Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 76: Thành ý của Tả Sâm
Edit: Thanh Hưng
"Cháu muốn lui tới với Lạc Lạc." Tả Sâm vừa nói lời này ra khỏi miệng đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng. Anh tự nói với mình cái này cũng không có gì lớn, chỉ cần khẽ há miệng một cái không phải là xong rồi sao? Tả Sâm anh lui tới với hàng trăm hàng ngàn người phụ nữ, chỉ là giữa họ cũng ngầm hiểu lẫn nhau, không cần nhiều lời, mà tới lượt Đinh Lạc Lạc cô, không phải là chỉ có một trình tự này thôi sao, nhiều hơn một câu nói này mà thôi.
"Không phải các người đã đang lui tới rồi sao? Hay là nói, đã từng lui tới?"
"Coi như là thế đi, đã từng lui tới thôi. Lạc Lạc cô ấy, chia tay với cháu."
"Vậy cậu không đi tìm Lạc Lạc của ta mà lại tới tìm ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cậu cho là ta có thể làm chủ cho con bé à? Ta đã nói với cậu rồi, Lạc Lạc của ta là nhìn như không có đầu óc, dễ bắt nạt, thật ra thì cực kì có chủ kiến, rất không nghe lời đấy."
"Không sai, không sai." Tả (D^D^L^Q^D) Sâm vỗ đùi, nắm chặt tay bà nội Đinh, rất có ý tứ chỉ hận không gặp sớm hơn: "Bà nội, ngài biết không, lần đầu tiên cháu thấy Lạc Lạc thì mặt cô ấy ửng hồng, nhát gan, còn cà lăm, cũng không có mấy ngày thì cô ấy đã làm cho cháu vâng lệnh nghe theo cô ấy rồi, bất cứ khi nào cô ấy gọi cháu về nhà thì cháu phải lập tức trở về, chờ về đến nhà rồi, cô ấy ngồi trước máy vi tính răng rắc một lòng sáng tác, cháu chỉ có thể giương mắt nhìn. Còn có tồi tệ nhất, cô ấy lại dám một cước đạp cháu xuống giường, các vị thần inh làm chứng, rõ ràng là cô ấy quyến rũ cháu trước mà."
"Khụ khụ," bà nội Đinh không kịp nuốt một ngụm nước miếng, vừa vặn bị sặc: "Các người, các người, như thế nào đã nói đến, ở chung rồi hả?"
"À? A, không phải, không phải, cháu ở sát vách nhà cô ấy, chúng cháu là hàng xóm." Tả Sâm lảng sang chuyện khác: "Ý của cháu là, cô ấy thật sự không phải người dễ bị bắt nạt."
"Nói như vậy, cậu là tới tìm ta tố cáo?" Rốt cuộc bà nội Đinh cũng đứng dậy, rót cho Tả Sâm một chén nước.
"Không dám, không dám." Tả Sâm tiếp tục sắm vai người yếu, đứng dậy bưng chén nước qua, cung cung kính kính: "Bà nội, thực không dám dấu diếm, lần trước sở dĩ cháu chạy, đích xác là bởi vì cháu lâm trận rút lui, cháu sợ cho Lạc Lạc cam kết, sợ cô ấy buộc cháu lại. Cho nên, cô ấy mới có thể nói cháu và cô ấy không thích hợp, đã chia tay cháu."
Bà nội Đinh nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chén nước: "Đáng đời."
Tay Tả Sâm vẫn duy trì động tác nâng chén: "Nhưng hôm nay, trước khi cháu đi xin Lạc Lạc tha thứ thì muốn gặp ngài, đây đủ để chứng minh thành ý của cháu phải không? Đúng vậy không bà nội? Hôm nay cháu không lùi bước, bây giờ cháu đứng trước mặt ngài, nói một không hai, cháu, muốn cùng cháu gái của ngài lui tới." Vẻ mặt Tả Sâm dũng cảm, bộ dáng như vừa muốn nổ lô-cốt, lại vừa muốn chặn lỗ châu mai, chỉ là khi anh cho là, chuyện anh đang làm càng gian nan hơn nổ lô-cốt và chặn lỗ châu mai, như này càng thêm giày vò hơn so vơi trong nháy mắt chấm dứt chuyển sang ở tù chung thân.
Bà nội Đinh không nói hai lời lại nhét chén nước vào trong tay Tả Sâm: "Biết sai, sửa lỗi, sẽ là đồng chí tốt."
"Nói như vậy, ngài đồng ý?" Tả Sâm nháy mắt mấy cái.
"Ta có đồng ý hay không thì có quan hệ gì? Ta nói, Lạc Lạc của ta có chủ ý của mình." Bà nội Đinh đi tới cửa, mở cửa: "Cậu đi nói với con bé đi, thừa dịp trời sáng, mấy lão thái thái chúng ta còn có thể lại đánh thêm bốn vòng."
"À?" Tả Sâm rướn cổ lên xem xét ngoài cửa, quả nhiên, không chỉ bàn bài này vẫn như cũ, người đánh bài cũng còn (di.da.e.qy.do) đầy đủ hết. Hình như mấy lão thái thái này đang làm người đứng xem: bà đi lên thử xem, quang học không thực tiễn, vậy thì hoàn toàn không học được. Mà cái người đứng xem đó khoát tay lia lịa: không được, không được, tôi đây thật sự muốn thua tiền.
"Cậu còn ngẩn người cái gì, dù sao không phải cậu tới chỗ này của tôi là muốn chứng minh cậu dám tới sao? Cái người này cũng chứng minh xong rồi, đi nhanh lên, cậu không thấy họ ba khuyết một sao?" Bà nội Đinh vừa nhìn đã muốn ồn ào rồi.
Tả Sâm vừa chạy ra cửa vừa lầm bầm: "May mà Lạc Lạc không học theo ngài.
"Cháu muốn lui tới với Lạc Lạc." Tả Sâm vừa nói lời này ra khỏi miệng đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng. Anh tự nói với mình cái này cũng không có gì lớn, chỉ cần khẽ há miệng một cái không phải là xong rồi sao? Tả Sâm anh lui tới với hàng trăm hàng ngàn người phụ nữ, chỉ là giữa họ cũng ngầm hiểu lẫn nhau, không cần nhiều lời, mà tới lượt Đinh Lạc Lạc cô, không phải là chỉ có một trình tự này thôi sao, nhiều hơn một câu nói này mà thôi.
"Không phải các người đã đang lui tới rồi sao? Hay là nói, đã từng lui tới?"
"Coi như là thế đi, đã từng lui tới thôi. Lạc Lạc cô ấy, chia tay với cháu."
"Vậy cậu không đi tìm Lạc Lạc của ta mà lại tới tìm ta thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ cậu cho là ta có thể làm chủ cho con bé à? Ta đã nói với cậu rồi, Lạc Lạc của ta là nhìn như không có đầu óc, dễ bắt nạt, thật ra thì cực kì có chủ kiến, rất không nghe lời đấy."
"Không sai, không sai." Tả (D^D^L^Q^D) Sâm vỗ đùi, nắm chặt tay bà nội Đinh, rất có ý tứ chỉ hận không gặp sớm hơn: "Bà nội, ngài biết không, lần đầu tiên cháu thấy Lạc Lạc thì mặt cô ấy ửng hồng, nhát gan, còn cà lăm, cũng không có mấy ngày thì cô ấy đã làm cho cháu vâng lệnh nghe theo cô ấy rồi, bất cứ khi nào cô ấy gọi cháu về nhà thì cháu phải lập tức trở về, chờ về đến nhà rồi, cô ấy ngồi trước máy vi tính răng rắc một lòng sáng tác, cháu chỉ có thể giương mắt nhìn. Còn có tồi tệ nhất, cô ấy lại dám một cước đạp cháu xuống giường, các vị thần inh làm chứng, rõ ràng là cô ấy quyến rũ cháu trước mà."
"Khụ khụ," bà nội Đinh không kịp nuốt một ngụm nước miếng, vừa vặn bị sặc: "Các người, các người, như thế nào đã nói đến, ở chung rồi hả?"
"À? A, không phải, không phải, cháu ở sát vách nhà cô ấy, chúng cháu là hàng xóm." Tả Sâm lảng sang chuyện khác: "Ý của cháu là, cô ấy thật sự không phải người dễ bị bắt nạt."
"Nói như vậy, cậu là tới tìm ta tố cáo?" Rốt cuộc bà nội Đinh cũng đứng dậy, rót cho Tả Sâm một chén nước.
"Không dám, không dám." Tả Sâm tiếp tục sắm vai người yếu, đứng dậy bưng chén nước qua, cung cung kính kính: "Bà nội, thực không dám dấu diếm, lần trước sở dĩ cháu chạy, đích xác là bởi vì cháu lâm trận rút lui, cháu sợ cho Lạc Lạc cam kết, sợ cô ấy buộc cháu lại. Cho nên, cô ấy mới có thể nói cháu và cô ấy không thích hợp, đã chia tay cháu."
Bà nội Đinh nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy chén nước: "Đáng đời."
Tay Tả Sâm vẫn duy trì động tác nâng chén: "Nhưng hôm nay, trước khi cháu đi xin Lạc Lạc tha thứ thì muốn gặp ngài, đây đủ để chứng minh thành ý của cháu phải không? Đúng vậy không bà nội? Hôm nay cháu không lùi bước, bây giờ cháu đứng trước mặt ngài, nói một không hai, cháu, muốn cùng cháu gái của ngài lui tới." Vẻ mặt Tả Sâm dũng cảm, bộ dáng như vừa muốn nổ lô-cốt, lại vừa muốn chặn lỗ châu mai, chỉ là khi anh cho là, chuyện anh đang làm càng gian nan hơn nổ lô-cốt và chặn lỗ châu mai, như này càng thêm giày vò hơn so vơi trong nháy mắt chấm dứt chuyển sang ở tù chung thân.
Bà nội Đinh không nói hai lời lại nhét chén nước vào trong tay Tả Sâm: "Biết sai, sửa lỗi, sẽ là đồng chí tốt."
"Nói như vậy, ngài đồng ý?" Tả Sâm nháy mắt mấy cái.
"Ta có đồng ý hay không thì có quan hệ gì? Ta nói, Lạc Lạc của ta có chủ ý của mình." Bà nội Đinh đi tới cửa, mở cửa: "Cậu đi nói với con bé đi, thừa dịp trời sáng, mấy lão thái thái chúng ta còn có thể lại đánh thêm bốn vòng."
"À?" Tả Sâm rướn cổ lên xem xét ngoài cửa, quả nhiên, không chỉ bàn bài này vẫn như cũ, người đánh bài cũng còn (di.da.e.qy.do) đầy đủ hết. Hình như mấy lão thái thái này đang làm người đứng xem: bà đi lên thử xem, quang học không thực tiễn, vậy thì hoàn toàn không học được. Mà cái người đứng xem đó khoát tay lia lịa: không được, không được, tôi đây thật sự muốn thua tiền.
"Cậu còn ngẩn người cái gì, dù sao không phải cậu tới chỗ này của tôi là muốn chứng minh cậu dám tới sao? Cái người này cũng chứng minh xong rồi, đi nhanh lên, cậu không thấy họ ba khuyết một sao?" Bà nội Đinh vừa nhìn đã muốn ồn ào rồi.
Tả Sâm vừa chạy ra cửa vừa lầm bầm: "May mà Lạc Lạc không học theo ngài.
Tác giả :
Đường Hân Điềm