn ra được nàng rất thích Thượng Quan Dung.
“Đại tẩu về sau tẩu gặp Thu Tuyết, nhớ cách xa nàng một chút, biết không?"
Nàng sợ Thu Tuyết vẫn khăng khăng một mực, sẽ làm ra thương tổn đại tẩu của nàng. Chỉ mong chính là nàng lo lắng thừa.
“Thu Tuyết là ai? Liên Nhi không biết."
“Thu Tuyết chính là vị cô nương mới vừa rồi kia, cũng là muội muội của Lí Nghĩa."
Thượng Quan Dung kiên nhẫn giải thích thân phận Lí Thu Tuyết, còn một mặt lấy vạt áo nhẹ lau vết bẩn trên mặt nàng..
Dung nha xinh đẹp này, mặc dù có ngu đần, nhưng vẫn mê người như cũ, nàng có chút hiểu được nguyên nhân đại ca không thể buông tay.
“Hảo, Liên Nhi nghe lời."
Thủy Liên nhu thuận trả lời, để nàng ấy vì nàng chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn. Dung Dung ánh mắt ôn nhu, cùng với tướng công giống nhau, cho nên nàng thích nàng ấy, cũng biết nàng ấy sẽ không thương tổn nàng.
“Phu nhân."
Theo hành lang gấp khúc một chỗ khác truyền đến tiếng quát tháo, chỉ thấy Tiểu Mai xa xa nhìn thấy người tìm không thấy, vội vàng một đường bôn chạy lại đây, chỉ sợ phu nhân lại ở trước mắt nàng biến mất.
“Vừa khéo... Tiểu thư, phu nhân các ngươi ở cùng nhau a."
Tiểu Mai thở hồng hộc chạy đến trước mặt hai người, nhẹ vỗ về ngực thuận khí, hơi thở bất ổn nói.
“Tiểu Mai ngươi là chuyện gì xảy ra, vì sao không ở bên cạnh cùng phu nhân vậy?"
Thượng Quan Dung trách cứ nhìn nàng, nếu không phải nàng hợp thời xuất hiện, đại tẩu kia chẳng phải là sẽ một mình đối mặt khi dễ của Thu Tuyết.
“Ta...... Không phải tiểu thư......"
Tiểu Mai ủy khuất mếu máo, hai mắt gấp đến độ đỏ hốc mắt, không biết nên giải thích như thế nào.
“Là Liên Nhi cùng Tiểu Mai chơi trốn miêu miêu, Tiểu Mai ngốc ngốc tìm không thấy."
Tiếng cười ha ha dễ nghe, kịp thời giải cứu Tiểu Mai, cũng làm cho Tiểu Mai cảm kích thẳng nhìn thiên hạ đang cười ngu.
Ở Minh Nguyệt trong sơn trang, trang chủ nếu là không ở đây, như vậy có thể thay xử lý việc lớn nhỏ chính là tiểu thư. Bởi vậy có thể chứng minh trang chủ đối tiểu thư tín nhiệm, còn có năng lực xử lý sự tình của tiểu thư. Tiểu thư không giống khuê các thiên kim bình thường, nàng thông minh, lại có một thân y thuật, năng lực của nàng cũng không bại bởi nam nhân.
Nô bộc mà trong trang sở hữu, đối trang chủ là tràn ngập kính sợ, mà đối tiểu thư cũng là không dám khinh thường.
Thượng Quan Dung qua lại nhìn hai người, suy nghĩ sâu xa một lát. Lấy tình huống của đại tẩu xem ra, một cái nha hoàn thật là không đủ để hầu hạ chu toàn.
“Như thế này ta sẽ lại kêu Xuân Hoa lại đây, về sau hai người các ngươi phụ trách hầu hạ phu nhân. Nếu là lại có tình huống hôm nay, cũng đừng trách ta trách phạt các ngươi."
“Cám ơn tiểu thư."
Tiểu Mai đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cũng may mắn về sau thêm một người hỗ trợ, có thể thoải mái rất nhiều.
Mắt thấy đằng trước chính là Vô Trần hiên, mà Tiểu Mai đã ở một bên, Thượng Quan Dung quyết định muốn rời đi trước.
“Đại tẩu, ta đã đưa ngươi đến đây, ta còn có việc phải đi trước."
“Hảo." Thủy Liên tươi cười hướng nàng vẫy tay, bộ dáng mười phần hồn nhiên.
Tiểu Mai thấy tiểu thư cùng Đường hộ vệ thân ảnh trôi đi ở gấp khúc chỗ rẽ hành lang, lúc này mới trưng ra một mặt khổ sở, đối mặt phu nhân, cầu xin nói:
“Phu nhân, cứ coi như Tiểu Mai chơi không tốt, đừng cùng ta chơi trốn tìm nữa, lúc này là tiểu thư phát hiện, nếu lần tới đổi là trang chủ, ta nhất định phải chết."
Thủy Liên nhìn nàng bộ dáng muốn khóc, nhất thời luống cuống tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn như là bị dọa sợ, hai tay vội vàng ôm nàng lại, một mặt vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, một mặt trấn an nói:
“Tiểu Mai không khóc, Tiểu Mai ngoan ngoãn."
Tiểu Mai bị nàng ôm, dỗ nàng như là dỗ tiểu hài tử, lúc đầu là đầu sững sờ, đến cuối cùng nàng ngược lại bật cười ra, cũng học nàng vòng lấy hai tay ôm lấy nàng.
Từ giờ khắc này trở đi, nàng là thật tâm thích vị phu nhân ngốc này, cũng quyết định muốn hảo hảo bảo hộ nàng, không tha hứa bất luận kẻ nào khi dễ nàng, lại càng không để người ta nói nàng ngốc.
Ban đêm cuối mùa thu, lá vàng khô rụng đầy đất, một đạo gió lạnh khinh dương cuốn lấy lá rụng cát bay, cũng mang khiến người ta có cảm giác lạnh.
Một thân ảnh xinh đẹp, xuyên qua hành lang gấp khúc trùng trùng, nhắm thẳng hướng thư phòng phía tây mà đi, đi theo phía sau một đạo bóng người thon dài.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, có việc mời ngày mai lại đến."
Lí Nghĩa vừa thấy nàng xuất hiện, liền lắc mình ngăn cản đường đi của nàng, không cho nàng quấy rầy chủ tử thanh tĩnh.
“Tránh ra, ta hiện tại muốn gặp đại ca." Thượng Quan Dung nhìn chằm chằm cửa đóng phía trước, mắt cũng không loạn nói.
“Tiểu thư xin đừng làm ta khó xử, cô biết rõ trang chủ không thích bị người quấy rầy."
Lí Nghĩa chỉ cảm thấy nàng là tới tìm phiền toái, cười khổ, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
“Tốt lắm, ngươi liền cùng Đường Ưng khoa tay múa chân một chút đi, nếu là ngươi thắng, ta sẽ không đi vào."
Thượng Quan Dung thân hình nhảy sang một bên, ý bảo hai người có thể động thủ, nàng nhưng là đã lâu không thấy hộ vệ của nàng đại triển thân thủ, thật sự chờ mong đây.
Đường Ưng lãnh mâu liếc nhìn nàng một cái, khóe môi phiết phiết, rồi lắc mình bước sang một bên, tuyệt không muốn quan tâm nàng.
“Đường Ưng, ngươi có nghe lời ta nói không, ta chính là chủ tử của ngươi."
Thượng Quan Dung mặc dù không thấy rõ mắt, nhưng trên mặt cười minh diễm lại không một tia tức giận, chỉ cảm thấy đáng tiếc vì lỡ mất một hồi trò hay, làm như sớm đoán được phản ứng của hắn.
“Chủ tử" Hai chữ, làm cho Đường Ưng trên gương mặt lãnh ngạnh xẹt qua một chút tức giận, con ngươi đen trầm xuống. Rõ ràng cúi người xuống, tình nguyện đối mặt lá rụng đầy đất, cũng không muốn quan tâm nàng.
Lí Nghĩa ở một bên làm khán giả, làm như đối tình cảnh này thập phần quen thuộc, chỉ thấy hắn khóe môi cố nín cười, mà ẩn ẩn co rúm không ngừng.
“Lí Nghĩa, bên ngoài là chuyện gì xảy ra, là ai ở đó tranh cãi ầm ĩ ?"
Thanh âm trầm thấp hùng hậu từ trong thư phòng truyền đi ra, làm cho Lí Nghĩa sắc mặt nhất chỉnh, vội vàng trả lời:
“Hồi trang chủ, là tiểu thư có việc cầu kiến."
Bên trong lặng im một lát, ngay khi Lí Nghĩa quyết định đuổi người, lại truyền đến thanh âm trầm thấp:
“Cho nàng đi vào."
Thượng Quan Dung một mặt đắc ý liếc mắt nhìn hắn, thẳng đẩy cửa gỗ đóng chặt thư phòng ra, đi đến tiến vào.
“Có chuyện gì nói mau."
Thượng Quan Ngân vừa vặn đem trướng sách xem xong, thân hình cao lớn nằm nhập lưng xuống ghế dựa, hai tay ôm ngực, chờ nàng.
“Đại ca, ngày mai huynh sẽ thành thân, huynh không lo lắng quyết định của mình sao?"
“Có ý tứ gì? Muội sẽ không hiện tại mới phản đối của ta hôn sự đi?"
Mày rậm nhướng lên, gương mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, hắc đồng chặt nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói cho xong.
“Nghe nói đại tẩu trước khi biến ngốc rất sợ huynh. Nếu nàng cứ như vậy ngốc cả đời, thì quên đi. Nhưng nếu một ngày kia nàng thần trí thanh tỉnh, phát giác lại gả cho một người mà mình sợ hãi, huynh muốn nàng đối mặt như thế nào? Hay muốn nhận huynh như thế nào? Huống chi nàng còn có một vị hôn phu đang chờ nàng."
Biết rõ thốt ra lời này, tuyệt đối sẽ chọc giận đại ca, nhưng nàng lại không thể không nói, nàng không hy vọng đến lúc đó nhìn hai người thống khổ.
“Câm miệng!"
Thượng Quan Ngân gầm nhẹ, khuôn mặt tuấn tú che kín âm trầm, hắc đồng trở nên lạnh lùng, làm người ta phát run.
“Việc này ta đã quyết định rồi, ngày kia hôn sự sẽ cứ theo lẽ thường cử hành, nếu không có việc gì, muội đi ra ngoài."
Thượng Quan Dung không bị bộ dáng làm cho người ta sợ hãi của hắn làm sợ, thật sâu nhìn hắn một cái. Hiểu được đại ca kỳ thực là hiểu rõ, chính là cũng không nguyện đối mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng, lặng yên rời đi.
Đi ra khỏi thư phòng, hai mạt thân hình nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tiếng hô mới vừa rồi hai người đều có nghe được.
“Tiểu thư, cô cùng trang chủ nói gì đó?"
Lí Nghĩa vội hỏi, là chuyện gì làm trang chủ tức giận như vậy.
Thượng Quan Dung mắt phượng chống lại một đôi lãnh mâu, chu môi vi câu, muốn nhìn đến bộ dáng quan tâm của hắn cũng thật là khó khăn.
Không nói một câu, yên lặng rời đi, theo sát phía sau còn có một thân ảnh thon dài.
“Trang chủ đã trở lại."
Từ bọn người hầu tranh nhau đi báo, tất cả mọi người đều hoả tốc tụ tập ở đại môn chờ. Mọi người đều kinh ngạc vì sao trang chủ cùng Lí Nghĩa hai người lúc đi ra ngoài rõ ràng là đều tự cưỡi ngựa, nhưng khi trở về lại biến thành Lí Nghĩa đánh xe ngựa. Sẽ không phải là trang chủ ở trên đường xảy ra chuyện gì đi?
Đoàn người đáy lòng đang buồn bực, khi nhìn thấy rèm xe ngựa được vén lên, thân hình cao lớn đi ra, mà trong lòng hắn còn ôm một nữ tử, tất cả đều chuyển thành biểu cảm trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ có hay không nhìn lầm. Trang chủ luôn luôn không gần nữ sắc, lạnh lùng nghiêm khắc, lúc này nhưng lại mang về đến một vị nữ tử, lại còn vô cùng thân thiết ôm nàng.
“Đại ca đi lần này có thuận lợi không?"
Từ trong đám người đi ra một vị nữ tử minh diễm động lòng người, mắt phượng thông minh không chút khách khí nhìn thẳng nữ tử trong lòng hắn.
Khá lắm thanh tú thon thon, là loại cô nương người ta vừa thấy đã thương. Cũng khó trách đại ca cử chỉ khác thường, cứ nhìn tư thái kia, biểu hiện đại ca đối vị cô nương không biết là hôn mê hay là ngủ này, có bao nhiêu để ý.
“Dung Dung, muội đi theo ta."
Thượng Quan Ngân liếc tiểu muội một cái, không để ý nàng ánh mắt tò mò, ôm người trong lòng, thẳng đi vào bên trong trang. Tôi tớ vây xem thấy thế, đều tự như chim thú mà giải tán đi, không dám ở lại nhiều chuyện.
Thượng Quan Dung hai tròng mắt toát ra hứng thú, chu môi khẽ nhếch, đối với nam nhân lạnh lùng đi phía sau, thấp giọng nói:
“Đường Ưng, đại ca chỉ sợ là đã động tình, ngươi nói ta có phải hay không sắp có thêm đại tẩu?"
Nam nhân phía sau hừ lạnh một tiếng, khóe môi khẽ nhếch:
“Đại ca ngươi còn chờ ngươi."
Thượng Quan Dung tựa hồ sớm đoán trước được phản ứng lãnh đạm của hắn, hai tròng mắt xẹt qua một chút giảo hoạt, dung nhan minh diễm giơ lên một chút ý cười mị nhân.
“Ngươi người này thật đúng là không thú vị, cẩn thận cứ bộ dạng thế này sẽ không cưới được ai làm nương tử đâu, đến lúc đó cũng đừng cầu ta ‘chủ tử ‘ này giúp ngươi nha."
Sung sướng nói xong, tiếng cười như chuông bạc, đi vào bên trong trang.
Nam nhân phía sau vẫn khuôn mặt lạnh lùng, ác liệt trừng mắt thân ảnh xinh đẹp của nàng rời đi.
Vô Trần hiên nội*, thiên hạ trên giường ngủ say trong bộ dáng xinh đẹp, vẻ đẹp làm người ta khó có thể dời tầm mắt.
*Vô Trần hiên nội: Sạch sẽ, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần nào.- Trong này là tên của một nơi trong Minh Nguyệt sơn trang.
Sau khi xem kỹ xong miệng vết thương trên trán nàng, cũng đem mạch chẩn xong, Thượng Quan Dung thân thiết nhìn thẳng hắc đồng của huynh trưởng.
“Miệng vết thương trên trán nàng không đáng ngại. Theo biểu hiện mạch tượng của nàng cho thấy trong não của nàng khả năng có cục máu đông, xác nhận là do tổn hại từ trong não. Muội đoán đây là nguyên nhân làm cho nàng biến ngốc. Nhưng về phương diện này muội cũng không rõ, mời tha thứ tiểu muội bất lực."
Thượng Quan Dung nếu không phải nghe đại ca chính miệng thuyết minh sự tình xảy ra, thật đúng là không thể tin được, một cô nương xinh đẹp như vậy, lại là cái ngốc tử, thật sự rất đáng tiếc.
“Ngay cả muội cũng không có biện pháp, chẳng lẽ Liên Nhi sẽ si ngốc như vậy cả đời sao?"
Thượng Quan Ngân tuy là sớm nhận nàng choáng váng, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, hắn cũng nhất định phải chữa tốt cho nàng.
“Nếu là sư huynh, có lẽ hắn biện pháp không chừng. Nhưng hắn thích đi khắp nơi hành nghề y, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ rất khó tìm được hắn."
Thượng Quan Dung nhớ tới một người, người này y thuật cao hơn nàng rất nhiều.
“Ta sẽ lập tức phái người đi tìm, vô luận như thế nào nhất định phải tìm được hắn."
“Trừ bỏ sư huynh ra, nói không chừng cũng sẽ có kỳ tích xuất hiện ở trên người nàng." Không đành lòng thấy đại ca thất vọng, đành phải ra tiếng an ủi, nàng cũng không hy vọng Thủy cô nương cả đời là ngốc tử.
“Kỳ tích, có khả năng sao?"
“Ai nói không có, thiên hạ sự vô kì bất hữu*, ta từng nghe nương đề cập qua, có người bị thương ở đầu, thành mất trí nhớ hoặc là mắt bị mù hay là tạo thành rất nhiều chứng bệnh. Nhưng trải qua kích thích hoặc là va chạm lại một lần nữa, có người nói kì tích xuất hiện toàn là điều tốt. Có lẽ chúng ta cũng có thể......" Thượng Quan Dung một mặt nóng lòng muốn thử, chờ mong xem sắc mặt âm trầm đại ca.
*Thiên hạ sự vô kì bất hữu: Trong thiên hạ không chuyện lạ gì là không có.
Mẫu thân đã qua đời của hai người, chính là xuất thân từ nhà thần y thế gia, hai huynh muội từ nhỏ đều từng học qua y thuật, chẳng qua về sau Thượng Quan Ngân say mê võ học, y thuật học không kĩ bằng muội muội này.
“Muội đừng mơ, nếu muội dám động đến một sợi lông tơ của nàng, ta tuyệt không tha cho muội."
Hắc đồng lạnh lẽo nhìn chăm chú nàng, đáy lòng tuy rằng hiểu được tiểu muội khôn khéo này chính là thử hắn, vẫn cứ không thể chịu đựng được ra tiếng cảnh cáo.
“Muội hiểu được. Đại ca, huynh lần này mang nàng trở về có tính toán gì không?"
Chiếm được chứng thực từ chính miệng đại ca, Thượng Quan Dung cười đến giống như con hồ ly.
“Mười ngày sau, muội sẽ có thêm đại tẩu." Hắc đồng trừng mắt nhìn nàng một cái, nhẹ nói.
“Đại ca, Dung tiểu muội nhắc nhở, huynh là người đứng đầu một trang, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"
Tuy rằng sự tình là ở trong dự kiến của nàng, nhưng vẫn không khỏi vì đại ca lo lắng.
“Sợ? Thượng Quan Ngân ta đến bây giờ còn chưa từng sợ qua chuyện gì, huống chi đây là việc tư của ta cùng người khác có liên quan gì." Thanh âm trầm thấp tràn ngập cuồng ngạo, cũng đối việc này tuyệt không sửa đổi quyết tâm.
Đoán trước đáp án, Thượng Quan Dung vẫn không nhịn được thở dài, lấy tư tâm mà nói, nàng thực sự hy vọng đại ca có thể cân nhắc, dù sao đây chính là chuyện quan trọng cả đời.
“Kia vạn nhất cô cô hỏi đến thì sao?"
“Câu trả lời của ta vẫn như trước không thay đổi. Nhưng thật ra muội, muội sẽ ghét bỏ ngươi đại tẩu là cái ngốc tử sao?"
Hắc đồng tinh nhuệ vi mị, ánh mắt chăm chú nhìn nàng tràn ngập áp bách, ám chỉ nàng phải cẩn thận đáp lời.
“Làm sao có thể? Chỉ cần là đại ca lựa chọn, ta tuyệt sẽ không có ý kiến."
Cũng không dám có ý kiến, nàng cũng không phải không muốn sống nữa. Thượng Quan Dung thập phần thức thời, không làm bộ như xem không hiểu huynh trưởng đáy mắt cảnh cáo, một mặt ý cười đáp lời.
“Tốt lắm, muội liền phụ trách chuẩn bị, mười ngày sau chuẩn bị hôn lễ."
Vừa lòng câu trả lời của nàng, thân hình cao lớn đi tới bên giường, nhìn chằm chằm thiên hạ trên giường, không hề để ý tới nàng.
Thượng Quan Dung khi rời đi, không nhịn được lại trộm dò xét mắt huynh trưởng, trên gương mắt tuấn mĩ kia tất cả đều là vẻ mặt ôn nhu, mà nàng chưa bao giờ gặp qua.
Thoáng chốc, trong lòng nàng xuất hiện quyết định, Thủy cô nương đã là người trong lòng của đại ca, như vậy nàng cũng tuyệt đối sẽ nhận nàng, hơn nữa hứa không tha bất luận kẻ nào thương tổn nàng.
Vô Trần hiên nội luôn luôn yên tĩnh, lúc này lại truyền ra tiếng cười ha ha không phối hợp cùng tiếng cầu xin, làm cho nô bộc đi qua đều ào ào lộ ra ánh mắt đồng tình.
“Phu nhân, van cầu ngươi đừng đùa, mau vào dùng bữa đi."
Tiểu Mai vẻ mặt đau khổ, nhìn thân ảnh tinh tế quỳ rạp trên mặt đất nghịch con kiến, thầm than nàng một thân áo cánh làm bằng sợi tơ tốt nhất đã muốn bẩn. Xem nàng bộ dáng chơi đến bất diệc nhạc hồ*, Tiểu Mai còn có loại xúc động muốn khóc.
*Bất diệc nhạc hồ: Chẳng còn gì vui hơn. (Trích trong sách luận ngữ)
Nàng bị lừa, hơn nữa là bị tiểu thư trí tuệ không thua trang chủ lừa gạt.
Nghĩ đến ba ngày trước, tiểu thư một mặt cười xán lạn tập hợp nha hoàn sở hữu, hỏi là có ai tự nguyện hầu hạ phu nhân tương lai, lúc này vị trí này đang thiếu, làm cho đoàn người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán!
Ngay khi nàng may mắn được tiểu thư lựa chọn. Ngay lúc đang dào dạt đắc ý, nàng được gặp phu nhân tuyệt mỹ thoát tục như trong miệng tiểu thư nói, cũng thấy được nàng...... Dị thường.
Sự việc này cứ liên tiếp diễn ra cho đến nay, ô ô...... Nàng tình nguyện trở lại phòng bếp làm việc nặng, tuyệt đối so với hầu hạ phu nhân thoải mái hơn.
“Ta nói rồi ta gọi là Liên Nhi, không phải gọi là phu nhân, ngươi nhận sai người rồi."
Người quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu đối nàng cười. Theo tình hình ba ngày qua mà nói, nàng thập phần tin tưởng những lời Thượng Quan Ngân đối nàng nói.
“Không sai, Liên Nhi cũng chính là phu nhân, phu nhân mau tới dùng bữa đi."
Tiểu Mai cũng thập phần có kiên nhẫn lại nói lại, cảm giác muốn khóc thật lâu không tiêu tan. Đồ ăn đều đã nguội, mà phu nhân lại chỉ lo chơi, mỗi lần chỉ cần đến thời gian dùng bữa, nàng liền cảm thấy sợ hãi.
“Phải không?"
Thủy Liên hoài nghi nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng liều mạng gật đầu, trong hốc mắt còn hàm chứa lệ.
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi, Liên Nhi cũng là phu nhân."
Nhìn nàng bộ dáng sắp khóc, xem ra thập phần đáng thương, Thủy Liên quyết định tin tưởng nàng, để tránh nàng thực sự khóc.
“Phu nhân, kia mau tới dùng bữa đi, đồ ăn đều nguội."
Tiểu Mai kinh hỉ nhìn nàng, vấn đề thân phận này đã tranh luận ba ngày rồi. Nàng cuối cùng đã tiếp nhận, cũng có phần tin tưởng nàng hơn. Sớm hay muộn cũng có một ngày phu nhân sẽ nhận hầu hạ của nàng.
“Không cần, ta không muốn ăn."
Nàng cự tuyệt một tiếng, lại tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, lần này còn cầm cỏ dại chơi con kiến, vui vẻ hì hì cười ra tiếng.
“Là ai nói không muốn ăn cơm?"
Thân hình cao lớn vừa bước vào hiên nội, chỉ thấy thiên hạ quỳ rạp trên mặt đất, mày rậm không khỏi nhíu chặt.
“Trang chủ." Tiểu Mai hướng hắn cúi người ân cần thăm hỏi, ngầm nhẹ nhàng thở ra, trang chủ tới đây, nàng sẽ không cần lo lắng.
“Tướng công."
Thủy Liên vừa nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc này, vui vẻ từ đi trên đất đứng lên. Vừa đứng dậy liền hướng hắn chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên dào dạt ý cười, chứng minh thập phần cao hứng khi thấy hắn.
“Vì sao lại chỉ lo chơi, không chịu dùng bữa?"
Thượng Quan Ngân thương tiếc lấy cổ tay áo lau đi vết nhọ trên mặt nàng, hắc đồng ôn nhu nhìn lúm đồng tiền trên mặt nàng. Nàng hiện tại là đang vui vẻ đi?
“Tướng công không ở đây, Liên Nhi không ăn."
Thủy Liên gỡ lấy bàn tay to ở trên mặt nàng, theo quán tính đùa bỡn bàn tay dày của hắn.
“Ngươi đi xuống trước đi."
Thượng Quan Ngân đối với người đang ngây ngốc đứng nhìn, hắc đồng lại khôi phục lạnh lùng nhất quán.
“Vâng." Tiểu Mai cuống quít cúi người cáo lui.
Cho dù đã nhìn ba ngày, nàng vẫn cứ cảm nhận rất rõ, nói đến trang chủ ác liệt, chỉ có khi đối mặt với phu nhân, mới có thể bày ra một mặt ôn nhu.
Những người không liên quan đều lui, Thượng Quan Ngân lập tức đem người trong lòng ôm lấy. Để cho thân thể của nàng ở giữa không trung xoay tròn, tiếng cười thanh thúy dễ nghe quanh quẩn ở toàn bộ Vô Trần hiên nội.
“Chơi đã chưa? Về sau ta đều sẽ bồi nàng dùng bữa."
Nhu tình say lòng người bao phủ toàn bộ hắc đồng, thật sâu nhìn chằm chằm miệng cười tú lệ của nàng. Dường như mãi mãi nhìn nàng không đủ, khó kìm lòng nổi môi mỏng khẽ hôn lên phấn môi mềm mại của nàng. Vẻn vẹn chỉ là khẽ hôn, rồi chợt ngẩng đầu, nhìn phản ứng của nàng.
Khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn xuất hiện vẻ khó hiểu, nhưng cặp thu thủy mâu kia lại lộ ra tín nhiệm. Điều này lại làm cho hắn xuất hiện cảm giác tội lỗi. Hắn thừa nhận hắn là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thủ đoạn có lẽ ti bỉ, nhưng điều gì khiến hắn làm như vậy, chỉ vì hắn nhất định muốn nàng.
“Liên Nhi, mặc kệ là nàng bị ngốc cũng tốt, bình thường cũng tốt, tóm lại ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta." Ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, môi mỏng thấu tiến bên tai nàng thấp nói.
“Liên Nhi không đi, muốn vĩnh viễn cùng tướng công ở cùng nhau." Thủy Liên ngây thơ cười, cũng học hắn giơ lên hai tay ôm chặt trụ thắt lưng của hắn, lớn tiếng nói.
Tiếng cười sung sướng chậm rãi lan ra, Thượng Quan Ngân thỏa mãn ở trên phấn môi nàng lại trộm hương.
“Đây là chính miệng nàng nói nha, cũng đừng quên, Liên Nhi ngốc của ta."
“Phu nhân người ở nơi nào? Mau ra đây đi"
Tiểu Mai ở Vô Trần hiên nội, chung quanh không tìm thấy người, sốt ruột tìm đến chỗ gấp khúc hành lang, hỏi người bên đường. Phu nhân này rất thích cùng nàng chơi trốn tìm, mỗi ngày đều vài lần như thế, nàng sớm hay muộn sẽ bị nàng ấy dọa chết.
thân ảnh tinh tế tránh ở sau giả sơn, nhìn thấy Tiểu Mai đi qua, dọc theo tiền sảnh đi tìm người, cười hì hì chạy tới, bản thân chuẩn bị đi chơi, vừa mới đi vài bước, đã bị bóng người phía trước ngăn trở đường đi.
“Ngươi là ai, ta chưa thấy qua ngươi?"
Thủy Liên nghiêng đầu, tò mò nhìn người tới, ánh mắt nàng ta làm nàng cảm thấy sợ hãi, bước chân không khỏi lui về phía sau.
Lí Thu Tuyết đánh giá nữ tử trước mắt, nàng tuyệt mỹ thoát tục dung mạo thật là hiếm thấy. Nhưng nàng dù đẹp thế nào, bất quá cũng chỉ là cái ngốc tử, mà nàng chẳng lẽ kém hơn so với một cái ngốc tử sao?
Nghĩ đến ái mộ mấy năm qua, cùng khổ tâm chờ đợi, lại bị một cái ngốc tử phá hủy, muốn nàng cam tâm như thế nào?
“Ngươi ngốc tử này, dựa vào cái gì có thể có được Thượng Quan đại ca? Lại sử dụng cái thủ đoạn gì làm cho hắn nguyện ý cưới ngươi, không tiếc bị người trong thiên hạ nhạo báng!"
Lí Thu Tuyết khí thế bức nhân chất vấn, đi bước một bức tiến nàng, thẳng đến khi Thủy Liên lưng toàn bộ dựa vào giả sơn, không đường thối lui.
“Ta không phải ngốc tử, ta gọi là Liên Nhi."
Thủy Liên sợ hãi dò xét nàng liếc mắt một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói.
Một đạo tiếng cười chói tai vang lên, Lí Thu Tuyết cười lạnh nhìn nàng, không chút khách khí châm chọc:
“Ngươi chính là ngốc tử, mà ngươi ngốc tử này còn vọng tưởng gả cho Thượng Quan đại ca, thật là rất không biết lượng sức."
“Là ai lớn mật như vậy, dám nói đại tẩu của ta là cái ngốc tử."
Rồi đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, cũng làm cho Lí Thu Tuyết bị dọa trắng mặt! Quay đầu quả nhiên thấy một khuôn mặt cười minh diễm, theo sát phía sau còn có một thân hình lãnh ngạnh.
Thủy Liên vừa thấy người tới, tức kinh hoảng chạy đến phía sau Thượng Quan Dung núp vào, tay nhỏ bé còn lôi kéo tay áo của nàng, không dám ngẩng đầu lên.
“Đại tẩu đừng sợ."
Thượng Quan Dung ôn nhu trấn an thấp nói, mắt phượng nhìn thẳng người kia đang chột dạ.
“Thu Tuyết ngươi là người thông minh, vì sao đến bây giờ còn nhìn không ra? Nhiều năm như vậy, đại ca nếu là thích ngươi, đã sớm cưới ngươi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ Liên Nhi xuất hiện."
“Nhưng nàng là cái ngốc tử nha, căn bản không xứng với Thượng Quan đại ca, cũng không đủ tư cách đứng ở bên cạnh hắn."
Lí Thu Tuyết đã mất khí thế cả vú lấp miệng em mới vừa rồi, trên mặt xinh đẹp rất không cam lòng, gầm nhẹ ra bi oán đầy ngập của nàng.
Thượng Quan Dung đôi mi thanh tú nhíu chặt, một tay trấn an thiên hạ phía sau rõ ràng đã bị dọa đến, hít một hơi thật sâu, niệm tình nhiều năm quen biết, nhẫn nại khuyên nhủ:
“Có đủ tư cách hay không không phải ngươi hay ta có khả năng quyết định, Liên Nhi là người trong lòng của đại ca, tương lai cũng sắp là phu nhân Minh Nguyệt sơn trang, hy vọng ngươi có thể nhận cái sự thật này."
“Dung Dung, ngươi biết rõ ta thích Thượng Quan đại ca, ngươi muốn ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi có thể nhận đại tẩu ngươi là cái ngốc tử sao?"
Yêu thích nhiều năm như vậy, bảo nàng như thế nào có thể buông? Nếu là nữ tử Thượng Quan đại ca cưới, bất luận là dung mạo hay là tài tình đều có thể hơn nàng, có lẽ nàng còn có thể nhận thua. Nhưng nữ tử này trừ bỏ dung mạo làm người ta kinh diễm ra, cũng là cái ngốc tử chính gốc, nàng như thế nào có thể tâm phục đây.
“Đủ, Thu Tuyết ngươi rất khiến ta thất vọng rồi." Thượng Quan Dung khuôn mặt nhìn chăm chú, quát khẽ. “Đừng để cho ta nghe được ngươi kêu nàng ngốc tử nữa, nếu là để cho đại ca nghe được ai cũng không bảo vệ được ngươi! Ta có thể nói cho ngươi hiểu, Liên Nhi đã là người đại ca yêu thích, như vậy ta sẽ nhận nàng."
Thượng Quan Dung lắc tay thở dài, làm như không muốn lại liếc nhìn nàng thêm một cái, lôi kéo Thủy Liên rời đi.
Nhìn ba người rời đi, Lí Thu Tuyết giống như đã tiết hết khí giận ngồi dưới đất, trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Thượng Quan Dung, khóe môi giơ lên một chút cười khổ.
Một khi động tình, muốn bỏ qua, nói dễ hơn làm.
“Dung Dung ngươi đang tức giận sao?"
Trên đường đi trở về Vô Trần hiên, Thủy Liên cười hì hì nhìn nàng, một đôi tay nhỏ bé còn lấy lòng giữ chặt áo váy nàng.
“Không có, đại tẩu mới vừa rồi làm tẩu sợ."
Đối mặt với khuôn mặt tươi cười tú lệ này, cho dù muốn tức giận cũng giận không được. Cho dù nàng là ngốc tử như thế nào đi nữa, ít nhất nhìn nàng mà xem, nàng sống hồn nhiên vô hại, so với người bình thường còn muốn vui vẻ hơn, tin tưởng đại ca cũng là cho rằng như vậy.
“Sẽ không, chính là nàng vì sao không thích ta? Liên Nhi thực ngoan, không có chọc giận nàng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, ủy khuất nghịch mười ngón tay của mình, còn một mặt ngẩng đầu, bộ dáng mười phần vô tội nhìn nàng.
“Đại tẩu tẩu đừng trách nàng, nàng chính là chìm đắm quá sâu, mới có thể đối với tẩu như vậy."
“Liên Nhi không hiểu."
Thủy Liên lắc lắc đầu, rồi cười ngu. Nhưng hai tay vẫn là chặt lôi kéo nàng không tha, nhìn ra được nàng rất thích Thượng Quan Dung.
“Đại tẩu về sau tẩu gặp Thu Tuyết, nhớ cách xa nàng một chút, biết không?"
Nàng sợ Thu Tuyết vẫn khăng khăng một mực, sẽ làm ra thương tổn đại tẩu của nàng. Chỉ mong chính là nàng lo lắng thừa.
“Thu Tuyết là ai? Liên Nhi không biết."
“Thu Tuyết chính là vị cô nương mới vừa rồi kia, cũng là muội muội của Lí Nghĩa."
Thượng Quan Dung kiên nhẫn giải thích thân phận Lí Thu Tuyết, còn một mặt lấy vạt áo nhẹ lau vết bẩn trên mặt nàng..
Dung nha xinh đẹp này, mặc dù có ngu đần, nhưng vẫn mê người như cũ, nàng có chút hiểu được nguyên nhân đại ca không thể buông tay.
“Hảo, Liên Nhi nghe lời."
Thủy Liên nhu thuận trả lời, để nàng ấy vì nàng chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn. Dung Dung ánh mắt ôn nhu, cùng với tướng công giống nhau, cho nên nàng thích nàng ấy, cũng biết nàng ấy sẽ không thương tổn nàng.
“Phu nhân."
Theo hành lang gấp khúc một chỗ khác truyền đến tiếng quát tháo, chỉ thấy Tiểu Mai xa xa nhìn thấy người tìm không thấy, vội vàng một đường bôn chạy lại đây, chỉ sợ phu nhân lại ở trước mắt nàng biến mất.
“Vừa khéo... Tiểu thư, phu nhân các ngươi ở cùng nhau a."
Tiểu Mai thở hồng hộc chạy đến trước mặt hai người, nhẹ vỗ về ngực thuận khí, hơi thở bất ổn nói.
“Tiểu Mai ngươi là chuyện gì xảy ra, vì sao không ở bên cạnh cùng phu nhân vậy?"
Thượng Quan Dung trách cứ nhìn nàng, nếu không phải nàng hợp thời xuất hiện, đại tẩu kia chẳng phải là sẽ một mình đối mặt khi dễ của Thu Tuyết.
“Ta...... Không phải tiểu thư......"
Tiểu Mai ủy khuất mếu máo, hai mắt gấp đến độ đỏ hốc mắt, không biết nên giải thích như thế nào.
“Là Liên Nhi cùng Tiểu Mai chơi trốn miêu miêu, Tiểu Mai ngốc ngốc tìm không thấy."
Tiếng cười ha ha dễ nghe, kịp thời giải cứu Tiểu Mai, cũng làm cho Tiểu Mai cảm kích thẳng nhìn thiên hạ đang cười ngu.
Ở Minh Nguyệt trong sơn trang, trang chủ nếu là không ở đây, như vậy có thể thay xử lý việc lớn nhỏ chính là tiểu thư. Bởi vậy có thể chứng minh trang chủ đối tiểu thư tín nhiệm, còn có năng lực xử lý sự tình của tiểu thư. Tiểu thư không giống khuê các thiên kim bình thường, nàng thông minh, lại có một thân y thuật, năng lực của nàng cũng không bại bởi nam nhân.
Nô bộc mà trong trang sở hữu, đối trang chủ là tràn ngập kính sợ, mà đối tiểu thư cũng là không dám khinh thường.
Thượng Quan Dung qua lại nhìn hai người, suy nghĩ sâu xa một lát. Lấy tình huống của đại tẩu xem ra, một cái nha hoàn thật là không đủ để hầu hạ chu toàn.
“Như thế này ta sẽ lại kêu Xuân Hoa lại đây, về sau hai người các ngươi phụ trách hầu hạ phu nhân. Nếu là lại có tình huống hôm nay, cũng đừng trách ta trách phạt các ngươi."
“Cám ơn tiểu thư."
Tiểu Mai đồng thời nhẹ nhàng thở ra, cũng may mắn về sau thêm một người hỗ trợ, có thể thoải mái rất nhiều.
Mắt thấy đằng trước chính là Vô Trần hiên, mà Tiểu Mai đã ở một bên, Thượng Quan Dung quyết định muốn rời đi trước.
“Đại tẩu, ta đã đưa ngươi đến đây, ta còn có việc phải đi trước."
“Hảo." Thủy Liên tươi cười hướng nàng vẫy tay, bộ dáng mười phần hồn nhiên.
Tiểu Mai thấy tiểu thư cùng Đường hộ vệ thân ảnh trôi đi ở gấp khúc chỗ rẽ hành lang, lúc này mới trưng ra một mặt khổ sở, đối mặt phu nhân, cầu xin nói:
“Phu nhân, cứ coi như Tiểu Mai chơi không tốt, đừng cùng ta chơi trốn tìm nữa, lúc này là tiểu thư phát hiện, nếu lần tới đổi là trang chủ, ta nhất định phải chết."
Thủy Liên nhìn nàng bộ dáng muốn khóc, nhất thời luống cuống tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn như là bị dọa sợ, hai tay vội vàng ôm nàng lại, một mặt vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, một mặt trấn an nói:
“Tiểu Mai không khóc, Tiểu Mai ngoan ngoãn."
Tiểu Mai bị nàng ôm, dỗ nàng như là dỗ tiểu hài tử, lúc đầu là đầu sững sờ, đến cuối cùng nàng ngược lại bật cười ra, cũng học nàng vòng lấy hai tay ôm lấy nàng.
Từ giờ khắc này trở đi, nàng là thật tâm thích vị phu nhân ngốc này, cũng quyết định muốn hảo hảo bảo hộ nàng, không tha hứa bất luận kẻ nào khi dễ nàng, lại càng không để người ta nói nàng ngốc.
Ban đêm cuối mùa thu, lá vàng khô rụng đầy đất, một đạo gió lạnh khinh dương cuốn lấy lá rụng cát bay, cũng mang khiến người ta có cảm giác lạnh.
Một thân ảnh xinh đẹp, xuyên qua hành lang gấp khúc trùng trùng, nhắm thẳng hướng thư phòng phía tây mà đi, đi theo phía sau một đạo bóng người thon dài.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, có việc mời ngày mai lại đến."
Lí Nghĩa vừa thấy nàng xuất hiện, liền lắc mình ngăn cản đường đi của nàng, không cho nàng quấy rầy chủ tử thanh tĩnh.
“Tránh ra, ta hiện tại muốn gặp đại ca." Thượng Quan Dung nhìn chằm chằm cửa đóng phía trước, mắt cũng không loạn nói.
“Tiểu thư xin đừng làm ta khó xử, cô biết rõ trang chủ không thích bị người quấy rầy."
Lí Nghĩa chỉ cảm thấy nàng là tới tìm phiền toái, cười khổ, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
“Tốt lắm, ngươi liền cùng Đường Ưng khoa tay múa chân một chút đi, nếu là ngươi thắng, ta sẽ không đi vào."
Thượng Quan Dung thân hình nhảy sang một bên, ý bảo hai người có thể động thủ, nàng nhưng là đã lâu không thấy hộ vệ của nàng đại triển thân thủ, thật sự chờ mong đây.
Đường Ưng lãnh mâu liếc nhìn nàng một cái, khóe môi phiết phiết, rồi lắc mình bước sang một bên, tuyệt không muốn quan tâm nàng.
“Đường Ưng, ngươi có nghe lời ta nói không, ta chính là chủ tử của ngươi."
Thượng Quan Dung mặc dù không thấy rõ mắt, nhưng trên mặt cười minh diễm lại không một tia tức giận, chỉ cảm thấy đáng tiếc vì lỡ mất một hồi trò hay, làm như sớm đoán được phản ứng của hắn.
“Chủ tử" Hai chữ, làm cho Đường Ưng trên gương mặt lãnh ngạnh xẹt qua một chút tức giận, con ngươi đen trầm xuống. Rõ ràng cúi người xuống, tình nguyện đối mặt lá rụng đầy đất, cũng không muốn quan tâm nàng.
Lí Nghĩa ở một bên làm khán giả, làm như đối tình cảnh này thập phần quen thuộc, chỉ thấy hắn khóe môi cố nín cười, mà ẩn ẩn co rúm không ngừng.
“Lí Nghĩa, bên ngoài là chuyện gì xảy ra, là ai ở đó tranh cãi ầm ĩ ?"
Thanh âm trầm thấp hùng hậu từ trong thư phòng truyền đi ra, làm cho Lí Nghĩa sắc mặt nhất chỉnh, vội vàng trả lời:
“Hồi trang chủ, là tiểu thư có việc cầu kiến."
Bên trong lặng im một lát, ngay khi Lí Nghĩa quyết định đuổi người, lại truyền đến thanh âm trầm thấp:
“Cho nàng đi vào."
Thượng Quan Dung một mặt đắc ý liếc mắt nhìn hắn, thẳng đẩy cửa gỗ đóng chặt thư phòng ra, đi đến tiến vào.
“Có chuyện gì nói mau."
Thượng Quan Ngân vừa vặn đem trướng sách xem xong, thân hình cao lớn nằm nhập lưng xuống ghế dựa, hai tay ôm ngực, chờ nàng.
“Đại ca, ngày mai huynh sẽ thành thân, huynh không lo lắng quyết định của mình sao?"
“Có ý tứ gì? Muội sẽ không hiện tại mới phản đối của ta hôn sự đi?"
Mày rậm nhướng lên, gương mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, hắc đồng chặt nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói cho xong.
“Nghe nói đại tẩu trước khi biến ngốc rất sợ huynh. Nếu nàng cứ như vậy ngốc cả đời, thì quên đi. Nhưng nếu một ngày kia nàng thần trí thanh tỉnh, phát giác lại gả cho một người mà mình sợ hãi, huynh muốn nàng đối mặt như thế nào? Hay muốn nhận huynh như thế nào? Huống chi nàng còn có một vị hôn phu đang chờ nàng."
Biết rõ thốt ra lời này, tuyệt đối sẽ chọc giận đại ca, nhưng nàng lại không thể không nói, nàng không hy vọng đến lúc đó nhìn hai người thống khổ.
“Câm miệng!"
Thượng Quan Ngân gầm nhẹ, khuôn mặt tuấn tú che kín âm trầm, hắc đồng trở nên lạnh lùng, làm người ta phát run.
“Việc này ta đã quyết định rồi, ngày kia hôn sự sẽ cứ theo lẽ thường cử hành, nếu không có việc gì, muội đi ra ngoài."
Thượng Quan Dung không bị bộ dáng làm cho người ta sợ hãi của hắn làm sợ, thật sâu nhìn hắn một cái. Hiểu được đại ca kỳ thực là hiểu rõ, chính là cũng không nguyện đối mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng, lặng yên rời đi.
Đi ra khỏi thư phòng, hai mạt thân hình nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tiếng hô mới vừa rồi hai người đều có nghe được.
“Tiểu thư, cô cùng trang chủ nói gì đó?"
Lí Nghĩa vội hỏi, là chuyện gì làm trang chủ tức giận như vậy.
Thượng Quan Dung mắt phượng chống lại một đôi lãnh mâu, chu môi vi câu, muốn nhìn đến bộ dáng quan tâm của hắn cũng thật là khó khăn.
Không nói một câu, yên lặng rời đi, theo sát phía sau còn có một thân ảnh thon dài.
Tác giả :
Đường Nhân