Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 81: Tả Sâm không còn là Tả Sâm đó
Edit: Thanh Hưng
"Em nghe Nguyên Vi từng nói, mẹ Trịnh Âu Dương là một người mẹ chưa lập gia đình, bà ấy là cùng thầy giáo của bà ấy sinh hạ Trịnh Âu Dương." Đinh Lạc Lạc biết gì đều nói hết không giấu diếm.
"Cái này thật đúng là không sai, chú Hách thật là một thầy giáo, cả đời dạy học."
"Vậy, nói như vậy, Trịnh Âu Dương và Hách Tuấn là anh em?" Đinh Lạc Lạc vẻ mặt hân hoan.
"Em đừng quá lạc quan." Tả Sâm đưa tay ngắt chóp mũi Đinh Lạc Lạc: "Dì Lâm cũng không phải là người dễ bắt nạt, bà ấy nói với anh chuyện này chính là vì muốn anh giúp bà ấy mời luật sư, bà ấy muốn kiện mẹ Trịnh Âu Dương tội cố ý đả thương người khác."
"À? Bà ấy bị thương nghiêm trọng không?" Đinh Lạc Lạc cũng quan tâm.
"Trên mặt có dấu tay, trên cổ có vết cào, đầu gối có máu ứ đọng, nhưng cũng không thương gân động cốt." Tả Sâm kể từng cái ra.
"Vậy cũng khá tốt." Đinh Lạc Lạc thở phào một hơi, nhưng lập tức lại trừng lớn mắt: "Cái đó, chú Hách, cứ trơ mắt nhìn họ oan oan tương báo sao?"
"Anh đoán là chú ấy còn chưa “nhìn" thấy đâu." Tả Sâm xiên một miếng xoài đưa đến khóe miệng Đinh Lạc Lạc: "Chú Hách bị trúng gió rồi, nằm bất động trên giường, chưa mở miệng nói chuyện thì nước miếng đã chảy trước. Nếu như dì Lâm cố ý giấu giếm ông ấy vậy tuyệt đối có thể lừa gạt đến mức gió thổi không lọt. Tốt lắm Lạc Lạc, chúng ta cũng đừng quan tâm chuyện của người khác."
Đinh Lạc Lạc đỏ mặt, giống như con gà con mổ thức ăn ngậm miếng xoài kia vào miệng.
"Lạc Lạc, em, muốn đi gặp ba anh không?" Rốt cuộc Tả Sâm vẫn nói những lời này ra miệng. Bữa cơm này anh ăn đến vô cùng an lòng, vô cùng thoải mái, coi như bên cạnh có hai bóng đèn điện sáng trưng là Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương, coi như trong lúc đó còn xen một đoạn chuyện xưa không vui, nhưng tế bào toàn thân anh vẫn hát vang như cũ. Đinh Lạc Lạc cho Tả Sâm một loại hưng phấn của kỳ phùng địch thủ, trước kia, cho tới bây giờ với anh bốn biển là nhà, cầm được thì cũng (l^q^d) buông được, mà đối phương lưu luyến quên về, lòng như đao cắt, nhưng hôm nay, anh vượt qua hai đoạn tường giữa hai tủ âm tường, gặp Đinh Lạc Lạc, cái động vật nhỏ thuần lương dường như không chịu nổi một kích này, cái chiến sĩ trẻ nội tâm tụ hợp vô cùng dẻo dai này. Tả Sâm biết, cô yêu mình, cô nhớ nhung mình, giống như mình nhớ nhung cô, cho dù cô né tránh nhưng ánh mắt lại kiên định, cô là giáng tới thân thể, ở giữa lạnh lẽo, còn có nhiệt độ hô hấp, không chút nào không tiết lộ ra cô đối với mình cự tuyệt mong ngóng, nhưng cô không thừa nhận. Chẳng những không thừa nhận, cô còn đáng chết không hy vọng xa vời, đáng chết chấp nhận, cô có ý đồ rút lui khỏi cuộc đời của anh, không phải vờ tha để bắt, không phải muốn nghênh còn cự, mà là thật yên lặng rút lui. Vì vậy, Tả Sâm không thể làm gì khác hơn là nhận thua, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. Giờ khắc này, Đinh Lạc Lạc an vị ở bên cạnh anh, bởi vì lo lắng mà xấu hổ, bởi vì thay đổi tới giờ khắc này của anh, nội tâm của anh càng thêm phong phú hơn lúc rong chơi trong khóm hoa.
"Nhanh như vậy?" Ngón tay Đinh Lạc Lạc xoắn khăn ăn đến nhăn nhúm: "Em, em sẽ khẩn trương. Bác trai là người như thế nào? Bác trai tài giỏi như thế, nên có lẽ sẽ thích cô gái thông minh chứ? Nhưng là, nhưng em trừ viết chuyện xưa, cái khác cũng sẽ không. Còn có dì, dì hẳn rất xinh đẹp, rất cao quý chứ? Nếu như dì không thích em thì làm thế nào?"
"Lạc Lạc," Tả Sâm đưa ngón trỏ ra, ngăn ở trước đôi môi Đinh Lạc Lạc, ngăn cô đang liến thoắng không ngừng lại: "Sau khi anh chào đời mẹ anh đã rời đi. Em nói ba anh tài giỏi, ha ha, nhưng đến nay ông ấy cũng không tra ra được tung tích của mẹ anh."
"A, Sâm."
"Hư, hãy nghe anh nói hết. Lạc Lạc, cho nên anh không tin tưởng hôn nhân, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hôn nhân của ba mẹ anh cũng không thành công. Cả đời này khó khăn duy nhất của ba anh chính là không hiểu tại sao mẹ anh không từ mà biệt, ông ấy vốn tưởng rằng mẹ anh rất hạnh phúc, nhưng kết quả cũng không phải. Trước khi bà ấy đi có để lại một tờ giấy, nội dung là bà ấy muốn đi tìm kiếm hạnh phúc. Hai mươi mấy năm rồi, cũng không biết bà ấy đã tìm được chưa."
"Bà ấy là một người dũng cảm, không phải sao?"
"Lạc Lạc, trước tiên chúng ta không nói đến bà ấy nữa. Anh muốn nói cho em biết, trước đây anh trốn tránh em, chính là sợ anh không cho em được hạnh phúc em muốn, sợ một ngày kia em cũng sẽ rời anh mà đi."
"Sẽ không," Đinh Lạc Lạc quên hết tất cả lao vào trong ngực Tả Sâm, cũng bất chấp đang ở nơi công cộng: "Anh chính là hạnh phúc em muốn."
Tả Sâm đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người xung quanh mình, đỏ mặt thông suốt: Đinh Lạc Lạc này thật là được, cứ như vậy cứng rắn diễn cảnh tượng làm người ta nổi da gà trong tiểu thuyết đến mức chân thật sinh động, làm cho anh đều bị người xung quanh xem thường. Cho tới nay, Tả Sâm anh chính là hạnh phúc của phụ nữ, chẳng những là hạnh phúc, họ còn nói, anh chính là kiếp nạn của các cô ấy, các cô ấy khắc cốt minh tâm. Vậy mà Tả Sâm nghe tất cả câu chữ nóng hừng hực, thậm chí cũng phối hợp ôm ấp vuốt ve, anh đều không có lúc nào rung động như bây giờ. Lúc này, Đinh Lạc Lạc ôm cổ của anh, mái tóc tràn ngập hương bạc hà quấn lấy bên tai anh, thế nhưng đáng chết anh lại đỏ mặt. Vì vậy anh chỉ có thể vừa ôm chặt Đinh Lạc Lạc đồng thời cũng nhắm chặt mắt.
Cho nên, Tả Sâm là thiên chân vạn xác không để ý đến hai ánh mắt bắn ra từ góc đông nam, hai ánh mắt vừa bén nhọn lại hào hùng.
Trần Môi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô ta sẽ thuê thám tử tư đi tìm hiểu hành tung của Tả Sâm, cô ta cho là, nếu như giữa cô ta và Tả Sâm nhất thiết phải có một người điều tra một người khác, như vậy thì khả năng lớn hơn sẽ là kim chủ Tả Sâm này đi điều tra cô ta có trung trinh hay không. Nhưng hôm nay, từ một loạt hành động cổ quái của Tả Sâm, bao gồm anh đối với mình thay đổi thất thường, anh đối với một người phụ nữ khác lo lắng và nghe theo, còn bao gồm hai lần gần đây anh thờ ơ với thân thể tốt đẹp của mình, Trần Môi không thể đè nén được thật muốn *** rồi.
Phí thuê thám tử cũng không phải là thấp, nhưng Tả Sâm ra tay hào phóng trước sau như một nên Trần Môi vẫn còn có thể chi khoản tiền này.
Thám tử báo lại: "Anh ta đi khu thành cũ trước, đi thăm một đám lão thái thái chơi mạt chược, sau đó anh ta mật đàm năm phút đồng hồ với một người trong đó, rồi sau đó, anh ta đi vùng ngoại thành, gặp một người phụ nữ. người phụ nữ kia họ Đinh tên Lạc Lạc, là một tác giả tiểu thuyết, trước mắt đang đăng một truyện dài tập ở trên “Báo đô thị văn học", tiêu đề là “Bạn trưởng thành tương đương với toàn thế giới". Rồi sau đó, hai người bọn họ cộng thêm hai người hàng xóm của Đinh Lạc Lạc, đi Kim Tượng Thái dùng cơm."
Cho nên, Trần Môi cũng tới Kim Tượng Thái, ngồi ở góc đông nam.
Tả Sâm vẫn là Tả Sâm đó, nghiêng người dựa trên ghế dựa, thỉnh thoảng mới động đũa một cái, hoàn toàn bất đồng với người đàn ông ăn như hổ đói ngồi bên cạnh. Anh thật sự vẫn là Tả Sâm đó, vừa thưởng thức vũ công Thái Lan trang phục kim quang lấp lánh, trong ánh mắt thỉnh thoảng sẽ toát ra ánh sáng xâm lược hoặc săn bắt. Nhưng là, lúc này mới qua không bao lâu, anh đã say mê ở trong ngực một người phụ nữ không thú vị. Không sai, Trần Môi cho rằng Đinh Lạc Lạc là một người cực kỳ không thú vị, đôi mắt bình thản, vẻ mặt đần độn, ngay cả nháy mắt hình (di,da,l,qy,do) như cũng chậm hơn người khác, cộng thêm trang phục đơn điệu, áo dài quần dài, che đậy cực kỳ kín đáo. Đỏ mặt? Tả Sâm lại đỏ mặt trước một người phụ nữ không hiểu phong tình như vậy? Trần Môi quả thật muốn bấm móng tay vào tận sâu trong thịt của mình, mà cảm giác đau đớn rõ rành rành như thế vẫn làm cô ta không thể không tin được, cô ta không phải đang nằm mơ, đây tất cả, đều là thật.
"Em nghe Nguyên Vi từng nói, mẹ Trịnh Âu Dương là một người mẹ chưa lập gia đình, bà ấy là cùng thầy giáo của bà ấy sinh hạ Trịnh Âu Dương." Đinh Lạc Lạc biết gì đều nói hết không giấu diếm.
"Cái này thật đúng là không sai, chú Hách thật là một thầy giáo, cả đời dạy học."
"Vậy, nói như vậy, Trịnh Âu Dương và Hách Tuấn là anh em?" Đinh Lạc Lạc vẻ mặt hân hoan.
"Em đừng quá lạc quan." Tả Sâm đưa tay ngắt chóp mũi Đinh Lạc Lạc: "Dì Lâm cũng không phải là người dễ bắt nạt, bà ấy nói với anh chuyện này chính là vì muốn anh giúp bà ấy mời luật sư, bà ấy muốn kiện mẹ Trịnh Âu Dương tội cố ý đả thương người khác."
"À? Bà ấy bị thương nghiêm trọng không?" Đinh Lạc Lạc cũng quan tâm.
"Trên mặt có dấu tay, trên cổ có vết cào, đầu gối có máu ứ đọng, nhưng cũng không thương gân động cốt." Tả Sâm kể từng cái ra.
"Vậy cũng khá tốt." Đinh Lạc Lạc thở phào một hơi, nhưng lập tức lại trừng lớn mắt: "Cái đó, chú Hách, cứ trơ mắt nhìn họ oan oan tương báo sao?"
"Anh đoán là chú ấy còn chưa “nhìn" thấy đâu." Tả Sâm xiên một miếng xoài đưa đến khóe miệng Đinh Lạc Lạc: "Chú Hách bị trúng gió rồi, nằm bất động trên giường, chưa mở miệng nói chuyện thì nước miếng đã chảy trước. Nếu như dì Lâm cố ý giấu giếm ông ấy vậy tuyệt đối có thể lừa gạt đến mức gió thổi không lọt. Tốt lắm Lạc Lạc, chúng ta cũng đừng quan tâm chuyện của người khác."
Đinh Lạc Lạc đỏ mặt, giống như con gà con mổ thức ăn ngậm miếng xoài kia vào miệng.
"Lạc Lạc, em, muốn đi gặp ba anh không?" Rốt cuộc Tả Sâm vẫn nói những lời này ra miệng. Bữa cơm này anh ăn đến vô cùng an lòng, vô cùng thoải mái, coi như bên cạnh có hai bóng đèn điện sáng trưng là Nguyên Vi và Trịnh Âu Dương, coi như trong lúc đó còn xen một đoạn chuyện xưa không vui, nhưng tế bào toàn thân anh vẫn hát vang như cũ. Đinh Lạc Lạc cho Tả Sâm một loại hưng phấn của kỳ phùng địch thủ, trước kia, cho tới bây giờ với anh bốn biển là nhà, cầm được thì cũng (l^q^d) buông được, mà đối phương lưu luyến quên về, lòng như đao cắt, nhưng hôm nay, anh vượt qua hai đoạn tường giữa hai tủ âm tường, gặp Đinh Lạc Lạc, cái động vật nhỏ thuần lương dường như không chịu nổi một kích này, cái chiến sĩ trẻ nội tâm tụ hợp vô cùng dẻo dai này. Tả Sâm biết, cô yêu mình, cô nhớ nhung mình, giống như mình nhớ nhung cô, cho dù cô né tránh nhưng ánh mắt lại kiên định, cô là giáng tới thân thể, ở giữa lạnh lẽo, còn có nhiệt độ hô hấp, không chút nào không tiết lộ ra cô đối với mình cự tuyệt mong ngóng, nhưng cô không thừa nhận. Chẳng những không thừa nhận, cô còn đáng chết không hy vọng xa vời, đáng chết chấp nhận, cô có ý đồ rút lui khỏi cuộc đời của anh, không phải vờ tha để bắt, không phải muốn nghênh còn cự, mà là thật yên lặng rút lui. Vì vậy, Tả Sâm không thể làm gì khác hơn là nhận thua, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận. Giờ khắc này, Đinh Lạc Lạc an vị ở bên cạnh anh, bởi vì lo lắng mà xấu hổ, bởi vì thay đổi tới giờ khắc này của anh, nội tâm của anh càng thêm phong phú hơn lúc rong chơi trong khóm hoa.
"Nhanh như vậy?" Ngón tay Đinh Lạc Lạc xoắn khăn ăn đến nhăn nhúm: "Em, em sẽ khẩn trương. Bác trai là người như thế nào? Bác trai tài giỏi như thế, nên có lẽ sẽ thích cô gái thông minh chứ? Nhưng là, nhưng em trừ viết chuyện xưa, cái khác cũng sẽ không. Còn có dì, dì hẳn rất xinh đẹp, rất cao quý chứ? Nếu như dì không thích em thì làm thế nào?"
"Lạc Lạc," Tả Sâm đưa ngón trỏ ra, ngăn ở trước đôi môi Đinh Lạc Lạc, ngăn cô đang liến thoắng không ngừng lại: "Sau khi anh chào đời mẹ anh đã rời đi. Em nói ba anh tài giỏi, ha ha, nhưng đến nay ông ấy cũng không tra ra được tung tích của mẹ anh."
"A, Sâm."
"Hư, hãy nghe anh nói hết. Lạc Lạc, cho nên anh không tin tưởng hôn nhân, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hôn nhân của ba mẹ anh cũng không thành công. Cả đời này khó khăn duy nhất của ba anh chính là không hiểu tại sao mẹ anh không từ mà biệt, ông ấy vốn tưởng rằng mẹ anh rất hạnh phúc, nhưng kết quả cũng không phải. Trước khi bà ấy đi có để lại một tờ giấy, nội dung là bà ấy muốn đi tìm kiếm hạnh phúc. Hai mươi mấy năm rồi, cũng không biết bà ấy đã tìm được chưa."
"Bà ấy là một người dũng cảm, không phải sao?"
"Lạc Lạc, trước tiên chúng ta không nói đến bà ấy nữa. Anh muốn nói cho em biết, trước đây anh trốn tránh em, chính là sợ anh không cho em được hạnh phúc em muốn, sợ một ngày kia em cũng sẽ rời anh mà đi."
"Sẽ không," Đinh Lạc Lạc quên hết tất cả lao vào trong ngực Tả Sâm, cũng bất chấp đang ở nơi công cộng: "Anh chính là hạnh phúc em muốn."
Tả Sâm đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người xung quanh mình, đỏ mặt thông suốt: Đinh Lạc Lạc này thật là được, cứ như vậy cứng rắn diễn cảnh tượng làm người ta nổi da gà trong tiểu thuyết đến mức chân thật sinh động, làm cho anh đều bị người xung quanh xem thường. Cho tới nay, Tả Sâm anh chính là hạnh phúc của phụ nữ, chẳng những là hạnh phúc, họ còn nói, anh chính là kiếp nạn của các cô ấy, các cô ấy khắc cốt minh tâm. Vậy mà Tả Sâm nghe tất cả câu chữ nóng hừng hực, thậm chí cũng phối hợp ôm ấp vuốt ve, anh đều không có lúc nào rung động như bây giờ. Lúc này, Đinh Lạc Lạc ôm cổ của anh, mái tóc tràn ngập hương bạc hà quấn lấy bên tai anh, thế nhưng đáng chết anh lại đỏ mặt. Vì vậy anh chỉ có thể vừa ôm chặt Đinh Lạc Lạc đồng thời cũng nhắm chặt mắt.
Cho nên, Tả Sâm là thiên chân vạn xác không để ý đến hai ánh mắt bắn ra từ góc đông nam, hai ánh mắt vừa bén nhọn lại hào hùng.
Trần Môi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô ta sẽ thuê thám tử tư đi tìm hiểu hành tung của Tả Sâm, cô ta cho là, nếu như giữa cô ta và Tả Sâm nhất thiết phải có một người điều tra một người khác, như vậy thì khả năng lớn hơn sẽ là kim chủ Tả Sâm này đi điều tra cô ta có trung trinh hay không. Nhưng hôm nay, từ một loạt hành động cổ quái của Tả Sâm, bao gồm anh đối với mình thay đổi thất thường, anh đối với một người phụ nữ khác lo lắng và nghe theo, còn bao gồm hai lần gần đây anh thờ ơ với thân thể tốt đẹp của mình, Trần Môi không thể đè nén được thật muốn *** rồi.
Phí thuê thám tử cũng không phải là thấp, nhưng Tả Sâm ra tay hào phóng trước sau như một nên Trần Môi vẫn còn có thể chi khoản tiền này.
Thám tử báo lại: "Anh ta đi khu thành cũ trước, đi thăm một đám lão thái thái chơi mạt chược, sau đó anh ta mật đàm năm phút đồng hồ với một người trong đó, rồi sau đó, anh ta đi vùng ngoại thành, gặp một người phụ nữ. người phụ nữ kia họ Đinh tên Lạc Lạc, là một tác giả tiểu thuyết, trước mắt đang đăng một truyện dài tập ở trên “Báo đô thị văn học", tiêu đề là “Bạn trưởng thành tương đương với toàn thế giới". Rồi sau đó, hai người bọn họ cộng thêm hai người hàng xóm của Đinh Lạc Lạc, đi Kim Tượng Thái dùng cơm."
Cho nên, Trần Môi cũng tới Kim Tượng Thái, ngồi ở góc đông nam.
Tả Sâm vẫn là Tả Sâm đó, nghiêng người dựa trên ghế dựa, thỉnh thoảng mới động đũa một cái, hoàn toàn bất đồng với người đàn ông ăn như hổ đói ngồi bên cạnh. Anh thật sự vẫn là Tả Sâm đó, vừa thưởng thức vũ công Thái Lan trang phục kim quang lấp lánh, trong ánh mắt thỉnh thoảng sẽ toát ra ánh sáng xâm lược hoặc săn bắt. Nhưng là, lúc này mới qua không bao lâu, anh đã say mê ở trong ngực một người phụ nữ không thú vị. Không sai, Trần Môi cho rằng Đinh Lạc Lạc là một người cực kỳ không thú vị, đôi mắt bình thản, vẻ mặt đần độn, ngay cả nháy mắt hình (di,da,l,qy,do) như cũng chậm hơn người khác, cộng thêm trang phục đơn điệu, áo dài quần dài, che đậy cực kỳ kín đáo. Đỏ mặt? Tả Sâm lại đỏ mặt trước một người phụ nữ không hiểu phong tình như vậy? Trần Môi quả thật muốn bấm móng tay vào tận sâu trong thịt của mình, mà cảm giác đau đớn rõ rành rành như thế vẫn làm cô ta không thể không tin được, cô ta không phải đang nằm mơ, đây tất cả, đều là thật.
Tác giả :
Đường Hân Điềm