Ngoạn vật thế gia

Chương 20

" Không phản đối."

Trương Nguyệt Lãng thở ra một ngụm toan khí (hơi thở chua xót/mệt mỏi), thanh âm buồn rầu.

Lần này, Thụy Thanh cuối cùng cũng nghe được, đôi đồng tử một thoáng co rút lại,

" Cái gì?"

Ngữ khí âm trầm khiến cho không khí xung quanh cơ hồ lập tức ngưng kết thành băng,

" Ngươi nói lại lần nữa xem."

" Dù sao…….Dù sao tương lai chúng ta cũng………..Sư đệ, ngươi cần gì phải quan tâm trong lòng ta nghĩ như thế nào?"

" Tương lai? Tương lai chúng ta cũng cái gì?"

Thụy Thanh trầm thấp hỏi.

" Tương lai cũng phải kết hôn sinh đẻ."

Nghĩ đến có một nữ tử xinh đẹp như hoa được gả vào Thụy phủ, cùng sư đệ sớm chiều làm bạn, Trương Nguyệt Lãng trong lòng đau đớn giống như bị dao cắt.

Đầu ngón tay thon dài tìm đến, hung hăng đem chiếc cằm của hắn nâng lên.

Đối diện với đôi con ngươi đen láy tràn ngập tức giận của Thụy Thanh.

" Trương Nguyệt Lãng, không thể ngờ ngươi lại còn dám nghĩ đến chuyện sinh đẻ kết hôn?"

Trương Nguyệt Lãng thần tình buồn bã,

" Ta tuyệt không nghĩ đến, nhưng mà ngươi………Ngươi gia thế như vậy, bao giờ cũng phải, ta………………"

" Câm miệng! Ai muốn ngươi nghĩ chuyện của ta, ta hỏi ngươi, ngươi cả ngày không nói một lời, trong lòng có phải hay không luôn luôn nghĩ đến việc ly khai ta, hảo sinh đẻ kết hôn? ‘Hảo thâu dã thực’? Ngươi có hay không nghĩ tới việc cùng người khác lên giường? Có hay không tham mới mẻ mà cùng người khác làm loạn?" ( ôi ghen!!!)

Hắn hỏi một câu, Trương Nguyệt Lãng liền hướng đầu xa một chút.

Thụy Thanh vẫn chưa hết tức giận,

" Thật là ngươi không phản đối cùng người khác lên giường!"

Dâm đãng! Sớm ba chiều bốn! Quyết không thể tha thứ!

Hận không thể ngay bây giờ ‘thao’ chết hắn! Xem hắn có dám cùng người khác làm nữa không?

Trương Nguyệt Lãng cười khổ,

" Ta phản đối có hữu dụng sao?"

" Đương nhiên là có hữu dụng, như thế nào lại vô dụng?"

Thụy Thanh nhếch mày lên, thiếu chút nữa cho hắn một bạt tai,

" Ngươi không chịu, người khác có thể cường bạo ngươi sao?"

Nghĩ đến trước đây, thủ đoạn của mình để có được sư huynh cũng cường bạo không kém nhiều lắm.

Có điều đó là ngoại lệ.( = =")

Trương Nguyệt Lãng sửng sốt,

" Ngươi cùng người khác làm, người khác tại sao lại cường bạo ta?" ( =)))))))

Lại đến lượt Thụy Thanh sửng sốt,

" Ta? Ta cùng người khác làm?"

Trong lòng mơ hồ cảm thấy có phần không thích hợp, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thay đổi biểu tình, ( tỉnh táo lại chưa anh ;)))

" Ngươi mới vừa rồi nói ngươi không phản đối ta cùng người khác làm?"

" Ân."

" Thế nếu ngươi cùng người khác làm? Như vậy, dùng nhục bổng ‘sáp’ nơi này của ngươi, ‘thao’ ngươi cả một buổi tối."

Đại chưởng (bàn tay to) đặt lên trên cái mông còn chưa hết sưng đỏ.

Trương Nguyệt Lãng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, chính mình? Cùng người khác làm? Làm loại chuyện này? Thật là đáng sợ!

Tức khắc lắc đầu lia lịa,

" Không không! Ta không cần! Đánh chết cũng không cần!"

Thụy Thanh thần kinh đang căng thẳng liền đột nhiên nhẹ hẳn đi. Hắn thở dài một hơi, trong mắt giấu không được sự vui mừng,

" Sư huynh, ngươi chỉ thích cùng ta làm chuyện này?"

" Đương nhiên."

Trương Nguyệt Lãng thành thật thẳng thắn, hơi mất tự nhiên nói,

" Chỉ cần ngươi mỗi buổi tối đều đừng hung hăng như vậy…………."

" Thật sự chỉ thích ta?"

“Ân."

" Nói lại lần nữa xem."

" Câu nào?"

" Ngươi chỉ thích ta, chỉ thích một mình sư đệ ta đây, ngươi sẽ không yêu mến người khác, cả đời cũng sẽ không coi trọng người khác. Nói mau a."

" Ta………..Ta chỉ thích sư đệ."

Một câu nói đơn giản, lại khiến trái tim trướng (căng,to,phình) lên cơ hồ nổ tung.

Thụy Thanh lộ ra một nụ cười đủ để điên đảo chúng sinh, thân thiết đem Trương Nguyệt Lãng ôm vào trong ngực, ôn nhu,

" Sư huynh, ta thật cao hứng. Ngươi muốn cái gì ta cũng đều cho ngươi, muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nói, ta đều đồng ý."

Một thoáng, trong lòng Trương Nguyệt Lãng nổi lên một tia hy vọng xa vời.

" Sư đệ."

Hắn cẩn thận thử dò xét hỏi,

" Ta muốn cái gì, ngươi cũng đều đáp ứng ta sao?"

" Ân."

Thụy Thanh sau khi gật đầu lại bồi thêm một câu,

" Có điều ngươi tuyệt đối không thể muốn ly khai ta, hoặc là các loại câu vớ vẩn như muốn buổi tối không nên làm nhiều lần….."

" Vậy……….Ngươi có thể nói cho ta nghe không?"

" Nói cái gì?"

" Ngươi cũng chỉ thích ta."

Phía trên đầu một trận trầm mặc.

Trương Nguyệt Lãng bỗng nhiên cảm thấy mất mác, ngập ngừng nói,

" Không muốn nói………..Cũng không sao…………….."

" Sư huynh ngốc, ai không muốn nói chứ, cấp chút thời gian nhượng ta nghĩ xem nên nói như thế nào chứ."

Thụy Thanh dùng ngữ khí cơ hồ có thể hòa tan băng cứng ngàn năm, gằn từng chữ, ( cái nì hơi đối lập a
Tác giả : Phong Lộng
4/5 của 4 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại