Ngốc Quá Vợ À
Chương 11
Cuộc nói chuyện bá đạo mà tg đã nói tới thực ra là chuyện mà Linh có được ra viện không. Huy một mực "Khônggg" còn Linh thì khăng khăng "Cóóóó"
Linh còn doạ đánh Huy. Mà anh thì biết cô không được cử động mạnh, đâm ra chịu đầu hàng, làm thủ tục xuất viện cho cô
Linh cũng thấy là lạ. Hôm nay anh ngoan lạ thường nha! Đồng ý chiều theo ý cô đó! ( Huy: bình thường anh còn chiều em hơn nhá, con tg kia sao khiến Linh ngu bất chợt vậy?!!!
Tg: Hứ! Truyện ta ta viết sao tuỳ ta!
Linh: Stop ngay và luôn!)
Ngồi chơi nói chuyện chán chê mê mỏi, như muốn năn nỉ gì đó, Linh dùng ánh mắt cún con nhìn anh:
- Huyyy!
- Sao em?
- Mua dâuuuu!
- Hớ! Không được! Em vừa cấp cứu xong đã đòi ăn ngay là không được! Để cho bụng nghỉ đã chứ!
Huy bỗng nhiên nói to làm Linh giật thót. Nhìn thế chứ Linh nhà ta mong manh lắm, hay hiểu lầm nữa...
- Hic...Hic...
Linh úp mặt vào gối, nước mắt lưng tròng. Huy nhởn nhơ như không, cứ nghĩ cô ăn vạ như mấy đứa con gái khác. ( Tg: Lạy anh! Anh cứ thế tổn thương chị ấy thì sao?
Huy: con gái ai chả biết nũng nịu, ta không mua!)
Linh thút thít rồi nức nở hẳn. Cô yêu anh. Ngày vui bị phá anh không có cảm xúc. Giờ cô đói muốn ăn mấy quả dâu thì không cho, anh muốn sao? Không yêu cô thì nói thẳng ra luôn đii!
( Tg: đó! cảnh báo rồi đó!
Huy: ơ con tg ai bảo mi viết cô ấy mong manh dễ bị tổn thương chứ!)
Huy thấy vậy giật mình. Aishh! Anh vừa làm gì thế! Định dỗ dành Linh thì bị cô ném nguyên cái gối vào mặt bằng một lực không hề nhẹ! Linh gào lên:
- CÚT! ANH CÚT RA NGOÀI! CÚT ĐI! TÔI GHÉT ANH!!!!
Huy bất ngờ. Anh đâu biết cô nhạy cảm thế, mong manh yếu đuối thế! Không biết làm sao, Huy bèn ra ngoài. Linh ôm đầu gối khóc. Đấy, thằng “chồng" cô đấy, bảo đi ra là đi ra luôn, không thèm dỗ cô thêm một câu nào đấy! Linh buồn à nha... A! Sao đau bụng thế...
*Ngoài phòng*
Huy đứng dựa vào tường, nhắn tin cho mấy đứa bạn. Lát sau thì hai chàng trai trẻ đẹp bước đến cùng ba cô gái. Không ai khác, là My- nữ chủ nhân Nguyễn gia là bạn Linh, Khang-chủ nhân Đinh gia, Chi-tiểu thư Dương gia, Minh-công tử họ Lê Đỗ cũng là bạn Linh.
Và một người là bạn Linh, đã và đang yêu thương Hoàng Minh Huy...
Linh còn doạ đánh Huy. Mà anh thì biết cô không được cử động mạnh, đâm ra chịu đầu hàng, làm thủ tục xuất viện cho cô
Linh cũng thấy là lạ. Hôm nay anh ngoan lạ thường nha! Đồng ý chiều theo ý cô đó! ( Huy: bình thường anh còn chiều em hơn nhá, con tg kia sao khiến Linh ngu bất chợt vậy?!!!
Tg: Hứ! Truyện ta ta viết sao tuỳ ta!
Linh: Stop ngay và luôn!)
Ngồi chơi nói chuyện chán chê mê mỏi, như muốn năn nỉ gì đó, Linh dùng ánh mắt cún con nhìn anh:
- Huyyy!
- Sao em?
- Mua dâuuuu!
- Hớ! Không được! Em vừa cấp cứu xong đã đòi ăn ngay là không được! Để cho bụng nghỉ đã chứ!
Huy bỗng nhiên nói to làm Linh giật thót. Nhìn thế chứ Linh nhà ta mong manh lắm, hay hiểu lầm nữa...
- Hic...Hic...
Linh úp mặt vào gối, nước mắt lưng tròng. Huy nhởn nhơ như không, cứ nghĩ cô ăn vạ như mấy đứa con gái khác. ( Tg: Lạy anh! Anh cứ thế tổn thương chị ấy thì sao?
Huy: con gái ai chả biết nũng nịu, ta không mua!)
Linh thút thít rồi nức nở hẳn. Cô yêu anh. Ngày vui bị phá anh không có cảm xúc. Giờ cô đói muốn ăn mấy quả dâu thì không cho, anh muốn sao? Không yêu cô thì nói thẳng ra luôn đii!
( Tg: đó! cảnh báo rồi đó!
Huy: ơ con tg ai bảo mi viết cô ấy mong manh dễ bị tổn thương chứ!)
Huy thấy vậy giật mình. Aishh! Anh vừa làm gì thế! Định dỗ dành Linh thì bị cô ném nguyên cái gối vào mặt bằng một lực không hề nhẹ! Linh gào lên:
- CÚT! ANH CÚT RA NGOÀI! CÚT ĐI! TÔI GHÉT ANH!!!!
Huy bất ngờ. Anh đâu biết cô nhạy cảm thế, mong manh yếu đuối thế! Không biết làm sao, Huy bèn ra ngoài. Linh ôm đầu gối khóc. Đấy, thằng “chồng" cô đấy, bảo đi ra là đi ra luôn, không thèm dỗ cô thêm một câu nào đấy! Linh buồn à nha... A! Sao đau bụng thế...
*Ngoài phòng*
Huy đứng dựa vào tường, nhắn tin cho mấy đứa bạn. Lát sau thì hai chàng trai trẻ đẹp bước đến cùng ba cô gái. Không ai khác, là My- nữ chủ nhân Nguyễn gia là bạn Linh, Khang-chủ nhân Đinh gia, Chi-tiểu thư Dương gia, Minh-công tử họ Lê Đỗ cũng là bạn Linh.
Và một người là bạn Linh, đã và đang yêu thương Hoàng Minh Huy...
Tác giả :
HienPhan2805