Ngộ Không Hành Tẩu Giang Hồ Ký
Chương 12
Nhan Cửu Vân bất đắc dĩ, thập phần bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ! Đây là loại tình huống gì đây? Nhìn xem, nhìn xem bọn họ kia, hai đại nam nhân soái cực soái. Tô Thanh Trúc cùng Đường Huyền Mặc sau khi được trang bị vũ khí xong. Áo giáp tối tân để chống dịch nhầy của thây bám vào người, mũ sắt cùng thiết bị liên lạc, vũ khí tiêu diệt địch từ xa và cự li gần. Càng quá đáng hơn là, bộ giáp hai người họ mặc lại là bộ giáp giảm trọng lực do Thiên đình Thương Hạ chiến thần tự tay đặc chế làm ra, bộ giáp này có tên là Vân Vũ giáp, giúp người mặc khả năng công và thủ rất cao, chuyên dùng để trang bị cho những người đi làm nhiệm vụ bí mật cho Thiên đình. Bộ giáp này rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ tuy tính năng đa dạng và hơi rắc rối nhưng lại sử dụng khá dễ dàng vì khi người sử dụng mặc nó vào (phải qua kiểm duyệt), tự động sẽ có loạt ký tự xâm nhập vào trí não họ, người dùng sẽ tiếp thu được cách sử dụng bộ giáp, còn một điểm đặc biệt nữa, nghe nói điểm này là do nương tử của Thương Hạ, Trang Tĩnh nữ thần chỉ điểm cho tướng công. Vân Vũ giáp chủ yếu được làm từ đá Thiên Tĩnh vốn là vật thiêng chốn thanh sơn dã cốc. Nghe nói năm xưa Trang Tĩnh gặp nạn, trong họa có phúc, tìm được loại đá này.
Điều đặc biệt của bộ giáp này chính là trọng lượng nhẹ tênh như không, mặc vào dễ dàng lại có thể điều chỉnh tùy theo ý mình, có thể làm nó tàng hình, lại có thể làm cho nó hóa thành hoa phục. Quá thần kỳ!
Khoan khoan lạc đề! Tóm lại là, Nhan Cửu Vân trừng mắt nhìn hai nam nhân tiêu soái ngời ngời, oán hận nói," Ta cũng muốn mặc! Ta cũng muốn mặc! Mau thả ta ra! Cho bổn gia mặc áo giáp! Ô ô ô các ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta muốn chiến đấu! Mau thả ta ra! Tên trứng thối Tô Trúc Thanh chết tiệt kia! Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ lột da ngươi!..".
Cạnh đó không xa, một mỹ thiếu niên gấm phục như hoa, toàn thân toát ra khí chất phong lưu tiêu soái lại có chút nồng nhiệt của tuổi trẻ, làm người ta nhất thời không thể dời mắt được. Hắn lười biếng ngáp một cái, không kiên nhẫn quay đầu trừng mắt nhìn Nhan Cửu Vân đang la hét ầm ầm. Sau đó lại nhếch mép cười đáng khinh, khoanh tay trước ngực nhìn nàng, một bộ dạng ta đây chính là tiểu nhân, ngươi có giỏi thì tới đây đi!
Nhan Cửu Vân thực hận không thể lập tức bóp chết tươi con người kiêu ngạo kia!
Đường Huyền Mặc chợt hồi phục tinh thần sau những chuyện vừa xảy, đôi mày kiếm thoáng nhíu lại, một chút choáng váng cùng không thể tin trong đáy mắt nhanh chóng lắng xuống thay bằng tia kiên định cùng chính trực. Tô Thanh Trúc liếc mắt nhìn, trong mắt xẹt qua tia phức tạp, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh trên mặt thiếu niên tuấn mỹ chỉ còn vẻ ngả ngớn đáng đánh.
Nhan Cửu Vân không từ bỏ hy vọng, phát ra điện quang bắn mãnh liệt về phía Đường Huyền Mặc, ánh mắt thật đáng thương. Tình hình hiện tại Nhan Cửu Vân thập phần không thích một chút nào nào hết, Tô Thanh Trúc lấy lý do nàng chỉ là một nữ tử tay không tấc sắt không thể chiến đấu mà còn cần bảo vệ trực tiếp để nàng ngồi trên cành cây cao, còn tạo kết giới giam nàng bên trong, không thể bước ra khiến Nhan Cửu Vân thật sự nổi giận. Đây là cái thời đại gì rồi, sao còn có thể xem thường nữ nhân như vậy cơ chứ? Đợi ta ra ngoài được, nhất định phải tận diệt hầu bao của Tô Thanh Trúc! Một màn thề huyết dưới trăng thật thê lương~
Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào Đường Huyền Mặc!
" Đường ca~". Một tiếng gọi thê lương thảm thiết bao gồm các yếu tố biểu cảm cộng thêm nội lực thâm hậu đã thành công vang vọng khắp sân.
" Đường caaa~"
" Đường caaa~"
" Đường caaa~"
Ba người kia:"..."
Nhan Cửu Vân thầm than ai nha, lần này hình như hiệu ứng hơi lố rồi thì phải.
Đường Huyền Mặc nhìn tình cảnh trước mắt, có chút rối rắm. Hiện tại hắn có thể khẳng định được hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là vị tiểu ca nhìn hơi ngây ngô, kỳ thực là một người con gái, chính là nữ cải nam trang trong truyền thuyết!( Mỗ nữ phẫn hận nhìn trời, tên Tô Thanh Trúc chết tiệt, uổng công bà đây ngồi trang trang điểm điểm trong phòng nửa ngày trời mới bớt đi chút ủy mị của con gái thêm vào phần anh khí, tùy ý phong lưu đẹp trai phong độ, ấy vậy mà thằng nhãi Tô Thanh Trúc tàn nhẫn vạch trần! Bà đây nữ cải nam trang chưa đầy 3 ngày!). Chuyện thứ hai chính là, vị tiểu ca nhìn trẻ con (kỳ thực rất trẻ con =.=) kia chính là người thâm tàng bất lộ, một thân đầy bảo bối không giống người bình thường.
Nhưng là Tô Thanh Trúc nói có lý, Nhan Cửu Vân là phận nữ nhi, vốn không nên xen vào chuyện của nam nhi, nếu lỡ để nàng ấy xảy ra chuyện không hay, Đường Huyền Mặc hắn nhất định sẽ áy náy suốt đời. Chi bằng bây giờ tàn nhẫn một chút...
Đường Huyền Mặc sau khi suy nghĩ kĩ càng vẫn là theo chủ nghĩa nam nhân, bất đắc dĩ chỉ có thể áy náy lắc đầu cự tuyệt với Nhan Cửu Vân.
Hy vọng trong đáy mắt của Nhan Cửu Vân bị một xô nước lạnh tạt vào tắt ngúm. Nhưng đồng thời cũng làm cháy bùng lên một cơn giận dữ trong đôi hạnh.
Điều đặc biệt của bộ giáp này chính là trọng lượng nhẹ tênh như không, mặc vào dễ dàng lại có thể điều chỉnh tùy theo ý mình, có thể làm nó tàng hình, lại có thể làm cho nó hóa thành hoa phục. Quá thần kỳ!
Khoan khoan lạc đề! Tóm lại là, Nhan Cửu Vân trừng mắt nhìn hai nam nhân tiêu soái ngời ngời, oán hận nói," Ta cũng muốn mặc! Ta cũng muốn mặc! Mau thả ta ra! Cho bổn gia mặc áo giáp! Ô ô ô các ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta muốn chiến đấu! Mau thả ta ra! Tên trứng thối Tô Trúc Thanh chết tiệt kia! Mau thả ta ra, nếu không ta sẽ lột da ngươi!..".
Cạnh đó không xa, một mỹ thiếu niên gấm phục như hoa, toàn thân toát ra khí chất phong lưu tiêu soái lại có chút nồng nhiệt của tuổi trẻ, làm người ta nhất thời không thể dời mắt được. Hắn lười biếng ngáp một cái, không kiên nhẫn quay đầu trừng mắt nhìn Nhan Cửu Vân đang la hét ầm ầm. Sau đó lại nhếch mép cười đáng khinh, khoanh tay trước ngực nhìn nàng, một bộ dạng ta đây chính là tiểu nhân, ngươi có giỏi thì tới đây đi!
Nhan Cửu Vân thực hận không thể lập tức bóp chết tươi con người kiêu ngạo kia!
Đường Huyền Mặc chợt hồi phục tinh thần sau những chuyện vừa xảy, đôi mày kiếm thoáng nhíu lại, một chút choáng váng cùng không thể tin trong đáy mắt nhanh chóng lắng xuống thay bằng tia kiên định cùng chính trực. Tô Thanh Trúc liếc mắt nhìn, trong mắt xẹt qua tia phức tạp, nhưng chỉ xẹt qua rất nhanh trên mặt thiếu niên tuấn mỹ chỉ còn vẻ ngả ngớn đáng đánh.
Nhan Cửu Vân không từ bỏ hy vọng, phát ra điện quang bắn mãnh liệt về phía Đường Huyền Mặc, ánh mắt thật đáng thương. Tình hình hiện tại Nhan Cửu Vân thập phần không thích một chút nào nào hết, Tô Thanh Trúc lấy lý do nàng chỉ là một nữ tử tay không tấc sắt không thể chiến đấu mà còn cần bảo vệ trực tiếp để nàng ngồi trên cành cây cao, còn tạo kết giới giam nàng bên trong, không thể bước ra khiến Nhan Cửu Vân thật sự nổi giận. Đây là cái thời đại gì rồi, sao còn có thể xem thường nữ nhân như vậy cơ chứ? Đợi ta ra ngoài được, nhất định phải tận diệt hầu bao của Tô Thanh Trúc! Một màn thề huyết dưới trăng thật thê lương~
Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào Đường Huyền Mặc!
" Đường ca~". Một tiếng gọi thê lương thảm thiết bao gồm các yếu tố biểu cảm cộng thêm nội lực thâm hậu đã thành công vang vọng khắp sân.
" Đường caaa~"
" Đường caaa~"
" Đường caaa~"
Ba người kia:"..."
Nhan Cửu Vân thầm than ai nha, lần này hình như hiệu ứng hơi lố rồi thì phải.
Đường Huyền Mặc nhìn tình cảnh trước mắt, có chút rối rắm. Hiện tại hắn có thể khẳng định được hai chuyện. Chuyện thứ nhất chính là vị tiểu ca nhìn hơi ngây ngô, kỳ thực là một người con gái, chính là nữ cải nam trang trong truyền thuyết!( Mỗ nữ phẫn hận nhìn trời, tên Tô Thanh Trúc chết tiệt, uổng công bà đây ngồi trang trang điểm điểm trong phòng nửa ngày trời mới bớt đi chút ủy mị của con gái thêm vào phần anh khí, tùy ý phong lưu đẹp trai phong độ, ấy vậy mà thằng nhãi Tô Thanh Trúc tàn nhẫn vạch trần! Bà đây nữ cải nam trang chưa đầy 3 ngày!). Chuyện thứ hai chính là, vị tiểu ca nhìn trẻ con (kỳ thực rất trẻ con =.=) kia chính là người thâm tàng bất lộ, một thân đầy bảo bối không giống người bình thường.
Nhưng là Tô Thanh Trúc nói có lý, Nhan Cửu Vân là phận nữ nhi, vốn không nên xen vào chuyện của nam nhi, nếu lỡ để nàng ấy xảy ra chuyện không hay, Đường Huyền Mặc hắn nhất định sẽ áy náy suốt đời. Chi bằng bây giờ tàn nhẫn một chút...
Đường Huyền Mặc sau khi suy nghĩ kĩ càng vẫn là theo chủ nghĩa nam nhân, bất đắc dĩ chỉ có thể áy náy lắc đầu cự tuyệt với Nhan Cửu Vân.
Hy vọng trong đáy mắt của Nhan Cửu Vân bị một xô nước lạnh tạt vào tắt ngúm. Nhưng đồng thời cũng làm cháy bùng lên một cơn giận dữ trong đôi hạnh.
Tác giả :
Tịch Thảo Sương Vi