Nghiêng Người Gặp Định Mệnh
Chương 51: Gặp cha mẹ
Edit: Thanh Hưng
Tả Sâm lại một lần nữa nhận được tuyên triệu của Đinh Lạc Lạc: "Anh chừng nào thì trở lại à?" Vừa nghe câu này, mặt của Tả Sâm lập tức kéo thành mặt ngựa: trời ạ, mình thật sự là có khả năng đoán trước, cô gái nhỏ này quả thật là kẹo mè xửng tu luyện thành tinh mà. Đáng tiếc, mình biết rõ là núi có hổ lại vẫn cứ đi tới, hôm nay đeo gông xiềng lên người, thật là không đáng được người ta đồng tình.
"Ừ, cái này, ừ, anh đây còn có việc phải làm." Tả Sâm thiên chân vạn xác không muốn trở về "Thiên Viên". Bây giờ trời còn chưa tối đâu, đêm dài đằng đẵng giờ mới bắt đầu, mà anh trở về "Thiên Viên" chỉ có hai chuyện có tha.nhh.lqd.ưng thể làm: một là xem ti vi, hai là nhìn Đinh Lạc Lạc gõ loạn trước máy vi tính. Làm ơn, cho dù Đinh Lạc Lạc có da có thịt nhưng cũng chưa đến nỗi làm người ta xem mãi không chán đâu.
"Chuyện gì? Có quan trọng hay không?" Tính tò mò của Đinh Lạc Lạc nổi lên.
Tả Sâm khuyên mình: tỉnh táo, tỉnh táo. Người phụ nữ này không phải phụ nữ bình thường. Cô còn "nhỏ", mình cần phải nhường cô. "Em có chuyện gì à?" Tả Sâm cắn răng hỏi.
"Em muốn đi thăm bà nội, muốn anh đi cùng em." Đinh Lạc Lạc hào hứng bừng bừng.
Em thăm bà nội của em, cùng anh có một xu quan hệ à? Anh điên rồi sao mà muốn cùng nhau đi? Đây là phản ứng đầu tiên của Tả Sâm. Chỉ là thật may là, lời này của anh còn chưa kịp nói, Đinh Lạc Lạc đã giải thích: "Anh là bạn trai đầu tiên của em, em muốn anh và bà nội gặp nhau một chút."
Bạn trai, cái từ này chính là gông xiềng. Tả Sâm vừa lái xe lái về phía "Thiên Viên" vừa suy ngẫm cái từ này. Trước đây, những người phụ nữ khác đều nói: tôi là người phụ nữ của Tả Sâm, vậy mà hôm nay Tả Sâm anh lại dán lên nhãn Đinh Lạc Lạc, thành bạn trai Đinh Lạc Lạc. Thế đạo thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi. Nếu không tại sao tuy lòng anh tràn đầy bất mãn lại vẫn như cũ chạy trở về "Thiên Viên" đây. Gặp bà nội? Nên thế nào gặp đây? Có cần quỳ xuống dập đầu, miệng niệm "Tiểu đích đến bái kiến" hay không đây?
***
Trịnh Âu Dương bên này đang vui vẻ hòa thuận liên hoan, nhưng thật ra là do Trịnh Nghi hiệu triệu. Sau khi bà xác nhận Nguyên Vi thật sự ở sát vách nhà con trai thì lập tức triển khai đeo bám dai dẳng: ta thật sự rất thích cô ấy, ta cảm thấy tình cảm của cô ấy rất phong phú, thật to gan, con giúp ta hẹn cô ấy, ta mời cô ấy ăn cơm. Mấy phen xuống, con ngươi trong hốc mắt nhỏ dài của Trịnh Âu Dương xoay hai vòng: cũng tốt, dù sao cô gái nhỏ Nguyên Vi này coi như hợp khẩu vị anh, ngồi ở một bàn ăn cơm cũng có thể tăng cường cảm giác thèm ăn.
"Mẹ Trịnh, người ăn cái này, cái này thơm quá." Nguyên Vi gắp một xôi gà cho Trịnh Nghi.
"Ai da ai da, đừng gọi ta là mẹ Trịnh, ta rất trẻ tuổi, cô gọi tôi là chị thôi." Hôm nay Trịnh Nghi vẫn trang điểm đậm như cũ, trên hai cái chân nhỏ không thua thiếu nữ là quần cụt và giày bó.
"Vậy cũng không được, mẹ Trịnh, con muốn gọi theo Âu Dương, con và anh ấy là một đội." Ở điểm này, Nguyên Vi có nguyên tắc.
Trịnh Âu Dương nén cười đến mức vất vả, chỉ đành phải liên tục nhét sủi cảo tôm vào trong miệng mình. Hai người này là hai người phụ nữ anh coi trọng nhất, thật sự là quá mức vui vẻ rồi, điều này thật sự là quá không có lợi cho anh trong việc duy trì hình tượng âm nhạc lãnh khốc.
"Tiểu Vi à, bây giờ cô có đang viết sách mới không? Có thể tiết lộ một chút hay không, tình tiết như thế nào?" Trịnh Nghi đối đãi với thần tượng rất nhiệt tình, lại càng không thua thiếu nữ. Bà đã dần dần dời ghế đến die,nda,nl,equ,ydo,n bên người Nguyên Vi, lông mi chà mấy lần mascara run run rẩy rẩy nháy nháy. Nguyên Vi nhụt chí, chiếc đũa lộn ngược ra sau một cái, rơi xuống đất. Sách mới? Vừa mới bị phê bình không đáng giá một đồng. Trịnh Âu Dương nhai trong miệng, nhìn trong mắt, trước tiên anh lấy một bộ đũa mới đưa cho Nguyên Vi, sau đó nói với Trịnh Nghi: "Bớt nói, ăn nhiều cơm." Trịnh Nghi chu mỏ, thuận theo ăn cơm. Điều này làm cho Nguyên Vi trong nháy mắt có cảm giác có lỗi: giống như, cô và Trịnh Âu Dương là dẫn em gái tới dùng cơm.
Tả Sâm lại một lần nữa nhận được tuyên triệu của Đinh Lạc Lạc: "Anh chừng nào thì trở lại à?" Vừa nghe câu này, mặt của Tả Sâm lập tức kéo thành mặt ngựa: trời ạ, mình thật sự là có khả năng đoán trước, cô gái nhỏ này quả thật là kẹo mè xửng tu luyện thành tinh mà. Đáng tiếc, mình biết rõ là núi có hổ lại vẫn cứ đi tới, hôm nay đeo gông xiềng lên người, thật là không đáng được người ta đồng tình.
"Ừ, cái này, ừ, anh đây còn có việc phải làm." Tả Sâm thiên chân vạn xác không muốn trở về "Thiên Viên". Bây giờ trời còn chưa tối đâu, đêm dài đằng đẵng giờ mới bắt đầu, mà anh trở về "Thiên Viên" chỉ có hai chuyện có tha.nhh.lqd.ưng thể làm: một là xem ti vi, hai là nhìn Đinh Lạc Lạc gõ loạn trước máy vi tính. Làm ơn, cho dù Đinh Lạc Lạc có da có thịt nhưng cũng chưa đến nỗi làm người ta xem mãi không chán đâu.
"Chuyện gì? Có quan trọng hay không?" Tính tò mò của Đinh Lạc Lạc nổi lên.
Tả Sâm khuyên mình: tỉnh táo, tỉnh táo. Người phụ nữ này không phải phụ nữ bình thường. Cô còn "nhỏ", mình cần phải nhường cô. "Em có chuyện gì à?" Tả Sâm cắn răng hỏi.
"Em muốn đi thăm bà nội, muốn anh đi cùng em." Đinh Lạc Lạc hào hứng bừng bừng.
Em thăm bà nội của em, cùng anh có một xu quan hệ à? Anh điên rồi sao mà muốn cùng nhau đi? Đây là phản ứng đầu tiên của Tả Sâm. Chỉ là thật may là, lời này của anh còn chưa kịp nói, Đinh Lạc Lạc đã giải thích: "Anh là bạn trai đầu tiên của em, em muốn anh và bà nội gặp nhau một chút."
Bạn trai, cái từ này chính là gông xiềng. Tả Sâm vừa lái xe lái về phía "Thiên Viên" vừa suy ngẫm cái từ này. Trước đây, những người phụ nữ khác đều nói: tôi là người phụ nữ của Tả Sâm, vậy mà hôm nay Tả Sâm anh lại dán lên nhãn Đinh Lạc Lạc, thành bạn trai Đinh Lạc Lạc. Thế đạo thay đổi rồi, thật sự thay đổi rồi. Nếu không tại sao tuy lòng anh tràn đầy bất mãn lại vẫn như cũ chạy trở về "Thiên Viên" đây. Gặp bà nội? Nên thế nào gặp đây? Có cần quỳ xuống dập đầu, miệng niệm "Tiểu đích đến bái kiến" hay không đây?
***
Trịnh Âu Dương bên này đang vui vẻ hòa thuận liên hoan, nhưng thật ra là do Trịnh Nghi hiệu triệu. Sau khi bà xác nhận Nguyên Vi thật sự ở sát vách nhà con trai thì lập tức triển khai đeo bám dai dẳng: ta thật sự rất thích cô ấy, ta cảm thấy tình cảm của cô ấy rất phong phú, thật to gan, con giúp ta hẹn cô ấy, ta mời cô ấy ăn cơm. Mấy phen xuống, con ngươi trong hốc mắt nhỏ dài của Trịnh Âu Dương xoay hai vòng: cũng tốt, dù sao cô gái nhỏ Nguyên Vi này coi như hợp khẩu vị anh, ngồi ở một bàn ăn cơm cũng có thể tăng cường cảm giác thèm ăn.
"Mẹ Trịnh, người ăn cái này, cái này thơm quá." Nguyên Vi gắp một xôi gà cho Trịnh Nghi.
"Ai da ai da, đừng gọi ta là mẹ Trịnh, ta rất trẻ tuổi, cô gọi tôi là chị thôi." Hôm nay Trịnh Nghi vẫn trang điểm đậm như cũ, trên hai cái chân nhỏ không thua thiếu nữ là quần cụt và giày bó.
"Vậy cũng không được, mẹ Trịnh, con muốn gọi theo Âu Dương, con và anh ấy là một đội." Ở điểm này, Nguyên Vi có nguyên tắc.
Trịnh Âu Dương nén cười đến mức vất vả, chỉ đành phải liên tục nhét sủi cảo tôm vào trong miệng mình. Hai người này là hai người phụ nữ anh coi trọng nhất, thật sự là quá mức vui vẻ rồi, điều này thật sự là quá không có lợi cho anh trong việc duy trì hình tượng âm nhạc lãnh khốc.
"Tiểu Vi à, bây giờ cô có đang viết sách mới không? Có thể tiết lộ một chút hay không, tình tiết như thế nào?" Trịnh Nghi đối đãi với thần tượng rất nhiệt tình, lại càng không thua thiếu nữ. Bà đã dần dần dời ghế đến die,nda,nl,equ,ydo,n bên người Nguyên Vi, lông mi chà mấy lần mascara run run rẩy rẩy nháy nháy. Nguyên Vi nhụt chí, chiếc đũa lộn ngược ra sau một cái, rơi xuống đất. Sách mới? Vừa mới bị phê bình không đáng giá một đồng. Trịnh Âu Dương nhai trong miệng, nhìn trong mắt, trước tiên anh lấy một bộ đũa mới đưa cho Nguyên Vi, sau đó nói với Trịnh Nghi: "Bớt nói, ăn nhiều cơm." Trịnh Nghi chu mỏ, thuận theo ăn cơm. Điều này làm cho Nguyên Vi trong nháy mắt có cảm giác có lỗi: giống như, cô và Trịnh Âu Dương là dẫn em gái tới dùng cơm.
Tác giả :
Đường Hân Điềm