Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký
Chương 30
Mấy ngày sau, được Mộ Vân Long cẩn thận chăm sóc, Đàm Tiểu Hâm đã khôi phục sức sống ngày xưa, chỉ có vết sẹo mờ trên vai làm cho nàng canh cánh trong lòng.
Năm người ngồi cùng nhau dùng cơm trưa.
“Vân Phi, đệ xác định đó là nhà của Lâm Kiếm Lan." – Mộ Vân Long vẻ mặt nghiêm túc nhìn đệ đệ.
“Điều tra tuyệt đối không sai, đó là căn nhà tổ tiên của Lâm Kiếm Lan, hắn bình thường rất ít khi đến, bên trong chỉ có một vài nữ quyến."
Căn nhà rất yên tĩnh, cơ bản không có ai hoạt động ở đây, tìm kiếm vài ngày, cũng không tìm được mụ béo mà Đàm Tiểu Hâm nhắc đến, thậm chí hiếm khi thấy gia đinh. Cảnh tượng rất hoang vắng.
“Nhưng ít ra có thể khẳng định việc này có liên quan đến Lâm Kiếm Lan. Có lẽ là hướng về Phong Vân Bảo." Mộ Vân Long chỉ không đoán được Lâm Kiếm Lan sao lại có thể phát hiện nữ nhân của hắn nhanh như vậy. Xem ra bản thân đã quá khinh địch.
“Hôm nay ta sẽ đến Xuân Lệ Đường cùng Trần đại nhân bàn việc, buổi tối không về dùng cơm."
Mộ Vân Long trìu mến nhìn Đàm Tiểu Hâm đang chuyên tâm xử lý toàn bộ con gà, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Nàng buổi tối nhớ ăn nhiều cơm, chăm sóc thân thể thật tốt."
“Ha!" – Mộ Vân Phi nghe vậy phát ra một tiếng cười kỳ quái. Tiếp đó đùa cợt vị đại tẩu tương lai không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm ăn gà.
“Nếu nàng chăm sóc tốt quá, sẽ ăn sạch Phong Vân Bảo của chúng ta chỉ còn cái khung mất."
Toàn bộ gà nướng đều đã bị nàng ăn sạch chỉ còn khung xương.
Nghe được lời châm chọc của Vân Phi, Đàm Tiểu Hâm thỏa mãn liếm ngón tay đầy dầu mỡ của mình.
Khó chịu liếc nhìn Mộ Vân Phi một cái.
“Làm gì mà nhắm vào ta, ăn một con gà của ngươi, Phong Vân Bảo liền sập chắc, các ngươi không phải được xưng là Tài phú đệ nhất bảo sao." – đúng là càng có tiền càng keo kiệt, không phải chỉ ăn của hắn con gà thôi sao, làm gì mà kêu ca vậy.
Mộ Vân Long buồn cười vỗ về cái đầu nhỏ đang lắc lắc của nàng, Đàm Tiểu Hâm càng thêm khó chịu, mắng:
“Làm gì, một bữa cơm cũng không để ta ăn xong sao, lúc thì đệ đệ quở trách ta, lúc thì ca ca lại sờ loạn ta, trên đầu ta lại không có đồ ăn, muốn ăn đậu hủ sao? Trên bàn không phải bầy một đĩa lớn sao!"
Vừa mới nói xong, những người khác trên bàn cười sặc sụa, Mộ Vân Long cười gượng hai tiếng, xấu hổ thu tay về, đúng là nha đầu ngốc không hiểu phong tình.
Mộ Vân Phi nói một câu đánh vỡ cục diện bế tắc trên bàn ăn.
“Buổi chiều có thể cần đại tẩu cùng nhị tỷ đi làm chút việc."
Bị gọi là đại tẩu, Đàm Tiểu Hâm thật sự thấy không quen.
“Làm gì mà bảo ta đi cùng nàng ấy." – Mộ Vân thường vẻ mặt rất không tình nguyện, dù sao vẫn không thích nàngta.
“Làm sao, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chắc." Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lại khó chịu.
" Ngươi muốn làm việc gì."
Không rõ đệ đệ vì sao sắp xếp hai người nàng cùng một chỗ, chẳng lẽ ngại trong nhà còn chưa đủ náo nhiệt sao. Hai người này đại khái là trời sinh một đôi đối địch, một việc nhỏ xíu như hạt đậu xanh, cũng có thể ầm ỹ một ngày. Tai khó có lúc nào được thanh tịnh.
“Ta phát hiện một kẻ cực kỳ khả nghi, chỉ là không thể xác định việc này có liên quan tới nàng hay không." Ngẫu nhiên trên đường thấy một nữ nhân từ kiệu đi xuống, vào Lâm phủ, cực kỳ giống một người.
“Vậy muốn chúng ta làm gì?"
“Giả làm ăn mày."
“Cái gì! Giả làm ăn mày?" – mọi người đều trừng mắt nhìn Mộ Vân Phi không biết định làm cái quỷ gì.
“Xin thương xót, cho chút tiền đi mà! Ha ha!" – Đàm Tiểu Hâm giả làm ăn mày nhập vai rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng nhọ nồi trát lên đen thui, cầm một cái bát vỡ ngồi đối diện Lâm phủ, hướng về người qua đường mà xin.
Mà Mộ Vân Thường một bên vẻ mặt buồn bực. Mộ Vân Phi chết tiệt, cớ gì bắt nàng đi làm ăn mày, nha đầu Đàm Tiểu Hâm chết tiệt này còn không biết lấy ở đâu ra hai bộ đồ ăn mày vừa thối vừa bẩn. Thật sự ghê tởm muốn chết.
Nhìn cái bộ dáng xin tiền của nàng, thật quá giống, vì thế châm chọc khiêu khích Đàm Tiểu Hâm.
“Ngươi đúng là được sinh ra làm ăn mày, rất giống nha!"
Nhìn trong cái bát vỡ có vài đồng tiền, Đàm Tiểu Hâm trong lòng rất vui vẻ, miệng lại đắc ý nói,
“Đương nhiên rồi!" – nhớ ra câu nói trước đó của Mộ Vân Thường, khó chịu:
“Sao lại nói ta là trời sinh ra làm ăn mày, là ngươi mới đúng." – nha đầu chết tiệt kia chỉ biết nói xấu nàng, không biết rằng hai người bây giờ đang hợp tác sao.
Không làm được thì còn nhận cái gì, đúng là. Lườm Mộ Vân Thường một cái, không thèm để ý nàng nữa.
Đàm Tiểu Hâm nhìn thấy bát đầy, trong lòng thật thích thú. Đếm đếm, có không ít, thật không tồi, hôm nay lại có thêm thu nhập rồi.
Đột nhiên một bóng đen chắn trước mắt các nàng.
Hai người ngẩng đầu lên, một đám ăn mày đã vây quanh.
Năm người ngồi cùng nhau dùng cơm trưa.
“Vân Phi, đệ xác định đó là nhà của Lâm Kiếm Lan." – Mộ Vân Long vẻ mặt nghiêm túc nhìn đệ đệ.
“Điều tra tuyệt đối không sai, đó là căn nhà tổ tiên của Lâm Kiếm Lan, hắn bình thường rất ít khi đến, bên trong chỉ có một vài nữ quyến."
Căn nhà rất yên tĩnh, cơ bản không có ai hoạt động ở đây, tìm kiếm vài ngày, cũng không tìm được mụ béo mà Đàm Tiểu Hâm nhắc đến, thậm chí hiếm khi thấy gia đinh. Cảnh tượng rất hoang vắng.
“Nhưng ít ra có thể khẳng định việc này có liên quan đến Lâm Kiếm Lan. Có lẽ là hướng về Phong Vân Bảo." Mộ Vân Long chỉ không đoán được Lâm Kiếm Lan sao lại có thể phát hiện nữ nhân của hắn nhanh như vậy. Xem ra bản thân đã quá khinh địch.
“Hôm nay ta sẽ đến Xuân Lệ Đường cùng Trần đại nhân bàn việc, buổi tối không về dùng cơm."
Mộ Vân Long trìu mến nhìn Đàm Tiểu Hâm đang chuyên tâm xử lý toàn bộ con gà, cũng không thèm ngẩng đầu lên.
“Nàng buổi tối nhớ ăn nhiều cơm, chăm sóc thân thể thật tốt."
“Ha!" – Mộ Vân Phi nghe vậy phát ra một tiếng cười kỳ quái. Tiếp đó đùa cợt vị đại tẩu tương lai không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm ăn gà.
“Nếu nàng chăm sóc tốt quá, sẽ ăn sạch Phong Vân Bảo của chúng ta chỉ còn cái khung mất."
Toàn bộ gà nướng đều đã bị nàng ăn sạch chỉ còn khung xương.
Nghe được lời châm chọc của Vân Phi, Đàm Tiểu Hâm thỏa mãn liếm ngón tay đầy dầu mỡ của mình.
Khó chịu liếc nhìn Mộ Vân Phi một cái.
“Làm gì mà nhắm vào ta, ăn một con gà của ngươi, Phong Vân Bảo liền sập chắc, các ngươi không phải được xưng là Tài phú đệ nhất bảo sao." – đúng là càng có tiền càng keo kiệt, không phải chỉ ăn của hắn con gà thôi sao, làm gì mà kêu ca vậy.
Mộ Vân Long buồn cười vỗ về cái đầu nhỏ đang lắc lắc của nàng, Đàm Tiểu Hâm càng thêm khó chịu, mắng:
“Làm gì, một bữa cơm cũng không để ta ăn xong sao, lúc thì đệ đệ quở trách ta, lúc thì ca ca lại sờ loạn ta, trên đầu ta lại không có đồ ăn, muốn ăn đậu hủ sao? Trên bàn không phải bầy một đĩa lớn sao!"
Vừa mới nói xong, những người khác trên bàn cười sặc sụa, Mộ Vân Long cười gượng hai tiếng, xấu hổ thu tay về, đúng là nha đầu ngốc không hiểu phong tình.
Mộ Vân Phi nói một câu đánh vỡ cục diện bế tắc trên bàn ăn.
“Buổi chiều có thể cần đại tẩu cùng nhị tỷ đi làm chút việc."
Bị gọi là đại tẩu, Đàm Tiểu Hâm thật sự thấy không quen.
“Làm gì mà bảo ta đi cùng nàng ấy." – Mộ Vân thường vẻ mặt rất không tình nguyện, dù sao vẫn không thích nàngta.
“Làm sao, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chắc." Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt lại khó chịu.
" Ngươi muốn làm việc gì."
Không rõ đệ đệ vì sao sắp xếp hai người nàng cùng một chỗ, chẳng lẽ ngại trong nhà còn chưa đủ náo nhiệt sao. Hai người này đại khái là trời sinh một đôi đối địch, một việc nhỏ xíu như hạt đậu xanh, cũng có thể ầm ỹ một ngày. Tai khó có lúc nào được thanh tịnh.
“Ta phát hiện một kẻ cực kỳ khả nghi, chỉ là không thể xác định việc này có liên quan tới nàng hay không." Ngẫu nhiên trên đường thấy một nữ nhân từ kiệu đi xuống, vào Lâm phủ, cực kỳ giống một người.
“Vậy muốn chúng ta làm gì?"
“Giả làm ăn mày."
“Cái gì! Giả làm ăn mày?" – mọi người đều trừng mắt nhìn Mộ Vân Phi không biết định làm cái quỷ gì.
“Xin thương xót, cho chút tiền đi mà! Ha ha!" – Đàm Tiểu Hâm giả làm ăn mày nhập vai rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dùng nhọ nồi trát lên đen thui, cầm một cái bát vỡ ngồi đối diện Lâm phủ, hướng về người qua đường mà xin.
Mà Mộ Vân Thường một bên vẻ mặt buồn bực. Mộ Vân Phi chết tiệt, cớ gì bắt nàng đi làm ăn mày, nha đầu Đàm Tiểu Hâm chết tiệt này còn không biết lấy ở đâu ra hai bộ đồ ăn mày vừa thối vừa bẩn. Thật sự ghê tởm muốn chết.
Nhìn cái bộ dáng xin tiền của nàng, thật quá giống, vì thế châm chọc khiêu khích Đàm Tiểu Hâm.
“Ngươi đúng là được sinh ra làm ăn mày, rất giống nha!"
Nhìn trong cái bát vỡ có vài đồng tiền, Đàm Tiểu Hâm trong lòng rất vui vẻ, miệng lại đắc ý nói,
“Đương nhiên rồi!" – nhớ ra câu nói trước đó của Mộ Vân Thường, khó chịu:
“Sao lại nói ta là trời sinh ra làm ăn mày, là ngươi mới đúng." – nha đầu chết tiệt kia chỉ biết nói xấu nàng, không biết rằng hai người bây giờ đang hợp tác sao.
Không làm được thì còn nhận cái gì, đúng là. Lườm Mộ Vân Thường một cái, không thèm để ý nàng nữa.
Đàm Tiểu Hâm nhìn thấy bát đầy, trong lòng thật thích thú. Đếm đếm, có không ít, thật không tồi, hôm nay lại có thêm thu nhập rồi.
Đột nhiên một bóng đen chắn trước mắt các nàng.
Hai người ngẩng đầu lên, một đám ăn mày đã vây quanh.
Tác giả :
Mê Lộ Thu Thiên