Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 67: Địch sáng ta tối
Edit: Thanh Hưng
Tả Sâm theo thói quen dùng ngón trỏ phải đẩy cửa tủ âm tường nhà Đinh Lạc Lạc ra, mỗi lần đều chỉ cần một ngón tay là có thể làm cho khuôn mặt vừa như thỏ nhỏ vô tội, vừa như nai con kinh hoảng của Đinh Lạc Lạc lộ ra ở trước mặt của anh, nhưng lúc này đây, anh đẩy một cái không động, hai cái không động, đến ba cái, anh đẩy đến mức đầu ngón tay cũng ứ máu nhưng vẫn (tha.nhh.lqd) không có động tĩnh gì. Tả Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, hai tay xắn tay áo lên, sau đó chân trước cong, chân sau đạp, hai cánh tay cùng ra trận.
Mà ở mặt bên kia của tủ âm tường, Nguyên Vi cũng bày ra động tác kinh người tương tự Tả Sâm. Mới vừa rồi, Nguyên Vi đang ngồi xếp bằng ở trên giường, ôm laptop trong ngực lần nữa bố trí lại tác phẩm mới, sau khi nghe thấy trong tủ âm tường lốc cốc truyền đến tiếng vang, cô lập tức bỏ máy vi tính xuống nhào tới, khom người đè vào cái bàn trước cửa tủ âm tường.
"Đinh Lạc Lạc." Tả Sâm gào lên: "Em tốt nhất là thông minh lên, mở cửa ra cho anh, nếu không đừng trách anh."
"Nếu không anh qua đây ăn tôi à." Nguyên Vi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, cuối cùng còn le lưỡi tỏ vẻ khinh thường.
"Đinh Lạc Lạc." Bàn tay Tả Sâm hóa thành quyền, cạch cạch đấm vào cửa: "Em muốn tạo ** phản phải không?"
"Hừ." Nguyên Vi cười lạnh: "Tôi là con cọp không phát uy, anh coi tôi là mèo bệnh đúng không."
"Lạc Lạc, Lạc Lạc." Tả Sâm ở trong tủ tường chật hẹp trái đụng đụng, phải đạp đạp, thật giống như khốn thú.
"Đừng kêu nữa, hô rát cổ họng cậu ấy cũng không nghe được đâu." Nguyên Vi xoay người, tựa lưng vào bàn, ngáp một cái.
Rốt cuộc, tay Tả Sâm cũng đã tê rần, chân cũng đã tê rần. Anh từ mặt bên của tủ âm tường trượt ngồi xuống, vừa dựa vào tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc vừa lầm bầm: "Lạc Lạc, là anh làm sai. Anh không nên cam kết với em, lại càng không nên cam kết xong lại không thực hiện. Anh không nên theo em tới nhà bà nội của em, lại càng không nên đi đến xong lại không nói một tiếng chạy đi. Anh không nên lạnh nhạt em, tức giận với em, đẩy em tới bên cạnh người đàn ông khác, lại càng không nên sau khi đẩy em đi lại đi chỉ trích em. Lạc Lạc, ngày hôm qua, ngày hôm qua anh làm đau em phải không? Lạc Lạc, em trả lời anh có được không?"
Nguyên Vi nổi da gà rơi đầy đất, lòng nói cái này nếu để Tả Sâm biết được bên này tủ âm tường không phải Đinh Lạc Lạc, mà là Nguyên Vi cô, vậy còn không phải sẽ bị diệt khẩu sao? Đường đường là hoa hoa công tử Tả Sâm tài mạo song toàn, một tay che trời hô phong hoán vũ trong giới địa sản cũng có ngày khom lưng khụy gối cầu khẩn phụ nữ?
"Lạc Lạc, tại sao em nhất định phải dứt khoát với anh? Tại sao em không thể nhận tiền của anh, muốn anh yêu thương đây? Thậm chí em có thể muốn thời gian của anh, muốn làm bạn anh, muốn một nửa tâm của anh, không, hơn phân nửa cũng được, nhưng tại sao em nhất định muốn nói yêu đương bình thường cái gì chứ? Cái gì gọi là bình thường? Như hình với bóng, trung trinh không hai lòng, gặp cha mẹ, kết hôn, mới gọi là bình thường? Em cho rằng như vậy chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc? Lạc Lạc, em có từng nghĩ đến không, có lẽ hôn nhân cũng không bền chắc, tốt đẹp như em nhận định như vậy?" Tả Sâm bày ra đôi tay, cứ thế gây sự.
Nguyên Vi nghe đến say sưa ngon lành. Cái gì mà hoa hoa công tử? Bất quá là một kẻ hèn nhát e ngại hôn nhân, e ngại trách nhiệm, còn am hiểu cưỡng từ đoạt lý thôi. Nguyên Vi cắn chặt hàm răng, ấn chặt cái bàn, càng thấy một mặt không muốn để người biết của Tả Sâm, Nguyên Vi lại càng không dám để cho Tả Sâm thấy được ngoài cửa tủ âm tường chính là mình. Cuối cùng, vẫn là địch sáng ta tối là an toàn nhất.
Ngay lúc Nguyên Vi phòng ngự trước cửa tủ âm tường, Tả Sâm lại dời đi trận địa, gõ cửa phòng Nguyên Vi: "Lạc Lạc, rốt cuộc em có ở nhà không? Lạc Lạc?" Nguyên Vi nghe tiếng đi tới cửa, lại theo bản năng giữ chặt cửa phòng. Rốt cuộc, Nguyên Vi không tin tưởng cái khóa cửa này, ngược lại lại tin tưởng hành vi ngu xuẩn dùng thân thể nhỏ bé này của mình, thành quả (die,da,l,qu,do) là bốn chữ "Được cái này mất cái khác" (顾此失彼). Chỉ thấy Tả Sâm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai từ hành lang chạy quay lại tủ âm tường, lần này, anh nghiêng người va chạm, đánh bay cái bàn trước cửa tủ âm tường của Nguyên Vi. Lại chỉ thấy nguyên Vi, đầu tiên là khiếp sợ, cuối cùng kết quả sau khi gặp mặt là Tả Sâm tức giận đùng đùng, mở cửa phòng, tông cửa chạy, lại hoàn thành bốn chữ "Đánh tơi bời" (丢盔弃甲).
Tả Sâm theo thói quen dùng ngón trỏ phải đẩy cửa tủ âm tường nhà Đinh Lạc Lạc ra, mỗi lần đều chỉ cần một ngón tay là có thể làm cho khuôn mặt vừa như thỏ nhỏ vô tội, vừa như nai con kinh hoảng của Đinh Lạc Lạc lộ ra ở trước mặt của anh, nhưng lúc này đây, anh đẩy một cái không động, hai cái không động, đến ba cái, anh đẩy đến mức đầu ngón tay cũng ứ máu nhưng vẫn (tha.nhh.lqd) không có động tĩnh gì. Tả Sâm hít vào một ngụm khí lạnh, hai tay xắn tay áo lên, sau đó chân trước cong, chân sau đạp, hai cánh tay cùng ra trận.
Mà ở mặt bên kia của tủ âm tường, Nguyên Vi cũng bày ra động tác kinh người tương tự Tả Sâm. Mới vừa rồi, Nguyên Vi đang ngồi xếp bằng ở trên giường, ôm laptop trong ngực lần nữa bố trí lại tác phẩm mới, sau khi nghe thấy trong tủ âm tường lốc cốc truyền đến tiếng vang, cô lập tức bỏ máy vi tính xuống nhào tới, khom người đè vào cái bàn trước cửa tủ âm tường.
"Đinh Lạc Lạc." Tả Sâm gào lên: "Em tốt nhất là thông minh lên, mở cửa ra cho anh, nếu không đừng trách anh."
"Nếu không anh qua đây ăn tôi à." Nguyên Vi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, cuối cùng còn le lưỡi tỏ vẻ khinh thường.
"Đinh Lạc Lạc." Bàn tay Tả Sâm hóa thành quyền, cạch cạch đấm vào cửa: "Em muốn tạo ** phản phải không?"
"Hừ." Nguyên Vi cười lạnh: "Tôi là con cọp không phát uy, anh coi tôi là mèo bệnh đúng không."
"Lạc Lạc, Lạc Lạc." Tả Sâm ở trong tủ tường chật hẹp trái đụng đụng, phải đạp đạp, thật giống như khốn thú.
"Đừng kêu nữa, hô rát cổ họng cậu ấy cũng không nghe được đâu." Nguyên Vi xoay người, tựa lưng vào bàn, ngáp một cái.
Rốt cuộc, tay Tả Sâm cũng đã tê rần, chân cũng đã tê rần. Anh từ mặt bên của tủ âm tường trượt ngồi xuống, vừa dựa vào tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc vừa lầm bầm: "Lạc Lạc, là anh làm sai. Anh không nên cam kết với em, lại càng không nên cam kết xong lại không thực hiện. Anh không nên theo em tới nhà bà nội của em, lại càng không nên đi đến xong lại không nói một tiếng chạy đi. Anh không nên lạnh nhạt em, tức giận với em, đẩy em tới bên cạnh người đàn ông khác, lại càng không nên sau khi đẩy em đi lại đi chỉ trích em. Lạc Lạc, ngày hôm qua, ngày hôm qua anh làm đau em phải không? Lạc Lạc, em trả lời anh có được không?"
Nguyên Vi nổi da gà rơi đầy đất, lòng nói cái này nếu để Tả Sâm biết được bên này tủ âm tường không phải Đinh Lạc Lạc, mà là Nguyên Vi cô, vậy còn không phải sẽ bị diệt khẩu sao? Đường đường là hoa hoa công tử Tả Sâm tài mạo song toàn, một tay che trời hô phong hoán vũ trong giới địa sản cũng có ngày khom lưng khụy gối cầu khẩn phụ nữ?
"Lạc Lạc, tại sao em nhất định phải dứt khoát với anh? Tại sao em không thể nhận tiền của anh, muốn anh yêu thương đây? Thậm chí em có thể muốn thời gian của anh, muốn làm bạn anh, muốn một nửa tâm của anh, không, hơn phân nửa cũng được, nhưng tại sao em nhất định muốn nói yêu đương bình thường cái gì chứ? Cái gì gọi là bình thường? Như hình với bóng, trung trinh không hai lòng, gặp cha mẹ, kết hôn, mới gọi là bình thường? Em cho rằng như vậy chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc? Lạc Lạc, em có từng nghĩ đến không, có lẽ hôn nhân cũng không bền chắc, tốt đẹp như em nhận định như vậy?" Tả Sâm bày ra đôi tay, cứ thế gây sự.
Nguyên Vi nghe đến say sưa ngon lành. Cái gì mà hoa hoa công tử? Bất quá là một kẻ hèn nhát e ngại hôn nhân, e ngại trách nhiệm, còn am hiểu cưỡng từ đoạt lý thôi. Nguyên Vi cắn chặt hàm răng, ấn chặt cái bàn, càng thấy một mặt không muốn để người biết của Tả Sâm, Nguyên Vi lại càng không dám để cho Tả Sâm thấy được ngoài cửa tủ âm tường chính là mình. Cuối cùng, vẫn là địch sáng ta tối là an toàn nhất.
Ngay lúc Nguyên Vi phòng ngự trước cửa tủ âm tường, Tả Sâm lại dời đi trận địa, gõ cửa phòng Nguyên Vi: "Lạc Lạc, rốt cuộc em có ở nhà không? Lạc Lạc?" Nguyên Vi nghe tiếng đi tới cửa, lại theo bản năng giữ chặt cửa phòng. Rốt cuộc, Nguyên Vi không tin tưởng cái khóa cửa này, ngược lại lại tin tưởng hành vi ngu xuẩn dùng thân thể nhỏ bé này của mình, thành quả (die,da,l,qu,do) là bốn chữ "Được cái này mất cái khác" (顾此失彼). Chỉ thấy Tả Sâm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai từ hành lang chạy quay lại tủ âm tường, lần này, anh nghiêng người va chạm, đánh bay cái bàn trước cửa tủ âm tường của Nguyên Vi. Lại chỉ thấy nguyên Vi, đầu tiên là khiếp sợ, cuối cùng kết quả sau khi gặp mặt là Tả Sâm tức giận đùng đùng, mở cửa phòng, tông cửa chạy, lại hoàn thành bốn chữ "Đánh tơi bời" (丢盔弃甲).
Tác giả :
Đường Hân Điềm