Ngoại Cảm - dtl12484
Chương 13: Tự rước họa vào thân
Ma nữ nhìn Giang Mộc Nhiên, cười nham hiểm. Cô ta nói:"Vậy được. Nhưng tôi cần làm gì đây? Người thì chết rồi, xác cũng tan tành rồi, tôi còn làm gì được?".
"Rất đơn giản. Cô chỉ cần ngồi im là được. Ngoài ra, tôi biết cô bị đám Hiểu Phương giết, trong đó còn một người chưa làm sao. Tôi không ngăn cản cô giết người còn lại vì cô ta dám làm phải dám chịu. À, tôi còn nhờ cô hãy báo mộng cho bố mẹ của Hiểu Phương và Chu Trân, nói cô đã bị con gái họ giết hại. Thêm vào đó, cô cũng nói luôn cho đồn trưởng nhé. Lúc đó, bố mẹ của hai người kia có thể không tin nhưng đồn trưởng chắc chắn sẽ điều tra ra cô là ai. Dần dà cái chết của cô cũng được sáng tỏ. Tôi sẽ can thiệp vào quá trình đó. Cuối cùng, để giữ thể diện, chuyện hai người kia chết sẽ bị chính ba mẹ mình bưng bít, không kiện tụng gì nữa. Dù sao nhà họ không hiếm con. Khoan đã, cô còn bố mẹ chứ?". Giang Mộc Nhiên bị ma nữ nhìn đến nổi da gà nên phun ra cả một tràng.
"Tôi còn, nhưng họ ly hôn rồi. Tôi đi theo ba. Ông quý tôi lắm. Dạo này đang đi công tác nên không có thời gian chăm sóc tôi. Nếu vụ này vào tai ông thì ông sẽ kiện cho nhà kia sụp đổ thì thôi. Nhưng bây giờ tôi giết hai người kia rồi, trong tương lai sẽ có thêm một người nữa, nên tôi nghĩ ba tôi cũng hả giận. Tôi hiểu ý cô. Tôi sẽ không gây liên lụy đến nhà họ Phương, Chu và Mai. Yên tâm đi, tôi sẽ về báo mộng với cả bố mình.". Ma nữ khi nhắc đến bố thì mặt mũi dịu dàng hẳn. Thực chất nếu không phải bị chết oan thế này thì chắc cô ấy là người rất hiền lành. Nhưng thực tế chứng minh Giang Mộc Nhiên đã quá nông cạn...
Sáng hôm sau, lại một vụ giết người nữa xảy ra trong trường học. Giang Mộc Nhiên tiếp tục là người chứng kiến. Cô ngồi trong phòng, nói mình là bạn ma nữ, làm y như kế hoạch đã bàn. Đồn trưởng đã được báo mộng nên càng hăng say vào điều tra đến vụ của ma nữ, hơn nữa còn cứ ngồi tra hỏi Giang Mộc Nhiên về chuyện của ma nữ mà không biết chán. Giang Mộc Nhiên diễn rất tự nhiên, nói rằng bạn thân cô bị mất tích từ mấy hôm trước, gọi điện thoại không ai nghe, báo cảnh sát thì chẳng ai quan tâm. Đồn trưởng lắng nghe chăm chú từ sáng đến trưa, tới tận khi các đồng nghiệp khác nhắc là đến giờ ăn trưa rồi mới thả cô đi, hơn nữa còn xin số điện thoại rồi hẹn cô quay lại phối hợp điều tra...
Đúng là oan gia có khác, đi về mà cũng gặp phải Tịch Thế Ngôn đang đi dẫn đường cho linh hồn về âm phủ. Anh nhìn cô, cười cười:"Tôi với cô sao có duyên thế nhỉ? Đi đường bình thường mà cũng đụng độ được.".
"Hờ hờ hờ... Xui xẻo thật!". Cô cười theo anh.
"Này, bao nhiêu người xếp hàng chờ tiểu gia đây tới đón đấy! Cô quá ư là may mắn rồi, không phải cất công chờ đợi mà vẫn gặp được tôi.". Tịch Thế Ngôn bắt đầu giờ trò tự luyến.
"Đúng, bận thì đi đi, đứng đây mất thời gian lắm! Với lại, những người đang xếp hàng gặp anh đều là miễn cưỡng thôi nhé! Họ đâu phải những người rảnh rỗi đứng chờ "ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Diêm Vương" đi đón!". Giang Mộc Nhiên phản kích. Tịch Thế Ngôn nhìn cô rồi bật cười. Anh không định dừng lại nữa mà đi thẳng về phía cô. Trước khi biến mất, anh thản nhiên để lại một câu:"Cô đang tự rước họa vào thân đấy!". Giang Mộc Nhiên quay lại nhìn anh thì anh đã biến mất. Cô thầm rủa:"Mẹ nhà anh, Trương Mộ Thần!".
_________________________________
Giang Mộc Nhiên hợp tác rất vui vẻ với đồn trưởng, lại còn cố tình gợi ý một số chi tiết cho ông. Đồn trưởng cũng rất thích cô. Trong suy nghĩ của ông, cô rất giỏi suy luận, trí nhớ cũng rất tốt, giúp ông rất nhiều trong vụ án này. Trong quá trình, cô liên lạc luôn với bố ma nữ, ông ấy đã được báo mộng, cố gắng gọi cho ma nữ nhưng không được. Lúc đang bế tắc, Giang Mộc Nhiên gọi cho ông, làm ông đặt máy bay về nước ngay tức khắc.
Sau một tuần, vụ án chính thức kết thúc, mọi việc hoàn toàn trùng khớp với những gì Giang Mộc Nhiên và ma nữ sắp đặt. Xác của ma nữ đã được tìm thấy và chôn ở nơi có phong thủy tốt. Mẹ ma nữ cũng về nhân đám tang con gái. Bà khóc nức nở từ lúc mới nhìn thấy quan tài. Giang Mộc Nhiên tham gia đám tang với tư cách bạn thân. Cô nhìn thấy ma nữ cũng đang khóc, cô ta đứng cạnh mẹ, chỉ muốn ôm bà thật chặt để thỏa nỗi nhớ mong nhưng lại sợ làm tổn hại đến cơ thể bà. Khi người bình thường tiếp xúc với người âm, họ chắc chắn sẽ bị tổn hại nguyên khí. Khí âm của người âm sẽ lây sang họ, huống hồ ma nữ này còn là ma có oán khí nặng.
"Rất đơn giản. Cô chỉ cần ngồi im là được. Ngoài ra, tôi biết cô bị đám Hiểu Phương giết, trong đó còn một người chưa làm sao. Tôi không ngăn cản cô giết người còn lại vì cô ta dám làm phải dám chịu. À, tôi còn nhờ cô hãy báo mộng cho bố mẹ của Hiểu Phương và Chu Trân, nói cô đã bị con gái họ giết hại. Thêm vào đó, cô cũng nói luôn cho đồn trưởng nhé. Lúc đó, bố mẹ của hai người kia có thể không tin nhưng đồn trưởng chắc chắn sẽ điều tra ra cô là ai. Dần dà cái chết của cô cũng được sáng tỏ. Tôi sẽ can thiệp vào quá trình đó. Cuối cùng, để giữ thể diện, chuyện hai người kia chết sẽ bị chính ba mẹ mình bưng bít, không kiện tụng gì nữa. Dù sao nhà họ không hiếm con. Khoan đã, cô còn bố mẹ chứ?". Giang Mộc Nhiên bị ma nữ nhìn đến nổi da gà nên phun ra cả một tràng.
"Tôi còn, nhưng họ ly hôn rồi. Tôi đi theo ba. Ông quý tôi lắm. Dạo này đang đi công tác nên không có thời gian chăm sóc tôi. Nếu vụ này vào tai ông thì ông sẽ kiện cho nhà kia sụp đổ thì thôi. Nhưng bây giờ tôi giết hai người kia rồi, trong tương lai sẽ có thêm một người nữa, nên tôi nghĩ ba tôi cũng hả giận. Tôi hiểu ý cô. Tôi sẽ không gây liên lụy đến nhà họ Phương, Chu và Mai. Yên tâm đi, tôi sẽ về báo mộng với cả bố mình.". Ma nữ khi nhắc đến bố thì mặt mũi dịu dàng hẳn. Thực chất nếu không phải bị chết oan thế này thì chắc cô ấy là người rất hiền lành. Nhưng thực tế chứng minh Giang Mộc Nhiên đã quá nông cạn...
Sáng hôm sau, lại một vụ giết người nữa xảy ra trong trường học. Giang Mộc Nhiên tiếp tục là người chứng kiến. Cô ngồi trong phòng, nói mình là bạn ma nữ, làm y như kế hoạch đã bàn. Đồn trưởng đã được báo mộng nên càng hăng say vào điều tra đến vụ của ma nữ, hơn nữa còn cứ ngồi tra hỏi Giang Mộc Nhiên về chuyện của ma nữ mà không biết chán. Giang Mộc Nhiên diễn rất tự nhiên, nói rằng bạn thân cô bị mất tích từ mấy hôm trước, gọi điện thoại không ai nghe, báo cảnh sát thì chẳng ai quan tâm. Đồn trưởng lắng nghe chăm chú từ sáng đến trưa, tới tận khi các đồng nghiệp khác nhắc là đến giờ ăn trưa rồi mới thả cô đi, hơn nữa còn xin số điện thoại rồi hẹn cô quay lại phối hợp điều tra...
Đúng là oan gia có khác, đi về mà cũng gặp phải Tịch Thế Ngôn đang đi dẫn đường cho linh hồn về âm phủ. Anh nhìn cô, cười cười:"Tôi với cô sao có duyên thế nhỉ? Đi đường bình thường mà cũng đụng độ được.".
"Hờ hờ hờ... Xui xẻo thật!". Cô cười theo anh.
"Này, bao nhiêu người xếp hàng chờ tiểu gia đây tới đón đấy! Cô quá ư là may mắn rồi, không phải cất công chờ đợi mà vẫn gặp được tôi.". Tịch Thế Ngôn bắt đầu giờ trò tự luyến.
"Đúng, bận thì đi đi, đứng đây mất thời gian lắm! Với lại, những người đang xếp hàng gặp anh đều là miễn cưỡng thôi nhé! Họ đâu phải những người rảnh rỗi đứng chờ "ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Diêm Vương" đi đón!". Giang Mộc Nhiên phản kích. Tịch Thế Ngôn nhìn cô rồi bật cười. Anh không định dừng lại nữa mà đi thẳng về phía cô. Trước khi biến mất, anh thản nhiên để lại một câu:"Cô đang tự rước họa vào thân đấy!". Giang Mộc Nhiên quay lại nhìn anh thì anh đã biến mất. Cô thầm rủa:"Mẹ nhà anh, Trương Mộ Thần!".
_________________________________
Giang Mộc Nhiên hợp tác rất vui vẻ với đồn trưởng, lại còn cố tình gợi ý một số chi tiết cho ông. Đồn trưởng cũng rất thích cô. Trong suy nghĩ của ông, cô rất giỏi suy luận, trí nhớ cũng rất tốt, giúp ông rất nhiều trong vụ án này. Trong quá trình, cô liên lạc luôn với bố ma nữ, ông ấy đã được báo mộng, cố gắng gọi cho ma nữ nhưng không được. Lúc đang bế tắc, Giang Mộc Nhiên gọi cho ông, làm ông đặt máy bay về nước ngay tức khắc.
Sau một tuần, vụ án chính thức kết thúc, mọi việc hoàn toàn trùng khớp với những gì Giang Mộc Nhiên và ma nữ sắp đặt. Xác của ma nữ đã được tìm thấy và chôn ở nơi có phong thủy tốt. Mẹ ma nữ cũng về nhân đám tang con gái. Bà khóc nức nở từ lúc mới nhìn thấy quan tài. Giang Mộc Nhiên tham gia đám tang với tư cách bạn thân. Cô nhìn thấy ma nữ cũng đang khóc, cô ta đứng cạnh mẹ, chỉ muốn ôm bà thật chặt để thỏa nỗi nhớ mong nhưng lại sợ làm tổn hại đến cơ thể bà. Khi người bình thường tiếp xúc với người âm, họ chắc chắn sẽ bị tổn hại nguyên khí. Khí âm của người âm sẽ lây sang họ, huống hồ ma nữ này còn là ma có oán khí nặng.
Tác giả :
dtl12484