Nghìn Dặm Sơn Hà Đối Giai Nhân
Chương 20
Thanh Huyền nhìn từng đường động tác của Tịnh Nhu xoay chuyển tinh kì. Bất chợt, nàng nảy ra một cảm hứng, liền dùng dùng cung đàn thể hiện ra một nhạc khúc trong suy nghĩ của mình.
Tịnh Nhu đang tập trung cao độ. Nàng muốn đột phá tuyệt chiêu cuối cùng trong bộ kiếm pháp này nhưng nàng phối mãi động tác ở chiêu cuối cùng vẫn không phát ra được uy lực. Đúng lúc ấy, Thanh Huyền đàn ra nhạc khúc mới. Tiếng đàn thoát thai, vừa êm dịu, du dương, cũng có lúc trầm bổng thổn thức, thôi thúc nỗi lòng vừa vặn đánh trúng tâm lý của Tịnh Nhu. Nàng nhắm mắt, cảm nhận tiếng đàn. Sau đó tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang dùng từng chiêu thức giữa kiếm pháp của mẫu thân và thương pháp của phụ thân dung nhập vào nhau. Nàng suy nghĩ, lấy ưu điểm kiếm pháp của mẫu thân chính là linh hoạt, phối với chiêu thức dũng mãnh quyết liệt trong thương pháp của phụ thân. Tức thời nàng sáng tỏ. Nàng mở mắt ra, thi triển một lần nữa trọn bộ kiếm pháp một cách xuất thần nhập hóa. Đến lúc nàng kết chiêu, cũng vừa vặn tiếng đàn của Thanh Huyền kết thúc. Tịnh Nhu thu chiêu, bước đến chỗ Thanh Huyền, mỉm cười nói:
- Đa tạ công chúa! Nhạc khúc vừa rồi của công chúa thật hay! Nhờ có nó, đã giúp cho Tịnh Nhu có thể khai sáng, đột phá được tinh yếu trong tuyệt kĩ kiếm pháp của phụ thân. Thật lòng, ta rất cảm kích công chúa!
Thanh Huyền khẽ mỉm cười:
- Thật ra nhạc khúc đó, bổn cung cũng tùy hứng đàn ra. Ta cũng là nhìn vào động tác ngươi thi triển mà chợt nảy hứng. Không nghĩ được lại giúp được ngươi. Bản thân ta lại đàn ra được một nhạc khúc. Xem ra cả hai chúng ta cùng có lợi rồi!
Tịnh Nhu khẽ cười. Thanh Huyền chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi:
- Bộ kiếm pháp của ngươi thật sự múa rất đẹp. Là do Phạm tướng quân dạy ngươi hay sao? Kiếm pháp này có thể dùng để ra trận gϊếŧ giặc không?
Tịnh Nhu ngồi xuống, nhìn vào nhánh cây trên tay mình cười cười nói:
- Thật ra ta chưa từng tương đấu sát thương cho ai nên cũng không biết đến cùng uy lực của kiếm pháp này ra sao. Nhưng mà khi thi triển nó, ta có cảm giác trong người rất phấn khích. Càng đánh càng hăng say chứ không bị mệt mỏi. Phụ thân bảo ta đặt tên cho bộ kiếm pháp này. Nhưng mà công chúa cũng biết, ta ngu dốt, một chữ bẻ đôi cũng không biết làm sao mà đặt tên đây!
Thanh Huyền dùng ngón tay nhấn nhẹ lên dây đàn, tạo ra một âm thanh vọng lên. Nàng mỉm cười nói:
- Vậy để ta đặt tên giúp ngươi được không? Bộ kiếm pháp lại có nhu có cương, linh hoạt ảo diệu lại uy lực thần tình như vậy. Hay gọi nó là Phong điện kim quang bích hợp kiếm, có được không?
Tịnh Nhu mắt sáng rỡ, gật gật đầu nói:
- Cái tên nghe thì hay quá rồi đấy! Chao ôi, bởi vậy ta nói...công chúa, người đúng là ánh sáng khai mở lòng ta!
Thanh Huyền phì cười, lấy ngón tay đẩy trán Tịnh Nhu mắng:
- Ngươi chỉ giỏi lẽo mép! Ngài mai đến học thư pháp, ta sẽ dạy ngươi viết chữ. Ngươi nhớ, đừng lại chọc giận thái phó của ta nữa đó. Mạc thái phó rất nghiêm khắc. Nếu ngươi lại như lần trước nói năng hồ đồ. Ngài ấy nhất định sẽ thượng tấu hoàng huynh, không cho phép ngươi vào cung cùng học với ta. Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Tịnh Nhu làm điệu bộ như ngoan ngoãn cúi chào công chúa rồi lui ra về. Lúc nàng vừa ra khỏi Bảo Hoa cung, liền nhìn thấy một cung nữ của cung Bảo Ngọc là Thúy An chặn lại. Thúy An tay bưng một hộp đựng thức ăn, lễ phép chào nàng nói:
- Bẩm Phạm tiểu thư! Là Uyển Tư nương nương biết tiểu thư rất thích món ngon cho nên căn dặn nô tì chờ tiểu thư ở đây để tặng món cho người!
Thúy An mở hộp ra, cho Tịnh Nhu nhìn thấy trông hộp đầy ắp bánh ngon và lạ mắt rồi cười tươi nói:
- Quí phi muốn gửi lời đa tạ tiểu thư lần trước đã cứu mạng cho người và tiểu thái tử! Chỉ là chút lòng thành, kính mong tiểu thư đừng chê!
Tịnh Nhu mỉm cười, làm ra vẻ e ngại nhìn Thúy An nói:
- Quí phi để bụng làm gì! Ta chỉ thuận tay cứu người mà thôi! Chuyện nhỏ quá, không đáng nhắc mà!
Thúy An mỉm cười, trao hộp bánh cho Tịnh Nhu rồi nói:
- Nhiệm vụ của nô tì chỉ là chuyển lời của nương nương! Xin tiểu thư nhận cho! Nô tì xin được cáo lui!
Tịnh Nhu vui vẻ chào Thúy An. Nàng cầm hộp bánh, định là mang đi về phủ. Nhưng đi được vài bước nàng sực nhớ đến Tĩnh Huệ phi. Mấy ngày nay nàng vội vào cung rồi lại vội về phủ luyện công, không có ghé thăm đại tỉ. Nhân hôm nay có bánh ngon, ghé thăm đại tỉ, cùng ăn với nàng cũng nên mà. Thế là Tịnh Nhu quay lại, hướng về Ngọc Linh cung.
Trong cung Ngọc Linh, Tĩnh Huệ phi vừa uống thuốc xong. Nàng mệt mỏi, ngồi tựa lưng ra ghế dài, tay ôm bụng nhẹ xoa xoa. Nàng đã hơn hai mươi sáu tuổi tuổi rồi. Vào cung đã được mười năm nhưng lần đầu tiên có mang long chủng. Vẫn còn chưa kịp vui mừng, lại nghe Huỳnh thái y nói thai nhi quá yếu sợ rằng không giữ được. Trong lòng nàng thật sự ngổn ngang lo lắng. Là một cung phi, hạnh phúc nhất chính là hi vọng bản thân sẽ sinh được một long tử để về sau mẫu quí nhờ con. Ai ngờ nàng đợi bao lâu, mong bao lâu. Bây giờ có được rồi, lại phải lo lắng sẽ giữ được hay không? Tĩnh Huệ phi đưa tay vuốt ve bụng của chính mình, thở dài thán thầm: "Long nhi, mẫu thân nhất định phải giữ được con. Dù bất cứ giá nào, ta cũng phải giữ được con!"
Đang lúc ấy, nàng lại nghe thấy tiếng Tịnh Nhu ở bên ngoài vọng vào. Vị nghĩa muội này, nàng có bảo bao nhiêu lần cũng như thế. Đi đến đâu là huyên náo đến đó. Một chút cũng không có tác phong thanh lịch của nữ nhân.
Tịnh Nhu mang hộp thức ăn vào, nhìn thấy Tĩnh Huệ phi an tịnh ngồi bên trường kỉ. Chân cũng duỗi dài dường như rất mệt nhoài. Nàng liền đặt hộp bánh lên bàn, lo lắng đến bên Tĩnh Huệ phi hỏi:
- Đại tỉ! Tỉ làm sao vậy? Trong người không khỏe sao?
Tĩnh Huệ phi khẽ cười, lắc đầu nói:
- Tỉ không sao. Muội lúc này học cùng công chúa thế nào rồi? Có gây rắc rối gì hay không?
Tịnh Nhu ngượng ngùng nhăn mũi nói:
- Đại tỉ cứ nói như muội là kẻ chỉ biết phá hoại! Hứ! Muội hôm trước còn cứu được người. Còn được Uyển Tư quí phi mang đồ đến tặng cho đấy!
Tĩnh Huệ phi ra vẻ bất ngờ, nhìn nàng vui tươi hỏi:
- Muội làm thế nào mà Uyển Tư quí phi lại tặng đồ cho muội đây?
Tịnh Nhu thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Tĩnh Huệ phi, cũng mở lấy hộp bánh ra vừa khoe vừa nói:
- Là hôm trước ở ngự hoa viên, muội nhìn thấy Uyển Tư quí phi và thái tử bị rắn tấn công. Muội liền đập chết rắn, cứu được họ. Uyển Tư quí phi cảm kích cho nên hôm nay mang bánh đến tặng. Đại tỉ xem, bánh vừa ngon vừa đẹp mắt lắm. Tỉ ăn thử xem!
Đôi mắt Tĩnh Huệ phi ánh lên một tia sáng quắt. Nhưng rất nhanh, nàng thu lại, giữ vẻ mặt bình thường tươi cười xoa đầu Tịnh Nhu nói:
- Muội thích ăn như vậy, muội ăn đi! Tỉ không thấy đói!
Tịnh Nhu cầm lên một miếng bánh đưa đến tận trước miệng cho Tĩnh Huệ phi vừa thành khẩn nói:
- Tỉ ăn một miếng đi! Bánh này thật ngon lắm! Thật đó!
Tĩnh Huệ phi lắc đầu:
- Tỉ không muốn ăn. Được rồi, biết muội ngoan, muội tốt với tỉ rồi! Muội cứ ăn đi. Tỉ nhìn muội ăn là được!
Tịnh Nhu không chịu, vẫn cố chấp đút miếng bánh vào miệng Tĩnh Huệ phi nói:
- Đại tỉ gầy như vậy, phải ăn thêm vào. Nào, tỉ há miệng, muội đút cho tỉ. Một miếng thôi! Đi mà, đại tỉ!
Tĩnh Huệ phi từ chối không được, nàng miễn cưỡng hả miệng, nhón cắn một miếng bánh của Tịnh Nhu đưa. Tịnh Nhu nhìn nàng ăn, cũng mỉm cười vui vẻ, bỏ nốt miếng bánh bị Tĩnh Huệ phi cắn dở vào miệng mình mà ăn ngon lành. Tĩnh Huệ phi nhìn nàng, tự dưng trong lòng dấy lên một cổ cảm xúc khó hiểu.
Tịnh Nhu hoàn toàn không khách khí. Nàng vừa nói chuyện với đại tỉ, vừa vô tư nuốt hết cả hộp bánh kia. Tĩnh Huệ phi nghe nàng kể chuyện, vừa nhìn nàng ăn hăng say đến dính cả mỡ lên khóe miệng. Nàng buồn cười, nhưng phải cố nhịn cười. Nàng đưa khăn tay lên lau khóe miệng cho Tịnh Nhu, đang định nhắc nhở Tịnh Nhu về sau ăn uống nên ý tứ một chút. Thế nhưng, lời còn chưa nói, Tĩnh Huệ phi chợt có cảm giác bụng đau rất dữ dội. Nàng nhăn nhó khổ sở, sau đó chợt cảm thấy bên dưới người hơi ẩm ướt. Nàng hoảng sợ nhìn xuống thì bàng hoàng hoảng hốt đến biến sắc mặt. Tịnh Nhu đang nói cười, chợt quay lại thấy vẻ mặt của Tĩnh Huệ phi hoảng sợ. Nương theo ánh mắt của Tĩnh Huệ phi, Tịnh Nhu cũng nhìn xuống liền sợ đến nhảy dựng lên. Dưới thân Tĩnh Huệ phi đang chảy máu, rất nhiều máu. Tịnh Nhu hoảng quá, sững sờ nhìn Tịnh Huệ phi đang nhăn mặt đau đớn. Tịnh Nhu hét to lên:
- Người đâu! Người đâu đến mau! Cứu đại tỉ!....
Tịnh Nhu đang tập trung cao độ. Nàng muốn đột phá tuyệt chiêu cuối cùng trong bộ kiếm pháp này nhưng nàng phối mãi động tác ở chiêu cuối cùng vẫn không phát ra được uy lực. Đúng lúc ấy, Thanh Huyền đàn ra nhạc khúc mới. Tiếng đàn thoát thai, vừa êm dịu, du dương, cũng có lúc trầm bổng thổn thức, thôi thúc nỗi lòng vừa vặn đánh trúng tâm lý của Tịnh Nhu. Nàng nhắm mắt, cảm nhận tiếng đàn. Sau đó tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang dùng từng chiêu thức giữa kiếm pháp của mẫu thân và thương pháp của phụ thân dung nhập vào nhau. Nàng suy nghĩ, lấy ưu điểm kiếm pháp của mẫu thân chính là linh hoạt, phối với chiêu thức dũng mãnh quyết liệt trong thương pháp của phụ thân. Tức thời nàng sáng tỏ. Nàng mở mắt ra, thi triển một lần nữa trọn bộ kiếm pháp một cách xuất thần nhập hóa. Đến lúc nàng kết chiêu, cũng vừa vặn tiếng đàn của Thanh Huyền kết thúc. Tịnh Nhu thu chiêu, bước đến chỗ Thanh Huyền, mỉm cười nói:
- Đa tạ công chúa! Nhạc khúc vừa rồi của công chúa thật hay! Nhờ có nó, đã giúp cho Tịnh Nhu có thể khai sáng, đột phá được tinh yếu trong tuyệt kĩ kiếm pháp của phụ thân. Thật lòng, ta rất cảm kích công chúa!
Thanh Huyền khẽ mỉm cười:
- Thật ra nhạc khúc đó, bổn cung cũng tùy hứng đàn ra. Ta cũng là nhìn vào động tác ngươi thi triển mà chợt nảy hứng. Không nghĩ được lại giúp được ngươi. Bản thân ta lại đàn ra được một nhạc khúc. Xem ra cả hai chúng ta cùng có lợi rồi!
Tịnh Nhu khẽ cười. Thanh Huyền chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi:
- Bộ kiếm pháp của ngươi thật sự múa rất đẹp. Là do Phạm tướng quân dạy ngươi hay sao? Kiếm pháp này có thể dùng để ra trận gϊếŧ giặc không?
Tịnh Nhu ngồi xuống, nhìn vào nhánh cây trên tay mình cười cười nói:
- Thật ra ta chưa từng tương đấu sát thương cho ai nên cũng không biết đến cùng uy lực của kiếm pháp này ra sao. Nhưng mà khi thi triển nó, ta có cảm giác trong người rất phấn khích. Càng đánh càng hăng say chứ không bị mệt mỏi. Phụ thân bảo ta đặt tên cho bộ kiếm pháp này. Nhưng mà công chúa cũng biết, ta ngu dốt, một chữ bẻ đôi cũng không biết làm sao mà đặt tên đây!
Thanh Huyền dùng ngón tay nhấn nhẹ lên dây đàn, tạo ra một âm thanh vọng lên. Nàng mỉm cười nói:
- Vậy để ta đặt tên giúp ngươi được không? Bộ kiếm pháp lại có nhu có cương, linh hoạt ảo diệu lại uy lực thần tình như vậy. Hay gọi nó là Phong điện kim quang bích hợp kiếm, có được không?
Tịnh Nhu mắt sáng rỡ, gật gật đầu nói:
- Cái tên nghe thì hay quá rồi đấy! Chao ôi, bởi vậy ta nói...công chúa, người đúng là ánh sáng khai mở lòng ta!
Thanh Huyền phì cười, lấy ngón tay đẩy trán Tịnh Nhu mắng:
- Ngươi chỉ giỏi lẽo mép! Ngài mai đến học thư pháp, ta sẽ dạy ngươi viết chữ. Ngươi nhớ, đừng lại chọc giận thái phó của ta nữa đó. Mạc thái phó rất nghiêm khắc. Nếu ngươi lại như lần trước nói năng hồ đồ. Ngài ấy nhất định sẽ thượng tấu hoàng huynh, không cho phép ngươi vào cung cùng học với ta. Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Tịnh Nhu làm điệu bộ như ngoan ngoãn cúi chào công chúa rồi lui ra về. Lúc nàng vừa ra khỏi Bảo Hoa cung, liền nhìn thấy một cung nữ của cung Bảo Ngọc là Thúy An chặn lại. Thúy An tay bưng một hộp đựng thức ăn, lễ phép chào nàng nói:
- Bẩm Phạm tiểu thư! Là Uyển Tư nương nương biết tiểu thư rất thích món ngon cho nên căn dặn nô tì chờ tiểu thư ở đây để tặng món cho người!
Thúy An mở hộp ra, cho Tịnh Nhu nhìn thấy trông hộp đầy ắp bánh ngon và lạ mắt rồi cười tươi nói:
- Quí phi muốn gửi lời đa tạ tiểu thư lần trước đã cứu mạng cho người và tiểu thái tử! Chỉ là chút lòng thành, kính mong tiểu thư đừng chê!
Tịnh Nhu mỉm cười, làm ra vẻ e ngại nhìn Thúy An nói:
- Quí phi để bụng làm gì! Ta chỉ thuận tay cứu người mà thôi! Chuyện nhỏ quá, không đáng nhắc mà!
Thúy An mỉm cười, trao hộp bánh cho Tịnh Nhu rồi nói:
- Nhiệm vụ của nô tì chỉ là chuyển lời của nương nương! Xin tiểu thư nhận cho! Nô tì xin được cáo lui!
Tịnh Nhu vui vẻ chào Thúy An. Nàng cầm hộp bánh, định là mang đi về phủ. Nhưng đi được vài bước nàng sực nhớ đến Tĩnh Huệ phi. Mấy ngày nay nàng vội vào cung rồi lại vội về phủ luyện công, không có ghé thăm đại tỉ. Nhân hôm nay có bánh ngon, ghé thăm đại tỉ, cùng ăn với nàng cũng nên mà. Thế là Tịnh Nhu quay lại, hướng về Ngọc Linh cung.
Trong cung Ngọc Linh, Tĩnh Huệ phi vừa uống thuốc xong. Nàng mệt mỏi, ngồi tựa lưng ra ghế dài, tay ôm bụng nhẹ xoa xoa. Nàng đã hơn hai mươi sáu tuổi tuổi rồi. Vào cung đã được mười năm nhưng lần đầu tiên có mang long chủng. Vẫn còn chưa kịp vui mừng, lại nghe Huỳnh thái y nói thai nhi quá yếu sợ rằng không giữ được. Trong lòng nàng thật sự ngổn ngang lo lắng. Là một cung phi, hạnh phúc nhất chính là hi vọng bản thân sẽ sinh được một long tử để về sau mẫu quí nhờ con. Ai ngờ nàng đợi bao lâu, mong bao lâu. Bây giờ có được rồi, lại phải lo lắng sẽ giữ được hay không? Tĩnh Huệ phi đưa tay vuốt ve bụng của chính mình, thở dài thán thầm: "Long nhi, mẫu thân nhất định phải giữ được con. Dù bất cứ giá nào, ta cũng phải giữ được con!"
Đang lúc ấy, nàng lại nghe thấy tiếng Tịnh Nhu ở bên ngoài vọng vào. Vị nghĩa muội này, nàng có bảo bao nhiêu lần cũng như thế. Đi đến đâu là huyên náo đến đó. Một chút cũng không có tác phong thanh lịch của nữ nhân.
Tịnh Nhu mang hộp thức ăn vào, nhìn thấy Tĩnh Huệ phi an tịnh ngồi bên trường kỉ. Chân cũng duỗi dài dường như rất mệt nhoài. Nàng liền đặt hộp bánh lên bàn, lo lắng đến bên Tĩnh Huệ phi hỏi:
- Đại tỉ! Tỉ làm sao vậy? Trong người không khỏe sao?
Tĩnh Huệ phi khẽ cười, lắc đầu nói:
- Tỉ không sao. Muội lúc này học cùng công chúa thế nào rồi? Có gây rắc rối gì hay không?
Tịnh Nhu ngượng ngùng nhăn mũi nói:
- Đại tỉ cứ nói như muội là kẻ chỉ biết phá hoại! Hứ! Muội hôm trước còn cứu được người. Còn được Uyển Tư quí phi mang đồ đến tặng cho đấy!
Tĩnh Huệ phi ra vẻ bất ngờ, nhìn nàng vui tươi hỏi:
- Muội làm thế nào mà Uyển Tư quí phi lại tặng đồ cho muội đây?
Tịnh Nhu thản nhiên kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Tĩnh Huệ phi, cũng mở lấy hộp bánh ra vừa khoe vừa nói:
- Là hôm trước ở ngự hoa viên, muội nhìn thấy Uyển Tư quí phi và thái tử bị rắn tấn công. Muội liền đập chết rắn, cứu được họ. Uyển Tư quí phi cảm kích cho nên hôm nay mang bánh đến tặng. Đại tỉ xem, bánh vừa ngon vừa đẹp mắt lắm. Tỉ ăn thử xem!
Đôi mắt Tĩnh Huệ phi ánh lên một tia sáng quắt. Nhưng rất nhanh, nàng thu lại, giữ vẻ mặt bình thường tươi cười xoa đầu Tịnh Nhu nói:
- Muội thích ăn như vậy, muội ăn đi! Tỉ không thấy đói!
Tịnh Nhu cầm lên một miếng bánh đưa đến tận trước miệng cho Tĩnh Huệ phi vừa thành khẩn nói:
- Tỉ ăn một miếng đi! Bánh này thật ngon lắm! Thật đó!
Tĩnh Huệ phi lắc đầu:
- Tỉ không muốn ăn. Được rồi, biết muội ngoan, muội tốt với tỉ rồi! Muội cứ ăn đi. Tỉ nhìn muội ăn là được!
Tịnh Nhu không chịu, vẫn cố chấp đút miếng bánh vào miệng Tĩnh Huệ phi nói:
- Đại tỉ gầy như vậy, phải ăn thêm vào. Nào, tỉ há miệng, muội đút cho tỉ. Một miếng thôi! Đi mà, đại tỉ!
Tĩnh Huệ phi từ chối không được, nàng miễn cưỡng hả miệng, nhón cắn một miếng bánh của Tịnh Nhu đưa. Tịnh Nhu nhìn nàng ăn, cũng mỉm cười vui vẻ, bỏ nốt miếng bánh bị Tĩnh Huệ phi cắn dở vào miệng mình mà ăn ngon lành. Tĩnh Huệ phi nhìn nàng, tự dưng trong lòng dấy lên một cổ cảm xúc khó hiểu.
Tịnh Nhu hoàn toàn không khách khí. Nàng vừa nói chuyện với đại tỉ, vừa vô tư nuốt hết cả hộp bánh kia. Tĩnh Huệ phi nghe nàng kể chuyện, vừa nhìn nàng ăn hăng say đến dính cả mỡ lên khóe miệng. Nàng buồn cười, nhưng phải cố nhịn cười. Nàng đưa khăn tay lên lau khóe miệng cho Tịnh Nhu, đang định nhắc nhở Tịnh Nhu về sau ăn uống nên ý tứ một chút. Thế nhưng, lời còn chưa nói, Tĩnh Huệ phi chợt có cảm giác bụng đau rất dữ dội. Nàng nhăn nhó khổ sở, sau đó chợt cảm thấy bên dưới người hơi ẩm ướt. Nàng hoảng sợ nhìn xuống thì bàng hoàng hoảng hốt đến biến sắc mặt. Tịnh Nhu đang nói cười, chợt quay lại thấy vẻ mặt của Tĩnh Huệ phi hoảng sợ. Nương theo ánh mắt của Tĩnh Huệ phi, Tịnh Nhu cũng nhìn xuống liền sợ đến nhảy dựng lên. Dưới thân Tĩnh Huệ phi đang chảy máu, rất nhiều máu. Tịnh Nhu hoảng quá, sững sờ nhìn Tịnh Huệ phi đang nhăn mặt đau đớn. Tịnh Nhu hét to lên:
- Người đâu! Người đâu đến mau! Cứu đại tỉ!....
Tác giả :
Triệu Kit