Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia
Chương 97: Khúc kỳ cùng đào tô 5
Mẹ Tô vừa nắm tay chồng kéo đi xuống dưới, vừa không quên nhớ đến nụ cười mờ ám của Nguyệt Vi,trong lòng thầm than thở, quả nhiên vẫn là bà thông gia có dự kiến trước, hai người bọn họ còn khôngđi lên, chỉ nói không có việc gì, không có việc gì...
“Ai...Ai...Đào Tử còn ở trong tay thằng nhóc thối kìa...." Ba Tô một bên giãy nẩy, một bên lãi nhãi với mẹ Tô.
“Gấp cái gì chí, hai đứa nó còn nhỏ, không tháy khi nãy Trần Trần đang chuẩn bị thổi thổi chỗ đau cho Đào Tử sao, săn sóc nhiều như vậy, anh nhìn anh đi, em nếu mà đụng trúng, anh liền chạy đến hỏi mộtcâu, đau không? Sau đó liền chạy mất..." Mẹ Tô túm cổ áo ông chồng mình lôi đi xuống dưới, vừa trách chồng không phải, mới vừa đi xuống lầu, liền thấy giáo sư Thẩm cùng Nguyệt Vi đang chống cằm trênbàn, ánh mắc sáng quắc nhìn hai người.
“Sao rồi, Đào Tử có chuyện gì a?" Nguyệt Vi cười khanh khắc mà nhìn mẹ Tô.
“không sao, chỉ là đụng trúng đầu, con bé này từ nhỏ đã hiếu động, té ngã lung tung thành quen rồi, Trần Trần đang giúp nó thổi thổi trên phòng." Mẹ Tô đem ba Tô ném lên ghế, tự mình cũng ngồi xuống, cầm lấy bài trên bàn, hét lớn “Nào đến đây, chúng ta tiếp tục nào"
Ba Tô lệ nóng quanh tròng, lại trơ mắt nhìn con gái bảo bối nuôi lớn như vậy lại rơi vào tay người khác....
Trong phòng Đào Tử, Thẩm Mặc Trần cùng quả đào nhỏ đang hai mắt nhìn nhau.
Qua hơn nữa ngày, quả đào nhỏ mới có phản ứng, nước mắt rưng rưng mà nhìn Thẩm Mặc Trần nói “ Ô, ô..Bọn họ vậy mà ném em lại rồi bỏ đi..."
Thẩm Mặc Trần vẫn cứ nhàn nhạt như cũ, cúi đầu nhìn cái trán sưng đỏ của quả đào nhỏ, cúi người, nhẹ giọng nói “Đừng lộn xộn, còn có anh đây mà..."
một làn gió nhẹ thổi lên cái trán sưng hồng của cô, mang theo hương vị mát lạnh, vây xung quanh người cô.
Quả đào nhỏ im lặng ngồi trên giường, không dám lộn xộn, trên trán truyền đến hơi thở mát lạnh của cậu, làm cho nơi bị đụng trúng không con đau rát nữa tầm mắt liền không tự chủ mà nhìn nơi cổ áo sơ mi của cậu, áo sơ mi của cậu mở ra hai cút, nên bây giờ với tư thế này đúng lúc có thể thấy được chiếc cổ thon dài của cậu, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong mê người, còn có....Lồng ngực trắng nõn.....
Trời ạ, mình rốt cuộc là đang nhìn cái gì vậy...!!
Quả đào nhỏ cả kinh, phản xạ có điều kiện mạnh mẽ nhấc đầu lên,đau đớn trên trán vừa được vuốt ve xuống thì liền đụng vào cằm Thẩm Mặc Trần.
“Ui----!!" Thẩm Mặc Trần vuốt cái cặm bị quả đào nhỏ đụng vào, căm giận nhìn cô nhóc nói “không phải đã nói em đừng lộn xộn sao!!!?"
“Ai da...Em...." Quả đào nhỏ lần này đâm trúng thật sự bị đau, vừa nãy tông vào cửa tốt xấu gì cũng diện tích rộng, còn bây giờ chỉ có mọt điểm duy nhất lại đụng trúng vết thương cũ, quả thật chính là xát muối lên thêm mà..
Quả đào nhỏ lần này thật nhịn đay không được, nước mắt liền thi nhau xoàn xoạt chảy xuống.
“Lại bị đau?" Thẩm Mặc Trần nhìn từng giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nhíu chặt mày hỏi. Ngón đôi thon dài ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ đang không biết có nên hay khôngxoa xoa đầu mình của quả đào nhỏ, vòng qua bên cạnh quả đào nhỏ ngồi xuống, nhìn cô nhóc.
Chỉ thấy cái tran trơn bóng của cô bé, khi nãy bị đâm trúng có chút hồng, bây giờ nơi đó lại thâm đen một chút.
“Ở đây đợi anh một lúc."
Thẩm Mặc Trần ném lời này xuống liền trực tiếp đi ra khỏi phòng cô.
một lúc sau, trên tay cậu cầm lấy khăn lông ướt đi vào, sau đó cẩn thận dùng nước lạnh làm ướt khăn rồi đắp lên trán quả đào nhỏ, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào trán cô ngốc.
“Ai...Ai...Đào Tử còn ở trong tay thằng nhóc thối kìa...." Ba Tô một bên giãy nẩy, một bên lãi nhãi với mẹ Tô.
“Gấp cái gì chí, hai đứa nó còn nhỏ, không tháy khi nãy Trần Trần đang chuẩn bị thổi thổi chỗ đau cho Đào Tử sao, săn sóc nhiều như vậy, anh nhìn anh đi, em nếu mà đụng trúng, anh liền chạy đến hỏi mộtcâu, đau không? Sau đó liền chạy mất..." Mẹ Tô túm cổ áo ông chồng mình lôi đi xuống dưới, vừa trách chồng không phải, mới vừa đi xuống lầu, liền thấy giáo sư Thẩm cùng Nguyệt Vi đang chống cằm trênbàn, ánh mắc sáng quắc nhìn hai người.
“Sao rồi, Đào Tử có chuyện gì a?" Nguyệt Vi cười khanh khắc mà nhìn mẹ Tô.
“không sao, chỉ là đụng trúng đầu, con bé này từ nhỏ đã hiếu động, té ngã lung tung thành quen rồi, Trần Trần đang giúp nó thổi thổi trên phòng." Mẹ Tô đem ba Tô ném lên ghế, tự mình cũng ngồi xuống, cầm lấy bài trên bàn, hét lớn “Nào đến đây, chúng ta tiếp tục nào"
Ba Tô lệ nóng quanh tròng, lại trơ mắt nhìn con gái bảo bối nuôi lớn như vậy lại rơi vào tay người khác....
Trong phòng Đào Tử, Thẩm Mặc Trần cùng quả đào nhỏ đang hai mắt nhìn nhau.
Qua hơn nữa ngày, quả đào nhỏ mới có phản ứng, nước mắt rưng rưng mà nhìn Thẩm Mặc Trần nói “ Ô, ô..Bọn họ vậy mà ném em lại rồi bỏ đi..."
Thẩm Mặc Trần vẫn cứ nhàn nhạt như cũ, cúi đầu nhìn cái trán sưng đỏ của quả đào nhỏ, cúi người, nhẹ giọng nói “Đừng lộn xộn, còn có anh đây mà..."
một làn gió nhẹ thổi lên cái trán sưng hồng của cô, mang theo hương vị mát lạnh, vây xung quanh người cô.
Quả đào nhỏ im lặng ngồi trên giường, không dám lộn xộn, trên trán truyền đến hơi thở mát lạnh của cậu, làm cho nơi bị đụng trúng không con đau rát nữa tầm mắt liền không tự chủ mà nhìn nơi cổ áo sơ mi của cậu, áo sơ mi của cậu mở ra hai cút, nên bây giờ với tư thế này đúng lúc có thể thấy được chiếc cổ thon dài của cậu, xương quai xanh xinh đẹp, đường cong mê người, còn có....Lồng ngực trắng nõn.....
Trời ạ, mình rốt cuộc là đang nhìn cái gì vậy...!!
Quả đào nhỏ cả kinh, phản xạ có điều kiện mạnh mẽ nhấc đầu lên,đau đớn trên trán vừa được vuốt ve xuống thì liền đụng vào cằm Thẩm Mặc Trần.
“Ui----!!" Thẩm Mặc Trần vuốt cái cặm bị quả đào nhỏ đụng vào, căm giận nhìn cô nhóc nói “không phải đã nói em đừng lộn xộn sao!!!?"
“Ai da...Em...." Quả đào nhỏ lần này đâm trúng thật sự bị đau, vừa nãy tông vào cửa tốt xấu gì cũng diện tích rộng, còn bây giờ chỉ có mọt điểm duy nhất lại đụng trúng vết thương cũ, quả thật chính là xát muối lên thêm mà..
Quả đào nhỏ lần này thật nhịn đay không được, nước mắt liền thi nhau xoàn xoạt chảy xuống.
“Lại bị đau?" Thẩm Mặc Trần nhìn từng giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nhíu chặt mày hỏi. Ngón đôi thon dài ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ đang không biết có nên hay khôngxoa xoa đầu mình của quả đào nhỏ, vòng qua bên cạnh quả đào nhỏ ngồi xuống, nhìn cô nhóc.
Chỉ thấy cái tran trơn bóng của cô bé, khi nãy bị đâm trúng có chút hồng, bây giờ nơi đó lại thâm đen một chút.
“Ở đây đợi anh một lúc."
Thẩm Mặc Trần ném lời này xuống liền trực tiếp đi ra khỏi phòng cô.
một lúc sau, trên tay cậu cầm lấy khăn lông ướt đi vào, sau đó cẩn thận dùng nước lạnh làm ướt khăn rồi đắp lên trán quả đào nhỏ, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn vào trán cô ngốc.
Tác giả :
Vong Ký Hô Hấp Miêu