Ngộ Xà
Quyển 2 - Chương 49
Editor: Phác Hồng
Vừa nói xong, sắc mặt Quý Cửu chợt đỏ thêm ba phần. Y là người biết chuyện gió trăng, hiển nhiên nghe được sau hai chữ này chút cáu giận, trước cáu sau giận, giận nhiều hơn cáu, mà còn có mấy phần dỗi hờn.
May mà xung quanh chẳng có ai, ngoại trừ y chính là rắn lớn say rượu quấn thành một khối ngủ trên giường. Tim Quý Cửu đập loạn, truyền đến lỗ tai, màng nhĩ tựa như cũng bị chấn động. Chấn động đến mức y không biết làm sao chỉ đành ngây ngốc đứng tại chỗ, chân trần bị khí lạnh ban đêm lan vào rồi chạy thẳng lên, hơi nóng trên người dần tán đi. Đến khi gương mặt không còn bị thiêu đốt nữa Quý Cửu mới ngồi lại trên giường.
Ngồi một lát, hai tay nắm thân rắn nhấc lên, Quý Cửu dùng ngón chân với chiếc hòm, ném con rắn trở về —— về hòm của ngươi mà đánh một giấc xuân thu đại mộng đi! Quý Cửu hung hăng nghĩ, bộ dáng cắn răng nghiến lợi, thế rồi chẳng biết làm gì nữa đành khép lại vạt áo, vài sợi bông chạm qua ngực, nơi sưng đỏ dâng lên từng tia đau buốt. Quý Cửu dừng tay một lát rồi trừng mắt nhìn chiếc hòm đóng chặt, gương mặt lại đỏ ba phần, đồng thời kiềm không được thầm mắng một câu, lần này chẳng dám mắng “rắn thối", mà là: “Sắc phôi!"
(bên Việt thì có dê già, bên Tung lại có sắc phôi, ý bảo ‘dê từ trong trứng ấy’:)))
Quý Cửu dùng chân đẩy chiếc hòm sang một bên, cẩn thận buộc kín y phục, lúc này mới tiếp tục ngủ.
Nhắm mắt cuộn tròn trong chăn, vừa sắp chìm vào giấc ngủ thì bất chợt nhớ đến Trầm Giác, tại sao mỗi lần vừa la lên hắn liền xuất hiện? Nom bộ dáng kia cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ kiếp trước cùng rắn này hoang đường yêu nhau không hề kiêng kỵ đứa nhỏ sao? Nghĩ thế lại có phần sửng sốt, Quý Cửu suýt thì vung tay tát mình hai phát, suy nghĩ chuyện gì đâu.
Thế là y phát cáu, ngày thường y cũng là một người vui buồn không lộ rõ trên mặt, sau khi gặp được tên rắn này thì chẳng biết tại sao cứ mãi nhịn không được, cáu giận mất cả khống chế.
Lần này cũng không ngoại lệ. Quý Cửu tràn đầy cáu bẳn, không thể làm gì khác hơn là trả thù kẻ đã gây chuyện. Y trở mình ngồi dậy ôm lấy chiếc hòm, ôm thẳng đến bàn rồi buông mạnh xuống, để rắn kia lẻ loi trên bàn. Rồi y trở lại buông màn nằm xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló Quý Cửu đã tỉnh. Mắt nhập nhèm vén màn giường, dưới lớp sáng mờ đục nhìn thấy đầu tiên là chiếc hòm gỗ màu mực đen tuyền đặt lặng lẽ trên bàn, dưới bầu không khí lạnh tanh buổi mai nhuốm vài phần tịch liêu.
Quý Cửu giữ tư thế vén màn mà nhìn nó thật lâu.
Thu dọn hành lý tiếp tục lên đường. Trầm Giác vác hòm gỗ trên lưng đi cuối cùng như mọi khi, Quý Cửu gọi hắn đến bên cạnh, nói: “Đoạn dường này sẽ không bình yên, ngươi đừng vác nó, tìm một người quen biết mà ủy thác đi."
Trầm Giác không ngờ y tìm hắn để nói chuyện này, sửng sốt một lúc mới hỏi ngược lại: “Cha lo cho ta hay lo cho hắn?"
“…" Hắn hỏi quá mức trực tiếp, thậm chí sắc bén, Quý Cửu thật lâu mới đáp: “Ta lo hắn làm chi, vì ngươi là thị vệ của ta, nếu trong lúc nguy cấp ngươi cứu hắn mà không cứu ta, ta chẳng phải sẽ chết oan uổng."
“Hắn không cần ta cứu." Trầm Giác nói. Trông thấy nét nghi ngờ của Quý Cửu thì lập tức nhoẻn cười, nói: “Nếu thật có chuyện, ta đào một cái hố chôn nó, sẽ không ai phát hiện. Ta vẫn sẽ cứu cha."
Quý Cửu nghĩ đến cảnh tưởng đào hố chôn rắn, nhịn không được thầm bật cười, nói: “Ngươi không sợ ngộp chết nó."
“Mộ phần cũng chui vào thì còn sợ hố đất sao?" Trầm Giác cười toe toét: “Cùng lắm biến thành rắn khô."
Đầu óc Quý Cửu không tự chủ hiện ra cảnh tượng rắn lớn uy vũ biến thành rắn khô, nhất thời á khẩu không đáp được, hồi lâu mới nhìn Trầm Giác nói: “Không biết ngươi do ai dạy dỗ, trong ngoài bất nhất."
Trầm Giác thật khó hiểu với cái tội danh này, vội vàng truy hỏi, Quý Cửu cũng không để ý hắn. Trầm Giác bám riết không tha, hỏi xong thì hỏi lại, thậm chí vì dựa sát vào đám lạc đà mà chọc bọn nó rối loạn. Quý Cửu đành phải giải thích: “Trước mặt hắn ngươi nhất định không dám nói như vậy, trước mặt ta thì ăn nói lung tung. Chẳng lẽ ta phải khen ngươi trước sau như một?"
Lần này đổi lại Trầm Giác không gì đáp lại. Hắn đứng tại chỗ, chờ Quý Cửu đi thật xa mới co cẳng đuổi theo túm lấy tay áo Quý Cửu, cúi đầu nói: “Nhưng mà trước mặt cha ta vẫn luôn như vậy."
Quý Cửu hỏi: “Vì sao?"
Y hỏi vì sao, lại không hỏi cha hay phụ thân. Tuy có nhiều bất mãn và không tình nguyện nhưng vẫn thừa nhận kiếp trước y chính là cha của người thanh niên trước mắt, chính là tình nhân của rắn lớn trong hòm. Cả đời Quý Cửu chưa từng trốn tránh trách nhiệm, lần này cũng không ngoại lệ, hệt như Trầm Thanh Hiên kiếp trước vậy, thản nhiên nhận không hề so đo chuyện tiểu tiết.
Nhưng mà kiếp này y là Quý Cửu, Quý Cửu đã uống bát canh Mạnh bà, chuyện cũ trước kia đã tiêu tán, nhắc tới cũng trống rỗng.
Quý Cửu hỏi vì sao, Tiểu Bảo đáp: “Trước kia ta rất sợ người. Bởi vì có cha nên mới không sợ. Nói vậy, nếu người tỉnh ta không phải không dám nói, mà lúc đó phải có cha bên cạnh ta mới dám nói, nếu chỉ với mình người, ta nói giống như mạo phạm vậy…"
“Mạo phạm cái gì?" Quý Cửu lại hỏi.
Tiểu Bảo nghĩ một lát, nói: “Ta cũng không rõ, giống như mạo phạm thần linh vậy, nhưng cha ở đây thì ta dám nói."
Quý Cửu truy vấn: “Vì sao dám?"
Đậy tựa hồ là vấn đề thật khó trả lời. Tiểu Bảo yên lặng một lúc lâu, đôi mày uy vũ nhíu chặt, mi gian cau lại như muốn ép ra một đáp án. Quý Cửu đợi một hồi không có đáp án, cũng không muốn làm khó hắn, nói tiếng “lên đường" rồi tiếp tục tiến về trước.
Tiểu Bảo đột nhiên gọi y lại, vẻ mặt tươi cười như vừa phá được cửa ải khó khăn, nói: “Bởi vì lúc có cha, người không giống như yêu quái tu luyện ngàn năm, không giống như kẻ vô bi vô hỉ mãi mê tu luyện, mà chỉ là một người bình thường."
Có thể cười, còn có thể nói, rồi sẽ giảng dăm ba chuyện xưa ly kỳ, có thể cùng bọn họ bàn về lòng người ấm lạnh nơi trần thế, có thể ôm người vào lòng rồi híp mắt tựa vào phơi nắng dưới bầu trời… Sẽ làm rất nhiều chuyện hắn chưa từng làm, tuy chẳng màng nhân gian khói lửa nhưng mỗi bữa cơm chiều sẽ chọc thức ăn chọn lựa. Rồi đông đến sẽ ôm lò sưởi ngủ gật, ngay cả biến về nguyên hình cũng không biết. Lúc hóa rắn sẽ vòng quanh trên thân, tiến vào bên trong y phục làm chút chuyện xấu khiến Trầm Thanh Hiên đứng ngồi không yên, vội vàng chạy về phòng giải quyết rắn lớn quấn quýt trên người.
Hắn sẽ làm rất nhiều chuyện vô nghĩa, biết rõ đối với sinh mệnh dài đăng đẳng của hắn thật lãng phí nhưng vẫn không bỏ dở, thậm chí còn muốn kéo dài thêm. Càng ngày càng không giống yêu quái lãnh tâm tu hành.
Nhưng mà, Trầm Giác bất quá chỉ có thể gọi phụ thân, chỉ có thể thỉnh thoảng làm nũng tựa như người bình thường
Quý Cửu nghe hiểu. Không cần nhiều lời, chỉ cần suy tư một lát liền có thể nghe hiểu. Y hiểu, nhưng vẫn im lặng.
Trầm Giác siết chặt hòm gỗ trên lưng, chăm chú nhìn y.
Quý Cửu đón tầm mắt của hắn, thật lâu mới lên tiếng: “Yêu quái sao có thể làm người?"
Y nói: “Yêu quái chính là yêu quái, dốc lòng tu luyện thành tiên mới là chánh đạo."
Yêu quái là yêu quái, miễn sinh lão bệnh tử đã là vạn hạnh, hà tất phải dạo quanh nhân gian nếm một hồi tham sân si. Sinh mệnh kẻ phàm phù hoa trong chớp mắt, tựa như ánh nến trong đêm đen luôn mải miết bốc cháy. Nếu là yêu quái, hà tất phải trở thành thiêu thân lao về phía trước, chưa kịp tổn thương người đã thương tổn chính mình.
Quý Cửu rũ mắt nhìn bụi cát mênh mông, khẽ thì thào: “Nếu thật là yêu, tại sao lại nhẫn tâm để hắn chịu khổ." Y giống như nói cho mình nghe, hoặc giả nói cho người khác nghe, nói những người ở đây, hoặc những người không có ở đây. Chẳng qua âm thanh rất nhỏ, gió thổi qua liền tan.
Trầm Giác tai thính mắt tinh nghe được rành mạch, sững sờ hỏi y: “Nếu là nguyện chịu khổ, kia là khổ hay đau?"
Quý Cửu ngước mắt liếc về phía hắn, cũng không đáp lại. Y xoay người tiếp tục đi về phía trước. Y tự biết sinh mệnh mình cũng phù hoa trong chớp mắt, nhưng phải bốc cháy mãnh liệt mới có thể tắt, huy hoàng rực rỡ trong phút chốc chính là ý nghĩa cuộc đời y. Y có mục đích sống cho riêng mình, nhưng mục đích tuyệt không phải là mấy câu thế thời* nói cùng Trầm Giác. Cho nên, Quý Cửu sẽ không đáp lại. Trải qua hai mươi bảy năm đủ khiến y có tư tưởng và phán đoán của riêng mình, chuyện thật hay hư vừa nhìn đã biết ngay. Dẫu biết xử trí hiện giờ chưa hẳn thỏa đáng sau này nhưng vẫn không sửa đổi —— nếu đã dây dưa một đời, kiếp sau chuyển thế cần gì phải tiếp tục cố chấp.
Kiếp trước tốt hay xấu Quý Cửu không biết, cũng không muốn biết, kiếp này nên dừng lại ở đây.
Thành tiên tốt hơn so với làm yêu quái.
Làm yêu quái tốt hơn so với ở chốn hồng trần phiền muộn trăn trở lợi lộc.
Nếu đương lúc thành tiên lại gặp đột biến, hoặc bị đánh trở về nguyên hình, hoặc bị đánh thịt nát xương tan, vậy hắn sống ngàn năm có ý nghĩa gì.
Quý Cửu muốn tự giành lấy ý nghĩa nhân sinh cho chính mình. Nhưng ý nghĩa này tuyệt không phá hủy người khác, dù đó là một con rắn.
Quý Cửu thật sự nghĩ như vậy, nhưng y không biết đã chẳng kịp rồi.
Kiếp trước y dùng mười ba năm ngắn ngủi dạy yêu quái kia nhân gian tình ái, khiến hắn lưu luyến cõi trần xô bồ huyên náo.
Từ yêu thành tiên có lẽ rất tốt, nhưng trong mắt yêu quái lại chẳng bằng mấy ngày tương giao cùng người kia.
Thiên đường quá xa, nhân gian lại rất gần.
Vừa nói xong, sắc mặt Quý Cửu chợt đỏ thêm ba phần. Y là người biết chuyện gió trăng, hiển nhiên nghe được sau hai chữ này chút cáu giận, trước cáu sau giận, giận nhiều hơn cáu, mà còn có mấy phần dỗi hờn.
May mà xung quanh chẳng có ai, ngoại trừ y chính là rắn lớn say rượu quấn thành một khối ngủ trên giường. Tim Quý Cửu đập loạn, truyền đến lỗ tai, màng nhĩ tựa như cũng bị chấn động. Chấn động đến mức y không biết làm sao chỉ đành ngây ngốc đứng tại chỗ, chân trần bị khí lạnh ban đêm lan vào rồi chạy thẳng lên, hơi nóng trên người dần tán đi. Đến khi gương mặt không còn bị thiêu đốt nữa Quý Cửu mới ngồi lại trên giường.
Ngồi một lát, hai tay nắm thân rắn nhấc lên, Quý Cửu dùng ngón chân với chiếc hòm, ném con rắn trở về —— về hòm của ngươi mà đánh một giấc xuân thu đại mộng đi! Quý Cửu hung hăng nghĩ, bộ dáng cắn răng nghiến lợi, thế rồi chẳng biết làm gì nữa đành khép lại vạt áo, vài sợi bông chạm qua ngực, nơi sưng đỏ dâng lên từng tia đau buốt. Quý Cửu dừng tay một lát rồi trừng mắt nhìn chiếc hòm đóng chặt, gương mặt lại đỏ ba phần, đồng thời kiềm không được thầm mắng một câu, lần này chẳng dám mắng “rắn thối", mà là: “Sắc phôi!"
(bên Việt thì có dê già, bên Tung lại có sắc phôi, ý bảo ‘dê từ trong trứng ấy’:)))
Quý Cửu dùng chân đẩy chiếc hòm sang một bên, cẩn thận buộc kín y phục, lúc này mới tiếp tục ngủ.
Nhắm mắt cuộn tròn trong chăn, vừa sắp chìm vào giấc ngủ thì bất chợt nhớ đến Trầm Giác, tại sao mỗi lần vừa la lên hắn liền xuất hiện? Nom bộ dáng kia cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Chẳng lẽ kiếp trước cùng rắn này hoang đường yêu nhau không hề kiêng kỵ đứa nhỏ sao? Nghĩ thế lại có phần sửng sốt, Quý Cửu suýt thì vung tay tát mình hai phát, suy nghĩ chuyện gì đâu.
Thế là y phát cáu, ngày thường y cũng là một người vui buồn không lộ rõ trên mặt, sau khi gặp được tên rắn này thì chẳng biết tại sao cứ mãi nhịn không được, cáu giận mất cả khống chế.
Lần này cũng không ngoại lệ. Quý Cửu tràn đầy cáu bẳn, không thể làm gì khác hơn là trả thù kẻ đã gây chuyện. Y trở mình ngồi dậy ôm lấy chiếc hòm, ôm thẳng đến bàn rồi buông mạnh xuống, để rắn kia lẻ loi trên bàn. Rồi y trở lại buông màn nằm xuống, mắt không thấy tâm không phiền.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló Quý Cửu đã tỉnh. Mắt nhập nhèm vén màn giường, dưới lớp sáng mờ đục nhìn thấy đầu tiên là chiếc hòm gỗ màu mực đen tuyền đặt lặng lẽ trên bàn, dưới bầu không khí lạnh tanh buổi mai nhuốm vài phần tịch liêu.
Quý Cửu giữ tư thế vén màn mà nhìn nó thật lâu.
Thu dọn hành lý tiếp tục lên đường. Trầm Giác vác hòm gỗ trên lưng đi cuối cùng như mọi khi, Quý Cửu gọi hắn đến bên cạnh, nói: “Đoạn dường này sẽ không bình yên, ngươi đừng vác nó, tìm một người quen biết mà ủy thác đi."
Trầm Giác không ngờ y tìm hắn để nói chuyện này, sửng sốt một lúc mới hỏi ngược lại: “Cha lo cho ta hay lo cho hắn?"
“…" Hắn hỏi quá mức trực tiếp, thậm chí sắc bén, Quý Cửu thật lâu mới đáp: “Ta lo hắn làm chi, vì ngươi là thị vệ của ta, nếu trong lúc nguy cấp ngươi cứu hắn mà không cứu ta, ta chẳng phải sẽ chết oan uổng."
“Hắn không cần ta cứu." Trầm Giác nói. Trông thấy nét nghi ngờ của Quý Cửu thì lập tức nhoẻn cười, nói: “Nếu thật có chuyện, ta đào một cái hố chôn nó, sẽ không ai phát hiện. Ta vẫn sẽ cứu cha."
Quý Cửu nghĩ đến cảnh tưởng đào hố chôn rắn, nhịn không được thầm bật cười, nói: “Ngươi không sợ ngộp chết nó."
“Mộ phần cũng chui vào thì còn sợ hố đất sao?" Trầm Giác cười toe toét: “Cùng lắm biến thành rắn khô."
Đầu óc Quý Cửu không tự chủ hiện ra cảnh tượng rắn lớn uy vũ biến thành rắn khô, nhất thời á khẩu không đáp được, hồi lâu mới nhìn Trầm Giác nói: “Không biết ngươi do ai dạy dỗ, trong ngoài bất nhất."
Trầm Giác thật khó hiểu với cái tội danh này, vội vàng truy hỏi, Quý Cửu cũng không để ý hắn. Trầm Giác bám riết không tha, hỏi xong thì hỏi lại, thậm chí vì dựa sát vào đám lạc đà mà chọc bọn nó rối loạn. Quý Cửu đành phải giải thích: “Trước mặt hắn ngươi nhất định không dám nói như vậy, trước mặt ta thì ăn nói lung tung. Chẳng lẽ ta phải khen ngươi trước sau như một?"
Lần này đổi lại Trầm Giác không gì đáp lại. Hắn đứng tại chỗ, chờ Quý Cửu đi thật xa mới co cẳng đuổi theo túm lấy tay áo Quý Cửu, cúi đầu nói: “Nhưng mà trước mặt cha ta vẫn luôn như vậy."
Quý Cửu hỏi: “Vì sao?"
Y hỏi vì sao, lại không hỏi cha hay phụ thân. Tuy có nhiều bất mãn và không tình nguyện nhưng vẫn thừa nhận kiếp trước y chính là cha của người thanh niên trước mắt, chính là tình nhân của rắn lớn trong hòm. Cả đời Quý Cửu chưa từng trốn tránh trách nhiệm, lần này cũng không ngoại lệ, hệt như Trầm Thanh Hiên kiếp trước vậy, thản nhiên nhận không hề so đo chuyện tiểu tiết.
Nhưng mà kiếp này y là Quý Cửu, Quý Cửu đã uống bát canh Mạnh bà, chuyện cũ trước kia đã tiêu tán, nhắc tới cũng trống rỗng.
Quý Cửu hỏi vì sao, Tiểu Bảo đáp: “Trước kia ta rất sợ người. Bởi vì có cha nên mới không sợ. Nói vậy, nếu người tỉnh ta không phải không dám nói, mà lúc đó phải có cha bên cạnh ta mới dám nói, nếu chỉ với mình người, ta nói giống như mạo phạm vậy…"
“Mạo phạm cái gì?" Quý Cửu lại hỏi.
Tiểu Bảo nghĩ một lát, nói: “Ta cũng không rõ, giống như mạo phạm thần linh vậy, nhưng cha ở đây thì ta dám nói."
Quý Cửu truy vấn: “Vì sao dám?"
Đậy tựa hồ là vấn đề thật khó trả lời. Tiểu Bảo yên lặng một lúc lâu, đôi mày uy vũ nhíu chặt, mi gian cau lại như muốn ép ra một đáp án. Quý Cửu đợi một hồi không có đáp án, cũng không muốn làm khó hắn, nói tiếng “lên đường" rồi tiếp tục tiến về trước.
Tiểu Bảo đột nhiên gọi y lại, vẻ mặt tươi cười như vừa phá được cửa ải khó khăn, nói: “Bởi vì lúc có cha, người không giống như yêu quái tu luyện ngàn năm, không giống như kẻ vô bi vô hỉ mãi mê tu luyện, mà chỉ là một người bình thường."
Có thể cười, còn có thể nói, rồi sẽ giảng dăm ba chuyện xưa ly kỳ, có thể cùng bọn họ bàn về lòng người ấm lạnh nơi trần thế, có thể ôm người vào lòng rồi híp mắt tựa vào phơi nắng dưới bầu trời… Sẽ làm rất nhiều chuyện hắn chưa từng làm, tuy chẳng màng nhân gian khói lửa nhưng mỗi bữa cơm chiều sẽ chọc thức ăn chọn lựa. Rồi đông đến sẽ ôm lò sưởi ngủ gật, ngay cả biến về nguyên hình cũng không biết. Lúc hóa rắn sẽ vòng quanh trên thân, tiến vào bên trong y phục làm chút chuyện xấu khiến Trầm Thanh Hiên đứng ngồi không yên, vội vàng chạy về phòng giải quyết rắn lớn quấn quýt trên người.
Hắn sẽ làm rất nhiều chuyện vô nghĩa, biết rõ đối với sinh mệnh dài đăng đẳng của hắn thật lãng phí nhưng vẫn không bỏ dở, thậm chí còn muốn kéo dài thêm. Càng ngày càng không giống yêu quái lãnh tâm tu hành.
Nhưng mà, Trầm Giác bất quá chỉ có thể gọi phụ thân, chỉ có thể thỉnh thoảng làm nũng tựa như người bình thường
Quý Cửu nghe hiểu. Không cần nhiều lời, chỉ cần suy tư một lát liền có thể nghe hiểu. Y hiểu, nhưng vẫn im lặng.
Trầm Giác siết chặt hòm gỗ trên lưng, chăm chú nhìn y.
Quý Cửu đón tầm mắt của hắn, thật lâu mới lên tiếng: “Yêu quái sao có thể làm người?"
Y nói: “Yêu quái chính là yêu quái, dốc lòng tu luyện thành tiên mới là chánh đạo."
Yêu quái là yêu quái, miễn sinh lão bệnh tử đã là vạn hạnh, hà tất phải dạo quanh nhân gian nếm một hồi tham sân si. Sinh mệnh kẻ phàm phù hoa trong chớp mắt, tựa như ánh nến trong đêm đen luôn mải miết bốc cháy. Nếu là yêu quái, hà tất phải trở thành thiêu thân lao về phía trước, chưa kịp tổn thương người đã thương tổn chính mình.
Quý Cửu rũ mắt nhìn bụi cát mênh mông, khẽ thì thào: “Nếu thật là yêu, tại sao lại nhẫn tâm để hắn chịu khổ." Y giống như nói cho mình nghe, hoặc giả nói cho người khác nghe, nói những người ở đây, hoặc những người không có ở đây. Chẳng qua âm thanh rất nhỏ, gió thổi qua liền tan.
Trầm Giác tai thính mắt tinh nghe được rành mạch, sững sờ hỏi y: “Nếu là nguyện chịu khổ, kia là khổ hay đau?"
Quý Cửu ngước mắt liếc về phía hắn, cũng không đáp lại. Y xoay người tiếp tục đi về phía trước. Y tự biết sinh mệnh mình cũng phù hoa trong chớp mắt, nhưng phải bốc cháy mãnh liệt mới có thể tắt, huy hoàng rực rỡ trong phút chốc chính là ý nghĩa cuộc đời y. Y có mục đích sống cho riêng mình, nhưng mục đích tuyệt không phải là mấy câu thế thời* nói cùng Trầm Giác. Cho nên, Quý Cửu sẽ không đáp lại. Trải qua hai mươi bảy năm đủ khiến y có tư tưởng và phán đoán của riêng mình, chuyện thật hay hư vừa nhìn đã biết ngay. Dẫu biết xử trí hiện giờ chưa hẳn thỏa đáng sau này nhưng vẫn không sửa đổi —— nếu đã dây dưa một đời, kiếp sau chuyển thế cần gì phải tiếp tục cố chấp.
Kiếp trước tốt hay xấu Quý Cửu không biết, cũng không muốn biết, kiếp này nên dừng lại ở đây.
Thành tiên tốt hơn so với làm yêu quái.
Làm yêu quái tốt hơn so với ở chốn hồng trần phiền muộn trăn trở lợi lộc.
Nếu đương lúc thành tiên lại gặp đột biến, hoặc bị đánh trở về nguyên hình, hoặc bị đánh thịt nát xương tan, vậy hắn sống ngàn năm có ý nghĩa gì.
Quý Cửu muốn tự giành lấy ý nghĩa nhân sinh cho chính mình. Nhưng ý nghĩa này tuyệt không phá hủy người khác, dù đó là một con rắn.
Quý Cửu thật sự nghĩ như vậy, nhưng y không biết đã chẳng kịp rồi.
Kiếp trước y dùng mười ba năm ngắn ngủi dạy yêu quái kia nhân gian tình ái, khiến hắn lưu luyến cõi trần xô bồ huyên náo.
Từ yêu thành tiên có lẽ rất tốt, nhưng trong mắt yêu quái lại chẳng bằng mấy ngày tương giao cùng người kia.
Thiên đường quá xa, nhân gian lại rất gần.
Tác giả :
Tố Ngân