Ngoan, Đừng Chạy
Chương 67
Một tay cô tựa lan can, lông mi run rẩy, giọt nước mắt pha lê rơi xuống, tích tắc trên mu bàn tay.
Cảm nhận được Quý Tần đang đứng sau lưng mình, cô nhanh chóng lấy tay lau nước mắt.
Cố Tần ôm người từ phía sau.
Mục Sở im lặng đưa lưng về phía anh, nói những lời còn đang dang dở: “Sau nhiều năm như vậy, em không còn cảm thấy khó chịu nữa, anh đừng để trong lòng. Em không trách anh, anh cũng đừng tự trách mình, được hay không?"
Cố Tần ôm chặt cô hơn, thu lại cảm xúc trong ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta không khó chịu."
“Ừm." Cô cười nói: “Ban đầu cũng không việc gì lớn."
Cố Tần cầm ly nước trên tay cô, mở ra: “Khát nước không? Có muốn uống chút không?"
Cô cầm uống một ngụm nước rồi nhìn anh: “Em muốn uống ngọt."
“Để anh cho thêm mật ong."
“Muốn thêm chút nữa."
“Trong tủ lạnh còn chanh, có muốn thêm hai lát không?"
“Không muốn, em chỉ muốn mật ong."
Mục Sở ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Cố Tần cầm ly nước đã pha mật ong đến, mới nhớ ra điều gì đó rồi hỏi cô: “Không phải anh nói để anh đến đón sao, em về sớm à?"
“Giáo sư về sớm, người trong lớp đi về rất nhiều, em cũng đi theo." Cô cầm ly nước, miệng nhỏ nhếch lên, nhiệt độ vừa phải.
“Ngọt không?"
“Ừm, ngọt."
Cô ngửa đầu uống cạn.
Mùi vị mật ong lan tỏa nơi đầu lưỡi, dư vị ngọt ngào, chảy xuôi vào lòng chiếm lĩnh mọi nơi.
Có vẻ như không còn khó chịu nữa.
Đặt ly nước lên bàn trà, Cố Tần tiến đến ôm cô vào lòng, vuốt vai cô: “Hôm nay anh hơi mệt, em đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm, được không?"
“Anh thì sao?" Mục Sở ngửa đầu hỏi anh.
Cố Tần hơi dừng lại, dịu dàng nói: “Anh phải tăng ca."
Mục Sở ngoan ngoãn gật đầu, dặn dò anh: “Vậy anh đừng thức khuya quá, người anh có rượu đó."
“Được, lát nữa qua gặp em."
Anh hôn lên trán cô, buông cô ra, “Mau ngủ đi."
Sau khi Mục Sở trở về phòng ngủ, Cố Tần ngồi trong phòng khách một lúc lâu rồi gọi cho Tạ Tu Văn.
Bên kia nhận rất nhanh, có vẻ như rất lo lắng: “Tần ca, cậu và Sở Sở không sao chứ?"
Cố Tần thản nhiên đáp lại, đi đến tủ lạnh phòng bếp lấy một chai rượu vang đỏ, mở ra uống hai ngụm, hỏi cậu ta: “Xử lý việc đó sao rồi?"
“Yên tâm, đã giải quyết xong xuôi, ngài mai sẽ không có tin tiêu cực bị đưa lên đâu."
Cố Tần không quan tâm cái này, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chai rượu: “Tôi hỏi cậu giải quyết cô ta sao rồi?"
“Bị cậu siết cổ gần chết, bị dọa cho phát sợ, sau khi tỉnh táo đã bỏ chạy." Giọng nói Tạ Tu Văn nhỏ dần.
Sau khi im lặng hai giây, Tạ Tu Văn nói thêm: “Nếu cậu chưa hết giận, tôi đã tra được mấy việc của cô ta."
“Nói." Cố Tần rót hai ngụm rượu, chất lỏng màu đỏ chảy ra từ khóe miệng, nhỏ từng giọt nước trên chiếc cằm nhọn hoắt.
Rơi thấm cổ áo của anh.
Tạ Tu Văn nói: “Lúc Tô Tường Vi ở nước ngoài có làm tình nhân bí mật cho Khương Minh Hử hai năm, đã từng nạo thai."
Khương Minh Hử là tổng giám đốc của tập đoàn Khương thị, từng luôn đứng đầu bảng những người giàu nhất thành phố A.
Sau khi Cố Tần đến thành phố A, anh tổ chức lại phân bộ của Đằng Thụy, xâm chiếm thị trường của tập đoàn Đằng Thụy, kéo Khương Minh Hử đứng vị trí đầu bảng xuống.
Từ đó, Khương Minh Hử coi Cố Tần là kẻ thù.
Cố Tần im lặng, Tạ Tu Văn càng nói càng nghiện: “Cậu nói xem bộ dạng của Tô Tường Vi sao lại đi theo tên mập mạo gần bốn mươi tuổi đó, vì gã đó có tiền sao? Cái gã mập đó sợ vợ muốn chết nhưng bí mật chơi người phụ nữ khác, gã ta là người biến thái, nghe nói gã từng…"
“Được rồi." Cố Tần không muốn nghe những thứ bẩn thỉu.
Tạ Tu Văn trở lại vấn đề chính: “Việc Tô Tường Vi là tiểu tam bà Khương không biết, cậu có muốn tôi tìm ngươi cho bà ấy biết bí mật này không? Người phụ nữ này rất lợi hại, là tự Tô Tường Vi gây nghiệt."
Những lời Tô Tường Vi từng nói với Mục Sở vẫn còn quanh quẩn bên tai Cố Tần.
Anh siết chặt chai rượu, trên mu bàn tay hiện lên tia máu do Tô Tường Vi tạo ra khi siết cổ cô ta.
Anh tiếp tục uống rượu, yết hầu lăn lên lăn xuống hai lần, con ngươi dần dần thu lại: “Cậu xem đó mà làm."
Mục Sở tắm xong Cố Tần vẫn chưa trở lại, cô dưỡng da rồi lên giường nằm, muốn đợi anh một lát.
Cô nhớ trong ngăn kéo đầu giường có tạp chí, cô định lấy ra xem đỡ.
Cô đến mép giường khom lưng mở ngăn kéo trên ra, không thấy.
Cô lại mở ngăn kéo phía dưới những vẫn không có.
Xem ra anh cầm đến phòng sách rồi.
Cô đang định đóng ngăn kéo để nghịch điện thoại thì lại vô tình liếc thấy góc ngăn tủ.
Cô chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hộp nhỏ trong đó.
Nó giống hệt những thứ trên kệ siêu thị.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo ngăn kéo lại.
Cô xoa nhẹ mặt mình, tắt đèn, tự mình đi ngủ trước.
Màn đêm dày đặc, ánh sáng trong phút chốc biến mất, tầm mắt trước mặt tối đen, giơ tay nhìn không thấy 5 ngón.
Mất một lúc sau cô mới thích ứng được.
Giờ phút này, chiếc hộp đó cũng không gợn được cơn sóng nào lớn trong lòng cô.
Nhắm mắt lại, cô nghĩ lại đủ loại quá khứ với Cố Tần.
Đôi khi cô cảm thấy mình hồi bé thật nhu nhược, dễ dàng bị Tô Tường Vi nói vài câu lừa gạt, thậm chí không có dũng khí để đi hỏi Cố Tần.
Nhưng có lúc lại cảm thấy mình thật kiên cường, có thể giấu diếm hết mọi người, tự mình chậm rãi vượt qua.
Lột xác, trưởng thành, con đường quay về không bị vùi lấp.
Có lẽ, có Cố Tần ảnh hưởng đến cô.
Lúc đó cô cảm thấy dù Cố Tần không thích cô, cô cũng không thể sa đọa để anh hoàn toàn coi thường mình.
Ngay cả khi hai người không có kết quả.
Cô cũng muốn bản thân mình trở thành ngươi ưu tú!
Cô nhất định phải càng ngày càng tốt!
May mắn thay, nhiều năm sau, cô không đi chệch hướng.
Mà anh cũng thích cô, thương cô trong bàn tay, che chở đủ điều.
Mục Sở cảm thấy, thứ tuyệt vời nhất thế giới có vẻ là như vậy.
Mơ màng ngủ được một giấc, khi tỉnh giấc trời vẫn chưa sáng.
Cô vô thức sờ chỗ bên cạnh, trống không.
Từ khi hai người có một số động tác thân mật, anh không thường ngủ trong phòng sách nữa, đều là ôm cô ngủ.
Tối nay anh không vào đây.
Bật đèn đầu giường nhìn thời gian, hai giờ sáng.
Không biết anh đang ngủ trong phòng khách hay vẫn còn tăng ca.
Mục Sở dụi mắt, mang dép vào rồi ra ngoài xem tình hình.
Cửa phòng sách đóng chặt, cô nhìn qua ô cửa kính mờ ở giữa, đèn bên trong vẫn sáng.
Cô cầm chốt cửa nhẹ nhàng mở ra, mùi rượu lập rức xộc thẳng vào mùi, còn có mùi thuốc lá.
Cố Tần đứng trước khung cửa sổ sát đất, dáng người cao ráo, bóng lưng dài.
Tay buông thõng của anh kẹp một điếu thuốc, đang lấm tấm những tia lửa.
Mục Sở mở cửa rất nhẹ, anh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhận ra.
Thẳng đến lúc điếu thuốc kẹp trên tay bị người nào đó rút ra, anh vô thức nghiêng đầu nhìn qua.
Mục Sở nhìn điếu thuốc trên tay, nói: “Hút ngon không, em muốn thử."
Cô bỏ vào miệng mình.
Cố Tần vội vàng ngăn lại nhưng cô đã hít một hơi.
Phổi cô khó chịu như nghẹt thở, ho khan dữ dội, nước mắt cũng trào ra.
Cố Tần vứt điếu thuốc trên tay cô đi, vuốt lưng giúp cô thông khí: “Chơi vui không?"
Mục Sở thả lỏng một lúc, lau nước mắt nói: “Không dễ chơi."
Cô cúi đập đạp lên tàn thuốc trên sàn, ngửa cằm lên, “Nhưng lần sau lại nhìn thấy, em vẫn sẽ nếm thử."
Cố Tần giật mình, sờ đầu cô, dưới màn đêm nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không hút thuốc nữa."
“Anh uống rượu nữa à? Đêm nay ở quán bar anh đã uống rất nhiều rồi, sao lại uống nữa?"
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh quá nồng, cô cau mày không vui.
“Không uống bao nhiêu." Anh nói, nhìn đồng hồ trên tay, “Trễ thế này em vẫn chưa ngủ sao?"
“Em mới tỉnh dậy, thấy anh không có…"
“Anh mới tăng ca." Anh nhẹ giọng nói.
Biết anh vì Tô Tường Vi mà khó chịu, còn uống rượu và hút thuốc sau lưng cô.
Mục Sở rũ mi, không chọc thủng lời nói dối này, ngón tay kéo nút ao sơ mi anh: “Vậy giờ công việc kết thúc chưa?"
“Ừ." Anh cúi đầu cọ trán cô, ung dung nói: “Đã giải quyết xong rồi."
“Có thể ngủ chưa?"
Cô ôm cổ anh, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn, đôi mắt phượng long lanh sáng ngời cong lên, tươi cười ngọt ngào: “Em muốn anh ôm em trở về phòng."
Đẩy cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đặt người trong vòng tay mình xuống giường.
Người anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, anh định đến phòng tắm tắm rửa.
Chưa kịp đứng thẳng người, cô tiến đến gần và hôn lên môi anh.
Cô hiếm khi chủ động hôn anh, tương đối không lưu loát, nhưng lại dễ dàng châm lửa Cố Tần.
Anh kéo cô ra, ngón tay quẹt qua đôi môi đỏ thẳm của cô, giọng nói khàn khàn: “Gấp cái gì, để anh tắm đã."
Anh tắm rất nhanh, chui vào chăn ôm lấy cô, trên người vẫn còn quấn mùi sữa tắm.
Không đợi Mục Sở chủ động, anh đã giam người lại rồi hôn xuống.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng bao quanh hai thân thể đang lồng vào nhau.
Anh cố kiên trì đến ranh giới cuối cùng như thường ngày, nhưng bị Mục Sở cản lại.
Cố Tần cúi đầu nhìn cô, hôn lên trán cô: “Thế nào, không muốn à?"
Cô rũ mắt, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng, cô bỏ qua sự mất tự nhiên nói: “Em thấy món đồ trong ngăn kéo của anh."
Cố Tần hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy cô hỏi: “Anh mua lúc nào?"
Cố Tần không giấu giếm: “Vào đêm đầu tiên em đến đây, lúc mua bvs cho em."
Anh hơi dừng lại và giải thích: “Lúc đó anh không cân nhắc nhiều như vậy, lúc mua có thể hơi gấp nhưng mà tạm thời chưa dùng đến."
Mục Sở đại khái tính toán thời gian: “Vậy anh mua về gần một năm rồi."
“Hình như đã lâu như vậy." Anh cọ chiếc cằm râu ria lên mặt cô.
Mục Sở tránh ngứa, kiên trì nói nhỏ gì đó.
Ý cười Cố Tần hơi ngưng lại, nhìn cô bằng anh mắt kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe lầm: “Hả? Em vừa nói cái gì?"
Khuôn mặt Mục Sở đỏ như sung huyết, không biết dũng khí của mình tối nay từ đâu ra.
Cô vừa mới nói: “Không cần phủi bụi nó nữa."
Cô cắn môi, không chịu nói lần hai.
Cố Tần không thật ép cô nói lại lần hai, anh nằm nghiêng ôm cô: “Không phải đã nói rồi sao, anh đợi em đến 20 tuổi."
Mục Sở áp vào tay anh, cảm nhận rõ người anh phản ứng.
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
“Thật ra, " Cô trầm mặc một lát rồi nói, “Nếu tính theo tuổi mụ em cũng 20 rồi. Người xưa đều không phải tính theo tuổi mụ hết sao?"
Yết hầu Cố Tần lăn lộn mấy lần, anh nói: “Hoa Hoa…"
“Cố Tần!" Mục Sở đột nhiên ngắt lời anh, mặt vùi trong vòng tay anh, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.
Cô nói từng câu từng chữ: “Tối nay em đã nói đến đó rồi, nếu anh từ chối, em sẽ rất mất mặt."
Cố Tần nhìn cô gái trong lòng mình, cô vì xấu hổ co người lại bất động trong vòng tay anh. Tai đỏ đừng, nhưng lời nói ra lại cực kì bình tĩnh, giống như đang bàn về thời tiết đêm nay.
Anh bỗng nhiên mỉm cười, ôm chặt người, nói nhẹ vào tai cô: “Vậy em cũng đừng hối hận."
Anh trở mình, đè người xuống.
Nụ hôn lúc này còn vội vàng và nóng bỏng hơn lúc trước.
Giữa ý loạn tình mê, anh mở ngăn kéo đầu giường, cầm chiếc hộp mình đã cất giữ từ lâu.
Chẳng biết bên ngoài đã mưa từ lúc nào, vung lên cửa sổ kính.
Hiệu quả cách âm phòng ngủ rất tốt, không thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, bầu không khí kiều diễm và lưu luyến.
Ga giường lộn xộn, hai thân người lồng vào nhau.
Mười ngón hai người đan xen.
“Thả lỏng ra, đau nói anh biết." Anh hôn lên vành tai cô an ủi.
Từng lớp từng lớp kéo ra, có tiếng nước chảy.
Chen vào.
Đưa toàn bộ vào người cô.
Hoàn toàn chiếm hữu.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, những ô cửa kính dường như đang run lên vì gió mạnh.
Khi Mục Sở ngủ, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Trong lúc mơ màng cô cảm giác anh lau dọn xong rồi đến ôm cô, cô cau mày đẩy anh ra, trong lòng có chút oán hận.
Cố Tần cưỡng ép kéo người ra: “Sao lại giận anh?"
Mục Sở khóc rất lâu, cuống họng vừa câm vừa đau, lười nói chuyện với anh. Cô cảm thấy cả người buồn ngủ, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Cố Tần cũng không quấy rầy cô, ngược lại yêu thương ôm người vào lòng, cảm thấy hô hấp nhanh chóng trở nên ổn định, nhẹ nhàng đều đặn, hiển nhiên cô đã ngủ.
Anh nắm tay cô, cảnh tượng vừa rồi khi nhắm mắt lại vẫn hiện lên trong đầu anh.
Đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, nhớ lại sự tuyệt vời đó, anh không thể ngủ được vì phấn khích.
Trước kia anh cảm thấy, mình lớn hơn cô vài tuổi nên chuyện này không thể gấp được. Nếu không, qua lằn ranh giới đó sẽ cảm giác mình có tội.
Hơn một năm nay, anh rất kiềm chế khi ở bên cạnh cô.
Cũng quyết định làm người.
Nhưng qua đêm nay.
Có lẽ từ nay về sau anh không còn khả năng tự chủ nữa rồi.
Anh vuốt ve tay người con gái trong lòng, anh bóp nhẹ vài cái rồi trong lòng đã có quyết định.
Anh ghé vào tai Mục Sở, thanh âm nhè nhẹ nói một câu: “Thực sự không được, kiếp sau anh lại làm người, em thấy được không?"
Nhìn khuôn mặt của cô gái đang ngủ say, anh nói: “Em không phản đối nghĩa là chấp nhận."
Anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại mở trình duyệt.
Nhập nội dung vào ôm tìm kiếm: Sau lần đầu của con gái thì mất bao lâu đến lần thứ hai?
Cảm nhận được Quý Tần đang đứng sau lưng mình, cô nhanh chóng lấy tay lau nước mắt.
Cố Tần ôm người từ phía sau.
Mục Sở im lặng đưa lưng về phía anh, nói những lời còn đang dang dở: “Sau nhiều năm như vậy, em không còn cảm thấy khó chịu nữa, anh đừng để trong lòng. Em không trách anh, anh cũng đừng tự trách mình, được hay không?"
Cố Tần ôm chặt cô hơn, thu lại cảm xúc trong ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Được, chúng ta không khó chịu."
“Ừm." Cô cười nói: “Ban đầu cũng không việc gì lớn."
Cố Tần cầm ly nước trên tay cô, mở ra: “Khát nước không? Có muốn uống chút không?"
Cô cầm uống một ngụm nước rồi nhìn anh: “Em muốn uống ngọt."
“Để anh cho thêm mật ong."
“Muốn thêm chút nữa."
“Trong tủ lạnh còn chanh, có muốn thêm hai lát không?"
“Không muốn, em chỉ muốn mật ong."
Mục Sở ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Cố Tần cầm ly nước đã pha mật ong đến, mới nhớ ra điều gì đó rồi hỏi cô: “Không phải anh nói để anh đến đón sao, em về sớm à?"
“Giáo sư về sớm, người trong lớp đi về rất nhiều, em cũng đi theo." Cô cầm ly nước, miệng nhỏ nhếch lên, nhiệt độ vừa phải.
“Ngọt không?"
“Ừm, ngọt."
Cô ngửa đầu uống cạn.
Mùi vị mật ong lan tỏa nơi đầu lưỡi, dư vị ngọt ngào, chảy xuôi vào lòng chiếm lĩnh mọi nơi.
Có vẻ như không còn khó chịu nữa.
Đặt ly nước lên bàn trà, Cố Tần tiến đến ôm cô vào lòng, vuốt vai cô: “Hôm nay anh hơi mệt, em đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm, được không?"
“Anh thì sao?" Mục Sở ngửa đầu hỏi anh.
Cố Tần hơi dừng lại, dịu dàng nói: “Anh phải tăng ca."
Mục Sở ngoan ngoãn gật đầu, dặn dò anh: “Vậy anh đừng thức khuya quá, người anh có rượu đó."
“Được, lát nữa qua gặp em."
Anh hôn lên trán cô, buông cô ra, “Mau ngủ đi."
Sau khi Mục Sở trở về phòng ngủ, Cố Tần ngồi trong phòng khách một lúc lâu rồi gọi cho Tạ Tu Văn.
Bên kia nhận rất nhanh, có vẻ như rất lo lắng: “Tần ca, cậu và Sở Sở không sao chứ?"
Cố Tần thản nhiên đáp lại, đi đến tủ lạnh phòng bếp lấy một chai rượu vang đỏ, mở ra uống hai ngụm, hỏi cậu ta: “Xử lý việc đó sao rồi?"
“Yên tâm, đã giải quyết xong xuôi, ngài mai sẽ không có tin tiêu cực bị đưa lên đâu."
Cố Tần không quan tâm cái này, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm chai rượu: “Tôi hỏi cậu giải quyết cô ta sao rồi?"
“Bị cậu siết cổ gần chết, bị dọa cho phát sợ, sau khi tỉnh táo đã bỏ chạy." Giọng nói Tạ Tu Văn nhỏ dần.
Sau khi im lặng hai giây, Tạ Tu Văn nói thêm: “Nếu cậu chưa hết giận, tôi đã tra được mấy việc của cô ta."
“Nói." Cố Tần rót hai ngụm rượu, chất lỏng màu đỏ chảy ra từ khóe miệng, nhỏ từng giọt nước trên chiếc cằm nhọn hoắt.
Rơi thấm cổ áo của anh.
Tạ Tu Văn nói: “Lúc Tô Tường Vi ở nước ngoài có làm tình nhân bí mật cho Khương Minh Hử hai năm, đã từng nạo thai."
Khương Minh Hử là tổng giám đốc của tập đoàn Khương thị, từng luôn đứng đầu bảng những người giàu nhất thành phố A.
Sau khi Cố Tần đến thành phố A, anh tổ chức lại phân bộ của Đằng Thụy, xâm chiếm thị trường của tập đoàn Đằng Thụy, kéo Khương Minh Hử đứng vị trí đầu bảng xuống.
Từ đó, Khương Minh Hử coi Cố Tần là kẻ thù.
Cố Tần im lặng, Tạ Tu Văn càng nói càng nghiện: “Cậu nói xem bộ dạng của Tô Tường Vi sao lại đi theo tên mập mạo gần bốn mươi tuổi đó, vì gã đó có tiền sao? Cái gã mập đó sợ vợ muốn chết nhưng bí mật chơi người phụ nữ khác, gã ta là người biến thái, nghe nói gã từng…"
“Được rồi." Cố Tần không muốn nghe những thứ bẩn thỉu.
Tạ Tu Văn trở lại vấn đề chính: “Việc Tô Tường Vi là tiểu tam bà Khương không biết, cậu có muốn tôi tìm ngươi cho bà ấy biết bí mật này không? Người phụ nữ này rất lợi hại, là tự Tô Tường Vi gây nghiệt."
Những lời Tô Tường Vi từng nói với Mục Sở vẫn còn quanh quẩn bên tai Cố Tần.
Anh siết chặt chai rượu, trên mu bàn tay hiện lên tia máu do Tô Tường Vi tạo ra khi siết cổ cô ta.
Anh tiếp tục uống rượu, yết hầu lăn lên lăn xuống hai lần, con ngươi dần dần thu lại: “Cậu xem đó mà làm."
Mục Sở tắm xong Cố Tần vẫn chưa trở lại, cô dưỡng da rồi lên giường nằm, muốn đợi anh một lát.
Cô nhớ trong ngăn kéo đầu giường có tạp chí, cô định lấy ra xem đỡ.
Cô đến mép giường khom lưng mở ngăn kéo trên ra, không thấy.
Cô lại mở ngăn kéo phía dưới những vẫn không có.
Xem ra anh cầm đến phòng sách rồi.
Cô đang định đóng ngăn kéo để nghịch điện thoại thì lại vô tình liếc thấy góc ngăn tủ.
Cô chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hộp nhỏ trong đó.
Nó giống hệt những thứ trên kệ siêu thị.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo ngăn kéo lại.
Cô xoa nhẹ mặt mình, tắt đèn, tự mình đi ngủ trước.
Màn đêm dày đặc, ánh sáng trong phút chốc biến mất, tầm mắt trước mặt tối đen, giơ tay nhìn không thấy 5 ngón.
Mất một lúc sau cô mới thích ứng được.
Giờ phút này, chiếc hộp đó cũng không gợn được cơn sóng nào lớn trong lòng cô.
Nhắm mắt lại, cô nghĩ lại đủ loại quá khứ với Cố Tần.
Đôi khi cô cảm thấy mình hồi bé thật nhu nhược, dễ dàng bị Tô Tường Vi nói vài câu lừa gạt, thậm chí không có dũng khí để đi hỏi Cố Tần.
Nhưng có lúc lại cảm thấy mình thật kiên cường, có thể giấu diếm hết mọi người, tự mình chậm rãi vượt qua.
Lột xác, trưởng thành, con đường quay về không bị vùi lấp.
Có lẽ, có Cố Tần ảnh hưởng đến cô.
Lúc đó cô cảm thấy dù Cố Tần không thích cô, cô cũng không thể sa đọa để anh hoàn toàn coi thường mình.
Ngay cả khi hai người không có kết quả.
Cô cũng muốn bản thân mình trở thành ngươi ưu tú!
Cô nhất định phải càng ngày càng tốt!
May mắn thay, nhiều năm sau, cô không đi chệch hướng.
Mà anh cũng thích cô, thương cô trong bàn tay, che chở đủ điều.
Mục Sở cảm thấy, thứ tuyệt vời nhất thế giới có vẻ là như vậy.
Mơ màng ngủ được một giấc, khi tỉnh giấc trời vẫn chưa sáng.
Cô vô thức sờ chỗ bên cạnh, trống không.
Từ khi hai người có một số động tác thân mật, anh không thường ngủ trong phòng sách nữa, đều là ôm cô ngủ.
Tối nay anh không vào đây.
Bật đèn đầu giường nhìn thời gian, hai giờ sáng.
Không biết anh đang ngủ trong phòng khách hay vẫn còn tăng ca.
Mục Sở dụi mắt, mang dép vào rồi ra ngoài xem tình hình.
Cửa phòng sách đóng chặt, cô nhìn qua ô cửa kính mờ ở giữa, đèn bên trong vẫn sáng.
Cô cầm chốt cửa nhẹ nhàng mở ra, mùi rượu lập rức xộc thẳng vào mùi, còn có mùi thuốc lá.
Cố Tần đứng trước khung cửa sổ sát đất, dáng người cao ráo, bóng lưng dài.
Tay buông thõng của anh kẹp một điếu thuốc, đang lấm tấm những tia lửa.
Mục Sở mở cửa rất nhẹ, anh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhận ra.
Thẳng đến lúc điếu thuốc kẹp trên tay bị người nào đó rút ra, anh vô thức nghiêng đầu nhìn qua.
Mục Sở nhìn điếu thuốc trên tay, nói: “Hút ngon không, em muốn thử."
Cô bỏ vào miệng mình.
Cố Tần vội vàng ngăn lại nhưng cô đã hít một hơi.
Phổi cô khó chịu như nghẹt thở, ho khan dữ dội, nước mắt cũng trào ra.
Cố Tần vứt điếu thuốc trên tay cô đi, vuốt lưng giúp cô thông khí: “Chơi vui không?"
Mục Sở thả lỏng một lúc, lau nước mắt nói: “Không dễ chơi."
Cô cúi đập đạp lên tàn thuốc trên sàn, ngửa cằm lên, “Nhưng lần sau lại nhìn thấy, em vẫn sẽ nếm thử."
Cố Tần giật mình, sờ đầu cô, dưới màn đêm nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không hút thuốc nữa."
“Anh uống rượu nữa à? Đêm nay ở quán bar anh đã uống rất nhiều rồi, sao lại uống nữa?"
Ngửi thấy mùi rượu trên người anh quá nồng, cô cau mày không vui.
“Không uống bao nhiêu." Anh nói, nhìn đồng hồ trên tay, “Trễ thế này em vẫn chưa ngủ sao?"
“Em mới tỉnh dậy, thấy anh không có…"
“Anh mới tăng ca." Anh nhẹ giọng nói.
Biết anh vì Tô Tường Vi mà khó chịu, còn uống rượu và hút thuốc sau lưng cô.
Mục Sở rũ mi, không chọc thủng lời nói dối này, ngón tay kéo nút ao sơ mi anh: “Vậy giờ công việc kết thúc chưa?"
“Ừ." Anh cúi đầu cọ trán cô, ung dung nói: “Đã giải quyết xong rồi."
“Có thể ngủ chưa?"
Cô ôm cổ anh, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn, đôi mắt phượng long lanh sáng ngời cong lên, tươi cười ngọt ngào: “Em muốn anh ôm em trở về phòng."
Đẩy cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đặt người trong vòng tay mình xuống giường.
Người anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, anh định đến phòng tắm tắm rửa.
Chưa kịp đứng thẳng người, cô tiến đến gần và hôn lên môi anh.
Cô hiếm khi chủ động hôn anh, tương đối không lưu loát, nhưng lại dễ dàng châm lửa Cố Tần.
Anh kéo cô ra, ngón tay quẹt qua đôi môi đỏ thẳm của cô, giọng nói khàn khàn: “Gấp cái gì, để anh tắm đã."
Anh tắm rất nhanh, chui vào chăn ôm lấy cô, trên người vẫn còn quấn mùi sữa tắm.
Không đợi Mục Sở chủ động, anh đã giam người lại rồi hôn xuống.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng bao quanh hai thân thể đang lồng vào nhau.
Anh cố kiên trì đến ranh giới cuối cùng như thường ngày, nhưng bị Mục Sở cản lại.
Cố Tần cúi đầu nhìn cô, hôn lên trán cô: “Thế nào, không muốn à?"
Cô rũ mắt, trên mặt hiện lên tia đỏ ửng, cô bỏ qua sự mất tự nhiên nói: “Em thấy món đồ trong ngăn kéo của anh."
Cố Tần hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy cô hỏi: “Anh mua lúc nào?"
Cố Tần không giấu giếm: “Vào đêm đầu tiên em đến đây, lúc mua bvs cho em."
Anh hơi dừng lại và giải thích: “Lúc đó anh không cân nhắc nhiều như vậy, lúc mua có thể hơi gấp nhưng mà tạm thời chưa dùng đến."
Mục Sở đại khái tính toán thời gian: “Vậy anh mua về gần một năm rồi."
“Hình như đã lâu như vậy." Anh cọ chiếc cằm râu ria lên mặt cô.
Mục Sở tránh ngứa, kiên trì nói nhỏ gì đó.
Ý cười Cố Tần hơi ngưng lại, nhìn cô bằng anh mắt kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe lầm: “Hả? Em vừa nói cái gì?"
Khuôn mặt Mục Sở đỏ như sung huyết, không biết dũng khí của mình tối nay từ đâu ra.
Cô vừa mới nói: “Không cần phủi bụi nó nữa."
Cô cắn môi, không chịu nói lần hai.
Cố Tần không thật ép cô nói lại lần hai, anh nằm nghiêng ôm cô: “Không phải đã nói rồi sao, anh đợi em đến 20 tuổi."
Mục Sở áp vào tay anh, cảm nhận rõ người anh phản ứng.
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
“Thật ra, " Cô trầm mặc một lát rồi nói, “Nếu tính theo tuổi mụ em cũng 20 rồi. Người xưa đều không phải tính theo tuổi mụ hết sao?"
Yết hầu Cố Tần lăn lộn mấy lần, anh nói: “Hoa Hoa…"
“Cố Tần!" Mục Sở đột nhiên ngắt lời anh, mặt vùi trong vòng tay anh, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.
Cô nói từng câu từng chữ: “Tối nay em đã nói đến đó rồi, nếu anh từ chối, em sẽ rất mất mặt."
Cố Tần nhìn cô gái trong lòng mình, cô vì xấu hổ co người lại bất động trong vòng tay anh. Tai đỏ đừng, nhưng lời nói ra lại cực kì bình tĩnh, giống như đang bàn về thời tiết đêm nay.
Anh bỗng nhiên mỉm cười, ôm chặt người, nói nhẹ vào tai cô: “Vậy em cũng đừng hối hận."
Anh trở mình, đè người xuống.
Nụ hôn lúc này còn vội vàng và nóng bỏng hơn lúc trước.
Giữa ý loạn tình mê, anh mở ngăn kéo đầu giường, cầm chiếc hộp mình đã cất giữ từ lâu.
Chẳng biết bên ngoài đã mưa từ lúc nào, vung lên cửa sổ kính.
Hiệu quả cách âm phòng ngủ rất tốt, không thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, bầu không khí kiều diễm và lưu luyến.
Ga giường lộn xộn, hai thân người lồng vào nhau.
Mười ngón hai người đan xen.
“Thả lỏng ra, đau nói anh biết." Anh hôn lên vành tai cô an ủi.
Từng lớp từng lớp kéo ra, có tiếng nước chảy.
Chen vào.
Đưa toàn bộ vào người cô.
Hoàn toàn chiếm hữu.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, những ô cửa kính dường như đang run lên vì gió mạnh.
Khi Mục Sở ngủ, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Trong lúc mơ màng cô cảm giác anh lau dọn xong rồi đến ôm cô, cô cau mày đẩy anh ra, trong lòng có chút oán hận.
Cố Tần cưỡng ép kéo người ra: “Sao lại giận anh?"
Mục Sở khóc rất lâu, cuống họng vừa câm vừa đau, lười nói chuyện với anh. Cô cảm thấy cả người buồn ngủ, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Cố Tần cũng không quấy rầy cô, ngược lại yêu thương ôm người vào lòng, cảm thấy hô hấp nhanh chóng trở nên ổn định, nhẹ nhàng đều đặn, hiển nhiên cô đã ngủ.
Anh nắm tay cô, cảnh tượng vừa rồi khi nhắm mắt lại vẫn hiện lên trong đầu anh.
Đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, nhớ lại sự tuyệt vời đó, anh không thể ngủ được vì phấn khích.
Trước kia anh cảm thấy, mình lớn hơn cô vài tuổi nên chuyện này không thể gấp được. Nếu không, qua lằn ranh giới đó sẽ cảm giác mình có tội.
Hơn một năm nay, anh rất kiềm chế khi ở bên cạnh cô.
Cũng quyết định làm người.
Nhưng qua đêm nay.
Có lẽ từ nay về sau anh không còn khả năng tự chủ nữa rồi.
Anh vuốt ve tay người con gái trong lòng, anh bóp nhẹ vài cái rồi trong lòng đã có quyết định.
Anh ghé vào tai Mục Sở, thanh âm nhè nhẹ nói một câu: “Thực sự không được, kiếp sau anh lại làm người, em thấy được không?"
Nhìn khuôn mặt của cô gái đang ngủ say, anh nói: “Em không phản đối nghĩa là chấp nhận."
Anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy điện thoại mở trình duyệt.
Nhập nội dung vào ôm tìm kiếm: Sau lần đầu của con gái thì mất bao lâu đến lần thứ hai?
Tác giả :
Dạ Tử Sân