Ngộ Ma
Chương 4
Từ đó về sau Lăng Chiêu càng chăm chỉ tu luyện, không dám đến sau núi nữa, chỉ tìm một góc không người ngoài điện, nửa đêm ra sức luyện công, hầu như không hề gián đoạn. Cứ như vậy hơn hai năm, tự nghĩ mấy độc trùng mãnh thú nho nhỏ kia không còn đáng sợ, nó gạt sư tôn và các sư huynh, vụng trộm đi một mình đến sau núi. Khi chém được một con sói đen có ý đồ đánh lén, Lăng Chiêu đạp một chân lên thi thể sói đen, mũi kiếm dính máu, khoé miệng chậm rãi hiện lên ý cười.
Đây là lần đầu tiên nó sát sinh.
Không kinh hoảng, cũng không sợ hãi, chỉ có một cảm giác sung sướng và hưng phấn mới lạ không ngừng tuôn trào trong cơ thể nó. Lăng Chiêu vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên mũi kiếm, sau đó đưa đến bên môi, thè lưỡi liếm. Chẳng qua chỉ mới là một thiếu niên mười hai tuổi, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười dị thường yêu dị.
Hương vị của máu, chẳng những không làm người ta chán ghét, ngược lại còn có một vị ngọt ngào kì lạ.
Nó nhớ sói đen kia trước khi chết vẫn dùng cặp mắt tàn độc hung ác trừng nó, cho dù máu đã chảy đầy đất, vẫn không ngừng phản kháng, cho đến khi tắt thở. Lăng Chiêu đột nhiên phát hiện, nó vô cùng vừa ý đôi mắt tràn ngập sát khí, một lòng muốn đẩy nó vào chỗ chết, không hề sợ hãi này.
Tiếc là súc sinh, nếu là người, có thể nó đã không nỡ chỉ đơn giản giết bằng một kiếm.
Nó sẽ lần lượt đánh bại đối phương, đạp lên thân thể ngã xuống của hắn, đứng từ trên cao cúi nhìn xuống, nhìn đến khi sự lạnh lùng và kiêu ngạo trong mắt của người này, hoàn toàn biến thành sợ hãi và tuyệt vọng. Dần dần, khuôn mặt người hư cấu trong đầu nó, chậm rãi biến thành mặt của đại sư huynh.
Sư huynh vô lực ngã xuống đất, yếu đuối mà xấu hổ nhìn nó, cuối cùng nhắm mắt lại, thừa nhận bản thân tài nghệ kém cỏi.
Tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, Lăng Chiêu bỗng nhiên sung sướng cười lớn, xoay tay tra kiếm vào vỏ, rồi tùy tiện đá văng thi thể của sói đen, không quay đầu đi xuống núi.
—
Thi thể của sói đen không lâu sau liền bị đệ tử Lăng môn phát hiện trong rừng cây sau núi. Một kiếm cắt đứt cổ họng còn chưa đủ, cố tình đôi mắt cũng bị móc ra, đầm đìa máu vứt cạnh thi thể.
Cho dù là súc sinh, tình trạng chết như thế này, cũng khiến người ta kinh hoàng.
Đệ tử kia lo lắng chuyện này không phải do đệ tử Lăng môn gây ra, e sợ có người bí mật đến sau núi Lăng môn, dùng thủ pháp tàn nhẫn giết con sói đen kia, nên vội vàng bẩm báo chưởng môn. Vì thế tất cả đệ tử Lăng môn đều tập trung trên đại điện, Lăng Chiêu chẳng mảy may giấu diếm, thẳng thắng thừa nhận sói đen kia có ý đồ đánh lén nó, nên bị nó một kiếm đưa đi quy thiên. Trên mặt sư tôn thoáng hiện một chút kinh dị, từ tốn mở miệng, “Ngươi đã giết nó, vì sao còn phải móc mắt nó ra?"
Lăng Chiêu chẳng bận tâm, nói: “Súc sinh kia trước khi chết còn mưu toan đánh lén đệ tử, sau khi bị đệ tử giết, còn không nhắm mắt mà trừng ta. Đệ tử nhất thời khó chịu, liền móc tròng mắt của súc sinh ra"
So với năm đó sư huynh chém đôi đại mãng xà kia thành hai khúc, Lăng Chiêu cảm thấy mình đợi hắc lang tắt thở, rồi mới móc hai mắt của nó, thật sự vẫn coi là nhân từ.
Nó cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bâng quơ, nhưng trong điện lại trở nên vô cùng yên tĩnh, các sư huynh ngày thường hay thân thiết với nó, ai ai cũng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nó – bọn họ đều sợ ngây người, không ngờ một tiểu sư đệ bình thường trong sáng xinh đẹp như nữ nhân, xuống tay lại tàn nhẫn như thế.
Lăng Hoa mặt không đổi sắc, chỉ là hai tay hơi hơi siết chặt.
Lăng Chiêu không biết bản thân đã nói sai, nghi hoặc nhìn bốn phía. Vẻ mặt vô tội mà mờ mịt, uỷ khuất cong miệng, lập tức khiến hơn phân nửa người trong điện mềm lòng.
Lập tức liền có một đệ tử mạnh miệng cười nói: “Tiểu sư đệ chẳng qua chỉ giết một con súc sinh có ý đồ đánh lén nó, vì tự vệ mới ra tay nặng như vậy… Cũng không tính là quá đáng."
“Nói đúng, nếu đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ như thế."
“Tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, mà có thể tay không chém ác lang, thật là rất giỏi…"
Lời qua tiếng lại, càng nói càng không có lý lẽ, đến cuối cùng lại trở thành mọi người đều khen ngợi Lăng Chiêu thân thủ lợi hại, tu vi rất tốt. Sư tôn không nói một lời, cuối cùng, mới nhìn phía Lăng Hoa: “Lăng Hoa, chuyện này theo ngươi thấy, nên xử trí thế nào?"
Lăng Hoa sắc mặt như thường, mở miệng nói: “Cứ theo lẽ thường, độc trùng mãnh thú sau núi rất nhiều, nếu tấn công người, tự nhiên chém giết."
Lăng Chiêu hơi hơi nhẹ lòng, trong đầu nghĩ, vốn dĩ chỉ giết một con ác lang, có gì ghê gớm đâu, cũng không biết ai nhiều chuyện, còn kinh động sư tôn.
“Chỉ là," Lăng Hoa chuyển hướng, “Sư tôn có dặn, đệ tử chưa đủ mười bốn tuổi, không được một mình ra sau núi. Tiểu sư đệ tái phạm, nên bị phạt"
Sư tôn hơi biến sắc, “Tái phạm? Lăng Chiêu, chẳng lẽ ngươi không chỉ một lần lén một mình đến sau núi?"
Lăng Chiêu còn chưa kịp biện bạch, liền nghe Lăng Chiêu nói: “Bẩm sư tôn, hai năm trước, đệ tử từng bắt gặp tiểu sư đệ nửa đêm chạy đến sau núi luyện kiếm, bị ta khuyên về. Cứ tưởng nó không dám tái phạm, không ngờ nay lại phạm. Lần này coi như nó may mắn, nếu là một con mãnh thú lợi hại khác, hoặc là bị độc trùng cắn thương, tiểu sư đệ có thể toàn thân trở về được không? Nếu không phạt nó, chỉ sợ ngày sau nó lại không biết sống chết, vẫn muốn tái phạm."
Sói đen tuy hung ác, nhưng ở sau núi, cũng không phải là mãnh thú lợi hại. Huống chi rừng sâu nước độc, độc trùng khắp nơi, Lăng Chiêu có lợi hại đến mấy, thì chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, nếu cứ không biết nặng nhẹ mà tuỳ tiện đi một mình, vạn nhất bị cọp nuốt vào bụng, hoặc là bị vật kịch độc cắn một miếng, cái mạng nhỏ này chỉ sợ cũng phải về trời.
Ngay cả đệ tử của Lăng môn, khi không có chuyện gì cũng sẽ không tuỳ tiện ra sau núi.
Lăng Chiêu tức giận nói: “Chẳng phải ta đã không sao rồi sao?" Quay đầu nhìn sư tôn, cầu xin: “Đệ tử biết sai rồi, sau này nhất định không dám một mình đi sau núi nữa, mong sư tôn thứ tội"
Các đệ tử Lăng môn liên can cũng theo đó cầu tình, muốn giải vây cho nó.
Trong tiếng ồn ào, chỉ nghe thấy Lăng Hoa lạnh lùng nói: “Đệ tử Lăng môn vi phạm sư huấn, nhẹ thì vào phòng sám hối ‘bế môn tư quá’ (đóng cửa sám hối), nặng thì trục xuất sư môn, trọn đời không thể bước chân vào Lăng môn. Ai dám tiếp tục xin tha cho nó, liền chịu phạt thay nó luôn đi." Lời vừa nói ra, trong điện nháy mắt yên tĩnh.
Trong lòng Lăng Chiêu rất tức giận, nhìn hướng Lăng Hoa, cười lạnh nói: “Không biết sư huynh muốn phạt ta thế nào?"
Lăng Hoa tiến lên một bước, hướng về sư tôn: “Theo ý kiến của đệ tử, giam tiểu sư đệ vào phòng sám hối, bế môn tư quá ba ngày, lấy làm khiển trách"
Sư tôn nhìn Lăng Chiêu một cái, rồi chuyển đầu nói với Lăng Hoa: “Cứ y lời ngươi nói. Lăng Chiêu, ngươi xúc phạm sư giới, theo lí nên chịu phạt, bây giờ còn gì để nói không?"
Lăng Chiêu cắn răng, chậm rãi lắc đầu: “Đệ tử nhận phạt"
Sư tôn phất tay, lệnh cho hai đệ tử dẫn Lăng Chiêu rời đại điện, đưa đến phòng sám hối. Tiếp theo liền lệnh chúng đệ tử lui ra, chỉ giữ lại Lăng Hoa.
“Hoa nhi" Sư tôn nhìn cậu, chậm rãi mở miệng, “Vi sư nhớ rõ, năm đó ngươi cũng chỉ cỡ như Chiêu nhi, một mình đi sau núi, bị mãnh hổ tấn công. Rồi sau đó, ngươi ra sức chém chết mãnh hổ, sau khi trở về liền lập tức nhận tội với ta. Vi sư chẳng qua chỉ phạt ngươi chép lại một lần Lăng môn sư giới, nay ngươi lại phạt Chiêu nhi bế môn tư quá ba ngày – cũng biết vào phòng sám hối kia, không thấy ánh mặt trời, lại không có thức ăn nước uống, một lòng sám hối, để hiểu được ý nghĩa trừng phạt. Đệ tử bình thường cũng chỉ phạt một hai ngày, Chiêu nhi chỉ mới mười hai tuổi, ngươi lại phạt nó nhịn đói ba ngày, không cảm thấy quá nặng sao?"
Lăng Hoa cung kính nói: “Theo tính tình của tiểu sư đệ, nếu không phạt nặng chút, sao nó biết sai?"
Vì từ đầu không có người phạt nó, mới dung túng nó làm theo ý mình như thế, không biết nặng nhẹ. Không cho nó chịu chút khổ, nó sao biết hối cải.
Sư tôn thở dài nói: “Ngươi không thấy là… đối với Chiêu nhi, người quá hà khắc sao? Hoa nhi, ngươi là người thương yêu các sư đệ của ngươi nhất, ai phạm sai, nhất định ngươi sẽ cầu tình với vi sư trước tiên. Chỉ có Chiêu nhi, lại quyết tâm tàn nhẫn nhất."
Tròng mắt Lăng Hoa co lại, một lúc sau, thấp giọng nói: “Sư tôn cho là đệ tử, trong lòng có thành kiến, nên lúc nào cũng nhắm vào sư đệ sao?"
Sư tôn nhìn cậu, không nói gì.
“Tiểu sư đệ chẳng qua chỉ mới mười hai tuổi, chưa bao giờ bước ra khỏi sư môn, mũi kiếm chưa từng dính máu." Lăng Hoa ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái, nói rõ từng chữ,: “Lần đầu tiên sát sinh, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại không có chút thương hại nào. Đệ tử … chỉ cảm thấy lòng băng giá"
Trên đại điện, vẻ mặt của tiểu sư đệ hờ hững vô tình, chỉ nói là nhất thời khó chịu, liền phải móc đôi mắt của sói đen để hả giận. Cho dù chỉ là một súc sinh, nhưng cũng đủ thấy tâm địa nó tàn nhẫn.
Tiểu sư đệ như vậy, không thể không khiến cậu nhớ lại ma vật năm đó, khoé miệng kéo lên một nụ cười vô tình, xem toàn bộ sinh mệnh như vô vật, nơi thân ảnh hắn đi qua, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Sư tôn thật lâu không mở miệng, cuối cùng, chỉ khe khẽ thở dài: “Chiêu nhi đã vào Lăng môn ta, liền là đệ tử Lăng môn. Chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, ngày sau nhất định có thể kế thừa được tôn chỉ của sư môn ta, hàng ma vệ đạo, thành tựu tạo hoá. Hoa nhi, đừng quên lời phó thác của sư tỷ ngươi trước khi lâm chung"
Thân mình Lăng Hoa đột nhiên run lên.
“Vi sư cũng không ép ngươi, chỉ mong ngươi có thể dùng thái độ bình thường đối đãi với sư đệ ngươi" Sư tôn đứng lên, quay người đi hướng hậu điện, chỉ còn lại lời nói truyền vào tai Lăng Hoa, “Ngươi nói nó thủ đoạn tàn nhẫn, không biết thế nào là thương hại, sao không nghĩ nó trước giờ chưa từng gặp địch, lần đầu bị tấn công, tính mệnh nguy hiểm, khó tránh khỏi kinh hoàng, nó chẳng qua mới mười hai, sao biết tàn nhẫn là gì? Hoa nhi, trong lòng có thành kiến hay không, có phải chỉ xa cách riêng mình nó hay không, ngươi tự ngẫm sẽ biết."
Mặt Lăng Hoa tức thì biến sắc, thật lâu sau, im lặng cúi đầu, nhìn đại điện trống không hoảng hốt xuất thần.
Chính mình… quả nhiên có thành kiến quá nặng đối với tiểu sư đệ, cho nên mới quá hà khắc sao?
Nhớ lại lúc tiểu sư đệ mới nhập môn, ánh mắt lo lắng nhìn y, muốn thân cận, lại bị y lãnh đạm đẩy ra mà uỷ khuất, cho đến sau này, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng sâu, ngăn cách giữa hai người.
Cậu chưa bao giờ cười với tiểu sư đệ, cho dù tiểu sư đệ chưa từng làm gì sai.
Mím chặt môi, Lăng Hoa quay người rời đi. Bước chân thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn chậm rãi đi hướng phòng sám hối.
Đây là lần đầu tiên nó sát sinh.
Không kinh hoảng, cũng không sợ hãi, chỉ có một cảm giác sung sướng và hưng phấn mới lạ không ngừng tuôn trào trong cơ thể nó. Lăng Chiêu vươn ngón tay, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên mũi kiếm, sau đó đưa đến bên môi, thè lưỡi liếm. Chẳng qua chỉ mới là một thiếu niên mười hai tuổi, nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười dị thường yêu dị.
Hương vị của máu, chẳng những không làm người ta chán ghét, ngược lại còn có một vị ngọt ngào kì lạ.
Nó nhớ sói đen kia trước khi chết vẫn dùng cặp mắt tàn độc hung ác trừng nó, cho dù máu đã chảy đầy đất, vẫn không ngừng phản kháng, cho đến khi tắt thở. Lăng Chiêu đột nhiên phát hiện, nó vô cùng vừa ý đôi mắt tràn ngập sát khí, một lòng muốn đẩy nó vào chỗ chết, không hề sợ hãi này.
Tiếc là súc sinh, nếu là người, có thể nó đã không nỡ chỉ đơn giản giết bằng một kiếm.
Nó sẽ lần lượt đánh bại đối phương, đạp lên thân thể ngã xuống của hắn, đứng từ trên cao cúi nhìn xuống, nhìn đến khi sự lạnh lùng và kiêu ngạo trong mắt của người này, hoàn toàn biến thành sợ hãi và tuyệt vọng. Dần dần, khuôn mặt người hư cấu trong đầu nó, chậm rãi biến thành mặt của đại sư huynh.
Sư huynh vô lực ngã xuống đất, yếu đuối mà xấu hổ nhìn nó, cuối cùng nhắm mắt lại, thừa nhận bản thân tài nghệ kém cỏi.
Tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, Lăng Chiêu bỗng nhiên sung sướng cười lớn, xoay tay tra kiếm vào vỏ, rồi tùy tiện đá văng thi thể của sói đen, không quay đầu đi xuống núi.
—
Thi thể của sói đen không lâu sau liền bị đệ tử Lăng môn phát hiện trong rừng cây sau núi. Một kiếm cắt đứt cổ họng còn chưa đủ, cố tình đôi mắt cũng bị móc ra, đầm đìa máu vứt cạnh thi thể.
Cho dù là súc sinh, tình trạng chết như thế này, cũng khiến người ta kinh hoàng.
Đệ tử kia lo lắng chuyện này không phải do đệ tử Lăng môn gây ra, e sợ có người bí mật đến sau núi Lăng môn, dùng thủ pháp tàn nhẫn giết con sói đen kia, nên vội vàng bẩm báo chưởng môn. Vì thế tất cả đệ tử Lăng môn đều tập trung trên đại điện, Lăng Chiêu chẳng mảy may giấu diếm, thẳng thắng thừa nhận sói đen kia có ý đồ đánh lén nó, nên bị nó một kiếm đưa đi quy thiên. Trên mặt sư tôn thoáng hiện một chút kinh dị, từ tốn mở miệng, “Ngươi đã giết nó, vì sao còn phải móc mắt nó ra?"
Lăng Chiêu chẳng bận tâm, nói: “Súc sinh kia trước khi chết còn mưu toan đánh lén đệ tử, sau khi bị đệ tử giết, còn không nhắm mắt mà trừng ta. Đệ tử nhất thời khó chịu, liền móc tròng mắt của súc sinh ra"
So với năm đó sư huynh chém đôi đại mãng xà kia thành hai khúc, Lăng Chiêu cảm thấy mình đợi hắc lang tắt thở, rồi mới móc hai mắt của nó, thật sự vẫn coi là nhân từ.
Nó cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bâng quơ, nhưng trong điện lại trở nên vô cùng yên tĩnh, các sư huynh ngày thường hay thân thiết với nó, ai ai cũng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn nó – bọn họ đều sợ ngây người, không ngờ một tiểu sư đệ bình thường trong sáng xinh đẹp như nữ nhân, xuống tay lại tàn nhẫn như thế.
Lăng Hoa mặt không đổi sắc, chỉ là hai tay hơi hơi siết chặt.
Lăng Chiêu không biết bản thân đã nói sai, nghi hoặc nhìn bốn phía. Vẻ mặt vô tội mà mờ mịt, uỷ khuất cong miệng, lập tức khiến hơn phân nửa người trong điện mềm lòng.
Lập tức liền có một đệ tử mạnh miệng cười nói: “Tiểu sư đệ chẳng qua chỉ giết một con súc sinh có ý đồ đánh lén nó, vì tự vệ mới ra tay nặng như vậy… Cũng không tính là quá đáng."
“Nói đúng, nếu đổi lại là ta, có lẽ cũng sẽ như thế."
“Tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, mà có thể tay không chém ác lang, thật là rất giỏi…"
Lời qua tiếng lại, càng nói càng không có lý lẽ, đến cuối cùng lại trở thành mọi người đều khen ngợi Lăng Chiêu thân thủ lợi hại, tu vi rất tốt. Sư tôn không nói một lời, cuối cùng, mới nhìn phía Lăng Hoa: “Lăng Hoa, chuyện này theo ngươi thấy, nên xử trí thế nào?"
Lăng Hoa sắc mặt như thường, mở miệng nói: “Cứ theo lẽ thường, độc trùng mãnh thú sau núi rất nhiều, nếu tấn công người, tự nhiên chém giết."
Lăng Chiêu hơi hơi nhẹ lòng, trong đầu nghĩ, vốn dĩ chỉ giết một con ác lang, có gì ghê gớm đâu, cũng không biết ai nhiều chuyện, còn kinh động sư tôn.
“Chỉ là," Lăng Hoa chuyển hướng, “Sư tôn có dặn, đệ tử chưa đủ mười bốn tuổi, không được một mình ra sau núi. Tiểu sư đệ tái phạm, nên bị phạt"
Sư tôn hơi biến sắc, “Tái phạm? Lăng Chiêu, chẳng lẽ ngươi không chỉ một lần lén một mình đến sau núi?"
Lăng Chiêu còn chưa kịp biện bạch, liền nghe Lăng Chiêu nói: “Bẩm sư tôn, hai năm trước, đệ tử từng bắt gặp tiểu sư đệ nửa đêm chạy đến sau núi luyện kiếm, bị ta khuyên về. Cứ tưởng nó không dám tái phạm, không ngờ nay lại phạm. Lần này coi như nó may mắn, nếu là một con mãnh thú lợi hại khác, hoặc là bị độc trùng cắn thương, tiểu sư đệ có thể toàn thân trở về được không? Nếu không phạt nó, chỉ sợ ngày sau nó lại không biết sống chết, vẫn muốn tái phạm."
Sói đen tuy hung ác, nhưng ở sau núi, cũng không phải là mãnh thú lợi hại. Huống chi rừng sâu nước độc, độc trùng khắp nơi, Lăng Chiêu có lợi hại đến mấy, thì chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, nếu cứ không biết nặng nhẹ mà tuỳ tiện đi một mình, vạn nhất bị cọp nuốt vào bụng, hoặc là bị vật kịch độc cắn một miếng, cái mạng nhỏ này chỉ sợ cũng phải về trời.
Ngay cả đệ tử của Lăng môn, khi không có chuyện gì cũng sẽ không tuỳ tiện ra sau núi.
Lăng Chiêu tức giận nói: “Chẳng phải ta đã không sao rồi sao?" Quay đầu nhìn sư tôn, cầu xin: “Đệ tử biết sai rồi, sau này nhất định không dám một mình đi sau núi nữa, mong sư tôn thứ tội"
Các đệ tử Lăng môn liên can cũng theo đó cầu tình, muốn giải vây cho nó.
Trong tiếng ồn ào, chỉ nghe thấy Lăng Hoa lạnh lùng nói: “Đệ tử Lăng môn vi phạm sư huấn, nhẹ thì vào phòng sám hối ‘bế môn tư quá’ (đóng cửa sám hối), nặng thì trục xuất sư môn, trọn đời không thể bước chân vào Lăng môn. Ai dám tiếp tục xin tha cho nó, liền chịu phạt thay nó luôn đi." Lời vừa nói ra, trong điện nháy mắt yên tĩnh.
Trong lòng Lăng Chiêu rất tức giận, nhìn hướng Lăng Hoa, cười lạnh nói: “Không biết sư huynh muốn phạt ta thế nào?"
Lăng Hoa tiến lên một bước, hướng về sư tôn: “Theo ý kiến của đệ tử, giam tiểu sư đệ vào phòng sám hối, bế môn tư quá ba ngày, lấy làm khiển trách"
Sư tôn nhìn Lăng Chiêu một cái, rồi chuyển đầu nói với Lăng Hoa: “Cứ y lời ngươi nói. Lăng Chiêu, ngươi xúc phạm sư giới, theo lí nên chịu phạt, bây giờ còn gì để nói không?"
Lăng Chiêu cắn răng, chậm rãi lắc đầu: “Đệ tử nhận phạt"
Sư tôn phất tay, lệnh cho hai đệ tử dẫn Lăng Chiêu rời đại điện, đưa đến phòng sám hối. Tiếp theo liền lệnh chúng đệ tử lui ra, chỉ giữ lại Lăng Hoa.
“Hoa nhi" Sư tôn nhìn cậu, chậm rãi mở miệng, “Vi sư nhớ rõ, năm đó ngươi cũng chỉ cỡ như Chiêu nhi, một mình đi sau núi, bị mãnh hổ tấn công. Rồi sau đó, ngươi ra sức chém chết mãnh hổ, sau khi trở về liền lập tức nhận tội với ta. Vi sư chẳng qua chỉ phạt ngươi chép lại một lần Lăng môn sư giới, nay ngươi lại phạt Chiêu nhi bế môn tư quá ba ngày – cũng biết vào phòng sám hối kia, không thấy ánh mặt trời, lại không có thức ăn nước uống, một lòng sám hối, để hiểu được ý nghĩa trừng phạt. Đệ tử bình thường cũng chỉ phạt một hai ngày, Chiêu nhi chỉ mới mười hai tuổi, ngươi lại phạt nó nhịn đói ba ngày, không cảm thấy quá nặng sao?"
Lăng Hoa cung kính nói: “Theo tính tình của tiểu sư đệ, nếu không phạt nặng chút, sao nó biết sai?"
Vì từ đầu không có người phạt nó, mới dung túng nó làm theo ý mình như thế, không biết nặng nhẹ. Không cho nó chịu chút khổ, nó sao biết hối cải.
Sư tôn thở dài nói: “Ngươi không thấy là… đối với Chiêu nhi, người quá hà khắc sao? Hoa nhi, ngươi là người thương yêu các sư đệ của ngươi nhất, ai phạm sai, nhất định ngươi sẽ cầu tình với vi sư trước tiên. Chỉ có Chiêu nhi, lại quyết tâm tàn nhẫn nhất."
Tròng mắt Lăng Hoa co lại, một lúc sau, thấp giọng nói: “Sư tôn cho là đệ tử, trong lòng có thành kiến, nên lúc nào cũng nhắm vào sư đệ sao?"
Sư tôn nhìn cậu, không nói gì.
“Tiểu sư đệ chẳng qua chỉ mới mười hai tuổi, chưa bao giờ bước ra khỏi sư môn, mũi kiếm chưa từng dính máu." Lăng Hoa ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái, nói rõ từng chữ,: “Lần đầu tiên sát sinh, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại không có chút thương hại nào. Đệ tử … chỉ cảm thấy lòng băng giá"
Trên đại điện, vẻ mặt của tiểu sư đệ hờ hững vô tình, chỉ nói là nhất thời khó chịu, liền phải móc đôi mắt của sói đen để hả giận. Cho dù chỉ là một súc sinh, nhưng cũng đủ thấy tâm địa nó tàn nhẫn.
Tiểu sư đệ như vậy, không thể không khiến cậu nhớ lại ma vật năm đó, khoé miệng kéo lên một nụ cười vô tình, xem toàn bộ sinh mệnh như vô vật, nơi thân ảnh hắn đi qua, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông.
Sư tôn thật lâu không mở miệng, cuối cùng, chỉ khe khẽ thở dài: “Chiêu nhi đã vào Lăng môn ta, liền là đệ tử Lăng môn. Chỉ cần dốc lòng dạy dỗ, ngày sau nhất định có thể kế thừa được tôn chỉ của sư môn ta, hàng ma vệ đạo, thành tựu tạo hoá. Hoa nhi, đừng quên lời phó thác của sư tỷ ngươi trước khi lâm chung"
Thân mình Lăng Hoa đột nhiên run lên.
“Vi sư cũng không ép ngươi, chỉ mong ngươi có thể dùng thái độ bình thường đối đãi với sư đệ ngươi" Sư tôn đứng lên, quay người đi hướng hậu điện, chỉ còn lại lời nói truyền vào tai Lăng Hoa, “Ngươi nói nó thủ đoạn tàn nhẫn, không biết thế nào là thương hại, sao không nghĩ nó trước giờ chưa từng gặp địch, lần đầu bị tấn công, tính mệnh nguy hiểm, khó tránh khỏi kinh hoàng, nó chẳng qua mới mười hai, sao biết tàn nhẫn là gì? Hoa nhi, trong lòng có thành kiến hay không, có phải chỉ xa cách riêng mình nó hay không, ngươi tự ngẫm sẽ biết."
Mặt Lăng Hoa tức thì biến sắc, thật lâu sau, im lặng cúi đầu, nhìn đại điện trống không hoảng hốt xuất thần.
Chính mình… quả nhiên có thành kiến quá nặng đối với tiểu sư đệ, cho nên mới quá hà khắc sao?
Nhớ lại lúc tiểu sư đệ mới nhập môn, ánh mắt lo lắng nhìn y, muốn thân cận, lại bị y lãnh đạm đẩy ra mà uỷ khuất, cho đến sau này, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng sâu, ngăn cách giữa hai người.
Cậu chưa bao giờ cười với tiểu sư đệ, cho dù tiểu sư đệ chưa từng làm gì sai.
Mím chặt môi, Lăng Hoa quay người rời đi. Bước chân thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn chậm rãi đi hướng phòng sám hối.
Tác giả :
Tô Đặc