Ngốc Ơi! Anh Yêu Em!
Chương 6: Ấm áp!
- Là cậu làm đúng không. - hắn hỏi nhưng đó chính xác hơn là một câu khẳng định, trong mắt hắn lúc này đã có tia lửa.
Nó làm như không nghe tiếng gì, ngồi nghịch móng tay. Hắn càng điên nó càng bình thản, hắn lập lại lần nữa:
- Có phải cậu làm gẫy chân ghế của tôi không. - hắn
- Hả? Cậu nói gì thế? Không hề. - trong mắt nó là một sự ngây thơ vô (số) tội.
- Cậu cứ chờ đó. - Chỉ có thể nói lúc này lạnh và lạnh, nói xong hắn đi đến góc phòng lấy một chiếc ghế mới (ghế dự bị).
Nó đắc thắng, trong lòng cười không thôi. Không nhịn được nó quay đầu cười, đúng lúc Zan nhìn thấy. Cậu ta khó hiểu nhìn nó, nó thấy vậy liền dồn sức lực để nhịn cười.
Hắn ngồi đó ánh mắt vẫn lạnh, trên tay vẫn là chiếc phone. Tay lướt trên màn hình xem gì đó. Xong xuôi hắn đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại. Quay về lớp ngồi xuống ghế, hắn liếc nó một cái, môi hơi nhếch lên.
Một giờ học trôi qua, chính vì đắc thắng nên tiết trước không xuống căngtin vậy nên bây giờ bụng nó đang đánh trống rất sôi nổi. Nó định kéo hai đứa bạn xuống căngtin thì thấy hắn bước vào, trên tay là một chiếc túi nhỏ.
Hắn về chỗ, đặt chiếc túi xuống bàn rồi lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhỏ. Mở chiếc hộp đó ra. Thứ trong đó rất thu hút ánh nhìn của các bạn trong lớp nha. Là một chiếc bánh có hạn trên thị trường hiện nay, nó không chỉ đắt mà còn do một đầu bếp cực kỳ nổi tiếng làm ra, phía trên được phun một lớp sô-cô-la, xung quanh là một chút chất lỏng màu xanh. Còn có vài thứ gì đó giống như viên kẹo nhỏ bên trên, thật là thu hút ánh nhìn.
Nó, Mail và San nhìn thấy liền nuốt nước miếng . Zan và Kai nhìn thì cảm thấy quái lạ, Zan ngu ngơ:" cậu ta có bao giờ thích ăn đồ ngọt đâu mà giờ lại mua một chiếc bánh ngọt nhỉ? "
Nhìn biểu hiện của nó, hắn cười nhẹ một cái, nụ cười này cho sự trả thù của hắn. Hắn ngồi xuống ghế rồi nói:
- Min, Mail, San có phải ba cậu điều thích ăn bánh ngọt không? - hắn liếc nó một cái rồi hỏi
- Ừ! - ba đứa đồng thanh gương mặt tươi cười như trẻ con
Hắn cười nhẹ rồi chỉ vào chiếc bánh trên bàn:
- Mail, San ăn đi nhé - rồi lại liếc nó cái nữa
- Thask Devil! - San, Mail nói rồi chẳng cần để ý gì ngồi xuống và "ăn".
Nó đang rất vui nghe hắn nói vậy giống như từ trên"mây" liền rơi xuống đất. Thật tức mà, hắn hỏi nó thích ăn bánh không. Cuối cùng không cho nó ăn.
Thật ra cuộc gọi điện vừa rồi là hắn gọi để đặt chiếc bánh này. Biết nó thích ăn đồ ngọt nên mua để trêu tức nó.
Nó mang theo tức giận đi về chỗ thầm nói:
- Đúng là hai đứa tham ăn, có ăn quên bạn. - nó (Min tự nói mình hả?)
Lấy ra một chiếc bút và một tờ giây, nó ngồi đó viết linh tinh. Nó nhìn tờ giấy như nhìn kẻ thù, bút là vũ khí. Nó, lấy chiếc bút chọc chọc, vẽ vẽ, cuối cùng cầm tờ giấy lên và "xé" (giận cá chém thớt ý mà).
Hắn thầm cười, rồi từ trong ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp. Đưa đến trước mặt nó, nó nhìn thứ bên trong đó thì mắt sáng rực. Lửa hận đã tắt, vội vàng mở chiếc hộp ra.
Một chiếc bánh y như chiếc vừa rồi (hắn đặt hai cái ý mà), nó bỗng quay sang hắn cười tươi, rồi không tự chủ mà "ôm" lấy hắn. Ôm xong lại ăn bánh bình thường. Không thèm để ý xung quanh có rất nhiều người đang ngơ nhác nhìn nó, và cả hắn nữa.
Hắn đơ toàn tập, mắt không chớp nhìn nó. Trong lòng dâng lên một tia ấm áp mà không sao tả được, lúc trước hắn chỉ biết ấm áp chỉ có gia đình mang lại.
Nhưng giờ đây một người khác lại có thể cho hắn cảm giác này, tia ấm áp này cũng khác hoàn toàn so với sự ấm áp gia đình mang lại. Hắn cảm nhận được thế. Mà đơn giản hắn chỉ nghĩ do chưa bao giờ có người đối với hắn như thế nên mới vậy thôi. Hắn phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn con mèo tham ăn có chút chìu mến lạ thường.
......Cổng trường......
Sáu đưa chúng nó đứng ở một gốc cây gần trường. Mail cười nói vui vẻ:
- Tối đến bar X chơi không mọi người? - Mail
- Quán hôm bữa à?! Được đó tối nay đến đó chơi đi - nó cười híp mắt, hai tay giơ lên cao vẻ ủng hộ
- Này mọi người. Không nên đến đó chơi đâu. - Kai sợ tụi nó biết thân phận bọn hắn nên phản đối
- Tại sao? - nó khó hiểu nhìn Kai
- Đúng đó, tại sao? - Mail chu môi hỏi
- À...ừm...ừm tại vì...ở đó thường xảy ra đánh nhau, các bạn là con gái không nên đi đến chỗ đó - Kai vất vả tìm một lý do.
- Không sao đâu mà, tụi này không sợ. Vả lại các cậu cũng đi mà, đúng không - San đưa tay chỉ bọn hắn nói
- À - Zan đưa mắt nhìn hăn, Kai không nói gì nữa. Thấy hắn gật nhẹ đầu Zan nói - vậy tối nay khoảng 10 giờ gặp nhau nhé!
- Hả? Sớm vậy, 11 giờ 30 phút đi - Mail lắc lắc tay Zan nói
- Lần trước các cậu đến rất sớm mà sao giờ lại đòi đến muộn, nguy hiểm lắm - Zan phản đối
- Thôi vậy cũng được - nó vui vẻ kéo tay Mail nói nhỏ vào tai cô - có sao đâu đến sớm về muộn, hi hi.
Mail nghe xong gật đầu một cái rồi vui vẻ cầm tay nó và San kéo đi. Tươi cười ngoảnh lại nói:
- Bye, tối gặp nhé! - Mail
Để lại ba thằng bọn hắn ngơ ngác vì sự thay đổi của Mail. Sau đó Kai móc điện thoại ra gọi cho Ry quản lý ở đó dặn dò tối nay không được gọi bọn hắn bằng "đại ca (Devil), nhị ca (Kai) và tam ca (Zan)" rồi cúp máy.
Nhân vật mới:
- Nguyễn Lam Quốc (Ry): đẹp trai nhưng thua xa bọn hắn, là tay sai thân cận của hắn. Là quản lý quán bar X, cũng là một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Nó làm như không nghe tiếng gì, ngồi nghịch móng tay. Hắn càng điên nó càng bình thản, hắn lập lại lần nữa:
- Có phải cậu làm gẫy chân ghế của tôi không. - hắn
- Hả? Cậu nói gì thế? Không hề. - trong mắt nó là một sự ngây thơ vô (số) tội.
- Cậu cứ chờ đó. - Chỉ có thể nói lúc này lạnh và lạnh, nói xong hắn đi đến góc phòng lấy một chiếc ghế mới (ghế dự bị).
Nó đắc thắng, trong lòng cười không thôi. Không nhịn được nó quay đầu cười, đúng lúc Zan nhìn thấy. Cậu ta khó hiểu nhìn nó, nó thấy vậy liền dồn sức lực để nhịn cười.
Hắn ngồi đó ánh mắt vẫn lạnh, trên tay vẫn là chiếc phone. Tay lướt trên màn hình xem gì đó. Xong xuôi hắn đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại. Quay về lớp ngồi xuống ghế, hắn liếc nó một cái, môi hơi nhếch lên.
Một giờ học trôi qua, chính vì đắc thắng nên tiết trước không xuống căngtin vậy nên bây giờ bụng nó đang đánh trống rất sôi nổi. Nó định kéo hai đứa bạn xuống căngtin thì thấy hắn bước vào, trên tay là một chiếc túi nhỏ.
Hắn về chỗ, đặt chiếc túi xuống bàn rồi lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhỏ. Mở chiếc hộp đó ra. Thứ trong đó rất thu hút ánh nhìn của các bạn trong lớp nha. Là một chiếc bánh có hạn trên thị trường hiện nay, nó không chỉ đắt mà còn do một đầu bếp cực kỳ nổi tiếng làm ra, phía trên được phun một lớp sô-cô-la, xung quanh là một chút chất lỏng màu xanh. Còn có vài thứ gì đó giống như viên kẹo nhỏ bên trên, thật là thu hút ánh nhìn.
Nó, Mail và San nhìn thấy liền nuốt nước miếng . Zan và Kai nhìn thì cảm thấy quái lạ, Zan ngu ngơ:" cậu ta có bao giờ thích ăn đồ ngọt đâu mà giờ lại mua một chiếc bánh ngọt nhỉ? "
Nhìn biểu hiện của nó, hắn cười nhẹ một cái, nụ cười này cho sự trả thù của hắn. Hắn ngồi xuống ghế rồi nói:
- Min, Mail, San có phải ba cậu điều thích ăn bánh ngọt không? - hắn liếc nó một cái rồi hỏi
- Ừ! - ba đứa đồng thanh gương mặt tươi cười như trẻ con
Hắn cười nhẹ rồi chỉ vào chiếc bánh trên bàn:
- Mail, San ăn đi nhé - rồi lại liếc nó cái nữa
- Thask Devil! - San, Mail nói rồi chẳng cần để ý gì ngồi xuống và "ăn".
Nó đang rất vui nghe hắn nói vậy giống như từ trên"mây" liền rơi xuống đất. Thật tức mà, hắn hỏi nó thích ăn bánh không. Cuối cùng không cho nó ăn.
Thật ra cuộc gọi điện vừa rồi là hắn gọi để đặt chiếc bánh này. Biết nó thích ăn đồ ngọt nên mua để trêu tức nó.
Nó mang theo tức giận đi về chỗ thầm nói:
- Đúng là hai đứa tham ăn, có ăn quên bạn. - nó (Min tự nói mình hả?)
Lấy ra một chiếc bút và một tờ giây, nó ngồi đó viết linh tinh. Nó nhìn tờ giấy như nhìn kẻ thù, bút là vũ khí. Nó, lấy chiếc bút chọc chọc, vẽ vẽ, cuối cùng cầm tờ giấy lên và "xé" (giận cá chém thớt ý mà).
Hắn thầm cười, rồi từ trong ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp. Đưa đến trước mặt nó, nó nhìn thứ bên trong đó thì mắt sáng rực. Lửa hận đã tắt, vội vàng mở chiếc hộp ra.
Một chiếc bánh y như chiếc vừa rồi (hắn đặt hai cái ý mà), nó bỗng quay sang hắn cười tươi, rồi không tự chủ mà "ôm" lấy hắn. Ôm xong lại ăn bánh bình thường. Không thèm để ý xung quanh có rất nhiều người đang ngơ nhác nhìn nó, và cả hắn nữa.
Hắn đơ toàn tập, mắt không chớp nhìn nó. Trong lòng dâng lên một tia ấm áp mà không sao tả được, lúc trước hắn chỉ biết ấm áp chỉ có gia đình mang lại.
Nhưng giờ đây một người khác lại có thể cho hắn cảm giác này, tia ấm áp này cũng khác hoàn toàn so với sự ấm áp gia đình mang lại. Hắn cảm nhận được thế. Mà đơn giản hắn chỉ nghĩ do chưa bao giờ có người đối với hắn như thế nên mới vậy thôi. Hắn phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn con mèo tham ăn có chút chìu mến lạ thường.
......Cổng trường......
Sáu đưa chúng nó đứng ở một gốc cây gần trường. Mail cười nói vui vẻ:
- Tối đến bar X chơi không mọi người? - Mail
- Quán hôm bữa à?! Được đó tối nay đến đó chơi đi - nó cười híp mắt, hai tay giơ lên cao vẻ ủng hộ
- Này mọi người. Không nên đến đó chơi đâu. - Kai sợ tụi nó biết thân phận bọn hắn nên phản đối
- Tại sao? - nó khó hiểu nhìn Kai
- Đúng đó, tại sao? - Mail chu môi hỏi
- À...ừm...ừm tại vì...ở đó thường xảy ra đánh nhau, các bạn là con gái không nên đi đến chỗ đó - Kai vất vả tìm một lý do.
- Không sao đâu mà, tụi này không sợ. Vả lại các cậu cũng đi mà, đúng không - San đưa tay chỉ bọn hắn nói
- À - Zan đưa mắt nhìn hăn, Kai không nói gì nữa. Thấy hắn gật nhẹ đầu Zan nói - vậy tối nay khoảng 10 giờ gặp nhau nhé!
- Hả? Sớm vậy, 11 giờ 30 phút đi - Mail lắc lắc tay Zan nói
- Lần trước các cậu đến rất sớm mà sao giờ lại đòi đến muộn, nguy hiểm lắm - Zan phản đối
- Thôi vậy cũng được - nó vui vẻ kéo tay Mail nói nhỏ vào tai cô - có sao đâu đến sớm về muộn, hi hi.
Mail nghe xong gật đầu một cái rồi vui vẻ cầm tay nó và San kéo đi. Tươi cười ngoảnh lại nói:
- Bye, tối gặp nhé! - Mail
Để lại ba thằng bọn hắn ngơ ngác vì sự thay đổi của Mail. Sau đó Kai móc điện thoại ra gọi cho Ry quản lý ở đó dặn dò tối nay không được gọi bọn hắn bằng "đại ca (Devil), nhị ca (Kai) và tam ca (Zan)" rồi cúp máy.
Nhân vật mới:
- Nguyễn Lam Quốc (Ry): đẹp trai nhưng thua xa bọn hắn, là tay sai thân cận của hắn. Là quản lý quán bar X, cũng là một tên sát thủ chuyên nghiệp.
Tác giả :
Minh sunry